Hôn Sủng - Chương 161

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Bí mật của Phương Tình Vân
Editor: Tâm Thường Lạc
Khi anh tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như là một cái tát tàn nhẫn quất lên trên mặt của anh, nhưng mà, điều anh có thể làm chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.
"Lần trước đi điều tra chuyện mười năm trước, là dính dáng đến thiên kim của một vị thư ký thị uỷ cấp cao đương nhiệm lúc trước, hình như gọi là Hạ Văn Tuyết, thời gian trước nhận được tin tức, nói cô ta. . . . . . Ở trong nhà vệ sinh của một quán ăn đêm đã đột tử rồi."
"Cô ta đã ૮ɦếƭ?" Tần Viễn ngẩn ra, thẳng người mà nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "૮ɦếƭ như thế nào?"
Tống Kỳ Diễn nhíu mày, không lộ dấu vết mà liếc nhìn Phương Tình Vân đang ở trong иgự¢ Tần Viễn, "Tôi làm sao biết? Cô ta cũng không phải là người yêu cũ của tôi, tôi quan tâm cô ta làm gì? Chẳng qua là ngẫu nhiên nghe nói thôi, nếu như cậu muốn biết, thì tự đi thăm dò, lấy bản lãnh của cậu, chẳng lẽ còn đào không được nguyên nhân hậu quả của chuyện đã xảy ra sao?"
Nghe được ba chữ "Người yêu cũ", sắc mặt Tần Viễn chợt biến, mà bàn tay của Phương Tình Vân vốn đang khoác lên trên cánh tay của anh cũng giữ chặt ống tay áo của anh, gương mặt bởi vì chôn ở trong иgự¢ Tần Viễn mà không thấy được biểu tình.
Vẻ mặt của Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên mềm xuống, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, giọng nói cũng vô cùng ôn nhu.
"Đi nào, anh dẫn em đi ăn \'乃ún gạo qua cầu\' (Quá Kiều Mễ Tuyến)."
乃ún gạo qua cầu? Cận Tử Kỳ dứt ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp, bị mấy chữ "乃ún gạo qua cầu" ngăn ở góc tường, vậy mà bàn tay đã bị nắm chặt vào trong một bàn tay khác đầy vết chai, có chút nhám, nhưng là rất ấm.
Đến khi cô kịp phản ứng, người đã bị hắn kéo đi ra ngoài.
"Đi ăn ở đâu thế?"
Hắn cố làm ra vẻ thần bí quay đầu lại nhìn cô một cái: "Chẳng phải đến sẽ biết sao."
Cận Tử Kỳ nhấp nháy mắt, mơ mơ màng màng, 乃ún gạo qua cầu, có thể cô vẫn chưa nếm qua.... ....
Hai người một đường quẹo ra bệnh viện, công chúa nhà họ Cận nhu thuận theo sát ở phía sau, một câu cũng không có nói tới họ Tần, Tống Kỳ Diễn âm thầm dương dương đắc ý, lại không tự động kiềm chế được mà quay đầu nhìn cô chăm chú.
Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế cả người sợ hãi, cảm giác kia tựa như ——
Tựa như ——
—— chó nhìn chằm chằm khối thịt, lập tức muốn tha về nhà mà.
--- ------ -------
Tần Viễn nhìn sang hai người cùng nhau rời đi, chân mày lại nhíu chặt.
Mới vừa rồi trong phút chốc xoay người, sắc mặt Cận Tử Kỳ vẫn nhàn nhạt, dường như ánh mắt của cô liếc nhìn sang phía của anh ở bên này, tựa hồ là có nhìn đến anh, rồi lại giống như không nhìn anh, trong ánh mắt kia có sự lạnh lùng và xa cách không nói ra được.
Trong một khắc kia, anh hé miệng muốn nói gì đó, rồi lại phát hiện nói không nên lời.
Đợi bọn họ đi xa, anh vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Người phụ nữ vốn núp ở trong иgự¢ anh lại thoáng lui ra, Tần Viễn cúi đầu nhìn lại, sắc mặt Phương Tình Vân trắng bệch đã từ từ khôi phục đỏ thắm, cô theo tầm mắt của anh ngắm nhìn quầng sáng của ngọn đèn trên tường ở một đầu hành lang bên kia.
"Tình Vân," Tần Viễn đột nhiên kêu cô một tiếng, cô quay đầu lại nhìn anh, cổ họng anh khẽ động, cũng quay đầu nhìn lại cô, "Sau này không cần tìm cô ấy nữa, anh và cô ấy đã qua rồi."
Phương Tình Vân ngầm cười khổ, anh đã cho rằng là cô chủ động gây chuyện sao?
Anh thật giống như xem thấu tâm tư của cô, vẫn giải thích: "Anh biết tính tình của cô ấy, cô không phải loại phụ nữ thích gây chuyện, cho nên, không cần tìm thêm phiền phức vô vị nữa."
"Lời này của anh có ý gì?" Phương Tình Vân nhìn anh chằm chằm, có chút thất vọng, có chút bi thương: "Vậy tôi ở trong mắt anh, chính là một người phụ nữ thích gây chuyện sao?" Cô nói đến phần sau lại giận dữ.
Tần Viễn thế nhưng cảm thấy cô là cái loại người thích ỷ thế Hi*p người!
Phương Tình Vân giận đến cả người phát run, chợt đẩy Tần Viễn ra.
Cô cảm thấy tức giận lại tủi thân, đơn giản không thể tin được mình thế nhưng gặp phải sự đối xử như vậy.
"Tần Viễn, anh đừng quên, tôi mới chính là vợ của anh!"
Tần Viễn nhíu lại đôi mày thanh tú: "Giữa anh và cô ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm đoạn tuyệt, Tình Vân, em không nên nghi thần nghi quỷ nữa, mười năm tình cảm của chúng ta, anh sẽ có trách nhiệm với em và đứa bé."
"Vậy nếu như giữa các người những trở ngại kia bất quá là hiểu lầm thì sao?"
Phương Tình Vân ngay sau đó hỏi ngược lại một câu khiến cho Tần Viễn kinh ngạc, anh nhìn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhưng lại quên trả lời.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới những trở ngại ngăn cản anh và Cận Tử Kỳ là hiểu lầm, nếu đúng theo như lời Tình Vân nói chẳng qua là hiểu lầm, như vậy giữa anh và Cận Tử Kỳ, đến tột cùng đã lỡ mất như thế nào?
"Anh đối với tôi và đứa nhỏ chẳng lẽ chỉ là trách nhiệm thôi sao?" Phương Tình Vân lạnh lùng cười một tiếng, "Anh lo lắng cô ta sẽ phải chịu tổn thương, chẳng lẽ tôi cũng sẽ không bị tổn thương hả? Tim của tôi thì làm bằng đá sao?"
"Tình Vân, em nghĩ nhiều rồi." Tần Viễn nhíu chặt mày, thoáng toát ra sự không kiên nhẫn.
"Là anh suy nghĩ nhiều!" Đôi mắt Phương Tình Vân nổi lên tơ máu, "Chẳng lẽ anh dám nói bây giờ trong lòng anh không có những ý nghĩ xấu xa kia sao? Khi tôi nói đến những chuyện kia chen ngang giữa các người có thể là hiểu lầm, con mắt của anh đã sớm bán đứng anh, anh muốn quay lại, anh muốn trở lại bên cạnh cô ta!"
"Tình Vân," Tần Viễn dường như là bật thốt lên: "Em không cần cố tình gây sự nữa!"
Phương Tình Vân ngẩn mạnh người, trong tròng mắt trợn to thoáng có ánh nước, khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm.
Tần Viễn nhìn dáng vẻ bi thương của cô, lập tức có chút hối hận tự trách, anh hiển nhiên không quên người đi tới chăm lo cho mình chính là người nào, người phụ nữ Phương Tình Vân này, đối với anh mà nói, tượng trưng cho sự sống lại, tượng trưng cho sự hi vọng.
"Thật xin lỗi, anh không phải cố ý. . . . . ."
Tần Viễn đưa tay muốn ôm lấy cô, lại bị cô lạnh lùng tránh ra, đáy mắt anh u buồn càng đậm.
Hai tay Phương Tình Vân run rẩy, sau đó nắm chặt thành quyền, buông xuống ở bên người.
Cô quay người trở lại, đưa lưng về phía Tần Viễn, nửa người chôn dưới bóng tối, "Con đường là do tự mình tôi chọn, tôi chỉ có thể tự mình chịu đựng, bất quá tôi không hối hận ở trong ngõ hẻm đó nâng anh dậy."
Thân thể cao to của Tần Viễn chậm rãi dựa vào bức tường phía sau, nâng hai tay lên phủ lấy mặt của mình.
Phương Tình Vân nghiêng đầu mắt lạnh nhìn anh, trong lòng vô cùng khổ sở.
Cùng mình ở chung một chỗ mười năm, anh chưa từng vì mình mà kích động qua một lần?
Nhiều lắm là chính là giống như mới vừa rồi vậy, lo âu ưu sầu một chút, hỏi han ân cần một phen rồi không giải quyết được gì mà để qua một bên coi như xong việc.
Chưa từng vì cô mà uống rượu say, chưa từng vì cô mà tiều tụy, cũng chưa từng vì cô mà thương tâm khóc rống.
Giữa bọn họ luôn là rất dịu dàng rất hài hòa, hầu như không có tranh cãi nhau, có bất đồng, không phải cô nhường một bước, chính là anh lui một chút, thậm chí ngay cả phát cáu, trước khi gặp lại Cận Tử Kỳ cũng chưa từng có qua.
Trong mắt tất cả thân bằng hảo hữu bọn họ là đôi tình nhân kiểu mẫu,
Bọn họ là tất cả trong mắt mô phạm tình lữ, người bạn gái cực thân thiết của cô (khuê trung mật hữu) cũng ghen tị cô đến đỏ mắt.
Nhưng mà, lần trở về nước, gặp phải Cận Tử Kỳ, đoạn đường mười năm tình cảm đèn xanh này rốt cục gặp được đèn đỏ.
Nhưng mà có thể trách ai được? Là chính cô đang đánh cuộc, cô không nên bại bởi Cận Tử Kỳ, cho nên cô trở
về, mang theo anh bắt đầu trở lại, cô muốn chứng minh, ở trong lòng Tần Viễn, Phương Tình Vân mới là người quan trọng nhất.
Kết quả --
Cô thua nát bét
Một Tần Viễn mà mười năm qua Phương Tình Vân chưa từng thấy đã trở lại.
Chàng trai trẻ vì Cận Tử Kỳ mà thần hồn điên đảo, hoặc nhiệt tình mãnh liệt như biển lửa, hoặc lạnh lùng như núi băng, cô nghĩ anh ta ngay từ đêm hôm đó của mười năm trước đã ૮ɦếƭ rồi.
Không nghĩ tới, chẳng qua là ngủ say dưới đáy lòng của anh mà thôi.
Hôm nay, công chúa Bạch Tuyết chỉ nhẹ nhàng hôn hoàng tử, Phương Tình Vân cô chính là vật hi sinh muôn đời!
Cũng không phải là Cận Tử Kỳ ở Tần Viễn trong lòng có một vị trí riêng, mà là, Phương Tình Vân hao phí mười năm, thì ra bất quá ở trong lòng Tần Viễn chỉ chiếm được một góc để dựa thật mỏng manh, những thứ khác, toàn bộ vẫn là quyền sở hữu của Cận Tử Kỳ.
Cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, Phương Tình Vân hít thở thật sâu, bức giọng nói của mình đi ra.
"Tần Viễn, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh... vẫn chưa từng quên cô ta?"
Tần Viễn phủ ngón tay thon dài lên trên mắt, "Thật xin lỗi.... Anh không có biện pháp.... Anh không có biện pháp...."
"Cho nên, anh vẫn còn yêu cô ta?" Giọng nói Phương Tình Vân lạnh như băng. Trái tim của cô vẫn bình tĩnh mà đập, không khí như thường ngày tràn vào trong phổi, nhưng mà lại rét lạnh thấu xương.
Tần Viễn không nhúc nhích, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Lúc này trầm mặc, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận rồi.
Hồi lâu sau, anh nói: "Anh không muốn lừa dối em, Tình Vân, em là người mà trên đời này anh không muốn lừa gạt nhất."
Cho nên đó là lí do, nhân tiện để cho tôi bị tổn thương như vậy sao?
Phương Tình Vận đứng đối diện với anh, khóe mắt đã khô khốc: "Vậy tôi thì sao? Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?"
"Anh yêu em." Tần Viễn cắn răng, từng chữ một tựa hồ nặng ngàn cân, làm cho anh không cách nào chống đỡ.
Phương Tình Vân cười nhạo một tiếng, "Cả hai người đều yêu sao? Hay, rất hay!"
Cô chán nản xoay người, hướng tới cửa thang máy phía trước đi được hai bước, chợt xoay người lại, mạnh mẽ vung hộp thức ăn khuya trong tay vào Tần Viễn, nhất thời, nước canh cũng theo chiếc áo thể thao màu trắng của Tần Viễn chảy xuống.
Thân thể của Tần Viễn bị ᴆụng một cái, nhưng vẫn đứng vững vàng, không nhúc nhích.
Cho dù cả người tràn đầy mùi điểm tâm, anh cũng không động đậy.
Phương Tình Vân thấy thế đau lòng nhưng cũng hận vô cùng, xông tới lấy tay liều mạng mà đấm anh, nước mắt từ khóe mắt giống như đứt từng đoạn mà tràn ra, khóc cho đến khi cũng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có liều mạng mà đánh đấm, lắc lắc thân thể rắn chắc kia, muốn phát tiết cái gì đó, lại muốn lay cho anh tỉnh táo lại.
"Mười năm rồi!" Cô gào thét, "Ròng rã mười năm rồi!"
Tần Viễn không chút nào phản kháng, cũng không có tránh né, chẳng qua là để tùy cô trút giận.
Phương Tình Vân phát tiết đến mất sức, thân thể trượt xuống, anh đưa tay đỡ lấy cô.
Phương Tình Vân lại nắm tay lên thật cao mà quất tới mạnh mẽ.
"Bốp!"
Đầu của Tần Viễn nghiêng sang một bên, dường như có chút chất lỏng trong suốt nào đó cũng theo khóe mắt văng ra ngoài.
Trên khuôn mặt trắng ngần rất nhanh thì sưng đỏ lên, nhưng anh vẫn cố chấp mà nắm lấy tay của Phương Tình Vân, ôm lấy cô không để cho cô ngã nhào trên đất. Móng tay của Phương Tình Vân lưu lại ở trên cổ anh một đường màu đỏ thật dài, từng giọt máu tươm ra.
Cô thở hổn hển nức nở, thần sắc Tần Viễn đen tối, hầu kết chuyển động, lại nói không nên lời.
Anh chần chờ một chút, rồi vẫn kéo cô vào trong lòng, nước mắt rất nhanh đã làm ướt quần áo của anh.
Phương Tình Vân ở trong lòng anh khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, trong miệng nỉ non, trái tim Tần Viễn đau từng cơn, anh nghe được cô vẫn còn đang nói: "Mười năm rồi....."
Tần Viễn đau triệt nội tâm, chẳng qua là càng ôm cô chặt hơn, anh chợt nhớ tới lúc đại học, ở trên sân bóng rổ, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng quần jean, đưa một tay ra với anh, mắt sáng long lanh, tự nhiên thanh thản, cô nói với anh: "Xin chào, tôi là Phương Tình Vân ở hệ Trung văn, rất hân hạnh được biết anh, Tần Viễn!"
Bất quá anh ngay lúc đó, trong lòng trong mắt thấy đều là một cô bé khác, đối với cô bất quá cười trừ cho qua chuyện.
Rất nhiều năm sau, thậm chí ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới, sẽ cùng cô gái này đi bên nhau, ôm cô ấy vào trong lòng, thậm chí anh còn quỷ thần xui khiến mà nghĩ tới, hoặc giả đây chính là vận mệnh....
Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười biết bao, thì ra đây hết thảy, thật sự chính là số mệnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc