Hôn Sủng - Chương 125

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Cha và con gái đối chiến, ai thắng ai thua?
"Ba ba, sao ba lại ở chỗ này, không phải nói mua rau chân vịt sao? Mẹ còn ở khu vực rau dưa tìm ba đấy?"
Giọng nói ngọt ngào xuyên thẳng vào màng nhĩ vài người, Kiều Niệm Chiêu đã chạy tới khoác lên cánh tay Cận Chiêu Đông.
Cận Tử Kỳ nở nụ cười, xem ra mới vừa rồi ba kể khổ đúng là dư thừa, có hai mẹ con người kia khéo hiểu lòng người làm bạn, tết năm nay Cận gia sợ là nếu so với năm trước náo nhiệt hơn vài phần.
Không nhịn được cầm lấy bàn tay của Tô Ngưng Tuyết, không muốn mẹ một thân một mình đối mặt với một màn giễu cợt thế này.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biểu hiện ra thần sắc dư thừa, nhàn nhạt, giống như Kiều Niệm Chiêu bất quá là người đi đường Giáp Ất Bính.
Cận Chiêu Đông không nói gì, sắc mặt lại càng lúc càng tối tăm phiền muộn, chẳng qua là nhìn Tô Ngưng Tuyết chằm chằm.
"Ủa? Là dì Tuyết và chị hả! Thật là đúng dịp nha, hai người cũng tới mua thức ăn sao? Dì Tuyết và chị thật hạnh phúc, trong nhà cũng có dì nấu ăn chứ? Đâu nào giống như mẹ con tính tình cứng nhắc, nhất định phải tự mình bắt tay vào làm thức ăn cho chúng tôi."
Kiều Niệm Chiêu cũng không biết Tô Ngưng Tuyết biết nấu ăn, lần này nói ra lời khiêu khích về tình cũng trở nên có thể tha thứ.
Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn cô hờn dỗi mà dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hàng mi cong khẽ chớp bộ dáng như đơn thuần, chỉ cảm thấy trước nay chưa chán ghét như vậy, chân mày cũng theo đó mà nhíu lại.
"Ba ba, ba cũng không chê tay nghề của mẹ mà, ha ha, đúng rồi, dì Tuyết, dì biết ba ba thích ăn cái gì nhất không?" Kiều Niệm Chiêu nói xong mang theo nụ cười ngây thơ nhìn sang Tô Ngưng Tuyết.
Một câu cuối cùng hỏi thăm, Kiều Niệm Chiêu chân chính muốn làm bất quá là muốn Tô Ngưng Tuyết khó xử, cô đoán chừng Tô Ngưng Tuyết đối với Cận Chiêu Đông không hiểu biết, đoán chừng Tô Ngưng Tuyết thất bại.
Trả lời, tương đương với việc thừa nhận quan tâm đến Cận Chiêu Đông cho dù có như vậy, Cận Chiêu Đông cũng không chùn bước mà lựa chọn người phụ nữ khác, chứng minh Tô Ngưng Tuyết làm vợ và làm phụ nữ đều thất bại; nếu không trả lời, có vẻ hẹp hòi không độ lượng.
Cận Chiêu Đông nhìn sang Tô Ngưng Tuyết không có lên tiếng giúp, mím chặt đôi môi, nhìn trong mắt Cận Tử Kỳ, cô thậm chí hiểu lầm ba của cô cũng đang chờ đợi đáp án của mẹ, muốn xem rõ mức độ mẹ coi trọng ông ra sao.
Chẳng qua là hôm nay Kiều Niệm Chiêu dám mỉa mai châm chọc mẹ như thế này, là ai đang làm chỗ dựa cho cô ta?
Khóe mắt Cận Tử Kỳ quét về phía Cận Chiêu Đông, cười lạnh một tiếng, muốn phản bác, Tô Ngưng Tuyết lại giữ tay cô lại.
Cách đó không xa, xông tới mặt là ai?
Kiều Hân Hủy mang theo một giỏ đồ vội vã tới đây, bên trong chứa đầy những thứ mà một người phụ nữ gia đình sẽ mua, phần ôn nhu nhàn thục này, đúng là làm được công việc khiến đàn ông động tâm!
Trong lúc bà nhìn đến mẹ con Cận Tử Kỳ thì mặt liền biến sắc, nhất là lúc đối mặt với Tô Ngưng Tuyết, có chút áy náy mà cụp mắt xuống, miễn cưỡng mà cười cười, chào hỏi: "Hai người cũng tới mua thức ăn sao?"
Tô Ngưng Tuyết chẳng qua là lạnh lùng nhìn bà liếc mắt một cái, không nói hai lời, kéo Cận Tử Kỳ xoay người rời đi.
Thật giống như không có nghe được Kiều Niệm Chiêu khiêu khích, cũng thật giống như không thấy Kiều Hân Hủy với hình tượng hiền thê lương mẫu, cũng không nhìn đến bóng dáng cao lớn người chủ gia đình của Cận Chiêu Đông.
Tại nơi thanh toán ở siêu thị, Kiều Niệm Chiêu vô cùng thân thiết mà ᴆụng ᴆụng cánh tay của Cận Chiêu Đông:"Ba ba, những thứ này đều là mẹ mua cho ba, ba trả tiền đi nha!" Một câu nói cũng kéo tầm mắt thất thần của Cận Chiêu Đông đang nhìn về nơi xa.
Cận Chiêu Đông nở nụ cười vô cùng nhạt, lại từ trong ví tiền rút ra thẻ đưa cho cô thu ngân, Kiều Hân Hủy liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông, đáy mắt thoáng qua tối tăm, dịu dàng trách cứ Kiều Niệm Chiêu: "Cũng là người có tuổi, còn làm nũng như vậy!"
Kiều Niệm Chiêu dí dỏm lè lưỡi: "Ba ba thương con, mẹ, mẹ ghen tỵ nha!"
Kiều Hân Hủy bất đắc dĩ thở dài, xách qua túi đồ đã mua xong, lại phát hiện Cận Chiêu Đông vẫn không nhúc nhích, còn đứng ở nơi đó, không khỏi quay đầu lại: "Chiêu Đông, như thế nào không đi, có cái gì chưa mua sao?"
"Hân Hủy, qua vài ngày nữa tôi mua cho em một căn hộ nhỏ ở bên ngoài." Cận Chiêu Đông đột nhiên sâu kín mà nói.
Sắc mặt của Kiều Hân Hủy hơi cứng lại, ở bên cạnh Kiều Niệm Chiêu tựa như cũng không dám tin những gì mình nghe được, kêu lên: "Ba ba!"
Khuôn mặt Kiều Niệm Chiêu đầy ủy khuất, còn muốn nói điều gì, lại bị Kiều Hân Hủy giữ chặt, Kiều Hân Hủy nhìn sang Cận Chiêu Đông cười khổ: "Nếu như có thể để cho anh thuận tiện, tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng không sao cả, dù sao anh cùng Ngưng Tuyết mới là vợ chồng danh chánh ngôn thuận, cô ấy mới vừa rồi nhìn thấy có thể trở nên tức giận, chúng tôi một lát làm xong cơm thì sửa sang lại một chút sẽ dọn ra ngoài."
"Mẹ ——" Kiều Niệm Chiêu nghe thấy trong lòng cuống cuồng, nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Ba ba!"
Cận Chiêu Đông nhìn Kiều Hân Hủy, chú ý tới khi bà khẽ cười đuôi mắt bắt đầu có nếp nhăn, còn có một túi thức ăn, trái tim mềm nhũn, vỗ vỗ vai của bà, trên mặt cũng là phiền muộn chán ngán: "Không nói nữa, về nhà trước đi."
----------------
Cận Tử Kỳ bị Tô Ngưng Tuyết kéo ra siêu thị, mới phát hiện hai mẹ con lại là hai tay trống trơn ra ngoài.
Cả một giỏ đồ gì đó hiện tại vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên đất bên cạnh quầy thu ngân.
Cận Tử Kỳ thoáng nhìn Tô Ngưng Tuyết, bà lại cười cười với cô, nhìn qua có chút miễn cưỡng, giọng nói hơi khàn khàn: "Tiểu Kỳ, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, mẹ không muốn nấu ăn."
Tô Ngưng Tuyết có chút hồn vía lên mây, Cận Tử Kỳ thấy thế mà đau lòng, vội nắm lấy tay của bà.
"Mẹ, mẹ đối với ba nếu còn có cảm tình, tại sao phải lui nhường như vậy?"
"Có tình cảm thì thế nào?" Tô Ngưng Tuyết mấp máy khóe miệng, giơ tay gỡ mái tóc dài của Cận Tử Kỳ bị gió thổi rối loạn ra sau bên tai, "Mẹ không phủ nhận mẹ vẫn chưa thật sự bỏ xuống, thỉnh thoảng giữa đêm tỉnh mộng vẫn còn có thể nhớ tới ông ấy, dù sao người sinh sống cùng mấy chục năm, không phải nói quên là có thể quên ."
"Vậy tại sao phải. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết lại cắt ngang lời của cô, nét mặt của bà như mây trôi nước chảy, giống như chuyện cũ trước kia đều đã trải qua thành mây khói, bà sâu xa mà mở miệng nói tiếp: "Thua chính là thua, kết cục cũng đặt ở nơi đó, tranh cãi nữa cường ngạnh hiếu thắng có ý nghĩa gì? Cho ông ta cơ hội lần nữa để coi thường mẹ sao? Nếu như nắm lấy tóc người đàn bà kia khóc la om sòm mà có thể xoay chuyển tâm của một người đàn ông, hơn hai mươi năm trước mẹ cứ như vậy mà làm, nhưng mẹ đã không, cho nên, hiện tại cũng sẽ không làm như vậy."
"Trong thế giới tình cảm, người nào yêu trước nhất định phải thua nặng, hiện tại, mẹ muốn thả mình một con đường sống, chán nản xoay người thì thế nào? Mẹ thừa nhận mình thua, vậy hãy để cho người ta yêu nhau mãi cho đến vĩnh cửu đi."
-----------
Ở bên ngoài sau khi ăn cơm trưa xong quay lại hoa viên Nam Đô, Tô Ngưng Tuyết vẫn là đem đơn thỏa thuận ly hôn giao cho Tử Kỳ.
"Mẹ không muốn quay lại Cận gia nữa, con mấy ngày nay có rãnh rỗi thay mẹ đi một chuyến, giao nó cho ba của con."
Đơn thoả thuận ly hôn được cất vào trong một chiếc túi giấy dai mới tinh, ngay cả miệng túi cũng được đóng lại ngăn ngắn chỉnh tề.
Giống như tính tình Tô Ngưng Tuyết, cẩn thận tỉ mỉ, một khi quyết định một việc mười đầu bò cũng kéo không trở lại.
Lúc Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại tới đây tra hỏi, Cận Tử Kỳ đang ngồi trên tắc xi trên đường đến biệt thự của Cận gia.
Cô cầm phần đơn thoả thuận ly hôn thật mỏng, cùng Tống Kỳ Diễn nói đại khái một chút, Tống Kỳ Diễn trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "Ly hôn cũng tốt, đối với mẹ mà nói cũng coi là giải thoát."
Làm người đứng xem, Tống Kỳ Diễn thấy thế so cô hiểu được rất nhiều, vậy mà cô vẫn thổn thức không dứt: "Mẹ đối với ba cũng không phải là thật sự vô tình, vậy mà tiếp tục sống cùng nhau cũng chỉ là một loại ђàภђ ђạ lẫn nhau."
Dù sao giữa bọn họ, không phải chỉ do một người thứ ba ngăn cách, còn có một chứng cớ thời khắc luôn nhắc nhở sự thất bại của đoạn hôn nhân này--- Kiều Niệm Chiêu, càng muốn xem nhẹ lại càng giống như một cái xương cá mắc nghẹn ở cổ họng.
"Mẹ nếu hạ quyết tâm làm như vậy, nhất định cũng sẽ không sai, cho dù thật sự đoán không ra, có thể như thế nào, không phải mẹ còn có chúng ta sao?"
Cận Tử Kỳ nghe thấy mà lòng ấm áp, Tống Kỳ Diễn tiếp tục nói: "Đó cũng là cho ba một cơ hội thấy rõ nội tâm mình, để cho ông ấy cẩn thận suy nghĩ một chút cả đời mình đây đến tột cùng đã bỏ lỡ một vật báu trân quý đến cỡ nào."
Vật báu? Mẹ đối với ba mà nói, thật sự là vật báu, mà không phải mắt cá?
Cận Tử Kỳ chua chát mà cười một tiếng, không có được vĩnh viễn là tốt nhất, ngay cả người có thói hư tật xấu như vậy.
Lần này, không còn là Kiều Hân Hủy, là của mẹ cô, phải một lần là người tốt nhất trong lòng ba cô.
-----------------
Trong thư phòng của Cận gia, Cận Tử Kỳ đem đơn thoả thuận ly hôn gác qua bàn sách của Cận Chiêu Đông.
Không dõi theo nhìn xem biểu tình của Cận Chiêu Đông khi nhìn đến năm chữ đỏ to lớn bên trong "Giấy thỏa thuận ly hôn", ông bỗng nhiên đứng dậy, không chút do dự, đem đơn thoả thuận vò thành một cục ném ra cửa sổ.
"Mẹ của con hồ đồ, con cũng muốn hồ đồ theo sao?" Cận Chiêu Đông xanh mặt chất vấn Cận Tử Kỳ.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở đống giấy trên sân cỏ ở ngoài cửa sổ, "Đây là ý của mẹ, mẹ đã ký tên, bà bảo tôi nói lại cho ba biết, ba không muốn ký cũng không sao, mẹ sẽ để cho chú Ngụy chống án ."
Cận Chiêu Đông nghe được Cận Tử Kỳ nhắn nhủ lời lẽ máu lạnh xuất ra từ miệng Tô Ngưng Tuyết, sắc mặt trắng bệch, một tay vỗ mạnh trên mặt bàn, tiếng vọng trở lại đinh tai nhức óc, đúng là không che giấu được tức giận.
"Ly hôn? Bà ấy ngược lại nghĩ đến được, ly hôn với ba sau đó cùng Kiều Nam ở một chỗ sao?"
"Cuộc hôn nhân này mọi vấn đề đều xuất phát ở trên người ba và mẹ, không cần thiết liên lụy tới người không liên quan, chú Kiều chẳng qua là sau khi mẹ muốn khôi phục tình trạng độc thân sẽ tiến hành theo đuổi thôi."
"Chú Kiều?" Cận Chiêu Đông lặp lại lời Cận Tử Kỳ gọi Kiều Nam, nhất thời dưới sự kích động, ho khan, động mạch cổ của ông di động, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ: "Khuỷu tay quặt ra bên ngoài, rốt cuộc ai là cha của con?"
"Tôi không biết ân oán của người lớn các người, tôi chỉ thấy được chính là một người đàn ông thật lòng đối với mẹ thật tốt, vì vậy đối với một người một lòng chân thành nỗ lực như thế, chẳng lẽ không đáng cho tôi gọi một tiếng chú sao?"
Cận Chiêu Đông khẽ cười nhạo, ngồi ở trên ghế xoay, che lấy trán của mình, sau một hồi nhắm mắt lại mới mở ra, lạnh nhạt mà liếc ngang Cận Tử Kỳ đang chờ đợi ở một bên: "Chuyện ly hôn để cho mẹ con tự mình nói với ba, đừng để cho con làm người trung gian, ba muốn chính bà ấy nói cho ba biết ba ấy muốn ly hôn."
"Tôi không cho là giữa các người còn có cái gì để nói ." Dáng vẻ Cận Tử Kỳ vô cùng lạnh lùng mà mở miệng: "Thật sự thì cũng phải nói một tiếng chúc mừng với ba, mộng đẹp mấy mươi năm rốt cục có thể trở thành sự thật rồi. Mặc dù ly hôn sẽ chia đi của ba không ít tài sản, nhưng nếu so sánh với tình yêu mà nhiều năm như vậy ba giữ vững, có phải cũng là vật ngoài thân hay không?"
"Tôi mới vừa rồi đi vào, nhận được chiêu đãi, thấy được Kiều Hân Hủy, bà ta giống như là nữ chủ nhân nơi này mà chiêu đãi tôi, cũng đưa cái này nhà xử lý gọn gàng ngăn nắp, so sánh với mẹ ở chỗ này ngày trước, bà ta quả thật càng thêm thích hợp với vị trí nữ chủ nhân Cận gia, tôi nghĩ mẹ cũng hiểu rõ điểm này nên mới thối lui nhường lại cho người có khả năng ở lại."
Huyết sắc trên mặt Cận Chiêu Đông từ từ rút đi, nhưng ông không muốn thừa nhận sự thật mà Cận Tử Kỳ nói.
"Đây chẳng qua là suy nghĩ của bản thân con, đừng tùy ý mà kéo theo đổ lên trên người mẹ con, Hân. . . . . . Bà ấy chẳng qua là tạm thời ở nơi này, chờ ba tìm xong chỗ, bà ấy sẽ dọn ra ngoài ở."
"Những thứ Kim Ốc Tàng Kiều này mà nói không cần nói với tôi." Cận Tử Kỳ nhíu lại chân mày thật chặt, trong giọng nói cũng là không chút nào khắc chế lạnh lùng nghiêm nghị, "Ba mang tình yêu của ba ở lại chỗ này bao lâu hay là mãi mãi, có liên quan gì với tôi?"
"Tử Kỳ. . . . . ." Vành mắt của Cận Chiêu Đông có chút đỏ lên, "Ba chỉ muốn chiếu cố bà ấy, bao năm qua bà ấy bị ủy khuất đã nhiều, ba cái gì cũng chưa làm qua, hiện tại bù đắp một chút cũng có lỗi sao?"
"Bà ta là vô tội, vậy mẹ tôi không vô tội sao? Ông không làm gì cho bà ta, nhưng ông đem tình yêu của ông cho bà ta rồi, còn ông cho mẹ tôi là cái gì, chẳng qua là một thể xác không có linh hồn."
Cận Tử Kỳ dừng một chút, "Nói sai rồi, ông thậm chí cũng không thể bảo đảm thể xác của mình đối với mẹ là trung thành, nếu như ông cảm thấy bao năm qua đối với mẹ con họ không công bằng, vậy hãy để cho họ ở nơi này đi, chiêu cáo thiên hạ đó là người phụ nữ ông thích nhất cùng kết tinh tình yêu của các người."
"Niệm Chiêu. . . . . . Niệm Chiêu. . . . . . Mỗi khi cái tên này thốt lên, cho rằng tất cả mọi người là kẻ ngu sao?" Cận Tử Kỳ cười một tiếng châm chọc: "Đã như vậy, tại sao không để cho cô ta họ Cận? Hay là ông cũng đang sợ cái gì? Sợ mất đi tài phú và địa vị có được hiện tại sao? Đừng nói ban đầu cùng mẹ kết hôn là do ông vạn bất đắc dĩ, nếu như không phải bản thân ông dưới áp lực của gia tộc mà thỏa hiệp, lại có ai có thể ép ông lĩnh giấy hôn thú?"
Cận Chiêu Đông bị khí thế bức người của cô nói xong có chút thẹn quá thành giận, hai tay nắm thành quyền thật chặt, muốn mở miệng phản bác lại bị Cận Tử Kỳ ngăn lại, "Ông cùng Kiều Hân Hủy giữa hai người có cái gì tình yêu chuyện xưa xúc động lòng người, xin hãy không cần nói cho tôi nghe nữa, tôi nghĩ tôi biết một chuyện xưa là đủ rồi."
"Một thiên kim đại tiểu thư hai mươi mốt tuổi, không ngại vạn dặm đi tìm chồng ở Tân Cương, cho dù là sau khi bị lột ví tiền cũng không nổi giận, mang theo một túi quýt một mình lên núi, nhưng mà cô ấy đổi lấy là cái gì? Một mình ôm con trẻ vẫn còn nằm trong tã chờ chồng trở về, kết quả lại đợi tới lúc đơn thỏa thuận ly hôn đến!"
Cô nói ra quá nhanh quá vội, nhất thời tâm tình quá kịch liệt, cô ngừng một lát, hít một hơi thật sâu, mới tự giễu mà tiếp tục nói: "Kiều Hân Hủy đáng thương sao? Bà ta mười tháng hoài thai, người làm bạn bên cạnh bà ta che chở đầy đủ cho bà ta chính là ai? Kiều Niệm Chiêu đáng thương sao? Trong tuổi thơ đầy thiếu thốn kia, lại là đứa con hoang nào gọi cha của tôi là ba ba?"
Âm cuối cùng của cô cùng rơi xuống là một tiếng vỗ bàn mạnh mẽ, bất quá hai chữ "con hoang" thật sự đã chọc giận ông?
Cận Chiêu Đông nhìn sang dáng vẻ cô bướng bỉnh không hối cải, ánh mắt có chút hoảng hốt, dường như trong lúc xuyên thấu qua cô thì nhìn thấy một người phụ nữ khác, hồi lâu giằng co, cuối cùng lại không quay sang tát cô một cái tát hoặc là lớn tiếng khiển trách.
Vẻ mặt của ông trong phút chốc già yếu đi vài phần, dời mắt cùng cô mắt đối mắt nhìn thẳng vào nhau "Tất cả lỗi đều tại ba, con muốn trách thì trách ba được rồi, không cần giận chó đánh mèo đến trên người mẹ con họ nữa."
"Là giận chó đánh mèo sao?" Cận Tử Kỳ cảm giác móng tay mình cũng phải cắm sâu vào trong thịt rồi.
"Kiều Hân Hủy thân là một người vợ có chồng, mấy năm giáo dục cao đẳng đại học chính là dạy bà ta làm thế nào thành công phá hư phòng lớn nhà của người khác, vẫn còn muốn giả bộ ‘ tôi bất quá là thương hắn, không muốn muốn phá hư hôn nhân hắn\' mang một bộ dạng đầy xảo trá? Ba ba, từ khi nào thì ông đơn thuần như vậy rồi? Nếu như bà ta thật sự thiện lương, như thế nào sẽ Tam quan bất chánh* mà làm Tiểu Tam?"
*Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan; tam quan bất chính thường chỉ sự hủ bại nghiêm trọng ở trong xã hội.
Cận Tử Kỳ phát giác mình thế nhưng so với mẹ còn cay nghiệt vài phần, có lẽ là do buổi sáng vô tình gặp ở siêu thị mà đè nén lửa giận, có lẽ là bởi vì mang thai mới có thể dễ dàng phát cáu như vậy, cô chỉ biết mình không nôn không vui!
Mặc dù những lời khó nghe này sẽ làm tổn thương đến cha của mình, vậy mà nghĩ đến mẹ lại cảm thấy có đáng gì, phần không đáng này cũng làm cho cô càng thêm không muốn thấy người nọ ở trong biệt thự nghiễm nhiên với bộ dáng nữ chủ nhân.
"Tử Kỳ, đây là lời con nên nói sao? Cận gia bao năm qua chính là dạy con như vậy sao? Ba khổ tâm đào tạo con trở thành người thừa kế Cận gia, bây giờ con đền ơn ba là cái gì?"
Ánh mắt Cận Chiêu Đông nhìn sang cô rất là thất vọng, "Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm việc có chừng mực, trong ngôn hành cử chỉ chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ, con đã làm được mấy điểm? !"
Cận Tử Kỳ lại mỉm cười đứng lên, rồi lại nhíu chân mày: "Lời này ba cũng nên nói với hai mẹ con chim gáy chiếm tổ chim khách kia đi, đừng quên, những chuyện mẹ con họ làm lại giống nhau như đúc nha!"
"Con ——" Thần sắc Cận Chiêu Đông lạnh lẽo, nhưng đã bị cô ép nửa bước cũng khó đi.
Cận Tử Kỳ cười đến mức càng thêm tự nhiên, "Ở trong căn nhà này, tôi tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, an phận sống qua ngày, trách nhiệm gia tộc giao cho tôi thì tôi cố gắng gánh vác, hy vọng có thể tự tôn tự trọng trở thành người thừa kế danh xứng với thực của Cận gia. Nhưng mà, ba ba, tôi chưa hề tới đối phó hay báo thù, một người con gái khác của ông dường như không có tuân thủ nghiêm ngặt quy củ nên có, lại có thể dễ dàng mà đem thứ vốn nên thuộc về tôi mà ςướק đi, thậm chí khiến cho tôi ở trước mặt mọi người mất sạch thể diện. Ba, chẳng lẽ ông không định cho hai chị em chúng tôi cùng quy củ sao? Hay là, tôi hiểu sai quy củ của ông rồi?"
Cận Chiêu Đông rũ mắt xuống trầm mặc một hồi, nhìn Cận Tử Kỳ giữa mày mắt đã có vài phần không vui: "Chuyện bốn năm trước con vẫn còn trách ba?"
"Ba, ba nói đùa rồi!" Cận Tử Kỳ nhướng mày: "Tôi chỉ là muốn biết đứa bé ngoan giữ bổn phận tuân thủ nghiêm ngặt sẽ phải nhận được phần thưởng như thế nào. Dù sao, bất kể là cha của tôi, hay là vị hôn phu trước của tôi, cũng đều không ở yên trong nhà, thích vượt khuôn với cô gái khéo léo a!"
Cửa thư phòng đang đóng chặt bỗng "Phanh ——" một tiếng, do bị dùng sức mà đẩy ra, giọng nói the thé của Kiều Niệm Chiêu trong thư phòng đang an tĩnh có vẻ vô cùng chói tai: "Ba ba, con đã nói cô ta sẽ không tha thứ cho con!"
Cận Tử Kỳ ngoái đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu khí thế hung hăng mà đến, trong lòng cười thầm, quả nhiên, người phụ nữ thích lén lén lút lút núp trong bóng tối, bao năm qua cũng không có tiến bộ, vẫn là thích nghe lén cô cùng ba nói chuyện.
Chẳng qua là hiện tại, không còn sau khi nghe xong lặng lẽ lui ra nữa, mà là dám đá văng cửa tới đây khiêu chiến cùng cô!
Cận Tử Kỳ hai tay vòng иgự¢, mắt lạnh nhìn sang Kiều Niệm Chiêu đã đến trước mặt, Kiều Niệm Chiêu bị cô vừa nhìn như vậy, không khỏi mà lập tức lui một bước qua bên cạnh, quay qua mà ủy khuất oán trách cùng Cận Chiêu Đông.
"Ba ba, hiện tại ba cuối cùng nên thấy rõ ràng, đến tột cùng là người nào khinh người quá đáng!"
Cận Chiêu Đông nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đột nhiên phá cửa mà vào có chút mất hứng, hơn nữa nhìn thấy Cận Tử Kỳ với tư thế vênh váo hung hăng cùng dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu điềm đạm đáng yêu lê hoa đái vũ, càng thêm đau đầu.
Ông tựa lưng vào ghế ngồi, xoa huyệt thái dương căng đau, phất tay: "Ba mệt rồi, đều đi ra ngoài đi!"
"Ba ba ——" Kiều Niệm Chiêu không muốn cứ như vậy mà bỏ qua, lại bị Cận Chiêu Đông quát một tiếng chói tai: "Lời của tôi không nghe thấy sao? Cả ngày ồn ào, muốn ồn ào đến khi nào thì mới xong?"
Kiều Niệm Chiêu miệng mếu máo, nghiêng mắt oán hận liếc nhìn Cận Tử Kỳ, giận dữ bất mãn.
Cận Tử Kỳ mặc kệ cô ta, trước khi xoay người rời đi, lại quay đầu đối với Cận Chiêu Đông nhàn nhạt cười cười: "Thỏa thuận ly hôn ba ký xong thì gửi đi, dù sao ba cũng là người có mặt mũi, nếu như ồn ào trên tòa án. . . . . ."
Cận Tử Kỳ không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới cửa, sau lưng còn truyền đến giọng nói Kiều Niệm Chiêu giữa kinh ngạc còn mang theo mừng rỡ: "Ba ba, ba muốn ly hôn? Cái này là giấy thoả thuận ly hôn sao?"
Lại ngừng lại, Cận Tử Kỳ nghiêng đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng: "Ba, tôi cũng không phải là không thừa kế Cận thị thù không được, nhưng mà, thứ vốn nên là của tôi, không cho phép người bên cạnh liên tục ngấp nghé, nên là của tôi, chút xíu cũng không để lại, tôi là tự tay ba bồi dưỡng ra được, ba nên tin tưởng tôi là cái loại tính tình gì?"
Cận Chiêu Đông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hàm xúc không rõ: "Cho dù là cùng mọi người làm địch cũng không buông tha?"
"Ba, ba nói đùa nữa rồi đó, tôi cho tới bây giờ cũng đề xướng nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Nhưng Cận Chiêu Đông thấy được sự ngoan tuyệt trong mắt Cận Tử Kỳ, lòng chấn động, không khỏi quét về phía Kiều Niệm Chiêu bên cạnh, máu mủ, sợ là đến tay Cận Tử Kỳ, đã sớm trở thành người lạ rồi!
"Tử Kỳ, di chúc ba cũng có thể sửa đổi ."
"Ba, người xưa có câu, con có hiếu không toan tính ruộng đất của cha, lời này tôi ghi tạc trong lòng."
Lại đi ra cửa được hai bước, bỗng dưng quay đầu, trên khuôn mặt thanh nhã là cô gái nhỏ thẹn thùng: "Hơn nữa, tôi có người nuôi." Người kia, so với Cận thị không biết có nhiều tiền hơn biết bao nhiêu lần.
Cận Chiêu Đông bị dáng vẻ bất cần của cô làm cho sắc mặt sa sầm, mà Kiều Niệm Chiêu sau khi nghe hai chữ "di chúc" thì nóng nảy vạn phần, không ngừng kéo ống tay áo Cận Chiêu Đông hỏi thăm, sợ mình không có phần.
Cận Tử Kỳ đi ra khỏi thư phòng, đứng ở trên hành lang, hít một hơi thật sâu, khóe mắt liếc đến cửa thư phòng rộng mở, sửa đổi di chúc sao? Vậy cũng phải xác định mình còn có tài sản để lưu lại không.
Xoay người xuống lầu, thì nhìn thấy Kiều Hân Hủy ở cửa thang lầu, đang bưng một tách cà phê đứng ở nơi đó.
Kiều Hân Hủy thấy Cận Tử Kỳ quay đầu lại, trên mặt có chợt lóe lên không được tự nhiên, nhưng vẫn là cố gắng kéo nụ cười: "Tử Kỳ, muốn rời đi sao? Cũng nhanh đến giờ cơm tối, ăn rồi hãy đi."
Cận Tử Kỳ chỉ là liếc nhìn bà một cái, cũng không để ý tới nhiều hơn mà xuống lầu, mới vừa đi xuống dưới mấy bước, thì nghe được trong phòng khách truyền đến giọng nói cậy già lên mặt: "Hân Hủy a, người ta không muốn, con cần gì phải tự khiến mình mất mặt, con cũng là người phụ nữ sinh con đẻ cái cho Cận gia chúng ta, tính thế nào cũng nên là một vị trưởng bối của cô ta."
Cận Tử Kỳ dừng chân theo tiếng nhìn lại, Tôn Lan Phương đang ngồi ở trên ghế sofa, hơi ngước cằm mà vênh mặt, bộ dạng mắt cao hơn đầu thật phách lối, thật sự là đem mình trở thành trụ cột của Cận gia!
"Chợt nhớ tới đã thật lâu không có ăn cơm ở trong nhà, tối nay thì ở lại đây vậy, dì Hân và bà nội mặc dù đều không phải là người trong nhà này, nhưng dầu gì cũng là khách, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm đi, trong nhà cũng không thiếu người giúp việc nấu cơm."
Cận Tử Kỳ lúc nói những lời này thì vẫn đi tới phòng khách, trên mặt cũng là một phong thái thản nhiên, không chút nào quan tâm đến sắc mặt Kiều Hân Hủy đầy khó chịu và hai tay nắm chặt tách cà phê.
Trong ánh mắt đầy khinh bỉ của Tôn Lan Phương, Cận Tử Kỳ lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Kỳ Diễn, bảo hắn tới nơi này ăn cơm tối, Tống Kỳ Diễn hầu như không có gì do dự thì đồng ý, giọng nói lại có chút hân hoan vui sướng.
Đến tối, Tống Kỳ Diễn đã đến, còn cố ý đi trung tâm mua sắm mua hai túi quà tặng, nghênh ngang mà vào Cận gia, Cận Tử Kỳ nghênh đón, hắn đè thấp giọng cùng cô kề tai nói nhỏ.
"Nếu như đợi lát nữa anh bật cười, ngàn vạn lần phải nhéo anh nha!"
Cận Tử Kỳ nhướng mày giận hắn liếc mắt một cái, không nhịn được mà cong khóe miệng, cuộc chiến tranh này xem ra phần thắng rất cao nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc