Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 77

Tác giả: Giáp Đồng

Ngày 16 tháng 4, là sinh nhật của Hoa Chân.
Sáng sớm liền nhận được điện thoại của Hoa Chân, nói là mang theo Tranh Tranh đi hội sở giải trí Tina vui chơi, khóe miệng Phục Linh co giật cúp điện thoại, mặc dù ngoài miệng nói không đi qua, nhưng nhất định là sẽ đi.
Nếu như nói hiện tại người nào quan trọng nhất trừ Tranh Tranh, nhất định là Hoa Chân rồi.
Năm năm trước cô ấy đã từng cứu mạng lqd của mình, và tận tâm tận lực bồi dưỡng cô trong vòng năm năm, đối xử với cô giống như em gái ruột của mình, mà đối xử với Tranh Tranh còn thân hơn so với con ruột.
Phần ân tình này, không thể không nhớ kỹ trong lòng.
Cầm thẻ vàng của mình, ăn mặc một phen, Phục Linh liền ra ngoài, chuẩn bị đi chọn quà tặng cho Hoa Chân.
Tặng tiền, quá thô bỉ, tặng kim cương, vậykhông đến lượt cô, phải là Lạc Lịch tặng, tặng quần áo, thôi, cho tới bây giờ phong cách thưởng thức của cô và Hoa Chân đều không hợp, như vậy tặng cái gì?
Phục Linh cảm thấy đây quả thực làvấn đề còn khó hơn gấp trăm lần so với làm sao sắp xếp kế hoạch hoá gia đình.
Toàn thân mặc áo khoác màu tro thuốc lá, Phục Linh đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng đồ dùng người lớn cao cấp.
Sau đó đi vào.
Chủ cửa hàng thấy là một người phụ nữ lqd phương đông có gương mặt vô cùng xinh đẹp, cũng không có quá mức kinh ngạc, mà nở nụ cười tiến lên: "Tiểu thư xinh đẹp, xin chào, xin hỏi có thể giúp cô gì sao?"
Phục Linh cũng cười, cảm thấy lúng túng, nhưng trong nháy mắt quăng nhứng thứ xấu hổ gì gì đó, nhìn chủ cửa hàng nói: "Đem bao ngừa thai đắt tiền nhất, tốt nhất, sa hoa nhất, ưhm, dĩ nhiên còn phải thoải mái nhất của các người tới đây, tới một va li."
"Một va li?" Chủ cửa hàng ngẩn người, cho là mình nghe lầm.
Phục Linh mỉm cười: "Đúng, một va li."
Mà kế tiếp đường phố Rome, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Người phụ nữ xinh đẹp cao quý ôm một va li đồ cười bỉ ổi từ cửa hang đồ dùng người lớn ra ngoài, không ít đàn ông đều cho rằng cái cảnh tượng này rất quái dị, thoạt nhìn lại rất hòa hài.
Đúng, hài hòa.
Đi dạo ở trên đường hơn nửa ngày, nhìn sắc trời cũng sắp lặn về phía tây rồi, đặt đồ vật ở phía sau xe, Phục Linh liền mở Lamborghini bảnh bao ra đi đón con trai của mình.
Hiện tại chính là lúc sáu giờ, cực kì nhiều người đi tới đi lui ở cửa trường học, hơn nữa rất đông đúc, từng đội từng đội người lqd bạn nhỏ bị giáo viên hòa ái đưa ra ngoài, sau đó cười giao mỗi người đến trong tay ba hoặc là mẹ.
Nơi này là trường tiểu học tư nhân, cũng không phải trường tiểu học quý tộc gì, mà khi chiếc Lamborghini kiêu ngạo ồn ào kia dừng ở cửa trường học thì vẫn không khỏi gây nên một trận rối loạn tưng bừng.
Mạnh thiếu gia vẫn còn nói chuyện với cô bé ở bên cạnh, lại nghe thấy tiếng xe quen thuộc này, trong nháy mắt nghiêng đầu, sau đó kinh ngạc há to miệng.
Hôm nay mặt trời rơi khỏi bầu trời rồi hả? Vậy là ai?
Mặc một áo khoác màu tro thuốc lá, một chiếc legging màu đen xám, đi một đôi giày Martin, đeo trên mặt kính mắt Chanel bản giới hạn số lượng mới mua mấy ngày trước, nhìn vô cùng "đẹp trai".
Nhìn mỗi người kể cả giáo viên của mình lqd đều nhìn tới, Mạnh thiếu gia cảm thấy thật là mất mặt, mẹ phải tới đón mình thì sẽ tới đón mình, tại sao phải làm như vậy?
"Tranh Tranh, đi thôi." Phục Linh đi tới, gở kính mắt xuống cười một tiếng đối với giáo viên.
Lúc này giáo viên mới cảm thấy nhìn có chút quen mắt, lập tức nhớ tới cười nói: "Cô là mẹ của Phỉ Tư Đinh sao?"
Phục Linh cười gật đầu: "Cảm ơn cô giáo chăm sóc lâu như vậy, đoạn thời gian trước tôi ra khỏi nước, vẫn không thể tới xem tình trạng của đứa bé một chút, để cho cô giáo phải hao tốn tâm trí."
Giáo viên được khen có chút ngượng ngùng, lập tức cười rực rỡ: “Phỉ Tư Đinh rất ngoan ngoãn, tôi vô cùng thích bé.”
“Phỉ Tư Đinh, đó là xe nhà cậu sao?”
Mạnh thiếu gia vẫn cảm thấy bị nhìn giống như con khỉ, rất là mất mặt, nhưng Anna xinh đẹp lại ưu thương nói: “Nhà mình.”
Cặp mắt lolita lập tức sáng bừng lên: “Phỉ Tư Đinh, chào cậu, hôm nào mình có thể ngồi xe của cậu một chút hay không?”
Mạnh thiếu gia bị nụ cười kia mê hoặc đến thất điên bát đảo, cảm thấy Anna xinh đẹp hơn so với Băng Kỳ Lâm hôm qua, nhất thời liền vung tay lên, khí phách nói: “Được.”
Sau khi thăm hỏi giáo viên dài dòng muốn làm thân một vạn lần ở trong lòng, Phục Linh lôi kéo Mạnh thiếu gia vẫn còn tán gái lên Lamborghini thì liền lái xe rời đi.
Mà Mạnh thiếu gia ngồi ở trên xe cũng không vui vẻ chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ rất khó chịu.
“Con không thoải mái khi mẹ già tới đón con sao?”
“Anna vừa mới đồng ý với con, tuần tới đi ăn Pizza Hut, tại sao mẹ muốn kéo con đi?”
Phục Linh nhất thời bị sấm đánh trong khét ngoài sống, dường như không nói nên lời, sau đó lấy lại tinh thần, cô hét lớn một tiếng: “Con tán gái?”
Mạnh thiếu gia quay đầu, mờ mịt nhìn cô, hình như là không hiểu ý tứ gì.
“Con lại có thể tán gái?” Giọng nói của Phục Linh tăng cao đề xi ben, giống như là không thể tin.
Mạnh thiếu gia vẫn là bộ dáng sững sờ như cũ.
“Con lại dám đi tán gái, dám đi tán gái?” Tiếng nói từ từ thấp xuống, lại nghe được Phục Linh nói: “Con đi cua sao, dù sao thua thiệt không phải là con trai của mẹ.”
Mạnh Hạo cũng vỗ trán làm vẻ choáng váng, quả nhiên suy nghĩ của mẹ già nhà mình không phải người bình thường có thể hiểu.
Nhưng tóm lại là câu nói về có ăn thiệt thòi hay không, cậu nghe hiểu.
Bỗng dưng, Mạnh thiếu gia giống như đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức nói đến: “Mẹ, hôm nay có phải sinh nhật dì Chân hay không?”
Phục Ling đột nhiên nở nụ cười bỉ ổi, chỉ chỉ cái va li phía sau nói: “Quà sinh nhật cho dì Chân của con đều đã chuẩn bị xong.”
“Vậy không được, con cũng muốn đi mua quà sinh nhật.”
“Mua cọng lông, làm xong rồi, nhanh không lại tới trễ.”
Bởi vì từ chỗ Mạnh thiếu gia đi học lái xe đến hội sở Tina tốn hơn nửa giờ đồng hồ.
Phục Linh cảm thấy nhất định là Hoa Chân cố ý chọn chỗ xa như vậy, nếu không xung quanh biệt thự bên bờ biển không phải có rất nhiều chỗ ăn chơi hạng sang sao, tại sao phải đi chỗ xa?
Thật ra thì, Phục Linh chắc sẽ không biết Hoa Chân là bị Lạc Lịch kéo đi.
Bởi vì không biết từ nào mà Lạc Lịch biết phòng ở khách sạn quốc tế Wies gần hội sở Tina rất thú vị, chuẩn bị đi thử một lần, vốn cho rằng ý nghĩ của anh, chỉ có thể uất ức Phục Linh đốt thêm một chút dầu.
Lúc đến cửa quốc tế Tina, em trai ở bãi đậu xe thượng mở bãi đậu xe, Mạnh thiếu gia đã ngủ rồi, vốn mới điều dưỡng tốt xương cốt thân thể thì lại ngồi xe như vậy, a-xít-clo-hy-đríc đau lưng.
Gương mặt Phục Linh u oán, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Báo tên tuổi Lạc Lịch, được người dẫn đi, mãi cho đến khi dẫn tới tầng hai độc lập, kêu nhân viên phục vụ đi tới, ôm đồng chí Mạnh Vân Tranh trong tay, bùm... một tiếng liền đạp cửa ra.
Trong nháy mắt, khóe mắt Phục Linh co quắp.
Ai có thể nói cho cô biết, người mặc váy màu xanh lá cây, còn có người mặc quần áo thoải mái màu xanh dương ở trên ghế sofa, hai người hôn dữ dội đó là ai?
Từng tiếng vang lớn như vậy cũng không có thể làm cho bọn họ tách ra, nhìn thẳng Mạnh Phục Linh đến một chút, lại có thể còn hôn? Vẫn còn hôn? Chỉ là, thật sự hôn lên như vậy thoải mái sao?
Chỉ là nhìn bộ dáng Hoa Chân và Lạc Lịch rất hưởng thụ, thật sự giống như hai người đều hưởng thụ trong đó.
“Khụ khụ.” Phục Linh ôm Mạnh thiếu gia ngủ say ho khan một cái, Mạnh thiếu gia cũng tỉnh lại, xoa đôi mắt còn buồn ngủ nhìn xung quanh.
Hai người vẫn còn hôn.
“Khụ khụ.” Phục Linh lại ho.
Hai người vẫn còn ở hôn như cũ.
“Các người *** hôn chưa đủ hả, đến khách sạn Wies bên cạnh thuê phòng ℓàм тìин đi, tôi cô đơn lẻ loi xem các người thân thiết ở chỗ này, muốn diễn cảnh cấm cho tôi xem? Các người có ý tứ sao?”
Hoa Chân ôm lấy mặt của Lạc Lịch, vòng vo phương hướng một cái, đôi mắt xinh đẹp như tơ của Hoa Chân nhìn xung quanh rồi nói: “Không quen nhìn, cô có thể đi ra ngoài tìm trai.”
Phục Linh khinh thường hứ một hơi: “Lẵng lơ.”
“Tốt hơn so với cô chỉ điên khùng không ổn định.”
Phục Linh im lặng, ai có thể nói cho cô biết, Hoa Chân tìm được ở đâu từ ngữ sâu sắc như vậy hả?
Sửa sang lại quần áo, Hoa Chân ôm tay đi tới trước mặt của Phục Linh nói: “Nhìn trên phần cô quầy rầy công việc tốt của chúng tôi, nói cho cô biết chuyện này.”
“Hả?” Phục Linh nheo mắt lại, trong lòng cảm giác rất không tốt.
“Đồng Trác Khiêm tới Italy.”
Tay Phục Linh ôm lấy Mạnh thiếu gia đột nhiên buông lỏng, Mạnh thiếu gia bị Hoa Chân ôm lấy trong nháy mắt, sau đó xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối trong đầu Phục Linh nghĩ tới đều là ba chữ Đồng Trác Khiêm kia.
Anh, làm sao có thể đến Italy? Là phát hiện ra cái gì?
Trong lòng lại có một cảm giác nói không ra lời, do dự, sợ hãi, hoảng hốt, rồi lại mừng thầm trong lòng.
Phục Linh đột nhiên thở dài một cái ở trong lòng, đã trải qua thử thách nhiều năm như vậy, thì ra đến cuối cùng, vẫn không thể nào quên anh, nghe tới tên của anh thì chỗ mềm mại nhất trong lòng lại vẫn đập lên như cũ.
“Dì Chân, Đồng Trác Khiêm là ai hả?” Mạng thiếu gia tò mò hỏi.
“Người cha ma quỷ của con.”
Nghe được từ cha này, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh thiếu gia cũng tái đi, từ cha giống như chỉ nhìn thấy qua từ bên trong cuốn sách, về phần trong cuộc sống hiện thực đúng là chưa hề gặp qua đấy.
Nhiều năm như vậy đều là mình và mẹ trải qua. tại sao vẫn còn cha đây?
Mạnh thiếu gia cảm thấy tâm tình không tốt, thoát khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của Hoa Chân, ôm bỏng ngô từ trên bàn trà liền hung tợn ăn hết.
“Cô biết tin tức của anh ấy từ chỗ nào?”
Hoa Chân giả bộ ngu: “Ai?”
“Anh ấy.”
“Người nào?”
“Đồng Trác Khiêm!” Phục Linh đóng cửa lại gào thét một tiếng, Hoa Chân ngoáy lỗ tai chỉ chỉ Lạc Lịch.
Lạc Lịch buông tay: “Ngày hôm qua Lạc Sâm tìm tới tôi.”
Mấy câu nói, nhưng Phục Linh cũng biết nguyên nhân chuyện này xảy ra.
Cô rót một ly rượu cho mình, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon: “Vậy anh có nói cho Lạc Sâm tung tích của tôi hay không?”
Lạc Lịch không bỏ mặc anh trai, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao?
“Phục Linh, cô nói cho tôi biết cô ở đây sợ hãi cái gì?” Trong nháy mắt Lạc Lịch chuẩn bị nói ra tin tức, Hoa Chân đột nhiên hỏi.
Lòng của Phục Linh đột nhiên giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô chính là đang trốn tránh, rõ ràng theo thực lực và thủ đoạn đi thăm dò của cô bây giờ thì chân tướng sự việc năm đó không tính là một chuyện khó, nhưng cô vẫn không đi thăm dò, chỉ sợ kết quả không tốt như trong dự đoán của cô vậy, mà tình nguyện trốn ở Italy, mỗi ngày ngây ngô dại dột trôi qua, cô nghĩ đến cảm nhận của Tranh Tranh sao? Dù sao một đứa bé đều hi vọng mình có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù Tranh Tranh thông minh như thế nào, cũng không ngoại lệ.”
Trong nháy mắt, Phục Linh bị nói cho đến mức một câu cũng không nói ra được.
Hoa Chân bị Lạc Lịch ôm đi, trong kế hoạch của anh là chuyển qua khách sạn Wies bên cạnh.
Tranh Tranh bị cô ôm vào trong иgự¢, đã ngủ thi*p đi, lông mi thật dài chạm ở trên mặt, đèn đường chiếu xuống hiện lên một bóng mờ đẹp đẽ.
Mặc dù mang theo non nớt nhưng xem ra bộ dáng anh tuấn đáng yêu, rất giống với Đồng Trác trong trí nhớ của Khiêm Phục Linh.
Trong phút chốc, đáy lòng Phục Linh như bị ghim đau.
"Cút ngay." Đột nhiên một tiếng nũng nịu, khiến Phục Linh hồi hồn lại, sau đó cô liền nhìn một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh trước mắt, mặc quần áo mát mẻ, bộ иgự¢ lớn giống như dưa hấu, cặp chân thon dài lqd thẳng tắp, giống như tác phẩm trong tay nhà nghệ thuật, Phục Linh nhìn một chút, nhưng mà dáng vẻ này lại như là mình cản con đường của người khác.
Nhưng chỉ là cản con đường của cô ta, cũng không thể có dáng vẻ vô lễ như vậy.
Phục Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô ta.
"Bảo cô cút ngay, cản đường tôi rồi."
"Nông trường nhà ai đóng cửa sao? Sao súc sinh đã chạy đến khắp nơi dọa người rồi hả?" Phục Linh tự nhủ, hình như là cực kỳ không thể lý giải.
Nhưng mỹ nữ không tức giận, nheo mắt lại, sau đó cổ tay của cô ta vừa động, trong nháy mắt lấy ra một khẩu súng nhỏ màu bạc từ eo thon, nhắm ngay huyệt thái dương của Phục Linh.
"Tôi không thích người khác cản đường tôi."
Trong lòng Phục Linh trầm xuống, lại cứng rắn nở nụ cười nói: "Khẩu súng của tiểu thư này thật là đẹp mắt."
Hình như mỹ nữ tóc vàng vô cùng hài lòng, sau đó cô ta tiếp tục cười: "Nhìn thật là tốt, nhưng tôi tin tưởng nếu như viên đạn lqd trong khẩu súng này xuyên qua đầu cô, vậy càng đẹp mắt."
"Mỹ nữ, La Mã cũng không phải là chỗ có thể tùy tiện Gi*t người."
"Thật xin lỗi, tôi có thể tùy tiện Gi*t người ở La Mã." Trong phút chốc, mùi khói thuốc súng dường như liền tràn ngập đến chóp mũi Phục Linh, tư vị bị người dùng súng chỉ vào đúng là không dễ chịu.
"Tôi không thích bị người khác dùng súng chỉ vào."
Cô gái tóc vàng cười một tiếng: "Vậy thì mời tiểu thư đi với tôi một chuyến rồi."
Người phụ nữ này căn bản là trực tiếp tới tóm cô đấy!
Rốt cuộc ý thức được vấn đề này, tay lqd Phục Linh ôm Mạnh thiếu gia nắm thật chặt: "Cô là người của ai?"
"Cô không có tư cách biết."
Báng súng đột nhiên chuyển đổi vị trí, bịch một cái, Phục Linh cảm thấy cái ót đau nhói, mắt lập tức bốc lên ánh sáng, đầu óc hỗn loạn rồi gục xuống, trước khi bất tỉnh, cô đang suy nghĩ, tại sao lúc nào mình cũng không dùng đánh nhau như vậy đây?
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong mắt của Phục Linh phản chiếu một vùng tăm tối, nơi này tối tăm không có ánh mặt trời, hai tay hai chân của cô bị xiềng xích còng lại, từ trong hỗn độn tỉnh lại, Phục Linh lập tức liền ý thức được không thấy Tranh Tranh.
Cô bắt đầu hoảng hốt, bắt đầu hô hào xung quanh, nhưng không có tiếng vang.
Hồi lâu, có tiếng ủng quân nhân chạm đất, kèm theo là tiếng cửa lớn được mở ra, ánh sáng chói mắt đánh tới, khiến Phục Linh có chút không thích ứng nheo mắt lại, hình như người nọ hong gió mệt mỏi lqd mà đến, trên người còn mang theo khí lạnh sáng sớm.
Câu nói đầu tiên mà người nọ mở miệng, lại làm cho Phục Linh khi*p sợ.
"Nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó cả."
Người nọ, giọng nói kia, câu nói kia, đủ để cho Phục Linh biết người giật dây bắt cóc cô là ai.
Trong lòng lập tức nhảy ra hận ý ngập trời, Phục Linh cắn răng, lại cứng rắn ép mình bật cười.
"Đồng lão gia, đã lâu không gặp." Tuy bị nhếch nhác cột vào trên kệ, nhưng giọng nói của Phục Linh lại không mất một chút phong độ.
"Là đã lâu không thấy, ta cho là cô đã ૮ɦếƭ." Đồng lão gia lạnh lùng nói ra, Phục Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ông ta, hình như có chút hoảng hốt.
Rất nhiều năm trước khi mới gặp gỡ người đàn ông này, nụ cười trên mặt ông hòa ái nhìn thế nào cũng không giống như giả vờ, vậy mà hôm nay lại đi vào bẫy rập của ông ta,
thấy mọi chuyện ông ta làm, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cực kỳ đáng sợ.
Cho dù ông ta là cha chồng trên danh nghĩa của cô, là ông nội của con trai cô.
“Chẳng lẽ Đồng lão gia hi vọng tôi ૮ɦếƭ?”
Ông ta rất nghiêm túc: “Ta rất hi vọng cô ૮ɦếƭ, đáng tiếc cô không ૮ɦếƭ, ta vô cùng tiếc nuối.”
“Cho nên đây?” Phục Linh nhíu mày hỏi.
“Cho nên lần này không thể để cho cô chạy.” Lời nói của ông ta nhẹ nhàng linh hoạt, lại làm cho lòng của Phục Linh rơi xuống trong nháy mắt, trên người hiện lên ý lạnh, thật giống như cả người cũng rơi vào trong hầm băng.
“Tranh Tranh đâu?”
“Ta nói rồi, nó là cháu của ta, ta sẽ không làm gì nó.”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Phục Linh giận dữ hét, vào giờ khắc này cô cũng không cần ngụy trang phần bình tĩnh này nữa, không biết sau đó người đàn ông này sẽ làm gì đối với mẹ con cô, Phục Linh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hoảng hốt.
Cô là người, ૮ɦếƭ qua một lần cái gì cũng không sợ, nhưng Tranh Tranh đâu?
“Một người vốn đã ૮ɦếƭ nhưng vẫn còn sống, đây là một việc rất không hợp lẽ thường.” Đồng lão gia nói xong, rút ra một điếu thuốc lá từ trong túi.
Đây cũng là lần đầu tiên Phục Linh thấy dáng vẻ Đồng lão gia hút thuốc lá.
Khói mù màu trắng tràn ngập bốn phía khuôn mặt của ông ta, giống như là một lớp sương mù xua đi không được, phía sau sương mù này che dấu gương mặt tâm tình chân thật của ông ta.
Phục Linh cười lạnh một tiếng, hình như rất không đồng ý những lời này của ông ta: “Vậy cha chồng muốn Gi*t con dâu, đó chính là chuyện hợp lẽ thường sao?”
“Con dâu?” Đồng lão gia khinh thường nói: “Cô còn chưa có vào cửa nhà họ Đồng ta, không coi là vợ lão Đồng nhà ta, cho dù cô vì Trác Khiêm sinh đứa bé thì như thế nào? Cõi đời này chỉ cần là người phụ nữ ai không thể sinh con cho Trác Khiêm?”
Phục Linh bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy tại sao ông không tùy tiện tìm một người phụ nữ trên đời, xem cô ta sinh ra được có phải đứa con trai Đồng Trác Khiêm này không, tại sao phải tìm Đồng phu nhân đây?”
“Câm miệng!” Không biết là câu nói kia nói đến vết thương trong lòng Đồng lão gia, gương mặt của ông ta lập tức dữ tợn: “Người đã ૮ɦếƭ thì không cần phải nói lời vô nghĩa.”
Ông ta đột nhiên đứng lên, dáng vẻ giống như muốn rời đi, bước chân lại dừng lại một chút.
“Cha của cô sắp ૮ɦếƭ.”
Trong phút chốc, thật giống như một đạo sấm sét từ trên bầu trời giáng xuống, đòn cảnh tỉnh đánh vào trên đầu Phục Linh, để cho thần trí của cô hỗn loạn lên trong nháy mắt.
Cha, cha.
Cha đã xảy ra chuyện gì đây?
Phục Linh đột nhiên giật mình, một đôi mắt tràn đầy phẫn hận nhìn vẻ mặt của Đồng lão gia: “Có phải ông đã làm gì bọn họ hay không?”
Đồng lão gia cũng không trả lời cô, chỉ vẫy vẫy tay, sau đó dứt khoát rời đi.
Lòng của Phục Linh có chút lạnh, giống như là trái tim bị người sống sờ sờ mổ ra ngoài, sau đó ném vào trong hầm băng, nội tâm lạnh triệt để như vậy, bóng dáng người kia từ từ càng lúc càng xa ở trong con ngươi của cô, cho đến khi biến mất.
Cô gào cũng gào qua, mắng cũng mắng qua, nhưng người kia vẫn không quay đầu lại.
Hiện tại cô cũng không lo lắng Tranh Tranh, Đồng lão gia nói như vậy, bé là cháu của ông ta, cuối cùng sẽ không đi hại cậu bé, nhưng cha đây? Rõ ràng hai tuần trước cô còn dò xét qua tin tức của bọn họ, mặc dù bọn họ vẫn còn ở trong bóng ma cô đã tử vong tìm không thấy lối ra, nhưng tóm lại cuộc sống không có vấn đề gì, cũng không tra được cha bị bệnh.
Vậy mà hôm nay, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?
Như vậy khẳng định chính là Đồng Hoa Điềm động tay chân rồi.
“Đồng Hoa Điềm, ông ta là tên cặn bã, ngụy quân tử.” Cửa bị đóng từ từ, trong nháy mắt Phục Linh gào thét ra tiếng sau cùng, tất cả oán khí và phẫn hận trong tim đều phát tiết ra ngoài.
“Đáng ghét!” Pằng một cái, trên mặt Phục Linh hiện lên dấu tay rõ ràng, người phụ nữ tóc vàng đứng ở trước mặt của Phục Linh, dáng vẻ dường như cực kỳ không nhịn được: “Thật sự muốn cắt đầu lưỡi của cô.”
“Tôi nhổ vào.” Một ngụm nước bọt phun lên mặt của người phụ nữ tóc vàng, Phục Linh nhìn chằm chằm bộ иgự¢ gần như sắp nhảy ra mà nói: “Lão nương thật sự muốn cắt mimi của cô.”
Sắc mặt của người phụ nữ tóc vàng tái xanh, muốn đánh Phục Linh một cái tát, đúng lúc này cửa chính bị người ngoài kéo ra.
Tạm thời quen với bóng tối, ánh sáng lại kéo tới lần nữa, Phục Linh và mỹ nữ tóc vàng Mạc Lạp không khỏi nhắm hờ hai mắt.
Đi vào là một người đàn ông dáng vẻ quê mùa mặc áo khoác quân phục đã lỗi thời bên ngoài, trên đầu mang mũ lưỡi trai, hình như trên tay cầm thứ gì.
“Lấy đồ ra rồi hả?” Mạc Lạp hỏi.
Người đàn ông gật đầu một cái, sau đó ném bình trên tay cho Mạc Lạp, đôi tay bắt lấy, tay Mạc Lạp lập tức nắm bình, sau đó mở ra, ở trong nháy mắt Phục Linh còn chưa lấy lại tinh thần nhét miệng bình vào miệng Phục Linh.
Ừng ực, ừng ực.
Hai cái uống xong.
Dùng đầu óc nghĩ cũng biết đây nhất định không phải là đồ gì tốt.
“Tiểu thư phương Đông xinh đẹp, ngủ một giấc thật ngon, sau đó đi tìm Thượng Đế nói chuyện phiếm thôi.”
Phục Linh không có bỏ rơi cô, mặc dù biết đây không phải là vật gì tốt, nhưng vẫn còn uống rất ngon, có chút giống rượu hay mùi vị nước trái cây gì đó.
“Tiểu thư Mạc Lạp, tôi đưa đồ tới.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông, mà tiếng bước chân cũng từ từ tới gần.
Mạc Lạp trong nháy mắt sắc mặt vừa, cặp mắt thật sự giống như đầm sâu, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo khoác quân phục ở ngoài, đầu đội mũ lưỡi trai trước mắt: “Anh là ai?” Khi nói chuyện, súng bên hông đã bị cô ta móc ra.
Người đàn ông chuyển động, thân hình vọt lên thật giống như một tia chớp, cổ chân cong, trong nháy mắt liền đá lên cổ tay Mạc Lạp.
Khẩu súng rơi vào giữa không trung, bị một cổ tay tràn đầy mạnh mẽ chặn lại.
Trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển, khẩu súng đã đến bên trong tay của người đàn ông, chỉ thẳng vào Mạc Lạp.
Phục Linh vẫn còn ở trong hỗn độn, lại rõ ràng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia quen thuộc như vậy, khi anh từ trên mặt đất nhảy lên cái kia trong nháy mắt, cô rõ ràng nhìn thấy nửa gương mặt bị che ở dưới mũ lưỡi trai.
Quen thuộc như vậy, để cho cô nhớ nhung ngày đêm như vậy, cũng không dám đi gặp người đó.
Hốc mắt Phục Linh từ từ tràn đầy ẩm ướt, giống như đứa bé không tìm được đường về đột nhiên gặp cọng cỏ cứu mạng, sau đó khóc nắm lấy không thả.
Một mình nhẫn nại nhiều năm như vậy, một người ở bóng tối nhiều năm như vậy, mỗi một lần ở trong phòng nhớ lại, sau đó một mình cười khúc khích, sau đó trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lửa cháy hừng hực, cảnh tượng anh chạy đến.
Cô cũng không nhìn thấy lúc ấy đôi mắt anh muốn nứt và không thể tin.
Cô cũng không nhìn thấy lúc ấy hai chân của anh quỳ xuống đất, kiêu ngạo không ai bì nổi thật giống như thất bại thảm hại trong nháy mắt.
Cô cũng không nhìn thấy, thì ra trong lòng của anh cô quan trọng như thế.
Mà không để mắt đến những thứ này, giữa bọn họ năm năm không thấy.
Mà Phục Linh lại cảm thấy mỗi ngày mình đều thấy anh, mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tranh Tranh, cô đều không thể kìm chế kích động, không thể kìm chế thương cảm, giống như lại nhìn thấy anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc