Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 22

Tác giả: Giáp Đồng

Hôm nay bầu trời hạ xuống một cơn mưa nhỏ, thời tiết nóng nực nhiều ngày nay đã dịu đi. Phục Linh bị bắt mặc thêm cái áo len bên ngoài, ra khỏi cửa vẫn nóng như bình thường mặc dù thời tiết đã dịu đi cơn nóng, chỉ trách ai đó bắt cô mặc nhiều quần áo như vậy.
Ngồi trong chiếc Hummer, Phục Linh không nói chuyện, không khí nhàm chán bắt đầu lan tỏa, cô dần dần cảm thấy buồn ngủ.
“Nhóc con, anh đưa em đi mua mấy bộ đồ, rồi về nhà em.”
“Uhm.” Phục Linh mơ màng trả lời.
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ở phía sau, nhìn cái bộ dáng đang ngủ của cô mà khóe môi cong lên tươi cười.
Đôi mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt buồn chán nói: “Đồng Trác Khiêm, em lại muốn ngủ.”
Nghe Phục Linh nói vậy, nghi là do chất độc lại phát tán, vội vàng dừng xe, leo xuống băng ghế sau, kiểm tra thân thể cô, thật lâu sau mới thở dài nhẹ nhõm: “Có con gái nhà ai mà thích ngủ giống em không?”
“Con gái nhà ai cũng thích ngủ giống em.”
Đồng Trác Khiêm cười, .gương mặt vốn như một tảng băng chỉ vì gặp cô mà tan chảy, mềm mại xông vào nội tâm của Phục Linh: “Được rồi, xuống xe đi, cũng không xa lắm chúng ta đi bộ.”
Ờ một tiếng, Phục Linh bước xuống xe, cơ thể hơi mệt mỏi phải dựa vào Đồng Trác Khiêm bước xuống.
“Sao anh không dẫn em đến chỗ lần trước?”
“Em muốn mua đồ lót nữa hả?”
Phục Linh 囧, nhớ tới vài ngày trước đây lúc đang xem TV ở nhà họ Đồng, có người gõ cửa, vừa mở cửa ra đã có một cô gái nhiệt tình ôm đống đồ lót đi vào đặt trên sofa.
Người đi rồi, bà Đồng cười mờ ám, kéo tay cô lại nói: “Các cô gái phải có biện pháp, làm cho người đàn ông của mình say mê mình.”
Bà Đồng quả là có khẩu vị mạnh, cô cũng đã thử nghiệm qua nên không có gì ngạc nhiên lắm.
Nhưng mà mỗi lần bị Đồng Trác Khiêm chế nhạo trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Đồng Trác Khiêm đưa Phục Linh vào một cửa hàng quần áo mang phong cách cổ điển, nhân viên mặc đồ công sở màu trắng, đeo khăn lụa màu trắng trên cổ, tươi cười chào đón hé ra hàm răng trắng sáng làm cho khách đến mua đồ cũng vui lòng.
“Ngài Đồng, hôm nay ghé thăm chúng tôi? Tiểu thư bên cạnh ngài thật xinh đẹp, rất có phong cách.”
Đồng Trác Khiêm lạnh nhạt đáp: “Kêu Mạc Tiểu Kỳ đến đây.”
Nhân viên sửng sốt nói: “Ngài Đồng, chị Mạc đang có việc bận, phiền ngài chờ một chút.”
Mặt mày Đồng Trác Khiêm nhăn lại nói: “Nhanh đi, nói với cô ta có đại gia đây tìm, trong một phút phải tới đây.”
Mặc dù biết chút ít về thân phận của Đồng Trác Khiêm nhưng cũng là lần đầu tiên thấy một quân nhân tới “Bạc”, muốn gặp chủ tịch Mạc mà giọng nói phát ra như mệnh lệnh, bình thường chủ tịch Mạc đều ở công ty, thỉnh thoảng mới xuống cửa hàng, do hôm nay cửa hàng có khách quý tới nên mới xuống cửa hàng tiếp khách.
Nhân viên nhận ra người này không nên chọc vào nên xoay người đi vào phòng chủ tịch báo cáo.
“Cốc cốc ――”
“Vào đi.” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lê, nhân viên đẩy cửa vào, nhìn thấy hai dáng người thon thả đẹp đẽ đang ngồi nói chuyện với nhau, nhân viên đi tới trước mặt cô gái lạnh lùng nói: “Chị Mạc, ngài Đồng đến nói muốn gặp chị.”
“Anh ta đến đây?”
“Anh ấy sao có thể đến đây?”
Câu hỏi đầu tiên là của Mạc Tiểu Kỳ, câu hỏi thứ hai là của cô gái ngồi đối diện Mạc Tiểu Kỳ.
Cô ta mặc trang phục màu đỏ thẫm mang một đôi giày cao gót, nhìn sơ rất có gu thẩm mỹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn không che được vẻ hoàn mỹ vốn có của nói.
Nghe nhân viên nói Đồng Trác Khiêm tới, cô ta lập tức đứng lên, sửa sang trang phục, soi gương kĩ càng, hỏi cô nhân viên còn chỗ nào cần sửa lại nữa không, rồi cùng Mạc Tiểu Kỳ ra ngoài.
Tiếng bước chân đi đến, D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.chắc chắn là tiếng giày cao gót của con gái, Đồng Trác Khiêm ngồi trên sofa, một tay nắm tay Phục Linh, thấy Mạc Tiểu Kỳ đến thì tùy ý đưa mắt nhìn, còn cái người sau lưng thì cho qua một bên.
Phục Linh không biết gì hết, chỉ cười cười, càng cười càng như một đứa ngốc.
Hai cô gái, một cô Mạc Tiểu Kỳ vẻ mặt lạnh lùng, một cô mặc trang phục màu đỏ, đôi chân trắng trẻo mảnh khảnh mang giày cao gót, nhìn qua cũng biết xinh đẹp cỡ nào.
Phục Linh nhìn cô ta, khóe miệng giật giật vài cái.
Vì sao mỗi lần cô đi dạo với Đồng Trác Khiêm đều gặp phải những người làm cô mất hứng? Con mẹ nó, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Ngoài cửa có gió lùa vào, mái tóc Phục Linh tung bay, cô gái đối diện có mái tóc xoăn những lọn tóc như những cơn sóng lợn lờ, rất ung dung nhàn nhã.
Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.
“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.
Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….?”
Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”
Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.”
“Nhanh đi.” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.
Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.
“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”
Nhìn mặt cô ta xem, có chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.
“Uhm.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.
La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái ௱ôЛƓ lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em rất lo lắng cho anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh tốt như vậy, em rất vui.”
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, ban bố một chữ ừ rồi quay đi.
Bây giờ La Mạn Nghê mới có chút xấu hổ, có một cô gái gần đó nhìn cô ta lặng lẽ bụm miệng cười, cô ta cắn răng càng dựa sát hơn: “Trác Khiêm, hôm qua ông nội nói lâu quá không gặp anh, tối nay anh nể mặt em đến nhà em một chút được không? Anh mất tích mấy ngày nay ông nội rất lo lắng cho anh, nói là chỉ sợ quốc gia mất đi một trụ cột, chỉ sợ em……….mất đi một người chồng tốt ――”
Câu nói này, có chút dao động ha.
Phục Linh mặc trang phục chỉnh tề đứng ngay cửa phòng thay đồ mà Mạc Tiểu Kỳ sau lưng cô cũng đang nghẹn cười.
Đồng Trác Khiêm buông cuốn tạp chí xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn Roman Nghê.
La Mạn Nghê bị ánh mắt “nhiệt tình” của anh, sắc mặt nóng lên chuẩn bị mở miệng lại nghe Đồng Trác Khiêm nói: “Cô La.”
La Mạn Nghê lắc đầu: “Trác Khiêm, anh gọi em là Mạn Ngê được rồi.”
Đồng Trác Khiêm nhắc lại: “Cô La.”
“Trác Khiêm, có chuyện gì anh nói đi.”
“Cô có thể ngồi chỗ khác được không?” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Câu nói này giống như đang từ chối, Thichtruyen.comsắc mặt La Mạn Nghê tái nhợt, đôi mắt to muốn rơi lệ: “Trác Khiêm, có phải em làm sai cái gì không?”
Phục Linh phát hiện La Mạn Nghê này đúng là một đóa hoa tuyệt thế, cô mím môi cười, chỉnh sửa lại trang phục chuẩn bị làm mỹ nữ cứu anh hùng.
“Cô La, phiền cô ra chỗ khác ngồi? Đừng khiêu khích giới hạn của tôi?”
Cô La phẩy tay không vừa ý, làm nũng nói: “Vì sao vậy, Trác Khiêm?”
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm dần dần chuyển thành màu đen, phát ra khí lạnh thấu xương, gằn từng tiếng trước mặt cô ta: “Cô đạp chân tôi ――”
Phục Linh bây giờ đang mang giày cao gót, nghe lời này của anh thiếu chút nữa trật chân, cơ thể chao đảo được Mạc Tiểu Kỳ đỡ lấy.
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
Phục Linh đứng ngay ngắn lại bước đi tiếp, đôi mắt dò xét, miệng cười tít mắt hỏi: “Hai người đạp nhau xong chưa?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc