Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi - Chương 21

Tác giả: Giáp Đồng

Đông thiếu gia rất yêu cái dáng vẻ giận dỗi này của cô, trái tim anh mềm nhũn, ôm cô vào lòng dỗ dành nói: “Không phải anh làm không ăn được đó sao? Anh đi mua cho em nha.”
Thấy Đồng Trác Khiêm dịu dàng cô cũng không dây dưa nữa, nhưng kèm theo điều kiện: “Em muốn đi theo anh.”
“Đừng có mơ!”
“Đồng Trác Khiêm!” Cô lên giọng: “Nếu ngày mai em ૮ɦếƭ đi, anh không thể hứa với em cho em thấy được mặt trời hôm nay hả? Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
Ánh mắt anh càng ngày càng sâu, dịu dàng hôn lên đôi môi đang dần khô đi của cô: “Đại gia thật muốn ăn em.”
“Vậy anh ăn đi.” Phục Linh trêu đùa.
Vòng eo bị hai bàn tay ôm lấy, xoa Ϧóþ eo cô, có cảm giác hơi đau nhưng cũng mang theo chút khoái cảm: “Em là một yêu tinh!” Đồng Trác Khiêm gầm nhẹ, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Phục Linh bị hôn đến quay cuồng, cái gì cũng không quan tâm nữa, đôi tay mềm mại ôm lấy anh muốn nụ hôn càng thêm sâu đậm.
Đối với phương diện này trước nay cô chưa từng e thẹn bao giờ.
“khụ khụ ――”
Tề Phàm đứng ở cửa, sắc mặt hồng hào ho nhẹ vài tiếng, có chút xấu hổ nói: “Thủ trưởng, không phải hôm qua giáo sư Bùi có dặn không nên sinh hoạt vợ chồng lúc này sao?”
“Khụ khụ ――” Phục Linh thiếu hơi ho sặc sụa, Đồng Trác Khiêm vội vàng vỗ lưng cô, đôi mắt diều hâu rét lạnh nhìn chằm chằm Tề Phàm: “Đi rót nước!”
“À! Ồ!” Tề Phàm xoay người đi xuống cầu thang rót nước, bây giờ sắc mặt Phục Linh vẫn còn đỏ thẫm, ôm lấy Đồng Trác Khiêm đánh vào иgự¢ anh : “Lưu manh.”
Đồng thiếu gia cười lạnh: “Đại gia thấy em có vẻ rất hưởng thụ đó nha.”
Hít một hơi thật sâu, Phục Linh mỉm cười: “Cười cũng cười rồi, hôn cũng hôn rồi, làm những chuyện lưu manh cũng làm rồi, bây giờ đi thôi.”
Cái chất độc này cũng thật kỳ lạ, ba hồi tỉnh ba hồi mê, làm cho người ta trở tay không kịp, trong lòng Đồng thiếu gia rất khó chịu, chỉ sợ Phục Linh đột ngột ngất đi, sợ xảy ra chuyện không biết làm gì.
Lúc nãy nghe cô ấy nói ૮ɦếƭ hay không ૮ɦếƭ, trái tim anh chậm đi mấy nhịp, rút điếu thuốc ra châm lửa hít một hơi, không phòng bị Phục Linh đoạt điếu thuốc cầm lên cũng hít một hơi.
“Mạnh Phục linh, em đi ૮ɦếƭ đi.” Túm lấy điếu thuốc trong tay cô, ném đi.
“**, đứa nào ném?”
Tề Phàm nhảy dựng lên trên sofa, điếu thuốc kia được ném rất khéo, an vị trên đầu Tề Phàm, đốt cháy vài cọng tóc.
Đồng Trác Khiêm hiển nhiên không quan tâm tới cậu ta, bắt lấy Phục Linh giận dữ gầm nhẹ: “Dám học đại gia đây hút thuốc rồi.”
Phục Linh hừ hừ, kéo áo nói: “Ai yo, thủ trưởng đại nhân à, chẳng lẽ anh cho phép quan đốt lửa nhưng không cho dân chúng thắp đèn sao? Chỉ cho phép mình hút thuốc, không cho người khác nghe mùi khói thuốc hả?”
Vẻ mặt Tề Phàm vô cùng đau khổ, dáng vẻ thủ trưởng bây giờ không nên chọc vào, nhanh chóng đi ra tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại cho đẹp, tại hạ chỉ là dân thường không dám tham gia vào chuyện của hai vị vua.
Rõ ràng quan tâm anh hút thuốc không tốt cho cơ thể nên mới lấy đi, kết quả lại cãi nhau thành như bây giờ.
“Em nói lại lần nữa xem!”
“Nói thì nói, em nói anh bá đạo, độc quyền ngang ngược, nói chuyện gì cũng coi người khác là cái rắm, Đồng Trác Khiêm, anh cố chấp lắm, khi dễ bà đây là bệnh nhân, một mình ngoài đây tỏ vẻ cái gì, bà đi khỏi đây cho anh vui.”
Nói xong xoay người muốn rời đi.
Sau lưng truyền tới giọng nói âm trầm, giống như là tiếng sét báo hiệu trời mưa.
“Manh Phục Linh, nếu em dám đi một bước, có tin anh đánh em không?”
Khóe miệng giật giật, cô khinh thường nhìn anh, lạnh lùng nói: “Anh ra vẻ đi, đẹp trai tài giỏi lắm sao? Đẹp trai thì người nào mà chưa gặp? Bà đây chỉ cần bước ra ngoài là đầy rẫy, con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì phẫy tay một cái là đầy đàn ra đó! Đánh bà, anh đúng là không có nhân cách.”
Đồng thiếu gia nổi giận, ở chung với cô gái này lâu vậy, anh cũng quên mất cô gái này bản lĩnh duy nhất là khóc lóc gây họa, hôm nay lại được tiếp chiêu, cảm giác giống như trước đây ―― phải rèn luyện lại cô mới được.
“Em! Đến đây!” Đông thiếu gia giơ tay, ra lệnh cho cô.
Hừ hừ không thèm trả lời, Phục Linh xoay người đi, nghĩ thầm bà đây phải có bản lĩnh riêng mình chứ phải có chí khí chứ, bà thích ăn mềm không thích cứng đâu ha.
Đông thiếu gia chịu thua rồi, mặt mày đen thui đi kéo cô lại thế nhưng bị cô bỏ lại phía sau, vẻ mặt càng lúc càng khó coi gầm gừ: “Mạnh Phục Linh, lá gan em cũng lớn rồi ha.”
Thật ra thì trong lòng Phục Linh cũng không tốt gì hơn, thở dài thật nhẹ xoay người lại nói: “Đồng Trác Khiêm, đừng giận em được không?” Trong giọng nói chất chứa gì đó mệt mỏi.
Lòng Đồng Trác Khiêm đau thắt, bước ba bước lớn đến bên cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, nhìn sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
“Yêu tinh nhỏ của anh, sớm hay muộn gì anh cũng phải bại dưới tay của em.”
Phục Linh cười: “Em thích muộn hơn, đi thôi.”
Buồn phiền trong lòng chỉ vì nụ cười này mà tan biến đi, Đồng Trác Khiêm buông cô ra, nắm tay cô đi ra ngoài. Phục Linh ngẩn ngơ chỉ vì một câu nói trước khi đi của anh.
“Qua khoảng thời gian này, hai chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ như cũ.”
Phục Linh kinh ngạc, trong lòng như có sóng to gió lớn đang dâng lên, sắc mặt hồng hào ẩn chứa một chút lo lắng, cô chậm chạp nói: “Đồng Trác Khiêm, em là một người rất dung tục, nếu có một người đàn ông em yêu cho em một lời hứa, em sẽ ――”
Nụ cười của Đồng Trác Khiêm càng ngày càng sâu, trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất thích câu nói người đàn ông em yêu của cô, anh nói: “Em sẽ cái gì?”
Cô e thẹn liếc mắt nhìn anh, nói không nên lời.
Đông thiếu gia cười to: “Sao không nói tiếp, em sẽ làm gì? Hả?”
Hít một hơi thật sâu, Phục Linh nhìn xung quanh, không thấy ai mới lặng lẽ nhón chân thì thầm vào tai anh: “Mặt em sẽ đỏ ――”
Khuôn mặt Đồng Trác Khiêm run rẩy nói: “Đại gia phát hiện một điều, hình như em không phải người Trái Đất.”
Phục Linh cười tươi, giống như một đóa hoa hướng dương: “Nhưng em biết một điều, con anh sau này chắc chắn là người Trái Đất ―― “
Phục Linh nói xong thì ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn anh, đôi mắt anh bây giờ giống như một con báo dữ, mênh ௱ôЛƓ như biển khơi mang theo ngọn lửa cháy bỏng đang chăm chú nhìn mình.
Dáng vẻ này, giống như là đã nhắm được mục tiêu.
“Em đang quyến rũ đại gia anh.” Bực bội để lại một câu, đại gia đi xuống lầu, ngay lúc Tề Phàm đi đến, trong tay cầm theo đồ ăn sáng, đầu tóc bị cháy một chỗ nhìn rất mắc cười.
Phục Linh cười cười đi xuống theo đại gia, nhìn cái đầu tóc của anh ta, càng nhìn càng giống như đang coi hài, lúc trước là để kiểu đầu cua, bây giờ bị cháy ở chính giữa, không thể không nể phục kỹ thuật hoàn hảo của Đông thiếu gia.
Tề Phàm hỏi Phục Linh: “Nhìn vui lắm hả?”
“Không! Không có vui, ha ha ha……”
Im lặng, trầm mặc để bữa sáng xuống, Tề Phàm đi ra ngoài: “Thủ trưởng, cho em 10 phút, em đi xử lý cái đầu này, đúng là mất hình tượng quân nhân.”
“uh.” Đông thiếu gia gật đầu.
Đồng Trác Khiêm mở bữa sáng mà cái người vừa chạy đi kia mang về, một hộp sữa tươi với bánh mì, rất đơn giản nhưng đầy dinh dưỡng, sắp xếp đâu đó gọn gàng kêu Phục Linh tới: “Qua đây ăn sáng chút đi, ăn xong anh đưa em ra ngoài.”
Phục Linh nghe lời ngồi xuống, nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nghiêm túc ngắm nhìn biệt thự Tân Hà.
Biệt thự có ba lầu: lầu một là phòng khách, phòng bếp; lầu hai là phòng ngủ; lầu ba là phòng thể dục. Biệt thự này theo phong cách Trung Quốc cổ, đầy tao nhã nhưng rất cao quý, rất đúng với sở thích của cô.
“Thích nhà này không?” Đông Trác Khiêm đột nhiên hỏi.
“Thích.”
“Vậy lát nữa về nhà em dọn đồ qua đây đi.”
“Gì? Phục Linh sửng sốt nói: “Anh nói đùa em sao.”
Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Dù sao em cũng ở đây rồi, không thể để cho trưởng phòng Mạnh biết, hai người họ sẽ lo lắng cho em, lát nữa anh đi với em về nhà dọn đồ chuyển qua đây, cũng tiện nghiên cứu chất độc của em là gì, còn nữa………” Đông thiếu gia đưa ra bộ mặt gian tà cười cười: “Chắc em hiểu được……….”
Phục Linh cảm thấy buồn nôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc