Hôn Nhân Giấy - Chương 52

Tác giả: Diệp Tuyên

Cố Tiểu Ảnh bắt đầu những ngày ở trong trường như thế. Nói khách quan một chút, những ngày này cũng không đến nỗi thê lương như tưởng tượng. Đầu tiên là vì không cần phải dậy sớm đón xe vào trường những hôm có giờ lên lớp, nên Cố Tiểu Ảnh có thể ngủ đến tám giờ sáng mới dậy; thứ hai là thỉnh thoảng lại có thể ra nhà ăn ăn cơm cùng các nam sinh đẹp trai, điều này mang đến niềm vui: “cái đẹp có thể ăn” cho cô; thêm nữa là cô không bị thời gian làm việc nhà chiếm mất quá nhiều thời gian, vì vậy Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng có hàng đống thời gian để đi thuê tiểu thuyết tình yêu về xem...
Trong đó việc sung sướng nhất là cô bắt đầu kết đôi trong trường, mỗi người thuê một cuốn tiểu thuyết, tập hợp lại, rồi lần lượt đọc xong trong nửa ngày, xem xong đổi cho nhau, thế là trong một ngày chỉ tốn tiền cho một cuốn, nhưng lại được đọc hai cuốn, tổng cộng thế là cô đã đọc được tám đến mười bộ!
Không biết nên miêu tả cuộc sống này thế nào? Thanh sắc khuyển mã, tửu trì nhục lầm, phủ hóa trụy lạc... xem ra đều không đủ miêu tả chính xác cái tâm trạng cao hứng đến cực điểm của Cố Tiểu Ảnh lúc đó.
Mặc dù, vào lúc đêm hôm thanh vắng, Cố Tiểu Ảnh vẫn không thể nào nguôi nhớ đến Quản Đồng - tuy vẫn bừng bừng tức giận, nhưng cô đã quen với vòng tay anh, hơi ấm của anh, không thể rời xa.
Cố Tiểu Ảnh rất khinh bỉ con người thứ hai không có chính khí này
Thế nên, trước những tin nhắn và điện thoại, Cố Tiểu Ảnh dường như chẳng thèm động lòng. Trong những ngày Cố Tiểu Ảnh ở trong trường, Quản Đồng dường như đã trở nên văn hoa hơn cả lúc đang yêu! Những tin nhắn muôn hình muôn vẻ, hối hận có, tự trách có, nói lý có ào ạt gửi vào máy Cố Tiểu Ảnh, khiến máy cô suýt nữa thì nghẹn mạch!
Lòng tự tôn bị lung lay rồi!!!
Mọi người hãy thử nhận xét xem, cái kiểu danh nghĩa là xin lỗi, nhưng thực tế lại là hành vi quấy rầy người khác, thì làm sao mà nhận được sự tha thứ chứ?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn không quay về nhà! Hừm!
Chỉ có điều, không về nhà, có nghĩa là sẽ thường xuyên chạm trán Trần Diệp.
Đây quả là một việc không dễ chịu.
Hơn tám giờ tối, Cố Tiểu Ảnh mượn sợi dây của học sinh, mang ra sân vận động nhảy bình bịch. Trần Diệp đang định đến ngọn núi sau trường để leo núi, lúc đi ngang qua sân vận động thì thấy Cố Tiểu Ảnh vừa thở hồng hộc vừa nhảy dây như con gấu mèo. Trần Diệp dừng lại ngắm nghía một lúc, cuối cùng thấy không chấp nhận nổi, đành mở miệng gọi Cố Tiểu Ảnh: “Cô Cố! Cô Cố!”
Cố Tiểu Ảnh dừng lại, quay theo hướng âm thanh phát ra, thấy Trần Diệp đang đứng cách đó không xa, hai tay đút túi, cười híp mắt nhìn cô, vừa mở mồm nói đã suýt khiến cô nghẹn họng: “Em đầm đất đấy à?”
“Giờ đang mốt nhảy kiểu gấu mèo, anh có ý kiến gì à?” - Cố Tiểu Ảnh vênh mặt nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp cười: “Anh làm gì dám có ý kiến, nhưng nếu bảo em nhảy theo kiểu gấu mèo, thì thật là xúc phạm gấu mèo quá nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh giờ mới tìm thấy chỗ để trút sự buồn bực trong mấy ngày qua, trợn mắt liền hét: “Em thích, em thích nhảy thế đấy làm gì được nào! Có tiền cũng không mua được cái em thích đâu nhé!!”
Tiếng cô rất to, thu hút ánh mắt của cả sân. Trần Diệp giật mình, vội quay người làm như không quen biết Cố Tiểu Ảnh, bước ngay ra khỏi sân.
Cố Tiểu Ảnh tức điên người, hấp tấp chạy đuổi theo, túm lấy tay áo Trần Diệp: “Sao anh lại giả bộ không quen biết em? Em làm anh mất mặt à? Sao anh dám nói đi là đi chứ?? Sao anh dám?”
“Sao anh dám nói đi là đi chứ?” - Câu nói này cách đây đã bao nhiêu năm, giờ lặp lại, khiến Trần Diệp sững người.
Tuy hoàn cảnh không giống nhau, thời gian không giống nhau, nhưng anh vẫn còn nhớ như in, mùa thu của bốn năm về trước, khi anh mở hòm thư điện tử của mình ở Salzburg, và đọc được bức thư đó.
Chỉ có một câu duy nhất: Trần Diệp sao anh dám nói đi là đi vậy? Tại sao anh dám?!
Đó là bức thư cuối cùng cô viết cho anh. Cho đến khi nhiều năm trôi qua, đó vẫn là dòng chữ cuối cùng cô muốn viết cho anh!
Trần Diệp tự nhiên thẫn thờ đứng lặng trong làn không khí hơi lạnh của vùng ngoại ô lúc đầu xuân.
Cố Tiểu Ảnh phía sau anh chẳng hề thấy vẻ khác lạ của Trần Diệp, cô vẫn túm lấy tay áo Trần Diệp gắt gỏng: “Các người chỉ biết chê bai tôi, các người thật không biết ngượng! Sao các người dám coi thường tôi, sao các người dám chế nhạo tôi...?”
Trần Diệp cuối cùng cũng bừng tỉnh vì bị cô kéo qua kéo lại, quay đầu lại, thấy mắt Cố Tiểu Ảnh sáng rực dưới ánh đèn đường trong sân vận động, vẫn sinh động như bao nhiêu năm trước.
Trần Diệp thở dài, nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh: “Cố Tiểu Ảnh, mấy ngày rồi em không về nhà? Rối loạn nội tiết phải không?”
“Ặc” - cơn thịnh nộ bốc lên đến tận đầu Cố Tiểu ẢnhThế nhưng không đợi cô gào thét, Trần Diệp đã ςướק lời: “Anh đi leo núi, em đi cùng không?”
“Hả?” - Cố Tiểu Ảnh sững người.
Ngẩng đầu cô thấy Trần Diệp đang nhìn cô, nói: “Trước khi anh đi, mình nói chuyện chút nhé”.
“Đi?” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc.
Trần Diệp cười cười, gật đầu: “Ngày kia anh bay đi Bắc Kinh, giờ này một ngày sau đó thì em có nhảy kiểu gấu mèo anh cũng không xem được rồi, vì lúc đó anh đã ở Vienna”.
“Thế ạ?” - Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến ngọn núi phía sau vườn trường, tuy có bậc thang lên, nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn thở dốc - “Anh còn quay về chứ?”
“Cũng không chắc, em phải đi tiễn anh nhé, dù gì cũng từng là bạn học.” - Trần Diệp đi phía trước, quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Ai là bạn học của anh?” - Cố Tiểu Ảnh bĩu bĩu môi, “Anh ở khoa âm nhạc, em ở khoa quản lý, chả có liên quan gì đến nhau cả”.
“Cố Tiểu Ảnh, trong đầu em đã phân chia quá rõ từng khoa trong học viện, lại còn dám suốt ngày chê trường mình nhà quê” - Trần Diệp không khách khí nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Từ trước đến nay em luôn thích chê bai như vậy phải không?”
“Trần Diệp, anh tìm em là để cãi nhau phải không?” - Cố Tiểu Ảnh dừng lại lau mồ hôi, quay người định về, “Em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa, em về đây”.
“Đợi đã!” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh lại, vừa cười vừa nói: “Sao em lại thiếu kiên trì thế, chưa đến đâu đã bỏ cuộc”.
“Trần Diệp, anh thật vô duyên, đỉnh núi là chỗ trẻ con chúng nó hẹn hò yêu đương, anh muốn rèn luyện thân thể thì cũng không cần phải lên núi chứ!” - Cố Tiểu Ảnh vừa thở hổn hển vừa cằn nhằn.
“Em thì duyên!” - Trần Diệp quay người chắn gió cho Cố Tiểu Ảnh, “Duyên thì em đã chẳng phải cả ngày trốn trong tập thể giáo viên đọc tiểu thuyết tình cảm!”
“Hả!” - Cố Tiểu Ảnh hét to, “Ai nói với anh vậy?”
“Thầy Giang khoa em hôm nay gọi điện cho ai đó, bị anh nghe được.” - Trần Diệp kéo Cố Tiểu Ảnh sức cùng lực kiệt lại, “Chắc là gọi điện cho ông xã em phải không?”
“Giang Nhạc Dương...” - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Thật đúng là đồ lắm chuyện”.
Trần Diệp lé mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cãi nhau phải không?”
“Liên quan gì đến anh?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu, cau có nhìn Trần Diệp.
“Đúng là chẳng liên quan gì đến anh” - Trần Diệp gật gật đầu, nhìn Cố Tiểu Ảnh rồi lại nhìn ra xa, như hồi tưởng lại: “Những năm qua ở nước ngoài, thật mệt mỏi”.
Chủ đề tự dưng thay đổi đột ngột, Cố Tiểu Ảnh hơi sững người, đi nhanh mấy bước, nghe thấy Trần Diệp thấp giọng: “Những lúc khổ cực nhất, anh không biết việc mình đi là đúng hay sai. Anh vẫn còn nhớ có một năm, một cậu nam sinh người Đài Loan cứ lao đầu vào kiếm tiền, nói là muốn chuyển đổi giới tính...”
“Chuyển đổi giới tính?” - Mặt Cố Tiểu Ảnh sáng lên, “Rồi sau đó có thành công không? Có xinh không?”
“Cố Tiểu Ảnh, em vẫn toàn thích quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn” - Trần Diệp như cười, “Bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi, mãi vẫn luôn hiếu kỳ như thế”.
“Thế có thành công không?” - Cố Tiểu Ảnh không bị lạc hướng, vẫn bám lấy Trần Diệp mà hỏi.
“Không biết, sau đó anh ta bbọn anh cũng mất liên lạc với anh ta” - Trần Diệp lắc lắc đầu, “Ban đầu anh cũng chỉ nghĩ đây là một kiểu thần kinh không bình thường, nhưng sau thấy nhiều, mới phát hiện ra, làm đàn ông quả thật là quá mệt, bởi vậy tuổi thọ trung bình của đàn ông luôn thấp hơn phụ nữ. Vì thế bây giờ anh thực sự hiểu, tại sao một người đàn ông lại muốn được làm phụ nữ, vì như thế áp lực sẽ ít đi!”
“Áp lực ít đi?” - Cố Tiểu Ảnh cười nhạt, “Đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng, anh cứ thử đẻ con đi, hay là mỗi tháng bị kinh nguyệt một lần, mà phải đau bụng kinh nữa cơ, cho anh đau ૮ɦếƭ đi thì thôi!”
“Chà chà”, Trần Diệp giật mình, quay người trợn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Con gái lấy chồng rồi có khác, ăn nói bạo dạn quá”.
“Em chỉ nói sự thật thôi”, Cố Tiểu Ảnh vỗ vỗ tay, “Cũng nên thực tế một chút chứ!”
“Cũng có thể”, Trần Diệp vừa đi vừa gật đầu “Nhưng em biết không, trong tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, sẽ được bao nhiêu lời tán thưởng, còn nếu sự nghiệp không thành công, thì cũng có biết bao nhiêu đường lui, tệ nhất là cũng chỉ quay về làm nội trợ trong nhà. Nhưng với người đàn ông, khi đã lên đường, là chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Nói cách khác, một bà dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì được coi là “hiền hậu”, còn một người đàn ông dùng toàn bộ thời gian làm nội trợ thì đúng là đồ “bỏ đi”.
Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, một lúc mới nói: “Cũng đúng!”
“Vì thế mới nói làm đàn ông quả là không dễ!” - Trần Diệp đi hết mấy bậc thang cuối cùng, quay người nhìn Cố Tiểu Ảnh từ trên xuống dưới, “Họ không chỉ phải gánh trách nhiệm xã hội nặng nề, mà còn phải là cột trụ tinh thần cho gia đình. Họ thường hay bị chê trách, dằn vặt, ấm ức, nhưng lại không thể khóc. Ở bên ngoài, họ thực sự đã phải chịu áp lực nên còn lại chút bực bội thì cũng chỉ còn có thể thể hiện ra ở nhà thôi”.
Nói xong, anh hít một hơi, rồi không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, giơ tay nhấc cô lên bậc thang bên cạnh mình. Gió trên đỉnh núi thổi tới, Cố Tiểu Ảnh hít từng hơi thật dài, trách cứ: “Anh leo núi thì cứ leo núi, làm gì mà phải nói nhiều thế. Gần đây em phát hiện ra, không hiểu sao mọi người cứ thích giảng đạo lý sống cho em thế nhỉ?”
Trần Diệp không nhịn nổi cười, hai tay chống nạnh hít thở sâu, rồi thì thầm câu gì đó, nhưng rất nhỏ, nên chớp mắt đã bị gió thổi bay.
Nhưng Cố Tiểu Ảnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vẫn nghe thấy câu nói, cô hơi sững sờ, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Diệp, dưới ánh trăng trông vẫn rất đẹp trai, nhưng không nhìn rõ tình cảm trong ánh mắt.
Anh đã nói là: “Cố Tiểu Ảnh, cuộc đời chính là phải nhẫn nại”.
Lúc anh nói thế, gió rất to, dường như còn loáng thoáng có tiếng đàn của học viện nghệ thuật dưới chân núi vọng lên. Mơ hồ, Cố Tiểu Ảnh dường như nghe thấy bản “Bốn mùa”, dường như bao nhiêu năm nay, những nốt nhạc đó, chỉ như ẩn náu nơi đâu, nhưng không bao giờ mất hẳn.
Dường như, vẫn trong căn phòng chơi đàn sáng sủa, vang lên khúc nhạc cô yêu thích nhất: “Mùa đông”. Cô nhắm mắt lại, quay người dưới ánh mặt trời, thầm thì: “Trần Diệp, đây là đoạn em thích nhất, anh nghe đi, có giống như bộ phim hoạt hình hồi nhỏ mình từng xem, trên cánh đồng tuyết mênh ௱ôЛƓ, có những đứa trẻ tuyết thích thú trượt tuyết, tạo nên những vết trượt rất dài...”
Đó là những năm tháng đẹp đẽ nhất của họ.
Gió thổi tới, Cố Tiểu Ảnh tỉnh lại khỏi hồi ức, có chút gì đấy tiếc nuối, có chút gì đấy bùi ngùi.
Cuối cùng, cả hai vẫn bỏ lỡ.
Xa nhau vào lúc yêu nhau nhất, rồi gặp lại vào lúc không còn yêu nhau. Cô chưa bao giờ cho rằng hai người có thể làm bạn, nhưng cũng buộc phải thừa nhận, những lời anh nói hôm nay, chân thành hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Tuy chỉ là hàm ý, nhưng cô đã hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc