Hôn Nhân Giấy - Chương 28

Tác giả: Diệp Tuyên

Cậu nam sinh thao thao bất tuyệt, Trần Diệp ngồi ở hàng cuối nghe chừng cũng thấy hấp dẫn. Không khí trong lớp sôi nổi vô cùng, ai cũng hào hứng tham gia. Cậu nam sinh nói xong, cả lớp rào rào đặt câu hỏi, mỗi người một câu. Người thì đứng lên phát biểu mà không thèm giơ tay, thậm chí có người nói đến chỗ cao trào còn đập tay chan chát lên bàn. Điều này cho thấy Tiểu Ảnh là một giáo viên không cứng nhắc, không những không cản các học sinh tranh luận mà còn ngồi im một chỗ, nhìn chăm chăm cậu học sinh đang trình bày mà say sưa đặt câu hỏi cho cậu. Có lẽ vì câu hỏi của cô sắc sảo quá mà cậu nam sinh bắt đầu như gà mắc tóc. Cả lớp cũng dần dần yên ắng trở lại, cuối cùng, còn hai người khí thế bất bằng đối đáp nhau. Tiểu Ảnh nghiêm mặt hỏi:
- Thứ nhất, em vừa nói đến những cải biên khi tác phẩm được đưa lên màn ảnh, theo kt luận của em, sách ăn theo từ phim là những tác phẩm viết dựa trên kịch bản phim sau khi phim được công chiếu, trở thành một sản phẩm để làm tăng thêm giá trị cho tác phẩm điện ảnh. Vì nó xuất phát từ việc đơn giản hóa kịch bản cho nên tính văn học bị hạ thấp, từ đó mất đi sức sống của chính mình. Vậy tôi muốn hỏi, trên thị trường có bao nhiêu tác phẩm văn học như: “Lượng kiếm”, “Mãi không nhắm mắt”, đều là những tác phẩm nổi lên theo sau những bộ phim hot. Thế nhưng bản thân chúng đều là những nguyên tác bị cải biên, tính văn học vẫn cao, vẫn đáng đọc. Chúng hoàn toàn không phải là những đầu sách ăn theo sức hút của những bộ phim được chiếu ra để được bán chạy. Vậy chúng có thuộc sách phái sinh từ phim ảnh hay không?
Cậu nam sinh ấp úng:
- Chắc là cũng coi như…
- Không có “chắc là” – Tiểu Ảnh cứng giọng. – Không thể phán đoán mơ hồ như thế, có là có, không là không.
- Có ạ! – Cậu nam sinh trả lời ngắn gọn.
- Được – Tiểu Ảnh gật gù. – Nếu là có thì những định nghĩa em vừa nêu ra sẽ có vấn đề, rõ ràng là em chỉ điều tra về những cuốn sách phái sinh đơn giản hóa từ kịch bản và được thêm thắt, mà chưa chú ý đến những nguyên tác được cải biên lại.
Cậu nam sinh nghĩ một hồi, gật gù. Tiểu Ảnh nhìn cậu rồi nói tiếp:
- Thứ hai, em chưa khám phá một thể loại sách “ăn theo” khác, đó chính là kịch bản có trước, tác phẩm điện ảnh có sau, rồi trải qua một quá trình sáng tạo ở một trình độ tương đối cao mà thành, ví dụ như “Vô cực” của Quách Kính Minh, hay “Điện thoại di động” của Lưu Chấn Vân. Tôi nghĩ, người đọc hai cuốn sách này đều phát hiện ra rằng: “Vô Cực” của Quách Kính Minh rõ ràng không còn là “Vô cực” của đạo diễn Trần Khải Ca, “Điện thoại di động” bản tiểu thuyết cũng hoàn chỉnh hơn so với kịch bản phim. Vậy đó có được coi là sách “ăn theo” hay không? Nếu không, tại sao lượng tiêu thụ của chúng lại sánh ngang được so với những bộ phim cùng tên? Nếu có, thì định nghĩa của em thuộc vào dạng nội hàm quá hẹp, dẫn đến kết quả điều tra của em có phần sai lệch, từ đó trực tiếp ảnh hưởng đến tính khả thi của mọi đề xuất em vừa đưa ra.
Trái ngược với những nụ cười hỉ hả vừa rồi, giờ đây Tiểu Ảnh trông nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Cậu nam sinh thì toát cả mồ hôi hột.
Trần Diệp ngồi ngoài quan sát, cũng thấy hơi hoảng. Anh nhìn rõ thấy sự thay đổi một trời một vực của cô gái vô tâm vô tư, sôi nổi nhiệt huyết của ba năm trước mà không nói nên lời.
Lạnh lùng hơn, nghiêm nghị hơn, phải nói là nghiêm khắc hơn, trân trọng nghề hơn? Cũng chẳng biết nói sao cho cho đúng. Tiết học sau, đại diện bốn nhóm đi lên, người thì tự tin hiếu thắng, người thì căng thẳng lo sợ. Với loại thứ nhất thì Tiểu Ảnh tha hồ bắt thóp, hỏi vặn không tha, đối với loại thứ hai thì không ngừng cổ vũ và khẳng định. Trần Diệp cười thầm, nghĩ rằng những gì Tiểu Ảnh học được từ môn tâm lý quả là không bỏ phí, và trong lòng cũng khâm phục các chủ đề của học sinh quả nhiên đều rất có tầm nhìn. Trong đó có một nhóm nghiên cứu về số các show diễn của các ban nhạc nổi tiếng trong thành phố, rồi từ đó mạnh dạn đặt vấn đề về tính khả thi của những quán bar nghệ thuật, hay các phòng trà âm nhạc, tại những tỉnh thành phố lớn phát triển ven
Tiểu Ảnh cười lém lỉnh, liếc nhìn Trần Diệp rồi nói với học sinh đang diễn thuyết:
- Em có muốn lấy số liệu của tay đàn lưu diễn đệ nhất không? Hoặc có muốn tìm hiểu các ban nhạc nước ngoài hoạt động như thế nào không? Đừng bỏ qua chiếc ghế ở hàng cuối ngay cạnh thầy Trần Diệp, thầy là một chuyên gia không hơn không kém.
Trước sự hứng khởi của học sinh và sự kinh ngạc của Trần Diệp, cô còn tát nước theo mưa:
- Cả lớp có thể xin chữ kí thầy Trần, chữ kí này cũng bán được khá nhiều tiền đấy.
Nghe xong câu này, Trần Diệp trợn tròn mắt, lặng nhìn Tiểu Ảnh tinh nghịch trên bục giảng. Lúc ấy anh toát mồ hôi hột, nghĩ rằng mình thật sai lầm khi đến đây…
Chẳng cần phải nói, trong 15 phút giải lao có biết bao nhiêu nữ sinh ùa tới xin chữ kí thầy Trần. Trần Diệp bị cả một rừng ánh mắt hâm mộ của các cô gái bủa vây, mãi một lúc sau mới thoát ra được, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiểu Ảnh đang đứng ngoài hành lang lớp học nhìn anh mỉm cười.
Trần Diệp gượng gạo đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn không nói gì, chỉ cùng tựa vai vào cửa sổ bên hành lang, ngập ngừng dõi theo dòng người qua lại ngoài cửa sổ.
Mãi một lúc sau anh mới hỏi:
- Dạo này em sống tốt chứ?
Tiểu Ảnh cười:
- Nói thật là cuộc sống vẫn rất ổn.
Nghĩ ngợi một lúc, cô bổ sung:
- Em lấy chồng rồi, chồng em thương em lắm. Em còn có một công việc ổn định, đồng nghiệp thì hòa hợp học sinh thì thân thiết, nói chung là rất hoàn mỹ.
Trông thấy nụ cười của cô, Trần Diệp hơi định thần lại, dường như bộ não đã trống rỗng trong vài giây. Anh không nhớ mình phải hồi tưởng lại chuyện gì, và cũng không thể hồi tưởng ra chuyện gì. Anh chỉ cảm thấy có những thứ sau ba năm vẫn tươi mới như thường, mà có những thứ… xa lắm rồi… không trông thấy nữa… không chạm vào được nữa. Nỗi hoảng loạn đó như từng đám mây mù, càng lúc càng choán lấy khoảng không gian giữa hai người.
Gắn ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.
Vài giây sau Tiểu Ảnh mới hỏi:
- Anh thì sao? Những ngày ở nước ngoài tốt đẹp cả chứ?
Mãi một lúc lâu Trần Diệp mới gật đầu:
- Cũng tàm tạm.
Tiểu Ảnh cũng gật đầu:
- Em nghĩ là không thể tệ được.
Trần Diệp nhìn cô, thấy ánh mắt cô thản nhiên lạnh lùng, cứ như khẳng định một điều rằng: “Trần Diệp, anh là con người mà đi đâu cũng có thể sống tốt được”.
Tiểu Ảnh trêu:
- Cố gắng lên, đem vinh quang cho đất nước.
Trần Diệp cười nhăn nhó:
- Em vẫn chẳng khác trước là mấy, vẫn… đáo để như thế - Anh cố chọn chữ nói cho đúng, cuối cùng cũng chọn được một từ kha khá mà nghe ra cũng hài hước ra trò
Tiểu Ảnh mỉm cười, chẳng phản đối gì, đột nhiên như nhớ ra cái gì mà “À” lên một tiếng. Trần Diệp giật mình, nhìn cô quay đầu lại hỏi:
- Bây giờ anh là người nước nào ấy nhỉ?
Anh hơi rối trí, đáp một cách vô thức:
- Dĩ nhiên là người Trung Quốc rồi.
- Được đấy, được đấy! – Tiểu Ảnh gật đầu hài lòng, nhìn anh cười. – Trần Diệp này, nếu mai mốt có một ngày anh nổi tiếng khắp nơi như Tư Mã Thông hay như Lỗ Tư Thanh, thì hãy luôn nhớ mình là người Trung Quốc, đừng vì chút ít lợi lộc mà đổi quốc tịch nước ngoài.
Suy nghĩ quả là linh hoạt. Trần Diệp nghe một hồi mới bật cười, anh đưa tay đặt nhẹ *** đầu cô một cách vô thức:
- Tiểu Ảnh, em vẫn chẳng thay đổi gì...
Thế mà Tiểu Ảnh đột nhiên lùi lại một bước, tránh xa khỏi bàn tay anh. Trong tích tắc ấy, bàn tay Trần Diệp cứng đờ, ૮ɦếƭ lặng giữa không trung. Vài giây sau, anh buông tay xuống, vẻ mặt điềm tĩnh trở lại như thường. Anh nhìn ánh mắt cô, cười ngượng nghịu:
- Cô giáo Cố, bài giảng của cô quả rất hay.
- Cảm ơn thầy Trần khen ngợi! – Tiểu Ảnh cười rạng rỡ, trước khi quay lưng đi vào lớp, cô hỏi: Thầy có muốn nghe nốt tiết sau nữa không?
Trần Diệp thở dài, đáp:
- Anh phải về tập rồi, tối nay phải đi diễn.
Tiểu Ảnh dừng bước, quay đầu nhìn Trần Diệp. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, đậu lên vai anh, khiến cho cả con người anh càng ấm áp bừng sáng. Ba năm trôi qua, connh lại thêm chút già dặn, thêm chút bình thản. Cho dù là do trời sinh hay do tu dưỡng, lúc nào anh cũng kiệt xuất và hoàn mỹ.
Cô đã vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh gặp mặt lại như ngày hôm nay, tưởng tượng ra cô sẽ nói những gì khi chào hỏi anh. Thậm chí, cô còn cảm giác là mình sẽ khóc lớn đến nghẹn lời, sẽ cho anh ta một cái bạt tai. Thế nhưng đến tận bây giờ, cô mới kinh ngạc phát hiện ra rằng: từ khi nào, họ đã trở thành những người lạ quen mặt như thế này?
Cô không hận anh, giống như việc cô không còn yêu anh nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc