Hôn Nhân Giấy - Chương 22

Tác giả: Diệp Tuyên

Nửa tiếng sau, cả đoàn người cuối cùng cũng hùng dũng đến được vùng núi phía nam, là một khu trang trại mà Quản Đồng đặt trước. Bên hồ cá, đã cắm sẵn cần câu. Ông Cố thấy mấy cái ghế băng đặt sẵn, sướng quá vội chạy đi thuê cần, rồi cẩn thận mắc mồi vào lưỡi
Quản Lợi Minh vừa bước qua cổng đã kinh ngạc nhìn Quản Đồng: “Con đưa bố mẹ ra cái hồ cá này để câu cá sao?”
Quản Đồng gật gật đầu, giải thích cho Quản Lợi Minh: “Người thành phố muốn đổi gió, cuối tuần thường ra ngoại thành hái rau, câu cá, nghỉ ngơi, giờ rất phổ biến”.
Quản Lợi Minh trợn tròn mắt: “Hay quá nhỉ, khó khăn lắm mới được làm người thành phố, lại còn phải tốn tiền để về nông thôn hái rau, câu cá? Sao người thành phố lại không biết hưởng thụ đến thế nhỉ? Có người đút cơm vào mồm cho không thích, lại còn thích tự mình động tay động chân? Người nông thôn chúng ta...”
“Bố”, Quản Đồng nhíu mày, ngắt lời Quản Lợi Minh, “nếu bố không thích câu cá, thì phơi nắng, qua bên kia nằm nghỉ”.
“Phơi nắng á?” - Quản Lợi Minh lại càng thấy khó hiểu, “Phơi nắng thì cần gì tốn tiền tìm chỗ mà phơi? Bố thấy cái sân phía dưới nhà con cũng phơi được”.
Cố Tiểu Ảnh ngồi cạnh bố, vừa nhìn ông Cố câu cá vừa xem Quản Đồng nói chuyện với bố, không nhịn nổi cười. Đang vui thì bị bố đập cho một cái vào đầu: “Ảnh Ảnh, con đi hỏi Quản Đồng xem có nước uống không, ngày hôm nay nóng quá”.
Cố Tiểu Ảnh hiểu là ông Cố muốn cô đến giải vây cho Quản Đồng, trề môi nói: “Bố cần nước thì con đi lấy cho, hỏi Quản Đồng làm gì? Người ta là thư ký Tỉnh ủy, chứ có phải là thư ký của con đâu. Bố đừng có làm phiền bố con người ta đang tâm sự”.
Ông Cố không nhịn được bật cười, quay sang bà Cố đang nghịch máy ảnh nói: “Con gái bà nếu sinh vào thời chiến, thì chắc là loại thấy ૮ɦếƭ không cứu đấy nhỉ?”
Bà Cố lườm Cố Tiểu Ảnh một cái, tiếp tục chơi máy ảnh, tiện miệng trả lời: “Nó không sinh vào thời chiến thì cũng đã đủ thấy ૮ɦếƭ không cứu rồi”.
Cố Tiểu Ảnh chẳng cãi, chỉ ngồi một bên cười híc hí
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mấy người câu lên được hơn chục con cá, thế cho nên bữa trưa đương nhiên chỉ có toàn cá là cá: cá chua ngọt, cá ngũ liễu, da cá trộn nộm, canh cá… một bàn tiệc vô cùng phong phú. Cố Tiểu Ảnh mải ăn quên cả nói chuyện, có lẽ cũng rất ít khi cô lại “kiệm lời” như thế, nên cuối cùng đến ông Cố cũng thấy bữa cơm này lặng lẽ quá, đành cố gắng gợi chuyện cho bữa ăn sôi nổi.
Vì ông Cố luôn quý Quản Đồng, Quản Đồng cũng khâm phục tài viết lách của ông Cố, nên hai người nói chuyện lúc nào cũng rất vui vẻ. Lại thêm bà Cố vừa tham gia một hội nghị của tỉnh, nên mấy người bắt đầu chuyện trò từ tình hình đại cục của tỉnh này, rồi dần chuyển sang tình hình kinh tế chính trị, thể thao văn hóa, càng nói càng hứng khởi.
Cố Tiểu Ảnh vừa nghe họ nói chuyện vừa cảm khái nhớ lại ba năm trước, lần đầu tiên cô đưa Trần Diệp về nhà gặp bố mẹ. Vì cô thích, nên ông Cố bà Cố không có bất cứ ý kiến gì về Trần Diệp. Họ tiếp đãi anh rất nhiệt tình, ông Cố còn ngày nào cũng xuống bếp tự làm món tủ, nhưng cuộc nói chuyện giữa họ thì luôn giữ kẽ, người hỏi người đáp, lịch sự nhưng không nhiệt tình.
Cho đến lúc gặp Quản Đồng, khi đưa anh về nhà, Cố Tiểu Ảnh mới biết, thực ra không phải bố mẹ không thích Trần Diệp, mà là vì có khoảng cách rất lớn: họ không biết ai là Mendelssohn, ai là Brahms, cũng không biết thế nào là quãng, là nhịp; đến khi gặp Quản Đồng, cô mới nhìn thấy sự tán thưởng của bố mẹ đối với con rể là do họ hiểu biết lẫn nhau.
Trong cơn gió đầu thu vẫn còn mang chút nóng nực, Cố Tiểu Ảnh vừa ăn cá vừa quay đầu nhìn Quản Đồng, ánh mắt lấp lánh ấm áp mà chính cô không hề hay biết.
Cho đến khi có tiếng Quản Lợi Minh gọi, mới kéo Cố Tiểu Ảnh quay trở về thực tại.
“Tiểu Ảnh” - Quản Lợi Minh cơm no rượu say xong mới cười tít mắt gọi con dâu, “năm nay con hai mươi sáu tuổi rồi nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh vừa cắn một miếng cá to vừa mơ hồ nhìn Quản Lợi Minh
Quản Lợi Minh hài lòng nhìn Cố Tiểu Ảnh: “26 tuổi là được rồi, cũng vừa đẹp, mẹ con bằng tuổi con thì Quản Đồng đã ba tuổi rồi, các con cũng nhanh nhanh lên!”
Cố Tiểu Ảnh há mồm nhìn Quản Lợi Minh, giật mình, miếng cá gắp trên đũa rơi đánh “tách” xuống bàn, bắn lên mấy giọt dầu. Quản Đồng với ông Cố đang nói chuyện vui vẻ, nghe thấy thế cũng ngạc nhiên quay lại nhìn.
Vừa đúng lúc thấy Quản Lợi Minh hài lòng dặn dò: “Quản Đồng 32 rồi, cũng không còn nhỏ nữa, các con cũng nhanh nhanh lên, giờ này năm sau là bố mẹ có cháu bế rồi!”
Cố Tiểu Ảnh nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Bố, chúng con vẫn còn trẻ, cũng không vội gì”.
Không đợi nói hết câu, Quản Lợi Minh đã nói ngay: “Sao lại không vội, các con bao nhiêu tuổi rồi? Bố đã chả nói trước là học nghiên cứu sinh làm cái gì, chẳng có tác dụng, lại ảnh hưởng đến chuyện lấy vợ sinh con sao. Con xem trong thôn mình ấy, những người bằng tuổi bố, nhà nào cũng có cháu cả rồi, chỉ có bố là chưa có, mà cũng mới vừa có con dâu, thật là mất mặt quá”.
“Bố”, Quản Đồng xịu mặt: “Việc này chúng con có dự định riêng, bố đừng can thiệp”.
“Dự định á? Bọn trẻ các con thì có dự định gì chứ?” Quản Lợi Minh rất không vui, “Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại chẳng sốt ruột gì thế? Nếu ai cũng giống các con, đều không muốn sinh con, thì đất nước chúng ta còn phát triển thế nào được? Tiến bộ thế nào được?”
Cố Tiểu Ảnh ho lên một tiếng, vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ khá bình thản của ông Cố và bà Cố, vẫn thản nhiên ăn như bình thường. Cố Tiểu Ảnh nhìn là biết ngay bố mẹ mình cũng đang sắp ૮ɦếƭ nghẹn đến nơi, nhưng bản lĩnh thì rõ ràng là cao hơn cô nhiều, nên mới có thể làm ra bộ như không thế kia chứ?!
Cố Tiểu Ảnh không nén được nghĩ thầm: Đúng là gừng càng già càng cay..
Kết quả là người cuối cùng không kìm chế được là Quản Đồng, Cố Tiểu Ảnh lần đầu tiên thấy anh bực bội đến thế.
Nguyên nhân là câu nói châm ngòi của Quản Lợi Minh: “Bố không cần biết các con ở thành phố thế nào, ở nông thôn chúng ta, người đàn ông là phải nuôi gia đình, đàn bà thì sống ૮ɦếƭ gì cũng phải đẻ con! Mấy thứ các con nói bố nghe không hiểu, và cũng chẳng muốn nghe, nào là việc riêng, nào là bận rộn… trái đất này không có các con thì không quay được hay sao? Bố chỉ biết rằng: bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [1]…”
[1] Trong ba tội bất hiếu, tội không có con nối dõi là nặng nhất.
Chưa nghe hết, Quản Đồng không thể nhịn nổi nữa ngắt lời: “Bố!”
Anh còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh đang vừa uống nước vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, cuối cùng đành nén những lời định nói lại.
Ông Cố đến lúc này cũng nhận thấy nếu mình không ra mặt kết thúc câu chuyện thì quả thực là không được, bèn dũng cảm đứng lên, nói với Quản Lợi Minh: “Ông thông gia, không cần nói nhiều làm gì, chúng nó có suy nghĩ của mình, bậc cha mẹ chúng ta không cần lo nhiều làm gì, uống rượu uống rượu đi!”
Vừa nói ông vừa nâng chén rượu lên, bà Cố nhìn tình hình cũng vội phụ họa, nâng chén lên nói: “Đúng thế, đúng thế, các con nó cũng có suy nghĩ của mình, nói cho cùng, là chúng nó sống với nhau, chúng nó thấy hợp là được, con cháu có cái phúc của con cháu mà”.
Quản Lợi Minh vò râu trợn mắt nhìn Quản Đồng, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tạ Gia Dung đã quen với việc ngồi một bên không nói gì, chỉ cười hiền lành chịu đựng nhìn con trai và con dâu. Ánh nắng mùa thu sáng rực rỡ, cả gia đình họ ngồi dưới một bóng cây ngoài trời, dường như đang trở nên một đám rất ồn ào.
Vậy mà lúc Cố Tiểu Ảnh quay đầu nhìn, thì thấy Quản Đồng hơi hơi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự bực bội không thể che giấu.
Thế là, sự hoà bì cố gắng duy trì đến lúc mặt trời lặn. Lúc chạng vạng, cả nhà quay về, cùng ăn tối ở khách sạn trung tâm thành phố xong, ai lại về chỗ ở của người ấy.
Cố Tiểu Ảnh theo thói quen vẫn ở lại khách sạn nhõng nhẽo với bố mẹ rất lâu rồi mới nuối tiếc ra về.
Không ngờ, vừa bước vào cửa đã giật cả mình: trong phòng khách, hai bố con Quản Lợi Minh và Quản Đồng đang xoắn râu trợn mắt nhìn nhau!
Cố Tiểu Ảnh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi chiến tranh, mắt trợn tròn, mạch máu bắt đầu chảy rần rật.
Cô treo áo khoác lên mắc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chồng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn thái độ của Quản Đồng, rồi lay lay tay anh, gọi khẽ: “Quản Đồng?”
Nhìn thấy cô, sắc mặt của Quản Lợi Minh hơi chuyển biến, nhưng giọng nói thì vẫn rất cứng rắn, mắng nhiếc Quản Đồng: “Con không cho bố nói thì bố cũng phải nói, chuyện sinh con là chuyện lớn nhất cả đời người, ở nông thôn chúng ta...”
“Bố” - Quản Đồng nhíu mày, nói từng tiếng “đây không phải là nông thôn!”
Anh hít một hơi thật dài, giọng trầm xuống, trả lời: “Bố, đây là thành phố, không phải nông thôn. Dù có tình cảm sâu sắc hơn nữa đối với đồng ruộng, cũng chẳng có nhiều người nguyện cả đời làm nông dân! Chúng ta chăm chỉ lắm mới có thể cho con cái lên thành phố học, để được hưởng nền giáo dục tốt hơn, được nhìn thấy những thứ đẹp hơn, tại sao còn phải dùng những tiêu chuẩn của nông thôn để yêu cầu chính mình?!”
Anh ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc nhìn Quản Đồng từ trước đến nay, luôn nhẹ nhàng, chẳng bao giờ cáu gắt, bất giác nắm chặt lấy tay anh.
Quản Lợi Minh há mồm, nhưng chẳng nói ra được lời nào, cuối cùng “hừm” một tiếng, vẩy tay đi thẳng.
Quản Đồng nhìn theo, anh thở dài, cũng không nói gì.
Cứ như thế, buổi tối hôm đó không khí trong nhà hạ xuống đến nhiệt độ đóng băng.
Đêm xuống, Cố Tiểu Ảnh vẫn theo thói quen cuộn tròn mình trong lòng Quản Đồng, nhưng lần đầu tiên nằm trong lòng anh mà cô vẫn cảm thấy có sự chua xót mơ hồ nào đó trong lòng.
Trong đêm yên tĩnh, Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng hơi thở đều đều của Quản Đồng, cô không ngủ nổi.
Cô ngắm kĩ khuôn mặt Quản Đồng trong ánh sáng lờ mờ, giơ tay ra, lướt ngón tay men theo lông mày xuống.
Anh ngủ lặng yên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Thực ra Quản Đồng rất ít khi kể cho Cố Tiểu Ảnh nghe về những nỗi khổ mà mình phải chịu khi còn nhỏ. Cố Tiểu Ảnh dường như cũng không ngờ rằng, với một người thiếu niên ở nông thôn như Quản Đồng, khổ nhất lại không phải là sự thiếu thốn về vật chất, mà là áp lực về tâm lý, là áp lực của tinh thần nhất quyết phải thoát khỏi nông thôn.
Có lẽ, Cố Tiểu Ảnh thực sự đã lớn lên trong nhung lụa. Trước đây, cô chưa từng biết, Quản Đồng tuy ít cáu ít bực, nhưng nội tâm lại mẫn cảm đến thế.
Cố Tiểu Ảnh không thể hình dung nổi những cảm giác trong lòng mình lúc này, có lẽ cô nên mừng vì giữa sự mâu thuẫn giữa vợ và bố mẹ, anh vẫn ðứng về phía cô. Nhýng thật kì lạ, lúc này, cô lại chẳng mừng chút nào.
Bởi vì, cô muốn anh được thoải mái, không có chút gánh nặng và áp lực nào để tiến lên phía trước, tiến theo con đường mà anh đã chọn. Nhưng thực tại thì, anh đang phải chống chọi với áp lực từ nhiều phía, mà đáng buồn là ở chỗ loại áp lực đó, anh không thể né tránh.
Đêm đã khuya, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ phức tạp. Trước lúc ngủ, cô nghĩ: cô mới suy nghĩ một chút thế mà đã mệt, thế thì những năm qua, Quản Đồng luôn trong tình trạng phải đấu tranh, phấn đấu, có mệt không nhỉ?
Thực ra, Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chỉ định nghĩa “áp lực” là các phạm trù đơn giản như: cố gắng học hành, cố gắng làm việc, tạm thời chưa sinh con, mà cô vẫn chưa biết, từng ngày qua đi, còn có biết bao nhiêu áp lực khác đang chờ đợi Quản Đồng, và chờ đợi cả cô nữa.

Dù gì, cuộc sống không đơn giản là cái đầu đũa dùng làm tăm xỉa răng hay những cái áo đậm mùi mồ hôi, cũng không chỉ là bài thuyết giáo “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”. Cuộc sống rốt cuộc, còn bao gồm những chuyện phiền lòng muôn hình vạn trạng, mà cứ phải bước từng bước một mới biết.
Nhưng dù nói thế nào thì đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh cũng đã ý thức được, giả sử trong hôn nhân bắt buộc phải có một khoảng thời gian hòa hợp, thì quãng thời gian hòa hợp thuộc về cô đó, ngoài việc hòa hợp với Quản Đồng, còn có cả sự hòa hợp giữa cô với Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung.
Cô có thể tưởng tượng ra, đây chắc chắn sẽ là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Khoảng cách thành thị nông thôn, ngăn cách về thế hệ, sẽ mài dũa ý chí của cô, san phẳng tâm hồn cô, trong một khoảng thời gian chưa biết là bao lâu mà bản thân cô, lại chẳng có chỗ nào lẩn trốn.
Bởi thế, chỉ có thể dũng cảm chờ đợi thôi.
Câu nói này đến từ đâu nhỉ?
Đường càng ngày càng dài, hạnh phúc đang ở nơi đâu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc