Hôn Nhân Giấy - Chương 14

Tác giả: Diệp Tuyên

Bố mẹ anh, bố mẹ em
Đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh đã ý thức được, nếu trong hôn nhân nhất định cần một khoảng thời gian thích nghi, thì ngoài Quản Đồng, cô còn cần thích nghi với bố mẹ chồng nữa. Đúng thế, “bố mẹ anh” tuyệt đối không thế nào giống với “bố mẹ em”.
Mùa hè năm sau, cuối cùng thì đám cưới của Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng cũng được định vào một ngày nóng như thiêu như đốt. Sở dĩ ngày này được chọn, là vì anh chàng Quản Đồng bận trăm công ngàn việc, đến xin nghỉ lấy vợ cũng không xin nổi, đành tận dụng dịp cuối tuần để hối hả thực hiện xong cái nghi thức quan trọng nhất đời người này.
Đó cũng là ngày thứ ba sau ngày Cố Tiểu Ảnh nhận tấm bằng thạc sỹ. Là cô gái thuộc lớp nghiên cứu sinh nghệ thuật khóa 3 đầu tiên lấy chồng, có thể coi như Cố Tiểu Ảnh vừa cởi bộ quần áo cử nhân ra đã mặc ngay áo cưới, việc gì cũng dám đi đầu!
Theo trình tự đã chuẩn bị trước, sau khi Cố Tiểu Ảnh dự xong lễ tốt nghiệp, cô về thành phố F gặp bố mẹ, rồi đưa theo bố mẹ, toàn bộ áo váy cưới đã chuẩn bị xong cùng bánh kẹo cưới đến thành phố R; còn Quản Đồng sau khi tan sở chiều ngày thứ sáu, anh về đi thẳng từ thành phố G về thành phố R, hai bên hẹn nhau gặp tại một khách sạn ở huyện, rồi Quản Đồng sẽ dẫn tất cả về nhà mình, thu xếp hai bên cha mẹ nói chuyện cụ thể về chuyện đám cưới.
Đến hôm tổ chức, ngay từ sáng sớm, mẹ Cố Tiểu Ảnh đã lục tục dậy, khẽ gõ cửa phòng Cố Tiểu Ảnh. Thấy con gái đang ngủ say như ૮ɦếƭ, lòng bà rất buồn rầu: cái con bé này, sắp gả cho người ta đến nơi rồi còn ngủ phơi bụng ra thế kia sao?
Bà Cố liền ngồi bên giường ngắm con gái đang say ngủ, ngắm đến hơn một tiếng đồng hồ, Cố Tiểu Ảnh mới ấm ứ ra chiều tỉnh ngủ. Vừa mở mắt ra nh́n thấy bà Cố, cô giật ḿnh, trách mẹ: “Mẹ, mẹ định dọa con sợ ૮ɦếƭ đấy à?”.
Cô liền bị bà Cố phát cho một cái vào ௱ô**: “Dậy ngay, đi mua đồ!”.
“Mua gì cơ ạ? Váy cưới? Giày? Áo dài? Chẳng phải đều mua hết rồi hay sao?”, Cố Tiểu Ảnh hết kiên nhẫn, giật lại chăn, trùm lên đầu: “Con chẳng cần mua thêm cái gì cả, mẹ đừng làm ồn nữa, con muốn ngủ nữa”.
“Ngủ cái gì mà ngủ?!” - Bà Cố đột ngột cao giọng, “Con lấy chồng hay mẹ lấy chồng đấy hả? Sao con chẳng có chút lo lắng gì vậy?! Con nói con đã 26 tuổi, thế mà tính cách vẫn trẻ con quá đấy, bao giờ mới lớn được đây? Con thế này thì làm sao mẹ yên tâm đưa con về nhà chồng được? Con nói xem, con có thể có chút trách nhiệm và ý thức gì không?”
Tưởng tượng đến đại lễ định đoạt cả đời mình đang hiện ra trước mắt, Cố Tiểu Ảnh hoảng hốt tung chăn, ngồi dậy: “Vâng vâng, được rồi, con dậy rồi đây, mẹ bảo mẹ cần mua gì nào? Mẹ mua gì để con đưa mẹ đi, được không nào?”
Bởi thế, mới bảy giờ sáng, Cố Tiểu Ảnh đã phải vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa theo sau bà Cố đi mua đồ. Đến khi xe dừng lại mới để ý, hóa ra họ đến chợ hải sản?
Cố Tiểu Ảnh thắc mắc nhìn ông Cố bà Cố, chỉ thấy hai ông bà già, tạm coi là có chút địa vị xã hội, mặc đồ thể thao theo kiểu đôi tình nhân, đi vào một cửa hàng hải sản. Cố Tiểu Ảnh lập cập theo sau, vừa đi vừa tò mò nhìn khắp xung quanh.
Vừa đi vào cửa, bà Cố quay đầu lại hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Đã định được số người đến dự đám cưới chưa?”
Cố Tiểu Ảnh trả lời nhát gừng: “Quản Đồng nói khoảng sáu bảy mươi người thôi, cũng toàn là họ hàng người thân với hàng xóm.”
Ông Cố đứng bên kia đã rút ngay ví tiền chỉ trỏ: Tám mươi con tôm, chọn loại to nhất. Mười con cá chình, hôm nọ tôi đặt trước rồi, mang ra cho tôi chọn; còn thêm tám mươi con hải sâm, lấy loại hải sâm ngon nhất. Cho tôi xem nào, nếu không có vấn đề gì thì cho thẳng vào thùng…”
Cố Tiểu Ảnh đứng sững một chỗ, không biết nên nói gì, mấy lần định nói, nhưng rồi lại thôi.
Mãi cho đến khi mua xong đồ quay về, Cố Tiểu Ảnh ngồi ở hàng ghế sau, mới nhìn ông Cố đang ngồi sau tay lái, ngập ngừng nói: “Bố ơi, thực ra thì không cần phải làm như vậy, chỗ nhà họ cũng là thành phố ven biển… tuy không phải là cá chình, thì ít nhất cũng lo được cá mực… mà chắc cũng sẽ có tôm, không phải loại to thì nhỏ hơn một chút, còn về hải sâm thì… loại đồ này rất đắt, bỏ đi cũng được mà”.
Cô vừa nói dứt lời, không khí trong xe đột nhiên trầm hẳn mất mấy giây.
Một lúc sau, bà Cố ngồi ở ghế phụ bên cạnh chồng mới thở dài: “Thực ra bố mẹ đều hiểu Quản Đồng, đều biết nó là một chàng trai tốt hiếm thấy. Con lấy nó, bố mẹ cũng yên lòng. Chỉ có điều với hoàn cảnh gia đình nó, sẽ có những thứ không lo được. Mà việc đó cũng không sao hết, rốt cuộc hôn lễ cũng chỉ là hình thức, huống hồ cũng phải nghĩ đến chuyện nhà người ta cảm thấy thế nào, không thể làm hoành tráng được. Có điều là, bố mẹ chỉ có mỗi một cô con gái, nếu đến mức trung bình ở đây mà còn không lo được, thì bố mẹ cứ nghĩ đến là lại thấy buồn…”
Trong khoang xe yên lặng, Cố Tiểu Ảnh mở miệng định nói, rồi đột nhiên lại chẳng biết phải nói gì cho phải.
Khoảng cách từ thành phố F sang thành phố G không hề xa, chỉ mất khoảng hơn sáu tiếng đi đường cao tốc, buổi trưa xuất phát, đến chiều tối là tới. Ngày hôm đó đúng vào thứ sáu, buổi chiều Quản Đồng xin nghỉ nửa buổi, ăn trưa xong xuất phát về quê cùng với phù rể Giang Nhạc Dương. Hai bên đã hẹn nhau trước ở cửa khách sạn huyện thuộc thành phố R. Quản Đồng vừa đến, đã nhìn thấy hai chiếc ôtô đang chạy lại, vội vã chạy ra. Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Ảnh là người đầu tiên bước ra, nhìn thấy Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh Quản Đồng, nụ cười của cô đột nhiên trở nên khó hiểu.
Giang Nhạc Dương lúng túng một chút, trong bụng nghĩ: không hiểu cái con bé tinh quái này đang giở trò đùa ác độc nào đây?
Về mặt đầu óc nhanh nhạy, Giang Nhạc Dương thừa nhận dù mình có tu luyện thêm mười năm cũng không thể đuổi kịp tốc độ của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân. Về chuyện này, anh từng than thở với Quản Đồng: tư duy của bọn trẻ học viện nghệ thuật đúng là quá kỳ quái, sư huynh ơi anh tiêu rồi.
Lúc đó, Quản Đồng chẳng để tâm đến lời than thở của Giang Nhạc Dương, anh cũng không nói gì nhiều phí lời, chỉ vui vẻ chờ đợi hài kịch của Quản Đồng. Mà cũng kỳ lạ thật, tại sao một người lạc quan như anh, lại luôn có dự cảm không mấy lạc quan rằng: “Quản Đồng rồi” nhỉ?
Trong khi còn đang sững sờ, Quản Đồng đã kịp lôi Giang Nhạc Dương đến trước mặt ông Cố, kính cẩn giới thiệu: “Thưa bố, đây là bạn cùng đại học của con - Giang Nhạc Dương, giờ đang là đồng nghiệp của Tiểu Ảnh, cùng làm việc ở Học viện nghệ thuật”.
Giang Nhạc Dương vẫn chưa có bạn gái, nghe thấy tiếng “Bố” mà trong tích tắc như tiếng sấm nổ bên tai, tê liệt đến một nửa số tế bào não.
Nhưng đương nhiên ông Cố rất hài lòng với cách xưng hô này. Ông có vẻ nghiêm nghị, nhưng nụ cười lại rất thân thiện, dù đã cố gắng tỏ vẻ nghiêm nghị gật đầu, mong muốn tiếp tục xây dựng hình tượng nhạc phụ uy nghiêm. Thế nhưng kịch chưa diễn xong thì đã bị tiếng hét của bà Cố phá hỏng không thương tiếc.
Bà Cố đứng cách đó không xa, gọi: “Cố Giới Tuyền, ông nhét cái túi màu đen của tôi vào đâu rồi? Giờ phải làm thủ tục đăng ký phòng, đồ đạc của tôi đều ở trong ấy!”
Lập tức ông Cố hốt hoảng chạy lại, trong lúc luống cuống vẫn không quên nhìn về phía cậu con rể với ánh mắt cảm thông: “Quản Đồng à, Cố Tiểu Ảnh nhà mình với mẹ nó có tính cách nóng nảy giống nhau, con phải bao dung đấy nhé…”
Quản Đồng mở to mắt, Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi buột miệng cười.
Trong lúc đó, nhân vật chính đã chạy đến, chưa cần rào đón gì đã giơ tay bắt tay Giang Nhạc Dương, cười cười: “Chào thầy Giang, thầy Giang vất vả quá! Thầy Giang trọng nghĩa khinh tài, đức cao vọng trọng, miệt mài phấn đấu!”
Giang Nhạc Dương cũng cười hì hì phản công: “Chào cô Cố, cô Cố cũng đích thân đến kết hôn à?”
Chẳng đợi Cố Tiểu Ảnh phản bác, Quản Đồng đã vỗ lưng: “Anh nói thế là ý gì hả Giang Nhạc Dương?”
Cố Tiểu Ảnh lại nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương, đưa Ng'n t cái về phía Giang Nhạc Dương dứ dứ, nói: “Thầy Giang tiến bộ quá, tốc độ phản ứng càng ngày càng nhanh đấy. Tôi đã chẳng từng nói thầy rất có tiềm năng là gì, chỉ có điều là thiếu sự dẫn dắt của ân sư như tôi đây thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc