Hôn Nhân Giấy - Chương 04

Tác giả: Diệp Tuyên

Nhờ sự giúp đỡ của “sợi dây nối” Giang Nhạc Dương, Quản Đồng đã tìm thấy blog của Cố Tiểu Ảnh trên internet.
Vào một buổi tối không phải làm thêm giờ, anh ngồi trước màn hình vitính văn phòng, hiếu kỳ lật từng trang từng trang, thăm dò cuộc sống của cô gái này. Đây là một trải nghiệm thú vị, hoặc là cho đến lúc này anh mới phát hiện ra, mỗi con người đều tồn tại sự tò mò về đời tư người khác ở mức độ khác nhau.
Rồi, anh cũng phát hiện ra, Cố Tiểu Ảnh còn có tài văn chương hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Ngày 18 tháng 10
Không bao giờ thay đổi
Hôm nay đọc được câu này của một nữ tác gia: tình yêu giống như một con dao, *** vào tim tôi trong nhiều năm, sau đó, khiến tôi chìm đắm, không thoát ra được.
Không bao giờ thay đổi - đây quả là một cụm từ hoa mỹ, khi nữ tác gia này già đi, nhớ lại cuộc tình này, chắc cô cũng cảm động.
Cô yêu anh, nhưng lại không có cách nào để được sống bên anh.
Tình yêu của cô không có lối thoát, vì thế cả đời cô không lấy ai. Tôi nghĩ lại, trong đám cưới, mọi người thường thích nói: tôi xin thề: dù bệnh tật, nghèo khó, tai nạn cũng không gì có thể chia tách chúng tôi; tôi sẽ mãi mãi yêu vợ/chồng tôi, không bao giờ thay đổi.
Biết bao nhiêu người mới bước vào hôn nhân, đều đã thề bằng tuổi xuân của mình. Nhưng, nhiều năm trôi qua, cũng đã có bao nhiêu người chia tay.
Khi họ chia tay nhau, “không bao giờ thay đổi”giống như ngọn lửa đang dần tàn, vẻ đẹp của nó, chỉ có thể dùng dể châm biếm sự ngắn ngủi của bản thân sự “vĩnh viễn”.
Vì thế, tôi nghĩ, “không bao giờ thay đổi” vốn là một trải nghiệm luân hồi của tuổi tác - từ này, câu nói này, vốn không thể do một người 20 tuổi nói ra, mà lại nói một cách có trải nghiệm thực sự.
Cũng giống như nữ tác gia kia, khi còn trẻ, không có người nào tin vào sự “vĩnh viễn” mà bà nói. Mãi cho đến khi già đi, những người năm xưa cười nhạo bà, chếgiễu bà mới tin vào sự tồn tại của “vĩnh viễn”.
Hóa ra, ý nghĩa của “không bao giờ thay đổi”, phải được chứng thực bằng thời gian.
Hóa ra, người nói “không bao giờ thay đổi” kia, nhất định đã phải tóc trắng như vôi.
Hóa ra, không bao giờ thay đổi, không phải chỉ là một lời hứa yêu đương, mà là một lời hứa cả cuộc đời.
Ngày 2 tháng 10
Anh chàng bánh Muss và anh chàng bánh mỳ hấp
Thành phố này đã có nhà hàng “Bánh muss gia truyền” thứ ba được
Ba giờ chiều, chân tôi như bị chôn trong cửa hàng, muốn quay người đi ra, nhưng không thể chiến thắng nổi mùi thơm nhức mũi tràn ngập khắp mọi nơi.
Cuối cùng thì cũng bấm bụng, mua hai miếng, nhỏ xíu thôi mà cũng mất 25 đồng.
Nhấm nháp từng miếng một, vị ngọt mát lạnh chua chua ngọt ngọt, đem đến một niềm vui khoan khoái.
Nửa tiếng đồng hồ sau, khi đi ra khỏi cửa hàng, nhìn từng đám người qua lại đầy trên đường, tôi đột nhiên nghĩ: phải chăng có một loại đàn ông, rất giống bánh muss?
Loại đàn ông bánh muss này, nhất định phải có các điều kiện bên ngoài rất cuốn hút, ví dụ như nhà, xe, ngoại hình đẹp, nghề nghiệp sáng giá… Để khi bạn đứng trước họ, giống như tôi vừa nãy, là không thể bước đi nổi. Vì thế cuối cùng là sa chân vào, đến lúc không thể cứu vãn được, vẫn nức nở về vị ngon của bánh muss. Đàn ông bánh muss có bản lĩnh đến mức: khi bạn bị họ bán đi, bạn vẫn còn đếm tiền hộ anh ta.
Cho đến khi bạn hiểu ra loại đàn ông này không xứng đáng với tình yêu của mình, nhưng quay đầu nhìn lại, anh ta cũng từng mang đến cho bạn những khoảnh khắc ấm áp, những khung cảnh lãng mạn, dường như lúc ăn bánh muss, răng tôi cắn ngập trong hương thơm, vì thế hương thơm này trở thành một thứ thần dược tinh thần khó giữ lâu nhất, nhưng lại có khả năng vỗ về mình cao nhất. Lúc nuốt vào, ít nhất có thể giảm đau tạm thời.
Nhưng lúc cần giảm đau, nghĩa là lúc yêu, nó đã kịp để lại cho chúng ta vết thương lòng.
Nói một cách đơn giản, có một loại đàn ông chỉ hợp để nhìn mà không hợp để dùng, họ có thể quyến rũ chúng ta trả tiền hóa đơn, mua xong rồi mới thấy hối hận xót hết ruột gan.
Hiện tại còn tốt hơn, khi tôi ăn hết miếng bánh muss ngon tuyệt rồi, tôi hiểu rõ hơn ai hết, cảm giác và hương vị này chỉ có thể thỉnh thoảng thoáng qua thôi, chỉ là cái cảm giác phù phiếm để thỏa mãn khẩu vị, một thứ gia vị thêm thắt cho cuộc sống; còn trong thực tế, loại tốt nhất là bánh bao chay loại hai lạng một chiếc, hai hào rưỡi, có thể giúp ta vượt qua cơn đói.
Rốt cuộc, hứng thú là hứng thú, cuộc sống là cuộc sống, cuộc sống không thể không có hứng thú, nhưng nếu toàn hứng thú thì chưa làm nên cuộc sống, cuộc sống có nghĩa là tìm được hứng thú khi sống những ngày thực tế.
Vì thế, giá trị cao nhất là anh chàng bánh mỳ hấp, cũng có giá hai hào rưỡi, nhưng hình thức đẹp hơn bánh bao chay, mà lại rẻ hơn bánh muss.
Ngày 13 tháng 9
Tôi có từng muốn ૮ɦếƭ không?
Hôm nay có học sinh nói: thưa cô, cô từng muốn ૮ɦếƭ bao giờ chưa?
Tôi gật đầu, tôi thừa nhận, tôi từng muốn ૮ɦếƭ.
Lúc tuyệt vọng nhất, lúc côđơn nhất, lúc con đường trước mặt tối tăm nhất, tôi mười bốn tuổi, thành tích học trung bình, hơi tự ti, không có nhiều lựa chọn, bố mẹ rất thất vọng về tôi, tôi còn thất vọng hơn về chính mình.
Lúc đó tôi nghĩ, nếu nhắm mắt lại, không cần nghĩ gì hết, không cần phải có trách nhiệm gì cả, như thế sẽ sung sướng biết bao?
Thậm chí, tôi còn lén nhìn từ trên ban công tầng bốn xuống dưới. Bên dưới có cây ô-rô, còn có sàn bê tông cứng ngắc. Tôi đoán rằng, nếu ngã vào cây ô-rô, khả năng lớn là mặt mũi bị hủy hoại, nếu ngã vào sàn bê tông, ૮ɦếƭ thì đã đành, nhưng nếu thành người thực vật thì sao?
Tôi không sợ ૮ɦếƭ, mà chỉ sợ sống không ra sống.
Vì thế, tôi, lúc đó 14 tuổi, vào lúc tuyệt vọng nhất, thường đứng một mình trên nóc nhà cao tầng, nhìn x dưới. Ban đầu còn sợ độ cao, nhìn một lúc là thấy chóng mặt, chân mềm nhũn, vô ý thức lùi lại một bước, chính giây phút đó, tôi biết, mình không muốn ૮ɦếƭ.
Nếu đã không muốn ૮ɦếƭ, thì phải sống thật tốt. Con đường quan trọng để kiên cường sống tiếp là: dán mặt trái vào mặt phải, mặt trái không cần giữ thể diện, mặt phải thì da mặt dày gấp đôi.
Vì thế, với những người không thích tôi, tôi coi họ như không khí. Với những người yêu quý tôi, tôi dành cho họ nhiều sự yêu quý hơn nữa, và phấn đấu nhiều hơn nữa.
Dần dần, thời gian trôi đi, chúng ta đều đã trưởng thành.Cuộc sống cũng tốt dần lên, mọi người không còn nhắc nhở chuyện năm đó tôi thi điểm thấp nữa. Bố mẹ đã từng thất vọng vì tôi cũng bắt đầu tự hào vì tôi… Sự kỳ lạ của số phận thường đến vào lúc chúng ta không ngờ đến.
Năm ngoái họp lớp cũ, các bạn học đều kinh ngạc: bạn học nghiên cứu sinh rồi? Chẳng phải hồi đầu điểm thi của bạn cũng lẹt đẹt như bọn mình sao?
Tôi cười- đến lúc này, tất cả những gì đã qua chỉ như chuyện cười chuyện tếu.
Thực ra, khi tôi bước ra từ những ngày không vui nhất, từng chút từng chút một cắn kén chui ra khỏi cái vỏ của chính mình, chính tôi cũng rất ngạc nhiên: tại sao từng có lúc, tôi lại muốn ૮ɦếƭ nhỉ?
Tôi thật may mắn, cuối cùng tôi đã không tìm đến cái ૮ɦếƭ, tôi đã không ૮ɦếƭ thật.
Nhớ lại hồi nhỏ xem một bộ phim tên là: “Một gia đình Thượng Hải”, bài hát trong phim có một câu: “Hãy cứ bước tiếp, phía trước là bầu trời”.
Hóa ra là như vậy.
Vì thế, các em biết không, các học sinh thân yêu của cô, các em hỏi cô câu này, là vì các em chưa trưởng thành. Vì vẫn còn trẻ, con đường đi qua chưa đủ dài, tương lai tươi đẹp vẫn còn mơ hồ quá, nên các em cho rằng sự khốn tạm thời sẽ là mãi mãi. Bởi vậy, sự tuyệt vọng này càng khiến các em nghĩ đến cái ૮ɦếƭ.
Vì các em đã quên mất rằng, ý nghĩa lớn nhất của sống, thực ra nằm ở chỗ mình không ૮ɦếƭ đi. Các em còn nhiều thời gian thế kia mà, hãy dùng niềm tin vững vàng, trái tim lương thiện, ý chí phấn đấu không mệt mỏi để có một tương lai khiến người khác phải kinh ngạc.
Bởi vì vẫn còn đang sống, tất cả mọi việc muốn làm đều vẫn còn kịp.
Ngày 29 tháng 8
Ba năm một chủ đề
Đột nhiên phát hiện ra: ưu điểm lớn nhất của việc học nghiên cứu sinh là tôi có thể dùng ba năm, bằng cách học hành, để nhận ra mình chẳng biết gì cả.
Kết quả nghiên cứu khoa học tương ứng là: sơ bộ nắm bắt được hướng hành động “nghiêm túc”, cơ bản trang bị tố chất nghiệp vụ “nghiên cứu khoa học”, đại khái hiểu được con đường nghiên cứu là rất “gian nan”.
Nhớ lại thời đại học, tôi là một nữ sinh ngây thơ lãng mạn, được thầy cô yêu mến, bạn bè cùng trường ngưỡng mộ, tham gia nhiều cuộc thi, giành được nhiều giải thưởng, đăng nhiều bài viết, rất nhiều người khen ngợi, nên thấy có được danh tiếng không quá khó, mà việc học hành cũng thật thuận lợi.
Đương nhiên phải cảm ơn sự thuận lợi của những năm đó, sau khi khiến tôi có được biết bao niềm vui bất ngờ, đã giúp tôi học được sự thản nhiên nhờ sự đầy đủ mà mình có. Tôi biết mình may mắn- giống như Newton ngồi dưới gốc cây táo, dù thực sự có suy nghĩ, thì vẫn còn cần quả táo từ cây rơi xuống nữa.
Tuy nhiên, tốt nghiệp xong thi đỗ nghiên cứu sinh thuận chèo mát mái, lại phát hiện kể từ đó, con đường phía trước sao mà lầy lội. Giờ là nghiên cứu sinh rồi, tiêu chuẩn đánh giá giáo viên đối với mình tự nhiên cũng khắt khe hơ
Rõ ràng hồi đại học luôn được các thầy cô mang ra biểu dương là sinh viên tích cực nghiên cứu khoa học, thế mà bây giờ luôn bị tra hỏi: Em trích dẫn câu này từ đâu vậy? Nguyên tác đã đọc chưa? Ý nghĩa của nguyên văn là gì? Trích từ sách nào, trang bao nhiêu…
Chẳng dám khôn lỏi nữa, bắt đầu nghiêm chỉnh đọc sách, luận cứ trích dẫn nào cũng đọc nguyên tác trước, không hiểu thấu đáo thì có mà ૮ɦếƭ với giáo viên hướng dẫn!
Nếu giáo viên hướng dẫn là Lệnh Hồ Xung, thì tôi chính là tiểu ni cô phái Nga My- dưới tay giáo viên hướng dẫn là bao nhiêu nữ tướng, cùng một quyết tâm không đỗ tiến sỹ thì không lấy chồng.
Muốn không nghiêm chỉnh cũng không được.
Cứ như thế, tôi rất vui mừng rằng mình có thể dùng ba năm để học hành cẩn thận những chủ đề liên quan đến “vô tri” và “khiêm tốn”, dùng tất cả thời gian sau đó để học bộ sách lớncủa đời người, xin người yêu tôi hãy tin rằng, tôi là một học sinh giỏi.
Ba năm để chỉ học một bài học; tôi biết tốt nghiệp xong, kiến thức sách vở rồi cũng trả lại thầy cô, nhưng những logic trong tâm hồn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, những phương pháp tư duy và quan điểm sống học được trên ghế nhà trường, là tài sản mà cả đời tôi dùng không cạn.
……
Đêm đã khuya, từng ngọn đèn trong khu văn phòng tỉnh ủy đang tắt dần. Nhưng Quản Đồng vẫn đang ngồi ngay ngắn trước màn hình máy vi tính, dường như đang suy tư gì đó trong khi đọc những dòng chữ lúc nghịch ngợm, lúc thâm trầm này, và không thể không thừa nhận: văn của Cố Tiểu Ảnh, cùng với thế giới nội tâm phong phú tỏa ra từ đó đã khiến anh ngỡ ngàng!
Anh đọc dần từng trang một, càng đọc, càng cảm thấy cô gái này là một bảo bối không thể để tuột mất. Anh thích nụ cười của cô, lại càng thích sự lương thiện và tài năng trong sâu thẳm trái tim
Lúc mới gặp cô, Quản Đồng thấy cô chỉ là một cô gái vui tươi, hoạt bát, nhưng giờ đây, anh nhìn thấy ở người con gái này ánh sáng trí tuệ không giống như nhiều người. Anh biết, trái tim anh đang rung động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc