Hôn Nhân Đại Sự - Chương 04

Tác giả: Tử Trừng

"Vậy nó. . . . . . Biết chúng ta thiếu người ta bao nhiêu tiền không?" Mẹ Trương liên tục xác nhận.
"Biết, anh ấy nói anh ấy sẽ xử lý."
Điều này không có gì giấu giếm, Trương Vận Như theo như thực tế trả lời.
"Nó có đối xử tốt với con không?" Mẹ Trương hỏi nữa.
"Tốt ạ. . . . . ." Vận Như cúi đầu, trong lòng có chút chua xót.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Mẹ Trương an tâm.
Nghiêm Hâm cho người ấn tượng đầu tiên chính là rồng trong loài người, đây không phải là gả con gái cho người đàn ông tốt sao? Có sự cam đoan của cô khiến ba mẹ Trương liền vui vẻ mà đồng ý hôn sự.
Vấn đề là còn một cửa chưa qua, chính là ba mẹ Nghiêm.
Đối với Trương Vận Như mà nói, đối mặt với song thân Nghiêm gia là một thách thức lớn, chỉ ngồi ở trong phòng khách bị nhìn như xoi mói sẽ làm cô đứng ngồi không yên, rất muốn chạy trốn.
"Người trẻ tuổi tự quyết định là tốt rồi, chẳng qua ta cảnh cáo trước, hôn nhân không phải trò đùa, phải có quyết tâm giúp đỡ lẫn nhau cả đời." Nghiêm Chấn Đông là một người cha hiền từ, đối với hôn nhân của con trai không có ý định can thiệp nhiều, chỉ có tận tâm chỉ bảo, dặn dò.
Nhưng mẹ Nghiêm Lưu Thục Quyên không có tốt như vậy, bà dùng đôi mắt nhìn như dịu dàng nhưng giờ phút này đang dùng ánh nhìn sắc bén, không để lại dấu vết tàn sát Trương Vận Như.
Năm đó bà từng ra tay, ở trong phòng Nghiêm Hâm thuê tìm được Trương Vận Như, muốn cô gái kia thức thời rời khỏi con trai bảo bối của mình, dùng lời nói công kích cô, lúc cô phản bác còn quăng cho cô vài cái tát . . . . . . Rốt cuộc cũng thành công khiến Trương Vận Như biến mất bên cạnh con trai.
Nhưng bà ngàn lần không ngờ qua mười năm sau, hai người kia rốt cuộc lại về bên nhau, thoáng chốc bà không biết đầu con trai có vấn đề hay là bà đã xem thường trăm phương ngàn kế của Trương Vận Như?
"Ai ~~ sao lại nói lời nghe nặng nề như vậy? Cuối cùng Hâm Nhi cũng muốn kết hôn rồi, là chuyện tốt!"
Trên mặt Lưu Thục Quyên hiện lên nụ cười nhẹ mang đầy phong thái yểu điệu, vỗ vỗ cánh tay chồng rồi nói: "Ba con các anh đi ra ngoài đi, em muốn nói chuyện với Vận Như một chút."
Hành động của Lưu Thục Quyên cũng không đem lại phản ứng quá lớn của hai người đàn ông, Nghiêm Chấn Đông chỉ là phất phất tay, đứng lên đi tới phòng bếp, mà Nghiêm Hâm chỉ là đẩy Vận Như một cái, muốn cô và mẹ tâm sự.
Từ mười năm trước, sau khi ở nhà Nghiêm Hâm gặp phải mẹ anh xong, Trương Vận Như đã biết Lưu Thục Quyên rất không thích cô, cho nên, lúc Nghiêm Hâm tỏ rõ muốn kết hôn, cô vẫn lo lắng giờ phút này đến. . . . . .
Dù sao cô cũng không còn đường để chạy rồi, chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, cùng Lưu Thục Quyên rời khỏi phòng khách, tiến về phía vườn hoa phía sau nhà lớn Nghiêm gia "ôn chuyện".
"Tôi nên nói cô là con gián đánh mãi không ૮ɦếƭ, hay là tôi quá khinh thường cô rồi?"
Vừa đến hậu hoa viên không có bóng người, Lưu Thục Quyên lập tức sắc bén chất vấn: "Cô vẫn chưa từng rời Hâm Nhi đúng không? Thật là một con đàn bà mưu mô."
"Con không có."
Trương Vận Như hít sâu, dũng cảm ngẩng đầu nhìn Lưu Thục Quyên: "Năm đó đúng là con đã rời đi, mười năm này chưa từng liên lạc với Nghiêm Hâm, sẽ gặp lại anh ấy hoàn toàn là ngoài ý muốn. . . . . ."
"Hay cho cái ngoài ý muốn."
Lưu Thục Quyên cười mỉa mai, khuôn mặt dữ tợn hoàn toàn khác với bộ dạng thùy mị khi ở trong phòng khách: "Nếu như cô không ở bên cạnh Hâm Nhi thì sau mười năm sau lại xuất hiện sao? Hơn nữa vừa xuất hiện đã nói muốn kết hôn? Cô cho tôi là đứa vừa ra đời sao?"
"Con không có. . . . . ." Cô khóc không ra nước mắt kêu oan.
"Cho dù cô nói như thế nào, cảm giác của tôi chính là như vậy."
Lưu Thục Quyên nhức đầu vuốt mi tâm, tình huống bây giờ đã vượt tầm kiểm soát của bà, cho dù không bằng lòng để Trương Vận Như trở thành con dâu của mình chỉ sợ cũng khó thay đổi tình hình, bởi vì Trịnh Tố Linh bên kia đã tiếp nhận Trương Vận Như rồi.
Bà là dâu cả Nghiêm gia, ở Nghiêm gia có bao nhiêu phân lượng, nhưng lúc trước Hâm Nhi đã báo cáo với bà nội, hại bà trừ đồng ý bọn họ kết hôn thì không còn cách nào khác.
"Tôi sẽ để cho cô kết hôn, nhưng sau khi cưới tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để tôi bắt được bất kỳ nhược điểm nào, nếu không tôi tuyệt đối để cho cô xách túi ra đi!"
Quăng ra mấy lời rồi Lưu Thục Quyên giận đùng đùng bỏ đi, để lại Trương Vận Như đứng phía sau vườn hoa, mặc cho ánh trăng vẩy vào trên người mình.
Cô đã sớm biết cửa ải của Lưu Thục Quyên nhất định sẽ có trở ngại, dù sao Lưu Thục Quyên mười năm trước đã từng can thiệp vào chuyện tình cảm của cô và Nghiêm Hâm.
Chỉ là vậy thì sao chứ? Mặc dù anh là con trai của Lưu Thục Quyên, nhưng hôn nhân là của cô và Nghiêm Hâm, mặc kệ tương lai có bao nhiêu đau khổ đang chờ cô, cô đều sẽ dũng cảm đối mặt . . . . . .
***
Một người đàn ông sau khi đã thành gia lập nghiệp nên đối đãi với vợ mình như thế nào? Dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy, ăn sơn hào hải vị khắp nơi? Một khi cho vợ mình hưởng thụ đầy đủ về vật chất thì là người chồng tốt rồi sao?
Nghiêm Hâm chau mày lại, đứng ở bên cửa sổ phòng làm việc suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng đau đầu.
Tối hôm qua mình thật sự quá nóng tính rồi, cho nên mới nổi đóa lung tung với Vận Như, nói anh sẽ không là người chồng tốt . . . . . .
"Ai. . . . . ." Nghiêm Hâm thở dài, hối tiếc đưa tay vỗ trán.
Anh ở trên thương trường rất quả quyết, phân tích sự việc có tình có lý, cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng sao vừa gặp phải hôn nhân của chính mình thì hoàn toàn mất lý trí, nơi nào có nguy hiểm thì lại chui vào trong đó nhưng vẫn cố gắng giữ mặt mũi, tức giận nói lời khó nghe với cô.
Anh bị gì lại nói lời như thế chứ? Tiếp theo anh còn phải kết hôn với cô, ở chung nhà với cô, nếu mỗi ngày đều cãi nhau, cho dù cô có chịu đựng thì anh cũng không cách nào bảo đảm mình có thể chống cự được lâu.
Nhưng bây giờ nên làm gì mới phải? Anh nên rút lại lời mình lỡ nói khi tức giận như thế nào đây?
Bởi vì tâm trạng Tổng Giám đốc không tốt nên mấy chủ quản cấp cao gặp rắc rối trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc; bầu không khí trong cao ốc văn phòng Nghiêm Thị cũng vì thế mà khá nặng nề, Mục Phong đi vào cửa chính công ty thình lình rung mình một cái.
Mục Phong là em họ Nghiêm Hâm, hôm nay vừa đúng làm việc gần đây, thuận đường tìm Nghiêm Hâm ăn bữa cơm, nhưng không khí công ty hình như có chút là lạ?
Hơn nữa, tòa nhà này không phải dùng điều hòa không khí sao? Sao hôm nay cảm giác đặc biệt lạnh thế này?
Anh gật đầu với nữ nhân viên tiếp tân rồi đi thang máy lên lầu, vào thẳng phòng làm việc quen thuộc của Nghiêm Hâm.
"Anh em, đi ăn bữa cơm nào!"
Thấy anh trai đứng bên cửa sổ hút thuôc, Mục Phong ngẩn người, nhăn mày lại: "Hâm?"
Nghiêm Hâm đã sớm không còn hút thuốc lá rồi, sao bây giờ lại hút lại chứ?
Có ma! Nhất định có ma!
Nghiêm Hâm nghe được tiếng gọi, xoay người thấy Mục Phong, anh khẽ nhíu mày, đi về trước bàn dập tắt thuốc trong gạt tàn: "Sao lại tới bất ngờ vậy?"
"Vừa đúng làm việc gần đây, thuận tiện tìm anh ăn bữa cơm." Mục Phong không để lại dấu vết mà nhìn chằm chằm vào anh: "Sao anh lại bắt đầu hút thuốc lá?"
"Hả?"
Nghiêm Hâm sững sờ, đi lên trước ôm bờ vai của anh đi ra ngoài phòng làm việc: "Không có tại sao cả, tự nhiên muốn hút thôi, haiz, em tới vừa đúng lúc, anh có chuyện muốn nhờ em giúp một tay."
Trên thực tế, anh thật sự nghĩ không ra cô vợ nhỏ tương lai của anh tại sao hoàn toàn không phản kháng cuộc hôn nhân này? Dù là vì thực hiện cam kết, cũng không cần thiết đến mức này chứ!
Huống chi, rốt cuộc đây là trừng phạt mình còn là trừng phạt cô? Nói thật, anh cũng mơ hồ, suy nghĩ kỹ mấy ngày cũng không ra đáp án, tâm trạng vô cùng buồn bực mới có thể hút thuốc giải sầu, không ngờ lại bị anh em tốt Mục Phong nhìn thấy.
"Làm gì khách sáo như vậy, có lời gì anh cứ nói thẳng đi." Mục Phong nhíu mày.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày quái gì vậy?
Máy điều hòa không khí quá lạnh, Nghiêm Hâm chẳng hiểu sao lại bắt đầu hút thuốc lá, còn khách sáo muốn anh giúp một tay, tất cả mọi chuyện đều làm anh cảm thấy rất lạ.
"Em thật là hiểu anh."
Nghiêm Hâm nhếch môi cười, cùng Mục Phong đi vào thang máy.
"Giúp anh chuẩn bị hôn lễ đi."
"Hôn lễ của ai?" Làm ơn ~~ anh là cố vấn công ty tổ chức hôn lễ sao?
"Anh." Nghiêm Hâm không chút nghĩ ngợi vỗ иgự¢ mình.
". . . . . . Anh trai à, ngày Cá tháng Tư đã qua lâu rồi!"
Điều này chẳng có gì buồn cười, Mục Phong hoàn toàn cười được: "Em chưa từng thấy gần đây anh qua lại thân thiết với người nào cả."
"Ai quy định phải qua lại với phụ nữ mới được kết hôn chứ?" Anh cười nói.
Mục Phong kinh ngạc, mở to mắt: "Chẳng lẽ anh lại. . . . . . thích trai đẹp, muốn cưới đàn ông về nhà?!"
Không thể nào! Nghiêm Hâm có sở thích này sao? Không phải là yêu đương thất bại nhiều năm trước thì giới tính cũng thay đổi rồi chứ?
Nghiêm Hâm nghe vậy cất tiếng cười to, lôi kéo anh cùng nhau đi ra thang máy.
"Bây giờ anh mới biết em càng ngày càng có khiếu hài hước." Nghiêm Hâm thiếu chút nữa vì vậy mà cười lạc giọng.
"૮ɦếƭ tiệt! Cái này mắc cười lắm sao?"
Mục Phong nhíu chặt mi tâm, giận đến phun ra mấy lời không được nhã nhặn cho lắm.
"Vậy sao? Anh cảm thấy được rất buồn cười đó."
Nghiêm Hâm vẫn còn cười, giống như anh thật sự đã nói chuyện buồn cười nhất quả đất vậy." Chỉ là rất đáng tiếc, anh không có sở thích đó."
"Em đang nói rất nghiêm túc!"
Phần 3
Nhìn cái vẻ mặt kia khiến Mục Phong tính tình ôn hòa không nhịn được nổi đóa, anh kéo cánh tay Nghiêm Hâm xuống, đứng đắn nói: "Anh cho là bà nội dễ lừa vậy sao? Không phải anh tùy tiện tìm một người là có thể xong chuyện đâu!"
"Anh không có tùy tiện như vậy."
Nghiêm Hâm hít một hơi, cùng Mục Phong đi vào một nhà hàng Tây cao cấp, đợi phục vụ đưa menu lên, sau khi gọi món xong mới lại mở miệng nói: "Em cũng biết đối phương, chẳng qua là lâu rồi không gặp."
Biết nhưng lâu rồi không gặp?
Mục Phong ngẩn người, ngay sau đó trong đầu hiện lên một khuôn mặt ngọt ngào, xinh đẹp làm anh kinh ngạc trợn to mắt.
"Anh nói không phải là . . . . . ."
"Thật vui khi em còn nhớ rõ." Nghiêm Hâm giống như ở giao phó công sự xong, đem toàn bộ phiền toái ném cho Mục Phong: "Em làm như thế nào đều được, yêu cầu duy nhất của anh là tiệc cưới tổ chức tại đại trạch để bà nội vui vẻ."
"Nhưng. . . . . ."
Nghiêm Hâm với cô gái kia còn có khúc mắc chưa giải quyết, sao bất thình lình lại cưới cô ta?
Chẳng lẽ trước giờ Nghiêm Hâm vẫn không quên được cô ta?
Trời ạ! Chuyện tình cảm này sao nan giải thế chứ!
"Không có nhưng nhị gì hết, anh đã dẫn cô ấy đi gặp bà nội rồi." Nghiêm Hâm không cho anh chen mồm vào, tóm lại chuyện này đã định sẵn cái kết.
"Bà ngoại gặp rồi? Bà nói thế nào?"
Mục Phong vừa nghe đã thấy hứng thú, vội hỏi kết quả.
"Bà nội không nói gì, chỉ giao phó không thể làm sơ sài.” Nghiêm Hâm thản nhiên nói.
"Ra là vậy.” Mục Phong có hơi thất vọng, tưởng rằng có thể nghe được cái gì hay ho.
Chỉ là, nếu Nghiêm Hâm đã lên kế hoạch xong cho cuộc sống của mình vậy anh cũng chỉ có thể chúc phúc, mong cuộc sống hôn nhân của anh trai tốt sẽ hạnh phúc, suôn sẻ.
Khi đã nhận được sự giao phó của Nghiêm Hâm, Mục Phong rất nhanh chuẩn bị tốt một hôn lễ thế kỷ, cả đại trạch xôn xao, quan lại quyền quý tụ tập, truyền thông cũng tới tham gia náo nhiệt.
Ngồi ngay ngắn trong phòng nghỉ cô dâu, tay chân Trương Vận Như lạnh lẽo, cơ thể hơi run, một chút cũng không vì bản thân là cô dâu mới mà nên vui sướng.
Người khác là cô dâu thì trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi cùng người mình yêu nhất bước lên thảm đỏ, nhưng mà một chút cảm giác hưng phấn cô cũng không có, ngược lại trong lòng lại tràn đầy sợ hãi.
Cô hiểu rất rõ rằng hôn nhân của mình không được xây dựng trên cơ sở tình cảm hai bên, thẳng thắn mà nói, một chút kỳ vọng cô cũng không dám có.
Nghiêm Hâm đã nói rất rõ ràng, anh sẽ không làm người chồng tốt, ý là anh có thể không chung thủy với cuộc hôn nhân này …
Mãi đến bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được năm đó mẹ đối mặt với chuyện ba ngoại tình thì trong lòng có bao nhiêu đau khổ.
Vận Như cúi đầu, cuộc sống hôn nhân của cô sắp bắt đầu, nếu như anh dùng cách như vậy trừng phạt cô, cô tuyệt đối khó chấp nhận được . . . . .
"Tới đây, tới xem cô dâu hôm nay, thật là xinh đẹp đó!"
Đột nhiên Tiểu Hoa đẩy cửa vào, trên mặt hiện lên nụ cười hâm mộ, sau lưng còn có mấy nữ sinh bằng tuổi.
"Tiểu Hoa, đây là. . . . . ." Cô luống cuống nháy mắt hỏi.
"Đây là bạn học của em! Nghiêm lão đại nói em có thể dẫn bạn tới đám cưới."
Dễ nhận thấy Tiểu Hoa rất phấn khởi, chỉ đích danh mấy bạn học sau lưng: "Đây là Tiểu Thiến, Tiểu Ái và San San, các bạn ấy muốn đến xem cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay đó."
"Em cũng đừng có chế giễu chị."
Cô lộ ra nụ cười khổ, thật là không có biện pháp với mấy cô gái trẻ tuổi này.
"Không có chế giễu chị đâu, tụi em thật sự hâm mộ chị mà!"
Tiểu Hoa hưng phấn sờ lễ phục trên người Vận Như, cẩn thận nhìn lớp trang điểm trên mặt cô, vô cùng hài lòng: "Nghiêm lão đại nhất định đối với chị rất tốt, nếu không làm sao chị lại bằng lòng gả cho anh ấy chứ?"
Lúc Tiểu Hoa nói những lời này, Nghiêm Hâm vừa đúng đẩy cửa đi vào, thoáng chốc khiến tim Trương Vận Như đập mạnh lên.
Không biết anh có nghe lời Tiểu Hoa nói không? Ngộ nhỡ anh nghe thì sẽ có cảm tưởng gì đây?
"Tiểu Hoa, thì ra là em chạy đến đây."
Nghiêm Hâm hình như không nghe thấy câu Tiểu Hoa hỏi, vừa vào cửa đã với Tiểu Hoa nói: "Anh nghĩ làm sao vừa mới quay đầu đã không thấy tăm hơi em đâu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc