Hôn Mê Liền Cưới - Chương 30

Tác giả: Kagen no Ju

Kỳ tích sau khi vận động ra mồ hôi
Lúc trông thấy vẻ mặt tiều tụy, mỏi mệt lại anh tuấn như cũ cuả Cao Phàm xuất hiện ở cửa ra vào, tôi có một loại cảm giác không thể nói rõ, là ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi, mừng rỡ, kích động hay là mâu thuẫn. . . . . .
Nhưng dù như thế nào, trông thấy hắn không có tinh thần như vậy, cảm giác đau lòng là rõ ràng nhất, ai bảo hắn là người tôi yêu cơ chứ?
Xuất phát từ lễ phép, tôi quyết định làm cho hắn vào nhà trước rồi nói sau. Sự thật là tôi muốn ngồi mà không muốn đứng, bởi vì đứng lâu chân sẽ thô lại tê.
Cho tay vào túi quần, bởi vì biết rõ hắn sẽ đóng cửa, vì vậy xoay người định trở lại trên ghế sa lon.
Lại không ngờ khi nghe thấy tiếng đóng cửa đồng thời bị Cao Phàm từ phía sau kéo vào vòng ôm nóng rực, vì vậy, Cao Phàm cứ như vậy ôm tôi dựa trên ván cửa lại bất động.
Tuy cảm giác được ôm rất khá, nhưng cứ đứng như vậy cũng không phải là biện pháp.
Tôi nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, ý bảo hắn buông tay, ai ngờ vừa có động tác, Cao Phàm lại tăng thêm độ mạnh của cái ôm, cũng liên tiếp tuôn ra tiếng rít gào dường như đã bị đè nén vài ngày : "Sao em có thể như vậy! Đột nhiên đem anh vứt bỏ, về đến nhà cũng nhìn không thấy người, gọi điện thoại lại không tiếp! Cái gì cũng không nói lại không thấy bóng người, còn trốn việc, biết anh lo lắng bao nhiêu không ! Sợ em bị bắt cóc mất, lo lắng cho em ăn không ngon ngủ không ngon, làm cho anh như ruồi bọ không đầu tìm kiếm em khắp nơi, kết quả, em chẳng những không có việc gì, còn ăn được ngủ ngon, sắc mặt hồng nhuận thế này, cả mặt cũng tròn hẳn ra. . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . . May mà em không có việc gì. . . . . ."
Thật là lời trách mắng ngọt ngào, tôi dựa vào trong иgự¢ hắn ngọt ngào cười, đột nhiên có cảm giác mình có chút thích khuynh hướng ngược đãi, thật không phải là một hiện tượng tốt.
"Vậy làm sao anh tìm được chỗ này mà tới?" Tôi rất nghi ngờ là ai nói cho hắn biết địa chỉ, bởi vì tôi cũng không vọng tưởng là do hắn đột nhiên khôi phục trí nhớ rồi tự tìm đến.
Nghe xong câu hỏi của tôi, Cao Phàm đang ôm tôi đột nhiên toàn thân cứng đờ, dùng vô cùng đáng thương lại ủy khuất nói: "Lúc đầu bọn họ ăn Hi*p anh, ai cũng không nói cho anh biết địa chỉ này của em hết, làm cho anh điên cuồng tìm em 3 ngày sau đó, Quan Duẫn Phi rốt cục bị anh dùng một bản in số lượng có hạn. . . . . . Ặc, truyện tranh mua chuộc mới nói cho anh biết, vì vậy sau khi biết được địa chỉ này liền chạy tới ."
Hay cho Quan Duẫn Phi nhà mi, lại vì một bộ truyện tranh màu số đem ta bán bán đi! Xem ta về sau thu thập cái tên Gay thấy sắc quên nghĩa như nhà mi như thế nào!
Xoay người nhìn Cao Phàm, nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lúc sờ đến cái trán đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay như bị phỏng, tên ngu ngốc này, chẳng lẽ hắn không có phát hiện hắn đang phát sốt sao?
Tôi không nói gì đem Cao Phàm kéo vào phòng ngủ mình, đem hắn nhét trên giường sau qua phòng Quan Duẫn Phi lấy một bộ đồ ngủ.
Đem đồ ngủ đưa cho Cao Phàm, tay hắn cầm đồ ngủ mỉm cười mà cứng ngắc, tôi thở dài nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, là quần áo của Quan Duẫn Phi, cái tên gay đã bán đứng em cho anh đó, thay nhanh lên, em ra ngoài rót cho anh cốc nước."
Hắn chỉ là quên tôi mà thôi, những người khác vẫn nhớ rõ , quả nhiên, nghe tôi nói xong..., đàn ông này mỉm cười thay quần áo ngay tại chỗ.
Nếu là bình thường tôi chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội rửa mắt tốt đẹp như vậy, nhưng mà lúc này không được, bỏ qua việc hắn đang mất trí nhớ, bây giờ người ta còn đang phát sốt, nếu mà tôi một cầm giữ không nổi nhào tới thì hơi khó coi, biến thân thành sói thì cũng phải coi tình huống ra sao chứ.
Trên tay cầm cốc nước cùng thuốc hạ sốt trở lại phòng, thấy Cao Phàm sớm đã thay áo ngủ đang đắp chăn mền nằm ngoan ngoãn ở trên giường vẻ mặt vô hại chờ tôi, chứng kiến cảnh này, tôi lập tức phiền não không biết đêm nay chính mình nên ngủ ở đâu, bây giờ không được, cũng chỉ có thể ủy khuất chính mình đến phòng Quan Duẫn Phi nằm một đêm .
Cao Phàm uống thuốc xong rất nhanh biểu hiện đặc điểm của người giải nhiệt—— mồ hôi đầm đìa.
Chỉ chớp mắt, không đến 2 phút, trên khuôn mặt tuấn tú của Cao Phàm lấm tấm mò hôi chảy ra, trong đó vài giọt còn theo gò má chảy xuống cái cổ nằm trên cổ áo rộng mở xuống dưới иgự¢. Có lẽ là mồ hôi làm cho quần áo cùng làn da tiếp xúc quá nhiều, Cao Phàm vặn vẹo thân thể không thoải mái, ngay cả lông mi xinh đẹp cũng không thể khống chế mà khép lại.
Tôi thở dài, nhận mệnh tìm khăn mặt giúp hắn lau mồ hôi. Mồ hôi trên mặt rất nhanh bị tôi dùng khăn mặt hút khô, hiện tại phải giúp chỗ hắn lo chỗ mồ hôi trên người.
Cởi bỏ cúc áo đồ ngủ, một Ⱡồ₦g иgự¢ mê người hiện ra ở trước mắt tôi, tôi tận lực để không bị hấp dẫn, nghiêm túc lau sạch lấy mồ hôi trước иgự¢, kế tiếp chính là phía sau lưng, đỡ hắn đang mơ mơ màng màng tựa ở trên người của tôi, tiếp tục ra sức lau, nhưng tôi mệt mỏi nha, không khỏi oán giận người này không có việc gì lớn lên sao lại cao lớn, mê người chi vậy, làm hại tôi còn phải vừa nhắc nhở chính mình, hắn là người bệnh, tôi không phải cầm thú, tôi một chút cũng không muốn bổ nhào vào hắn, sắc tức thị không, sắc tức thị không, sắc tức thị không. . . . . .
Lau hết mồ hôi lại đổi quần áo sạch Cao Phàm giờ phút này vẻ mặt thoải mái ngủ trên giường, mà tôi lại vì chăm sóc hắn mà ra một thân mồ hôi, vì vậy quyết định tắm rửa trước rồi nói sau.
Bởi vì sợ Cao Phàm bệnh nặng, vì vậy tốc độ tắm rửa của tôi lần này có thể nói là nhanh chưa từng có.
Bước ra khỏi phòng tắm, trông thấy Cao Phàm đang muốn xuống giường. Tôi nhanh chóng đến bên cạnh hắn, đè vai hắn khó hiểu hỏi: "Muốn làm gì đấy?"
Cao Phàm vẻ mặt vô tội nhìn tôi, cười nói: "Vừa mới ra mồ hôi quá nhiều, không thoải mái, muốn tắm vòi sen."
Tôi trừng mắt nhìn hắn, trong nội tâm nói thầm, còn không thoải mái cơ đấy, xem ra vừa mới tôi là toi công bận rộn .
Bởi vì lo lắng Cao Phàm suy yếu sẽ ở trong phòng tắm đột ngột té xỉu, bởi vậy tôi quyết định canh giữ ở trước cửa phòng tắm, vạn nhất xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ trước tiên xông vào hiện trường.
Đợi trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, chỉ thấy một mỹ nam bên hông chỉ vây khăn tắm, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái hướng tôi đi tới.
Thấy tạo hình này của Cao Phàm, tôi la to lên: "Sao anh lại như thế! Tại sao không mặc quần áo! Muốn bệnh tình tăng thêm sao?"
Cao Phàm hướng tôi ôn nhu cười, dùng ngón tay trỏ ngăn tại miệng tôi trước rồi kéo tôi lại giường, hắn đặt ௱ôЛƓ ngồi ở bên giường, kéo tay của tôi để tôi đứng giữa hai chân hắn, dị dàng nói: "Anh đã thanh tỉnh rất nhiều, không có gì đáng ngại nữa."
"Rất tốt, vậy anh nghỉ ngơi đi, em cũng muốn ngủ rồi." Tôi một bên vẻ mặt tốt bụng nói một bên muốn giãy tay ra khỏi hắn đi ra ngoài.
Cao Phàm thấy thế càng thêm dùng sức lôi kéo tôi, đáng thương nói: "Em muốn đi đâu vậy? Chúng mình là vợ chồng, ngủ cùng một chỗ không được sao?"
Nhìn hắn, tôi rất muốn nói cho hắn biết, không phải là không được, mà là tôi không muốn bị lây bệnh cảm mạo. . . . . .(suýt ngất)
"Trong mấy ngày em bỏ đi “ Cao Phàm đột nhiên nói ra: “Anh đã hiểu là mình rất yêu em, trông thấy em và Lộ Lộ thân mật như vậy anh thấy rất không thoải mái, trông thấy cậu ta đột nhiên hôn anh và em giận điên lên, tuy không nhớ rõ trước khi mất trí nhớ chính mình yêu em bao nhiêu, nhưng anh sẽ nhớ kỹ về sau yêu em hơn trước, không cần phải đột ngột không nói tiếng nào bỏ anh đi được không?" Thấy tôi gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Bây giờ, để anh nói em biết anh yêu em nhiều thế nào được không ?"
Khá lắm, cái tên này rõ ràng là muốn tôi cùng hắn làm vận động chăn đệm đây mà, mặc dù rất buồn nôn, nhưng là đối với tôi dùng rất được. (đúng ý chị còn giề :]])
Tôi không trả lời hắn, chỉ là dùng hành động cho hắn thấy —— bổ nhào vào hắn, đây cũng là chuyện từ lúc tôi nhìn thấy hắn vẫn muốn làm.
( sao lại có cảm giác nam nữ đảo ngược thế này, đổ mồ hôi. . . . . .)( lời tác giả )
Nghe nói người bị cảm nếu đem cảm mạo lây cho người khác mình mới mau khỏi, kệ nó, cảm mạo thì cảm mạo chứ, cùng lắm truyền cho hắn một lần nữa la được.
( bởi vì cua đồng, cho nên quá trình XXOO phiền mọi người mạnh dạn tự tưởng tượng, tôi cũng không muốn tỉnh lược đâu, chỉ là bất đắc dĩ mà . . . . . )(lời tác giả, đừng ném dép editor)
Một người mất trí nhớ sẽ dưới tình huống nào đột nhiên khôi phục trí nhớ ? Người khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết rõ rằng trải qua một hồi vận động tẩy lễ tràn ngập mồ hôi lại kịch liệt, Cao Phàm lại khôi phục trí nhớ như kỳ tích . . . . . .
Nói không lâu sau khi tôi đây vận động mệt mỏi nằm sấp, mở mắt ra, chỉ thấy Cao Phàm vẻ mặt thỏa mãn lại hưng phấn nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt cười đến sáng lạn lại chói mắt làm cho tôi nhất thời, đối với hắn giờ phút này trơn bóng nằm trên giường của tôi, cảm thấy khó hiểu.
Trông thấy tôi vẻ mặt biểu lộ nghi hoặc, Cao Phàm đầu tiên là cho tôi một nụ hôn nóng bỏng, sau đó vẻ mặt hưng phấn kêu lên: "Vợ yêu à! Tiểu Nhã yêu dấu ơi!"
Tuy đây đều là ngôn xưng rất bình thường của một người đàn ông đối với người phụ nữ của chính mình, nhưng đối với tôi thì hàm nghĩa không phải đơn giản như vậy, bởi vì này cái cụm từ vợ yêu cùng tiểu Nhã yêu dấu này chỉ có Cao Phàm trước khi mất trí nhớ gọi mà thôi, sau khi mất trí nhớ hắn chưa từng gọi tôi như vậy, chẳng lẽ nói. . . . . .
"Anh, anh, anh, anh, anh, anh khôi phục trí nhớ rồi hả?" Tôi không thể tin được chỉ vào hắn kêu to.
"Anh, anh, anh, anh, anh, anh khôi phục nhớ rồi nè!" Cao Phàm buồn cười nắm lấy bàn tay mà tôi đang dùng để chỉ vào hắn, vẻ mặt khẳng định nói.
"Chẳng lẽ là bởi vì em với anh. . . " Tin này cũng quá giật gân đi!
"Anh cũng nghĩ thế!"
Mọi người có tin không? Bởi vì một hồi tứ chi vận động kịch liệt , người đàn ông này lại khôi phục nhớ như kỳ tích! Sớm biết như vậy như vậy, tôi lúc đầu nên không để ý đến rụt rè kiểu con gái sớm một chút bổ nhào vào hắn ! Xem này, lại là rụt rè gây họa.
Tuy chuyện này rất huyền diệu khó hiểu, nhưng tôi còn rất vui mừng, bởi vì Cao Phàm người tôi yêu hơn nữa cũng đã nhớ rõ chính mình rất yêu tôi đã trở lại!
Tôi kích động, lần nữa bổ nhào vào Cao Phàm, ai ngờ cái cử động này trong mắt của tôi rất CJ nhưng mà rõ ràng làm cho hai người kích động hẳn lên, cùng Cao Phàm nhìn nhau cười, tiếp tục trùm mền làm vận động !
Hê hê! Hôm nay quả là ngày đẹp trời để trốn việc, thời tiết thực sáng sủa, mặt trời chiếu qua đầu!
Đối với chuyện Cao Phàm khôi phục trí nhớ tất cả mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt Cao gia một nhà già trẻ, mà tôi cũng vậy quay lại nhà Cao Phàm, tiếp tục trải qua những ngày tháng vừa ngọt ngào vừa chán ghét này.
Tuy mọi việc đã có chiều hướng phát triển tốt, nhưng tôi vẫn chưa quên ghi sổ nhớ trả thù mối hận mê trai bán bạn của tôi và Quan Duẫn Phi.
Người này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất Nghiêm đại ca nhà hắn và phim kinh dị.
Vào một đêm mưa to gió lớn khi người đàn ông của tôi và của hắn vắng mặt, tôi vẻ mặt ngây thơ dụ Quan Duẫn Phi vẻ mặt ngây thơ quẹo vào phòng cho thuê của tôi, khóa cửa lại, đem hắn cột vào ghế bành, buộc hắn một hơi xem chỗ phim kinh dị mà tôi cất dấu bấy lâu: 《 The ring 》, 《 Tiếng chuông nửa đêm》, 《 Hồn ma trinh nữ》, 《 cô gái quỷ ám 》, bản đẹp 《 the ring 》Mỹ, 《 chơi ngãi》(1, 2, 3, 4 ), 《 quỷ báo thù 》(1, 2, 3). . . . . .
Nghe nói ngày hôm sau có hàng xóm nhiều chuyện rằng, cả đêm, từ trong phòng của tiểu Nhã liên tục truyền ra tiếng cười gian của một người phụ nữ cùng tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc