Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh - Chương 07

Tác giả: Băng Lan Tuyết Tử

Ra khỏi phòng chiếu phim 3D mặt mày Thạch Thảo trắng trắng xanh xanh, sợ quá độ. Còn Hùng và Dương Huy chỉ hơi xám. Ba người nhìn Đan Tâm bằng ánh mắt của dê con nhìn sói xám. Đan Tâm trong lúc mọi người la hét vì sợ cô lại ngồi cười như bộ phim 3D kinh dị trước mắt là một tiểu phẩm hài đặc sắc.
"Đan Tâm bà là quái vật."
Đan Tâm cười tít mắt, uống cô ca ngon lành. Lâm Thiên Vũ thở dài thườn thượt, có lẽ cô bé này từ khi sinh ra đã không có dây thần khinh sợ hãi.
"Mama con nhớ "chúa tể của những chiếc nhẫn" mama đã xem không dưới mười lần rồi kia mà, có cần phải sợ vậy không."
Nếu là phim chiếu bình thường có lẽ Thạch Thảo cũng không đến nỗi này nhưng thần thánh ơi đây là phim 3D sống động, chân thật đến từng chi tiết, những con ma trước đây chỉ ở trong màn ảnh lúc đó đang di động xung quanh, nói chuyện, thì thầm vào tai Thạch Thảo, đôi lúc còn chạm vào người. Cảm giác đó kinh dị tới mức vừa nghĩ đến là da gà đã nổi lên, cơ thể cũng lạnh toát. Lúc ngồi xem Thạch Thảo chỉ muốn ngay lập tức bay ra ngoài. Cô thề sẽ không bao giờ xem phim kinh dị 3D nữa.
"Bà có bình thường không đó, thử để ma đi theo xem bà có sợ không?"
Tất nhiên là không, tiếc thật Thạch Thảo không thể nhìn thấy hồn ma đẹp trai.
Hùng vỗ vai Dương Huy tỏ vẻ an ủi. Kế hoạch vỗ về nàng khi nàng sợ hãi đã thất bại một cách thảm hại, cách mạng còn dài, muốn tiếp cận lấy đi trái tim bé nhỏ của Đan Tâm cậu cần phải cố gắng hơn nữa.
"Có lẽ Thạch Thảo quên không nói với cậu, thể loại phim Đan Tâm thích nhất là kinh dị, truyện ma chỉ đọc vào lúc 12 giờ đêm."
Dương Huy sầm mặt, cười trên nổi đau của người khác là không hay đâu anh bạn, tôi không được lợi nhưng cậu thì lời to. Lúc trong phòng chiếu lớp trưởng đã rất phong độ làm nơi cho Thạch Thảo dựa vào. Đã ai biết chưa nhỉ, Thạch Thảo và lớp trưởng bên ngoài không bằng mặt nhưng bên trong đã bằng lòng.
Bốn người một ma đi thành một hàng ngang không hay biết rằng một chuyện còn kinh dị hơn cả bộ phim vừa rồi sắp xảy ra.
Một cậu nhóc cỡ tám, chín tuổi chạy với tốc độ ánh sáng va vào người Đan Tâm làm cô choáng váng ngã về phía Lâm Thiên Vũ, Dương Huy phản ứng nhanh chụp tay lại để cô khỏi ôm hôn đất mẹ. Người ta hay nói chạy trời không khỏi nắng, cô không ôm hôn đất mẹ thì cùng Lâm Thiên Vũ mắt đối mắt, má chạm má, môi chạm môi.........thế là hôn rồi.
Dương Huy tuy nhanh nhưng không kéo người Đan Tâm về sau ngay tức khắc đã tạo cơ hội cho first kiss của Đan Tâm bay đi mất. Đan Tâm bị ᴆụng phai xoay một vòng đối mặt với Lâm Thiên Vũ đứng ngay cạnh, theo quán tính cô ngã về phía trước chạm phải môi hồn ma đẹp trai.
Lâm Thiên Vũ ngỡ ngàng nhìn thẳng vào Đan Tâm, hắn vừa hôn cô. Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp từ đôi môi kia làm hắn không giấu được sự mê ly ở đáy mắt, môi cong lên nụ cười xấu xa mê hoặc quỷ thần.
Đan Tâm hóa đá, hai mắt tròn xoe nhìn Lâm Thiên Vũ, chúa ơi tại sao first kiss của cô lại mất bởi một chuyện vô duyên, nhạt nhẽo như thế này. Cô.... cô....cô vừa hôn một hồn ma. Đứa nhóc ૮ɦếƭ tiệt nào đã va vào cô.
Thạch Thảo nhíu mày Đan Tâm làm sao thế nhỉ, ở đó có ai để nhìn đâu. Lay lay người Đan Tâm, vẫn không có phản ứng.
"Đan Tâm, ma bắt hồn bà rồi hả?"
"Đan Tâm...."
"..."
Nhìn kĩ lại hoảng hốt.
"Sao mặt bà nóng ran còn đỏ lên vậy nè?"
Đan Tâm choàng tỉnh, đưa tay sờ lên mặt, đúng là nóng thật.
Lâm Thiên Vũ đi đến nói nhỏ bên tai Đan Tâm, hơi thở lành lạnh phả vào tai.(tại anh Vũ là hồn ma nên không có nhiệt độ cơ thể nha)
ThichTruyen.VN
"Em ngượng ngùng."
Đan Tâm ૮ɦếƭ đứng lần hai, mặt nóng lên theo cấp số nhân, đỏ như gấc chín. Chỉ được một lúc Đan Tâm đen mặt, Lâm Thiên Vũ anh được lợi còn khoe mẽ, thẹn quá hóa giận. Nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
"Lâm Thiên Vũ anh là tên khốn kiếp."
Thạch Thảo, Hùng, Dương Huy ngẩn ra. Lâm Thiên Vũ, ai là Lâm Thiên Vũ????
Dương Huy buông tay Đan Tâm ra chất vấn.
"Lâm Thiên Vũ là ai?"
"Hả??"
Đan Tân cắn môi, lỡ lời rồi.
"Không ai cả, tớ thấy trong người hơi khó chịu về trước đây"
Nói xong chạy đi mất để lại ba người ngẩn ngơ không hiểu gì, chưa nói rõ đã đi rồi, có vấn đề.
Dương Huy trầm tư, Lâm Thiên Vũ hẳn có quan hệ gì đó với Đan Tâm, hắn không hiểu tại sao cô luôn tránh né hắn nay có thể lờ mờ đoán ra là do Lâm Thiên Vũ, hắn rất muốn biết con người này là ai. Là ai mà có thể qua mặt hắn.
Lâm Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng chạy như bay của Đan Tâm trong lòng nở hoa. Phản như thế chứng minh bé con em thích tôi. Đã vậy tôi nhất định trói em bên mình, em cứ chờ đấy. Dù em có chạy đi đâu tôi cũng sẽ đuổi theo bắt em về.
Sáng chủ nhật trời trong mây trắng Thảo mâm không biết đã ăn phải thứ gì nổi hứng cùng cô đi dạo.
Bấm chuông một hồi lâu mới có người ra mở cửa.
"Con chào cô, Thạch Thảo có trong nhà không cô?"
"Có, nó ở trên phòng hai đứa định đi đâu hả?"
"Chủ nhật đi dạo lanh quanh thôi ạ."
Mở phòng Thạch Thảo ra choáng váng, má ơi cảnh tượng gì vậy nè.
Thạch Thảo là một cô gái xinh đẹp,dịu dàng đúng chuẩn Huế mộng Huế mơ Huế thơ Huế thẩn. Nhìn bề ngoài kiên cường mạnh mẽ như lại mềm yếu hơn ta nghĩ.
"Đan Tâm đến rồi hả lại đây xem tớ mặc bộ váy này có đẹp không?"
Nguyên một phòng la liệt áo quần màu sắc nhìn hoa cả mắt, đi dạo thôi mà có cần ăn mặc giống đi thi hoa hậu thế không.
"Mama định đi xem mắt?"
"Làm gì có, tớ..... tớ..."
Thạch Thảo ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, tay vân vê gấu váy. Ấp a ấp úng chứng tỏ có gian tình.
"Thành thật được khoan hồng dấu giếm sẽ bị nghiêm trị."
Thạch Thảo cười gượng, dẹp bỏ đống quần áo sang một bên, ấn Đan Tâm ngồi xuống giường.
"Đan Tâm hôm qua Hùng hẹn tớ hôm nay đi chơi, cho nên........"
Khỏi cần nói cô cũng biết cho nên cái gì, cứ tưởng hôm nay Thạch Thảo ăn nhầm thứ gì hóa ra lấy cô làm phao cứu sinh.
"Cho nên lấy tớ làm cớ để qua mắt mẫu hậu để đi chơi cùng người trong mộng chứ gì, hừ.... không thèm nói chuyện với bà nữa."
Thạch Thảo áy náy, dỗ dành.
Đan Tâm đừng giận mà, lần sau không dám nữa đâu, đi mà cười lên cái coi."
"Người ta chẳng thèm giận bà, thế hai người định đi đâu?"
"Công viên giải trí."
Hai..... có người yêu vui chưa kìa mặt tươi như hoa, cười không khép miệng lại được.
"Đan Tâm kể nghe đi"
"Kể cái gì?"
"Còn làm bộ, bà có người yêu đúng không mau đem ra đây cho xem mặt đi."
Đan Tâm ngẩn ra, cô có người yêu từ khi nào sao đương sự là cô lại không biết.
"Người yêu, ai là người yêu của tớ?"
"Thì anh chàng Lâm Thiên Vũ gì gì đó, bữa xem phim bà chẳng gọi tên Lâm Thiên Vũ còn gì, chắc chắn bữa đó bà thấy chàng đi cùng cô gái khác tức giận mắng khốn kiếp rồi đuổi theo chàng ba mặt một lời hỏi cô gái kia là ai. Đan Tâm không phải bà vướng vào chuyện tình tay ba đó chứ."
Đan Tâm chớp mắt liên tục, tưởng tượng thật phong phú.
"Chắc chắn đúng, bà có người yêu mà không cho tớ biết."
Đan Tâm vớ lấy quyển ngôn tình ở đầu giường đánh bốp vào đầu Thạch Thảo.
"Sao lại đánh tớ."
"Tỉnh lại đi, tớ có người yêu khi nào. Lâm Thiên Vũ không phải người yêu tớ, hôm đó có chuyện bực mình nên mắng người vậy thôi."
"Thật, không phải?"
Đan Tâm gật đâu, từ sau hôm đó cô và Lâm Thiên Vũ không còn giống như trước. Có cái gì đó là lạ, cô cũng không biết là lạ ở chỗ nào.
"Vậy anh chàng đó như thế nào, có đẹp trai không?"
"Có, siêu đẹp trai, đứng đầu danh sách người đẹp của tớ."
"Thì ra là vậy, bà không say trước dung nhan của Dương Huy là vì có người đẹp hơn cậu ta đã ςướק mất trái tim bé nhỏ của bà."
"Nói đi đâu đó, còn không mau đi gặp anh Hùng của bà, đẻ người ta chờ lâu là không được đâu đó."
Thạch Thảo nhìn lên đồng hồ treo tường, trời đất trễ 15 phút rồi.
Đi đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy lớp trưởng đứng dựa lưng vào lan can ven đường kiên nhẫn chờ đợi người yêu. Hùng cũng là một tên con trai có gương mặt đẹp, tuy không bằng Lâm Thiên Vũ hay Dương Huy nhưng số lượng nữ sinh ngây ngất vì cậu ta không phải là ít.
"Đến rồi hả, Đan Tâm cảm ơn nhiều"
"Ha... ha.. không cần khách sáo, đi chơi về nhớ mua quà cho tớ là được rồi."
Thạch Thảo nhéo eo Đan Tâm, không cần khách sáo này, đòi quà này.
"Oa... lớp trưởng phu nhân của cậu ám sát tớ này."
"Thạch thảo đi thôi trễ giờ rồi."
Thạch Thảo liếc mắt nhìn Đan Tâm cười xấu xa.
"Đan Tâm về tìm anh Thiên Vũ của bà đi chơi đi."
"Đã bảo tớ và Lâm Thiên Vũ không có gì rồi mà."
"Ai... bà nói không mà mặt có mây hồng thế kia hẳn là có, mà không tìm Lâm Thiên Vũ thì có thể tìm Dương Huy mà, cậu ta thích bà ai mà không biết....."
"Bà không muốn đi chơi nữa phải không, vậy chúng ta về."
Đan Tâm kéo tay Thạch Thảo làm như đi về thật.
"Ấy, tớ không nói nữa, tớ đi đây."
Đan Tâm quay lưng bước đi, lại nhớ tới nụ hôn tai nạn đó, làm sao vậy nè, vỗ vỗ mặt. Ra biển, gió biển thổi qua sẽ quên đi tất cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc