Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh - Chương 01

Tác giả: Băng Lan Tuyết Tử

"Kít.............ầm............."
Hai chiếc BMW và Ferrari lạc tay lái điên cuồng lao vào nhau tạo nên vụ nổ kinh thiên động địa, hai chiếc xe bốc cháy, lửa nhảy múa điên cuồng. Người đi đường kinh hãi tấp xe vào lề, nhanh chóng gọi cảnh sát, cấp cứu và cả nhân viên cứu hỏa.
Trước khi hai chiếc xe lao vào nhau, bốc cháy một nam thanh niên tuổi độ hai mươi kịp nhảy ra khỏi xe, đầu đập vào mặt đường lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.
................................
"Bác sĩ con tôi thế nào?"
Phu nhân tập đoàn DL gương mặt mệt mỏi, mắt đỏ hoe hẳn bà đã khóc rất nhiều.
"Lâm phu nhân con trai bà đã qua cơn nguy kịch, cơ thể xây xước nhẹ chỉ là đầu bị va đập quá mạnh để lại máu bầm, tuy chúng tôi đã làm phẫu thuật hút máu bầm ra khỏi não nhưng do con trai bà bị sốc tâm lí qua nặng nên không muốn tỉnh lại."
"Sốc tâm lí, không muốn tỉnh lại."
Lâm phu nhân thẫn thờ ngồi xuống ghế chờ, bên cạnh bà là chủ tịch Lâm Thiên Vân và Lâm Thiên Bình.
Người thanh niên lao ra khỏi xe sáng nay là Lâm Thiên Vũ, nhị thiếu gia tập đoàn DL. Người trên chiếc xe Ferrari đã bốc cháy cùng chiếc xe, lúc nhân viên cứu hỏa tới người đó đã sắp cháy thành tro. Nguyên nhân của vụ tai nạn là do cả hai người uống R*ợ*u quá nhiều dẫn đến lạc tay lái đâm vào nhau.
Lúc nhận được tin báo từ bệnh viện trên dưới Lâm gia đều sững sờ, không thể tin nổi.
Người duy nhất còn giữ được chút bình tĩnh cuối cùng là Âu Dương Thiếu Phong bạn từ thuở nhỏ của Lâm Thiên Vũ.
"Vậy Thiên Vũ bao giờ sẽ tỉnh lại?"
"Cái đó chúng tôi cũng không biết, còn tùy thuộc vào bệnh nhân có muốn tỉnh lại hay không."
"Mẹ nó, ông là bác sĩ mà bảo là không biết."
Chút bình tĩnh cuối cùng của Âu Dương Thiếu Phong sụp đổ, túm lấy cổ áo của bác sĩ, muốn ra tay đánh người.
"Thiên Bình ngăn Thiếu Phong lại."
Lâm Thiên Vân ngẩn đầu lên, tai nạn cũng xảy ra rồi, tức giận, đau khổ còn có ích gì, bao năm đối mặt với sóng gió thương trường trái tim ông đã sớm chai sạn, ông thương con nhưng không cho phép bản thân mình gục ngã.
"Bác sĩ thật xin lỗi, chúng tôi không còn gì để hỏi, ông có thể đi."
Lâm Thiên Bình Là anh trai của Lâm Thiên Vũ, anh là một người đàn ông tài năng, sở hữu vẻ đẹp trai lạnh lùng, trên thương trường không hề kém cạnh cha mình.
"Không có gì đó là trách nhiệm của chúng tôi."
Âu Dương Thiếu Phong tức giận đấm vào tường bệnh viện, đã xảy ra việc gì? Thiên Vũ luôn rất cẩn thận, không hay R*ợ*u bia, vậy mà uống say tới nổi xảy ra tai nạn. Không tỉnh lại, cậu đùa à. Cứ thử không tỉnh lại xem tôi có đập ૮ɦếƭ cậu hay không? Cậu nằm đó làm gì, sao không vào quan tài nằm luôn đi?
Lâm phu nhân rốt cục nhớ ra một việc, mệt mỏi lên tiếng:
"Nghi Anh đâu, sao nó không có ở đây?"
Nghi Anh là bạn gái của Thiên Vũ, bạn trai bị tai nạn theo lí Nghi Anh phải ở đây.
"Con không biết, để con gọi cho Nghi Anh"
Âu Dương Thiếu Phông rút điện thoại ra nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy dù là số di động hay điện thoại nhà. Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì đây.
"Dì, không có ai bắt máy."
Đúng lúc đó, một giọng nam trầm tĩnh vang lên, xuất hiện ngay sau đó là một nam thanh niên tuổi độ hai mươi, đầu tóc xơ xác, quần áo có chút xộc xệch. Hắn là Dương Thừa Văn bạn thân của Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Thiếu Phong. Vì lái xe quá tốc độ đến bệnh viện mà "nhan sắc" của hắn mới tàn tạ tới mức này, còn chọc cho cả cảnh sát thành phố đuổi theo.
"Không cần gọi nữa, không nhờ cô ta làm sao Thiên Vũ phải nằm trong đó."
Âu Dương Thiếu Phong không hiểu gì cả, hỏi"
"Thế là thế nào, cậu nói rõ đi?"
"Sáng nay tớ cùng Thiên Vũ đi gặp cô ta. Cô ta bảo không thể yêu Thiên Vũ nữa, hai người chia tay, còn theo Hạ Chính Hiên sang Mĩ rồi. Lúc đó Thiên Vũ sững sờ, không nói cũng không ngăn cản, bảo muốn ở một mình, tớ nào biết cậu ấy đi uống R*ợ*u rồi gây ra tai nạn chứ."
Dương Thừa Văn tự trách, đấm tay vào tường bệnh viện, còn khuyến mãi cho cái tường xấu số hai chữ "mẹ kiếp"
Nghe xong ai nấy đều yên lặng, không nói một lời. Tĩnh lặng làm người ta phát sợ.
Nghi Anh là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, từ nhỏ đã bị ném vào cô nhi viện, sống những ngày tháng cực khổ. Đại thiếu gia của tập đoàn Hạ gia theo đuổi cô ta, bọn họ còn tưởng rằng cô ta yêu Thiên Vũ sẽ không xiêu lòng. Nào ngờ cô ta vì tiền mà rời bỏ cậu ấy. Tri nhân tri diện bất tri tâm mà.
Hạ gia và DL trên thương trường là địch thủ của nhau, cả hai tập đoàn này đứng đầu Châu Á về mọi mặt, trụ sở chính đặt tại Bắc Kinh_Trung Quốc. Lâm Thiên Vũ là nhị thiếu gia của DL tiền tài đơn nhiên không thua kém Hạ Chính Hiên, nhưng Thiên Vũ dù sao cũng chỉ là nhị thiếu, phía trên còn có Thiên Bình. Sau này Nghi Anh khó lòng được làm phu nhân chủ tịch. Lúc trước thì không sao nhưng từ khi Hạ đại thiếu gia theo đuổi cô ta, thì cô ta bắt đầu chuyển hướng. Đi theo Hạ Chính Hiên sau này cô ta nhất định sẽ trở thành phu nhân chủ tịch. Mới ngày nào cô ta còn nói rằng cô ta yêu Thiên Vũ, nay mới nhận ra thứ cô ta yêu chỉ có cái địa vị Lâm nhị thiếu và chính bản thân cô ta mà thôi.
Một tháng sau đó Lâm Thiên Vũ vẫn ở trong trạng thái người thực vật, không có chuyển biến gì tốt.
Vợ chồng Lâm Thiên Vân đưa về nhà mời bác sĩ riêng chăm sóc, tuy chuyện Lâm Thiên Vũ không tỉnh lại đã làm cho họ suy sụp tinh thần rất nhiều nhưng họ vẫn phải sống tốt. Thiên Vũ tỉnh lại thấy họ không quan tâm công ty, sức khỏe nó sẻ tự trách.
Nào ai hay biết giờ phút này linh hồn Lâm Thiên Vũ không còn ở trong cơ thể mà đã trôi dạt tới Việt Nam, một đất nước xa lạ chưa từng đặt chân đến. Kinh dị hơn là hắn còn nói được, hiểu được tiếng Việt, tuy rằng trước đó hắn chưa bao giờ tiếp xúc với thứ tiếng này.
Hôm Nghi Anh rời bỏ hắn để đi cùng Hạ Chính Hiên hắn gần như phát điên, hắn yêu Nghi Anh hai năm nhưng không hề hiểu rõ con người cô, đến lúc chia tay hắn cũng chỉ im lặng không trách cứ lấy nửa lời, uống R*ợ*u xay cuối cùng xảy ra tai nạn. Nếu không phải hắn còn chút tỉnh táo để nhảy ra khỏi xe, e rằng linh hồn hắn lúc này không phải lang thang ở đây mà phải tới chỗ Diêm Vương lão gia rồi. Lúc trước hắn không tin vào ma quỷ nhưng bây giờ hắn tin, hắn cũng là ma mà.
Sóng biển vỗ rì rào, đập vào tản đá ven bờ nước bay lên tung tóe trắng xóa cả một vùng. Hắn ở đây một tháng rồi, ông trời nghĩ gì khi đưa hắn đến đây.
Mái tóc đen dài bay loạn trong gió biển, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính xách tay, hắn nhìn thấy cô gái này ngồi đây đã ba tiếng đồng hồ.
"Thì ra là đọc ngôn tình."
Bất giác có người tới làm phiền. Đan Tâm ngẩn mặt nhìn tên phá đám ૮ɦếƭ tiệc, tức thì sững sờ. Má ơi! Một tên con trai đẹp mê hồn.
Bốn mắt nhìn nhau, ngây ngốc. Lâm Thiên Vũ cũng ngây người nhìn cô gái trước mặt, mắt to, môi hồng, mũi cao nhỏ nhắn. Gương mặt ngây thơ, hồn nhiên. Nhất là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia như muốn nhấn chìm hắn vào trong. Nhìn hắn như vậy không lẽ cô nhìn thấy hắn, không thể nào. Một tháng nay không có ai nhìn thấy hắn cũng không có ai nghe hắn nói.
Cảm giác chính xác lúc này của Đan Tâm phải dùng bốn chữ "thần hồn điên đảo" để hình dung. Tên con trai trước mặt cô phải miêu tả thế nào cho đúng đây. Mắt hẹp dài, mũi cao, môi mỏng, vóc dáng, gương mặt chuẩn mẫu các con trai của các má trong ngôn tình. Đẹp ngây người. Là thật hay mơ hả trời, trên đời này còn sống sót một tên đẹp thế này sao? Trái tim bé nhỏ của cô loạn nhịp.
"Cô nhìn thấy tôi?"
"Hả?"
Ý thức của Đan Tâm từ chín tầng mây quay trở về thân thể.
"Cô nhìn thấy tôi? Còn nghe được tôi nói?"
"Bộ anh là ma hay bị câm sao tôi không thấy, không nghe được?"
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc mở to mắt, có chút vui mừng, một tháng trời cuối cùng cũng có người thấy hắn, nghe hắn nói chuyện.
"Đúng vậy, tôi là ma."
"Là ma á, tôi tin anh tôi là con ngốc."
Cô không tin hắn, cũng đúng thôi, cô không giống những người khác có thể nhìn thấy hắn cơ mà.
"Đan Tâm con làm gì ở đó, nói chuyện một mình, ai nhìn vào còn tưởng đầu óc con có vấn đề đó."
"Dì Hương, con đâu có nói chuyện một mình."
Một mình, một mình đầu óc Đan Tâm thoáng chốc đình trệ rồi sánh tỏ, hắn to đùng đùng còn đứng choáng tầm nhìn của dì Hương, không lí nào dì Hương nhìn thấy cô mà không thấy hắn. Dì Hương chưa già tới nỗi mắt mờ, tai lãng. Không lẽ hắn là ma thật, cô rùng mình.
"Con vừa về tới còn chưa nghỉ ngơi mà ra biển ngồi, về nhà nghỉ ngơi đi."
"Con biết rồi."
Cô vừa đáp máy bay từ Hồ Chí Minh về Huế, về tới nhà đã xách máy tính ra biển nhưng cô không mệt đến mức thấy ảo giác mà còn ảo giác thấy một con ma đẹp trai.
"Thì ra cô tên Đan Tâm, xin chào tôi là Lâm Thiên Vũ, giờ cô đã tin tôi là ma chưa?"
"Đã tin, chào anh hồn ma đẹp trai."
Cô và hắn bắt tay nhau. Nụ cười cô tỏa sáng dưới ánh mặt trời buổi sớm đẹp như một thiên thần, chiếu thẳng vào tim hắn. Cô không những thấy được, nghe được mà còn chạm được vào hắn. Hắn có thể chạm được vào mọi thứ xung quanh chỉ duy nhất không chạm được vào người. Họ đều đi xuyên qua hắn. Cô rất đặc biệt.
Hắn cũng nhìn cô cười, xưa nay người khen hắn đẹp trai không thiếu nhưng lúc đó hắn là người còn bây giờ hắn là ma. Hồn ma đẹp trai, cô bé này không những đặc biệt mà còn rất thú vị.
"Cô không sợ ma"
"Nếu anh là hồn ma xấu xí, tôi có thể suy nghĩ lại việc sợ anh."
Cô đọc đủ thể loại truyện, cũng đã từng một thời đọc truyện ma nhiều hơn ăn cơm. Nhưng một chút sợ hãi cũng không có. Với lại một con ma đẹp trai như vậy tại sao phải sợ, hắn cũng đâu làm gì được cô.
"Anh có thể không cười nữa được không, trái tim tôi rất mỏng manh nha, không chịu nổi nụ cười đó của anh đâu."
Lâm Thiên Vũ không những không ngừng cười mà còn cười đẹp mê hồn nữa là đằng khác.
Đan Tâm không những đặc biệt, thú vị mà còn rất kinh dị. Nói chuyện, cười đùa với ma, không phải người.
"Đan Tâm con còn ngồi đó nói chuyện với ai, còn không mau về ngủ đi"
"Con nói chuyện điện thoại với bạn, con về ngay mà"
Cô rất thích biển, bất kể là mưa hay nắng mỗi tuần cô đều phải ra đây một lần. Dì Hương là chủ quán hải sản ở gần biển, cô thường xuyên ra đây chơi nên khá thân với dì.
"Dì không nghe được anh nói?"
"Ngoài cô ra không ai thấy, nghe tôi nói hay chạm được vào tôi."
"À, là vậy.
Nghe như "Liêu trai chí dị" của Bồ Tùng Linh vậy.
"Tôi phải về đây."
"Nhà cô ở đâu?"
"Cách đây không xa không gần, 3km."
Trời đất 3km, đi chừng đó km để ra biển đọc ngôn tình. Không hiểu nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc