Hôn Lên Đôi Môi Em - Chương 06

Tác giả: Chinsu_tamthaitu

Dạo gần đây bà con hai họ nhà cha mẹ Dương Mẫn rất phấn khởi vì đứa cháu của họ đã cưới được một cục kim cương. Ba cô không lên tiếng, trái lại mẹ cô lại rất hào hứng, hết lwoif ca ngợi cậu rể quý, nào là lễ phép, giỏi giang, giàu có…
- Ôi… Ông bà thật là phước…
- Cô Mẫn nhà ông bà chắc là giỏi giang lắm mới cưới được người như thế…
- Xin chúc mừng ông bà, ha ha, thật không ngờ con bé Mẫn lại cưới được chàng trai tuyệt với nhất đất nước này… Chúc mừng chúc mừng…
Toàn là những lời có cánh, bà Vương Tuyết Mai sướng điên cả người, con rể đúng là lợi hại, khiến cho mẹ vợ được nở mày nở mặt.
- Bà thôi đi. – Ông Dương Nhìn vợ với vẻ xem thường.
- Ông Dương Đình Giang, ông cưới tôi cả đời đã bao giờ làm tôi nở mày nở mặt thế này chưa? – Bà Dương tức giận vặc lại. Trên tay bà là xấp phong bì dày cộp, khỏi cần nói cũng biết là bội thu. – Còn con gái của ông nữa, ông định để nó báo đời tôi à.
- Bà đừng có quá đáng! – Ông Dương tức giận đạp bàn đứng dậy. – Con Mẫn dù nó không giỏi giang, lanh lợi nhưng nó là con bà, bà vì cái danh hão mà ép buộc con nó như thế hya sao? Bà có nghĩ đến hạnh phúc của nó không?
- Ông mới là người không nghĩ đến nó! Ông đã làm cho nó được cái gì? Cái nghề trồng cây cảnh của ông có nuôi sống được nó không? Mấy cái cây quèn đó có nhét vào mồm cho no được không? Ông tỉnh lại dùm tôi đi, nhà họ Triệu là danh gia vọng tộc, con Mẫn vào đó sung sướng không hết, có cơn ăn, có áo mặc không tốt hay sao?
- Nhưng bà có nghĩ đến cảm nhận của nó không? Bà biết Triệu Thiên Minh là người thế nào hay không? – Đường gân trên cổ ông phập phồng. – Chỉ cần no cơm ấm áo là con bé hạnh phúc hay sao? Bà tỉnh lại đi, bà làm như vậy là vì bà hay vì nó? Còn mình từng tuổi này mà vẫn như đứa bé, nó thì có thể làm vợ người ta hay sao?
Bà Dương hầm hầm đứng lên bỏ vào phòng, ông Dương trông theo bóng vợ, lòng trào dâng nỗi chua xót.
Bóng dáng già nua đổ dài trước hiên nhà. Cơn gió khẽ thổi qua những tán cây trong vườn.
- Ba! Con sẽ trở thành nghệ nhân cây cảnh như ba, ha ha, coi cây bonsai của con nè! – Dương Mẫn hớn hở khoe một cây bonsa “made in Dương Mẫn”.
- Ha ha. – Ông cười khi nhìn thấy cái cây bé tí tẹo, còng queo chỉ còn lại vài cái lá.

Nếu nói rằng có ai đó không biết buồn thì đó là nói dối. Thế nhưng nói rằng có người luôn vui vẻ trên nỗi buồn của bản thân thì đó chính là Dương Mẫn.
Hiếm khi có thể nghỉ học một cách thoải mái thế này, Dương Mẫn đương nhiên rất vui vẻ, nghĩ tới vẻ mặt của ông thầy dạy Triết khó tính hằm hằm, Dương Mẫn lại mỉm cười thích thú.
Mùi vị nhà giàu quả thật là rất khác, chiếc giường cô đang nằm vô cùng êm ái, có lẽ là hang rất cao cấp.
Trời hôm nay không đẹp. Màu xám ảm đạm khiến cô cảm thấy khá uể oải. Biết làm sao bây giờ? Điện thoại đang hết tiền, ngoài cái mạng nhỏ này, cô chẳng còn gì hết! Dương Mẫn ôm con gấu bông cũ vào lòng, cô đang nghĩ về những gì Triệu Thiên Minh nói.
Có lẽ trong mắt anh ta, cô là một kẻ mưu mô xảo quyệt, bất chấp thủ đoạn để bước vào gia tộc họ Triệu này. Cũng chẳng thể trách anh ta, khối tài sản vĩ đại của Triệu Doanh chính sẽ do hai đứa cháu nội thừa kế, thế nên cũng không thể trách Triệu Thiên Minh, thiếu gì người thèm khát khối tài sản ấy. Dương Mẫn khẽ mỉm cười, cô không phải là loại người đó, cô cũng không trách Triệu Thiên Minh, đặt cô vào trí của anh, chưa chắc cô đã không cảnh giác như thế.
Vốn không phải là kẻ thù dai, Dương Mẫn cũng gạt chuyện này sang một bên, cô hít một hơi thật sâu, Dương Mẫn này không thèm chấp anh đâu!
Cô sẽ sống thật thoải mái, sẽ không nghe những gì tên khó ưa ấy nói. Nụ cười hồn nhiên đã trở về trên đôi môi cô. Lúc Dương Mẫn ra khỏi phòng thì Triệu Thiên Minh đã đi đâu mất.
- Càng tốt. – Cô lẩm bẩm. Tay xoa xoa bụng.
“Ọt…”
Híc, Dương Mẫn nhìn quanh định kiếm cái gì đó để nhét vào bụng nhưng chỉ thấy toàn sách báo tài liệu.
Cô lò dò xuống bếp lục lọi, lẽ nào ngôi nhà to vật vã lại không có lấy một ly mì ăn liền hay sao chứ?
Dương Mẫn phát điên lên được, cô không biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi bức xúc trong lòng! Bắt cô đến đây rồi lại bắt cô phải hớp không khí mà sống hay sao?
Dương Mẫn hậm hực bỏ lên phòng mở va-li lôi con heo đất mập ú hồng hồng ra.
- Híc! – Cô xị mặt vuốt ve con heo lần cuối. – Chị xin lỗi nha! Chị đói quá! Ngàn lần xin lỗi em!
...
Đây là tất cả số tiền mà cô dành dụm được. Cô cũng chẳng nhớ con heo hồng này đã có mặt từ bao giờ, chỉ biết rằng đó là cái phao cứu sinh cuối của cô, và hôm nay, cô phải dùng đến cái phao ấy.
Dương Mẫn ra một siêu thị gần đó mua luôn hai chục ly mì ăn liền cứu đói, cô tự cười giễu bản thân, tưởng cưới Triệu Thiên Minh thì sung sướng lắm hay sao? Thử hỏi trên đời có ai như Dương Mẫn này không? Cưới chồng giàu, ở biệt thự, ăn mì ly! Mà hình như cả nhân viên siêu thị nơi đây cũng nhìn cô bằng ánh mắt xem thường hay sao ý?
Lúc ra khỏi nhà cô cũng chỉ mặc quần short jean áo pull mà thôi, có lẽ đây chính là lí do khiến cô “nổi bật” giữa những con người thời trang rực rỡ. Sự xuất hiện của Dương Mẫn giữa siêu thị này chẳng khác nào một chuyện lạ, không ít người chỉ vào cô và xì xầm, Dương Mẫn cứ giả điếc, không nghe, không thấy, không biết gì hết!
- Ha ha… có con nhỏ nhà quê đi lạc vào đây…
Tiếng ai đó giễu cợt vang lên.
Ok! Cô là vợ Triệu Thiên Minh đấy!
...
Cô thư ký cũng cảm nhận được nỗi bực mình vô cớ của giám đốc điều hành. Vừa này thôi Triệu Thiên Minh đã cằn nhằn cô một trận tơi tả và yêu cầu làm lại tất cả sổ sách chỉ vì cô đưa anh ta bản báo cáo chậm hai phút.
Triệu Thiên Minh hôm nay quả thật quá kì lạ, y như uống phải ***, sẵn sàng quát tháo bất cứ ai khiến anh ta ngứa mắt, những nhân viên cấp dưới chỉ biết cúi đầu chịu chém bởi những lỗi hết sức vô duyên.
- Anh hai!
Cánh cửa phòng Giám đốc đột nhiên bị ai đó mở ra, Triệu Thiên Minh rất ghét những ai vào phòng mà không gõ cửa, anh cau mày nhìn lên thì thấy Triệu Thiên Kỳ cười toe toét bước vào.
- Chuyện gì? – Triệu Thiên Minh hỏi cộc lốc, lại cúi xuống xem xét giá cổ phiếu, hoàn toàn không thèm nhìn cậu em ruột lấy một lần.
- Hôm nay anh không ở nhà với chị dâu à? – Triệu Thiên Kỳ đã quen với cách cư xử của ông anh nên không có vẻ gì là phật ý.
Triệu Thiên Minh buông Pu't nhìn lên.
- Đi ra! – Anh cao giọng. – Cậu không thấy anh đang bận hay sao?
- Ok! – Triệu Thiên Kỳ nhún vai. – Em chỉ muốn đến chúc mừng anh một tiếng thôi! Không thích nghe cũng không sao, mà em thấy anh cũng bớt kiệu ngạo chút đi, với thằng em này thì không sao nhưng phụ nữ nhạy cảm lắm, không cẩn thận anh lại bị đá đấy, ha ha!
Triệu Thiên Kỳ làm mặt quỷ chọc tức Triệu Thiên Minh rồi đủng đỉnh đi ra. Triệu Thiên Minh hai mắt tóe lửa nhìn theo thằng em. Anh dằn mạnh cây Pu't xuống bàn đùng đùng cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng.

Đing … Đoong…
Dương Mẫn đang xì xà xì xụp húp ly mì thứ hai thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô hấp tấp vứt quyển tạp Kinh Doanh chán ngắt lên bàn, vội vàng ôm ly mì chạy ra mở cửa. Nhà to đúng là bất tiện, nếu như lúc trước chỉ cần thoắt cái đã ra đến cửa thì bây giờ phải chạy ziczac qua các bồn cỏ.
- Mẫn ra ngay đây! Đợi chút nha! – Cô hấp tấp nói to, sợ khách chờ lâu bỏ đi mất.
- Ha ha! – Triệu Thiên Kỳ hai tay đút túi cười cười nhìn cô. Nhìn thấy Triệu Thiên Kỳ, Dương Mẫn vui sướng mỉm cười, thiếu chút nữa cô đã phát điên rồi.
- Đợi chị một lát! – Dương Mẫn mỉm cười hết sức đáng yêu.
- Chị đói lắm à? – Anh trêu cô.
Dương Mẫn cười hì hì hút sụt một cọng mì nữa rồi mới mở cửa cho cậu.
- Vào đi!
- Chị làm gì như ૮ɦếƭ đói thế? – Triệu Thiên Kỳ mỉm cười xoa xoa đầu Dương Mẫn.
Dương Mẫn nhìn cậu hai mắt long lanh như đứa bé nhìn thấy món quà nó thích, chốc chốc lại *** môi.
- Ha ha, chị dâu nhìn em ghê thế! – Triệu Thiên Kỳ bật cười. – Sao? Có chuyện gì?
- Em vào nhà với chị chút đi! Chị biết là em đến tìm Thiên Minh nhưng anh ấy không có ở nhà đâu! – Dương mẫn như đứa trẻ nhìn anh cầu xin. – Nhưng… nhưng mà… em đừng về vội. Chị ở nhà buồn sắp ૮ɦếƭ rồi!
Nói đến đây hai mắt cô đỏ hoe. Triệu Thiên Kỳ mỉm cười vỗ vỗ vai cô.
- Em đến đây tìm chị đấy! – Anh nhìn cô. – Biết ngay thế nào chị cũng buồn mà, trừ khi mặt trời mọc đằng tây em mới đến tìm anh hai. Nào! Hôm nay em sẽ đưa chị đi chơi! Chị cũng đừng buồn anh hai, anh ấy tính chảnh vậy chứ tốt bụng lắm!
- Tốt ૮ɦếƭ liền! – Dương Mẫn phụng phịu.
- Hì hì! – Anh mỉm cười vỗ vỗ vào má cô. – Thôi nào! Vào thay đồ đi, em đứng đây đợi chị, nhanh lên nhé!
Triệu Thiên Kỳ nháy mắt nhìn Dương Mẫn, cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, vội vàng chạy ngay vào nhà.
Triệu Thiên Kỳ mỉm cười nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô. Cậu bắt đầu thấy mến cô bé chị dâu này rồi, Dương Mẫn cứ như một đứa con nít, chẳng biết tí tôn ty trật tự nào, khi ở bên anh Dương Mẫn cứ như một đứa em gái nhỏ ở bên người anh, bất giác khiến Thiên Kỳ muốn dang vòng tay che chở. Đáng lí giờ này anh đang đi chơi cùng đám bạn thân nhưng không hiểu sao anh lại nhớ tới Dương Mẫn, cô chị dâu bé nhỏ chắc đang phát điên lên với ông anh hai khó tính của anh! Vậy là Triệu Thiên Kỳ đã tới đây, y như rằng Dương Mẫn nhảy cẫng lên sung sướng. Nhìn thấy cô cầm ly mì vừa đi vừa húp xì xụp, bất giác anh cảm thấy cô chị dâu ấy thật thú vị.
- Xong rồi nè! Mình đi thôi! – Dương Mẫn ý ới gọi từ xa.
Váy jean ngắn, tất đen, áo pull hồng hình con thỏ, khoác chiếc cặp vải bắt chéo vai, cổ quàng thêm một cái khăn len , mái tóc cột cao, đôi môi hồng chúm chím tô them chút son hồng như một cô nhóc cấp ba chính hiệu, cực kỳ đáng yêu.
- Đẹp chưa? – Dương mẫn xoay một vòng cho Triệu thiên Kỳ xem.
- Ừm… tạm! – Anh cười tít mắt. – Mình đi thôi chị dâu!
- Đi đâu bây giờ? – Dương Mẫn gãi đầu.
- Đương nhiên là đi ăn rồi, chị kể cho lắm làm em đói lắm rồi đây này! À à,… nhớ là phải trả tiền đấy nhé! Thằng em này nghèo lắm đấy! Đám cưới của Dương Mẫn mang lại rất nhiều thứ cho bà con họ hàng.
Triệu Thiên Minh là ai? Là cháu đích tôn của Triệu Doanh Chính lừng danh, là CEO trẻ tuổi tài năng được trọng vọng nhất trong nước!
Khỏi nói cũng biết bà con cô bác hai họ nội ngoại sung sướng và hãnh diện đến mức nào.
Cô bé Dương Mẫn hậu đậu ngốc nghếch bỗng chốc trở thành nhân vật được nhắc tới nhiều nhất trong dòng họ. Này thì xinh đẹp, giỏi giang, tốt bụng… và đương nhiên cũng không thể thiếu cái danh hiệu “cháu dâu của Triệu Doanh Chính – vợ của Triệu Thiên Minh”.
Họ ngoại của Dương Mẫn cũng là một dòng họ lâu đời có truyền thống hiếu học. Ông bà ngoại Dương Mẫn có tất cả bốn người con, chưa kể họ hàng bà con chú bác, mẹ cô là con thứ ba, trên còn có hai người bác trai, dưới còn một người em gái là Vương Tuyết Lan, cũng chính là mẹ của Lâm Nguyệt Linh.
Hai chị em nhà họ Vương lấy chồng cùng một năm, Dương Mẫn và Lâm Nguyệt Linh cũng sinh cùng một năm. Lâm Nguyệt Linh tuy sinh trước vài tháng nhưng là vai em nên phải gọi Dương Mân là chị.
Hai chị em họ này từ nhỏ đã dính với nhau như hình với bóng, thật ra, không phải hai người thân thiết gì cho cam mà do lâm Nguyệt Linh và Dương mẫn cùng một tuổi lại là chị em họ nên hai gia đình cho ăn học cùng nhau cho có chị có em.
Lâm Nguyệt Linh từ nhỏ đã tỏ ra khôn ngoan lanh lợi, từ lời nói đến hành động đều lễ độ chuẩn mực, làm cái gì cũng khiến người ta hài lòng, thành tích học tập luôn đứng nhất nhì, thi đại học cũng đậu á khoa vào một trường loại A. Trong mắt mọi người, Lâm Nguyệt Linh đúng là một đứa con mẫu mực, đáng để những đứa khác noi gương. Bên cạnh sự xuất sắc, nổi bật của cô em họ là sự hậu đậu, vụng về của bà chị họ. Dương Mẫn ngay từ bé đã vụng về như thế, làm cái gì cũng không nên hồn, bảo bưng cho ông ngoại ly nước thì giữa đường vấp té bể ly, thành tích học hành cũng thuộc loại làng nhàng, không đứng bét lớp nhưng chưa bao giờ lọt vào top những học sinh giỏi, tính tình ngây thơ, vụng về, thường xuyên bị lợi dụng lòng tốt, lại phải cái tật ham ngủ, lười chép bài, không ít lần bị phê bình. Không biết có phải trời thương kẻ kém cỏi hay không mà Dương Mẫn lại thi đậu vào cùng một trường đại học với Lâm Nguyệt Linh với điểm số suýt soát.
Chính vì hai chị em lúc nào cũng kè kè bên nhau nên ngay từ lúc nhỏ, họ hàng bên ngoại thường xuyên đem hai chị em ra so sánh với nhau, điều này khiến bà Vương Tuyết Mai rất nóng mặt.
Chính vì nóng mặt nên bà càng quyết tâm rèn giũa cho đứa con gái hậu đậu thành một người giỏi giang như cô em họ Lâm Nguyệt Linh.
Nhà họ Lâm cho con đi học múa, bà cũng bắt Dương Mẫn ôm cặp đi theo, nhà họ Lâm cho con học piano, bà cũng bắt Dương mẫn phải học piano, thậm chí Lâm nguyệt Linh để tóc dài, bà cũng bắt con gái nuôi tóc dài theo. Dương Mẫn từ bé đã khốn khổ với những yêu cầu của mẹ. Dương Mẫn rất ghét học những thứ đó nhưng lại không dám nói ra, có đi học cũng chỉ để đối phó nên thành tích rất thảm hại, học được dăm bữa nửa tháng là nghỉ.
Từ trước đến giờ, Dương Mẫn luôn là cái bong của Lâm Nguyệt Linh, bên cạnh một cô em họ giỏi giang, bà chị họ càng trở nên lu mờ.
Lâm Nguyệt Linh chưa bao giờ mở miệng gọi Dương Mẫn một tiếng “chị”, chỉ toàn gọi thẳng tên ra. Cô chưa bao giờ xem Dương Mẫn là đối thủ. Lâm Nguyệt Linh luôn được khen ngợi còn Dương Mẫn lại luôn đứng vỗ tay trước những thành tích chói lọi của cô em. Mỗi lần như vậy, Lâm Nguyệt Linh đều tự mãn mỉm cười, cô nhìn Dương Mẫn như nhìn một kẻ thất bại.
Vậy mà hôm nay, “kẻ thất bại” ấy lại ςướק hết những lời khen có cánh của cô. Cách đây hai hô, Lâm Nguyệt Linh được tuyên dương là một trong mười sinh viên xuất sắc nhất trường. Cứ tưởng sẽ lại một lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người, ai ngờ từ trong nhà ra đến ngoài ngõ người ta chỉ nhắc đến Dương Mẫn.
Tự nhiên một cảm giác căm ghét trào lên trong cô. Lâm Nguyệt Linh cảm giác như Dương Mẫn đã ςướק mất thứ đáng lẽ phải là của cô. Cô căm ghét Dương Mẫn, một kẻ kém cỏi như thế mà lại được mọi người ngợi khen, chú ý, còn Lâm Nguyệt Linh này lại bị bỏ quên như một kẻ thất bại. Dương Mẫn. Sáng nay cô vô tình nghe một người bác họ hỉ hả khen Dương mẫn với người hàng xóm, lúc cao hứng lại còn nói.
- Ây da! Con bé Mẫn đúng là giỏi giang đáo để, bà thấy không, như Lâm Nguyệt Linh mà còn không cưới được người chồng ngon lành như thế! Haiz! Học nhiều lắm làm gì chớ, học giỏi mà cưới được người ngon lành như vậy chắc đất nước mình toàn tiến sĩ hết ráo, ha ha!
- Nói cũng phải! – Bà hàng xóm phụ họa. – Triệu thiêm Minh chớ đâu phải người thường đâu! Chậc, công nhận con nhỏ này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê thật. Ha ha! Nhà họ Vương sau này tha hồ mà hưởng phước!
Những cấu nói kia chẳng khác nào mũi dùi chọc vào lòng tự trọng cao ngất trời của Lâm Nguyệt Linh. Suýt chút nữa cô đã lao ra vả vào mặt những kẻ ngu ngốc kia. Dương Mẫn là cái thá gì mà dám so sánh với cô?
Lâm Nguyệt Linh này cả đời phấn đấu mà lại bị một đứa kém cỏi như thế ςướק đi tất cả hay sao? Toàn thân cô run lên vì căm tức. Bao nhiêu nỗi hận đều dồn lên Dương Mẫn.
Tất cả là tại nó, nó đã ςướק đi những gì đáng ra phải thuộc về Lâm Nguyệt Linh này. Theo sự chỉ dẫn của “hoa tiêu” Dương Mẫn”, Triệu Thiên Kỳ rẽ xe vào con phố “hàng rong”, nợi tụ tập quen thuộc của các cô cậu học sinh cấp ba.
- Chị hay ăn ở đây à? – triệu Thiên Kỳ nhướn mắt hỏi.
- Chớ sao, he he, nhìn vậy thôi chứ ngon lắm! – Dương Mẫn tự hào quảng cáo.
Triệu Thiên Kỳ mỉm cười nhìn bà chị dâu đang cực kì H**g phấn.
- Đi! Mình đi mau lên, bà ý bán đắt lắm, đợi lát nữa tụi học sinh cấp ba tan trường thì không có chỗ ngồi đâu!
- Ờ… - Triệu Thiên Kỳ vẫn mỉm cười nhìn cô đầy thích thú.
Con phố này rất nhở, chiếc Ferrari chiếm một khoảng đường khá lớn nên chốc chốc lại có tiếng ai đó phàn nàn. Triệu Thiên Kỳ lui xe ra lại không tìm thấy chỗ đỗ xe ô-tô nên hai người loay hoay mãi. Cuối cùng Triệu Thiên Kỳ chọn cách an toàn nhất là đưa xe vào tầng hầm một siêu thị gần đó rồi cùng Dương Mẫn đi bộ ngược trở ra.
- Ăn được miếng bánh của chị mà thằng em này mất mấy trăm tiền đổ xăng. – Triệu thiên Kỳ làm bộ tính toán. – Coi nào, coi nào, phải ăn thật nhiều cho lại vốn mới được, he he…
- ờ! Em ăn thoải mái đi! – Dương Mẫn mỉm cười rất hào phóng. Thật ra cô không có nhiều tiền nhưng may cho Triệu thiên Kỳ là hôm nay cô mới đập con heo tiết kiệm ra.
- He he, được không đó, thằng em hôm nay quên mang ví tiền nha! Coi chừng ăn xong hai đứa ở lại rửa chén!
- Được mà! – Dương Mẫn cười tít mắt, vỗ vỗ vào chiếc cặp vải bên hông.
- Giàu nhỉ! – Triệu thiên Kỳ tỏ vẻ ngưỡng mộ. – Mà chị dâu nhìn giống mấy đứa con nít cấp ba quá, không khéo người ta tưởng chị là bạn gái em cũng nên.
Nói đến đó Triệu Thiên Kỳ mỉm cười rất gian. Dương Mẫn lẽ lưỡi trêu anh.
- Đừng có tưởng bở nhé! – Cô dẩu môi trêu anh. – Chị vào đại học rồi đấy!
Hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, Dương mẫn tính tình trẻ con cứ “cá mè một lứa” với cậu em chồng nên người ngoài nhìn vào đều cho rằng họ là một cặp tình nhân chính hiệu.
Con phố này tập trung nhiều quán bán đồ ăn vặt nên đối tượng thường xuyên lui tới là các học sinh cấp ba. Dương Mẫn để ý thấy mấy cô bé cấp ba cứ kéo tay nhau chỉ vào Triệu Thiên Kỳ, vừa cười vừa nói rất thích thú.
- Ghê nha! Coi bộ mấy cô bé này thích em rồi đó! – Dương Mẫn xoa hai tay vào nhau. – Chậc, ai biểu đẹp trai quá chi!
- Ha ha! – Triệu thiên Kỳ bật cười. – Chị thấy em đẹp trai lắm à?
- Ừa! – Dương mẫn giơ ngón tay cái lên.
Triệu Thiên Kỳ rất đắc ý.
- Thế hồi chị học cấp ba có giống như thế không? Dương Mẫn thấy ánh mắt tinh quái của cậu thì đỏ mặt. Khỏi nói cũng biết, cô là một cô nàng mộng mơ thứ thiệt, suốt thời học sinh cấp 3, cô luôn mơ về chàng hoàng tử đẹp trai của mình, chuyện mộng mơ là chuyện thầm kín nhất của người thiếu nữ, Dương Mẫn chưa từng nói cho ai biết, không ngờ hôm nay Triệu Thiên Kỳ vô duyên lại hỏi huỵch toẹt ra như thế.
- Ờ… thì cũng có… - Cô bẽn lẽn gãi đầu.
- He he! Thế đẹp trai bằng em không?
- Không biết! – Dương Mẫn trề môi nhìn cậu em chồng. – Chắc là hơn!
Dương Mẫn kéo tay Triệu Thiên Kỳ vào một quán chuối chiên. Đây là nơi cô vẫn thường lui tới.
- Dì ơi! – Dương Mẫn gọi. – Cho cháu hai đĩa nhé! Nhanh nhanh lên đấy!
- Ái cha! Hôm nay Mẫn đi với anh chàng nào thế? Người yêu phải không? – Người phụ nữ trung niên nghe tiếng Dương Mẫn thì ngẩng đầu mỉm cười nháy mắt với cô.
Dương Mẫn đỏ bừng mặt ấp úng định phân bua thì Triệu Thiên Kỳ đã lên tiếng trước.
- Chúng cháu không phải như dì nghĩ đâu!
Nói đoạn anh kéo tay Dương Mẫn lại ngồi vào bàn. Trong quán toàn là học sinh cấp ba, có mấy cô bé mặc đồng phục trông thấy Triệu Thiên Kỳ thì hai má đỏ bừng, tụm đầu lại xì xào điều gì đó với nhau. Triệu Thiên Kỳ mỉm cười hết sức tự mãn với bà chị dâu như muốn nói: Thế nào, đã thấy sự lợi hại của em chưa?
Dương Mẫn dẩu môi vừa định đáp trả thì có ai đó khèo khèo áo cô. Cô quay lại thì thấy một cô bé tay cầm chiếc điện thoại hồng hồng, Vừa trông thấy Dương Mẫn, hai má cô bé đã ửng hồng, ấp úng.
- Bạn… bạn có thể cho mình chụp hình với bạn trai của bạn được không?
Dương Mẫn há miệng không nói được lời nào. Có nhầm không vậy, dám gọi cô là bạn à?
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Dương mẫn, cô bé tưởng cô định từ chối thì hấp tấp nói thêm.
- Chỉ chúp một tấm thôi! Bạn đồng ý nhé!
Triệu Thiên Kỳ cố nín cười trước vẻ mặt của chị dâu!
- Em lại đây! – Anh mỉm cười vẫy cô bé. Nụ cười của anh rạng ngời như chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích.
Cô bé sung sướng vội chạy đến bên cạnh Triệu Thiên Kỳ nhích lại gần anh giờ điện thoại lên chụp một tấm. Hình như cảm thấy chưa đủ, cô bé còn bạo dạm quàng tay lên vai anh chụp thêm một kiểu nữa.
- Cảm ơn anh! – Cô bé sung sướng mỉm cười cúi đầu chào Triệu Thiên Kỳ rồi chạy tới khoe với đám bạn.
Dương Mẫn chỉ còn biết xị mặt. Hai đĩa chuối chiên nóng hổi mau chóng được bưng ra. Mỗi đĩa có ba miếng chuối vàng ruộm, thơm phức, nóng hổi, Dương Mẫn xoa xoa tay bốc ngay một cái vừa ăn vừa hít hà.
- Ngon quá!
Cô Mỉm cười nhìn Triệu Thiên Kỳ khích lệ.
- Ăn đi!
Thấy Dương Mẫn say sưa đánh chén anh cũng tò mò cầm một cái bánh chuối ăn thử.
Miếng bánh chuối giòn tan, béo béo, ngọt ngọt, đúng là rất tuyệt vời. Quả thực anh rất bất ngờ trước mùi vị của chiếc bánh, thậy không ngờ miếng bánh ngon như thế nhà anh chưa từng được ăn. Hóa ra đây chính là mùi vị của một món ăn bình dân, hóa ra những con người bình thường cũng có một phong vị rất riêng, không cầu kì về hình thực nhưng mùi vị lại rất tuyệt vời.
Triệu Thiên Kỳ ăn một mạch hết 3 cái bánh chuối.
- Dì ơi, cho cháu đĩa nữa!
Triệu Thiên Kỳ ăn một lúc bảy tám cái bánh chuối, giống như kẻ ૮ɦếƭ đói, Dương Mẫn trợn mắt nhìn cậu em chồng, chẳng lẽ cậu không biết thương xót túi tiền của cô hay sao?
- No chưa? – Dương Mẫn lấy tay quẹt mép nhìn số đĩa trống la liệt trên bàn.
- Chưa! – Triệu Thiên Kỳ vẫn cắm đầu ăn như ma đói.
- Em… em đói lắm à? – Dương Mẫn nhìn anh chằm chằm.
- Ngon quá, chị ăn nữa đi! – Triệu Thiên Kỳ xua xua tay, ý bảo cô đừng hỏi nữa, để anh còn “tập trung vào chuyên môn”.
- …
Đến lúc Thiên Kỳ vươn vai, đưa tay chùi miệng với vẻ thỏa mãn, Dương mẫn mới dám thở phào.
- No chưa?
- Rồi! Hì hì, chị dâu đúng là tuyệt vời! – Triệu thiên Kỳ cười tít mắt. – Yêu chị dâu quá cơ! Ngon thế mà bây giờ em với được ăn!
- Hơ hơ… - Dương mẫn không biết phải làm sao trước vẻ mặt thỏa mãn và sung sướng của cậu em chồng, dù sao chính cô cũng là người hứa sẽ bao cậu ăn.
Lời nói ra như bát nước hắt đi, muốn hốt lại cũng không được.
Nhìn vẻ mặt xót xa của Dương Mẫn, Triệu Thiên Kỳ phá lên cười khanh khách.
- Chị dâu xót tiền à?
- Đâu có! – Dương Mẫn xấu hổ đỏ bằng mặt.
- Còn chối nữa! Thôi để em trả tiền cho. – Triệu Thiên Kỳ mỉm cười định móc ví ra nhưng Dương Mẫn đã ngăn anh lại.
- Không được, đã hứa rồi mà! Lần này chị trả tiền.
- Được không đấy? – Triệu Thiên Kỳ gian gian nhìn cô.
Dương Mẫn xấu hổ lờ đi ánh mắt chọc ghẹo của cậu em chồng ôm cặp chạy ra tính tiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc