Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh - Chương Cuối

Tác giả: Lục Phong Tranh

Lam Vũ Khiết nhìn thấy thế thì không đành lòng, “Cha.” Cô nhanh chóng giữ chặt góc áo ba ba, rơi nước mắt cầu xin.
“Được rồi, còn tiếp tục đánh, thật sự sẽ đánh ૮ɦếƭ người đó.” Lam mẫu cũng ngăn cản cơn phẫn nộ của chồng.
Hung tợn trừng mắt nhìn thằng nhãi ngốc một thân anh tuấn đang nằm bẹp dưới đất, Lam phụ mở miệng, “Cho cậu ta vào nhà nói chuyện!”
Lúc này Lam Vũ Khiết mới nâng Lục Tình Xuyên dậy, chân thấp chân cao đi vào nhà.
Trong phòng khách, cô mím chặt môi, rang kềm nước mắt đang chực chảy xuống, chậm rãi giúp Lục Tình Xuyên bôi thuốc.
“Ôi...” Cồn i-ốt vừa ᴆụng đến miệng vết thương, anh lập tức hít một hơi.
Không ngờ, không được đồng tình, lại đưa tới sát khí. “Kêu la cái gì, tôi còn chưa đánh gãy chân của cậu đâu.” Lam phụ cực kì khó chịu rít gào.
Người này dựa vào cái gì bảo con gái mình giúp hắn bôi thuốc? Đau ૮ɦếƭ hắn là xứng đáng lắm.
Lục Tình Xuyên cố nhịn đau, ngoan ngoãn không dám hé răng, chỉ là ánh mắt, không muốn xa rời nhìn Lam Vũ Khiết chằm chằm.
“Vũ Khiết, em gầy.”
Tay nhỏ bé rõ ràng dừng lại, sợ sẽ bị sự ôn nhu của anh làm cho rơi nước mắt, cô không nhìn anh, thu thập hòm thuốc trước mặt, “Vết thương đã bôi thuốc xong, anh có thể đi, xin đừng tới quấy rầy tôi nữa.” Cầm cái hòm thuốc lên, cô đứng dậy định rời đi.
“Vũ Khiết, làm ơn, em bình tĩnh nghe anh nói có được không? Tất cả thật sự chỉ là hiểu lầm.” Anh gắt gao giữ chặt tay cô, sợ nếu lần này buông tay, sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
“Ai, hỗn đản, thả tay mày ra, bằng không tao lập tức đánh gãy nó!” Lam phụ cường hãn nói.
Lam Vũ Khiết không thể nhịn được nữa, quay đầu, “Lục Tình Xuyên, rốt cuộc anh còn muốn nói gì nữa? Tôi đã buông tay chúc phúc anh và Đinh tiểu thư rồi, vì sao anh còn muốn đau khổ dây dưa?”
“Cái gì, mày thay đổi tình cảm?” Lam phụ rống to.
“Bác à, con không có!”
“Tôi rõ ràng thấy anh và Đinh tiểu thư kết giao...” Hồi tưởng lại đoạn trí nhớ khó chịu kia, cô không kềm được rớt nước mắt, căm giận bất bình trừng mắt nhìn người gây ra mọi chuyện.
“Tất cả chân tướng, anh sẽ nói ngay đây.” Anh kéo Lam Vũ Khiết qua, muốn cô mặt đối mặt với mình, “Ngày sinh nhật bà nội, ba anh đột nhiên gọi người lấy chìa khoá xe của anh, còn sai người coi chừng hành tung của anh, anh hoàn toàn không biết ông ấy đã an bài việc hôn sự kia, cho nên anh với ba ầm ỹ lớn một trận.”
“Ba anh không tin chúng ta là thật tình yêu nhau, nói muốn khảo nghiệm hai người chúng ta, ông muốn anh trong một tháng này không được ở cùng với em, ngay cả gặp mặt nói chuyện cũng không cho phép, lại ép anh phải đối xử với Đinh Tĩnh Nghi như đối xử với em, phải chiếu cố cô ta, chỉ cần anh sống qua một tháng này, tình cảm của anh và em còn không thay đổi, ông ấy mới nguyện ý chấp nhận hôn sự của chúng ta.”
“Khốn kiếp, đây là cái dạng cha gì?” Lam phụ nghe xong thở hổn hển, nếu không có vợ lôi ông lại, chỉ sợ ông lại muốn phát cuồng.
Lục Tình Xuyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lam Vũ Khiết, “Ba anh cho rằng chỉ cần anh ở chung với Đinh tiểu thư nhiều hơn, anh sẽ thích cô ta, ông ấy hoàn toàn không biết, một tháng này anh đều cắn răng nhẫn nại. Người anh yêu là em, người anh muốn cưới cũng là em, anh chính là muốn dùng một tháng này chứng minh ông ấy sai, chứng minh tình cảm của chúng ta là tình yêu chân thật!”
“Hai người làm sao có thể như vậy? Anh có biết một tháng này em sống như thế nào hay không?” Cô tủi thân nhìn Lục Tình Xuyên, nước mắt rơi như mưa.
“Thực xin lỗi, anh biết một tháng này khiến em rất khó chịu, nhưng, anh không thể không như thế. Xin cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả đời để bồi thường cho em.” Anh nhẹ nhàng kéo eo Lam Vũ Khiết, gắt gao ôm cô vào trong иgự¢.
“Đáng giận!” Lam Vũ Khiết mắng không ra lời khác, đành phải vung nắm tay mãnh liệt đánh người đàn ông xấu xa trước mắt, mượn hành động này để phát tiết tất cả sự tủi thân mà cô chịu mấy ngày qua.
“Ách, nhẹ một chút, vừa mới bị bác đánh tới nội thương, em còn nhẫn tâm đánh anh sao?” Anh dùng khổ nhục kế, muốn tranh thủ lòng đồng tình của người yêu, có thể sớm tha thứ cho tình thế bất đắc dĩ của anh.
“Đáng đời anh!”
“Được, anh đáng đời, anh đáng đời, nhưng bà xã à, cũng không thể đánh nhẹ hơn một chút sao? Thật sự rất đau a.”
“Ai là bà xã của anh?”
“Đương nhiên là em a, em gả cho anh, anh đây chỉ có thể mượn hoa kính phật tới cuối đời.”
“Lục Tình Xuyên, mượn hoa kính phật lại dùng như thế nào sao? Anh thật sự nên trở về học lại tiểu học, học ngữ văn cho giỏi.”
“Tốt, chúng ta nhanh chóng gia tăng tiến độ, sinh mấy đứa nhóc, về sau ba ba và đứa nhỏ cùng đi học tiểu học, được không?”
Lam Vũ Khiết tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ anh, ngửi mùi hương quen thuộc, thật lâu vẫn không hé răng.
“Vũ Khiết, rốt cuộc có được không? Sao em không trả lời anh? Còn đang tức giận sao?” Lo lắng mềm giọng. Đối với người khác, anh có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, duy chỉ có đối với cô, anh lại muốn nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Lam Vũ Khiết thầm than một hơi ở trong lòng.
Ai, Lục Tình Xuyên thật sự là người đàn ông siêu cấp xấu xa, mỗi lần đều khiến người ta ghét muốn ૮ɦếƭ, quả thật là thiếu la mắng, thiếu dạy dỗ.
“Nếu em nói không được thì sao?”
“Đương nhiên không được, anh cự tuyệt. Chúng ta yêu nhau như vậy, làm sao có thể không có kết tinh tình yêu! Anh muốn em sanh con cho anh, em là vợ của anh, cũng là mẹ con anh, anh yêu em, đời này tuyệt đối sẽ không thả tay em ra. Em nghe được không, anh yêu em...”
Lục Tình Xuyên giống như con nít, không ngừng mà cằn nhằn liên miên nói yêu cô, cha mẹ Lam gia ở phòng bếp nghe đến sắp điếc tai luôn rồi, huống chi là đương sự Lam Vũ Khiết đứng ở trước mặt nghe.
Cô không nói hai lời, ngẩng cằm, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng dùng môi mình ngăn chặn cái miệng của anh, miễn cho anh còn tiếp tục thông báo không ngừng, ầm ỹ muốn ૮ɦếƭ!
Lục Tình Xuyên không cần nụ hôn môi lấy lệ như chuồn chuồn lướt nước này, anh muốn một nụ hôn thật sâu cơ!
Nâng đầu cô lên, lưỡi anh thăm dò, lướt qua làn môi mỹ lệ, nóng bỏng ʍúŧ hôn cánh môi no đủ, hôn đến cả người cô xụi lơ.
Anh luyến tiếc rời đi đôi môi đỏ mọng đã lâu không gặp này, trong mắt đã tràn ngập Dụς ∀ọηg đậm đặc.
“Em mang thai.” Lòng biết rõ mưu đồ dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, Lam Vũ Khiết giành thế chủ động, cực kỳ nhanh tuyên bố.
“Ừa, em mang thai...” Bỗng nhiên cả kinh, “Gì? Em mang thai?” Giọng ước chừng lớn hơn gấp bội.
Lam Vũ Khiết gật gật đầu.
“Từ khi nào thì phát hiện? Vì sao hiện tại mới nói cho anh biết?”
Cô bĩu môi, “Ngày tiệc sinh nhật của bà nội anh, em đi kiểm tra, vốn là muốn cho anh một kinh hỉ, không nghĩ tới anh lại tặng cho em một cái kinh hỉ lớn trước.” Ngữ khí chua lè chua lét.
“Đáng giận, đều là do cha anh! Đáng ૮ɦếƭ, anh lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt baby lần đầu tiên, anh không cùng em đi kiểm tra, anh thật là một ba ba không có trách nhiệm. Đáng giận, đều là cha hại anh!” Lục Tình Xuyên ão não nói, giống con ruồi không đầu mãnh liệt bay vòng vòng.
Lam Vũ Khiết duỗi ngón tay ra, nhấn nhẹ lên bờ vai của anh, “Này, anh yên tĩnh một chút được không? Anh mà còn cằn nhằn, đầu em sẽ choáng đó.”
Vừa mới nói xong, cả người cô liền lảo đảo.
Lục Tình Xuyên vội vàng ôm lấy cô, hoảng sợ vạn phần, “Làm sao vậy? Em làm sao vậy? Vũ Khiết, em không nên làm anh sợ, có phải em mệt hay không, có phải không thoải mái hay không? Anh lập tức dẫn em đi bệnh viện, chúng ta nằm viện an thai!”
“Làm ơn, anh chỉ cần im lặng một chút, en liền không sao.”
Anh lập tức không lên tiếng nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt sám hối nhìn cô.
“Không có chuyện gì, đây là hiện tượng bình thường, bác sĩ nói nghỉ ngơi nhiều, bồi bổ dinh dưỡng là được rồi.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự.”
Lục Tình Xuyên gắt gao ôm lấy cô, đem mặt vùi vào cần cổ thơm của cô, khàn khàn nức nở nói: “Anh sẽ cẩn thận chiếu cố em, anh muốn dùng cả đời để đền bù cho em.”
Lam Vũ Khiết đỏ mắt. Không nghĩ tới con cua luôn hoành hành ngang ngược, lại cũng có một ngày dịu dàng ôn nhu như vậy.
Hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng, bọn họ có thể tay trong tay, đến khi bạch đầu giai lão.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Rượu Whisky: Uýt ki (tiếng Anh, tiếng Pháp: Whisky, tại Ireland và phần lớn nước Mỹ là Whiskey) là một loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất.
Whisky được bán trên thị trường dưới nhiều tên khác nhau, trong đó một phần là tên loại ngũ cốc được dùng để sản xuất Whisky:
* Malt là loại Whisky được làm từ mạch nha.
* Grain là tên loại Whisky được sản xuất từ lúa mạch mà thông thường là sử dụng thiết bị chưng cất cột được gọi là “kiểu Coffey”.
* Rye là tên gọi loại Whisky chủ yếu được sản xuất từ lúa mạch đen, ít nhất là 51%.
* Bourbon là tên gọi loại Whisky chủ yếu được sản xuất từ bắp (ít nhất là 51%) và được chưng cất với tối đa là 81 phần trăm thể tích rượu, đổ vào thùng chứa với tối đa là 63 phần trăm thể tích rượu.
Kết thúc
Ngày hai mươi tháng năm năm sau.
Trong phòng nghỉ của cô dâu, Lam Vũ Khiết mặc y phục lụa trắng lãng mạn từ nước Pháp chuyển đến, tràn ngập tình thương của mẹ ôm đứa bé trong lòng, bình sữa trong tay đã bị uống hơn phân nửa.
“Ngoan nha, mau mau uống, mới có thể mau mau lớn lên, mẹ yêu con nhất!”
Bé trai vốn đã ngủ say một hồi, giống như nghe hiểu lời của mẹ, giaỹ giụa giật giật thân mình, cố gắng ʍúŧ lấy ภú๓ שú cao su, ra sức mà muốn ʍúŧ sạch ภú๓ שú cao su.
Cốc cốc!
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Lục Tình Xuyên to lớn cao ngất mặc Tây phục màu trắng, anh tuấn giống như là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
Anh cất bước đi tới, sau đó cẩn thận ngồi xổm trước mặt vợ yêu, “Có mệt hay không? Đến lượt anh cho con 乃ú, em nghỉ ngơi một chút.”
Cô nhẹ nhàng mà lắc đầu, lộ ra một chút nụ cười mỉm nhợt nhạt, “Không sao, uống sắp xong rồi, hiện tại thay đổi người ôm, con lại không chịu uống.”
“Đúng là tiểu quỷ bướng bỉnh.”
“Đúng vậy, giống với người nào đó, tính tình khó cực kì lay chuyển.” Có ý tứ nhìn ông xã một cái.
Bởi vì ghi hận cha hại mình bỏ lỡ lần kiểm tra phụ sản đầu tiên của bà xã, Lục Tình Xuyên xấu xa để vợ con ở nhà mẹ đẻ, cả ngày Lục Chí Vĩ oán thán vì không được ôm cháu, làm cho Lục Chí Vĩ không thể không tự mình đến Lam gia, hết xin lỗi lại xin lỗi, chật vật vô cùng.
“Mẹ nói, tối hôm nay đưa con cho ba mẹ.” Trong nét tươi cười của anh có hương vị giả dối.
Bỗng nhiên khuôn mặt cô đỏ lên, “Lục, Tình, Xuyên!”
“Không có biện pháp, anh chính là điên cuồng mê muội em.” Hai tay anh mở ra, quyết tâm chơi xấu đến cùng.
“Cũng không biết đàng hoàng ở trước mặt con một chút.” Cô khẽ quát.
Anh nở nụ cười, “Này, Vũ Khiết, em còn nhớ không?”
“Cái gì?” Cô buông bình sữa, ôm lấy con, nhẹ nhàng mà vỗ lưng con, để nó nấc lên.
“Hôm nay là ngày hai mươi tháng năm, là ngày kỷ niệm lần hôn môi của chúng ta, về sau cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”
“Anh thật nhàn hạ, khó trách anh cứ khăng khăng chọn ngày này để kết hôn, thì ra là muốn gộp thành cùng một ngày, không sợ lộn phải không?”
Lục Tình Xuyên ngồi xuống bên cạnh bà xã, sau đó ôm lấy cô, ôm cả con trai, “Đó là bởi vì. 520 chính là anh yêu em.”
Lam Vũ Khiết ngóng nhìn người đàn ông cao lớn ôm mình, cười ngọt ngào, “Em cũng yêu anh.” Cô dâng môi lên.
Chỉ là hôn môi, vĩnh viễn không đủ, vì đứa con trai này, anh đã cấm dục rất lâu, năng lượng dự trữ khổng lồ tựa một tòa núi lửa.
Quả nhiên, bởi vì thân ba mẹ rất nóng, nhóc con trong lòng rốt cuộc phát ra tiếng khóc nỉ non kháng nghị.
“Nhóc con, đừng tới chơi xấu.” Lục Tình Xuyên bất mãn nói.
“Anh thật là khó hiểu, lại đi tức giận với con nít, chờ tối hôm nay sẽ không có ai tranh với anh!” Lam Vũ Khiết tức giận nói.
“Hừ, như vậy còn coi được.”
Trong phòng nghỉ lời ngon tiếng ngọt, trên bàn tiệc của chủ bên ngoài, lại là sóng ngầm mãnh liệt.
“Ách... Thông gia, tôi muốn nói, vợ chồng son hôm nay cũng đã kết hôn, có phải có thể đón Vũ Khiết và đứa nhỏ về nhà hay không?” Lục Chí Vĩ xấu hổ mãnh liệt đổ mồ hôi, nhưng ông bà nội đang ngồi trước mắt đều nháy mắt với ông, làm cho ông không mở miệng không được.
“Quay về Lục gia? Vì sao?” Lam phụ ra vẻ không hiểu.
“Chính là... Vũ khiết coi như là người của Lục gia chúng tôi, tự nhiên phải theo chúng tôi quay về Lục gia sinh sống a, hơn nữa, vợ chồng tân hôn, như làm sao để mỗi người ở một nơi được, thông gia thấy có đúng hay không a?”
“Tốt như vậy sao? Vũ Khiết nhà chúng tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, cái gì cũng không biết, đến Lục gia ở, tôi sợ sẽ chọc cho thông gia mất hứng.”
“Sẽ không, sẽ không, làm sao có thể như vậy? Vũ Khiết ôn nhu uyển chuyển, bền gan vững chí, con dâu tốt như vậy, chúng tôi thương còn không kịp, làm sao có thể mất hứng.” Lại là một chuỗi mồ hôi lạnh.
“À, là vì muốn tốt với Vũ Khiết, không phải bởi vì muốn ôm cháu sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên, có thể lấy được một con dâu hiền, là phúc đức ba đời của Lục gia.”
“Tốt lắm, vậy cháu trai cứ tiếp tục ở lại Lam gia chúng tôi, để vợ chồng chúng tôi chiếu cố, về phần Vũ Khiết có thể theo mọi người trở về trước.”
“A!” Lục Chí Vĩ lập tức sửng sốt.
Năn nỉ nửa ngày, chỉ lấy được con dâu, vẫn không gặp được cháu.
Biết mình bị hung hăng chơi đùa một hồi, Lục Chí Vĩ cũng chỉ biết rang nuốt cục tức xuống.
Ai bảo lúc trước đi ngăn cản tình cảm của con trai.
Bây giờ thì hay rồi, bị báo ứng rồi, cháu trai phấn điêu ngọc mài chỉ có thể nhìn, không thể ôm.
Trời ơi, đến khi nào thì ông mới có thể hoàn thành giấc mộng đẹp làm tổ phụ a!
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc