Hơi Ấm - Chương 33

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Có nhiều thứ trong nháy mắt rõ ràng hơn như đã cẩn thận thăm dò.
Hạ Miên nhớ đến lúc ở nhà họ Bạc, vốn thấy Bạc Tự Thừa ngẩn người trước chậu liễu, khi đó Bạc Tự Thừa còn trả lời cô rất có thâm ý: “Chú đang tạ lỗi với một người.”
Sau đó Hạ Miên biết ngôn ngữ của loài hoa Liễu có nghĩa là lỗi lầm.
Nhưng cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến điều này lại có liên quan đến mẹ mình.
Sự kinh hoàng trong đáy mắt của Bạc Tự Thừa không hề ít hơn Hạ Miên. Bốn người ở đây hiển nhiên chỉ có hai người bọn không biết bí mật tày trời này. Cơn tức giận trong đáy mắt của Vệ Cần thoạt nhìn càng giống như lúng túng và nhớn nhác.
Bạc Tự Thừa nhìn Hạ Miên hồi lâu mới nghẹn ngào thốt lên: “Con thật sự là con gái của Diệp Tuần…”
Bàn tay ông run run cố gắng đặt *** đầu cô. Chẳng biết tại sao Hạ Miên lại bướng bỉnh nghiêng đi, ánh mắt vẫn nhìn vào gương mặt Phó Trạm.
Phó Trạm nhìn thái độ của Hạ Miên đối với Bạc Tự Thừa thì cười đến càng sảng khoái. Ánh mắt ông nhìn Hạ Miên thương hại, trầm giọng nói: “Đứa bé đáng thương, để tôi nói cho cháu biết một bí mật nhé, cháu phải cố chống đỡ.”
Hạ Miên nắm tờ giấy trong tay thành nếp nhăn, nhìn Phó Trạm không hề chớp mắt.
Ngay lúc này Vệ Cần giậm chân, mở miệng mắng chửi Phó Trạm một cách hoàn toàn mất hình tượng: “Ông là tên khốn kiếp, ông phá hủy Cận Yến. Bây giờ còn muốn tiếp tục hủy hoại tôi sao? Ông không thể thấy tôi sống tốt mà!”
Sắc mặt Phó Trạm u ám, ánh mắt nhìn Vệ Cần lạnh lùng khủng k***. Ông nghĩ mãi không rõ tại sao ban đầu mình lại bị một người phụ nữ ghê gớm gài bẫy mà còn động lòng, tại sao không thể thấy rõ được trái tim độc ác dưới vẻ bên ngoài xinh đẹp kia chứ?
“Tôi phá hủy Cận Yến? Vậy còn bà?” Phó Trạm liếc xéo Vệ Cần, vẻ mặt càng khắc nghiệt hơn khi nãy: “Để nó gọi người đàn ông khác bằng cha hai mươi mấy năm, tại sao nó tự kỷ, nếu không phải vì bà thì cuộc đời nó cũng không phải như vậy!”
Hạ Miên và Bạc Tự Thừa giống như người ngoài cuộc, hờ hững nhìn hai người này chỉ trích cắn xé lẫn nhau. Giờ phút này Hạ Miên không rõ được trong lòng mình thế nào, nghe bọn họ bàn bạc về Bạc Cận Yến, cô cũng đau xé ruột gan.
Cô chỉ cho rằng bởi vì cha mẹ cô quạnh nên anh mới tự kỷ từ nhỏ, cũng có thể nhìn ra là anh và Vệ Cần không thân, thậm chí cực ít nói chuyện với Vệ Cần, hóa ra là từ lúc nhỏ đã biết thân thế của mình rồi.
Hạ Miên không dám nghĩ tiếp nữa, có lẽ hôm nay quan hệ của cô và Bạc Cận Yến sẽ phải có thay đổi long trời lỡ đất.
“Chú nói bí mật là cái gì?” Hạ Miên cắt ngang bọn họ, không muốn nghe hai người dối trá này trách móc lẫn nhau nữa.
Về Cần cứng ngắc, bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Miên.
Hạ Miên không e ngại ánh mắt của bà, thản nhiên nhìn Phó Trạm: “Cháu chỉ quan tâm đến cái ૮ɦếƭ của mẹ cháu có liên quan đến tất cả chuyện này hay không? Cháu không hề quan tâm mình là con của ai, tình thân là gì cháu đã sớm không biết nữa rồi.”
Bạc Tự Thừa nhìn Hạ Miên khó tin, Phó Trạm cười mỉa mai một tiếng: “Dĩ nhiên bí mật chính là Thạch Duệ Khải giết Diệp Tuần là bởi vì biết được thân thế của cháu. Một người đàn ông ở rể đã đủ mất thể diện, chịu lời đồi đãi bàn tán xôn xao, cuối cùng còn phải thay người khác nuôi con…”
“Chậc chậc…”
Phó Trạm thở dài nói: “Nếu tôi biết cũng sẽ tức giận điên lên, có điều trái lại hắn rất ác độc, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua.”
Phó Trạm còn nói: “Có điều cháu cũng thật đúng là đáng thương, người cha ruột của cháu cũng không mạnh hơn Thạch Duệ Khải bao nhiêu.”
Lồng *** Hạ Miên phập phồng kịch liệt, bộ *** lại càng như bị một đám lửa mãnh liệt đốt cháy, thiêu đốt đầu óc cô đến choáng váng gần như muốn nổi điên. Cô nghĩ đến vô số sự thật không thể chịu được, nhưng cũng không nghĩ là do mình gây nên.
Cô gián tiếp hại ૮ɦếƭ mẹ mình, còn thúc đẩy đến cục diện ngày hôm nay….
Ánh mắt Hạ Miên u tối nhìn Vệ Cần. Ngược lại Vệ Cần nhìn thẳng vào cô: “Nhìn tôi làm gì? Thạch Duệ Khải phát hiện cô là con hoang không hề có liên quan gì đến tôi. Cũng là do mẹ cô không biết xấu hổ, tôi và Tự Thừa vừa chia tay không bao lâu thì bà ta đã quyến rũ Tự Thừa.”
Bạc Tự Thừa lên tiếng trước tiên, quát lớn tiếng bảo Vệ Cần dừng lại: “Bà câm miệng, chuyện này không liên quan đến Diệp Tuần.”
Sắc mặt Vệ Cần sa sầm, giọng nói còn mang theo vài phần đau xót: “Ông… đến bây giờ còn bảo vệ bà ta!”
Bạc Tự Thừa trầm mặc, lông my rũ xuống kỹ càng che đi mất mát trong đáy mắt.
Ông rất ít suy nghĩ đến chuyện quá khứ, nhưng mỗi lần suy nghĩ cũng sẽ rúng động cả người, thần kinh toàn thân cũng đau đớn như bị kim đâm.
***
Ông và Vệ Cần khi còn nhỏ đã ở cùng nhau, thời đại rối ren của bọn họ yêu đương cũng phải dè dặt cẩn thận. Nhưng giữa nam và nữ nói cho cùng cũng chính là một sự việc thế này, dù tim đã kề nhau rồi thì vẫn cảm thấy xa xôi không đủ.
Bọn họ nếm thử trái cấm là do Vệ Cần chủ động. Khi đó Vệ Cần xinh đẹp trẻ tuổi, dáng vẻ thướt tha lại càng gợi cảm khuấy động lòng người. Bạc Tự Thừa từ nhỏ đã được cha mẹ giáo dục trong tư tưởng bảo thủ truyền thống, cảm giác rằng bọn họ đã cùng làm thế này thì sẽ là cả đời.
Cha mẹ bọn họ cũng là lính văn nghệ, không có thực quyền gì, cho nên lúc có danh sách xuống nông thôn thì hai người cũng bị phân đến nơi điều kiện gian khổ.
Đến ở nông thôn thì càng không dám dính lấy nhau, Bạc Tự Thừa và Vệ Cần trước sau vẫn giữ một khoảng cách, không dám có hành động vượt rào.
Nhưng dáng vẻ bề ngoài của Bạc Tự Thừa trước giờ luôn cuốn hút người khác. Vệ Cần nhanh chóng phát hiện ra trong nhóm thanh niên trí thức có một cô gái tên là Diệp Tuần rất thích ông. Mặc dù Bạc Tự Thừa vẫn hờ hững với Diệp Tuần, nhưng Vệ Cần vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hai người cãi nhau ầm ĩ không vui vẻ gì luôn do nguyên nhân như vậy. Thật ra thì mọi người trong cuộc yêu đều như thế, nhưng cộng thêm hoàn cảnh khắc nghiệt bên ngoài thì chút lòng tham hư vinh của Vệ Cận núp trong nội tâm cũng phơi bày ra.
Bà không biết khi nào mới có thể trở về, ở nơi rừng thiên nước độc này ngay cả tắm rửa cũng vô cùng khó khăn.
Sau đó lại lần lượt có danh sách, trơ mắt nhìn những người khác cùng đến với mình đều đã đi, trong lòng Vệ Cần vừa lo lắng vừa phiền muộn. Mà trong lúc này hiển nhiên Bạc Tự Thừa không thể trở về, ông không có bối cảnh gia đình hùng hậu, cũng không có hoài bão lớn lao.
Hơn nữa bởi vì có thành tích cao trong viện y học nên bị điều đi chỗ xa hơn.
Đồng hành với ông còn có Diệp Tuần, sự ghen tuông ban đầu của Vệ Cần đã biến thành oán hận độc ác, càng gay gắt với Bạc Tự Thừa hơn.
Lúc này Vệ Cần biết Phó Trạm, Phó Trạm đến muộn hơn bọn họ, nhưng nhanh chóng được điều về, bởi vì ông có một người cha nắm lấy thực quyền. Vệ Cần có thể nhìn ra ánh mắt Phó Trạm nhìn mình không giống với những người khác. Từ trước đến giờ bà rất có duyên với người khác phái. Nếu không phải sớm tự định chung thân với Bạc Tự Thừa, bà cũng sẽ không cam lòng chịu cô đơn.
Lúc đó suy nghĩ rất kỹ, Vệ Cần đã ra một quyết định thực tế nhất. Bà bò lên giường Phó Trạm. Khi ấy Phó Trạm vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn, nhưng tính cách lại anh tuấn ôn hòa, Vệ Cần cảm giác mình chẳng thiệt thòi chút nào, Phó Trạm thích hợp làm chồng hơn Bạc Tự Thừa.
Phó Trạm cũng là một kẻ trẻ người non dạ không hề có kinh nghiệm, dĩ nhiên không chống lại được Vệ Cần cố ý quyến rũ. Về mặt T*nh d*c Vệ Cần có kinh nghiệm phong phú lại lớn gan. Trong chớp nhoáng Phó Trạm như bị nghiện bà, muốn ngừng nhưng không được.
Lúc Phó Trạm đi đương nhiên Vệ Cần cũng đi theo.
Khi Bạc Tự Thừa nhận được thư của bà không phải là không khổ sở, trong lòng ông đã sớm xem Vệ Cần thật sự như vợ mình. Nhưng từ ngữ Vệ Cần tuyệt tình vô cùng, trong lời nói đều là oán hận và miệt thị ông.
Bạc Tự Thừa rốt cuộc biết mình không thể được như bà muốn. Lòng của Vệ Cần như là một cái động đen không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Tiếp theo câu chuyện cũng xảy ra theo cách cũ rích, Bạc Tự Thừa biết Diệp Tuần đối xử với mình rất tốt, nhưng nội tâm lại đê hèn tham lam những điều ấm áp của bà, lúc thất tình không chỉ có phụ nữ yếu đuối mà đàn ông cũng vậy.
Nhưng Bạc Tự Thừa chưa từng nghĩ rằng mình sẽ xảy ra quan hệ với Diệp Tuần trước khi yêu bà, có thể nghĩ được những năm đó trinh tiết của phụ nữ là quan trọng thế nào, cho nên ông mới nhận định rằng bản thân mình phải có trách nhiệm với Vệ Cần.
Nhưng khi ông say R*ợ*u, ôm Diệp Tuần kêu tên Vệ Cần, thậm chí khi đi vào trong bà vẫn còn xem bà như người phụ nữ nhẫn tâm tham hư vinh kia.
Nhưng Diệp Tuần yêu quá ngu dại, không một câu oán hận, ngược lại càng quan tâm chăm sóc ông hơn, giống hệt như nàng dâu trẻ dịu dàng ngoan ngoãn của xã hội cũ. Bạc Tự Thừa không phải là động vật máu lạnh không cảm động, ở chung với Diệp Tuần hai năm, thấy bà hết lòng vì mình, ông cũng có ý niệm hết lòng đáp lại trong đầu.
Ông không phân rõ được là mình có yêu Diệp Tuần hay không. Nhưng yêu hay không cũng không quan trọng, ông phải có trách nhiệm với Diệp Tuần. Ông biết rõ Diệp Tuần và Vệ Cần không giống nhau.
Khi đó ông không biết bối cảnh của Diệp Tuần lại hùng mạnh vô cùng. Ai nghĩ rằng con gái của một tướng quân lại chịu chạy đến nơi thôn núi này.
Không biết là có phải quan hệ của Diệp Tuần hay không, con đường làm quan sau này của Bạc Tự Thừa vô cùng thuận lợi, thăng quan tiến chức không ngừng.
Diệp tướng quân không thích Bạc Tự Thừa, ông đã nghe nói đến chuyện của Bạc Tự Thừa và Vệ Cần từ lâu, nên trong lòng luôn nghi ngờ Bạc Tự Thừa.
Quả nhiên bị Diệp tướng quân đoán trúng. Khi Vệ Cần mang theo con trở lại, Bạc Tự Thừa không hề do dự lựa chọn Vệ Cần. Ông giải thích với Diệp Tuần một cách khó khăn: “Bởi vì con…”
Khi đó Bạc Cận Yến đã hai tuổi rồi, biết cười với Bạc Tự Thừa, miệng còn hôi sữa kêu “ba ba”. Nội tâm Bạc Tự Thừa có lẽ vẫn còn tồn tại sự oán giận và tình yêu với Vệ Cần, cuối cùng ông không tra cứu gì cả, ông vẫn không buông bỏ Vệ Cần được.
Khi đó Thạch Duệ Khải là học trò cưng của Diệp tướng quân. Diệp tướng quân rất yêu thích ông, gia cảnh bần hàng nhưng cốt cách cứng rắn. Ông thăm dò Thạch Duệ Khải nhiều lần, hỏi xem Thạch Duệ Khải có đối tượng chưa.
Thạch Duệ Khải trả lời quả quyết là không có. Lúc Diệp Tuần bị bỏ rơi, trong sự an bài của Diệp tướng quân đã gả cho Thạch Duệ Khải, cách lúc bà bị vứt bỏ hai tháng.
Khi đó Diệp Tuần không biết mình mang thai, bà chỉ nản lòng thoái chí không muốn ngỗ nghịch với cha mình nữa. Nhưng cũng vì hành động hời hợt này đã hại mình và hại luôn cả con gái.
Sau khi Bạc Tự Thừa biết được Diệp Tuần ૮ɦếƭ bất ngờ rất k*** sợ, còn mang theo sự day dứt. Thật ra thì sau bao nhiêu năm ông vẫn còn nhớ đến Diệp Tuần, dù sao ông cũng có lỗi với bà, sự day dứt này khiến ông nhớ rất rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười của bà.
Nhưng ông chưa từng hoài nghi Vệ Cần, có lẽ tình yêu trong tận đáy lòng đối với bà vẫn hầu như chưa từng biến mất. Trong tiềm thức vẫn sẵn lòng đối xử với bà bằng cả trái tim.
***
Cánh cửa sắt dày cộm nặng nề được đẩy ra, bóng dáng lạnh lùng của Bạc Cận Yến lẳng lặng đứng ở cửa, gương mặt thanh tú của anh nhìn không ra đang dậy sóng, nhưng trên trán có một lớp mồ hôi nhợt nhạt, mái tóc đen nhánh cũng có vài sợi ẩm ướt.
Anh không nhìn bất cứ ai, ánh mắt cố tìm Hạ Miên, từng bước đi đến bên cô.
Hạ Miên nắm chặt báo cáo DNA trong tay, trang giấy vang lên tiếng sột soạt rất rõ, mọi người trong kho hàng yên tĩnh không một tiếng động, thế giới dường như cũng dừng lại chỉ còn hai người họ.
Mỗi một câu của Phó Trạm đều vang lên trong đầu cô. Thạch Duệ Khải vì cô không phải là con gái ruột nên sinh lòng ác độc, *** Diệp Tuần, còn muốn *** cô.
Còn Phó Trạm cứu cô cũng chỉ muốn lợi dụng cô đi vạch trần bộ mặt thật của Vệ Cần, khiến Bạc Tự Thừa đau khổ.
Từ nhỏ cô đã mất đi tình yêu thương của cha mẹ, trải qua cuộc sống nửa đời bị thù hận ***, tất cả đều do…. Vệ Cần ban tặng.
Bạc Cận Yến đi đến trước mặt cô, chiếc bóng cáo lớn che xuống một khoảng tối. Anh trầm mặc nhìn cô, trong đáy mắt đen có một mạch nước ngầm chậm chạp di chuyển mà Hạ Miên không cách nào thấu hiểu. Tựa như khẩn trương, tựa như sợ hãi, hơn nữa là tựa như đấu tranh.
“Anh đã biết từ lâu?” Trong lời nói của Hạ Miên không có một chút nhiệt độ, nhớ tới Bạc Cận Yến đã quái lạ một thời gian dài, anh cứ luôn ngăn cản cô đến gần sự thật.
Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, phát ra giọng mũi lạnh lùng: “Ừ.”
Hạ Miên nhắm mắt lại, nuốt vào dòng lệ ươn ướt nơi đáy mắt, khi mở ra lại hoàn toàn sáng trong: “Em đã nói rồi, còn gạt em nữa, em sẽ giết anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc