Hoàng Tử Truyền Kỳ - Chương 26

Tác giả: A Đậu

Từ biệt phụ hoàng, ta mang theo Như Ý tới đông cung. Ca ca thấy ta tới bèn sai cung nhân đưa một đám lóc nhóc như củ cải tới, bản thân cầm sách ngồi bên ta, không để ý tới chúng.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, ông anh nhà ta thực rất khỏe a … = =!!!
Trừ Phi Dương và Vân Uyển, còn năm nhóc chưa từng gặp, tiểu tam và tiểu lục là bé gái, tiểu tứ, tiểu ngũ sinh đôi. Tiểu lục, tiểu thất còn đang bọc tã, ta chỉ nhìn một chút rồi để nhũ mẫu bế đi. Còn lại một đám xếp xếp ngồi trông như mấy củ cải xinh.
Lũ nhỏ rõ ràng có hứng thú với Tuyết Thụy bông bông xù xù, Phi Dương thì đã tới độ tuổi sùng bái anh hùng, cứ quấn quít lấy ta đòi nghe chuyện chiến trường, tiểu tứ, tiểu ngũ nghịch ngợm bò lên đùi ta, ta đành vừa ôm hai bảo bối nhi vừa kể chuyện về anh hùng Thiết Y cho Phi Dương nghe.
Trước mặt bọn nhóc, ca ca trông cực kì nghiêm túc, nhưng ánh mắt đôi khi ngẩng lên nhìn ta lại hòa trộn dịu dàng và ý cười nhè nhẹ. Rõ ràng khi làm ca ca thì đối với ta vô cùng tốt, thế nào mà đóng vai người cha lại nghiêm nghị mất tự nhiên như vậy?
Nhưng cũng may ca ca như vậy, chứ đám quỉ bướng bỉnh này mà không biết sợ ca ca thì có thể quậy tung cả cung lên ấy chứ. Lần lượt ôm từng đứa, đến phiên Vân Uyển còn phải ghé tai nghe xem bé muốn quà gì, để lần sau mang tới cho bé, thực là một đám khỉ con thành tinh. Lại hứa hẹn với lũ nhóc sẽ thường tới chơi với chúng, sau chúng mới đồng ý mà lưu luyến theo nhũ mẫu rời đi.
Ca ca lúc này mới đến xoa đầu ta, cười nói, “Thế nào lại giống như một đứa nhóc vậy?”
Ta chỉ cười cười, nhẹ nhàng mở miệng, “Ca ca cũng quá nghiêm khắc rồi, ta làm thúc thúc đành phải chơi cùng chúng để bù lại thôi.”
Ca ca gõ gõ đầu ta, nghiêm mặt nói, “Phụ hoàng hạ ý chỉ cho ngươi rồi?”
Ta gật đầu, “Phụ hoàng ngầm đồng ý cho ta giải quyết chuyện công chúa Viêm quốc. Còn nữa, phụ hoàng giao cấm quân và quân đội trong kinh thành cho ta rồi.”
Ca ca đồng ý, “Chuyện này ta và phụ hoàng đã bàn bạc kĩ, bởi ngươi không thích chuyện triều chính, việc này có hợp ý ngươi không?”
Ta gật đầu, nắm chặt vấn đề phòng ngự của kinh thành vào tay vẫn yên tâm hơn. Tương lai khi ca ca đăng cơ, thế cục trong kinh có thể khống chế trong tay mình mới là tốt nhất.
Ca ca liếc nhìn Như Ý, sau đó nói với ta, “Còn chuyện ám vệ, gần đây phụ hoàng dự định để ta tiếp nhận.”
“Ám vệ? Vậy là phụ hoàng định …” ám vệ là quân bài bí ẩn nhất của hoàng đế, lẽ nào phụ hoàng dự định thoái vị rồi? Cũng đúng, để ca ca từ từ tiếp nhận chuyện triều chính, phụ hoàng vốn đã sớm dự định chuyện này rồi.
Ca ca gật đầu, “Phụ hoàng đã sớm quyết định, chỉ là đến nay mới là lúc thời cơ chín muồi.”
Thời cơ là chỉ ta và ca ca đều đã chuẩn bị tốt.
“Ca ca muốn làm thế nào, ta sẽ tận lực phối hợp.”
Ca ca mỉm cười nói, “Ta dự định đề nghị với phụ hoàng để ngươi tiếp nhận chuyện ám vệ. Thứ nhất, chúng ta huynh đệ đồng tâm, ta tin được ngươi. Thứ hai, chuyện ám vệ ban đầu vốn không do hoàng đế quản, chỉ là về sau người làm hoàng đế rất khó tìm được người mình hoàn toàn tín nhiệm, cho nên bản thân đành tiếp nhận. Ngoại trừ chuyện triều đình, chuyện quân đội quốc gia, lịch đại hoàng đế còn phải trông coi chuyện huấn luyện ám vệ, kì thực có hơi quá tải. Chỉ là ám vệ khó tránh khỏi sẽ phải làm một ít chuyện không thể lộ ra ánh sáng, cho nên cần ngươi đồng ý mới được.”
Ám vệ … Ca ca đây là đem tính mạng của toàn gia giao cho ta …
“Ca ca, ta đã nói rồi, việc ngươi muốn ta làm, ta sẽ tận lực làm tốt …”
Gương mặt ca ca lộ ra nụ cười ôn hòa, xoa nhẹ đầu ta nói, “Có quân quyền và ám vệ, sau này ngươi không vào triều thì vẫn là trụ cột đắc lực của ca ca. Vô luận là quyền thế ngập trời hay một cuộc sống tự do, chỉ cần ngươi muốn, ca ca sẽ dốc sức giúp ngươi có được.”
Tâm khẽ động, mũi cay cay, “Ca ca, ngươi là hoàng đế tương lai, không nên tùy hứng như thế.”, lời của ca ca hôm nay, khi còn bé ca ca đã nói qua, ta vẫn nghĩ chỉ cần ca ca có tâm là đủ rồi. Về phần thực tế, ca ca là hoàng đế của thiên hạ, chuyện cần ca ca lo lắng nhiều lắm. Cho nên, khi cần hi sinh ta, kì thực ta tuyệt không ngại đâu. Chỉ là, thật không ngờ, tâm ý của ca ca vẫn chưa từng biến đổi.
Ca ca gật đầu, “Ta là hoàng đế của cả thiên hạ nhưng lại chỉ là ca ca của mình ngươi, đừng lo lắng, ta sẽ có chừng mực. Không nói chuyện này nữa, chuyện công chúa Viêm quốc kia ngươi định giải quyết thế nào?”
Ta gật gù, “Trước tiên phái người thăm dò về nàng ta một chút, nếu có nhược điểm gì có thể nắm, sẽ lợi dụng nó. Nếu không có nhược điểm gì, vậy ta đành chế tạo cho nàng vài cái. Chỉ cần nàng ta chủ động từ hôn là xong.”
Ca ca cũng gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa.
Không nên trách ta lòng dạ ác độc, không nói câu nào liền mang công chúa tới, ai biết Viêm quốc mang tâm tư gì? Hơn nữa công chúa hoàng tử nước đó rất nhiều, bớt đi một người cũng chẳng có gì. Phụ hoàng lại chỉ có ba hoàng tử chúng ta, ngươi nhét bao nhiêu người chúng ta lấy bấy nhiêu, cao giá quá rồi. Chính phi của vương gia là vị trí rất trọng yếu, sao có thể tùy tiện để các ngươi quyết định. Vác chiêu bài hòa thân và tặng lễ đến muốn chiếm tiện nghi? Hứ, tiện nghi nhà ta không dễ chiếm như vậy nhé …
Lúc ca ca cùng ta nói chuyện, Như Ý vẫn ở bên cạnh. Đây là một cách biểu hiện ca ca đã tiếp nhận Như Ý, điều này cũng là vì ta, đôi khi sự yêu thương vô nguyên tắc của ca ca dành cho ta khiến ta phải lo lắng cho anh ấy. Cũng may Như Ý xác thực là người đáng tin.
Ta cùng Như Ý về đến phủ, Xích đã trở về, “Bẩm chủ tử, Hiện giờ Chanh vẫn đang bám theo đoàn xe Viêm quốc giám thị, ta về trước báo lại những chuyện quan trọng.”
Ta gật đầu, kéo Như Ý trong lòng ngồi xuống thảm mềm, “Nói đi, phát hiện gì rồi?”
“Bẩm chủ tử, lần này đến hòa thân là ngũ công chúa Viêm quốc, tên là Hải Linh San. Nàng ta là con gái quý phi, rất được hoàng đế Viêm quốc sủng ái, hơn nữa còn được coi là đệ nhất mỹ nhân Viêm quốc, có người nói tinh thông cầm nghệ và am hiểu vũ đạo.”
Nếu là một công chúa được sủng ái, vậy câu sau bị giảm giá mất rồi, tự nhiên sẽ có người nói nàng ta là đệ nhất, thực ra những thứ như gương mặt làm sao có đẹp nhất. Còn những tài nghệ này, ai dám nói tài nghệ của công chúa không tốt đây. Nhưng những thứ này không trọng yếu, coi như là đúng thì cũng chỉ là một nữ tử xinh đẹp có tài mà thôi, hơn mấy ca cơ trong cung ở mỗi cái thân phận công chúa.
Ta phất tay, “Không cần nói những thứ này, ngươi biết ta muốn ngươi tra xét cái gì, nói một chút xem.”
Xích gật đầu, “Vâng, chủ tử. Thuộc hạ tra được công chúa này từng đi lại thân mật với một thị vệ cung đình, mà thị vệ này cũng có mặt trong đoàn hộ tống công chúa.”
“Qua lại thân mật tới mức nào?”
“Thuộc hạ không rõ, có điều họ từng gặp gỡ vụng trộm, lúc đó tên thị vệ kia từng cầu khẩn muốn đưa công chúa đi, bị nàng ta cự tuyệt. Bọn họ từng ôm nhau, còn có … hay không, thuộc hạ không biết…”
Ha ha, còn chưa có gả tới đây đã vội cắm sừng cho ta. Tốt lắm, tự ngươi có nhược điểm, không cần ta mất công chế tạo giúp, vừa vặn thành toàn cho hai kẻ có tình các ngươi.
Về phần công chúa kia vì sao cự tuyệt bỏ trốn cùng tình nhân, ta chẳng quan tâm. Có lẽ vì lợi ích quốc gia, hoặc là vì vinh hoa phú quí. Đáng tiếc ta chỉ hành động xuất phát từ lợi ích nước ta và bản thân ta thôi.
“Nói một chút về vị hoàng tử kia đi.”
“Người đến đây là ca ca cùng mẹ với ngũ công chúa, tam hoàng tử Hải Lan Úy, một trong các hoàng tử có thực quyền của Viêm quốc. Co người nói chuyện hòa thân lần này là hắn đề nghị, cũng là hắn khiến cho hoàng đế Viêm quốc đồng ý.”
“Phái đoàn Viêm quốc có kẻ nào võ nghệ cao thâm không?”
“Không có, đều là các thị vệ võ công tầm thường. Ngay cả thị vệ bên người hoàng tử cũng chỉ là các thị vệ bình thường, chỉ là nhiều người một chút thôi.”
Cũng phải, Viêm quốc không tính là nước lớn, thực lực thường thường, may mắn có địa thế tốt, dễ thủ khó công, cho nên mới thái bình đến nay.
“Tam hoàng tử kia là người thế nào?”
“Cảm giác vô cùng khôn khéo, tuy không có võ công nhưng trí tuệ không tầm thường.”
Ta gật đầu, trầm ngâm một chút, “Ngũ công chúa kia thường cùng thị vệ đó lén gặp chứ?”
Xích gật đầu, “Hắn là thị vệ của công chúa, lúc thay phiên gác thường sẽ …”
Ta cúi đầu hỏi Như Ý trong lòng, “Có loại thuốc thúc tình nào không, không cần quá mạnh. Cái loại khiến người không dễ phát hiện nhưng lúc người ta động tình lại có thể đẩy giúp một nhát ấy?”
Như Ý lắc đầu, đứng lên, “Bây giờ ta đi phối ngay.”
Sau đó hối hả chạy lại bàn, lôi ra một đống chai chai lọ lọ, bắt đầu mày mò, ta đứng xa xa chống đầu nhìn y chuyên chú chế thuốc, Xích không có ta phân phó cũng lẳng lặng đứng một bên.
Nhìn dáng vẻ y đảo thuốc, ước lượng, thỉnh thoảng quệt mồ hôi rất chuyên tâm, thật là đáng yêu. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chính là thế này đi, trông thế nào đều tốt đẹp.
Quay đầu hỏi Xích, “Sứ đoàn Viêm quốc lúc nào tới kinh thành?”
“Đại khái hôm sau có thể tới nơi.”
Ta trầm ngâm một chút, gật gù.
Như Ý lăn qua lăn lại một hồi, cầm tới một bao đưa cho ta, “Không thể để bọn họ ăn vào thì để trong phòng họ cũng được, thứ này vô sắc vô vị, họ sẽ không phát hiện được.”
Ta gật đầu, đưa cho Xích, “Mỗi lúc bọn họ gặp nhau thì cho họ dùng một chút. Cho dù bọn họ đã có *** chi thân, vẫn cứ sử dụng tiếp, một lần sợ chưa đủ bảo đảm. Lúc tới hành quán vẫn sử dụng như cũ.”
Xích lĩnh mệnh, rời đi.
Hôm sau, ta tới tiếp nhận cấm vệ quân và quân đội phòng ngự của kinh thành, nhưng cũng không có nhiều thứ cần làm lắm, chỉ là những người vốn bẩm báo tình hình cho phụ hoàng thì đổi hướng sang ta mà báo thôi. Vốn là hoàng thất đời này không có bè đảng nào, vậy nên cấm quân vẫn có thể tín nhiệm trọng dụng. Ta phái Hoàng và Lục tra xét xem trong đó có gì ẩn tình hoặc là có tai mắt của các đại thần không, nhưng đây đều là chuyện ta cần chậm rãi làm, không nóng vội được.
Rất nhanh đã nhận được ám báo của Xích và Chanh, đắc thủ rồi, ha ha, nếu tâm trí kiên định, thuốc này vốn vô dụng, vị công chúa kia và thị vệ quả thực có tình cảm ha.
Nếu ả dự định cứ thế mà gả vào vương phủ ta, vậy đừng trách ta cho các ngươi thân bại danh liệt. Nếu ả tự đưa ra từ hôn, ta còn cho một con đường sống, có lẽ còn có thể giúp cả hai một phen.
Tin tức lục tục truyền đến, công chúa cùng thị vệ lén hẹn hò đã cùng hưởng thú vui khuê phòng (aka lên giường), thị vệ lần thứ hai khuyên công chúa cùng hắn cao chạy xa bay, công chúa còn đang do dự. Tin cuối, ngày mai phái đoàn Viêm quốc vào kinh, công chúa vẫn chưa trốn …
Ta là vị vương gia sắp cưới công chúa, vậy nên trách nhiệm tiếp đãi sứ đoàn Viêm quốc là không trốn thoát được. Không để Như Ý cùng đi, ta mang theo cấm vệ quân cưỡi ngựa ra ngoài cửa thành chờ đón.
Ngươi đã không chịu bỏ trốn trên đường tới kinh thành, cũng không đưa ra chuyện hối hôn, vậy hậu quả tiếp theo các ngươi cứ chậm rãi mà gánh chịu nhé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc