Hoàng Tử Truyền Kỳ - Chương 21

Tác giả: A Đậu

Là một vương gia nhưng khi ở trong quân ta vẫn hoạt động và nghỉ ngơi cùng tướng sĩ, ngay cả ăn uống cũng như nhau. Ta nghĩ, cái thứ duy nhất có thể coi là “đặc quyền” dành cho vương gia ta đây là mỗi ngày thị vệ sẽ chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa. Bởi mỗi ngày đều đeo phụ trọng để rèn luyện nên ra nhiều mồ hôi lắm, hoàn cảnh ăn ở còn có thể thương lượng nhưng duy nhất chuyện tắm rửa này mỗi ngày ta đều phải làm.
Các thị vệ luân phiên gác thấy ta xong việc về trướng liền khiêng nước nóng tới rồi rời đi. Bởi rất ít hoạt động nên Như Ý không bị ra mồ hôi, cho nên mỗi khi ta tắm, y đều ở bên cạnh kì lưng giúp ta. Giờ nhớ lại những ngày còn ở trong cung mới thấy cũng là như vậy, từ ngày y tới ở cùng, cơ bản là không cho cung nhân hầu ta tắm nữa, mà lúc ấy y mới chỉ có trí lực của một đứa trẻ thôi đó.
Kéo Như Ý vẫn đang xấu hổ vì hành vi thân mật lúc sáng qua, đặt tay y lên thắt lưng mình, ôm nhẹ lấy vai y, ghé sát tai nói, “Giúp ta thay đồ, nha ~”
Như Ý hồng mặt, gật đầu, giúp ta cởi từng kiện khôi giáp, áo khoác, phụ trọng bên trong, sau đó là áo lót.
Ta bước vào bồn nước, nói với Như Ý vẫn đang đứng xấu hổ, “Không đến giúp ta kì lưng sao?”
Như Ý chầm chậm đi tới, mặt hồng rực lên. Ta tựa vào thành bồn, vươn tay ôm chầm lấy y, cầm lấy bàn tay thon dài khẽ hôn lên đó, lại xoay người, nhắm mắt, cảm giác được Như Ý đang cầm khăn nhẹ nhàng chà lau cơ thể ta. Rõ ràng sớm nay còn bạo gan như vậy, giờ lại ngượng ngùng xấu hổ rồi …
“Được rồi” Kì lưng xong, Như Ý nhẹ giọng nói, ta quay lại ngắm gương mặt y bừng sắc đỏ.
Lại tựa vào thành bồn cười nói, “Như Ý giúp ta kì toàn thân được không? Như Ý cũng vào nhé?”
Như Ý gật đầu, mặc dù tay hơi run run nhưng vẫn cởi từng lớp từng lớp y phục trước mặt ta. Thân thể mỹ lệ chậm rãi lộ ra, dưới ánh nhìn chăm chú của ta, đôi mắt run run kia đã ươn ướt. Bằng vào hiểu biết của ta với y, là vì lỏa thân như thế bị ta nhìn chăm chú, cảm thấy khổ sở xen lẫn với thẹn thùng bởi ta chỉ nhìn mà không tới ôm lấy y.
Khi đã ngắm thỏa thuê vẻ đáng thương trên gương mặt nai con yêu dấu, ta vươn hai tay ra, Như Ý rất nhanh liền nhào vào lòng ta, để ta ôm y vào bồn tắm.
“Tiểu Thu là người xấu, bắt nạt ta.” Như Ý thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại tựa vào lòng ta, thì thào.
Ta cúi đầu khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn nọ, “Là ta không ngoan”
Từ bên thành bồn, Như Ý lại tựa gần vào ta, vươn tay ôm thắt lưng ta.
Ta cũng kéo sát y lại, *** Như Ý cho cảm giác thực quá tuyệt, khiến tay ta không chịu nổi liền lướt trên làn da ấy, từ tấm lưng trơn nhẵn chầm chậm vuốt ve tới thắt lưng uyển chuyển nhỏ nhắn, sau đó tới vùng đầy đặn nhiều thịt nhất kia. Rất đàn hồi, xúc cảm tốt, hơi hơi vểnh lên, khiến cho hai tay ta cứ muốn nắm ở nơi đó không rời đi. Như Ý xấu hổ lắm nhưng không hề ngăn cản, chỉ vùi mặt vào *** ta, toàn thân run nhè nhẹ, nóng dần lên, ửng hồng toàn bộ.
Đột nhiên nhớ tới mấy thứ hôm nay Thiết Y dạy ta, nơi đó … thực có thể dùng sao?
Bàn tay đỡ bên ௱o^ЛƓ dần tiến vào u cốc, thân hình Như Ý chấn động nhưng không có phản kháng, chỉ hơi C*ng c*ng.
Ta lấy mặt trong mấy ngón tay vuốt nhè nhẹ lên nơi đó, rất mềm, hẳn là có thể nhỉ?
Dùng một ngón tay vòng vòng rồi tham nhập, rất chặt rất nóng, mới vào một chút, toàn thân Như Ý đã khẩn trương lên.
Ta ghé vào lỗ tai Như Ý nói khẽ, “Như Ý, đau không?”
Như Ý lắc đầu, ta tiếp tục lấy ngón tay sờ bốn phía, lo Như Ý bị đau nên không vào sâu hơn, chỉ dùng nửa ngón tay để vuốt ve bên trong. Đây là nơi sau này ta muốn tiến vào, thật chặt, thật nóng, có thể tưởng tượng cảm giác lúc vào sẽ hạnh phúc cỡ nào.
Như Ý toàn thân đều dựa vào bên ta, chỉ có cái ௱o^ЛƓ để phối hợp với sự thăm dò của ta mà vểnh lên cao cao. Thân thể như ngọc, làn da như tuyết, đồn bộ hình dạng hoàn mỹ, lúc này thực rất muốn, nhưng mai phải lên đường rồi, nghe Thiết Y bảo thân thể bên tiếp nhận phải chịu nhiều vất vả, thôi đành nhịn chút vậy.
Nước dần lạnh đi, ta rút ngón tay, ôm Như Ý ra khỏi bồn tắm. Cùng là nam cả, sao thân thể của y lại có lực mê hoặc lớn như vậy với ta? Hay là do tâm tình cải biến?
Ta lau khô cho cả hai rồi ôm Như Ý vào ổ chăn. Thấy ta không có động tác gì khác, chỉ ôm mình, Như Ý tựa vào trong lòng, ngẩng đầu hỏi, “Tiểu Thu không muốn sao? Tiểu Thu nói buổi tối tiếp tục mà?”
Ta giữ lấy gương mặt y, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng, khẽ cười, “Như Ý quên ý chỉ của phụ hoàng rồi? Ngày mai sẽ xuất phát, chúng ta phải nhanh chóng hồi kinh, cần cưỡi ngựa đó. Ngươi vốn cưỡi ngựa không giỏi, lại còn thêm chuyện cho ngươi khổ cực thì lúc lên đường sẽ không chịu nổi đâu. Cho nên ta đành chịu thiệt vậy, cố chịu cho tới kinh thành lại tiếp tục nha.”
“Như Ý không thấy khổ cực, Như Ý muốn …”
Ta mỉm cười nhìn cái tên vừa rồi còn xấu hổ đến bối rối muốn ૮ɦếƭ, giờ đã hùng hồn như con khủng long căng đầy sức sống này. Đúng là, nếu lấy phương thức buổi sáng, Như Ý cũng không quá vất vả đi. Nghe xong, ta cũng không muốn nhẫn nại nữa, liền xoay người ép Như Ý xuống bên dưới, thận trọng hôn lên môi y.
Đôi môi ấy ngọt ngào như vậy, lại tiếp nhận ta 100%, không chừa một điểm phòng bị, khiến ta rơi sâu vào đó, không muốn rời đi. *** thơm tho của Như Ý ban đầu còn sợ hãi đáp lại ta, sau đó thực nhu thuận mà theo ta, nam nhân luôn rất dễ dàng bị sự nhu thuận ấy đả động, ít nhất là ta như thế. Người yêu mà ta muốn có, cũng phải toàn tâm tín nhiệm ta như vậy.
Lưu luyến rời khỏi đôi môi Như Ý, đi tới vành tai mượt mà, lại trượt tới cái cổ mảnh mai trơn mịn. Thân thể Như Ý đẹp như vậy, khiến ta không muốn rời nơi đang hôn này, lại luyến tiếc nơi chưa tới được, lần đầu tiên ta biết mình cũng có lúc tham lam như thế, đành phải vận dụng cả hai tay, cố gắng hết mức để chạm tới từng phân *** ngọt ngào nọ.
Gặm cắn lên xương quai xanh, lại đặc biệt chiếu cố tới hai đóa hồng anh trên *** y, gặm cắn từng đóa cho tới khi chúng đều sưng lên, từ màu hồng nhạt thành đỏ thẫm, thậm chí còn vì ướt nước bọt của ta mà ánh lên …
Sau đó là cái rốn, ***, đôi chân mềm nhẵn trắng trẻo …
Lại lật úp Như Ý lại, đưa lưng về phía ta, gặm lên cái lưng trơn nhẵn trắng như tuyết, cái ௱o^ЛƓ hơi vểnh kia …
Bỗng nhiên muốn nhìn nơi ta vừa lấy tay tiến vào một chút, xem nó trông thế nào, liền nhẹ giọng ở bên tai Như Ý đang mềm nhũn tê dại đi, “Quì sấp lên giường, ta muốn nhìn kĩ ngươi.”
Thân thể Như Ý hơi chấn động, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn nghe lời, chuyển thân rồi nhếch ௱o^ЛƓ lên. Từ phía sau, ta vươn tay tách cặp ௱o^ЛƓ kia ra, thấy rõ u cốc giữa những nếp nhăn.
Có lẽ do ngón tay ta mới xâm nhập vào đó, nơi đây không giống xung quanh trắng nõn mà phủ lên một màu hồng nhạt. Ta vươn ngón tay xoa lên nhẹ nhàng, quả nhiên rất mềm.
Vì vậy ta liền tiến lại gần, vươn lưỡi *** hôn, cảm nhận được run rẩy khe khẽ của Như Ý dưới lưỡi ta, đẩy đầu lưỡi vào một chút, vẫn rất chặt như cũ, kẹp lại như muốn giữ lấy ta. Lại nhìn nhìn khố hạ trướng lớn lên, thật muốn trực tiếp tiến nhập vào đi.
Cố gắng nhịn xuống, ôm Như Ý dậy, để y ngồi khóa trên đù* ta, tay cầm lấy ngọc hành của y, cúi đầu ngậm lấy hồng anh trên ***, vừa vỗ về *** của y vừa đảo lưỡi trên điểm tròn tròn cao cao trước *** y, cảm nhận được run rẩy ngày càng rõ, cuối cùng phun trào trong tay ta.
Như Ý thực ngon miệng, *** toàn thân đều bị ta nếm một lần, để lại đầy người dấu hôn và vết cắn. Lần này không phải vì H*m mu*n chiếm hữu mà là thân thể y đối với ta có lực mê hoặc quá lớn, khiến ta quả thực muốn ăn tươi luôn …
Chờ cho Như Ý trong lòng ta hồi thần, ta lấy khăn vải lau sạch tay và thân thể cả hai, lại khẽ cắn lên vành tai Như Ý, “Ta còn chưa có thỏa mãn nha, đến lượt Như Ý tới giúp ta.”
Khi ta nằm xuống, Như Ý lại ngồi dậy quì vào *** ta, trực tiếp ôm lấy gốc rễ ***, hé miệng ngậm vào. Ta vì vừa rồi ôm Như Ý nên *** đã sưng đến sắp không chịu nổi, đối với cái miệng nhỏ xinh của Như Ý mà nói, đây thực là một gán***, y mở lớn miệng liên tục nên nước bọt theo thân *** không ngừng chảy xuống.
Ta vốn chỉ muốn y dùng tay thôi, nhưng nhìn vẻ chăm chú của y liền không muốn mở miệng.
Nhắm mắt lại cảm thụ phục vụ của Như Ý, đầu lưỡi của y *** từ trên xuống dưới, cái miệng nhỏ vừa chặt vừa ẩm ướt, bên trong khoang miệng chăm chú vây lấy *** của ta, hơn nữa lại tiến vào rất sâu, thực hoài nghi mình đã vào tới cuống họng y mất rồi. Bộ phận không có tiến vào liền được hai tay Như Ý chăm sóc.
Như Ý rất có thiên phú nha, mới lần thứ hai thôi đã làm tốt thế này rồi … Thật thoải mái …
Khi ta bắn ra trong miệng Như Ý, ta cho rằng y có kinh nghiệm rồi, có thể né tránh, thế nhưng Như Ý vẫn nuốt xuống không chừa giọt nào, lại còn *** sạch *** của ta từ trên xuống dưới, sau đó lại nhào về lòng ta.
Ta nhét Như Ý vào *** mình, hôn lên môi y.
Có nên mặc đồ vào không nhỉ? Cứ ôm Như Ý trần trụi thế này, dường như cũng là một chuyện thú vị, vậy thì quyết định không cho Như Ý mặc áo vào nữa.
Ôm chặt y, dèm kĩ chăn, nhẹ giọng hỏi, “Như Ý có hài lòng không?”
Cúi đầu, như nguyện thấy được Như Ý đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng nói, “Còn ta đối với Như Ý là thập phần thỏa mãn đó, vô luận là thân thể hay cái miệng nhỏ này, đều khiến ta thoải mái cực kì.”
Như Ý chôn mặt vào lòng ta, cả thân mình đều hồng lên, ta ôm lấy y, trở mình, đè y xuống dưới, tặng đi một nụ hôn nhẹ ngọt ngào.
“Ngủ đi, ngày mai phải lên đường rồi.” Ta nhét Như Ý vào *** mình, dùng chân kẹp lấy hai chân mảnh mai trơn mịn của y, lấy tay kéo chăn lên.
Như Ý gật đầu, gối lên vai ta, hai tay đặt trước *** ta. Có lẽ mệt ૮ɦếƭ đi, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ta vươn ngón tay có vết chai dày, vuốt nhẹ lên hàng lông mày đẹp như núi, hàng mi dài cong, cái mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận xinh xắn, cái cằm hơi nhọn, …
Trở về, là phải đối mặt với phụ hoàng.
Kì thực chuyện về Như Ý, phụ hoàng chắc chắn biết hết, Thanh Vân tuy là ám vệ của Như Ý nhưng cũng là cơ sở ngầm của phụ hoàng, chuyện này ta đã biết từ lâu. Cũng không có dự định chọc thủng bí mật đó ra hay tìm cách thu Thanh Vân về mình, không có hắn, phụ hoàng sẽ lại phái người khác tới, chẳng bằng để thả người này ngoài chỗ sáng. Hơn nữa phụ hoàng không có ác ý gì với Như Ý, cho nên cái cơ sở ngầm này cũng không khiến ta chướng mắt.
Tình cảm của Như Ý với ta, có lẽ phụ hoàng đã sớm biết. Nhưng, ông vẫn không có động tĩnh gì. Chỉ là, hôm nay ta đã đáp lại Như Ý, Thanh Vân hẳn còn chưa kịp nói cho phụ hoàng, như vậy, phụ hoàng sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Thôi quên đi, về là biết liền.
Cho dù thế nào, ta và phụ hoàng đều có chung nhận thức, vô luận ra sao cũng sẽ không thể thương tổn bé con trong lòng ta. Cho nên, Như Ý luôn luôn là an toàn rồi, ta đây cũng không cần lo lắng sau này làm gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc