Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng - Chương 24

Tác giả: Jocelyn Trần

em biết nè chưa có gì xảy ra hết trơn hết trọi á,thằng phong mún chọc tức thằng kỳ nên mới nói vậy,mà chị ui trễ 3 phút thì có quá ít hok _Không phải, em chưa mất. Anh ấy nói dối để làm anh phát điên – Tinh Vân ôm lấy mặt của Tinh Kỳ.
_Em… em chưa… mất sao? – Tinh Kỳ nói như không tin nổi vào chính tai của mình nữa.
_Em chưa… Anh ấy làm vậy vì muốn anh trả giá, đã ςướק bạn gái của anh ấy. Nên giờ anh ấy cho anh thưởng thức lại mùi vị đó thôi – Tinh Vân ôm chặt lấy Tinh Kỳ để anh bình tĩnh lại.
_Thật may quá, em vẫn còn là của anh. Chưa bị ai ςướק đi cả! – Tinh Kỳ cũng ôm lại cô – Nhưng anh ςướק? Ai mới được? Ngoài em ra, anh chẳng có ai cả.
Tinh Vân thì thầm vào tai Tinh Kỳ thật nhỏ, nhưng đủ để anh nghe thấy:
_Adrian…
Tinh Kỳ hơi bất ngờ một chút. Không ai ngờ được cả. Nhưng anh cũng mau chóng quay lại với hiện thực, mặc lại cho cô cái quần jeans rồi bế cô ra ngoài chiếc Bugatti màu xanh biển.
_Anh đưa em về. Chuyện Adrian anh sẽ giải quyết.
_Tinh Kỳ… - giọng Tinh Vân thỏ thẻ bên tai anh. Cô ôm chầm lấy anh, làm chiếc áo vest của anh rơi xuống – Anh đừng thích Adrian nhé! Hoài Phong chưa làm gì em cả, anh ấy nói… anh ấy thích em và… không muốn làm tổn hại đến em. Vì Adrian thích anh nên mới bỏ anh ấy. Mong em hợp tác, nếu không anh ấy sẽ làm em thật.
Tinh Kỳ nhìn thấy phần thân trắng ngần của Tinh Vân, anh hơi rung động quay mặt đi. Nhưng anh khẽ cười vì Tinh Vân.
_Em ngốc quá! Anh nói rồi, ngoài em ra, anh không yêu hay thích ai cả. Mau khoác lại áo của anh đi – Mặt Tinh Kỳ đỏ bừng.
Tinh Vân lúc này mới nhận ra chiếc áo đã rơi xuống ghế, vội mặc vào. Mặt cũng đỏ không khác gì Tinh Kỳ. Tinh Vân chợt nhớ ra một chuyện.
_Thôi ૮ɦếƭ rồi Tinh Kỳ. Anh Hoàng Vũ. Hôm qua anh ném điện thoại của em, biết đâu hôm qua anh ấy tỉnh lại rồi mà không liên lạc được cho em? – Tinh Vân nhìn Tinh Kỳ nói lia lịa.
_Đây, điện thoại của em. Anh đã cài chíp thông báo vào. Số nào ngoài danh bạ anh đã lưu gọi đến hoặc nhắn tin thì lập tức anh nghe lén được ngay. Số vẫn là như cũ – Tinh Kỳ chìa ra con Xperia mới nhất của Sony – Anh biết em thích loại này.
Tinh Vân nhìn Tinh Kỳ đầy cảm động. Anh thật quan tâm tới cô. Cô lập tức móc điện thoại ra. Hôm nay đã là 15/4. Vậy là còn 20 ngày nữa, mình và Tinh Kỳ sẽ….
_Mặt anh dính gì à? – Tinh Kỳ nhìn qua Tinh Vân hỏi.
Tự dưng mặt cô đỏ bừng.
Trong lúc chờ truyện dờ ngờ và dờ dờ post típ thì vào đây đọc 8 cháp đầu của Đại Lộ Danh Vọng nhớ! http://Thichtruyen.com/forum/4-324-1 _Không có gì – cô ngay lập tức bấm số cho Tuệ Châu.
_Alô?
_Tuệ Châu à? Tinh Kỳ… à Hoàng Vũ tỉnh lại chưa? – Tinh Vân nói hớ còn nói to làm Tinh Kỳ bật cười.
_Ừ, tỉnh lại tối hôm qua rồi. Bố mẹ anh ấy vừa mới về đến nhà là đến thăm rồi! Nên mình không gọi điện cho cậu để báo. Các bác ấy bảo kêu ít bạn bè đến thôi. Tối nay cậu và Tinh Kỳ đến thăm anh ấy nhé!
_Ừ… - Tuệ Châu cúp máy.
Đến trước cổng nhà, Tinh Kỳ nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe và bế cô vào nhà.
_Cẩn thận nhé! – Tinh Kỳ nháy mắt
_Cần thận gì anh? – Cô không hiểu
_Đừng té xỉu! – Tinh Kỳ vừa nói vừa mở cửa phòng ra.
Đặt ở giữa phòng là một chiếc váy cưới trắng muốt, cổ điển .Chiếc đai nhỏ ở eo màu xanh nhạt, đuôi váy dài quét đất. Chiếc váy vừa đơn giản vừa rất trang nhã cùng với một ít hoa văn dọc theo chiếc đai vải và đuôi váy. Đúng kiểu cô thích.
_Tinh Kỳ… - cô nhìn anh như sắp khóc.
_Anh biết, anh dễ thương, anh hiểu em, anh là một người chồng tuyệt vời hay em rất cảm động – Tinh Kỳ biết cô sẽ thích nên mặt tươi như hoa – Thôi, anh còn việc phải làm. Tối nay sẽ về với em, được chứ? Thích thì mặc thử xem nếu không vừa bảo mấy cô người làm đem sửa nhé.
Tinh Vân gật đầu nhẹ. Tinh Kỳ thả cô xuống giường, hôn lên trán cô, và quay mặt đi ra khỏi phòng.
Cô hí hửng tắm rửa và thay chiếc váy cưới. Vừa như in, Tinh Kỳ đúng là rất hiểu cô. Cô liền gọi mấy cô người làm lên coi thử có hợp không.
_Cô Hoàng, bộ váy cưới này đúng là rất đẹp!
_Trông cô như một thiên thần vậy. Cậu chủ thấy nhất định sẽ rất thích.
Mấy cô người làm xuýt xoa hết mực, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Bộ trang sức đắt tiền màu trắng Tinh Kỳ mua từ bên Châu Âu về, cô cũng đã mang vào, nhưng tại sao, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó.
_Nhưng em thấy nó vẫn còn thiếu…
_Thiếu gì nữa chứ cô, quá hoàn hảo rồi – mấy cô người làm nức nở
_Hay… là… nhẫn cưới? – một cô lên tiếng
_Đúng rồi, là nhẫn cưới – cô nhớ ra là cô để nó ở nhà – mấy chị giúp em cởi cái váy này ra được không ạ? Em cần về nhà lấy nhẫn cưới.
Mấy cô người làm nhanh chóng cởi chiếc váy ra giúp cô rồi treo lên. Cô thay một cái váy trắng đơn giản mà Tinh Kỳ đã mua, chạy xuống dưới nhà. Cô vẫy anh tài xế lái giúp về nhà.
Cánh cửa vừa bật mở thì cô đã nghe thấy có tiếng tranh luận.
_Cô có thể thôi đeo bám Gia Vệ nhà tôi không?
_Nhà chúng tôi vốn là một gia đình giàu có, sao có thể để cho một con bé mồ côi, nghèo nàn, tri thức kém cỏi như cô về làm dâu được. Mong cô thông cảm, cho cô vào nhà chẳng khác nào đang phá hỏng tương lai của Gia Vệ.
_Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô có thể quen được nhiều người khác tốt hơn con trai nhà chúng tôi. Tôi mong cô hãy buông tha nó. Nếu cô cần tiền chúng tôi có thể chu cấp cho cô.
Tinh Vân bước vào, đó không ai khác chính là bố mẹ của Gia Vệ. Bố mẹ cô cũng ở đó nhưng không dám hé răng. Vừa nhìn thấy cô, họ lập tức không cãi nhau nữa. Chỉ cỏn nghe thấy tiếng Hạ Hy khẽ thút thít. Cô cũng định bỏ qua, không nhắc đến, nhưng cô đã không làm thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc