Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng - Chương 09

Tác giả: Jocelyn Trần

_Không, đó là sự thật – Tinh Vân mau chóng né đôi mắt đó đi – Anh tin hay không thì tùy, em muốn về nhà – Cô gằn từng chữ
Tinh Kỳ bất lực, tay anh cầm lấy cái vô – lăng như muốn bẻ đôi nó ra, tay anh đỏ hoe. Mặt anh cũng đỏ hoen, hai bên thái dương của anh lộ rõ vài đường gân. Đôi mắt trống trải, vô hồn, đầy ấm ức. Cô nhìn anh… Cảm thấy đau xót. Vì chính cô giờ đây lại phản bội anh. Cô cũng đau xót lắm chứ! Đau vì mình tự nguyện dâng người mình yêu cho kẻ khác.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên bàn tay anh dịu dàng. Cô xoa lên nó, có lẽ đây là lần cuối. Rồi sau này cô sẽ không bao giờ được cầm lấy bàn tay ấm áp đó nữa.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà cô. Cô vẫn để bàn tay nhỏ nhắn của mình áp trên bàn tay anh
_Em… xin lỗi, thật sự… rất… xin lỗi anh – giọng cô tự dưng run bắn lên. Như không kiềm được nước mắt, cô khóc, giọng khản đặc – Hãy quay lại với Á Mỹ,… làm ơn… hãy sống tốt…
Mặt Tinh Kỳ dãn ra khi thấy cố khóc. Anh ôm lấy cô, hôn lên mái tóc của cô để ghi nhớ nó lần cuối. Anh hôn lên mắt cô, má cô, kế đến là môi. Hai người ghì chặt nhau trong chiếc Audi màu trắng. Nụ hôn sâu và dài. Cô như không thể dứt ra được anh, và anh cũng vậy.
Chợt, cô nhận ra mình đang mắc sai lầm, vội đẩy anh ra.
_Em xin lỗi! Anh phụ cô xách chiếc va-li vào. Cả hai không nói một lời nào nữa. Tinh Kỳ đưa cho người giúp việc nhà Tinh Vân một nắm thuốc, dặn thật kỹ càng, rồi mới quay lưng ra về.
Tinh Vân đứng trên phòng, liếc nhìn qua cửa sổ hình ảnh Tinh Kỳ đi khuất dần. Cô lại khóc nức nở. _Uống nào! Hôm nay tao bao tụi bay hết… Tao bao cả quán này luôn – Tinh Kỳ đi loạng choạng trong cái quán bar. Đám Gia Vệ đứng ngoài mà còn thấy xót xa thay.
_Mày thôi đi, uống đủ rồi, nhìn mày chẳng khác gì một thằng vứt đi cả! – Gia Hoành can
_Hết Volka rồi Whisky, việc gì phải đến nỗi này chứ! Mày thiếu gì con theo đuổi, mất con này thì kiếm con khác thôi – Gia Vệ giữ lấy tay Tinh Kỳ
_Buông tao ra! Chuyện của tao không cần tụi bay lo. Biến hết đi – Tinh Kỳ gạt tay Gia Vệ ra, đi loạng choạng thêm mấy bước nữa, anh ngã nhào vào một gã đàn ông to bự phía trước. Hất đổ ly R*ợ*u vang vào người ông ta.
_Mày, mày muốn ૮ɦếƭ à? – Ông ta nắm lấy cổ áo thun của Tinh Kỳ xách lên.
_Đến đúng lúc lắm, tao đang ngứa tay đây! – Nói rồi Tinh Kỳ, giơ tay lên đánh cho hắn một cú trời giáng vào má. Ngay sau đó là một cú đá cao vào *** – Đứa nào muốn ૮ɦếƭ thì nhào vô đây!
_Nguy rồi, có chuyện rồi! Mày gọi cho bác Âu đi, tao ra giúp nó – Gia Vệ chạy ra khi thấy một đám mấy đứa loi choi nhô đầu ra từ trong đám đông, tay cầm dao
_Vào đây, vào đây – Tinh Kỳ thì như muốn làm anh hùng trước khi ૮ɦếƭ_”_
Bọn chúng lao vào, hơn 10 đứa to con. Tinh Kỳ đánh tới tấp, chân anh kẹp lấy từng cái chuôi dao, khóa chặt nó lại rồi đá phăng ra chỗ khác. Bọn chúng mất dao, như bị thách thức, lại cầm ghế cầm bàn lên đánh. Tinh Kỳ bỗng không muốn đánh nữa, anh để yên cho chúng đánh.
“Nghe đâu nỗi đau thể xác sẽ át đi nỗi đau trong lòng…”. Tụi nó thì đánh tới tấp, Gia Vệ thì đang chặn ông cầm đầu nên không để ý. Đầu anh bị đánh, máu chảy ròng. Gia Hoành vừa cúp máy thấy vậy ra đánh giúp.
Trong mơ màng, Tinh Kỳ vẫn tưởng có thể nhìn thấy Tinh Vân ờ đây, thấy mái tóc cô ấy xõa tự nhiên dài mượt như dòng thác, thấy nụ cười cô ấy xoa dịu cả cõi lòng. Anh mơ hồ tưởng tượng cô ấy nếu đang ở đây, thì sẽ chạy đến bên anh khóc lóc. Anh khẽ nhếch mép lên cười, lau nhẹ những giọt nước mắt trên mi của cô ấy, nhưng tất cả đã tan biến như một làn khói. Anh gác tay lên đầu mình, những ảo tưởng ấy sao lại thật đến vậy. _Alô?
_Hoàng Vũ à, Tinh Kỳ gây rối trong quán bar, bị người ta đánh tới tấp. May mà thể lực tốt nên cậu ấy không sao. Nghe nói Tinh Vân đang ở chỗ mày hả? Sao cô nàng ác thế, chia tay làm Tinh Kỳ điên đến cỡ này.
_Ừ, cô ấy đang ở chỗ tao
_Cũng là bạn bè của nhau, sao mày lại có thể ςướק bạn gái của Tinh Kỳ như vậy được? Thật quá đáng
_Không, tao đi theo thôi. ςướק gì đâu? Cô ấy đang làm ở một phòng trà
_Mày rảnh thì bảo Tinh Vân sang thăm Tinh Kỳ đi. Cho nó đỡ
_Mà bị người ta đánh, có bị thương chỗ nào không?
_Ừ, mặt tím bầm, bị chấn thương ở đầu, cần phải băng bó một chút. Nhưng nó không sao
_Được rồi, Gia Hoành. Tao cúp máy đây
Hoàng Vũ vừa cúp máy, trái tim Tinh Vân chợt đau nhói. Linh cảm cô mách bảo có chuyện gì chẳng lành. Đang hát ở phòng trà, bất giác cô hụt hơi, thở dốc. Không theo được bài hát. Đã có chuyện gì xảy ra với Tinh Kỳ sao? Một giọt nước từ nơi khóe mắt cô từ từ rơi xuống.
Sáng ra, dù ông Âu có ngăn cản thế nào, Tinh Kỳ vẫn một mực muốn đi học. Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tinh Vân, dù mới xa cô chưa đầy một ngày, nhưng lòng anh đã da diết. Không lúc nào, anh không nhìn thấy hình ảnh ấy.
_Tinh Kỳ - anh đã thầm hi vọng đó là Tinh Vân nhưng không phải – em có nghe chuyện tối hôm qua rồi, em xin lỗi… - Á Mỹ chạy đến anh với vẻ ăn năn
_Không sao đâu, không phải tại em – Tinh Kỳ nói vẻ lạnh lùng, anh chợt nhớ ra những lời lúc Tinh Vân nói ở trên xe. “Hãy quay lại với Á Mỹ,… làm ơn… hãy sống tốt…” Trường đầy người lui tới, người đi qua kẻ bàn tán xầm xì, tụ thành một vòng tròn xung quanh Chợt anh quay lại, đối diện với Á Mỹ, ôm lấy cô. Anh nói:
_Chúng ta quay lại đi em – Anh cố tưởng tượng ra người con gái này chính là người con gái anh yêu. Như Tinh Vân đã từng làm với Hoàng Vũ. Để xoa dịu mọi thứ! Xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Á Mỹ không nói gì, nhưng từ đằng sau, anh cảm nhận được bàn tay cô đang vuốt lưng anh.
Tinh Kỳ nhắm mắt lại, ôm cô thật lâu. Sân. Chỉ có duy nhất một người, trông thấy Tinh Kỳ, lòng khẽ nhói. Chiếc cặp cô rớt xuống dưới đất, đầy bất lực. Cô chẳng còn quan tâm nước mắt mình đang lăn dài trên má, vì giờ còn ai bận tâm, họ lo ngưỡng mộ cặp đôi đầy hạnh phúc phía trước.
Khi một cặp mắt sắp sửa bắt được cảnh cô khóc. Một bàn tay đã kéo cô đi.
_Tuệ Châu? – Tinh Vân mở to mắt ngỡ ngàng
_Cậu thật ngốc, khóc phải lựa chỗ mà khóc chứ! – Tuệ Châu nhìn cô an ủi – muốn khóc thì tìm đến mình mà khóc… Mình tha thứ cho cậu. Mình xin lỗi….
Tinh Vân không nói gì cả. Cô chỉ dựa vào vai Tuệ Châu. Một nửa giọt nước mắt là hạnh phúc, một nửa nước mắt là đau khổ, đố kị. Năm tháng cứ thế trôi đi, Tinh Kỳ vẫn ở cạnh Á Mỹ, vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng về cả thành tích lẫn nhan sắc, anh hết học lại đi thực tập ở công ti của bố. Giờ thì anh đã tốt nghiệp và đang học làm chủ tịch thay bố. Tinh Vân thì vẫn luôn có Tuệ Châu và Hoàng Vũ là bạn đồng hành, sáng thì đi học, trưa thì lâu lâu lén nhìn qua bàn của Tinh Kỳ, chiều thì lại học tiếp, tối thì đi hát. Lâu lâu, hai người có đi qua nhau trong hành lang trường, nhưng không ai nói câu gì, không ai ngoảnh mặt lại như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt. Còn bí mật tại sao Tinh Vân lại chia tay với Tinh Kỳ thì chỉ có Tuệ Châu, Hoàng Vũ, Gia Vệ và Gia Hoành biết. Nhưng không ai dám hé nửa lời với Tinh Kỳ vì lý do quá “chính đáng”
Đang ngủ, đột nhiên Gia Vệ thấy nhột nhột ở chân. Anh mở mắt ra thì thấy một cục đang nhoi nhoi dưới chăn.
_Ma hả? Áaaaa, ma… ma…
Trong lúc hoảng hồn chạy trốn con ma thì Gia Vệ bị vướng cái chăn té ngửa xuống giường.
_Em nè – Gia Hoành nói tỉnh bơ, mở tấm chăn ra cho Gia Vệ thấy mặt
Gia Vệ hậm hực :
_Nửa đêm nửa hôm qua phòng anh làm gì?
_Tại em không ngủ được, em có chhuyện này muốn bàn với anh nè – Gia Hoành với cái người nhoi nhoi, cái mặt cún con ra chiều biết lỗi
_Chuyện gì? Để mai nói không được sao? – Gia Vệ hơi hơi mủi lòng
_Không được, không được đâu mà – Gia Hoành phùng má làm nũng (Anh em nhà này ngộ ghê!)
_Ừ được rồi, nói nhanh cho anh còn ngủ
_Anh nè, Tinh Kỳ ra trường đi làm ở công ti được mấy tháng rồi anh?
_2 ngày nữa là một tháng, thì sao?
_Làm việc lâu với anh Tinh Kỳ, em mới phát hiện ra một chuyện là nó bị bệnh hoang tưởng đó!
_Là sao? Em nói rõ ra cho anh nghe koi – Gia Vệ tự nhiên hết buồn ngủ
_Hình như nó nhớ Tinh Vân quá anh à. Hôm qua, cô thư ký của nó mang tách cà phê qua, tự dưng nó la toáng lên: “ Tinh Vân sao em lại ở đây?” Đúng lúc đó, em định nhờ nó duyệt cho bản hợp đồng nên nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc