Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng - Chương 07

Tác giả: Jocelyn Trần

Tinh Vân nín bặt, chợt nhớ ra món quà. Hôm Tuệ Châu nói cô anh là đội trưởng, cô biết thế nào anh cũng thắng nên chuẩn bị trước cho anh. Sáng nay, trong lúc tắm có đi lấy qua nhà Tinh Kỳ, dặn người giúp việc là giấu dưới gầm giường. Đúng lúc đó, tự nhiên ông Âu nổi hứng muốn xem tụi nhỏ đang làm gì, bèn lên lầu, áp tai vào cửa phòng Tinh Kỳ nghe lén. Thấy thế, cả đám người giúp việc cũng vô nghe chung.
_Ai bảo em không có quà chứ? – Tinh Vân trêu
_Qùa gì? – Tinh Kỳ ngạc nhiên
_Em đây còn gì? – Tinh Vân tủm tỉm, nhưng Tinh Kỳ không tin
_Xạo
_Không tin à?
Tinh Vân tinh nghịch móc dưới chân cô một hộp quà. Cô đưa cho anh hộp quà. Tinh Kỳ nhìn cô rồi xé nhanh, soạt soạt soạt. Trong hộp quà, là một thứ gì đó
_Trắng quá nhỉ? – Tinh Kỳ nói – To quá nhỉ? Tròn nữa, mềm thật, êm nữa. P0'p đã quá – Tinh Kỳ nắn nắn cái gối. Mà không biết ở bên ngoài ông Âu đang cười khúc khích với đám người làm.
Chợt anh sờ thấy cái gì đó ở dưới cái gối ngủ.
_Sao ở dưới lại có lông? – Anh ngạc nhiên hỏi Tinh Vân
_Lần đầu em làm mà, sao hoàn hảo được? – Tinh Vân nũng – Anh chê là mai mốt em không…
_Suyt.! Thôi, anh không chê nữa, nhìn cũng đẹp đấy chứ! Yêu vợ anh quá đi – Tinh Vân cười, đón lấy nụ hôn của Tinh Kỳ.
_Aaa – Tinh Vân la lên lúc Tinh Kỳ khẽ chạm vào đầu gối cô
_À, anh quên mất nhiệm vụ chính – Tinh Kỳ ngay lập tức lấy thuốc và bông băng ra chỗ Tinh Vân
_Không được đâu, đau lắm! – Tinh Vân vùng vẫy – Em không cho anh làm đâu, đau lắm!
_Ngoan đi, anh yêu vợ anh mà! Nhát gan thế này sao sớm làm dâu nhà họ Âu được!
_Nhưng mà, em đau – Tinh Kỳ lấy ra trong bao một cái nhíp dài, gắp lấy một bông băng cũng thật lớn, sợ nếu lấy nhỏ quá thì đầu nhíp sẽ chạm vào vết thương – Sao mà to quá vậy? Thôi đau lắm, em không làm đâu!
Bên ngoài, thì ông Âu hí hửng, đám người làm xì xào, không ngờ cậu chủ quá lợi hại.
_Ngoan nào, anh sẽ làm từ từ thôi, không đau đâu! Anh thề với em. Ngoan nha! – Nói rồi Tinh Kỳ cho bông vào lọ thuốc, chà nhẹ vào đầu gối đang sưng tấy
_Ááááaaaa, đau quá, bỏ ra đi mà Tinh Kỳ! – Tinh Vân kêu gào. Bên ngoài càng hí hửng. Không biết thuốc đó là thuốc gì mà mấy lớp máu đông bong ra hết – Chảy máu rồi kìa, bỏ ra đi mà – Tinh Vân vừa kêu gào, vừa khóc lóc.
_Ngốc quá đi! Bỏ ra rồi tí nữa cho vô còn đau hơn đó, ráng chút đi! Một tí nữa thôi sắp xong rồi! –Tinh Kỳ trấn an Lớp máu đông bong ra hóa ra là để không bị nhiễm trùng, những vệt máu mới chạm vào thuốc liền đông lại. Anh biết ngay là thuốc sát trùng của mình rất hữu hiệu mà, thuốc nhập đó!
_Đỡ hơn chưa? – Tinh Kỳ hỏi
_Ừm, đỡ nhiều rồi – Tinh Vân không la hét nữa
Ông Âu ở ngoài nghĩ thầm, cứ đà này ta sắp có cháu nội bế đến nơi, cười toe toét với mấy cô người làm.
_Chờ khô đi rồi em đi tắm – Tinh Kỳ nói – Anh tắm trước nhé, hôm nay bé Vân nhà anh giỏi dữ - Anh khích lệ
Thế là hết kịch để coi rồi, ông Âu thở dài chung với mấy cô người làm. Ở ngoài chỉ nghe thấy tiếng, đúng là dễ hiểu lầm mà…
Hôm sau lên trường, cả trường rộ lên tin đồn Tinh Kỳ và Tinh Vân đang quen nhau. Bỗng, có tin Á Mỹ từ nước ngoài vừa về.
Vừa gặp Tinh Kỳ ở cổng, cô nàng đã ôm ngay lấy anh.
_Ơ? Sao tưởng Tinh Kỳ chia tay Á Mỹ rồi mà? – Dân chúng kháo nhau. Tinh Vân thì không biết né làm sao với những ánh mắt dò xét
Chuông reng vào lớp rồi mà Á Mỹ vẫn ở dưới sân bám lấy Tinh Kỳ.
Tinh Vân ngồi cạnh cửa, ngó xuống sân trường phẳng lặng. Á Mỹ vẫn ngồi cạnh Tinh Kỳ. Cả đám con gái nhao nhao trong lớp cũng nhìn xuống, coi coi bọn họ đang làm gì. Bất chợt một nụ hôn, Tinh Kỳ đang hôn Á Mỹ, người nó như đánh “phịch” xuống dưới bàn. Tuệ Châu ngồi bên cạnh thấy vậy, không nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. _Đáng đời cậu lắm! – Tuệ Châu phán cho một câu làm nó đau điếng.
Dù chân đau nó cũng vẫn chạy ra phòng vệ sinh nữ. Hành lang vắng ngoe, phải rồi, ai mà chẳng để ý đến cặp trai tài gái sắc đó chứ! Có mình nó ngu nên bị người ta lừa. Vừa đến trước cửa phòng vệ sinh, nó đã gặp ngay … Hoàng Vũ.
Anh ấy là vậy, mỗi lần có chuyện, nó chưa kịp phản ứng gì, là anh ấy kiếm ra nó đầu tiên. Cánh tay anh ấy vẫn dang ra mỗi lần cô cần. Chưa kịp nói gì, anh ôm nó thật chặt.
_Em không muốn về nhà, em không muốn về nhà Tinh Kỳ… Em chỉ muốn đi đâu đó, để qua đêm thôi – Tinh Vân ngán ngẩm – Anh biết chỗ nào, có thể giải khuây không?
_Phòng trà,… em muốn vào không? Anh có quen mấy người làm ở đó, bảo đảm sẽ cho em tha hồ hát. Chẳng phải ngày xưa em thích hát lắm sao? Vào đó thử đi, hát một bài. Nếu thích thì hát cả đêm, không thích anh dẫn em đi chỗ khác
_Anh biết không? Bình thường thì chắc chắn em sẽ từ chối, nhưng hôm nay anh nói gì anh cũng nghe
Trong phòng trà, Tinh Vân ngại ngùng bước lên trên sân khấu, nhưng hôm nay cô đã chịu đủ đau khổ, từ giờ phải mạnh mẽ lên. Nói rồi cô nhắm mắt lại. Lúc này chỉ còn cô và tiếng nhạc dập dình bên tai.
“Người bỗng đến bên em vào một hôm nắng xanh ngời
Và rồi tay nắm tay như từng quen muôn kiếp trước
Người nói nói với em bao lời *** trên đời
Và rồi như giấc mơ em ngủ quên…”
Giọng Tinh Vân trong trẻo vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng trà. Cô như một thiên thần vậy. Một thiên thần buồn bã đang mất hết hy vọng. Cô hát với tất cả những nỗi đau và sự tổn thương của mình. Hoàng Vũ thì không ngờ cô hát hay đến thế, cô luôn e dè thôi, sợ thiên hạ cười chê. Nhưng chính cô mới là người khiến người khác tự nhìn lại mình. 12H đêm, phòng trà vẫn đông đúc. Cô thì vẫn say sưa hát, bỏ mặc mọi thứ xung quanh _Tinh Kỳ, sao giờ này rồi Tinh Vân vẫn chưa về? – Ông Âu thì vẫn đang ở nhà quát mắng thằng con trai ở nhà
_Con… con… - Tinh Kỳ ấp úng
_Rốt cuộc mày đã làm gì? – Ông Âu không ngừng quát nạt
_Con đã hôn Á Mỹ trước mặt Tinh Vân… Con đoán là vì chuyện đó
_Mày… Mày…
Bỗng nhiên trời mưa lớn, sấm sét đánh rần trời
_Tinh Vân mà có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu! Coi mày ăn nói sao với cha mẹ nó – Ông Âu giận đùng đùng bỏ lên lầu
_Uống nào! – Tinh Vân hô hào
_Ừ, hôm nay đã quá nhỉ? Tưởng hát cho vui thôi, ai dè còn có lương – Hoàng Vũ tủm tỉm – mà công nhận, em hát thật là hay. Tham gia vào đội văn nghệ của trường đi
_Thôi em không thích làm người khác chú ý chút nào. Hát ở đây thôi là được rồi. Em không mơ cao! – Chợt nhớ ra cái điện thoại trong túi áo, Tinh Vân móc ra, một loạt cuộc gọi từ bác Âu và Tinh Kỳ, cùng một loạt tin nhắn. Cô cười buồn “ Anh vẫn còn quan tâm đến em ư? Lại cho em một vố ảo tưởng nữa à?”
_Tinh Vân, là Tinh Kỳ sao? – Hoàng Vũ như đọc thấu được tâm can nó
_Ừm – cô cười nhạt
_Nếu em thích, anh nguyện là người thay thế cho Tinh Kỳ. Anh không đòi hỏi tình yêu ở em – Hoàng Vũ nói không chớp mắt, nhưng thấy cô im lặng – Thôi mưa rồi, về thôi, không có bác Âu lại lo sốt vó!
_Ừm… - cô khẽ đáp
Anh chở nó về trên con Lexus bốn chỗ. Vào đến trước cửa căn biệt thự, cô bỗng nhào ra ngoài trời mưa gió, cho ướt sũng
_Này, em làm gì thế - Hoàng Vũ vội ra khỏi xe kéo cô vào trong
_Chẳng phải… anh nói sẽ làm Tinh Kỳ của em sao? – Tinh Vân lúc này thật la thường, trông ánh mắt cô sắc lẹm như một con dao, tay cô nâng cằm Hoàng Vũ – Hôn em đi, Tinh Kỳ
Chẳng để cô đợi lâu, Hoàng Vũ ôm chầm lấy cô, hôn mãnh liệt. Chẳng biết từ đằng sau, Tinh Kỳ đã mở cửa và đứng sững ở đó. Lần này thì không phải đùa nữa rồi. Không phải như cái lần Gia Vệ ở bãi biển, anh tận mắt trông thấy đôi môi cô ma sát vào đôi môi của Hoàng Vũ. Tinh Vân thì cứ tưởng tượng, tưởng tượng ra đôi môi này là của Tinh Kỳ, người đã xé nát trái tim cô sáng nay. Và bây giờ cô chỉ muốn anh là của riêng cô… Mãi mãi. Đôi môi Tinh Kỳ ngọt lịm, cô nhớ đôi mắt nâu sẫm của anh, nhớ làn da bánh mật của anh, nhớ mái tóc anh, nhớ đôi má của anh, nhớ và yêu… mỗi lúc càng tăng dần lên làm cô càng không muốn dứt ra. Vì nếu dứt ra, cô sợ đôi môi ấy sẽ thuộc về người con gái khác. Bỗng nhiên,… có một cái gì đó kéo cô ra
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc