Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng - Chương 01

Tác giả: Jocelyn Trần

Cô ngồi chơ vơ trên mõm đá, nhìn hai người là Tinh Kỳ và Á Mỹ đang chơi đùa cùng nhau trên mặt biển xanh rì không gợn sóng. Chợt, một bàn tay khẽ lay nó, cô tím mặt quay người lại, là Gia Hoành. Anh ấy nhìn cô, rồi đứng phía sau là Gia Vệ nữa. Cô đang loay hoay không biết mình làm sai chuyện gì, đang tính mở mồm ra nói thì Gia Long đã nhanh hơn, ςướק lời:
_Em thích Tinh Kỳ đúng không?
Cô mở to mắt nhìn hai anh. Hai anh nhìn cô không vẻ gì là bỡn cợt.
_Anh nói gì vậy chứ… em làm sao với…
_Hai anh biết hết rồi, chơi với nhau hơn 18 năm lẽ nào hai anh không nhận ra, ánh mắt em dành cho Tinh Kỳ có gì đó khác thường! – Gia Vệ tiếp lời
_...
Cô lúng túng. Hai anh ngồi xuống bên, vẻ mặt an ủi.
_Không sao, tụi anh là bạn chơi với em từ tấm bé, có gì em cứ chia sẻ với tụi anh. Tụi anh hứa sẽ không nói cho nó biết. Từ lúc Tinh Kỳ quen Á Mỹ đến giờ, em có vẻ không vui. Em không vui thì làm sao hai anh có thể vui được chứ!
Nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của hai anh, cô động lòng:
_Hmm, … ừm, hai anh nói đúng, em thích Tinh Kỳ từ lúc nào em cũng không biết nữa!
Hai anh trông đang rất chi là an ủi và chân thành. Đột nhiên phá lên cười.
_Thấy chưa, tao nói mày rồi! Tao bảo nó thích Tinh Kỳ mà mày không nghe – Gia Vệ hét vào mặt Gia Hoành
_Chài, tao đâu có biết, trông vậy mà thích thiệt mày ới. Tin động trời rồi, Tinh Kỳ mà nghe thấy chắc ói mửa mà ૮ɦếƭ! – Gia Hoành không thua kém
Cả hai anh em sinh đôi xúm lại chọc Tinh Vân đôi mắt nghẹn ngào. Biết mình mắc bẫy hai anh, Tinh Vân không khỏi ấm ức, tức mà không nói thành lời
_Hai anh đừng nói cho Tinh Kỳ nghe nha! – Cô bé mắt đen tròn xoe nhìn hai anh thỉnh cầu
_Sao được em, chuyện kinh thiên động địa này phải nói cho nó nghe chớ - Gia Vệ nói
_Thôi mà, xin hai anh đó! – Cô bé nghẹn ngào
_Không được đâu, không được đâu! – Gia Hoành phẩy tay
Cô bé òa khóc, hai anh nhìn nhau trăng trối, đang cười đùa bỗng thấy tội lỗi vô cùng, lại ngồi xuống an ủi
_Thôi mà, bọn anh chỉ đùa thôi. Không nói đâu, không nói đâu mà. Khóc thật sao? – Gia Hoành nhìn cô bé tay chắp trước *** quỳ xuống cho bằng cô bé năn nỉ
_Tụi anh thề đó! – Gia Vệ vuốt ve đầu nói thêm
Cô bé giương đôi mắt to ướt sũng lên nhìn hai anh:
_Có thật hông?
_Thật mà!
_Thề rồi đó nha
_Rồi rồi – hai anh đồng thanh đáp – nhưng phải cho hai anh làm cái này đã!
_Hơ, hai anh định làm gì?
_Đứng lên đi, đứng lên – Gia Hoành nói rồi tủm tỉm nhìn Gia Vệ
Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy, nhìn hai anh chằm chằm. Bỗng nhiên mỗi người một vai. Tay của Tinh Vân đã bị khóa chặt trong tay các anh.
_A, các anh định… - Chưa gì Tinh Vân đã nhìn thấy mình văng ra khỏi mõm đá. Cô la toáng lên, nhìn hai anh đang cười thầm thì nhìn nhau trên mỏm đá cao
Bõm, cô nhắm mắt lại thì thấy mình bị chìm sâu xuống dưới. Tinh Kỳ và Á Mỹ đứng gần đó không khỏi ngỡ ngàng, nhìn ra chỗ mặt nước vừa bắn tung tóe
_Tinh Kỳ, Tinh Kỳ - Gia Vệ la toáng _Tinh Kỳ mau ra cứu Tinh Vân đi kìa! – Gia Hoành cũng không kém làm như vô tội
Tinh Kỳ đang trố mắt ra nhìn như sực tỉnh, vội bơi ra. Rồi như thần kỳ, anh lao bằng tốc độ chóng mặt tới chỗ Tinh Vân đang thoi thóp chìm nghỉm. Anh lặn xuống, tìm bóng dáng con người mỏng manh dưới làn nước mát. Tay anh nắm chặt lấy bàn tay Tinh Vân. Cô đang ở dưới như đang ngấp ngỏm nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tinh Kỳ. Bằng tất cả sức mạnh của mình, Tinh Kỳ kéo mạnh Tinh Vân vào lòng mình rồi ngoi lên mặt nước. Thấy Tinh Vân, bất tỉnh, Tinh Kỳ bỗng nhiên hoảng loạn, lấy tay ấn ấn vào *** cô nhưng vô dụng, anh đành phải hô hấp nhân tạo. Anh dí mạnh đôi môi mình vào đôi môi của Tinh Vân rồi tách nhẹ đôi môi của Tinh Vân ra, áp đôi môi mình theo chiều ngược lại rồi hút mạnh nước trong họng cô ra. Ba người kia đứng như trời trồng vì được coi phim miễn phí. Gia Hoành rồi Gia Vệ không ngờ kế hoạch của mình quá thành công. Á Mỹ đứng đó ức không thốt nên lời. Tinh Kỳ ngẩng mặt lên vẫn chưa thấy Tinh Vân tỉnh dậy, lại “ hô hấp” thêm lần nữa. Lần này sâu hơn. Song, vẫn không thấy tác dụng, lại thêm một lần nữa, và tất nhiên sâu hơn. Bỗng nhiên, anh thấy đôi môi mình như đang tan chảy trong đôi môi mềm của Tinh Vân. Anh bắt đầu hôn, hôn trong khi đang hô hấp. Chợt, hơi thở của Tinh Vân khiến anh giật bắn mình, chợt rời ra. Tinh Vân ho khục khặc rồi tống hết nước ngập trong họng cô ra. Cô mở mắt ra nhìn Tinh Kỳ. Vẫn nước da ngăm ngăm, vẫn đôi môi đỏ tươi, vẫn đôi mắt nâu đen sáng to, lông mày sậm, nụ cười khiến ánh mặt trời phải xấu hổ. Tinh Vân thầm nghĩ “mình đang ở thiên đường ư” thì chợt tỉnh giấc. Cô mở to đôi mắt, Tinh Kỳ vẫn đang bế cô, hai tay Tinh Vân đang bá chặt vào cổ Tinh Kỳ. Một cảm giác nong nóng ở đôi môi cô bắt đầu khiến mặt cô đỏ lựng. Tinh Kỳ nhìn cô, mặt cũng đỏ theo. Rồi Tinh Kỳ đưa cô vào bờ, không nói gì cả.
Gia Vệ, Gia Hoành trố mắt nhìn nhau rồi cũng chạy xuống bờ cát
_Ây da, đứa em tội nghiệp của anh – Gia Hoành ỉ ôi
_Xem em kìa! Em không bị xây xát chỗ nào chứ - Gia Vệ với đôi mắt long lanh như thể sắp khóc đến nơi
Tinh Vân nguýt hai anh một cái
_Ui cha, Tinh Kỳ ơi, chắc cô nhóc bị thế này, chắc không đi được nữa đâu, em bế nhóc vào phòng nó đi. Tội nghiệp – Gia Hoành đột nhiên “hiểu chuyện” lạ đời.
_Không cần mày phải nhắc! – rồi Tinh Kỳ lẳng lặng bế cô vào giường
_Cám ơn anh Tinh Kỳ!
_Không sao đâu nhóc – anh vừa nói vừa xoa xoa đầu của nó – lần sau đừng nghịch dại thế nữa, anh lo lắm đấy!
_Anh … lo ư? – Cô nhóc rụt rè hỏi lại
_Ừ, anh nghiêm túc đấy! – Anh nhìn nó với ánh mắt đe dọa rồi quay lưng bỏ đi, mặt đỏ phừng phừng
Anh vừa đi thì ngay lập tức Gia Vệ và Gia Hoành chui vào phòng cô.
_Sao lại vào đây? – cô hỏi vẻ giận dỗi
_Ui ui, bọn anh xin lỗi mà, đừng giận bọn anh nữa – Gia Hoành nói
_Hứ!
_Em nên cảm ơn tụi anh mới đúng. Em ςướק mất nụ hôn đầu của Tinh Kỳ là nhờ ơn tụi anh đấy nhé! – Gia Vệ nói vẻ tự hào
_Hỡ? Nụ hôn đầu? – Mắt con nhỏ sáng lên – chứ không phải chị Á Mỹ ςướק rồi à? – rồi mặt lại xìu xuống như cái bánh bao
_Làm gì có! – Hai anh đồng thanh
_Có thì nó đã kể cho tụi anh nghe rồi!
_Ừ, thằng Vệ nói chí phải đấy em. Nó mù tịt, mang tiếng đại thiếu gia lắm người theo thế thôi, chứ Âu Tinh Kỳ chọn bạn gái rất kỹ nhá. Rồi nó chọn xong còn hỏi tụi anh nhiều thứ, coi tụi anh có đồng ý với sự lựa chọn của nó không rồi được chứ rồi vân vân
_Tụi anh là chuyên gia mà, nó mà hôn ai thì tụi anh phải biết trước một ngày!
Hai anh gật gù
_Mà thôi, em đi nghỉ đi. Hết giận tụi anh rồi nhé! – rồi hai anh dzọt lẹ
_Xì
*********************
Tối đến, mẹ Tinh Vân gọi xuống ăn cơm mãi mà không thấy con gái mình trả lời, bèn lên xem thử. Hóa ra con nhỏ đã bị sốt từ lúc nào. Tinh Kỳ đang ngồi ăn cơm với Á Mỹ nghe tin Tinh Vân bị sốt cao, sốt sắng gọi bác sĩ đến. Tinh Kỳ lên phòng Tinh Vân xem thử, sờ vào tay nó nóng ran. Lúc mẹ Tinh Vân xuống lầu mời ông bác sĩ lên xem, thì nó bất giác gọi tên Tinh Kỳ miên man. Tay Tinh Kỳ đang sờ vào tay nó nóng hổi tự dưng bị bàn tay nó nắm chặt lấy.
_Tinh Kỳ… Tinh Kỳ… Tinh Kỳ…. Trong giấc mơ nó vẫn gọi đều tên Tinh Kỳ.
Ở ngoài cửa, Gia Vệ và Gia Hoành đã đứng ngoài từ lúc nào, cười khì khì
Tinh Kỳ mơ màng nhìn Tinh Vân. Mặt Tinh Vân trắng, đôi má ửng hồng vì sốt, đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi cong ✓út, cái miệng nhỏ, đôi môi hồng căng mọng vẫn gọi tên Tinh Kỳ từng chập. Trông như một thiên sứ nhỏ. Tinh Kỳ bất giác đặt bàn tay trái to, ấm áp của mình lên trán Tinh Vân. Bàn tay bao gọn lấy vầng trán của cô. Lúc đó cô mới thôi gọi Tinh Kỳ, tay cô thôi nắm tay anh.Tinh Kỳ bỗng cảm thấy cô quá nhỏ bé. Tinh Kỳ nghe thấy tiếng Tinh Vân thở đều, những hơi thở nóng hổi. Anh bất giác nhớ đến nụ hôn hồi chiều, tay anh lướt nhẹ trên môi của Tinh Vân. Anh ghé sát người vào, rồi gần nữa, gần nữa. Đôi môi anh chạm vào môi Tinh Vân. Đôi môi cô hé mở, Tinh Kỳ tiếp tục hôn, ngày càng sâu, ngày càng sâu hơn, tay anh bây giờ đặt vào hai má Tinh Vân. Lưỡi anh luồn sâu vào miệng Tinh Vân. Bờ môi của anh nóng hổi như miếng sôcôla bị đun cách thủy, tan chảy tan chảy dần. Anh hôn cô thật lâu.
Gia Vệ và Gia Hoành nhìn như muốn lòi hai con mắt. Không ngờ là Tinh Kỳ bây giờ lại đang hôn Tinh Vân.
Lúc anh ngẩng đầu lên lấy hơi, mặt áp sát vào mặt Tinh Vân, thở dốc, Tinh Vân bỗng gọi:
_Tinh Kỳ… - Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào làm sao
Tinh Kỳ lại hôn tiếp, hai tay anh vẫn áp vào hai má nóng hổi của Tinh Vân nhỏ bé. Gia Vệ và Gia Hoành đang coi phim thì Gia Hoành bất chợt thấy mẹ Tinh Vân và Á Mỹ cùng bác sĩ đang đi lên, lay Gia Vệ đang đắm đuối ở cửa. Gia Vệ mơ màng quay qua phía cầu thang đối diện, liền gọi:
_TINH KỲ! TINH KỲ! …
Tinh Kỳ đang đắm đuối với đôi môi của Tinh Vân giật mình lùi ra sau như một phản xạ. Mẹ Tinh Vân cũng giật mình theo, hỏi:
_Hai đứa gọi gì mà to thế?
_Dạ, ạ - hai đứa đồng loạt nhìn vào Tinh Kỳ - Tinh Kỳ ra đây tớ bảo!
_Yên lặng một chút cho Tinh Vân nhà bác nghỉ nhé! – mẹ Tinh Vân dịu dàng, rõ là mẹ nào con nấy
Tinh Kỳ lúng túng đi ra, mặt đỏ bừng
_Ơ kìa, Tinh Kỳ, cháu sao thế? Lây bệnh Tinh Vân à? Cần bác sĩ khám cho không?
Hai đứa ở ngoài bất chợt cười hí hí, mặt Á Mỹ tối sầm lại.
_Cháu không sao đâu bác… Dạ chắc vừa nãy ăn ớt nên giờ cháu thấy cay quá! – Tinh Kỳ nói dối không chớp mắt
_Anh Tinh Kỳ… - Á Mỹ gọi với giọng đầy tức giận Á Mỹ hùng hằng vẫy Tinh Kỳ ra ngoài vườn nói chuyện riêng
_Rốt cuộc anh và Tinh Vân xảy ra chuyện gì vậy hả? – Á Mỹ nói như đang chửi vào mặt Tinh Kỳ
_Không, đâu có chuyện gì đâu! – Tinh Kỳ chối
_Lại còn nói là không – Á Mỹ to tiếng
_Em còn nhớ những gì chúng ta giao ước không? Không tị nạnh, không chửi bới, không hạ nhục. Em đang phạm vào những điều đấy đấy. Em muốn anh chia tay không? Cũng được thôi – Tinh Kỳ nói với giọng bất cần
_... Thôi, em xin lỗi mà – Á Mỹ năn nỉ, ôm chặt Tinh Kỳ vào lòng – Là em quá tức giận thôi! Em hứa sẽ không vậy nữa được không?
Tinh Kỳ tháo tay Á Mỹ ra, quay lưng đi thẳng. Vừa thoát được Á Mỹ, lại bị hai anh em nhà họ Vương tra khảo. Tinh Kỳ thở dài
_Mày thích Tinh Vân à? – Gia Hoành hỏi
_Không, không đời nào, không bao giờ - Tinh Kỳ trả lời cụt lủn
Gia Hoành và Gia Vệ nhìn nhau ngán ngẩm
_Là mày nói đấy. Vậy thì Tinh Vân sẽ là của tao. Cũng không ngại nói cho mày biết tao thích em ấy lâu rồi – Lần này đến cả Tinh Kỳ và Gia Hoàng đều đưa đôi mắt khó hiểu về phía Gia Vệ
_Được thôi! – Tinh Kỳ đỏng đảnh đẩy ghế đi ra
_Anh à! – Gia Hoành chưa kịp nói lời nào thì Gia Vệ đã đưa tay lên cười tủm tỉm. Rồi đáng sợ thay là sau đó Gia Hoành cũng bắt đầu cười theo. Anh em sinh đôi có khác!
*******
Sáng hôm sau, Tinh Vân tỉnh dậy với cái đầu tê buốt và cái bụng đói cồn cào. Cô đang lê xuống cầu thang, vịnh sát vô thành cầu thang thì một cơn choáng váng ập tới, cô bỗng nhào ra phía trước. Phòng Tinh Kỳ ngay trên phòng Tinh Vân, anh đang vừa ngáp vừa xuống thì thấy thế, đang nhào xuống thì thấy Tinh Vân được nâng bổng lên, Gia Vệ nhìn anh, cười nửa miệng khinh khỉnh. Rồi Gia Vệ bế bé Tinh Vân về phòng rồi bảo cô lát nữa anh sẽ mang đồ ăn và thuốc lên nên đừng ra khỏi giường. Tinh Vân ngoan ngoãn nghe lời. Tinh Kỳ đứng trước cửa phòng Tinh Vân, thập thò nhìn thì tự nhiên Á Mỹ ở đâu bay đến ôm chầm lấy anh. Theo quán tính, Tinh Kỳ đổ nhào người ra ngay cửa phòng Tinh Vân. Cô nghe thấy ồn ào ngó ra, thấy thế, liền quay mặt đi chỗ khác. Tinh Kỳ không thèm nhìn cô lấy một giây, vì đang lo gỡ tay Á Mỹ.
Thấy Gia Vệ mang đồ ăn vào, hai người kia đi xuống. Tinh Vân mới nức nở khóc. Gia vệ nhìn thấy vậy xuýt xoa, rồi sau đó là cả Gia Hoành . Hai người làm đủ trò làm cô đang khóc cũng phải bật cười.
_Tối nay anh dắt đi biển nhé! – Gia Vệ đột nhiên lên tiếng
_Ơ… sao… sao…? – Nó tròn xoe mắt nhìn Gia Vệ, chưa hết ngạc nhiên vì sự tốt-đột-xuất của anh
_Ờ thì tối nay đi biển?
_Ờ… Ờ… - Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên
_Ăn mau đi! – Gia Vệ giục
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc