Hoàng Quyền - Chương 45

Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên

Vây Khốn
Vị quản gia này của Khế Viên là người năm xưa đã theo mẫu thân Yên Hoài Thạch xuất giá, coi như là một trong số thân tín ít ỏi của Yên Hoài Thạch ở gia tộc Yên thị. Lúc tới đây ông ta có vẻ hoảng hốt, mặt nhễ nhại mồ hôi, gấp gáp báo tin cho Phượng Tri Vi. Ngay sau khi Phượng Tri Vi rời đi, Yên gia mở từ đường muốn trục xuất mẫu tử Yên Hoài Thạch ra khỏi tông môn. Điện hạ biết chuyện muốn ngăn cản, nhưng căn cứ theo thông lệ ở Hoàng Hải, từ đường của dòng họ rất thiêng liêng, không thể xâm phạm, sau khi đóng cửa không cho phép bất cứ người ngoài nào mở ra. Một khi mạo phạm, không chỉ kết thù với gia tộc đương sự, mà cả Hoàng Hải đều nổi giận. Điện hạ bị ngăn lại trước từ đường Yên gia, tuy không ngoan cố bước vào, nhưng lại hạ lệnh cho một nghìn hộ vệ vây quanh từ đường, phao tin chỉ cần mẫu tử Yên Hoài Thạch bên trong bị thương tổn, thì những kẻ trong từ đường cũng phải ngồi chờ ૮ɦếƭ đói. Hai bên giằng co tại chỗ, mà những tá điền nhân công của Yên gia xung quanh với con em ở gần đó nghe tin chạy tới, lằng nhằng dây dưa cũng được mấy nghìn người, lại vây một nghìn hộ vệ và Ninh Dịch vào giữa, đến nay đã gần ba canh giờ.
Phượng Tri Vi ngây ra tại trận, không ngờ mình mưới chỉ bỏ đi có vài canh giờ mà Yên gia đã nổi lên sóng to gió lớn như vậy. Nàng biết Hoàng Hải hết sức coi trọng việc thừa tự trong gia tộc, thứ quy củ dòng tộc địa phương kéo dài trăm nghìn năm này, quả thực xưa nay không thể mạo phạm. Bằng không một khi đã khiến nhiều người nổi giận, thì rất dễ khơi lên cơn giận dữ của quần chúng, náo loạn đến không thể vãn hồi.
Năm Thiên Thịnh thứ ba, Hoàng Hải đã xảy ra một biến cố bắt nguồn từ từ đường. Khi đó Bố chính sứ Hoàng Hải vì truy tìm một trọng phạm mà đuổi theo vào một từ đường, lỡ tay đẩy ngã bài vị tổ tông đối phương. Thế là gia chủ đương sự tắm máu từ đường, dân chúng Hoàng Hải giận dữ vây công, trong vòng nửa ngày mấy vạn người tụ tập lại, vây khốn vị Bố chính sứ kia mười tám ngày. Tướng quân Hoàng Hải đến giải cứu, nhưng biên quân Hoàng Hải đa số cũng là người bản xứ, không chịu ra tay với phụ lão, khiến vị Bố chính sứ kia rốt cuộc phải ૮ɦếƭ đói.
Sự bảo vệ của dân chúng đối với từ đường một phần do ngu muội và cố chấp, càng là những tỉnh biên viễn dân trí chưa mở mang thì càng như thế. Họ coi trọng việc từ đường bị xâm phạm là sự xỉ nhục lớn nhất, mọi người đều một dạ căm thù, ngay cả ân oán ngày thường đều có thể quẳng sang một bên. Triều đình rút kinh nghiệm, từ đó trở đi, chuyện trong dòng tộc ở những tỉnh biên viễn bị coi là cấm kị, không hề can thiệp.
Nói cách khác, nếu không xử lý không tốt chuyện hôm nay, thì đừng nói mẫu tử Yên Hoài Thạch , ngay cả Ninh Dịch đều có thể gặp tai ương!
Người ngày càng tụ tập đông, lỡ đâu có loạn, trong lúc hỗn loạn họ gây ra thương tổn gì cho Ninh Dịch, sau đó đám đông hô hào giải tán, thì muốn tìm ra hung thủ cũng không được.
Phượng Tri Vi siết chặt bàn tay, tạm thời không toát mồ hôi, trái lại cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu khô nóng bừng bừng. Nàng nhắm nghiền hai mắt lấy lại bình tĩnh, nói: “Hách Liên Tranh, phiền ngài lấy con dấu của tôi, lập tức đưa các học sinh quay lại Phong Châu, chứng minh thân phận, rồi nhờ Chu đại nhân lập tức phái phủ binh đến cứu. Sau đó hãy ở lại Phong Châu, không cần quay lại đây nữa.”
“Để Diêu Dương Vũ đi đi!” Hách Liên Tranh từ chối ngay, “Ta sẽ ở lại đây.”
“Để Vương Hoài đi đi!” Diêu Dương Vũ không chút do dự, “Chúng tôi trước giờ luôn cần ngài bảo vệ, cứ như gán*** ấy. Bây giờ ngài lại muốn đuổi chúng tôi rời khỏi chỗ nguy nan , không đi!”
“Để Dư Lương đi!” Người tên Vương Hoài cự tuyệt.
“Hoàng Bảo Tử đi!” Dư Lương cũng cự tuyệt.

Người này đùn đẩy người kia, chẳng ai chịu quay về. Phượng Tri Vi đột ngột quát lớn, “Cút về hết cho ta!”
“Diêu Dương Vũ , ngươi đi theo ta, những người còn lại đều quay về!” Hách Liên Tranh dựng ngược chân mày, giọng nói vang rền như sấm.
Bát Bưu kịp thời dùng ngọn roi hung hồn nổi gió , cho thấy ý kiến của chủ nhân là không thể cãi lại.
Đám học sinh im phăng phắc, thúc ngựa quay về. Vương Hoài nước mắt đầm đìa, “Ti nghiệp đại nhân hãy bảo trọng…”
“Trong hai canh giờ mà ta chưa thấy phủ binh Phong Châu xuất hiện, thì đừng ai mong bảo trọng!” Phượng Tri Vi không đáp lại sự kích động của người ta, mà đáp một câu vô tình vô nghĩa.
Đám học sinh lao đi như điên, ánh mắt Phượng Tri Vi thoáng lướt qua vị quản gia kia, rồi hỏi: “Ngươi đến đây rất nhanh, hình như không đi đường lớn, có đường tắt không?”
“Tiểu nhân thuộc nằm lòng những đường tắt xung quanh, đi xuyên qua Hồng Sơn tới đây.” Quản gia kia nói, “Trong núi có một thôn nhỏ, có đường mòn xuyên núi, đi thêm một quảng không xa chính là từ đường Yên giaở thôn Cửu Tiết, có thể rút ngắn một nửa quảng đường.”
“Vậy còn dông dài làm gì, đi thôi.” Ninh Trừng túm ông ta lên, chạy đi.
Phượng Tri Vi xuống kiệu, cưỡi chung một con ngựa với Cố Nam Y, Bát Bưu và ba trăm hộ vệ bám theo cùng đi vào núi. Đi được một lúc, đường núi gập ghềnh, bèn bỏ ngựa lại đi bộ, lại đi thêm một lúc nữa, quản gia kia nói: “Sắp đến thôn Nhâm Tập rồi, ơ, khói nồng nặc quá.”
Phượng Tri Vi mơ hồ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai, không biết đã nghe ở đâu, thì đột ngột đằng trước vang lên tiếng gầm giận dữ của Ninh Trừng.
Phượng Tri Vi âm thầm căng thẳng, rảo bước tiến tới, thì thấy cổng thôn phía trước đã dùng một then gỗ ngăn lại. Thôn xóm sau then gỗ tỏa ra rất nhiều khói đen, vài nha dịch đi qua đi lại trước then, dựng các bó củi, sắc mặt căng thẳng, còn có mấy nam tử vận quan phục đứng tít đằng xa.
Quản gia ngạc nhiên nói: “Lúc trước khi tôi đi qua đây còn chưa thấy cái then này.”
Lúc này, nha dịch đã tiến lên, to tiếng hô: “Chỗ này phong tỏa, không ai được phép tiến vào, về đi, về đi!”
Lời còn chưa dứt, đã bị ngọn roi của Hách Liên Tranh quật ngã, “Tránh ra!”
“Ngươi phản rồi!” Gã nha dịch kia che mặt, “Ông chỉ muốn tốt cho mày thôi…”
“Ngươi là ‘ông’ của ai hả!” Hách Liên Tranh lại bồi thêm một roi, đẩy hắn ngã lên cái then.
“Các hạ là nhân sĩ phương nào, tại sao lại tự tiện đánh người?!” Mấy nam tử vận quan phục tiến lại, liếc thấy Hách Liên Tranh, họ đều ngẩn người.
Phượng Tri Vi đã bình thản nói: “Lưu Tri châu.”
“Khâm sai đại nhân!” Người kia chính là Tri châu Phong Châu Lưu Thụy, thấy Phượng Tri Vi vội vàng thi lễ, “Sao ngài lại tới nơi này?”
Phượng Tri Vi nhớ lại lần trước đến thăm viếng hắn lại không gặp được, đúng là họ đã nói hắn đến thôn Nhâm Tập gì đó, đang định hỏi han, lại nghe Lưu Thụy hỏi tiếp: “Đại nhân nghe nói thôn này xảy ra ôn dịch, nên mới tới đây xem xét phải không?”
Ôn dịch?
Phượng Tri Vi nhíu mày, bấy giờ mới biết vì sao lại cài then đóng thôn không cho ai đi qua cả.
“Ta đến không phải vì việc này.” Nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã bình tĩnh trở lại, nói một cách vắn tắt, “Tháo then ra, ta muốn đi qua.”
“Đại nhân, không được đâu!” Lưu Tri châu vội vàng ngăn cản. “Trong thôn này xảy ra ác dịch, trong vòng một đêm bảy hộ dân gần như ૮ɦếƭ sạch, chúng tôi đang định đốt thôn, bên trong đã châm lửa, ngài không thể đi qua đây được!”
“Dập lửa đi.” Phượng Tri Vi vẫn nói bằng giọng không cho phép từ chối, nhấc chân định đi.
Lưu Tri châu còn định nói nữa, thì Phượng Tri Vi đột ngột xoay người nhìn hắn đăm đăm.
Sắc mặt nàng bình thản, song ánh mắt lại rắn như thép, nghiêm nghị đến không thể nhìn gần, khiến câu nói của Lưu Tri châu lập tức nghẹn lại ở cổ.
“Ngươi còn ngăn cản ta thêm một câu, ta sẽ mời ngươi cùng ta đi xuyên qua thôn.”
Lưu Tri châu nghẹn ngào đứng đó, Ninh Trừng đã sớm tung cước đá văng then xông vào. Phượng Tri Vi tiến lên, đầu không ngoảnh lại, vừa đi vừa nói: “Đằng trước có nguy hiểm, ta và Ninh Trừng qua đó là được, những người khác đều ở lại đi.”
Không ai đáp lời, mọi người chẳng đoái hoài gì đến nàng, tò tò đi theo.
Phượng Tri Vi cũng không nói gì cả, Cố Nam y sẽ không bỏ lại nàng, Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ cũng thân lừa ưa nặng, đám hộ vệ có trách nhiệm hộ vệ, lâm trận nao núng cũng là tội ૮ɦếƭ.
Nếu đã như thế, thì ôn dịch hay ác dịch, cũng cùng nhau tiến tới!
“Đại nhân!” Có người đuổi theo, “Thảo dân là Lý chính ở thôn Cửu Tiết dưới chân núi, dù sao cũng phải xuống núi, thảo dân sẽ dẫn đường cho ngài! Thảo dân còn nhận biết được vài loại dược thảo phòng dịch, cũng có thể chỉ cho đại nhân.”
Phượng Tri Vi gật đầu, đoàn người không chút do dự đẩy những tấm chắn ra, giẫm tắt đống lửa, đi thẳng một mạch.
Lưu Tri châu sững sờ nhìn theo bóng lưng cương quyết của mọi người, chỉ cảm thấy tâm trí rung động, một lúc sau mới giậm chân , nói: “Mau quay về Phong Châu báo tin.”
Thôn ૮ɦếƭ.
Thôn nhỏ nằm giữa lòng núi, khắp nơi nổi lên những ngọn lửa nhỏ, tỏa ra khói đen khét lẹt. Những căn nhà lợp mái tranh đều toát ra sự im lặng ૮ɦếƭ chóc, ngay đến thi thể cũng không thấy đâu cả, nhưng có thể dự đoán được, trong những căn nhà tranh bốc lửa nhất định đều có người ૮ɦếƭ bất thình lình.
Lý chính của thôn Cửu Tiết vội vã đi trên đường, vòng qua tất cả vật thể, ánh mắt dường như đang tìm kiếm thứ gì, chạy thẳng về một hướng,
Hắn đột ngột dừng chân trước một luống rau, chẳng nói chẳng rằng đi bới đất.
Ánh mắt Phượng Tri vi dừng lại, thấy đất của luống rau kia có vẻ ẩm ướt lỏng lẻo, dễ dàng nhận thấy nó vừa được xới lên. Trên mặt đất có một bàn tay trẻ con gầy gò mềm oặt giơ lên, Ng'n t bày ra tư thế gãi, hướng thẳng lên trời, dường như muốn hướng lên trời cao hờ hững để tìm kiếm một lẽ công bằng.
Có một đứa trẻ bị chôn sống ở đây!
Diêu Dương Vũ “a” lên, định tiến lên bới đất, bị Phượng Tri Vi đưa tay ra cản lại.
Bị chôn ở chỗ này, tám phần là người mắc dịch bệnh, không ai được phép ***ng vào. Nàng còn muốn đi qua núi, còn muốn đến từ đường, nàng không thể mang theo ác bệnh này mà đi.
Lòng thương hại vô nghĩa, chỉ hại thêm nhiều người.
“Nếu ngươi muốn dẫn người này đi, thì ngươi hãy đi một mình.” Đứa trẻ kia được đào ra, mặt mũi lấm lem bùn đất, cũng may nó chỉ bị chôn qua quýt, thời gian cũng không dài, hình như vẫn còn hơi thở.
“Đại nhân! Đây là cháu tôi, nó không mắc bệnh!” Lý chính kia ôm đứa trẻ quỳ xuống trước mặt nàng, “Cháu tôi từ nhỏ đã lạ lùng, chưa bao giờ mắc bệnh, giữa hè muỗi không đốt nó, độc vật trong núi tránh né nó, nó không hề nhiễm ôn dịch! Lưu đại nhân không tin lời tôi nói, khăng khăng muốn chôn nó, tôi, tôi…tôi mới đòi đi theo ngài, muốn cứu nó ra!”
Hắn đưa đứa trẻ sang, quả nhiên trên mặt nó không thấy luồng khí xanh đen chỉ có ở người mắc bệnh dịch.
Phượng Tri Vi nghe thấy câu “độc vật trong núi tránh né nó”, trong lòng rung động, nhớ lại, sau trong những ngọn núi lớn ở Hoàng Hải và Mân Nam luôn có một vài truyền thuyết thần kì. Đứa bé này có thể có điểm gì kì lạ, giữ nó lại chưa chắc đã là chuyện xấu.
“Đi thôi.” Nàng xưa nay không phải người do dự không quyết, đã quyết là sẽ không lãng phí thêm thời gian, liền vẫy tay, đoàn người tiếp tục rảo bước về phái trước. Cố Nam Y đi cuối cùng, Pu'ng ra một đốm lửa, đậu lại trên một mái tranh khô, “bùng” một tiếng bốc cháy rừng rực, khắp thôn làng dần dần bao phủ trong ánh lửa tĩnh mịch mà méo mó.
Trong ánh lửa, bóng lưng Phượng Tri Vi kiên quyết ra đi, đầu không ngoảnh lại.
Trong núi, họ ăn một chút dược thảo mà Lý chính kia tìm được, đi chẳng bao lâu đã xuyên qua ngọn núi.
Còn chưa tới từ đường Yên gia, mới đứng đằng xa đã thấy trên đường người ta nườm nượp đổ về một hướng, như một đàn kiến họp nhau lại từ khắp các phương hướng , chảy vào một điểm cuối.
“Đây là người trong thị tộc Yên gia ở gần đây.” Lý chính nói, “Yên gia là một đại gia tộc phát triển đã mấy trăm năm, nhân khẩu rất đông, khắp Phong Châu, số người có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má với Yên gia tính ra cũng chừng mấy vạn. Đương nhiên những mối quan hệ này bình thường cũng chẳng để làm gì, Yên gia không thể quan tâm đến chừng ấy người, nhưng gặp phải những chuyện liên quan đến dòng họ, theo quy củ của Hoàng Hải, từ đường bị xâm nhập, vạ lây đến chín đời, không ai có thể chối bỏ trách nhiệm, nên mọi người đều tới.”
Phượng Tri Vi đi theo đám người được một lúc, đã thấy đám đông phía trước quả đúng là biển người núi người , ai nấy giơ cao đinh ba gậy gỗ, đứng ngoài nửa dặm đã ù tai vì tiếng la hét ồn ào, hoàn toàn không thể trông thấy từ đường bên trong, dĩ nhiên cũng không thấy Ninh Dịch và ba nghìn hộ vệ của y.
“Cút!”
“Thằng nào dám xông vào từ đường, giết!”
“Lôi người bên trong ra đi!”
Đám đông chen chúc nhau chật như nêm cối, họ tuyệt đối không thể chen vào trong, trừ phi ***.
Một khi ***, mọi chuyện cũng thật sự không thể vãn hồi.
“Ta đi tiếp ứng ngài ấy!” Ninh Trừng không nhiều lời, định phóng qua đầu đám đông.
Phượng Tri Vi đưa tay ra giữ hắn lại, “Khoan đã!”
Nàng chăm chú quan sát đám đông, sắc mặt nghiêm trọng.
Để Cố Nam Y và Ninh Trừng gắng gượng ςướק đường cùng không phải là không thể, nhưng nàng lo trong đám đông khổng lồ này có mật thám của Thường gia trà trộn giống như lần trước. Một kẻ nhân lúc hỗn loạn ra tay, dù không thương tổn đến Cố Nam Y và Ninh Trừng đang lơ lủng giữa không trung, nhưng hắn chỉ cần giết bừa vài người, thì chuyện này cũng không thể giải quyết. Đến khi đó đừng nói là khống chế Hoàng Hải, có thể thoát khỏi Hoàng Hải hay không cũng là vấn đề.
Xem ra Ninh Dịch cũng lo lắng điều này, cho nên từ đầu đến cuối y không ra lệnh cho hộ vệ xung đột với đám đông vây kín bên ngoài.
“Không thể hành động hấp tấp, người rất đông, chỉ cần sơ suất một chút là không khống chế được tình hình.” Nàng ngẫm nghĩ, bảo Ninh Trừng: “Báo cho điện hạ biết, chúng ta đã tới rồi.”
Ninh Trừng lườm lườm nàng, không cam tâm cho lắm, Phượng Tri Vi lạnh lùng nói: “Ngươi có tin không, nếu hôm nay ngươi không nghe lời ta, thì ngày mai ngươi sẽ phải cút về Đế Kinh.”
Ninh Trừng không còn cách nào khác, đành bắn tín hiệu. Gần như ngay lập tức, từ giữa đám đông đằng xa cũng bắn ra một tín hiệu màu vàng, tín hiệu kia bay thẳng lên cao, đến giữa chừng thì ngừng lại, chênh chếch bắn ra một vật gì đó vượt qua khỏi đám đông.
“Cố huynh!”
Phượng Tri Vi vừa hô, Cố Nam Y đã tung người nhảy lên, thu vật ấy vào trong tay.
Dân chúng vây bên ngoài chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có gì đó nhoáng lên, hoàn toàn không nhìn rõ bóng người, Cố Nam Y đã trở về bên cạnh Phượng Tri Vi.
Bên trong ống tròn màu vàng đựng một cuộn giấy, bên trên dùng than viết vài chữ, “Dùng lợi giải tán người.”
Trước mắt Phượng Tri Vi bừng sáng.
Vừa hay ăn khớp với ý tưởng của nàng.
“Lý chính.” Nàng hỏi Lý chính của thôn Cửu Tiết , “ ‘Kho thường bình’, gần đây nhất, là ở đâu?”
Kho thường bình là kho lương cấp huyện mà triều đình xây dựng khắp nơi, không được triều đình phê chuẩn thì không thể sử dụng, bình thường dùng để cứu trợ và dự trữ, cũng dùng để bình ổn giá lương thực.
“Trong huyện Bình Dã cách đây ba mươi dặm, có hai kho.” Lý chính đáp, thoáng nghi ngờ hỏi, “Ngài hỏi chuyện này làm gì? Kho thường bình nằm dưới quyền quản lý trực tiếp của Đốc lương đạo trong nha môn Bố chính sứ, nhưng không có thủ lệnh của Chu đại nhân thì không được mở kho, hơn nữa gần đây cai quản đặc biệt nghiêm ngặt.”
Đương nhiên phải nghiêm ngặt rồi, trong khoảng thười gian gần đây, vì vụ Thuyền bạc ti mà thế gia và quan phủ đang đấu đá, giá gạo ở Hoàng Hải tăng cao, Chu Hi Trung đương nhiên muốn nắm chặt kho thường bình trong tay mình, để chuẩn bị đem ra bình ổn vật giá trong tương lai, đặt mình vào thế bất bại. Phượng Tri Vi cười lạnh, đưa tay ra vẫy gọi Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ , “Thế tử gia, công tử gia!”
Hách Liên Tranh nghe Phượng Tri Vi dặn dò xong, chớp chớp mắt hỏi: “Nếu khăng khăng không chịu, thì có thể giết không?”
Phượng Tri Vi cười nhạt, câu chữ rít ra từ kẽ răng, “Vậy có thể giết.”
Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ dẫn theo Bát Bưu và hai trăm hộ vệ, một lần nữa nghe lời tiểu di gã đi “có thể giết”, sau khi tới huyện Bình Dã , gã và Diêu Dương Vũ chia hai ngả, mỗi người đến một kho lương. Hai người hẹn nhau, xem ai đòi được nhiều lương thực hơn, ai thua sẽ phải cắm một ngọn cỏ vào ௱ô** giả làm chó bò trên mặt đất ba vòng.
“Quản gia.” Phượng Tri Vi lại gọi quản gia Khế Viên tới, “Lập tức quay về Khế Viên, triệu tập mọi người, huy động mọi khoản tiền trên sổ sách mà các ngươi có thể huy động, dùng khoái mã vận chuyển đến huyện Bình Dã, phải làm thật nhanh, càng nhanh càng tốt.”
Quản gia biết việc này quan trọng, không thắc mắc một lời, thi lễ rồi lập tức rời đi.
“Lý chính, ngươi đi triệu tập tất tật mọi người hữu dụng trong thôn, thu thập tất cả chiêng trống, rồi khua ầm lên dọc đường cho ta, nói rằng quan trên ban bố cáo, xét thấy thủy triều và vật giá ở Phong Châu dâng cao ảnh hưởng đến sinh hoạt của người dân Phong Châu, nên triều đình hiện đang mở kho phát lương ở huyện thành Bình Dã, cứu trợ thiên tai. Những cụ già trên sáu mươi tuổi ở Phong Châu và các huyện xung quanh được lĩnh mười thăng gạo, năm lượng bạc, ngư dân Phong Châu và các huyện xung quanh gặp thiên tai được lĩnh mười thăng gạo, ba lượng bạc; công nhân làm thuê trong các xưởng đóng thuyền lớn dùng thẻ đánh số lĩnh mười thăng gạo, một lượng bạc. Việc cứu trọ thiên tai chỉ có hiệu lực trong ba ngày, phải đích thân đến kí nhận, quá hạn không chờ.” Phượng Tri vi rút một xấp ngân phiếu lớn đưa cho Lý chính, “Không cần biết là dùng cái gì, chỉ cần gõ nghe kêu thì đều lấy ra. Nhất định phải để mọi người đều nghe thấy, số bạc này là tiền công cho các ngươi, bao giờ đám đông bị giải tán, ta sẽ cho các ngươi thêm một lượng đúng bằng chừng này nữa!”
Lý chính cầm xấp ngân phiếu trong tay, kích động đến nỗi bàn tay cũng phát run, nhưng vẫn còn hơi do dự, “Lấy đâu ra lương thực chứ, quan trên không có công văn đưa xuống…”
“Lời ta nói chính là công văn.” Phượng Tri Vi cười nhạt, “Ngươi chỉ cần phái người lặp lại nguyên văn cho ta là được!”
“Các ngươi.” Phượng Tri Vi chỉ vào Ninh Trừng và một trăm hộ vệ còn lại, “Cởi lớp áo bên ngoài, chen vào đám đông, không cần phải làm gì cả. Chờ đám đông tản ra, các ngươi chỉ cần để ý xem đứa nào không chịu đi, mặt mũi đáng ngờ thì vây lại cho ta!”
“Dạ!”
Mọi người lĩnh mệnh rời đi, Phượng Tri Vi chắp tay nhìn trời, nghĩ điểm cứu trợ thiên tai đặt ở huyện Bình Dã, đám người này vội vàng chạy đi, bên kia hẳn là đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.
Chắn không bằng khơi(1), khuyên can không bằng trực tiếp dụ dỗ. Nếu cứ phí nước bọt tận tình khuyên bảo ở bên ngoài hoặc là xông vào gây sự, thì chi bằng dùng một đống bạc vẫy vẫy đằng xa, cho bọn họ tự động giải tán.
(1)Tương truyền khi vua Nghiêu lên ngôi đã phái Cổn đi trị thủy, ông ta chỉ biết đắp đê xây đập cho cao để ngăn lũ, dần dã nước lũ không có chỗ thoát, nhiều lần phá vỡ đê, nạn hồng thủy không sao trị dứt được. Đến khi vua Thuấn lên ngôi, biết việc này đã cho xử tử Cổn và cho con trai ông là Vũ kế tục công việc này. Thay vì đắp đê xây đập, Vũ dùng cách đào kênh mương khơi thông dòng chảy, dẫn nước vào đồng ruộng, đồng thời nạo vét lòng sông, giúp nước lũ có chỗ thoát đi, tránh được nạn hồng thủy, do đó có câu “chắn không bằng khơi”. Nghĩa bóng của nó là không nên giải quyết vấn đề theo kiểu đơn giản ***, mà nên tìm cách khéo léo khơi thông chỗ bế tắc.
Muốn mở kho phát lương, chắc chắn sẽ bị quan coi kho lương cản trở, cho một vị Thế tử có địa vị đặc biệt như Hách Liên Tranh và Diêu Dương Vũ con trai Thủ phụ ra mặt thì còn gì thích hợp hơn.
Kế đó nàng kéo Cố Nam Y đi, tìm hai thôn dân đổi sang áo vải.
“Cố huynh.” Nàng nghĩ đến một chuyện, nói với Cố Nam Y, “Đợi đến khi đám đông bắt đầu sơ tán, huynh hãy đứng trên cao để ý giúp tôi xem có gì không ổn thì báo hiệu cho tôi biết.”
Cố Nam Y bình tĩnh ăn hồ đào, vĩnh viễn đứng cách nàng ba bước, vươn tay ra là có thể với được.
Chẳng mấy chốc, Lý chính đã khua chiêng ầm ầm, dẫn theo hơn mấy chục tiểu tử trẻ khỏe đi dọc con đường hè hét tiến tới, chiêng trống không đủ, có người gõ nồi gang, có người gõ chậu, âm thanh hỗn loạn mà to rõ lập tức át đi tiếng người ồn ào huyên náo.
Những người đứng ngoài nghe thấy nội dung bố cáo đầu tiên, đều ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại. Sau đó tin tức bay qua đám đông như một trận gió, dần dần lan tỏa từ ngoài vào trong, truyền đến đâu dậy sóng đến đấy.
Những người này, phần lớn đều nằm trong đối tượng được cứu trợ thiên tai mà Phượng tri Vi tóm tắt lại. Phượng Tri Vi biết trong số đó có rất nhiều công nhân làm thuê cho Yên gia, cố ý thêm đối tượng này vào. Hơn nữa dân chúng Hoàng Hải rất nhiều người sống thọ, rất nhiều gia đình có cụ già trên sáu mươi tuổi, vả lại phần thưởng cho cụ già lại đặc biệt hậu hĩnh, thế là cả nhà sẽ bảo vệ cụ già lên đường đi lĩnh gạo lương tiền bạc cứu trợ thiên tai. Chẳng mấy chốc, những người quanh đây sẽ rủ nhau đi bằng sạch.
Lại giới hạn thười gian, giưới hạn địa điểm, chờ những người này từ từ đến huyện kế bên rồi quay về thì mọi chuyện đã xong xuôi.
Tin tức tốt lành luôn truyền bá cực nhanh, chờ Lý chính đi hết một vòng thì mọi người đều đã biết, đưa mắt nhìn nhau lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và mừng rỡ.
Lý chính này là lão Lý chính ở thôn Cửu Tiết, thôn dân đều biết mặt, dù sao chuyện thế này cũng chẳng ai dám bịa đặt, lập tức có người hét to: “Đi lĩnh gạo lương nào!”
Một tiếng hô được nghìn người đáp lại, vô số người quẳng gậy gỗ gạch đá trong tay đi, trong nháy mắt đã giải tán được xấp xỉ một nghìn người. Một số người chạy đến được nửa đường thì do dự dừng lại, nghe tin này lập tức ngoảnh đầu đi thẳng.
Suy cho cùng một việc có quan trọng đến đâu cùng không thể quan trọng hơn cái dạ dày mình, vả lại từ đường đã bị người ta xông vào đâu mà lo.
Phượng Tri Vi quan sát từ trên cây, thở phảo nhẹ nhõm, trái tim từ khi nghe được tin ấy vẫn treo lơ lửng, cối cùng cũng hơi buông lỏng được một chút.
Vừa buông lỏng, chợt cảm thấy đầu mình váng vất, suýt nữa đã ngã xuống khỏi cây. Cố Nam y đưa tay ra kéo nàng lại, sau lớp mạng che đôi mắt sáng rực rỡ nhìn nàng khó hiểu.
Phượng Tri Vi cười cười, nói: “Cây cao quá.”
Nàng lặng lẽ bắt mạch cho mình, rồi cụp mi mắt xuống.
Cố Nam Y quay sang, bỗng dưng Pu'ng Ng'n t, bắn ra một nắm hồ đào.
Hồ đào bay xuống như mưa, nhắm vào sau lưng đám người đang tản ra.
Một hán tử chen chúc trong đám đông, nhìn đoàn người dần dần giải tán, ánh mắt lộ ra vẻ nóng vội, lật ống tay áo, bàn tay hắn cầm một thanh chủy thủy rực rỡ bóng loáng.
Hắn đâm con dao vào *** một nam tử vội vàng đi lĩnh gạo lương!
Đao còn chưa đâm vào thịt, hắn đã há mồm chuẩn bị la hét: “*** kìa…”
Nhưng bất ngờ, một cái bóng màu vàng bay tới, “cộp” một tiếng đánh trúng chủy thủy của hắn. Chủy thủy gãy làm đôi, vật màu vàng kia rơi xuống đất, thì ra là một quả hồ đào nhỏ.
Cùng lúc đó, bốn bề vang lên đủ thứ âm thanh hỗn loạn, một tiếng la “Bắt trộm vặt đi!” gần như phát ra đồng thời với tiếng la của hắn, trực tiếp át đi câu “*** kìa”.
Có vài người đột nhiên chen đến bên cạnh hắn, người dẫn đầu tóm lấy tay hắn thô lỗ bẻ “rắc” ra sau lưng, khiến hắn tức thì chìm vào cơn mê.
Chuyện này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng. Liên tục lặp lại năm lần, năm lần đều bị dập tắt trong thoáng chốc. Dân chúng chắc mẩm là bắt trộm vặt, vừa sờ xuống túi tiền của mình vừa bỏ đi nhanh hơn.
Mấy nghìn người dần dần tản ra hết.
Mật thám của thế gia hoặc là Thường gia, bị tóm cổ.
Phượng Tri Vi thở phào một hơi dài, lộ ra ý cười mệt mỏi.
Nàng vẫn lo người quá đông, mật thám trà trộn bên trong một khi kích động, chỉ cần có chút xích mích với hộ quân của Ninh Dịch cũng có thể bị khuếch đại lên vô cùng. Dù Ninh Dịch vẫn an toàn lành lặn, nhưng bị người ta lợi dụng cái cớ này mà châm lửa thổi gió, thì hậu quả khó lòng tưởng tượng.
Ít nhất chuyện nàng đã hứa với Chu Hi Trung sẽ không thể hoàn thành, không thể thành lập Thuyền bạc ti cũng không thể hợp nhất các thế gia mà khống chế, càng miễn bàn đến chuyện hợp nhất Hoàng Hải không để Thường gia xâm nhập.
Ban đầu nàng còn hơi thắc mắc, tại sao trong vòng mấy canh giờ mật thám vẫn chưa thể xúi bẩy thành công. Bây giờ khi đám đông tan rã, rốt cuộc cũng thấy tình hình phía trước.
Bên ngoài từ đường Yên gia bề thế rộng rãi, giờ đang đắp vài gốc đại thụ, lấp kín mọi phương hướng xung quanh từ đường. Đội khiên trong hộ quân của Sở vương đặt khiên lên thân cây, che chắn vững vàng khung cảnh bên trong.
Ninh Dịch vừa phát hiện ra dân chúng bị kích động xông đến, đã lập tức hạ lệnh chặt gãy mấy gốc đại thụ trăm tuổi trước cửa từ đường, làm thành tấm khiên vững vàng ngăn cách, tránh tiếp xúc với dân chúng bên ngoài.
Trong tình thế này, dù kẻ nào cố ý muốn lợi dụng tây chân vô tình tiếp xúc để sinh sự thì cũng bó tay- còn gốc cây rộng cả trượng cơ mà!
Nếu không nhờ y quyết đoán kịp thời, chỉ e hôm nay chưa đợi được Phượng Tri Vi đến đã sinh loạn rồi.
Kỳ thật khi Ninh Dịch phát hiện dân chúng vây mình lại cũng có thể rút lui đúng lúc, nhưng y lại chọn cách ở lại hiểm địa, hiển nhiên một phần là vì tin tưởng Phượng Tri Vi có thể giải quyết; mà phần lớn hơn, là vì y không muốn lùi bước trước Yên gia.
Trước quyết định bảo vệ Yên Hoài Thạch của Phượng Tri Vi , y chưa bao giờ bình luận, nhưng lại dùng hành động của bản thân để chứng minh đầy đủ thái độ của mình.
Phượng Tri Vi leo xuống cây, cảm thấy mình càng thêm chóng mặt, nóng lên một chặp rồi lại lạnh đi một chặp. Nàng miễn cưỡng mỉm cười, tụt lại vài bước sau Cố Nam Y.
Trước gốc đại thụ, hộ quân thấy nàng, mở lá chắn ra.
Cố Nam y lại gần kéo ống tay áo nàng, muốn đưa nàng bay qua đại thụ. Phượng Tri Vi nghiêng người tránh ra, cười nói: “Để tôi tự đi.”
Nàng bò lên đại thụ, cất bước nhẹ nhàng, vừa đi vừa phất tay ra hiệu lui đi. Hộ vệ cầm khiên thấy hôm nay nàng quyết đoán và nghiêm túc khác xa ngày thường, không ai dám tiến lên quấy nhiễu, bèn lui tít ra xa.
Nàng bò lên gốc cây, những tấm khiên xòe ra như mặt quạt.
Nàng nhìn thấy người đứng sau gốc cây, trước từ đường.
Giữa lớp lớp hộ vệ, người kia tựa nghiêng vào một gốc cây, bên dưới trải áo choàng màu đỏ vàng. Có lẽ do ra đi quá vội, nên y chỉ mặc áo bào màu nguyệt bạch dát viền vàng, khoác một lớp áo mỏng màu đen thêu một đóa mạn đà la vàng, dải lụa màu vàng nhạt rủ xuống từ thắt lưng, đan xen với tấm áo choàng dưới chân, hóa thành một vẻ đẹp hoa diễm.
Y đang đánh cờ.
Lọt giữa vạn người, ở chốn nguy nan, trong tình huống y bức bách người người bức bách y hai bên vây khốn lẫn nhau, trong hiểm cảnh chỉ cần hơi sơ ý một chút là một đốm lửa thiêu cháy cánh đồng, y lại đang đánh cờ với bản thân.
Y dựa vào gốc cây, phong thái nhẹ nhàng, trước mặt là một bàn cờ gỗ tạm thời gọt ra, dùng hai loại lá cây làm quân cờ, một bên lục một bên vàng, hai bên đều tham chiến. Y mím môi, chăm chú “ngắm” bàn cờ, nhìn điệu bộ kia thì hẳn là đang suy ngẫm xem phải làm sao để dùng tướng quân bên lục của mình ăn soái bên vàng cũng của mình nốt.
Phượng Tri Vi đứng trên cao nhìn xuống, ngắm Ninh Dịch phía xa. Ánh hoàng hôm xuyên qua tầng lá cây loang lổ, chiếu xuống cuối hàng mày y. Y có vẻ ung dung, hàng mi dài vẽ lên một đường cong ưu mỹ dưới khóe mắt, mang cảm giác tĩnh mịch ấm áp lạ thường.
Nhìn sắc mặt ấy, Phượng Tri Vi chợt cảm thấy âm thầm đau xót.
Nàng cũng mím môi, cố đè nén tâm tư bỗng dưng dâng trào thành một sợi mỏng, ép nó trở lại trong lòng.
Ninh Dịch ngồi bên dưới nghe thấy tiếng động, ngoái đầu lại mỉm cười nhìn nàng, vẫy tay với nàng, nói: “Ngươi tới rồi.”
“Dạ.”
Hỏi rất tùy tiện, đáp rất giản đơn, dường như chỉ là nàng làm xong công việc trở về, gặp nhau trong Khế Viên, buông một lời chào nhẹ bẫng như thế.
“Qua đây.” Ninh Dịch lại gọi nàng.
Phượng Tri Vi chậm rãi leo xuống, dừng lại đằng xa trước mặt y khoảng một trượng.
Ninh Dịch nghe tiếng bước chân của nàng, nhíu mày cười bảo: “Sao hôm nay mặt mày nhăn nhó vậy, bị dọa rồi à?”
Phượng Tri Vi cười cười, vẫn không nhích lại gần, hỏi: “Bên trong thế nào rồi?”
“Vẫn y như cũ.” Ninh Dịch đứng dậy, phất loạn bàn cờ bằng lá cây, tiến lại kéo tay nàng, “Có gì ăn không? Ta đã một ngày chưa có gì bỏ bụng, sắp ૮ɦếƭ đói rồi.”
Phượng Tri Vi ngiêng người đi, tránh né rất xa, đáp: “Không có.”
“Hôm nay ngươi làm sao thế?” Ninh Dịch nhíu mày, dừng chân, “Ngươi trách ta không cương quyết ςướק người ra phải không? Chuyện từ đường của dòng họ rất quan trọng, nếu để xảy ra chuyện gì sẽ không có lợi cho công việc sau này của ngươi ở Hoàng Hải, cho nên ta chọn cách chờ…”
“Không, không phải.” Phượng Tri Vi lập tức gạt đi, “Không thể cương quyết ςướק người, nếu đổi lại là tôi thì cũng chỉ còn cách ấy.”
“Cũng chưa chắc.” Ninh Dịch cười lạnh, “Tính nhẫn nại của bản vương chỉ có chừng mực thôi, nếu Yên gia thật sự dám không nể mặt triều đình, thì bản vương cũng không cho bọn họ đường lui.”
Y đi đến trước mặt Phượng Tri Vi, nàng lại lùi thêm vài bước, khi y sắp bắt được ống tay áo nàng, thì nàng lách qua bên cạnh y. Hương thơm dìu dịu của nàng lướt qua chóp mũi y, phảng phất mang theo một mùi hương khác. Ninh Dịch giật mình, bản năng mách bảo y ngửi thêm, nhưng nàng đã lướt sang phía bên kia.
Y lẳng lặng đứng đó, sắc mặt dần dần tái đi, nhưng không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng bảo: “Ngươi đã đến đây, thì việc này ta không nên vượt quá chức trách, ngươi hãy tự quyết định đi.”
Nói đoạn y xoay người, Phượng tri Vi im lặng không nói, nhìn hộ quân của Sở vương tập kết thành đội chuẩn bị rời đi.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Phượng Tri Vi nhìn lại thì thấy một cô gái xinh xắn lanh lợi, váy vải trâm gỗ, tất tả chạy tới trước gốc cây, gặp đại thụ liền vén váy lên đến eo buộc lại rồi leo lên, đội khiên lập tức chĩa giáo ra ngăn cản, quát: “Ai!”
“Hoa Quỳnh là người của thôn Thiên Thủy thuộc Phong Châu , Hoàng Hải, xin cầu kiến điện hạ.” Cô gái ấy ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt ngăm đen, mặt mày thanh tú, ăn nói đặc biệt rõ ràng.
Ninh Dịch quay sang chỗ khác.
Cô gái kia cúi lạy trên gốc cây, nói: “Điện hạ, dân nữ đến mở cửa cho ngài!”
Phượng Tri Vi và Ninh Dịch đều quay phắt lại, trong mắt lóe lên một tia vui mừng- từ đường chỉ có người trong Yên thị mới được bước vào, những kẻ khác nếu vào đều là kẻ thù của dòng tộc. Trong tình thế này của Yên gia, bất cứ người nào thuộc Yên gia cũng không chịu mở cửa cho bọn họ, chỉ còn cách giằng co; nếu có một người của Yên gia mở cửa, thì chẳng còn vấn đề gì nữa.
“Ngươi là ai?” Ninh Dịch hết sức bình tĩnh, “Ngươi họ Hoa, không phải họ Yên, không phải người của Yên gia mà gọi mở cửa là tử tội, ngươi chớ tự đâm đầu tìm ૮ɦếƭ.”
“Điện hạ.” Hoa Quỳnh dập đầu, cất giọng lanh lảnh, “Trong từ đường này có mẹ chồng và chồng của dân nữ, nếu không thể đồng sinh, thì chi bằng cộng tử!”
Hai người đều giật mình, “Chồng?!”
Phượng Tri Vi “hự” một tiếng, không ngờ Yên Hoài Thạch đã có phu nhân ở Hoàng Hải, sao chẳng nghe hắn nhắc gì? Còn nữa, dù gì Yên Hoài Thạch cũng là con cháu Yên gia, cô gái này là phu nhân hắn, cũng nên ăn ngon mặc đẹp, sao lại ăn mặc như một ngư dân thế kia?
Ánh mắt Phượng Tri Vi dừng lại trên tay chân nàng ta, cô gái này đi chân đất giày cỏ, ống quần xắn cao, trên cổ tay và cổ chân còn có vết bầm do dây thừng mài qua, có nơi đã mài đến rách da thấy xương, máu chảy đầm đìa.
Nàng ta làm thế nào để đến đây? Vùng ra khỏi dây thừng? Chạy thẳng một mạch? Cho nên giầy rơm rách nát, thân thể đầuy vết thương?
“Để cô ấy qua đây.” Phượng Tri Vi ra lệnh, hộ vệ liền tránh đường. Hoa Quỳnh hơi chật vật leo xuống cây, cũng không tiến tới hàn huyên với họ, mà chạy thẳng đến cửa từ đường.
Vừa bước qua, vừa rút từ sau lưng ra một đôi đinh ba.
Phượng Tri Vi lại “hự” một tiếng, trợn mắt há mồm.
Đây không phải là đến làm loạn chứ?
Nàng không yên tâm cho lắm, đành phải đi theo nàng ta. Hoa Quỳnh đi đến trước cửa từ đường, bắt đầu gõ cửa, vừa gõ vừa lên giọng: “Yên Trường Thiên, trưởng tôn dòng đích đời thứ bảy trăm ba mươi hai của Yên thị, cầu kiến Tông chủ!”
Phượng Tri Vi và Ninh Dịch đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ gần đây giao thiệp với Yên gia mà chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, lại còn là trưởng tôn Yên thị?
Vả lại đây rõ ràng là một cái tên con trai, cô gái này chẳng phải đã nói tên mình là Hoa Quỳnh sao?
Cửa từ đường e dè cẩn thận mở ra một khe, một khuôn mặt thò ra một nửa, hình như là gã Yên Hoài Viễn kia. Đầu tiên hắn xanh mặt liếc Ninh Dịch và Phượng Tri Vi, sau đấy mới nhìn sang Hoa Quỳnh, hình như khẽ run lên, rồi lập tức mở mồm chửi rủa.
“Con góa non này! Tiện nhân! Yên Trường Thiên cái gì chứ? Yên Trường Thiên là ai? Yên gia đến giwof mới chỉ nhập phổ bảy trăm ba mươi mốt đời, lấy đâu ra đời thứ bảy trăm ba mươi hai? Một đứa khác họ như ngươi dám đến gõ cửa từ đường, dám ăn nói bậy bạ ở từ đường, ta giết ngươi luôn bây giờ!”
“Ngươi có gan thì giết đi!” Hoa Quỳnh không hề sợ hãi, “Chỉ cần ngươi dám gánh cái tiếng ngỗ nghịch tổ tông, trước cửa từ đường *** trưởng tôn dòng đích của Yên gia nhà các ngươi, thì ta phục ngươi rồi!”
“Trưởng tôn dòng đích cái gì chứ, cút!” Yên Hoài Viễn nổi giận, đưa tay ra đẩy nàng ta.
Hoa Quỳnh bỗng dưng lùi lại một bước, ngang nhiên vén áo ngoài lên, ưỡng bụng ra, hét lớn: “Yên Trường Thiên ở đây này!”
Hơn một nghìn người trong nháy mắt đã lặng ngắt như tờ.
Phượng Tri Vi hiếm khi há hốc miệng như thế.
Cố Nam Y ngơ ngác nhìn cái bụng nhô lên, rồi lại nhìn quả hồ đào trong tay.
Ninh Trừng ngã bổ chửng xuống đất.
Dưới ánh mặt trời, cô gái vén vạt áo lên, bình thản lộ mình trước mặt hàng nghìn người. Cái bụng chỉ được một lớp ảo đơn mỏng che phủ hơi nhô cao, xuyên qua lớp vải thưa, dường như có thể thấy vết rạn(1) của bà bầu bên trên.
(1)Trên bụng phụ nữ có thai thường xuất hiện nhiều vết rạn sậm màu do chịu ảnh hưởng của hormone thai kì và do da bụng bị giãn đột ngột.
Yên Hoài Viễn đứng trơ ra đó, bàn tay đông cứng giữa không trung, không biết đường rụt lại.
“Trưởng tôn dòng đích đời thứ bảy trăm ba mươi hai của yên gia các ngươi, giờ đang nằm trong bụng ta!” Hoa Quỳnh thần sắc đanh thép, hoàn toàn không để ý đến y phục xộc xệch của mình, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Yên Hoài Viễn, nói rành rọt từng chữ, “Căn cứ theo lệnh đặt tên nối trong gia phả, thì đời thứ bảy trăm ba mươi hai có chữ đệm là ‘Trường’. Ta đặt cho nó cái tên Yên Trường Thiên . Yên Hoài Viễn, bây giờ, Yên Trường Thiên muốn vào trong đó!”
Giọng nàng ta oang oang, mồm miệng đặc biệt rành rọt nhanh nhẹn, hơn một nghìn người nghe thấy rõ ràng.
Ninh Dịch bỗng nhẹ nhàng khen: “Hay lắm!”
Phượng Tri Vi cảm khái thở dài: “Yên huynh có phúc!”
Yên Hoài Viễn hồn bay phách lạc, ngó chằm chằm vào bụng nàng ta rất lâu, rồi buông tay lùi ra đằng sau. Bên trong xì xào một trận, chẳng bao lâu sau có giọng nói già cả truyền ra, chính là Yên thái công, run rẩy nói: “Hoa Quỳnh, quả phụ không giữ nữ tắc không biết hổ thẹn nhà ngươi! Lại dám ăn nói quàng xiên trước thành địa từ đường Yên thị, còn không máu cút về cho ta!”
“Ai ăn nói quàng xiên thì người ấy tự biết!” Hoa Quỳnh đốp lại, một câu cũng không nhường, “Có thần chủ bài vị của Đại Yên thị Thủy hoàng đế ở trên, các đời con cháu ai dám ở từ đường đổi trắng thay đen, đặt điều bịa chuyện, ắt bị trời phạt, gia tộc gặp họa! Lão gia, ông không sợ bị trời phạt sao!”
Yên thái công bị sặc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, giận dữ nói: “Chỉ dựa vào một đứa con gái khác họ như ngươi, ba hoa khoác lác rằng mình mang giọt máu của Yên gia, là Yên thị ta sẽ cho ngươi bước vào từ đường? Ngươi nằm mơ đi nhé!”
“Thế hệ này của yên gia các ông không tích đức, con cháu thưa thớt.” Hoa Quỳnh cười nhạt, “Từ năm ngoái khi đứa cháu ở chi thứ ૮ɦếƭ đuối dưới biển, bây giwof chỉ còn lại toàn con gái không được ghi tên vào gia phả. Giờ tôi đang mang trong mình trưởng tôn dòng đích của Yên gia các ông, mà ông dám nhốt tôi ngoài cửa? Yên gia các ông xưa nay luôn truyền thừa cho con trưởng dòng đích, đại thiếu gia đời trước đã trốn đi, đến đời này ông lại muốn lấy ân oán đời trước ra xua đuổi Hoài Thạch. Nhưng đứa con trong bụng tôi, không trốn đi, cũng không phạm sai lầm, ông không có cớ gì mà ngăn cản nó!”
‘Ngươi là cái thá gì? Một quả phụ khắc ૮ɦếƭ trượng phu, chưa bao giờ đặt chân vào cửa Yên gia chúng ta, cũng dám nói mình mang huyết mạch thần thánh của hoàng tộc Yên thị?”
“Hoài Thạch!” Hoa Quỳnh lập tức lùi lại một bước, la to, “Chàng có nghe thấy không? Bây giờ thiếp hỏi chàng một câu, chàng có cưới thiếp không?!”
Một khoảng lặng ngắt, mọi người chấn động vì sự to gan của cô gái này, ai nấy ngây ra như phỗng, trong nháy mắt đã ngừng thở.
Cương quyết phơi bụng, cầu hôn trước mặt mọi người, một cô gái như vậy, bất chấp danh dự và vận mệnh cả đời mình, giờ này đang liều mạng cứu cho được tình lang.
Quãng im ắng ngắn ngủi khiến người ta cảm thấy gian nan, nhịp thở của mọi người đều bị kéo dài ra, dường như rất lâu sau đó, trong một góc sâu của từ đường, tiếng Yên Hoài Thạch văng vẳng vang lên.
Chỉ có một chữ.
“Cưới!”
Chém đinh chặt sắt, một đi không trở về.
Có tiếng rầm rầm, hơn một nghìn hộ vệ quên mất thân phận của mình, đồng thanh khen hay. Ánh mắt Phượng Tri Vi sáng lấp lánh, chỉ cảm thấy dòng máu nóng đã nguội lạnh từ lâu, trong nháy mắt đã sục sôi.
Ninh Dịch vẫn không nói gì, nhưng lại đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn nàng. Phượng Tri Vi không dám nhìn vào mắt y, lại nghe y khẽ thở dài.
Hoa Quỳnh ngửa đầu, dòng lệ rưng rưng trong mắt, nhưng vẫn không rơi xuống.
“Cho dù nó cưới ngươi,” Yên thái công ngơ ngẩn một hồi, rồi cất giọng khản đặc, “ngươi làm sao dám chắc đây là con trai? Con gái cũng không được bước vào!”
“Cũng dễ thôi.” Hoa Quỳnh mỉm cười khinh miệt.
Tim Phượng Tri Vi bỗng dưng nhảy lên.
“Xoẹt.”
Hoa Quỳnh trở tay rút đôi đinh ba kia ra, dưới ánh mặt trời đôi đinh ba đã mài sáng bóng phản chiếu tia nắng chói chang.
“Nhìn thử là biết!”
Ánh sáng lóe lên, đinh ba đâm vào bụng!
“Đừng….” Yên thái công hoảng hốt la to.
Trong khoảnh khắc ấy, ông đã sợ đến nỗi trái tim gì nua cũng ૮ɦếƭ lặng.
Trong từ đường không thể *** con cháu Yên gia, bằng không đương sự sẽ bị đánh què hai chân trục xuất khỏi Hoàng Hải.
Lỡ đâu nàng ta mổ ra một đứa bé trai thật, thì cái mạng già của ông cũng không đủ đền bù.
“Bốp.”
Một quả hồ đào bay đến đúng lúc, giải cứu tính mạng Yên Trường Thiên.
Ninh Trừng đã lướt qua, tịch thu đôi đinh ba kia, vừa thu đinh ba vừa vỗ vỗ vai Hoa Quỳnh, khẽ cười bảo: “Tính toán thời gian cũng vừa vặn đấy.”
Hoa Quỳnh hình như không nghe thấy gì, nàng ta đưa một tay lên che bụng. Động tác vừa rồi vẫn quá độc quá nhanh, mũi đinh ba sắc lẻm cắt đứt lớp da ở bụng, máu tươi rỉ ra trên mặt đất lát đá tảng.
Hơn một nghìn người ngây ra tại chỗ- từ khi cô gái này xuất hiện, mọi người bị nàng ta đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ lâu đã quên mở miệng.
“Chính ông không cần tôi chứng minh nhé.” Nàng ta mỉm cười, để lộ răng nanh trắng lóa, giống y như loài thú nào đó trong núi, “Vậy bây giờ mở cửa ra đi, trưởng tôn dòng đích Yên Trường Thiên muốn vào trong đó.”
Yên thái công nhìn sững nàng ta rất lâu, lộ ra sắc mặt tuyệt vọng vì bại trong gang tấc, một lúc sau mới lặng lẽ vẫy tay.
Cánh cửa từu đường ầm ầm mở ra, ánh nắng nãy giờ vẫn bị cản lại bên ngoài kéo dài rồi vẽ ra một hình quạt khổng lồ đằng sau cánh cửa sắt đen thui.
Phượng Tri Vi nhìn Hoa Quỳnh đang ngạo nghễ vuốt bụng mỉm cười giữa bóng nắng hình cung đang không ngừng mở rộng, rồi thở ra một hơi rất dài.
Kế đó nàng lùi lại một bước, tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống.
Ninh Dịch nãy giờ vẫn chăm chú nghe tiếng động từ đằng ấy, lập tức ngoái đầu nhìn về hướng của nàng.
“Ninh Trừng.” Phượng Tri Vi bình tĩnh căn dặn Ninh Trừng, “Lát nữa hãy trông coi chủ nhân ngươi cho kĩ, đừng để y lại gần, ngoài ra, nếu được thì hãy giúp ta giữ Cố huynh lại luôn nhé.”
Rồi nàng ngả xuống về phía sau.
Trong nháy mắt, giữa bóng nắng chập chờn, hình như nàng thấy ai nhào tới.
Nghe tiếng ai đang hét chói tai.
“Tri Vi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc