Hoàng Quyền - Chương 24

Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên

Chặn Xe Quấy Nhiễu
Hôm sau Phượng Tri Vi không phải trực ban, điểm danh vào giờ mão(*) xong bèn đổi lại nữ trang, đứng ngoài thành chờ “được đón về phủ”.
(*) Giờ Mão: Khoảng thời gian từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Vừa đứng chưa ấm chỗ, đã thấy một đám nam tử dị tộc ăn vận bảnh bao đang phi ngựa hò hét lao tới, người dân xếp hàng ở cửa thành đều nhường đường, mà vẫn hịt đầy bụi bặm của chúng.
Tay lính canh cửa nhíu mày lẩm bẩm: “Hô Trác Thập Nhị Bộ! Ngày càng ngang ngược!”
Phượng Tri Vi cũng nhíu mày, Hô Trác Thập Nhị Bộ là bộ tộc lớn nhất trong thảo nguyên, ban đầu họ chung một góc gác với Đại Liêu, tổ tiên do tranh ngôi thất bại, chiếm giữ thảo nguyên Tây Nam. Sau họ không đấu lại Đại Liêu trong những trận chiến hằng năm, bèn xin nhập vào bản đồ Thiên Thịnh, tự nguyện xưng thần cống nạp. Cống nạp thật ra cũng chỉ để bày tỏ thành ý mà thôi, bởi địa bàn của Hô Trác Thập Nhị Bộ có một vùng lớn nằm giữa Đại Liêu và Thiên Thịnh, chính là lá chắn tự nhiên một khi Đại Liêu xâm phạm Thiên Thịnh, mỗi mùa đông Thiên Thịnh còn phải phát một mớ lương thực chi viện cho bọn họ.
Bây giờ Thiên Thịnh và Đại Liêu sắp khai chiến, lập trường của Hô Trác Thập Nhị Bộ lại càng tỏ ra quan trọng. Nghe đâu Hô Trác Bộ cũng xuất một vạn quân để tỏ lòng chân thành, lại phái Vương thế tử đích thân lên kinh thành bái kiến Hoàng đế. Bởi thế triều đình còn phải ra sức lôi kéo gấp bội, xem ra một phen hậu đãi đã khiến bộ tộc này trở nên kêu ngạo và quen hưởng thụ mất rồi.
Lúc này Phượng Tri Vi không muốn rắc rối, nàng leo lên xe ngựa Thu phủ trước sự nghênh đón của quản sự trong phủ. Nhưng xe ngựa vừa chuyển bánh, bỗng có người gõ lên lớp pha lê.
Nhìn động tác kia rõ ràng là gõ, nhưng vừa gõ một cái, lớp pha lê đắt tiền đã vỡ vụn đánh “choang” một tiếng.
Một người cười nói bên ngoài cửa sổ: “Lâu nay vẫn nghe danh các tiểu thư con nhà danh giá ở Đế Kinh đều xinh đẹp yểu điệu, hoàn toàn không giống nữ nhi thảo nguyên. Khó khăn lắm mới gặp được một người, cho ta xem một cái nào.”
Lời lẽ rất đơn giản, cũng chính là đơn giản mà thành ra hết sức tùy tiện. Tựa như trên thế gian này, lời gã nói chính là mệnh lệnh, không ai được phép trái lời gã một phần.
Đại quản gia Thu phủ giật mình khiếp sợ - trước khi đến đây hắn đã được phu nhân dặn tới dặn lui, rằng phải đối xử cung kính với Phượng tiểu thư. Tuy trong lòng hắn bất mãn, nhưng cũng không dám làm qua quýt mệnh lệnh của phu nhân, không ngờ khi đến cửa thành lại gặp phải chuyện này.
Tuy quan viên của Vương triều Thiên Thịnh chuộng nếp phong lưu, nhưng vẫn giữ riệt lấy con gái nhà mình. Con gái chưa gả chồng bị nam nhân lạ mặt trêu ghẹo trên đường, nhất định sẽ tổn hại đến thanh danh.
Hắn dẫn theo hộ vệ định ngăn gã kia lại, nhưng vừa dợm bước đã nghe “xoẹt” một tiếng, mấy con ngựa khỏe đồng loạt chắn ngang trước mặt hắn, tiếng gõ móng đều tăm tắp như một, bảy tám cây roi da bò màu đỏ thẩm quấn tơ vàng uốn lại như linh xà, hộ hệ Thu phủ liền bị quẳng ra bốn phía như những viên đạn.
Mấy kẻ này hành động linh hoạt, động tác đồng đều, mặt mũi giấu dưới vành mũ rộng, chỉ thấy râu ria lún phún trên khuôn cằm như gọt như đẽo.
Nam tử đứng bên xe ngựa, một ngón tay gõ vỡ pha lê từ đầu đến cuối không ngoái đầu lại, chuyên tâm muốn “nghía thử tiểu thư con nhà danh giá”.
Pha lê vỡ vụn, rèm trúc vén lên, ánh nắng rực rỡ, Phượng Tri Vi vội vã nghiêng mặt đi.
Nhưng trong lúc quay đi, ánh mắt kẻ kia như mắt chim ưng, nhoáng cái đã nhìn rõ dung mạo nàng, sau một thoáng ngẩn ngơ, bỗng cất giọng cười ha hả.
“Ây da, Trường Sinh Thiên của ta!” Gã cười đến run rẩy toàn thân, “Ta nói tiểu thư nhà giàu ở Trung Nguyên can chi phải ra sức che che đậy đậy! Té ra đều mấy hoàng kiểm bà(*) không dám nhìn mặt người ta!”
(*)Hoàng kiểm bà: Nghĩa đen là bà già mặt vàng, nghĩa bóng là phụ nữ có tuổi đã lấy chồng. Phượng Tri Vi hóa trang mặt vàng, chi tiết này tác giả chơi chữ.
“Có bệnh hả?” Gã thích thú đưa tay ra nâng cầm Phượng Tri Vi, “Nữ tử Trung Nguyên, ai cũng yếu ớt như thế ư?”
Tay gã đột ngột cứng đờ.
Trong thùng xe âm ưu, một tia sáng lạnh phản chiếu lên cổ tay gã.
Ba phân dưới cổ tay là điểm yếu của gân tay, một miếng pha lê vỡ sắc lẹm đặt lên vị trí ૮ɦếƭ người này, không chút do dự.
“Nữ tử Trung Nguyên, đúng là yếu ớt như nhau cả.” Phượng Tri Vi sóng mắt long lanh, giọng nói dịu dàng, “Lỡ đâu bị dọa, tay run lên, thì cánh tay giương cung lắp tên của nam nhi thảo nguyên cũng sẽ yếu mềm như nữ tử Trung Nguyên.”
Người bên ngoài xe hình như đã bình tĩnh trở lại, từ góc độ của Phượng Tri Vi chỉ nhìn thấy khuôn cằm góc cạnh và sống mũi thẳng tắp của gã.
“Thì ra nữ tử Trung Nguyên không những là hoàng kiểm bà, mà còn hung dữ.” Người kia đột ngột cười dại, không hề tránh né, ngón tay vừa Pu'ng ra đã trở tay chụp tới, “rắc” một tiếng, miếng pha lê đã vỡ thành hai nửa, một mảnh đâm vào *** máu xối ào ào, một mảnh bắn lên, nhắm thẳng vào hai mắt Phượng Tri Vi.
Kẻ này lại bất chấp gân tay có thể bị thương, quyết không chịu nhượng bộ!
“Nam Y!” Phượng Tri Vi gọi khẽ.
Nha hoàn áo xanh vẫn mãi miết ăn hồ đào trong góc tối của xe lập tức bổ ngang ra một chưởng.
Tay áo phất lên như mây trôi, kình phong lại hung mãnh như sấm chớp, “vù” một tiếng đã nhẹ nhàng đẩy kẻ đó ra ngoài. Thân hình vạm vỡ của gã bay lên như một miếng giẻ rách, không hãm được đà, đâm sầm vào tiệm tạp hóa bên ngoài thành.
Đám đông bu vào xem xung quanh chỉ thấy nam tử ngang ngược kia ban đầu buông lời chế giễu cô gái ngồi trong xe ngựa của Thu gia, sau đó thò tay vào trong xe. Họ còn đang định than thở thay vị Thu tiểu thư ấy, thì đã thấy kẻ kia hình như đột ngột bị cuồng phong cuốn lên, trong nháy mắt đã rớt xuống một cách thảm hại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì màn xe ngựa đã vén lên, sau đó truyền ra một giọng nữ ôn hòa tán thưởng.
“Hay cho một chiêu khinh công tuyệt diệu Lên trời không lối Xuống đất không đường Đầu lái chân nương Thất điên bát đảo Trăm ma đi dạo Hoa tay múa chân Mai phục bốn bên Tỳ bà tám hướng Nhạn rơi đem nướng Lướt nước đạp bèo!”

Mọi người hóa đá tại chỗ, ra sức tự hỏi môn tuyệt thế khinh công tên dài bốn mươi chữ kia rốt cuộc là môn khinh công gì, đến khi hoàn hồn thì cổ xe ngựa Thu phủ cũng đã đi mất dạng.
Trong tiệm tạp hóa bán y phục cũ, nam tử chặn xe được hộ vệ đuổi tới, giải thoát ra khỏi một núi quần thủng áo rách, đầu đội một cái áo khoác hoa, cổ tròng một bộ đạo bào rách rưới, vành tai treo lủng liểng một chiếc tất sặc sỡ, ngơ ngác nhìn theo hướng xe ngựa Thu phủ rời xa.
Dưới ánh mặt trời, trên gương mặt bị đánh đến bầm dập nhìn không rõ ngũ quan, đôi ngươi sâu thẳm có màu sắc như R*ợ*u ngon lập lòe thứ ánh sáng kỳ dị.
“Ha! Nữ tử Trung Nguyên!”
Phượng Tri Vi hoàn toàn coi vụ bị chặn đường ở cổng thành như một trò hề, hôm nay tâm trạng nàng rất vui vẻ, sẽ không so đo với bất cứ kẻ nào.
Nàng chống cầm, mỉm cười nhìn nha hoàn áo xanh của mình – hãy nhìn Cố thiếu gia nhà chúng ta kìa, mặc nữ trang mới đẹp làm sao, eo ra eo, mặt ra mặt…Ợ, ngoại trừ *** lép ra.
Cố Nam Y chuyên tâm ăn hồ đào – đêm qua Phượng Tri Vi đã bóc một đống đầy ụ cho y, vừa bóc lại vừa tiện tay đưa y phục cho y đổi.
Phượng Tri Vi biết Cố thiếu gia xưa nay vẫn không thèm hao phí tâm tư vào bất cứ việc gì, trừ nàng ra, cho nên căn bản không cần lo y sẽ kiêng kị cái gì mà đường đường nam nhi không mặc đồ nữ. Nàng chỉ cần phụ trách thiết kế bộ đồ nha hoàn sao cho đơn giản một chút, màu sắc y phục nhất định phải là xanh thiên thủy, chất liệu y phục nhất định phải mềm mại mỏng nhẹ như những bộ đồ y thường mặc là được.
Nón che đổi thành mạng che, trong lúc đổi Phượng Tri Vi thành thật nhắm nghiền hai mắt, bằng không Cố thiếu gia sẽ P0'p vỡ hồ đào thành những tiếng răng rắc, cho trí tưởng tượng của người ta bay cao bay xa.
Cố thiếu gia ngự tiền tứ phẩm đới đao thành tẩu mỗi ngày một rớt giá, cuối cùng rớt xuống làm nha hoàn của đại tiểu thư Phượng gia…
Xe đi đến nội đường của Thu phủ mới dừng bánh, Thu phu nhân dẫn theo nha hoàn bà thím đích thân ra nghênh đón.
Phượng phu nhân và Phượng Hạo cũng có mặt, họ ăn mặc tươm tất hơn hôm qua rất nhiều. Phượng phu nhân sắc mặt phức tạp, Phượng Hạo lại vác nguyên bộ mặt nhăn nhăn nhó nhó.
An đại nương không nằm trong đội bà thím, Phượng Tri Vi mỉm cười hài lòng, xem ra Thu phu nhân rất thức thời.
“Tri Vi!” Sau một đêm, nét mặt Thu phu nhân đã điều chỉnh thành gần gũi tự nhiên, ân cần chào đón, “Đầu năm tiễn cháu sang nhà ông cậu bên Giang Hoài cho khuây khỏa, đến giờ mới chịu về, ở nhà ông cậu có vui không? Ông cậu bà mợ với các tỷ muội cháu đều khỏe chứ? Cháu thấy phong cảnh Giang Hoài so với Đế Kinh thế nào?”
“Phiền mợ lo lắng rồi!” Phượng Tri Vi mỉm cười thi lễ, “Các trưởng bối và tỷ muội và bên ấy đều khỏe, họ nhờ cháu hỏi thăm sức khỏe mợ đấy.”
Hai người vừa hàn huyên vừa bước vào nội đường, ung dung kể ra hồi ấy Phượng Tri Vi đã đi đâu sau khi ra phủ. Còn mọi người có tin hay không, Phượng Tri Vi cũng mặc xác, ai muốn nhảy ra gây sự tìm ૮ɦếƭ? Xin mời.
Người trong phòng đã yên vị cả, Thu phu nhân bèn cười nói: “Mợ đã thu xếp gọn gàng Thái Gia cư, lát nữa hãy dọn sang đó.”
Trong phòng rộ lên những tiếng ồn ào kinh ngạc, Thu phủ từ trên xuống dưới cho đến nay vẫn lơ mơ không hiểu lý do cho sự trở về đột ngột của Phượng Tri Vi và thái độ thay đổi hoàn toàn của Thu phu nhân, giờ lại nghe bà nói muốn cho Phượng Tri Vi đến ở trong căn viện mà đại tiểu thư đã ở trước khi xuất giá, thì càng thêm sửng sốt.
Phượng Tri Vi mỉm cười, từ lâu nàng đã nghĩ kỹ xem mình nên ở nơi nào – Tụy Phương trai vốn vốn là chỗ của Ngũ di nương vùi mạng dưới hố, đó mới là mục đích chân chính khiến nàng hồi phủ. Thái Gia cư quá gần nhà chính, cũng không thuận tiện cho thân phận kép này của nàng.
Lời khước từ còn chưa nói ra miệng, thì đã nghe một tiếng quát lạnh lùng.
“Cô ta là cái thá gì chứ! Làm sao xứng ở trong phòng của đại tỷ ta!”
Nghe tiếng là thấy người, một bóng hình màu xanh biếc sải bước tiến thẳng vào cửa, đó là Thu tam tiểu thư Thu Ngọc Lạc đến muộn. Cô ả nhỏ hơn Phượng Tri Vi một tuổi, có thể coi như từ nhỏ đã lớn lên bên Phượng Tri Vi, nhưng tính cách lại rất đỗi ngang tàng kiêu ngạo trái ngược hoàn toàn với nàng.
Thu Ngọc Lạc chạy thẳng vào phòng, không thèm liếc Phượng Tri Vi một cái, chỉ nhìn Thu phu nhân chăm chú, giọng điệu đầy vẻ khó tin, “Mẹ à, Thái Gia viện trước kia con đã xin vài lần mà mẹ không cho, sao bây giờ lại muốn đem cho người ngoài?”
Thu phu nhân âm thầm than thở, bà không tài nào phân tích lẽ thiệt hơn trong chuyện này với con gái, mà cũng không thể để con gái tiếp tục đối xử với gia định Phượng Tri Vi như trước được. Liếc sang Phượng Tri Vi, thấy nàng không lên tiếng không giải thích, nhởn nhơ ngồi một bên giống như đang ngồi xem kịch hay, bà lại buồn bực trong lòng.
Trong nỗi buồn bực, cũng có ngờ vực nổi lên – với tình thế hiện giờ của Phượng Tri Vi, thì cũng không nhất thiết phải quay về Thu phủ. Nàng trở về, vì nhớ nhung mẫu tử Phượng gia? Vì muốn rửa nổi nhục nhã bao năm? Hay còn có ý đồ khác?
Nỗi nghi ngờ thoáng vụt qua, Thu phu nhân xốc lại tinh thần, dắt tay con gái cười bảo: “Phượng tỷ tỷ của con rốt cuộc đã trở về, còn không mau đi ra mắt?”
“Tỷ tỷ của con đã gã cho Thường gia ở Hoàng Hải.” Thu Ngọc Lạc nở một nụ cười nhạt, “Cái ngữ này mà tỷ tỷ nổi gì?”
“Ngọc Lạc!” Thu phu nhân mặt mũi sa sầm, “Con không hiểu chuyện gì cả!”
Thu Ngọc Lạc nhăn nhó mặt mày, nhìn thẳng vào Phượng Tri Vi, “Cô ta đến nhà ngoại hồi nào, sao con lại không biết? Mẹ à, mẹ chớ nên để tiểu nhân bịp bợm.”
“Chuyện trong phủ, vốn dĩ không cần con can dự vào.” Thu phu nhân ra hiệu cho tả hữu đưa tiểu thư đi, “Con cũng không còn trẻ dại nữa, sao vẫn bộp chộp như thế, muốn làm Thu phủ ta mất hết mặt mũi sao? Còn không quay về thêu thùa đi!”
Lời này không nói còn đỡ, nói ra trái lại càng khơi lên cơn giận của Thu Ngọc Lạc. Cô ả tái xanh mặt mũi, xiết chặt góc chiếu dệt bằng sợi có râu rồng tinh tế trên sập, ầng ậng nước mắt, “Thêu thùa cái gì chứ? Thêu thùa cái gì chứ? Tại sao con lại phải đi thêu thùa?” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô ả đã hoàn toàn biến thành tiếng mếu máo.
Thu phu nhân cũng biến sắc, thầm hận mình tâm trạng không yên mà lỡ lời, thở dài một hơi, đang định dỗ ngọt để đuổi con gái đi thì Phượng Tri Vi đã mỉm cười đứng dậy.
“Tam tiểu thư chớ lo.” Nàng nói, “Tri Vi làm sao dám ở trong khuê phòng của đại tiêu thư? Tỷ thấy Tụy Phong trai trước kia rất được, bỏ không thì thật đáng tiếc, hay là dọn đến đó ở vậy.”
“Coi như cô thức thời!” Thu Lạc Ngọc hừ lạnh.
“Dĩ nhiên rồi.” Phượng Tri Vi bình thản nói, “Tỷ tỷ nào dám chọc giận tam tiểu thư, phá rối tâm trạng tiểu thư. Công việc thêu thùa này phải tập trung bình tĩnh, bằng không lỡ đồ thêu ra không ưng ý, thì chính là lỗi của tỷ tỷ.”
“Ngươi…” Thu Ngọc Lạc tức nghẹn, nữ nhân này sao lại khó ưa như thế chứ! Đã biết mình kỵ chủ đề này, còn cố ý đâm thọt mình!
Cô ả nhớ lại hôn sự khó khăn trắc trở suốt nửa năm qua của mình, nhớ đến cái hôm sau trận tuyết đầu đông ấy, người kia hiện lên trong một thoáng kinh diễm bên tường hoa nội viện, đóa mạn đà la yêu mị màu vàng nhạt, ngoái nhìn chỉ một đoạn phong lưu hương diễm. Nghĩ đến giấc mộng ngày càng rời xa mình, thêu tấm áo cưới mà chẳng thể gả cho phu quân trong mộng, trong nháy mắt cõi lòng tràn ngập bi thương, lệ hoen khóe mắt, lại bướng bỉnh không chịu khóc, chỉ ngẩng đầu phất tay áo mà đi.
“Lạc Nhi đúng là không hiểu chuyện…” Thu phu nhân chỉ biết ngoảnh mặt đi một cách bất lực, kế đó mời Phượng Tri Vi, “Chúng ta đi ăn cơm nào.”
Phượng Tri Vi nhìn theo bóng lưng Thu Ngọc Lạc, nhớ đến một vài tin tức mà Yên Hoài Thạch nghe ngóng được – tiểu thư Thu gia vốn đã có đính ước, chẳng bao lâu nữa sẽ gả chồng. Ai ngờ lại xảy ra vụ Thái tử mưu phản, gia đình kia thất thế phải đi đày chốn biên cương, cô ả tiếp tục đính hôn với nhị công tử nhà Anh quốc công. Không lâu sau Anh quốc công lại vướn vào vụ các công thần năm đó bị vu oan, hôn sự lại không thành. Phượng Tri Vi nghe giọng điệu của Yên Hoài Thạch thì có lẽ sau chuyện của Thái tử và Ngũ hoàng tử, Thu gia cũng có ý muốn dựa dẫm vào Sở vương hiện đang được Hoàng đế yêu mến. Đại tiểu thư Thu gia được gả cho được gả cho con trưởng của Thường gia ở Hoàng Hải, mà Thường gia chính thức là mẹ của của Thường Qúy Phi, mẫu phi của Ngũ hoàng tử. Thường thị là danh gia vọng tộc, thế lực rất mạnh, nếu gả con gái út của Thu gia cho Sở vương thì hai tiểu thư Thu gia chia tay gả cho hai phe phái, đại khái có thể bảo đảm sẽ không gục ngã trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền.
Nhưng sau hai hôn sự nối đuôi nhau đổ vỡ, đám ngồi lê đôi mách trong kinh thành đã gán cho Thu Ngọc Lạc cái ác danh “hại chồng”, da mặt Thu Phượng Kỳ có dày hơn cũng không dày đến độ dám xin làm Chính phi của Sở Vương. Mà con gái dòng đích của Thu gia tuyệt đối không thể làm thiếp, nên cũng không dám tơ tưởng đến Sở Vương nữa, đành xốc lại tinh thần, đính hôn Thu Ngọc Lạc với cháu đích tôn của nhà Trung thư Lý họa sĩ. Lý gia vốn có thanh danh, loại quan văn thanh quý này, trong bất cứ triều đại nào điều là đối tượng đắc dụng của quân vương. Thu Phượng Kỳ rút king nghiệm, lần này hình như cũng chọn đúng người.
Nhưng nghe đâu Lý công tử đang du học, cho nên ngày cưới đã định vào sang năm.
Phượng Tri Vi cảm thấy cái tên kia nghe quen quen, suy nghĩ cẩn thận mới nhớ ra – đó chẳng phải là Lý công tử bị mình cắt bi sao?
Con đường cưới xin của tiểu thư Thu gia, quả là lắm nỗi truân chuyên…
“Mau đi ăn cơm nào, nhà bếp đã nấu nướng xong xuôi rồi.” Đang xuất thần chợt nghe tiếng Thu phu nhân và Phượng Hạo, sau đó là tiếng Phượng phu nhân cự tuyệt một cách khéo léo.
Nàng khẽ nở nụ cười nhạt.
“Mẹ à, đừng đi.” Phượng Tri Vi dịu dàng đỡ Phượng phu nhân, “Xa cách bấy lâu, mẹ không nhớ con sao?”
Rõ ràng đã cảnh cáo bản thân, từ giờ trở đi phải giữ cho lòng mình nguội lạnh, chỉ nói mấy câu hoa mỹ bề ngoài, đừng tự chuốc lấy phiền não nữa. Nhưng câu nũng nịu vừa thốt ra khỏi miệng, thì chẩng hiểu sao đáy lòng đã chua xót.
Phượng phu nhân nhìn Phượng Tri Vi, đưa tay lên ve vuốt gương mặt nàng, lặng thinh không nói. Phượng Tri Vi ngửi được mùi hương quen thuộc giữa những kẻ ngón tay bà, đáy lòng càng thêm chua xót, vội vàng lùi lại nhường đường.
“Phu nhân, mẹ.” Nàng đổi khách thành chủ, mỉm cười rót R*ợ*u, “R*ợ*u ‘Nhất Hộc Châu’ ủ trong hầm quả là không tệ, hương thơm nồng nàng mà chất phác, dư vị vô tận, mọi người cùng uống một chén nào.”
Một bữa “Cơm đón khách xa” nấu thì thịnh soạn, mà lúc ăn lại qua quýt. Ngoại trừ Phượng Hạo mặt dày xanh mét mải mê đánh chén, thì những người còn lại ai nấy đều duổi theo những suy nghĩ riêng, chỉ ăn uống lấy lệ.
Sau bữa ăn, Phượng Tri Vi bèn đến Tuỵ Phương trai. Quản gia Thu phủ làm việc cực kỳ năng suất, trong thời gian một bữa cơm đã quét dọn sạch sẽ. Thu phu nhân nói vài món trang trí còn thiếu ngày mai sẽ đưa tới, còn bảo mẫu tử họ Phượng dọn cả đến đây, nhưng Phượng phu nhân một mực từ chối.
Phượng Tri Vi chẳng ừ hử gì, đóng cửa nghỉ ngơi. Một lát sau, bên ngoài một bức tường khuất ở hậu viện Thu phủ, Yên Hoài Thạch đón Phượng Tri Vi và Cố Nam Y thay đồ lén chuồn ra ngoài.
“Có khách.” Yên Hoài Thạch chỉ thông báo qua loa.
Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt hắn, mỉm cười: “Không phải mấy vị quý nhân kia chứ?”
“Huynh nhạy thật đấy.” Yên Hoài Thạch cười, “Muốn tránh mặt không?”
“Tránh làm gì?” Phượng Tri Vi mỉm cười cất bước, tiến thẳng vào cửa phủ nhà mình, “Ta đã sớm rơi vào vũng bùn.”
“Vũng bùn cái gì cơ? Ngụy phủ có có đình đài trang nhã, lầu gác thước tha, nếu đó là vũng bùn thì vương phủ nhà ta khác nào chuồng dê, ha ha.” Một tiếng cười dài, một người sải bước đi ra như rồng như hổ. Nhìn phong thái kia, giống như hắn mới là chủ nhân của Ngụy phủ.
Phượng Tri Vi mỉm cười thi lễ, “Không biết Nhị điện hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa được, xin người thứ tội.”
Nhị hoàng tử Ninh Thăng cười sang sảng, đỡ Phượng Tri Vi dậy sau khi thi lễ xong, nét mặt cởi mở, thái độ thân thiết, nhưng trong đôi mắt hình như thấp thoảng vẻ khó chịu.
“Nhị ca có khiêm tốn cũng không thể nói vậy.” Bỗng có một người mỉm cười lạnh lẽo, chầm chậm bước tới, “Ngụy vương phủ của ngài quy tụ biết bao danh tài dị sĩ, sao lại nói chuồng dê chứ, tệ lắm cũng phải chuồng bò.”
Thuần Vu Mãnh lập tức không nín nhịn nổi, bật cười khanh khách – Nhị hoàng tử Ninh Thăng yêu võ không ưa đọc sách, cho nên hay bị Thiên Thịnh để trách mắng, có lần đã bảo “Lão nhị đần độn như trâu đất ngựa gỗ”. Chuyện này trong triều từ trên xuống dưới đều biết, từ lâu đã bị đem ra làm trò cười, mà bây giờ Ngũ hoàng tử lại dám chế giễu thẳng mặt, nên Thuần Vu Mãnh tính tình thẳng thắn là người đầu tiên không nhịn được cười.
Ninh Thăng liếc xéo Thuần Vu Mãnh, Phượng Tri Vi tiến lên một bước, che đi ánh mắt hắn, cười bảo: “Ngũ điện hạ cũng hạ cố đến chơi nhà, quả là vinh hạnh vô cùng.”
“Ngụy tiên sinh chớ khiêm nhường với hắn.” Nhị hoàng tử Ninh Thăng vỗ vai Phượng Tri Vi, “Lão ngũ trông mặt mũi lạnh lùng vậy thôi, chứ thật ra trong lòng rất ấm, hễ gặp chuyện hay ho thì tuyệt đối không thể vuột mất.”
Lời này là ngấm ngầm đá xoay chuyện Ngũ hoàng tử Ninh Nghiên vướn vào vụ án các công thần bị vu oan năm xưa. Phượng Tri Vi thầm thở dài, nghĩ bụng huynh đệ các ngươi kị nhau như nước với lửa thì cũng đừng đứng trước cửa nhà ta cãi lộn chứ.
“Các ca đang làm gì thế? Đứng ngáng ngoài cửa nhà người, không cho chủ nhân bước vào nhà sao?” Chợt nghe tiếng cười ôn hòa trong trẻo, Thất hoàng tử Ninh Nghệ được ca ngợi là “Thất hiền vương” bước ra hòa giải rất kịp thời.
“Hôm nay đúng là ngày lành.” Phượng Tri Vi nhướn mày cười, đưa tay dẫn lối, “Mời các vương gia.”
Các vị Hoàng tử ai nấy đều cười, theo Phượng Tri Vi vào phủ. Họ đã có ý kết giao với Phượng Tri Vi, có điều Hoàng tử không được tùy tiện kết giao với ngoại thần nên họ không dám hành động sơ suất. Mấy hôm trước trong Ngự thư phòng, Phụ hoàng tử đã hỏi bài họ, rồi giáo huấn họ một tràng dài, còn nói một câu “Trong triều có biết bao nhiêu Học sĩ tài năng xuyên suốt cổ kim, sao đám ngu xuẩn các ngươi đều không biết đi thỉnh giáo?” Lập tức như vén mây thấy trăng tỏ - còn ai thích hợp thỉnh giáo hơn là “Quốc sĩ” đây?
Thế là tối hôm ấy lão nhị triệu tập tất cả cơ thiếp xinh đẹp trong phủ mình, so đi so lại so tới so lui, chọn ra những người đẹp nhất, mới sáng sớm tinh mơ đã phấn khởi chạy tới, đi đến đường lớn Đông Dương lại “tình cờ gặp gỡ” Ngũ hoàng tử, đành phải thả các mỹ nhân xống nửa đường. Hai người rủ nhau cùng đi, đi ngang qua “Sơn Nguyệt thư phòng”, Ngũ hoàng tử lại nói mình nghĩ ra một vấn đề muốn thỉnh giáo Ngụy tiên sinh, mà sách lại quên mang, chi bằng vào tiệm sách mua quyển sách mới. Sau đó họ lại “vừa khéo” gặp Thất hoàng tử trong tiệm sách, hai người biến thành ba người cùng đi.
Nhị hoàng tử Ninh Thăng uất nghẹn trong lòng, gặp ai cũng cười âm ỉ hàn quang.
Phượng Tri Vi chứng kiến tất cả - trong triều đồn rằng, Nhị vương mạnh mẽ, Ngũ vương lạnh lùng, Lục vương phong lưu, Thất vương hiền đức, thật ra cũng không hẳn là như vậy. Nếu Nhị hoàng tử thật sự là kẻ nóng tính, thì câu nói vừa rồi sao lại hồi đáp nhanh chóng đến vậy? Con cháu hoàng gia, nếu không có chút khôn ngoan thì đã sớm thành xương trắng rồi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy may mắn – kẻ nàng không muốn gặp nhất hình như không đến, tốt quá, tốt quá.
Bốn người Vương gia và Quốc sĩ ai nấy đều ôm đầy bụng mưu mô bước một mạch vào phủ, Phượng Tri Vi cười bảo: “Thời tiết nóng nực thế này, trong phòng rất oi bức, mời các Vương gia dời bước đến đình Lãm Nguyệt trong hậu viện, cũng mát mẻ hơn một chút.”
“Được.” Nhị hoàng tử cười hì hì, “Ta biết tòa nhà này trước kia là của Hữu trung duẫn họ Vương, đình Lãm Nguyệt của hắn xây ở chỗ cao, có thể lên cao ngắm trăng, đón gió tiễn sầu, được coi là kinh thành nhất tuyệt, trong đình cũng có khúc thủy lưu thương(*), hôm nay chúng ta thưởng ngoạn xem sao.”
(*) Khúc thủy lưu thương: Một trò chơi dân gian của người Hán. Vào ngày Tị đầu tiên của tháng Ba, sau khi cử hành lễ trừ tà, mọi người sẽ ngồi lại bên bờ sông, thả ly R*ợ*u ở đầu nguồn, ly R*ợ*u sẽ trôi xuôi dòng rồi dừng lại trước mặt ai thì người ấy cầm chén lên uống.
“Điện hạ anh khí lẫm liệt, vậy mà cũng thích những món đồ của văn nhân.” Phượng Tri Vi cười, “Tôi nghĩ múa giáo làm thơ thích hợp với điện hạ hơn…”
Nàng bỗng dưng im bặt.
Các vương gia đồng loạt dừng bước, ngẩng đầu, trừng mắt, vẻ mặt đặc sắc.
Trước mặt là một ngọn núi thấp xây bằng đá trắng, trên núi đình cao chót vót, dưới góc hiên rủ xuống những chiếc chuông ngọc cao thấp đan xen, khi gió lùa qua ngọc đẹp, mỗi chiếc chuông lại ngâng lên một âm điệu khác nhau. Khi tất cả đồng loạt ngân lên, khác nào kép đào tuyệt thế tấu lên một khúc đàn tự nhiên tuyệt diệu.
Trong đình có người.
Người ấy nâng chén ngọc, rót R*ợ*u biếc, duỗi ống tay rộng, tựu lan can đình. Cơn gió lộng trên đình cao phất qua mái tóc y, y bèn đưa tay khẽ vén.
Thị nữ trong đình đồng loạt nín thở.
Tuyệt đại phong hoa.
Mà phong thái nhàn nhã như thư thả của y, cứ như là chủ nhân nơi này vậy. Một chén uống cạn giơ lên chênh chếch, lập tức có thị nữ ân cần rót đầy cho y.
Mọi người bên dưới đều nhìn đến ngẩn ngơ.
“Đã đến đông đủ rồi ư?” Y đứng trên đình cao, đổi khách thành thủ, nâng chén mỉm cười mời mọc, “Đến đây, đến đây, R*ợ*u ‘Bình Giang Xuân’ chôn dưới hầm nhà Tiểu Ngụy quả là rất ngon, hương thơm nồng nàn chất phác, dư vị vô tận. Mọi người chớ khách khí, đến đây uống hết một chén nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc