Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ - Chương 29

Tác giả: Pe_Thy_lovely_kt

Cả năm người ngồi ở chu đình chờ đợi người sẽ cùng chiếc máy thời gian được "hồi sinh" đến, không khí không trầm không tĩnh cũng không quá nao nhiệt. Sau khi sắp xếp mọi chuyện, truyền chỉ cho Nhật Quang tạm thời quản lí giang sơn, lấy lí do chàng bận vài chuyện chu du ở ngoài còn vì sao dù không nói thì cũng chẳng ai dám hó hé mở miệng hỏi. Từ trên trời, một chiếc máy bay đáp xuống, không biết phải máy bay không nhưng hình dáng giống như một chiếc phi cơ nhưng cũng giống như chiếc ô tô, bên ngoài có chỗ hơi bị móp méo, có chỗ cháy đen, chắc đây là tác phẩm của việc khi anh rơi xuống đây
-"Mấy đứa lên đi" Anh trong bộ đồ phi công, trên đầu đeo cái mũ dành cho đội bay vô cùng là oách, chàng cùng hắn đều thắc mắc không hiểu làm sao có thể chế tạo được một thứ bay được như thế này thì đã bị tiếng dục mĩ miều của hai cục cưng bảo bối nên cũng ngoan ngoãn gạt bỏ mà leo lên, khi bước vào trong này rộng hơn bề ngoài của nhiều, nhỏ trầm trồ khen ngợi, hai người kia thì trố mắt không biết gì, một luồng sáng lóe lên, chiếc máy vị nuốt trọn vào trong, chỉ trong nháy mắt, chiếc máy hiện lên ở một không gian khác, đây chính là trụ sở BBI, văn phong hoạt động máy thời gian, mọi người ở nơi đó bàng hoàng ngước nhìn, vui vẻ reo lên khi thấy người sếp yêu quý đẹp trai của mình trở về
-"Tiến Vinh...ông....ông trở lại hình dáng cũ rồi kìa" Cô nuốt nước bọt nói, chỉ chỉ vào y, y ngạc nhiên mỉm cười sung sướng
-"Thật không, tốt quá, thế kỉ 21 ta đã trở về đây, y vui mừng đẩy người đang bước xuống trước kia dính vào mép cửa, anh bực mình nhìn y, 4 người còn lại bước xuống
-"Chào mừng đến trụ sở BBI" Cô hí hửng tự hào giới thiệu
-"Thật kì lạ, ta chưa từng thấy những thứ thế này" Chàng thẫn thở nhìn những chiếc máy bay cùng những vật kì lạ xung quanh, mọi người xung quanh cúi đầu chào anh
-"Giám đốc anh đã trở về" Một phụ nữ xinh đẹp lên tiếng, anh gật đầu, bước đi
-"Đi thôi" Cô kéo hắn đang trong tâm trạng bần thần đi theo.
Ngồi trên xe, hai người láo liên nhìn xung quanh, tựa như chính mình đang lạc vào thế giới thần tiên
-"Lan Nhi, chúng ta đang ngồi trong người con quái vật gì mà nó có thể chạy như thế này" Chàng nhíu mày nói, nhỏ cười khì, lắc đầu
-"Đây không phải là quái vật đây là một loại phương tiện dùng để di chuyển, xe hơi"
-"Từ từ rồi hai người sẽ quen" Cô khoát tay nói, chiếc xe dừng tại một tòa biệt thự quen thuộc, đồ sộ mà tao nhã, nhỏ mỉm cười hí hửng nhìn mọi người trong nhà đang đứng trước cửa, vửa bước xuống xe liền phóng đến ôm chầm lấy cha mẹ mình, cả nhà đoàn tụ một cách hạnh phúc tràn đầy, mẹ nhỏ khóc đến sưng cả mắt. Bước vào phòng khách, anh tường thuật một cách ngắn gọn chuyện đã xảy ra, mẹ nhỏ tròn mắt, gương mặt tái nhởt, sau đó là vui mừng khi biết mình có cháu bồng, còn cha nhỏ thì một sắc ảm đạm cùng hỉ nộ tuy có nhìn thấy một chút vui mừng
-\'Vậy đây là vị hoàng đế đó" Mẹ nhỏ mỉm cười đáng yêu nhìn chàng, nhỏ gật đầu, gương mặt thoáng đỏ lên
-"Con mang thai mấy tháng rồi" Ông Trần điềm giọng nói
-"Dạ...3 tháng rồi ạ" nhỏ cúi mặt nói
-"Ừm...được rồi, Jenny cháu đã xảy ra chuyện gì quá muộn chưa" Ông nheo mắt nói
-"Dạ tụi con định sẽ cưới" Cô cảm giác có chút sợ sệt đối với cha nhỏ, gương mặt của ông tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn có mã đẹp lão, ông luôn tỏ ra rất nghiêm túc và vô cùng nghiêm khắc, tuy thế có thể thấy được ông rất thương nhỏ và cô, mẹ nhỏ thì đoan trang rất ư là giống nhỏ, có lẽ nhỏ được di truyền hoàn " ông lạnh giọng nói, nắm tay mẹ mĩ nhân kéo đi biến khuất vào nhàtoàn giống mẹ
-"Được rồi....mấy đứa về biệt thự của mình nghỉ ngơi hết đi, cả con nữa Hàn Tuấn, mau chóng điều hành lại trụ sở đi, rối loạn hết rồi, Tiến Vinh ta sẽ gọi cho cha mẹ cháu, hãy về nhà đi, họ mong cháu lắm đầy" Ông lạnh giọng nói sau đó kéo mẹ mĩ nhân của nhỏ một mạch đi hẳn vào thư phòng
-"Trờii, đau tim muốn ૮ɦếƭ, mà cũng lạ thật sao cha cậu không có tức giận nhỉ" Tiến Vinh thở dài nhẹ nhõm nói
-"Hình như cha thấy việc đã không còn cách gì để cứu chữa nữa đấy" Anh đơ người tâm trạng sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trên đời này anh không sợ ai chỉ sợ mỗi ông già này
-"Được rồi anh hai đưa Tiến Vinh về nhà cậu ấy đi, Lan Nhi cậu cũng trở về biệt thự nghỉ ngơi đi, tối nay gặp lại ở chỗ tớ OK" Cô dứt khoát nói
-"Ưm......." Nhỏ gật đầu, sau đó ai về đường nấy, \'
-"Lan Nhi, mọi thứ ở đây thật lạ" Chàng quanh quẩn trong phòng nhỏ
-"Ưm...chàng sẽ quen thôi" Nhỏ gật đầu, ngồi tựa mình trên ghế salon
Cô bước xuống xe, đám gia nhân kinh ngạc nhưng thập phần vui mừng không ngừng rớt nước mắt cúi đầu chào đón cô, tuy cô lạnh lùng và không tin tưởng bọn họ nhưng bọn họ biết rằng cô cũng dành một chút tình cảm cho bọn họ, từ nhỏ đã ở cùng cô, cô chưa từng đối xử tệ bạc với họ, lại nhọc công nuôi thân già bọn họ, con cháu họ khó khăn cô cũng đứng ra mà giúp đỡ, cô mỉm cười, kéo tay hắn bước xuống xe, thân già say sẫm của họ lại thêm một màng nhồi máu cơ tim, ai chẳng biết tiểu thư cực kì không ưa con trai, nay lại ở đâu chui ra một anh chàng tuấn tú thế này, ăn mặc lại kì quặc vô cùng, hình như là diễn viên a, nên mới vận đồ Trung Quốc cổ xưa đó, tóc lại cột lõng ngang vai, cả đám người há hốc mồm nhìn cử chỉ thân thiện của hắn và cô, ngơ ngác đến khi hai người khuất bóng vào trong mới hoàn hồn. Cô mở cửa phòng bước vào, căn phòng thân yêu của cô, cô đã trở về rồi a
-"Jenny, đây là nhà của nàng à" Hắn gãi đầu nhìn cách bày trí kì lạ xung quanh, tuy có chút kì quặc nhưng màu sắc căn phòng vô cùng thanh nhã, tường có thể nói được sơn xen kẽ màu tím ngọc và đen, đồ đạc trong phòng cũng vì thế mà tựa đồng màu, phía ban công bên ngoài là một đám hoa violet tím đang vươn người đầy sức sống, chiếc giường sang trọng nhưng trông vô cùng mạnh mẽ là điểm nhấn ấn tượng nhất trong căn phòng, phòng tắm cũng chẳng có gì để chê, bên trong là một chiếc bồn vô cùng rộng rãi, gần như bằng cái hồ bơi, các viên đá cùng vài bông hoa sứ màu trắng được lấp lát đát trong một cái chậu thủy tinh trong suốt đưng nước, nước chảy ra từ vách tường được thiết kế rất tốn kém, trong như một lọn suối nhỏ nhắn đều đều chảy xuống bồn tắm rộng
-"Ưm, đây là biệt thự của thiếp còn nơi chàng đang đứng là phòng ngủ của thiếp, chàng thấy sao, đẹp đúng không" Cô tươi tỉnh, ngả người xuống chiếc giường êm ái của mình, tùy tiện ôm lấy một chiếc gối
-"Vậy sao, ở đây có nhiều thứ lạ quá" Hắn ôn nhu hướng mắt mình đến thân thể của cô, bươc gần đến ngồi xuống trên giường, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cô đầy yêu thương
-"Thiếp biết, chàng sẽ quen dần thôi" Cô nhổm người dậy nhìn hắn
-"Nhưng mà ở đây ăn mặc kì lạ quá" Hắn nhăn mặt nói, tất cả mọi người đều mặc đồ rất ư là hở hang, đối với bộ đồ trên người cô cũng vậy, hắn giờ mới để ý, trong đầu không chịu được khi có người đàn ông nào khác nhìn nàng
-"A, nhắc mới nhớ a, thật là....chàng phải thay đổi ngay" Nói xong cô lập tức đứng dậy, mở ngăn tủ đựng đầy điện thoại đủ màu của mình, chọn đại một chiếc cô cao ngạo gọi cho người mà cô tin tưởng nhất trong việc trang điểm cùng trang phục hợp thời
-"Ô LA LA..Jenny thật hư a...lâu rồi mới gọi cho người ta...nghe nói cháu mất tích, thì ra là tin vịt, sao nào muốn nhờ Oken này trang điểm cho đúng không, tức nhiên là được rồi, ai chứ là Jenny thì khỏi phải mở miệng nhờ vả" Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng nói ngọt đến nổi da gà của một người, không ra trai cũng chẳng ra gái chắc khỏi nói cũng biết đó là loại người nào a, nhưng tuy là thế tài năng trong lĩnh vực biến "cú mèo thành thiên nga" thì thực là trời sinh có một, Oken là thiên tài trong giới thẩm mĩ ở Holywood, ông ta giờ đã 40 tuổi chứ chẳng ít nhưng da dẻ thì ôi chà chà có thể nói là "tuyệt"
-"Oken....ông thật là, cháu muốn nhờ ông tới đây giúp cháu thay đổi vị hôn thê của cháu cho hợp thời một chút" Cô mỉm cười nói, để hắn lại ngậm một cục khó hiểu ngồi nhìn cô cầm cái hột mỏng mỏng vuông vuông hình chữ nhật nói chuyện
-"Ôi ôi ôi, Jenny của Oken này đã có bạn trai rồi ư, thế thì sao mà không giúp được, OK, chờ ta ha" Đáng lẽ phải gọi Oken là chú hay bác thì đúng hơn nhưng ông ta nói gọi ông hoặc ông Oken cho nó lịch sự tôn quý 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc