Hoán Phu Cách Cách - Chương 08

Tác giả: Dương Quang Tình Tử

“Thành thật nói cho ta biết, có phải các ngươi có cái kia rồi?!”
Thập nhị cách cách đợi gần một ngày, mãi cho đến khi trời đỏ một màu, mới nhìn thấy Tình Tâm.
Tuy rằng Tình Tâm cùng Thừa Diệp lúc sắp đến giờ lành liền rời khỏi thư phòng, nhưng nàng cũng chỉ có thể mở to mắt đứng nhìn hắn ôm Tình Tâm bước vào tân phòng, tiếp đó, bọn nô tài đưa đến một cái thùng nước lớn để hai người cùng nhau tắm rửa, qua một hồi, lại đưa đến chút điểm tâm, sau đó liền có một vị đại phu đến xem bệnh phong hàn giúp Tình Tâm, cứ kì kè như thế mà thời gian cũng đã sắp chiều rồi.
Cũng đến lúc này, Tình Tâm mới có thể lặng lẽ rời khỏi Nhất Thanh hiên, trở lại Vân Ảnh lâu.
Tình Tâm nghe thập nhị cách cách hỏi vấn đề này, sắc mặt lập tức đỏ lên, xấu hổ đến lúng ta lúng túng.
“Mau trả lời ta!” Thập nhị cách cách đã sớm không còn kiên nhẫn nữa.
Nàng thở dài một tiếng, “Xin lỗi, ngươi cũng thấy đó, ta căn bản không có cơ hội đổi với ngươi.”
Thập nhị cách cách cũng biết, nhưng vẫn khó chịu, “Nếu sau này còn gặp phải việc muốn viết tiếng Tây Dương, nhất định phải mượn cớ từ chối!”
Tình Tâm cũng biết là cần một biện pháp, nhưng hôm nay lần đầu mây mưa, Thừa Diệp một lần rồi lại lần nữa muốn nàng, nàng thực sự mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, “Ta muốn ngủ, ngươi nhân cơ hội này mau trở lại đó đi.”
“Chuyện này đương nhiên, bất quá,” Nàng đột nhiên cười cười, “Ngươi phá thân xử nữ cũng tốt, nếu không, ta sẽ rất khó giải thích ta tại sao không còn là xử nữ.”
Thập nhị cách cách bỏ đi rồi, Tiểu Liễu mới tiến đến, thấy Tình Tâm vẻ mặt mệt mỏi, nàng không nói gì, chỉ hầu hạ Tình Tâm lên giường sau đó liền lui xuống.
Trong đầu Tình Tâm lúc này đều là tình cảnh triền miên kinh tâm động phách cùng Thừa Diệp lúc đó, mà da thịt chi thân như vậy, sẽ biến thành thập nhị cách cách cùng Thừa Diệp…
Nàng khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ, không muốn nghĩ…
Lúc này, tại gian phòng ở Nhất Thanh hiên, thập nhị cách cách cởi bỏ y phục trên người, chỉ giữ lại cái yếm cùng tiết khố tiến vào trong chăn thì đột nhiên, Thừa Diệp tỉnh dậy!
Nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ xích lõa cường tráng có lực của hắn, trái tim nàng trở nên nhộn nhạo, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, trời ạ, thể trạng của hắn so với Tần bối tử cùng mấy nam nhân ‘mây mưa thất thường’ với nàng tốt hơn nhiều lắm. (TN: @Cô Gà: Em này mê trai chán cô nhỉ, giống cô không =))?)
“Tình Tâm?”
“Ắc – Chuyện gì?” Thật là, cái nhũ danh này phải tìm cách đổi lại mới được!
“Nàng theo ta đến thư phòng.” Hắn nói xong liền xuống giường mặc quần áo.
Vào thư phòng?! Không phải sáng nay đã vào rồi sao? Không phải, hay là hắn muốn ở thư phòng làm chuyện đó?
Thập nhị cách cách trong mắt lộ ra nét cười dâm đãng, lập tức vội vã mặt quần áo, theo hắn đến thư phòng.
Thế nhưng chuyện gì cũng không phát sinh, nàng đọc một quyển rồi lại một quyển sổ sách, đọc đến khát nước ૮ɦếƭ rồi, chỉ thấy trăng lên ngọn cây, nhưng hắn không hề có chút dấu hiệu gì muốn cho nàng nghỉ ngơi cả, chỗ này không trà, không bánh, bao tử nàng cũng đã liên tục kêu lên, tên này không phải vừa mù vừa điếc chứ, chẳng lẽ không nghe thấy à?
Thừa Diệp thấy nàng nét mặt khó chịu, nhưng thanh âm vẫn cố gắng giữ vẻ sảng khoái, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, đem ra so sanh, vẫn là Tình Tâm khả ái hơn nhiều.
“Ta đói bụng rồi đó, gia.” Nàng thật sự nhịn không được kêu lên.
“Vậy thì đừng đọc nữa, ra ngoài, ta sai Tề Tâm Tề Lực chuẩn bị thức ăn.”
“Không cần, chúng ta ở đây dùng là được rồi nha.” Nàng cũng muốn được giống như Tình Tâm, cùng hắn dùng cơm trong phòng, tắm rửa, sau đó… mặt nàng bỗng đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt đói khát của nàng, Thừa Diệp nửa điểm muốn ăn uống gì cũng không có, “Ta thấy đêm nay gió đêm rất mát, hay là ra đình viện dùng cơm đi.”
Nàng khó chịu nhìn hắn đứng dậy ra ngoài, nhưng đột nhiên thay đổi ý nghĩ, hai người dùng cơm dưới trăng cũng không tệ, tâm tình miêm miêm, ngâm thơ đối câu, sau đó hôn nhau dưới trăng…
Nhưng tình cảnh lãng mạn mà nàng tưởng tượng chả có chút nào xảy ra, đồ ăn vừa dọn lên, Thừa Diệp lại đem một vấn đề nan giải ném cho nàng, khiến nàng há hốc mồm ngay tại chỗ.
“Lúc trước, La Nhĩ từng mời chúng ta đến nước hắn xem xét, cho nên ta nghĩ bắt đầu từ đêm nay, trước khi ngủ nàng nên dạy ta mấy câu tiếng Tây đơn giản, thế nào?”
Nàng lắp ba lắp bắp nói, “Nhưng, nhưng trước khi ngủ sợ rằng càng nói tinh thần càng tốt, sẽ ngủ không được…”
“Đừng lo, ta đương nhiên sẽ không khiến nàng mệt mỏi như hôm nay, ngã đầu liền ngủ.”
Đôi mắt đen nổi lên hoa lửa Dụς ∀ọηg, khuôn mặt tuấn mỹ cũng không chút nào che giấu Dụς ∀ọηg muốn có Tình Tâm.
Trời ạ, thập nhị cách cách thở gấp mấy tiếng, đôi mắt chăm chú này, khiến nàng trong lòng nổi lửa, tâm hồn phiêu đãng, nàng thật sự rất muốn cùng hắn ‘mây mưa thất thường’.
Nhưng tiếng Tây Dương kia không thể nghi ngờ là cản trở lớn nhất của nàng, mỗi buổi tối tiếp theo, nàng đều chỉ có thể mở to mắt nhìn Tình Tâm cùng hắn vào phòng mây mưa, mà nàng lại bị bỏ ở Vân Ảnh lâu, giống như khuê phòng oán phụ!
Bởi thập nhị cách cách ban đêm không thể cùng Thừa Diệp đồng sàng cộng chẩm, nên ban ngày, nàng đặc biệt đeo bám hắn, thậm chí chủ động cởi y phục yêu thương nhung nhớ, nhưng cũng không biết thế nào, sự tình luôn có sai sót ngẫu nhiên, khiến người thu lợi đều là Tình Tâm.
Có lúc, nàng tâm tình khó nhịn muốn ૮ưỡɳɠ éρ ôm hắn, hôn hắn, nhưng hắn sắc mặt đại biến, lập tức đẩy nàng ra.
Nàng không hiểu, tên tướng công mù mắt này tính tình sao lại kỳ quái như vậy?
Bất quá, dù vậy, vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú giống như thiên thần cùng vóc ngươi cao lớn đó, nàng yêu hắn đến thảm rồi, nhưng nàng cũng biết, muốn cùng hắn ở chung một chỗ, trước tiên phải giải quyết chuyện tiếng nước ngoài kia đã, nhưng phải giải quyết thế nào?
“Ta cũng không biết.”
Vấn đề này, Tình Tâm nghe cũng đã đầy lỗ tai, thế nhưng có vắt cạn óc cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Thập nhị cách cách biến sắc, đang muốn mắng nàng tại sao rảnh rỗi không có chuyện gì đi học tiếng nước ngoài thì, Thừa Diệp cũng tới Vân Ảnh lâu, còn có Tiểu Liễu cùng Hà tổng quản theo sau, bước tới đình đài trong hoa viên.
Tình Tâm lấy ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo thập nhị cách cách từ trong đình bước ra nghênh tiếp hắn, còn nàng vẫn ngồi yên bất động.
Thập nhị cách cách gật đầu, bước ra đón tiếp, “Chàng từ bến tàu về rồi.”
“Thân thể đã khỏe hơn chưa?”
“Vâng.” Nàng miễn cưỡng trả lời, bởi thân thể nào chẳng có chút vấn đề nào cả.
“Nàng thích nhất là đi xem thuyền, cho nên ta có mua một vật nhỏ tặng nàng.” Thừa Diệp vừa quay đầu lại, Hà tổng quản lập tức tiến lên phía trước, đem một chiếc thuyền nhỏ bằng mô hình làm bằng ngà voi giao cho thập nhị cách cách, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn đến Tình Tâm hai mắt ứa lệ, ai, món quà này là tặng cho nàng a.
Tình Tâm thật sự rất cảm động, hắn lại càng cố tình!
“Thích không?” Thừa Diệp dường như vô ý liếc mắt nhìn nàng, sau đó lập tức trở lại trên người thập nhị cách cách.
Thích, thích cực kỳ! Nước mắt Tình Tâm lặng lẽ rơi lã chã từ viền mắt.
Cái thứ phế vật gì đây! Thập nhị cách cách vẻ mặt khinh thường, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, dối trá cười, “Thích, đa tạ.” Vừa nói xong, nàng lập tức khó chịu quay về trừng mắt với Tình Tâm, đều tại nàng, còn nói cái gì ở bến tàu có rất nhiều người gặp qua nàng, nếu xuất hiện ở đó nhất định bị lộ, cho nên nàng đành ủy khuất bản thân giả bệnh, không lộ diện ra ngoài.
Nhưng nhìn thứ một đáng một xu này đi? Nếu như nàng theo, nhất định sẽ chọn châu báu trang sức vô cùng quý giá!
“Gia, chàng mệt rồi? Chúng ta về phòng đi, ta hầu hạ chàng tắm rửa.”
Nhưng Thừa Diệp không để ý tới nàng, trái lại lướt tới, đi về phía Tình Tâm, thâph nhị cách cách gấp gáp bảo nàng mau tránh ra, nhưng Tình Tâm vừa mới đứng dậy, hắn đã đi tới bên người nàng, hơn nữa còn trùng hợp, ngồi đúng chỗ của nàng, nàng sợ đến mức vội vã bịt mũi đứng dậy, lại lo lắng hắn phát hiện ở đây có thêm một người, bất quá, mới vừa nhẹ nhàng nhích sang một bên, đã bị tay hắn lôi kéo, “Tình Tâm?”
“Ắc – Vâng.” Tình Tâm đành phải kiên trì trả lời, nhưng nước mắt ưu sầu vẫn lượn sóng trong mắt.
Hắn giả vờ nghi hoặc, “Nàng sao lại đi nhanh như vậy? Ta vừa nghe thấy tiếng nàng rõ ràng là ở- ”
“Ta, ta cố ý chơi trốn tìm với chàng.” Nàng lau đi nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
“Giọng của nàng – Nàng khóc?”
Nàng sửng sốt, nhưng nước mắt rơi xuống càng lúc càng dữ hơn, nhịn không được nghẹn ngào nói: “Vì lễ vật đó, ta rất thích, đa tạ chàng.”
Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, mà khung cảnh này càng khiến thập nhị cách cách càng lúc càng tức giận, sao lần nào chuyện tốt cũng về tay Tình Tâm hết vậy?!
“Chúng ta ngồi xuống trước đi, nàng khóc khiến ta đau lòng lắm.” (TN: @Xuân: cô tin không? *ngơ ngác nhìn*)
Lúc này, Thạc Nhân, Đỗ Kiều Tuyên, Lâm di, Tề Tâm, Tề Lực đều đi tới Vân Ảnh lâu, bọn họ là tới gặp Tình Tâm, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Thừa Diệp từ bến tàu trở về, trực tiếp tới thẳng đây, khi thấy người được hắn ôm trong lòng là Tình Tâm, trong mắt mọi người đều hiện ra tiếu ý.
Nhưng thế này càng khiến Tình Tâm thấy không được tự nhiên, nàng vội vã đẩy hắn ra, không ngờ hắn lại nói, “Nàng gần đây rất kỳ quái, lúc ta ôm nàng, nàng lại xấu hổ, nhưng lúc ta không ôm nàng, nàng lại chủ động hôn ta, muốn ôm ta, nàng nói xong, nàng rốt cuộc là muốn ta ôm? Hay là không ôm?”
Tình Tâm khó xử nhìn về phía thập nhị cách cách sắc mặt hết sức khó coi, dùng ánh mắt hỏi ý kiến nàng.
Đương nhiên là muốn ôm a! Nàng hung hăng ném cho Tình Tâm một câu khẩu ngữ, nàng cũng không muốn thủ trong phòng sống kiếp quả phụ a!
Tình Tâm nuốt nuốt nước bọt, “Ắc – muốn…”
Hắn cười mị hoặc, ôm càng lúc càng chặt hơn, tiếp theo, hắn cùng nàng nói chuyện ở bến tàu, còn nói tất cả mọi người đều rất muốn gặp lại nàng, cũng nói mọi người có ấn tượng rất sâu với nàng, nói nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, ung dung thành thạp, là nữ tử hiếm có trên đời…
Tình Tâm được tán thưởng đến cả mặt ửng hồng, thập nhị cách cách cũng tức không chịu được, còn liều mạng khoa tay múa chân, muốn nàng lăn!
Trên thực tế, nàng cả người cũng không được tự nhiên, nhìn một Thạc Nhân, một Đỗ Kiều Tuyên, Tiểu Liễu, Lâm di, Hà tổng quản, hai môn thần cùng một đám người đang cười hề hề bọn họ, nàng rất xấu hổ.
“Ta đi ngâm nước pha trà một chút?” Tình Tâm thử muốn từ trong lòng hắn đứng dậy.
“Chuyện này để Tiểu Liễu đi là được.” Hắn càng không buông tay.
“Vâng, Tiểu Liễu lập tức đi ngay.” Tiểu Liễu lập tức hài lòng rời khỏi, Tình Tâm ảo não trừng mắt nhìn nàng, không thể không lên tiếng, làm bộ không có ở đây được sao?
Tiểu Liễu rất nhanh đem nước trà dâng tới, cười hì hì đứng bên cạnh Lâm di.
Lúc này, Tình Tâm dùng ánh mắt nhìn mọi người ra hiệu, sau một hồi ra hiệu, lại muốn từ trong lòng Thừa Diệp đứng lên, “Ta đi làm điểm tâm cho chàng ăn?”
“Thỉnh Lâm di đi là được.”
Nàng liều mạng hướng Lâm di lắc đầu, nhưng Lâm di cũng không chịu hợp tác, lập tức cười ra, “Không thành vấn đề, cái này để ta.”
Tình Tâm bất đắc dĩ thở dài, nhìn thập nhị cách cách đứng một bên sắc mặt nửa xanh nửa trắng, lại nhìn tới nam nhân đang ôm chặt lấy nàng không buông, “Ta muốn trở về phòng tắm rửa.”
Lúc này, hắn mới cười cười ân chuẩn, “Được, chúng ta cùng nhau về tắm.”
Mặt nàng biến sắc, vội vã nói, “Không không, chờ một chút là được, ắc – ta muốn, muốn đi nhà xí!” Trời ạ, dĩ nhiên bức nàng dùng tới thứ này để trốn rồi!
Hắn mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đúng là đã làm khó nàng rồi, phải tìm cái cớ bất nhã như vậy, “Được rồi, nàng đi đi.”
Tình Tâm thở phào nhẹ nhõm, vội vã nháy mắt với thập nhị cách cách, nhưng những người khác lại không hài lòng như vậy, nàng lẳng lặng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tiểu Liễu, bốn bề cứ tiếp tục yên lặng như thế, một lát sau, Tình Tâm mới gật đầu nhìn thập nhị cách cách, muốn nàng ngồi xuống bên cạnh Thừa Diệp.
“Ta đã về.” Thập nhị cách cách tiện tay đem chiếc thuyền mô hình đặt ở trên bàn, nũng nịu chờ hắn ôm, nhưng hắn vẫn ngồi yên bất động, nàng nhịn không được nhắc nhở lần nữa, “Ta đã về nha.”
Hắn không để ý tới nàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tình Tâm đang đứng sau Lâm di cùng Hà tổng quản, lại nhớ tới thập nhị cách cách, vừa thấy nàng đang muốn ngồi lên dùi hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, khiến nàng sợ đến suýt ngã xuống.
Vươn tay lục lọi trên bàn, bắt được chiếc thuyền ngà voi rồi, hắn liền bước tới phía trước, hơn nữa còn bước đến chỗ Hà tổng quản, mà Tình Tâm đứng sau Hà tổng quản đã mặt mày trắng bệch, tim đập liên hồi.
Mọi người ở đây đều hết sức căng thẳng, đã xảy ra chuyện gì?! Bối lặc gia đang muốn làm gì a?
Ngay khi Thừa Diệp bước tới gần Hà tổng quản, đột nhiên lảo đảo một cái, ngã sấp về phía trước, Hà tổng quản vội vã bước lên, nhưng Tình Tâm lại nhanh hơn một chút, tiến tới đỡ hắn, “Sao rồi?”
“Không sao, chỉ là, sao nàng lại đứng trước ta vậy?” Thừa Diệp cười đến ôn nhu, nhưng nàng không thể nào đáp lại.
Hắn đem chiếc thuyền đặt trên tay nàng, “Để nàng giữ là được, tránh để ta phá hư nó.” Vật này là cho nàng a.
Tình Tâm hai mắt đỏ hồng tiếp nhận, cuối cùng cũng có thể tỉ mỉ quan sát phần lễ vật vốn tặng cho nàng.
“Vừa nãy không phải muốn về tắm sao? Chúng ta trở về phòng đi.”
“Ắc? Ta thấy, chờ chút đã-”
Hắn ngang ngạnh ôm lấy nàng đi về phía trước, nàng vội vã quay đầu muốn thập nhị cách cách đuổi theo, thập nhị cách cách cũng vội vã kéo váy chạy tới, không ngờ là-
“Bất cứ ai cũng không được theo!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Vâng!”
Bọn người Hà tổng quảng lớn tiếng đáp lại, liều mạng nén cười, Đỗ Kiều Tuyên thậm chí còn đứng che trước mặt thập nhị cách cách, khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, những người khác lại ném cho nàng ánh mắt lực bất tòng tâm, nhưng trong lòng lại cười thỏa mãn.
Nửa đêm, dưới ánh đèn, Tình Tâm, thập nhị cách cách, Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên đều ngồi ở Vân Ảnh lâu.
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nếu ta không bỏ đi, thập nhị cách cách khó mà đảm đương nổi chức thiếu phúc tấn này.” Tâm tình của Tình Tâm bây giờ vô cùng trầm trọng.
“Câu này là có ý tứ gì?” Đỗ Kiều Tuyên cũng nghe ra ngoại ý trong lời nói của nàng.
“Ta quyết định bỏ đi.” Nàng vời mới từ cái ôm ấm áp của Thừa Diệp rời đi, nhưng nàng biết, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sợ bản thân sẽ không từ bỏ được.
“Ta tán thành, về chuyện tiếng Tây Dương, ta đã có biện pháp tốt, ta sẽ trước tiên vờ như bị bệnh nặng một hồi, suy yếu đến căn bản không thể giúp Thừa Diệp, để hắn tìm một phiên dịch quan hỗ trợ, sau này, ta sẽ dùng cớ lâu ngày không sử dụng tiếng nước ngoài mà quên mất, cũng không tệ lắm.” Vất vả lắm mới nghĩ ra được biện pháp này, thập nhị cách cách vô cùng đắc ý.
“Vậy tẩu tử dự định khi nào thì đi?” Thạc Nhân quan tâm hỏi.
Tình Tâm cười khổ, “Ngày mai, ta muốn cùng mọi người nói câu tạm biệt.”
“Ngươi thật sự bỏ được?!” Đỗ Kiều Tuyên giọng nói căng thẳng.
“Ngươi lo cái gì? Nàng có luyến tiếc thế nào cũng không thay đổi được chuyện ta mới là thập nhị cách cách, Thừa Diệp là trượng phu của ta!” Thập nhị cách cách hung hăng nói khiến những người khác nhất thời nghẹn họng.
Mà nàng nói xong những lời này, lại muốn Tiểu Liễu ‘tâm bất cam, tình bất nguyện’ giúp nàng xách đèn quay về Nhất Thanh hiên, nàng phải về bên cạnh Thừa Diệp ngủ một giấc!
Thạc Nhân cùng Đỗ Kiều Tuyên còn muốn nói gì, đã thấy Tình Tâm sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, “Vốn đã không thuộc về ta, ta còn cố gắng tranh thủ làm gì? Hai người trở về đi.”
Hai người nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng chỉ có thể trở về Đông Sương phòng.
Trên đường, Đỗ Kiều Tuyên càng nghĩ càng thấy sai, “Không đúng, không được để Tình Tâm đi a!”
“Việc này thật sự là bất đắc dĩ, chúng ta không thể thay đổi được gì.” Thạc Nhân cũng không muốn tẩu tử bỏ đi a.
“Không được, ta nhất định phải giữ nàng lại, chàng không hiểu, Tình Tâm yêu Thừa Diệp, người Thừa Diệp yêu cũng là nàng, hai người yêu nhau ở chung một chỗ mới có hạnh phúc chứ?” Nàng kích động nắm tay hắn nói: “Là Tình Tâm đã để ta cảm nhận được điểm này, nếu nàng đi, cả nàng cùng Thừa Diệp đều không hạnh phúc!”
“Thế nhưng ca ca không biết- ”
“Đó chỉ là bây giờ. Chàng suy nghĩ kĩ lại xem, đa số thời gian đều là Tình Tâm ở cạnh Thừa Diệp, cho nên hắn mới không phát hiện có hai thiếu phúc tấn a.”
“Có thể.”
“Cho nên, ta tin rằng nếu như Tình Tâm đi, Thừa Diệp nhất định sẽ nhận ra sơ hở, hắn mắt mù nhưng tâm không mù a!”
“Vậy làm sao bây giờ? Đi báo mật với ca ca sao?”
“Ta không dám,” Đỗ Kiều Tuyên cắn môi, “Chúng ta không thể đoán được hắn phản ứng thế nào, lỡ như hại Tình Tâm…”
“Vậy làm sao… Ai?!”
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, dọa bọn họ kêu lên một tiếng, nhưng những tầng mây vừa vặn che đi ánh trăng, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không thấy rõ không mặt của người này, trong khoảnh khắc đó, khi mây vừa tản ra, ánh trăng bàng bạc chiếu tới, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú vô song của Thừa Diệp, khiến bọn họ càng sợ đến mặt không còn chút máu, la hoảng lên.
“Ca?”
“Thừa Diệp?!”
Thừa Diệp sắc mặt ngưng trọng tiến vào, “Các ngươi không cần nghĩ nhiều, ta sẽ không để nàng bỏ đi.”
Hai người hai mắt nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt, “Ngươi, ngươi không phải nghe thấy rồi chứ?!”
Hắn lạnh lùng đáp lại, “Cũng thấy toàn bộ rồi.”
Bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc trừng mắt nhìn nhau, “Thấy?”
Không sai, lúc Tình Tâm từ trong lòng hắn chuồn đi, hắn cũng đi cùng, nghe thấy nàng ở Vân Ảnh lâu nói những lời này, hắn vô cùng tức giận, chỉ hận không thể hiện thân, nhưng vẫn phải nhịn xuống!
“Ta đã sớm nhìn thấy được rồi, nhưng tạm thời, chỉ là bí mật của ba người chúng ta thôi, biết chứ?”
Hai người chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, không nói ra thành tiếng.
Bầu trời dần dần chuyển thành màu trắng bạc, thập nhị cách cách bị một âm thanh trong phòng đánh thức, khi đêm qua nàng trở về phòng thì, Thừa Diệp căn bản không có ở trong phòng, nàng đợi được một lát, rốt cuộc ngủ đi, lẽ nào hắn đã về?!
Ánh mắt nàng sáng lên, rất nhanh kéo lại mành trên giường, nhưng đập vào mắt nàng lại là một nam tử cao to anh tuấn xa lạ, nàng sửng sốt, “Ngươi – ngươi là ai?”
Tĩnh Vũ cũng ngạc nhiên vuốt vuốt cằm, cười cười nhìn nàng, “Ta đang muốn hỏi ngươi là ai đó chứ? Đại mỹ nhân khả ái kia đâu rồi?”
Nam nhân anh tuấn trông có vẻ bỡn cợt này không ngờ lại cười đến mê hoặc như vậy, bất quá, đại mỹ nhân hắn ám chỉ là Tình Tâm à? Nghĩ tới đây, nàng bất bình phản vấn: “Ta không đẹp sao?”
Hắn nhún vai, không trả lời câu hỏi này, “Xem ra hai môn thần kia càng lúc càng thất trách rồi, trong phòng chủ tử mình thay đổi một nữ nhân mà cũng không biết, còn để ta bước vào.” Hắn xoay người ra ngoài, lúc đi qua hai tên môn thần, liền nói một câu, “Bối lặc gia các ngươi cũng biết hoa tâm rồi.”
Tề Tâm, Tề Lực vẻ mặt ngơ ngác, hoa tâm? Trong phòng không phải là chủ tử cùng với thiếu phúc tấn sao?
Ngẩn người nhìn theo Tĩnh Vũ đang đi về phía Vân Ảnh lâu, lúc này chủ tử bọn họ mới từ một nơi khác đi tới, hai người sửng sốt, vội hỏi, “Bối lặc gia ra ngoài lúc nào?”
“Tối hôm qua, nhưng ta và thiếu phúc tấn chưa từng kinh động tới các ngươi.”
“Ngay cả thiếu phúc tấn cũng ra ngoài?!” Trong phòng không phải thập nhị cách cách sao?
Thấy hắn đi vào bên trong, Tề Tâm, Tề Lực liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tiến tới ngăn cản, “Vừa rồi có Tĩnh Vũ thiếu gia tới tìm, bởi vì gia nói cậu ấy là bằng hữu duy nhất không cần thông báo, nên- ”
Thừa Diệp sắc mặt khẽ biến, cắt đứt lời bọn họ, “Vậy người đâu?”
“Sau khi nói cái gì chủ tử có hoa tâm, đã đi tới Vân Ảnh lâu rồi.”
“૮ɦếƭ tiệt!” Kế hoạch vĩnh viễn vẫn không bằng biến hóa, Thừa Diệp đành phải nói ngắn gọn, cấp tốc giao cho hai người họ một việc, muốn bọn họ chạy tới Vân Ảnh lâu.
Hắn nói nhiều như vậy, nhưng bọn họ lại bị một đoạn trong đó làm cho giật mình, mắt trừng môi há nhìn theo mắt hắn, lỗ tai bọn họ bị hư rồi à? Vừa rồi chủ tử nói mình có thể thấy được!?
“Nhanh đi!” Thừa Diệp thấy hai người ngây ngốc đờ ra liền rống lên, hắn còn phải xử lý xong thập nhị cách cách phiền phức này nữa!
Chợt hoàn hồn, bọn họ vội vàng chạy tới Vân Ảnh lâu, vừa lúc thấy Tình Tâm cùng Tĩnh Vũ đang nói chuyện thập nhị cách cách, còn muốn bảo hắn giúp nàng giấu giếm thân phận…
Tĩnh Vũ thật sự có chút hồ đồ rồi, đại mỹ nhân khả ái này vừa nhìn thấy hắn, lại đùng đùng bắn pháo nói chuyện hai người hoán thê, còn muốn hắn ngàn ngàn vạn vạn không được nói với Thừa Diệp…
Thế nhưng – “Có thể gạt được không?”
Nàng vội vã gật đầu, “Được mà, chúng ta đã giấu được một lúc rồi!” Ngẩng đầu nhìn Tề Tâm Tề Lực đang đứng ở phía trước, vội vã gọi bọn họ tới đây, “Các ngươi cũng nghe ta cùng Tĩnh Vũ nói rồi chứ, đúng không? Các ngươi nói với hắn, có phải chúng ta đã giấu gia được rồi không?”
“Ắc, đúng là đã giấu được một khoảng thời gian rồi.” Miệng trả lời lưu loát nhưng trong lòng lại chột dạ, bởi bọn họ vừa mới biết được mọi người đều bị bối lặc gia lừa rồi, “Thế nhưng- ”
“Ngươi nghe rồi chứ?” Nàng không cho hai người họ nói xong, vội vã nhìn Tĩnh Vũ.
Hắn không hiểu, “Sao lại thế được? Lẽ nào thuốc không có công hiệu sao!?”
“Thuốc gì?”
“Thuốc phục hồi thị lực!”
Trong lòng nàng chấn động, cả da đầu cũng tê rân, “Ngươi nói cái gì? Chuyện này là khi nào!?”
“Cách cách, kỳ thực- ” Tề Tâm, Tề Lực vội vã xen mồm, nhưng chính là xen không lọt.
“Thời gian khôi phục phải tùy thuộc từng người, nhưng Thừa Diệp cũng dùng được một khoảng thời gian rồi, sớm nên- ”
“Cách cách!” Bọn họ lo lắng Tĩnh Vũ thiếu gia lại nói lời không nên nói, gấp đến phát cuồng hét lên!
Tình Tâm bị dọa giật mình một cái, sau đó trực tiếp vuốt vuốt иgự¢, “Các ngươi làm gì?”
“Chúng ta tới là để báo với ngài, bối lặc gia cảm thấy khó chịu, đau đến lăn lộn trên giường, nhưng bối lặc gia nói muốn gặp ngài – ắc – không phải, là thập nhị cách cáchm nhưng chúng ta tìm không được nàng, cho nên thỉnh ngài qua!” Kỳ thực thập nhị cách cách đã bị gia điểm hôn huyệt ném ở phòng khách rồi, đương không là không thể nói.
“Sao không nói sớm?!” Sự việc liên quan đến Thừa Diệp, khiến cho nàng trong lòng rối lên, lo lắng xoay người chạy đến Nhất Thanh hiên.
Tề Tâm, Tề Lực lúc này mới thở dài một hơi, nhưng thấy Tĩnh Vũ thiếu gia cũng muốn chạy qua đó, hai người vội vã cản lại.
“Các ngươi làm gì vậy? Ta là một đại phu, không phải, là một thần y đó!” Tĩnh Vũ cũng rất lo lắng cho hảo bằng hữu của mình.
“Xin lỗi, là bối lặc gia giao phó, ngài ấy thỉnh thiếu gia ở lại chỗ này, muốn thiếu gia không được nói ra chuyện ngài ấy đã sáng mắt, cho nên chúng ta mới gấp đến độ hét to lên.” Tề Lực vội vàng giải thích.
Hắn hình như tới đây không đúng lúc… Chỉ có điều, dường như có chuyện thú vị xảy ra nha! Cái này đương nhiên phải ở lại lâu mấy ngày xem kịch mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc