Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 37

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Gần đây Vệ Đinh tức giận vô cùng.
Cậu đã sớm biết Thẩm Huyên hay ghen tuông, thích cố tình sinh sự lại hay nổi nóng, nên bình thường phàm là chuyện gì cũng nhường nhịn hắn, cố không chọc hắn nổi điên kẻo hắn lại bộc phát những tật xấu mà chính cậu cũng chịu không nổi.
Nhưng việc gì cũng có giới hạn, thường ngày muốn hờn dỗi quậy phá gì cũng được, miễn không quá quắt thì đều có thể cho qua. Nói cách khác, chỉ cần vượt qua giới hạn cho phép thì sẽ lập tức phát sinh phiền toái.
Mọi chuyện bắt đầu từ tối nọ cậu và Thẩm Huyên tới chợ đêm bán hoa.
Thẩm Huyên dùng một tháng tiền nhà dụ Cố An giúp hai người trông hàng, rồi vui vẻ dẫn Vệ Đinh đi dạo phố chợ đêm.
Hai người đi chơi một lúc thì phát hiện đầu phố mới mở một quán đồ nướng, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm không nhịn được vội vàng tới mua, Thẩm Huyên đứng xếp hàng, Vệ Đinh chờ bên cạnh.
Lúc này chợt có một bác trung niên đi tới chỗ Vệ Đinh cười hỏi cậu: "Cậu bạn nhỏ, muốn ra đường Hòa Bình thì phải đi hướng nào nhỉ?"
Vệ Đinh nhiệt tình chỉ dẫn, đường Hòa Bình cách đây không xa, có điều phải rẽ qua rất nhiều hẻm sâu ngõ nhỏ mới tới nơi. Cậu dùng tay hướng dẫn một lúc, chỉ thấy đối phương nhíu mày khó hiểu nhìn mình, bèn mấp máy môi diễn tả rằng cậu không nói được, đoạn nắm ống tay áo người đó, muốn dẫn đến tận nơi.
Đi về chỉ mất tầm mười phút, Vệ Đinh sợ Thẩm Huyên mua thịt nướng xong không tìm thấy cậu sẽ lo lắng, nên chạy hết tốc lực trở về, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Đến nơi mặt Thẩm Huyên đã đen hơn cả đáy nồi.
"Em chạy đi đâu vậy hả?" Thẩm Huyên quát lớn một tiếng, xem chừng rất tức giận. Nếu không phải trong tay hắn đang cầm xâu thịt, Vệ Đinh thực hoài nghi có khi hắn sẽ một chưởng đánh bay mình cũng nên.
Thẩm Huyên lại rống lên: "Hỏi em đó! Hồi nãy đi đâu? Có biết em làm anh lo lắng lắm không!"
Vệ Đinh biết mình không đúng, trước khi đi chẳng báo với hắn một tiếng, thần kinh yếu đuối mẫn cảm của hắn khó lòng chịu nổi kích động. Cậu vội dùng tay thuật lại chuyện vừa nãy.
Tưởng rằng chỉ cần kể rõ nguyên nhân thì hắn sẽ không cằn nhằn nữa, nào ngờ lúc nghe xong hắn lại càng nổi điên. Chẳng thèm quan tâm bọn họ vẫn còn đang ở chốn đông người, không ngại ánh mắt tò mò hiếu kỳ của người khác, cứ ào ào quát tháo cậu.
"Sao em cứ thích lo chuyện bao đồng thế hả? Em có đầu óc không? Người ta nhờ thì em liền giúp à, nếu hắn là người xấu thì sao? Nếu em bị lừa đem bán thì thế nào? Em có suy nghĩ tới những hậu quả này không? Sau này đừng có làm chuyện dư thừa như thế nữa, biết chưa? Hả? Em có hiểu không?”
Vệ Đinh không gật cũng chẳng lắc, chỉ thấy bản thân oan uổng vô cùng. Thẩm Huyên quan tâm lo lắng cho cậu... những chuyện này cậu biết, thế nhưng sự bảo hộ quá mức ấy khiến cậu thấy áp lực vô cùng. Vệ Đinh lúc nào cũng phải cân nhắc và nhắc nhở bản thân, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, làm rồi liệu có khiến đối phương tức giận không, liệu có gây ra hậu quả khó lường không. Nếu như lúc nào cũng phải đắn đo suy nghĩ như thế này, e có ngày cậu sẽ phát điên mất.
Bỗng dưng cậu chẳng còn tâm trạng đi dạo phố nữa, tức giận quay người bỏ mặc Thẩm Huyên ở đó, cúi đầu đi thẳng về phía trước.
Thẩm Huyên đuổi theo kêu gào: "Mới nói em vài câu em đã giận, sao em nhỏ mọn thế hả?"
Vệ Đinh không muốn nghe hắn lải nhải nữa, bèn lấy tay bịt tai lại, cắm đầu bỏ chạy.
Thẩm Huyên sửng sốt một chút, rồi lập tức đuổi theo.
Kẻ chạy người đuổi, thú vị vô cùng! Một tên chạy được vài bước lại quay đầu làm mặt quỷ trêu chọc, tên kia tay cầm xiên thịt nướng vừa rượt vừa la, thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, ai nhìn thấy cảnh này cũng tưởng hai đứa này điên rồi.
Chớ thấy Vệ Đinh nhỏ con mà lầm, cậu chạy rất nhanh, chẳng bao lâu đã bỏ xa Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên tức đến mức tóc dựng ngược lên, không đuổi theo nữa mà chợt nảy ra một ý, đi đường tắt trở lại tiệm hoa, vừa lúc ***ng mặt Vệ Đinh. Hắn không thèm nhiều lời lập tức túm cậu lôi lên phòng khóa chặt cửa, lột quần rồi đè cậu làm một trận. Làm xong vẫn chưa chịu bỏ qua, lôi Pu't giấy ra viết một bảng nội quy, bắt cậu phải điểm chỉ ký tên.
Hành vi hiếp người quá đáng này khiến Vệ Đinh cực kỳ bất mãn, nhưng cậu vẫn cố nén giận làm theo lời hắn, chỉ có điều thay vì điểm chỉ lên giấy, cậu in dấu tay vào mặt Thẩm Huyên.
Vệ Đinh thề với lòng, lần sau nếu hắn còn ngang ngược vô lý nữa, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!
Thực tế chứng minh, Vệ Đinh thực sự đã nhân nhượng Thẩm Huyên quá nhiều. Trải qua chuyện đó, Thẩm Huyên càng phát điên, mỗi ngày đều bám dính lấy cậu không rời một bước, tới cả đi toilet cũng theo vào.
Một đêm khác họ đang dọn hàng lại gặp người tới hỏi thăm đường. Một thanh niên đẹp trai đứng trước quầy, đưa mắt nhìn Thẩm Huyên trước rồi mới chuyển sang nhìn Vệ Đinh, nói một tràng tiếng phổ thông pha giọng địa phương: "Xin hỏi đường Hoa Nhai có gần đây không? Phải đi hướng nào?"
Vệ Đinh vốn định chỉ đường cho đối phương, nhưng nhác thấy Thẩm Huyên đang sa sầm mặt lại, đành phải chỉ tay về bên phải.
Thanh niên kia không để ý tới vẻ mặt Thẩm Huyên, tiếp tục hỏi: "Là đi bên phải sao? Có cần phải rẽ không, phải qua hết thảy mấy con phố? Hay là cậu dẫn tôi đi được không, thật lòng cảm ơn cậu nhiều."
Vệ Đinh do dự chốc lát, rốt cuộc quyết định đưa anh ta đi. Vừa mới đứng lên thì cánh tay đã bị túm lấy, sau đó là giọng nói đầy giận dữ vang lên bên tai: "Em tính đi đâu hả? Có thật là muốn dẫn hắn đi không? Em có thể đừng lo chuyện bao đồng không? Tự hắn cũng có thể vừa đi vừa hỏi thăm mà!"
Vệ Đinh thấy Thẩm Huyên thật bất lịch sự, bèn giằng tay hắn ra, mỉm cười xin lỗi người kia, rồi lấy giấy Pu't vẽ đường đưa cho đối phương. Anh ta rối rít cảm ơn rồi bước đi.
Thẩm Huyên thấy Vệ Đinh nghe lời như vậy thì đắc ý lắm, nhưng mở miệng lại cứ nói lời trái tai: "Sau này em đừng tỏ ra nhiệt tình với người lạ như thế, có quen biết gì đâu mà cười nói với họ? Em đúng là dại trai..."
Thẩm Huyên lải nhải không ngừng, Vệ Đinh chỉ lạnh lùng liếc hắn, mặt đầy vẻ khinh thường.
Thẩm Huyên bị đả kích, rướn cổ lên quát: "Thái độ em là sao hả?! Có phải em thấy hắn đẹp trai thì muốn lấy lòng hắn không? Anh nói em biết, sau này mà còn thân thiết với người lạ như vậy, đừng trách anh không khách khí! Coi chừng anh đánh em thật đấy!"
Anh dám đánh tôi?! Vệ Đinh chẳng thèm tốn hơi nữa, bật người nhảy lên, vung tay đánh vào đầu Thẩm Huyên một cái, khiến hắn la lên oai oái.
Vệ Đinh không chút mềm lòng, thấy vẫn còn chưa hả giận, liền bồi thêm một cước rồi mới thở phì phì bỏ đi.
Chờ khi Thẩm Huyên dọn hàng xong chạy về tiệm hoa thì cửa đã đóng kín, hắn vừa gào thét vừa đập cửa nhưng mãi mà chẳng ai ra mở.
Tiếng đập cửa và tiếng gào rống càng lúc càng lớn, Vệ Đinh làm như không nghe thấy, khoanh chân ngồi trên sofa trong phòng khách thảnh thơi xem TV.
Mấy khách trọ đứng sau lưng cậu toát mồ hôi lạnh, tất cả đều ngao ngán.
A Bố nói: "Hai người họ lại cãi vã gì nữa chứ? Đúng là ăn no rửng mỡ!"
Cố An bảo: “Vợ chồng son cãi nhau ấy mà, chẳng có gì to tát cả, sau đêm nay hai đứa lại dính như keo sơn thôi."
Sở Hiểu Phong thở dài: "Có hiểu lầm thì phải mau mau giải quyết, để tôi ra mở cửa..."
Vệ Đinh quay ngoắt đầu lại, quơ tay nói: [Ai dám mở cửa cho anh ta thì đêm nay ra đường mà ngủ!] (>.<)#
Cả bọn lập tức tan tác chim muông, ai về phòng người nấy.
Rốt cuộc Thẩm Huyên đứng hơn một tiếng đồng hồ vẫn không vào nhà được, đành phải cụp đuôi thất thểu ra về.
Sáng sớm hôm sau hắn lại tới tiệm hoa, vừa đến cửa liền phát hiện bên trên treo một tấm bảng. Trên bảng có dán ảnh hắn, bên dưới còn một dòng chữ lớn: Kẻ này cấm vào!
Thẩm Huyên tức giận đến xì khói, điên cuồng đập cửa, lần này chỉ sau vài phút cửa đã hé ra, hắn còn chưa kịp oán giận, một chậu nước lạnh đã ào ào xối thẳng lên người.
Bấy giờ đang lúc trời lạnh nhất, một trận gió bấc vù vù thổi qua khiến hắn run lên cầm cập, cảm thấy cả lông mi cũng sắp đóng băng rồi.
Sau đó hắn bị cảm nặng, sốt cao mấy ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên, lại còn thường xuyên mê sảng.
Vệ Đinh hoảng sợ vô cùng, thường ngày hắn rất khỏe mạnh, cả năm chẳng đau chẳng bệnh, vậy mà lần này dễ bị cảm như thế, mà mãi bệnh cũng không chuyển biến tốt.
Bởi vì áy náy nên Vệ Đinh hệt như a hoàn chạy tới chạy lui hầu hạ chăm sóc hắn. Chẳng biết có phải do hắn sốt đến hồ đồ hay không, cứ luôn mồm nói với Vệ Đinh những lời thê thiết động lòng.
Hắn nói, vì hoàn cảnh gia đình nên từ bé đã không có cảm giác an toàn, bởi vì luôn sợ mất đi cho nên đã trầm luân quá sâu trong tình cảm này, thậm chí trở nên cố chấp. Trong mắt hắn không thể dung nạp dù chỉ là một hạt cát, chỉ cần thấy Vệ Đinh cười với ai khác thì trong tim đau xót khó chịu hệt như bị mèo cào. Hắn chẳng thể khống chế được bản thân, lần nào nổi giận xong cũng cảm thấy rất hối hận. Rõ ràng đã tự nhắc nhở bản thân không được kiếm chuyện gây sự vô cớ, thế nhưng vừa trông thấy Vệ Đinh cười thân thiết với người đàn ông khác thì hắn lại chứng nào tật nấy, lại la lối quát nạt, vô lý làm càn, chỉ hận không thể tuyên cáo với cả thế giới rằng Vệ Đinh là bảo vật của hắn, bất kỳ ai cũng đừng mơ chạm vào! Hắn còn nói bệnh mình lần này vô cùng nghiêm trọng, cảm giác tử thần đang vẫy gọi mình. Hắn hy vọng sau này Vệ Đinh có thể tìm được một người đàn ông thành thật đáng tin cậy, rồi hạnh phúc sống hết cuộc đời này, đừng bao giờ gặp phải kẻ nóng nảy ngang ngược như mình. Rằng hắn ở thế giới bên kia sẽ mãi mãi bảo vệ cậu, mãi mãi yêu cậu... lải nhải lải nhải tràng giang đại hải.
Ban đầu Vệ Đinh còn rất cảm động, nhưng càng nghe càng đen mặt, chỉ muốn nhét khăn vào mồm cho hắn im miệng.
Cậu đột nhiên nghĩ tên này đúng là có bệnh thần kinh, nếu để hắn nổi điên thì hậu quả khó mà lường được, xem ra sau này đành phải chiều theo ý hắn mới mong yên ổn qua ngày.
Ngày hôm sau, tên thần kinh hôm qua còn bảo mình bện*** sắp ૮ɦếƭ lại gặp kỳ tích mà bình phục, có thể ăn uống chạy nhảy ca hát đi lại, hoàn toàn không hề giống một người bện*** mới khỏi. Sau khi hết sốt đầu óc hắn cũng dần tỉnh táo, hồi tưởng lại những lời nói lúc mê sảng, lại bắt đầu kiếm cớ sinh sự.
Hắn nghiêm túc cảnh cáo Vệ Đinh, không được thích người đàn ông khác, không được bỏ hắn, không được thay lòng đổi dạ, suốt đời suốt kiếp chỉ được yêu một mình hắn, chỉ có thể ở bên hắn mà thôi.
Vệ Đinh nghe hắn cằn nhằn mà đầu muốn nổ tung, chỉ muốn đâm đầu vào tường ૮ɦếƭ cho xong.
Bây giờ cậu đã hoàn toàn nghiệm ra một đạo lý, bệnh tâm thần là bệnh đa mang suốt đời, nên thôi cứ mặc hắn quậy phá đi, chỉ cần hắn đừng nổi điên, đừng sinh bệnh, an phận làm một người bình thường thì cậu đã cảm ơn trời đất thánh thần lắm rồi. Sau này hắn có nói gì thì cũng không cãi lời hắn nữa, kẻo người chịu tội sau cùng lại chính là mình.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà tên thần kinh kia vẫn như cái băng rè, Vệ Đinh xoa xoa thái dương, thở dài não nề.
Trên mạng Tĩnh ca ca nổi danh anh lùng vô tình lại rất kiệm lời. Ban đầu Vệ Đinh phải lòng hắn cũng chính vì tính cách này. Thế nhưng hiện thực phũ phàng lại khiến cậu thất vọng tràn trề, tên kia cả ngày dông dài cứ như một bà thím, chỉ mới hai mươi hai tuổi mà đã lắm mồm như thế, già rồi chẳng phải còn đáng sợ hơn cả Đường Tăng trong Tây Du Ký sao?
Nghĩ đến đây, Vệ Đinh không kìm được rơi vài giọt nước mắt chua xót: Mình thật nhớ Tĩnh ca ca trước đây quá đi!!! ╥_╥
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc