Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 36

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Ghen Bậy Ghen Bạ 
Cố An dùng sức nhéo đù* mình một cái thật mạnh, đau đến nhe răng trợn mắt.
Trần Mặc chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau thay, vội hỏi: "Sao lại tự nhéo mình? Tự *** sao?"
Cố An bĩu mồi, oán thầm trong bụng: Đừng có làm ra vẻ lo lắng, tôi không bị anh mê hoặc đâu!
Thấy cậu không đáp, Trần Mặc lại cười bảo: "Anh đưa em đi ăn tôm rồng[1] nhé? Không phải em thích món này nhất sao?" Thái độ rất mực chân thành, giọng điệu mang chút lấy lòng.
[1. Tôm rồng hay còn gọi là tôm hùm đất, tôm hùm nước ngọt, tên tiếng anh là Red Swamp Crawfish. Là một loài thủy sản giáp xác có hình dạng giống như tôm nhưng lại mang hai chiếc càng hệt càng cua, có giá trị dinh dưỡng cao, giá thành đắt đỏ.]
Đối với kẻ cả tháng nay làm bạn với mì gói như Cố An mà nói, mấy câu này nghe còn quyến rũ hơn cả lời ngon tiếng ngọt, món ngon trước mắt sao có thể kháng cự. Cậu xoay người đưa lưng về phía Trần Mặc, sung sướng phát khóc: Hu hu hu... Lâu lắm rồi anh đây không được ăn tôm rồng! /(ToT)/~~
Trần Mặc quan sát mọi phản ứng của cậu, không khỏi buồn cười, không hỏi ý cậu đã mau lẹ dọn đồ: "Nhanh nhanh thu dọn, tới muộn chẳng ai bán đâu."
Cố An lộ vẻ khó xử: "Nhưng tôi phải trông quầy hoa cho Vệ Đinh..."
Trần Mặc lấy tiền ra nhét vào tay cậu: "Anh mua hết chỗ hoa này."
Cố An mặt dày nói: "Vậy anh cũng nhân tiện mua hết đống đồ của tôi luôn đi."
Trần Mặc chỉ cười không đáp, gấp rút dọn quầy hàng, giao hoa cho Cố An ôm, còn mình thì xách một bao đồ to đùng đi phía trước. Khóe miệng giãn ra một đường cong, cười đến hài lòng. Đừng nói là đồ đạc, cả con người em cũng là của anh, sao phải dùng tiền để mua chứ?
Cố An ôm hoa đuổi theo, gọi lớn: "Ê ê, anh cầm hoa giùm chút, tôi phải mang bao tay."
Giỏ hoa được chuyển qua tay Trần Mặc, hắn nhác thấy tay Cố An đều trầy xước nứt nẻ, lòng chợt nhói đau. Hắn đang tính ghé tiệm thuốc mua thuốc trị thương rồi mới đi ăn tôm, chợt thấy Cố An móc một đôi găng tay màu đen từ túi quần ra thì không khỏi kinh ngạc, bởi vì cậu ta ghét nhất những màu sắc u ám như thế này.
Có lẽ do hắn cả nghĩ, nhìn đôi găng tay bình thường lại thấy vô cùng bất thường. Hắn ra vẻ lơ đãng hỏi: "Găng tay này là em mua hả?"
"Không phải, ông chủ tặng tôi đấy." Nhắc tới kẻ đó, tâm tình Cố An lại trở nên phức tạp. Tên đó hoàn toàn không khác gì giai cấp tư bản ngày xưa, xem cậu như trâu ngựa mà sai sử, như thể không vắt kiệt sức lực của cậu thì không thôi, đã vậy còn trả lương bèo nhèo. Nhưng khi cậu tính bỏ việc thì hắn ta lại hào phóng tặng cậu đủ thứ quà cáp, thường thường mời cậu đi ăn, tan ca còn tử tế đưa cậu về nhà. Chính vì vậy mà Cố An thấy đau đầu vô cùng, lúc bị chèn ép thì thấy tên chủ rõ ràng không phải người, chỉ hận không thể lập tức phủi ௱o^ЛƓ bỏ đi, thế nhưng lúc được cho chút ngon ngọt lại nghĩ đối phương cũng có tình có nghĩa. Vậy là ngày nào Cố An cũng loanh quanh luẩn quẩn giữa hai dòng suy nghĩ nên làm hay nên nghỉ, mãi cũng chẳng quyết được. Ngày qua ngày đều đi làm, rồi theo lệ thường chịu ức hiếp, theo lệ thường ham hố chút lợi nhỏ, cuộc sống trôi qua cũng thật phong phú. Một thời gian sau, cậu cũng bất giác quên đi những phiền não, cả áp lực từ phía cha mẹ lẫn nỗi đau xót cùng cực mà Trần Mặc gây ra.
Cố An chìa đôi găng tay ra cho Trần Mặc xem, đắc ý nói: "Nhìn kỹ đi, là lông dê trăm phần trăm đó."
Trần Mặc chỉ biết tên chủ kia hoàn toàn chẳng phải có ý tốt! Nhìn nụ cười xán lạn của Cố An, hắn chợt thấy chói mắt, vị chua nồng nặc bốc lên. Một đôi găng tay lông dê đã dễ dàng mua chuộc được em sao? Em thích lông dê chứ gì? Dễ thôi! Anh mua một xe dê cho em! Em muốn bao nhiêu lông thì ngồi mà lấy kéo cắt, muốn làm áo hay khăn choàng cũng được!
Trần Mặc hiển nhiên không nói những điều mình nghĩ ra, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Màu này không hợp với em."
Cố An cười: "Quả thật tôi không thích màu này, nhưng đeo rất ấm áp."
"Anh thích màu này, cho anh đi." Trần Mặc chìa tay ra: “Lát nữa anh mua cho em một đôi khác."
Cố An là người rộng lượng, không hề suy nghĩ liền cởi găng tay đưa cho Trần Mặc, thuận miệng nói: "Không cần phải mua đâu, ông chủ tôi nói đây là quà công ty tặng cho khách hàng, trong kho còn nhiều lắm, ngày mai tôi xin cái khác là được."
Trần Mặc cười khan một tiếng, hận không thể dỡ đầu Cố An xuống xem thử bên trong có phải chỉ toàn đậu hũ hay không. Chuyện như thế mà cậu cũng tin, xem ra sau này phải luôn luôn theo sát canh chừng cậu ta, kẻo đến khi bị người khác lừa còn vỗ tay hoan hô.
Trong lúc Trần Mặc còn suy tính thiệt hơn, Cố An vẫn không ngừng lải nhải: "Nói nghe nè, ***, áo trong, bít tất, toàn thân tôi đều là hàng khuyến mãi của công ty đó, đều là đồ hiệu thôi! Anh có muốn không? Ngày mai tôi lấy cho anh một bộ!"
"Không cần!" Giọng nói đầy tức giận.
Quát xong, Trần Mặc tự thấy mình đã phản ứng thái quá. Hắn lập tức nặn ra một nụ cười giả dối để che giấu nội tâm đang bất mãn: "Những thứ ấy anh đều có, không cần lấy cho anh. Vả lại, dù đó có là quà khuyến mãi, em cũng không nên tùy tiện nhận đồ người khác cho chứ."
Cố An bĩu môi: "Không lấy thì thôi! Làm ơn mắc oán!"
Trần Mặc không lên tiếng, trước khi lên xe thừa lúc Cố An không chú ý mà ném đôi găng tay vào thùng rác, lòng hạ quyết tâm, nhất định phải tiêu hủy toàn bộ đám "hàng khuyến mãi" mê hoặc lòng người kia.
Lúc ăn tôm, Trần Mặc căn bản chẳng ăn gì, chỉ chăm chú ngồi bóc vỏ tôm bỏ vào bát Cố An, liên tục không ngừng.
Cố An chỉ có mỗi nhiệm vụ ngồi ăn thôi, tuy rất hả hê, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn.
Trần Mặc không chỉ ưa sạch sẽ mà còn ngại phiền phức, mọi khi nhờ hắn làm giúp việc gì còn khó hơn cả lên trời. Có một lần Cố An muốn ăn táo, nhờ hắn gọt vỏ giúp, hắn liền từ chối, bảo muốn ăn thì tự mình làm. Từ đó, cậu đã cảm thấy hắn không hề biết quan tâm săn sóc lại chẳng chút dịu dàng, hoàn toàn không phải hình mẫu người yêu lý tưởng. Ấy vậy mà hôm nay hắn như thể trúng tà, chuyện lột vỏ tôm phiền phức như thế mà cũng làm.
Vỏ tôm chất thành núi trên bàn, tay Trần Mặc cũng dính đầy nước sốt, nhác thấy đĩa tôm gần hết, Cố An lại thấy ngại ngùng, gắp một con tôm đưa tới bên miệng Trần Mặc: "Bận rộn cả ngày chắc là chưa ăn gì, anh không thấy đói sao?"
"Không đói." Trần Mặc được sủng ái mà kinh ngạc, nhanh chóng há miệng ngậm lấy, cười ha hả: "Ngon quá."
Giám đốc Trần, anh là nhân vật tinh anh xuất chúng đó! Là người có thân phận địa vị đó! Có thể đừng cười ngu vậy không?!
Cố An lười châm chọc, hẳn là sáng nay ra khỏi nhà anh ta đập đầu trúng cửa nên mới biểu hiện bất thường như thế.
Cơm nước xong, Trần Mặc tay cầm lẵng hoa, tay ôm bao quần áo, đưa Cố An về tiệm hoa.
Đêm nay, ngoại trừ chuyện đôi găng tay khiến hắn không vui ra, thì tất thảy đều rất tốt. Hắn cảm thấy Cố An không bài xích mình như trước, hai người thoải mái trò chuyện, tựa như thời gian trước đây ở bên nhau.
Sau khi chia tay, trong lòng Trần Mặc trống rỗng vô cùng, giống như người ta thường nói, mất đi rồi mới biết quý trọng. Hắn rất hối hận vì đã không đối xử tốt với Cố An. Có lẽ chính bởi vậy mà khi chia tay, Cố An mới dứt khoát đoạn tuyệt đến thế, như thể đã hoàn toàn buông tay, chẳng còn chút nhớ nhung tiếc nuối. Hắn cũng chẳng thể oán trách được ai, có trách là trách chính mình đã từng bước đẩy Cố An ra xa, tới khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn...
Hơn nửa tháng nay hắn không tới tìm Cố An kỳ thực là có nguyên nhân. Hắn đã thừa nhận giới tính thật với gia đình, không phải do nhất thời xúc động, mà là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định. Hắn vô cùng kiên định nói với cha mẹ rằng, hắn sẽ ở bên Cố An cả đời. Hắn còn thưa hết mọi chuyện giữa hai người cho gia đình biết, rằng hắn có lỗi với cậu, bây giờ đang vô cùng ăn năn, muốn bù đắp cho đối phương. Hắn không mong cha mẹ có thể chấp nhận hay nói lời chúc phúc, chỉ hy vọng sau này khi hắn và Cố An cùng nhau đối mặt với gia đình họ Cố, thì họ đừng làm khó dễ mà thôi.
Bất ngờ nghe được tin tức này, cha mẹ hắn sợ hãi vô cùng, tuy rằng than thở khóc lóc cả ngày, nhưng vẫn không làm khó dễ hắn. Để khiến họ dịu lòng, mỗi ngày tan sở hắn lập tức về nhà, nấu ăn, làm việc nhà, những mong bù đắp những thiếu sót của mình, mong được mẹ cha tha thứ.
Mãi tới tận hôm nay, cha mẹ hắn mới dần chấp nhận được sự thật này, còn hứa sẽ không can thiệp vào, chỉ khuyên hắn hãy thật tâm đối đãi Cố An. Bởi vì Cố An là đứa trẻ mà họ tận mắt nhìn nó trưởng thành, hoạt bát đáng yêu, bụng dạ tốt lại hài hước khiến người vui vẻ. Cả hai người đều rất thích thằng bé này, nếu đổi thành người khác, chưa chắc họ sẽ đồng ý nhanh như vậy.
Phía gia đình đã dàn xếp ổn thỏa, đã có họ ủng hộ thì chuyện thuyết phục cha mẹ Cố An không khó, bây giờ chỉ cần cùng cậu tình xưa nối lại mà thôi. Trần Mặc luôn lưu tâm quan sát thái độ của Cố An, hắn cảm thấy cậu vẫn còn thích mình, hắn vắt óc tìm đủ cách bù đắp như vậy, đối phương không thể không cảm động cho được, những ngày bình yên hạnh phúc sẽ không còn xa nữa.
Nhác thấy Cố An sắp bước vào nhà, hắn quyết định phải nhân lúc này mà đẩy thuyền theo nước, vội nắm lấy tay cậu, nói: "Chờ đã, anh có chuyện muốn nói với em."
Cố An nghi hoặc nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Trần Mặc khẽ cúi đầu, chậm rãi kề tới bên môi cậu như thể muốn hôn.
Cố An nghiêng người tránh đi, theo quán tính lùi lại mấy bước rồi nói: "Giám đốc Trần, tôi thấy chúng ta làm bạn sẽ hợp hơn, vui vẻ thoải mái, cứ như thế này là tốt rồi."
Dứt lời liền quay lưng bước vào nhà, khóe miệng cong lên, cười đến vui sưóng.
Trần Mặc đương nhiên không thấy được nụ cười đó, ngây ngốc đứng tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại. Niềm tin khó khăn lắm mới vực dậy được, giờ hoàn toàn sụp đổ.
Cố An vừa vào nhà liền thấy Thẩm Huyên đang phùng mang trợn mắt bổ tới.
"Bảo ông trông quầy giùm, ông đồng ý rồi chạy mất dạng.”
Cố An nhét tiền vào tay hắn, cười tít mắt: "Tôi mua hết số hoa đó rồi."
Thẩm Huyên vẻ mặt khinh thường: "Ông có tiền sao? Không phải là lượm được đó chứ? Tiền ăn không có, lại có tiền mua hoa?"
"Hứ, là tiền người khác đưa tôi được chưa?!" Cố An nhét lẵng hoa vào tay Vệ Đinh, đắc ý hất hàm: "Đinh Đinh, cậu chăm sóc đám hoa này giùm tôi. Nhớ đừng để nó héo, phải ráng giữ cho nó mãi mãi xinh tươi nha!"
Vệ Đinh chợt có xúc động muốn lật bàn: Đây không phải là ép người quá đáng ư? (#-_-) Ngu ngốc! Đây là hoa thật chứ không phải hoa giả nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc