Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 31

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Phong Ba Công Khai Sự Thật
Mẹ Cố nghe xong ngây ngẩn sửng sốt vài giây, sau đó liền tiện tay vớ lấy cây chổi đặt gần cửa đập Cố An túi bụi, vừa đánh vừa mắng: "Mày nói cái gì? Đồng tính à? Tao đánh ૮ɦếƭ mày thằng đồng tính! Mấy tháng nay mất tăm mất dạng, tới khi vác mặt về nhà lại muốn chọc tao nổi điên? Đã vậy mày còn mặt mũi nào xin tao một trăm hai mươi vạn hả? Mày cần nhiều tiền thế làm gì? Có phải mày làm chuyện gì phạm pháp nên cần tiền để lo liệu hả? Nói mày biết, một xu tao cũng không cho! Mày chờ mà đi tù đi!"
"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy chứ! Con thật thà thế này sao có gan đi làm chuyện phạm pháp! Con làm hỏng xe của người ta, phải đền một trăm hai mươi vạn!" Cố An thấy mình thật anh hùng, chuyện khó nói nhất lại có thể dễ dàng thừa nhận như vậy. Nói được ra rồi, cậu bỗng thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, từ nay về sau không cần phải giấu giếm che đậy mà sống nữa, muốn ở bên ai thì ở, thảm kịch kết hôn với phụ nữ cũng không xảy ra. Nghĩ thế, cậu chợt thấy muốn cười. Nhưng cậu không dám, mẹ vẫn đang nổi nóng, bây giờ mà cười thì khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Cán chổi nện vào mặt cắt đứt dòng suy tưởng, cậu xoa xoa vết sưng trên mặt, đau đớn gào lên: "Mẹ, mẹ đừng đánh vào mặt con! Hỏng cái mặt mất!"
"Mày còn dám đòi hỏi với tao à?" Mẹ cố tức đến xì khói, điên cuồng vung chổi nhắm thẳng vào đầu vào mặt Cố An mà đánh: "Hôm nay tao không những đánh nát mặt mày, còn phải đánh cho mày tàn phế, để mày không bước nổi ra khỏi cánh cửa này nữa!"
Ban đầu Cố An không hề né tránh, hệt như khúc gỗ quỳ ૮ɦếƭ lặng dưới đất để mẹ Cố phát tiết cơn giận trong lòng. Thế nhưng mẹ Cố càng đánh càng hăng, đòn nào cũng nhắm toàn chỗ yếu hại. Mũi bị đánh đến dập, máu chảy không dứt, đầu cũng sưng vài chỗ, đáng sợ nhất là nhiều lần suýt đánh trúng vào mắt, nếu cậu không nhanh nhẹn né kịp, không chừng thành người mù cũng nên.
Cậu nghĩ hôm nay nếu mẹ không đánh ૮ɦếƭ mình thì không bỏ qua. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Cậu biết càng phản kháng thì sóng gió càng lớn, thế nhưng cậu không muốn ૮ɦếƭ thế này, bèn lập tức vùng dậy bắt đầu chạy trối ૮ɦếƭ, y như đóng phim hài mà nhảy loạn cào cào trong phòng để tránh đòn của mẹ.
Mẹ Cố cầm chổi rượt đuổi vài vòng, mệt tới đứt hơi, miệng vẫn không ngừng rủa xả: "Thằng ranh, mày đứng lại cho tao! Coi chừng tao chặt gãy chân mày!"
Chạy cũng bị đánh, không chạy càng bị đánh. Cố An liền nói: "Mẹ, trừ phi mẹ thề là không đánh con nữa, con mới dừng lại."
"Tao thề cái Pu'a!" Mẹ Cố ra sức ném cây chổi vào người Cố An.
Cậu hét thảm một tiếng, co chân chạy trốn.
Đúng lúc này cửa nhà mở ra, một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào. Người này vóc dáng cao to, nét mặt uy nghiêm, toàn thân đầy khí chất vương giả.
Đôi mắt sắc bén của ông lướt một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại chỗ Cố An, bất giác nhíu chặt mày như thể đang vô cùng khó hiểu khi thấy cậu ở đây.
"Sao lại về nhà?" Ngữ khí nhạt nhẽo chẳng chút tình cảm.
Cố An bĩu môi không đáp, trong bụng lại rít gào: Tôi không phải con ông sao! Mỗi lần thấy tôi ông cứ như gặp kẻ thù không bằng! Tôi cũng chẳng phải cấp dưới của ông, ông làm vẻ mặt nhăn nhó đó cho ai xem. Thật sự nhiều lúc tôi nghĩ mình có phải con đẻ của ông không nữa?
Ba Cố thấy cậu không đáp bèn chuyển tầm mắt sang chỗ mẹ Cố, dùng ánh mắt để hỏi.
Mẹ Cố im lặng một lát, mới run run nói: "Thằng này... nó… nó… lại bảo nó chỉ thích đàn ông!"
Cố An thấy cha mình nháy mắt sầm mặt lại, thầm biết không ổn, vừa nghĩ nên kiếm đường bỏ chạy. Nhưng chân còn chưa bước tới cửa đã thấy ông đứng chắn trước mặt, thẳng tay tát cho cậu một cái váng đầu hoa mắt, sao bay đầy trời.
"Mày còn tính đi đâu nữa?! Ngoan ngoãn ở nhà cho tao!" Mắng xong, ông lại bổ sung. "Vài ngày nữa tao đưa mày đi xem mắt, cuối năm kết hôn.”
Cố An giật mình ngây ra, không ngờ cha mình lại độc đoán quyết định cuộc đời mình như thế. Giới tính là chuyện trời sinh, căn bản không thể thay đổi được, muốn cậu kết hôn với phụ nữ, cậu thà ૮ɦếƭ còn hơn.
Cậu cười khổ một tiếng, nói với giọng điệu bất cần: "Không cần phí công vô ích, nhìn phụ nữ con cương không nổi!"
Ba Cố giận đến run người, chẳng nói chẳng rằng vật cậu ra đất đấm đá không ngừng. Nếu không phải mẹ Cố can ngăn, cái mạng nhỏ của cậu e rằng phải bỏ tại đây.
Mẹ Cố tuy tức giận nhưng vẫn hết mực thương xót con, thấy đầu con trai bị đánh chảy máu, mình mẩy xanh tím trầy trật, lòng bà đau như cắt. Bà đỡ Cố An ngồi lên sofa rồi xử lý vết thương, vừa bôi thuốc cho con vừa khóc lóc khuyên lơn: "Con à, con có thể sửa đổi hay không? Chỉ cần con chịu sửa đổi, mẹ sẽ không ép con đi xem mắt, cũng không bắt con phải kết hôn."
Cảm nhận được sự thương tâm của mẹ, Cố An cũng đau lòng không thôi. Bây giờ cậu vô cùng hối hận khi đã nhất thời xúc động mà làm chuyện ngu ngốc này. Bị đánh bị mắng cũng đành, nhưng cậu không muốn mẹ phải khóc thương đau xót vì mình. Trong lòng cậu, mẹ luôn luôn là người mạnh mẽ, dù khi ông ngoại qua đời, bà cũng không rơi một giọt nước mắt, đâu đến đâu bà cũng âm thầm chịu đựng, thế mà bây giờ lại khóc thương tâm đến vậy.
Cố An đột nhiên nghĩ mình thật bất hiếu, đã hơn hai mươi tuổi đầu vẫn còn lông bông, suốt ngày tiêu tiền của cha mẹ, đã chẳng hiếu kính lại còn khiến họ phải đau lòng.
Giới tính đâu thể cứ nói sửa là sửa, cậu muốn mở miệng vâng một tiếng cho mẹ yên tâm, nhưng lời chưa ra tới miệng lại phải nghẹn ngào nuốt ngược trở lại.
Cậu thở dài một tiếng: Mình quả nhiên hết thuốc chữa rồi, tới cả một lời nói dối thiện ý cũng nói không nổi.
Sau đó, Cố An bị giam cầm. Ba Cố tịch thu di động rồi nhốt cậu trong phòng trên tầng cao nhất, ông lạnh lùng nói, khi nào chịu sửa đổi giới tính thì mới thả ra, không thì sẽ nhốt như thế cả đời.
Cố An vốn dĩ ngang ngạnh ương bướng, hoàn toàn không có ý khuất phục. Hàng ngày nhân lúc mẹ Cố mang cơm tới, cậu lại uốn ba tấc lưỡi thuyết phục bà hãy chấp nhận sự thật này. Dần dà, tư tưởng của mẹ Cố quả nhiên có dấu hiệu thông suốt hơn, cậu liền tát nước theo mưa xin lại di động.
Khi mở nguồn điện thoại, cậu cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán. Có lẽ sợ gặp phải đả kíc*** nề hơn nữa nên cha mẹ đã không kiểm tra điện thoại của cậu.
Điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Có của Vệ Đinh, A Bố, Trần Mặc, đến cả Sở Hiểu Phong đang ở nước Mỹ xa xôi cũng gửi tin về.
Cậu đọc từng tin nhắn, khóe miệng cũng khẽ cong lên. Mọi người đều hỏi cậu sao bỗng dưng lại mất tích, nói nếu nhận được tin nhắn thì hãy mau mau liên lạc với họ, từng dòng từng dòng đều hiển hiện sự quan tâm lo lắng.
Trong lòng tràn đầy ấm áp, cậu cười mắng một tiếng: “Khỉ! Anh đây bị nhốt, sao liên lạc được với mấy người."
Cậu gọi cho Vệ Đinh đầu tiên, chuông reo hai tiếng đã có nguời nhấc máy, bên tai vang lên tiếng gõ vào tai nghe.
Câu nhếch môi cười: "Đinh Đinh, Thẩm Huyên đang ở cạnh cậu phải không? Bảo hắn nói chuyện đi, mở loa lên, tôi có chuyện muốn nói với hai người."
Giọng Thẩm Huyên lập tức truyền đến, lộ rõ sự vui mừng: "Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi hả, bọn tôi còn tưởng ông ૮ɦếƭ bờ ૮ɦếƭ bụi ở đâu rồi."
Ngay sau đó Thẩm Huyên sợ hãi rú lên: "Đinh Đinh, đừng nhéo anh, anh chỉ đùa thôi mà!"
Cố An thực sự rất vui, nếu bình thường nghe những lời này thì thể nào cũng phải trả treo lại, thế nhưng bây giờ chỉ thấy cảm động. Tình bạn quý nhất là khi hoạn nạn, được bạn bè quan tâm thế này, bao nhiêu sóng gió đều không còn gì đáng ngại nữa. Làm người, phải lạc quan một chút mới tốt. Cậu không tin cha mình có thể nhốt mình cả đời, chờ khi thoát được rồi, cậu sẽ lại sống thảnh thơi tự tại như trước.
Cậu tặc tặc lưỡi: "Hai người đừng liếc mắt đưa tình nữa, buồn nôn muốn ૮ɦếƭ!"
Thẩm Huyên hỏi: "Suốt thời gian qua ông đi đâu vậy hả?"
"Tôi công khai giới tính với người nhà, kết quả không tốt lắm, hiện đang bị họ nhốt nè." Cố An nói thật dễ dàng, như thể đang bàn chuyện thời tiết vậy.
Thẩm Huyên sửng sốt hồi lâu mới nói: "Có cần bọn này đem bom tới giải cứu không?"
Cố An cũng cười phụ họa: "Cha tôi cả đời sống trong quân đội, phỏng chừng các cậu chưa bước được vào nhà đã bị ông ấy dùng xe tăng đại pháo bắn cho banh thây rồi."
Hai tên oan gia vì mấy lời nhạt nhẽo này mà cười hí ha hí hửng. Cười xong, Thẩm Huyên nghiêm túc hỏi: "Ông không sao chứ? Nói thật đi, có cần chúng tôi làm công tác tư tưỏng cho cha mẹ ông không?"
"Không cần, với tính khí của cha tôi, không chừng sẽ trút giận lên đầu các cậu ấy chứ." Cố An rất hiểu cha mình, con người bảo thủ đó chắc chắn sẽ nghĩ rằng xu hướng giới tính vốn chẳng phải trời sinh mà là bị ảnh hưởng nên mới biến đổi, thể nào ông cũng liệt bạn bè mình vào danh sách đen thôi. Cậu gọi điện thoại cũng chỉ muốn báo tin bình an để mọi người không cần lo lắng, chứ cậu tuyệt đối không muốn phải liên lụy đến bất kỳ ai.
Cậu nói tiếp: "Mọi người cứ yên tâm đi, sớm muộn họ cũng thả tôi ra thôi, tới lúc đó nhớ chuẩn bị một bàn đại tiệc mừng tôi trở về nha!"
"Được, bọn tôi chờ ông, nhớ giữ liên lạc. Đinh Đinh bảo ông đừng đối đầu với cha mẹ nữa, cứ thuận theo ý họ để bản thân khỏi chịu tội vạ."
"Ừ, tôi biết rồi."
"Được rồi, à quên có chuyện chưa nói ông nghe."
“Chuyện gì?"
"Cái tên hồ ly kia tới đây tìm ông rất nhiều lần, hình như hắn rất lo cho ông, bình thường không phải hắn luôn rất bình tĩnh sao? Nhưng mỗi lần tới đây, hắn càng lúc càng tiều tụy.”
Cố An ừm một tiếng, thật lòng không biết phải nói gì. Lúc đầu cậu vô cùng oán hận Trần Mặc, nếu không phải tại hắn chơi tình tay ba thì cậu cũng không nổi điên rồi nhất thời xúc động chạy về nhà thừa nhận giới tính thật. Nhưng sau đó cậu đã thông suốt, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn cũng lộ ra thôi, tới khi ấy cha mẹ mình vẫn không chấp nhận được, vẫn đánh mình thừa sống thiếu ૮ɦếƭ thôi. Chuyện gì tới sẽ tới, đối mặt sớm một chút cũng không hẳn là không tốt. Tục ngữ nói rất hay, ૮ɦếƭ sớm đầu thai sớm. Giải quyết chuyện này sớm một chút, mai sau không cần lo lắng nữa.
Bây giờ cậu đối với Trần Mặc, yêu không còn mà hận cũng chẳng có. Bỗng dưng cảm thấy như mình đã giác ngộ được hết thảy. Suốt năm năm nay, hà cớ gì cứ mãi treo cổ vào một thân cây chứ. Cậu đường đường là thanh niên hào hoa phong nhã, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, lo gì không tìm được người tốt hơn Trần Mặc mười vạn tám nghìn lần chứ?
Cậu hàn huyên với Thẩm Huyên vài câu thì tắt máy. Đang định gọi cho A Bố thì chuông bỗng vang lên, trên màn hình hiển thị số gọi đến. Là Giám đốc Trần.
Di động đổ chuông liên hồi, Cố An do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nhấn nút nghe.
Giọng nói quen thuộc truyền tới, mang đầy vẻ lo lắng hoảng hốt, hoàn toàn không có ý che giấu.
"Em trốn đâu thế hả? Sao lại tắt điện thoại? Mới nãy nói chuyện với ai mà lâu vậy? Anh tìm em khắp nơi, ngày nào cũng gọi điện cho em mà vẫn không liên lạc được. Em nghe anh giải thích, chuyện không như em nghĩ đâu, hôm đó bọn anh chỉ bàn công việc, anh với cậu ta hoàn toàn chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn thôi... A lô? Cố An? Em có nghe không vậy?"
Cố An có chút khinh bỉ chính mình, vừa nghe Trần Mặc nói thế, liền dao động rồi.
Dường như lần nào cũng thế, chỉ cần Trần Mặc quan tâm cậu một chút, nói đôi ba câu êm tai là có thể dễ dàng gạt đổ tuyến phòng ngự trong lòng cậu.
Bên tai lại vang lên tiếng Trần Mặc gọi, cậu lắp bắp đáp: \'Tôi... tôi đang nghe."
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Nhà em?"
"Ừ."
"Không gạt anh chứ?"
"Tôi gạt anh làm gì."
"Anh tới nhà em nhiều lần, bác gái đều nói em không ở nhà."
"Ồ, họ gạt anh đó, tôi bị cha tôi nhốt lại rồi."
"Sao bác trai lại nhốt em?"
"Tôi công khai giới tính."
Đầu dây bên kia thinh lặng, hồi lâu sau Trần Mặc mới mở miệng, giọng hơi khàn đi, ngắn gọn mà khẩn thiết: "Chờ anh, anh đến ngay."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc