Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 29

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

乃úp bê hôn nhau
Hai người lên taxi rồi, Sở Hiểu Phong mới phát hiện hướng họ đi không phải là về chợ chim. Tuy có chút nghi hoặc nhưng cậu vẫn không hỏi. Mãi tới khi đến nơi rồi, cậu mới hay đây là chung cư của cảnh sát.
Cậu theo sau Cung Nghị tới trước một căn hộ, nhìn đối phương lấy chìa khóa ra mở cửa thì ngại ngần chùn chân.
Cung Nghị quay đầu, vẫy tay gọi: “Hiểu Phong, mau vào đi em.”
Sở Hiểu Phong do dự bước lên, lí nhí hỏi: “Đây là nhà anh hả? Có ai ở nhà không?”
“Phải, nhà anh. Giờ này thì chắc là mẹ đang ở nhà.”
“Anh cảnh sát.” Sở Hiểu Phong ngước đầu nhìn Cung Nghị, luống cuống vụng về như đứa trẻ nhỏ, lộ vẻ sợ sệt: “Em sợ…”
Cung Nghị khó hiểu: “Em sợ cái gì?”
“Em sợ mẹ anh.”
“Mẹ anh có gì mà sợ?”
Lúc này Sở Hiểu Phong có cảm giác con dâu xấu xí tới gặp mẹ chồng, mình béo thế này, nếu mẹ anh cảnh sát không thích thì tính sao? Liệu anh ấy có vứt bỏ mình không?
“Đừng sợ, mẹ anh dễ gần lắm, chúng ta vào thôi.” Cung Nghị cười trấn an, nắm tay dẫn cậu vào nhà.
Sở Hiểu Phong vội vàng hóp bụng lại, cố làm cho mình gầy lại một chút.
Vào phòng khách, một phụ nữ̃ trung niên đang ngồi trên sofa xem TV. Bà vừa coi vừa cầm khăn tay lau nước mắt, mải mê chìm đắm vào bộ phim, hoàn toàn không phát hiện có hai người đang đứng bên cạnh.
Cung Nghị lên tiếng gọi: “Mẹ, con về rồi.”
Người phụ nữ quay đầu lại, làm Sở Hiểu Phong giật mình. Bộ phim cảm động đến vậy ư? Sao lại khóc sưng vù hai mắt lên?
“À, con trai về rồi hả…” Mẹ Cung vẫn đang khóc, lau lau nước mắt rồi hỏi: “Sao hôm nay con lại về nhà? Không phải con đang ở bệnh viện ư? Mẹ đang tính lát nữa mang cơm vào cho cha con.”
“Con về thăm mẹ.” Cung Nghị nói dối. Nguyên nhân thực sự đương nhiên không thể nói ra, nếu không chắc chắn mẹ anh sẽ bị đả kích. Anh đưa Sở Hiểu Phong về nhà vốn có lý do riêng, lần đầu tiên rất quan trọng, anh nghĩ dù làm ở nhà trọ hay nhà nghỉ cũng đều không tôn trọng người ta. Chỉ có tại gia đình mới khiến con người cảm thấy ấm áp, anh muốn Sở Hiểu Phong có thể nhìn thấy nơi anh đã lớn lên, để hai người hiểu nhau hơn, sau đó mới làm chuyện cần làm.
“Ôi, đúng là con trai ngoan của mẹ.” Mẹ Cung sụt sịt mũi, lại dời tầm mắt sang Sở Hiểu Phong, nghi hoặc hỏi: “Con trai, đây là ai?”
Cung Nghị thành thật đáp: “Vợ con.”
“Ối! Con trai mẹ rốt cuộc cũng thông suốt rồi!” Mẹ Cung vui như hoa nở, cẩn thận quan sát Sở Hiểu Phong, càng nhìn càng thấy là lạ. Mũm mĩm dễ thương, mắt to môi mọng, mặt mũi hiền lành phúc hậu, nếu hai đứa ở bên nhau cũng có thể khiến con mình được hưởng cái phúc khí này. Có điều, đứa nhỏ này thoạt nhìn giống con gái, thế nhưng áo quần cùng với bộ иgự¢ phẳng kia, không phải con trai thì là gì?
Con trai?! Đồng tính luyến ái?!
Mẹ Cung mất bình tĩnh, tay run run chỉ vào Sở Hiểu Phong, líu lưỡi lắp bắp: “Cậu, cậu cậu cậu ta… là vợ con?! Cậu cậu cậu cậu ta… là con trai mà!”
Phía bên này, Cung Nghị lại vô cùng kiên định: “Vâng, thưa mẹ, cậu ấy tên Sở Hiểu Phong, là họa sĩ.”
Sở Hiểu Phong cúi đầu kính cẩn, ngoan ngoãn chào: “Thưa bác gái.”
Tuy rất kinh ngạc, nhưng mẹ Cung vẫn là một người thấu tình đạt lý. Con trai bà đưa người ta về nhà, nghĩa là nó thật lòng thật dạ. Mẹ Cung hết mực thương con, chỉ cần con trai thích, bà sẽ không phản đối, có điều…
Bà gọi Cung Nghị vào bếp, lo lắng hỏi: “Cha con biết chuyện này không? Coi chừng ông ấy tức quá lên máu đó!”
“Cha biết rồi ạ.” Cung Nghị vốn định nói ba Cung chính vì chuyện này mà nhập viện, thế nhưng lại sợ sẽ khiến mẹ lo lắng nên thôi. Khi ba Cung nằm viện, hai cha con đã nhất trí sẽ giấu mẹ Cung, nói rằng dạo này trời nắng nóng quá rất dễ lên huyết áp. “Vậy cha con nói sao? Ông ấy đồng ý không?”
“Dạ có ạ, cha rất thích Hiểu Phong.”
“Thật sao? Không ngờ ông già bảo thủ đó lại có tư tưởng phóng khoáng như thế!” Mẹ Cung cười hì hì vỗ иgự¢ con trai: “Thằng ranh này, mày yêu hồi nào vậy hả? Sao chẳng hé răng cho mẹ biết? Mẹ cứ tưởng mày ế cả đời chứ! Mày xem mày ngốc như thế, tốt nhất đừng rước cô nào ranh ma quỷ quái về. Có điều cậu nhóc kia nhìn còn ngốc hơn mày nhiều! Như vậy mẹ chẳng lo mày bị bắt nạt! Ha ha ha…”
Cung Nghị câm nín: Có mẹ nào lại nói con trai vậy chứ! -_- | | |
Nói chuyện xong xuôi, hai mẹ con quay lại phòng khách thì thấy Sở Hiểu Phong vẫn nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa nhìn TV, vẻ mặt bi thương, khóe mắt ửng đỏ.
Cung Nghị biết cậu không tự tin, vừa nhút nhát vừa mẫn cảm. Ban nãy mẹ mình phản ứng có hơi quá, có lẽ đã khiến cậu sợ hãi rồi.
Anh bèn bước tới bên cậu, khẽ hỏi: “Hiểu Phong, sao em lại khóc? Không vui sao?”
Sở Hiểu Phong lắc đầu, chỉ vào TV thút thít: “Họ thật đáng thương…”
Cung Nghị: “…”
Mẹ Cung đứng bên vừa nghe thấy câu này thì như thể tìm được tri âm, tức thì ngồi phịch xuống bên cạnh Sở Hiểu Phong, tiện tay rút luôn cho mỗi người một tờ khăn giấy, còn chưa mở miệng, nước mắt đã như mưa.
Sở Hiểu Phong choáng váng, cầm khăn giấy không biết làm sao.
“Này, cháu thích anh nam chính hay nam phụ?” Mẹ Cung huých huých Sở Hiểu Phong vẫn đang ngây đơ ra, vừa khóc vừa hỏi: “Cháu nghĩ cô nữ chính hợp với anh nào hơn?”
“Dạ…” Sở Hiểu Phong nuốt nước bọt: “Nam chính ạ…”
“Bác cũng thấy vậy, nhưng tình yêu của họ đau khổ quá, chia ly nhiều năm như vậy mà cuối cùng lại là anh em, sẽ không ai chấp nhận họ đâu.”
“Nhưng họ không phải anh em ruột ạ…”
“Bác biết, quan trọng là… mọi người cứ vướng mắc vấn đề này! Cha mẹ không đồng ý, bạn bè chẳng ủng hộ, đáng ghét nhất là anh nam chính còn có cô vợ chưa cưới! Bác ghét nhất con nhỏ đó, suốt ngày lấy cái ૮ɦếƭ ra dọa người ta!”
Sở Hiểu Phong gật gù đồng ý: “Con cũng ghét cô đó! Có điều, cuối cùng cô ta cũng phải từ bỏ thôi!”
“Hả? Cháu xem phim này rồi sao?”
“Dạ, xem hết rồi.”
“Kết cục thế nào? Hai người họ có ở bên nhau không?”
“Tất cả ૮ɦếƭ hết ạ. Nữ chính bệnh ૮ɦếƭ, nam chính tự sát ૮ɦếƭ.”
“Không thể nào?!” Mẹ Cung không thể chấp nhận nổi kết cục này, đau khổ khóc toáng lên.
Bị cảm xúc của bà ảnh hưởng, Sở Hiểu Phong cũng lặng lẽ khóc theo.
Cung Nghị ngó TV, muốn xem đây là phim gì mà lại đau thương thê thảm đến thế, có thể khiến hai người kia nước mắt nước mũi tèm lem. Thế nhưng tới khi biết được rồi, không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Vô tình yêu anh[1]…
[1. Tựa gốc của phim tạm dịch là: “Không ngờ em lại yêu anh”, và có tên “Vô tình yêu anh” ở Việt Nam, là một bộ phim thần tượng Trung Quốc được phỏng tác dựa theo bộ phim truyền hình “Trái tim mùa thu” vô cùng ăn khách của Hàn Quốc.]
Quả nhiên là một bộ phim tình cảm lâm li bi đát! Đây không phải là bộ phim được dựng lại từ “Trái tim mùa thu” đó sao? Hèn gì mà Hiểu Phong bảo là đã xem rồi. = =
Bàn tán về nội dung phim một thôi một hồi, mẹ Cung nhiệt tình giữ Sở Hiểu Phong lại dùng cơm, rồi tức khắc đi chợ mua đồ ăn.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập xấu hổ, vì cả hai vẫn chưa quên mục đích ban đầu khi tới đây.
Cung Nghị dẫn Sở Hiểu Phong vào phòng ngủ của mình, hai người sóng vai ngồi trên giường, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, không nói một lời, không nhìn đối phương, hoàn toàn chẳng biết phải làm gì.
Sở Hiểu Phong vô cùng khẩn trương, lo lắng nghĩ trước tiên nên ૮ởเ φµầɳ áo hay hôn nhau đây.
Cung Nghị cũng bồn chồn không kém, ngại ngần nghĩ ban đầu nên tham quan phòng ốc? Hay nói chuyện hàn huyên?
Thinh lặng hồi lâu, hai người đồng thời lên tiếng:
“Anh cảnh sát, chúng ta có nên đi tắm trước không?”
“Hiểu Phong, đây là nơi anh đã lớn lên.”

Sở Hiểu Phong che mặt! Sao mình lại nói lời dâm đãng như thế chứ! Xấu hổ ૮ɦếƭ được! TT__TT
Cung Nghị thẹn thùng: Mình quả nhiên không thoải mái bằng em ấy, thế này phải chăng là bảo thủ quá rồi!?
Cả hai tiếp tục trầm mặc, lát sau lại song song mở miệng.
“Anh cảnh sát, phòng của anh đẹp quá, em đi thăm thú một vòng nhé?”
“Hiểu Phong, anh ϲởí áօ của em được không?”
Sở Hiểu Phong: … “O__O”
Cung Nghị: … T _ T ||||
Nói thế nào cũng trật, hai người âm thầm hạ quyết định, tốt nhất là không mở miệng nữa.
Không nói, vậy thì dùng hành động chứng minh thôi!
Cung Nghị từ từ nhích ௱ôЛƓ lại gần Sở Hiểu Phong, thấy cậu không tránh né, bèn đưa tay nâng mặt cậu quay về phía mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, như thể có dòng điện đang bắn xẹt xẹt giữa đôi bên, khiến trái tim bất giác loạn nhịp.
Gò má Sở Hiểu Phong ửng hồng như trái cà chua chín mọng, vô cùng đáng yêu. Cung Nghị bị hấp dẫn, kìm lòng không đặng mà cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi đầy đặn non mềm kia.
Hai đôi môi chạm nhau, đôi bên cùng khép mắt.
Liếm, không!
Cắn, không!
Hôn ʍúŧ, không!
Hôn lưỡi, không!
Hôn sâu, hôn mãnh liệt, hôn nhiệt tình, hôn ngọt ngào, hôn đắm đuối: càng không có!
Chỉ đơn giản là hai đôi môi dán chặt vào nhau, không cắn cũng chẳng ʍúŧ. Đã thấy 乃úp bê hôn nhau chưa? Hai tên ngốc này đích thị là hai con 乃úp bê hôn nhau mà! Nếu bây giờ có người xông vào nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nghĩ đây là hai tượng sáp.
Sở Hiểu Phong nghĩ thầm, mình có nên hé miệng ra? Hay vươn đầu lưỡi tới? Làm thế có phải chủ động quá rồi không? Liệu anh cảnh sát có nghĩ mình là kẻ hấp tấp lỗ mãng?
Cung Nghị thầm nghĩ, mình có nên ʍúŧ môi cậu ấy? Hay tiến vào khoang miệng? Làm thế có phải quá nóng vội rồi không? Liệu có làm cậu ấy sợ không?
Lo nghĩ cả buổi trời cũng chẳng có kết quả, cổ hai người bắt đầu tê rần, muốn tách ra nghỉ giải lao một chút nhưng lại luyến tiếc, thế là cứ tiếp tục sắm vai tượng sáp hôn nhau.
Mãi tới khi có tiếng đập cửa rầm rầm, hai người mới hoảng hồn tách nhau ra, cấp tốc đi mở cửa.
Mẹ Cung đứng ngoài cửa phòng, nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn chằm chằm hai thằng con ngốc đến mức Sở Hiểu Phong đỏ bừng cả mặt.
“Ai cha, ngại quá, bác có quầy rầy hai đứa không?”
Sở Hiểu Phong cật lực xua tay: “Không có, không có, bác gái, bác mua thức ăn về rồi ạ?”
“Ừ.” Mẹ Cung cười mờ ám: “Nếu biết hai đứa đang bận rộn thì tới tối bác mới về.”
Sở Hiểu Phong xấu hổ vô cùng, vội vàng giải thích: “Bọn con không làm gì hết! Bác gái, để con giúp bác làm cơm.”
“Không phải chứ?” Mẹ Cung hoài nghi: “Đúng ra hai đứa phải gạo nấu thành cơm rồi chứ?”
Sở Hiểu Phong chẳng biết đáp sao, đành cầm lấy túi thức ăn trong tay mẹ Cung vội bước vào bếp.
Mẹ Cung cười hì hì theo sau: “Mắc cỡ kìa mắc cỡ kìa! Ha ha ha, bị bác nói trúng chứ gì!”
Cung Nghị khóc không ra nước mắt! Mẹ, tụi con chưa kịp làm gì thì mẹ đã về rồi! Sớm biết thế thì khỏi nghĩ lắm làm gì, cứ một đường mà tiến thôi!
Thanh niên vốn dĩ sức khỏe dạt dào, Vệ Đinh và Cố An uống thuốc xong ngủ một giấc tới trưa, thân thể đã khỏe mạnh như thường. Cả đám quay quần đùa giỡn trong phòng ba Cung cả buổi rồi về nhà.
Trên đường bọn họ mua rất nhiều thức ăn, chuẩn bị làm một bữa linh đình no nê.
Vừa bước chân tới tiệm hoa, đã thấy một người phụ nữ đứng đó.
Người này tuổi chừng ngoài bốn mươi, da bánh mật, chân đi giày cao gót, vận bộ váy hoa văn báo đốm liền thân, làm nổi bật những đường cong trên người, gợi cảm vô cùng. Nhìn dáng vẻ của bà, cả bọn liền hít hà, gật gù tán thưởng quả đúng là mỹ nhân! Mắt to, mũi cao, môi mọng, đúng là nữ thần gợi cảm trong lòng đàn ông mà.
Mỹ nhân cười nói: “Các cháu là bạn của Hiểu Phong phải không? Dì là mẹ của nó.”
Cả đám líu lưỡi: Dì là mẹ của Cầu Cầu ư? Sao lại trẻ như vậy? Hơn nữa, hai mẹ con sao lại khác nhau một trời một vực vậy?
Mỹ nhân hất lọn tóc dài lượn sóng, dáng dấp phong tình vô cùng: “Có phải hai mẹ con dì rất giống nhau không?”
Mọi người yên lặng gật đầu. Nói lời trái lương tâm, làm điều trái lòng, cảm giác này thật khó chịu nha!
Mỹ nhân tròn xoe mắt nhìn đám thanh niên trước mặt, cười nói: “Các cháu khoan hãy giới thiệu, để dì đoán thử xem ai là ai nha.”
Đoạn chỉ tay vào Vệ Đinh: “Cháu là Tiểu Vệ Đinh!”
Thấy cậu gạt đầu, bà đắc ý vô cùng: “Hiểu Phong nói, người lùn nhất chính là Vệ Đinh.”
Sau đó lại chỉ tới Thẩm Huyên: “Đây là A Bố phải không? Hiểu Phong nói, người nào đẹp trai nhất chính là A Bố!”
Thẩm Huyên đen mặt, khen hắn đẹp trai đương nhiên hắn rất vui, thế nhưng A Bố là con gái, mà hắn thì có chỗ nào giống con gái chứ?!
Đang định nói rõ thân phận thì lại nghe mỹ nhân nói tiếp: “A Bố là con gái mà nhỉ? Sao lại cao thế này? Lại còn đầy nam tính như vậy, lẽ nào là đột biến gen? Hay là nam giả nữ?”
Thẩm Huyên, A Bố: Dì à, xem bộ mắt dì có vấn đề rồi đấy! -_- | | |
Tự biên tự diễn một hồi, mỹ nhân lại tiếp nối sai lầm, nhìn A Bố mà rằng: “Đây là Cố An? Hiểu Phong nói, đứa nào nhìn đáng khinh nhất chính là Cố An.”
A Bố muốn hộc máu: Bộ dáng cháu có chỗ nào đáng khinh hả thím? -_-#
Cuối cùng bà quay nhìn Cố An, nghi hoặc hỏi: “Sao lại dư một người ở đây? Lẽ nào cháu là Cung Nghị? Hèn gì Hiểu Phong nhà dì đè được cháu. Lần đầu tiên dì thấy có người cảnh sát ốm yếu như cháu nha.”
Cố An hoàn toàn hoảng loạn: Dì ơi, để cháu đưa dì đi khám mắt đi! ╮(╯▽╰)╭
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc