Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 25

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Kế hoạch tác chiến trên văn phòng 1
Cố An đã tới nhà Trần Mặc vô số lần, nhưng đó là chuyện của hai mươi năm về trước.
Về tới nhà, Trần Mặc tắm xong liền đi ngủ.
Thói quen sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của hắn rất nề nếp, mấy giờ đi ngủ, mấy giờ thức dậy, luôn luôn duy trì đúng mực.
Hắn là người rất mực nghiêm khắc với bản thân, làm việc có kế hoạch, cẩn thận chu đáo, phải đạt tới mức hoàn hảo nhất có thể, là điển hình của đàn ông cung Xử Nữ.
Đối với tình cảm giữa hắn và Cố An cũng vậy, bởi vì không ngắm chắc nên hắn không dám thử, mà đồng thời cũng không muốn buông tay, chỉ khi để đối phương luôn luôn kề bên mình thì hắn mới có thể yên tâm.
So ra thì Cố An thẳng thắn hơn hắn rất nhiều, thích thì tới bày tỏ, khi bị từ chối liền dứt khoát cắt đứt chẳng buồn dây dưa.
Cố An và Thẩm Huyên giống nhau, đều là người không thể giữ được chuyện gì trong lòng. Lời Trần Mặc nói trước mặt mọi người cậu vẫn không quên, câu nói ấy khiến cậu không hiểu đối phương đang đùa giỡn hay thật lòng. Bất kể ra sao, cậu cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Nghĩ sao làm vậy, cậu đi vào phòng ngủ của Trần Mặc gọi hắn dậy, nghiêm túc hỏi: “Trần Mặc, lời anh nói hôm nay có ý gì?”
Cố An bình thường thích gọi Trần Mặc là giám đốc Trần, khi động kinh thì kêu anh Mặc, tức điên thì chửi Biến th', chỉ khi nói chuyện nghiêm chỉnh mới gọi thẳng tên hắn.
Trần Mặc sớm đã nắm rõ quy luật này rồi, hắn ngồi trên giường chịu đựng cơn buồn ngủ, hỏi: “Tôi đã nói cái gì?”
“Anh nói tôi là người của anh!” Dứt lời, Cố An có chút sốt ruột: “Có phải anh lại đùa giỡn tôi không?”
“Tôi không đùa cậu.” Trần Mặc thản nhiên nhìn cậu: “Cậu là nhân viên của tôi, chỉ cần là nhân viên của tôi thì đều là người của tôi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Cố An có vẻ như bị đả kích.
“Phải.”
“Hứ, thật vớ vẩn! Tôi còn tưởng anh thích tôi, tôi đường đường là một thanh niên đẹp trai tốt bụng, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp, anh không thích tôi đúng là một tổn thất lớn.” Da mặt Cố An xưa nay còn dày hơn cả tường thành, tuy những lời này có chút cường điệu, nhưng với Trần Mặc, cậu ta nói cũng không sai.
Xét về ngoại hình, nếu thang điểm là mười, Trần Mặc sẽ cho cậu mười một điểm. Có lẽ là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, Trần Mặc thấy Cố An rất đẹp, ngũ quan thanh tú tương xứng với khuôn mặt trái xoan, cực kỳ cân đối, không chút khuyết điểm.
Nhưng nói về tính cách, với thang điểm mười, Trần Mặc chỉ cho được hai điểm. Cố An lười biếng, không chí tiến thủ, mỗi ngày la cà lông bông, chẳng có chút lý tưởng sống nào.
Đôi khi hắn nghĩ, rốt cuộc mình thích Cố An ở điểm nào, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là về mặt tính cách. Tuy có hơi mâu thuẫn nhưng quả thật là vậy. Thích nhìn cậu ta đùa giỡn láu cá, chơi xấu người khác, đến khi cậu ta đắc ý dạt dào thì thẳng tay chèn ép không chút lưu tình, lúc đó đúng là vô cùng thú vị.
Người đơn thuần rất dễ dàng khiến người ta yêu thích. Cố An chính là một người đơn thuần, tâm tư dễ đoán, trong đầu nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, ở bên cậu không cần phải quá mức tính toán cảnh giác. Từ sau khi thẳng thừng cự quyệt, Trần Mặc lúc nào cũng lưu ý để tâm tới cuộc sống của cậu, rất sợ cậu sẽ thích người khác.
Cách đây không lâu, cha mẹ hai nhà có đi dùng bữa với nhau, Trần Mặc cũng tới. Trong bữa ăn, họ đề cập tới chuyện hôn nhân của con trẻ, mẹ Cố An nói Trần Mặc quen biết rộng rãi, muốn nhờ hắn giới thiệu cho Cố An một cô gái thành thật thiện lương, lúc đó hắn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng rất đau khổ. Nếu không phải vì gia đình, hắn đã sớm chấp nhận Cố An rồi, tất cả chỉ vì hắn không nỡ khiến người lớn phải đau lòng.
Cha mẹ hắn thì dễ nói chuyện, nhưng cha mẹ Cố An thì ngược lại. Công khai giới tính là một quá trình vô cùng gian nan trắc trở, hắn không đành lòng để Cố An phải đối mặt với áp lực sau khi phanh phui mọi sự. Huống hồ, thời gian trôi qua lâu như thế, hắn không biết liệu Cố An có còn thương hắn không.
Cố An thấy Trần Mặc im lặng, bèn xua tay chuẩn bị bước ra: “Ngày mai còn phải đi làm, tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi.”
Vừa được vài bước thì bị kéo trở lại, Trần Mặc ấn Cố An lên giường, một tay vòng qua eo, một tay vuốt ve gương mặt cậu, chăm chú nhìn, trong mắt phảng phất nhu tình mà chính hắn cũng không phát hiện.
Cố An bị hắn nhìn đến sượng trân, nhất thời chẳng biết nói sao. Hồi lâu sau mới hỏi: “Anh tính làm gì?”
“Không có gì.” Trần Mặc giật mình hồi tỉnh, khi nãy thấy Cố An quay lưng bước đi, chẳng hiểu sao lại thấy hốt hoảng nên đã vô thức níu lại, chỉ muốn ôm cậu vào lòng thật chặt, có lẽ đây mới thật sự là những gì mà hắn khao khát.
Hắn rời khỏi người Cố An, thản nhiên nói: “Mau đi ngủ đi.”
Cố An ngạc nhiên khó hiểu, khi bước xuống khỏi giường đột nhiên nghĩ ra điều gì, bèn nhếch miệng cười: “Giám đốc Trần, đừng bảo là anh yêu tôi đó nha?”
Trần Mặc sửng sốt, không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu? Còn thích tôi chứ?”
Cố An hất hàm hừ một tiếng: “Không thích...” mới là lạ!
Ánh mắt Trần Mặc lập tức trầm lại.
Thấy dáng vẻ mất mát của hắn, Cố An vui gần ૮ɦếƭ, nhơn nhơn trêu chọc: “Ai cha, anh Mặc, anh đang đau lòng sao? Hô hô~~ tôi đi ngủ đây, anh đừng có đau lòng lâu quá nha! A ha ha ha~~~”
Cùng tiếng cười đê tiện, Cố An lắc hông xoay lưng đi ra ngoài, dáng điệu thật sự như một con yêu tinh rắn vừa biến thành người, uốn uốn éo éo, cực kỳ đáng đập!
Trần Mặc trừng mắt nhìn theo bóng lưng Cố An, trán nổi đầy gân xanh, chỉ hận không thể cầm dép ném cho cậu một cái.
Vào phòng dành cho khách, Cố An vừa cười khúc khích, vừa lăn tới lăn lui trên giường. Cậu cảm giác Trần Mặc thích mình, chẳng qua xấu hổ không muốn thừa nhận mà thôi.
Giơ tay nhẩm tính, tới năm nay thì mình đã thích người ta năm năm rồi, bao lâu không màng tới chuyện yêu đương là bởi trong lòng không chứa được người khác nữa.
Có một câu nói rất đúng: Nếu bạn kiên trì một lòng với người đó, không chừng có một ngày người đó sẽ đáp lại bạn.
Cậu không muốn từ bỏ, trong lòng cậu tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên đời, không thể tùy tiện vứt bỏ. Nếu có một ngày người mình thích cũng thích mình, cậu đã mãn nguyện rồi.
Cậu rất hạnh phúc, ngày này đã không để cậu phải chờ lâu.
~*~
Sáng hôm sau, hai người đều dậy muộn.
Trần Mặc vì phiền muộn nên ngủ không được, đến rạng sáng mới có thể chợp mắt, rốt cuộc đã phá vỡ thời gian biểu thường này của hắn.
Còn Cố An thì do quá cao hứng nên quên đặt đồng hồ báo thức, cứ ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh, đợi khi cậu bước chân xuống giường thì đã chín giờ sáng rồi. Hai người ***ng nhau trong phòng khách, nhìn hai quầng thâm dưới mắt Trần Mặc, Cố An được dịp hả hê: “Anh Mặc, lẽ nào anh đau lòng cả đêm sao? Xem đôi mắt gấu trúc của anh kià, tối qua mất ngủ hả?”
Trần Mặc nhìn tên thủ phạm chỉ muốn nổi điên, liền đạp cậu vào toilet: “Mau đi đánh răng rửa mặt, lần nào cũng đi làm trễ, coi chừng tôi trừ lương cậu.”
“Trừ thì trừ.” Tâm tình cực kỳ vui vẻ nên Cố An không thèm tính toán chút tiền đó với hắn.
Trần Mặc đen mặt quát: “Cậu báo hại tôi cũng dậy muộn.”
Cố An trề môi: “Liên quan gì đến tôi! Tự anh đau buồn không ngủ được, giờ thì trách được ai!”
Trần Mặc không muốn đôi co với cậu, quay người về phòng ngủ thay đồ.
Nửa tiếng sau, hai người cùng nhau bước vào cửa công ty. Cô gái tiếp tân mỉm cười chào Trần Mặc, trong lòng lại không ngừng thắc mắc: Giám đốc Trần trước nay luôn nói một không hai mà cũng đi muộn ư?
Quy định của công ty luôn nhấn mạnh: “Không được đi làm muộn!”, nếu phạm quy sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc. Trần Mặc luôn luôn yêu cầu bản thân khắt khe như thế. Để làm gương cho mọi người, hắn lúc nào cũng đến sớm hơn nhân viên một chút, kết quả là tạo nên một hiện tượng quái dị. Có vài người muốn lấy lòng hắn, bèn cố dậy sớm tới công ty trước hắn. Thế nhưng hôm sau hắn lại đến công ty sớm hơn người đó một chút. Ngày thứ ba lại có người đến trước Trần Mặc. Nhưng đến ngày thứ tư người đến công ty sớm nhất vẫn là Trần Mặc... Cứ như thế, vốn dĩ chín giờ mới vào làm, bây giờ lại thành tám giờ, nhưng không ai đến muộn. Hàng ngày chưa tới bảy rưỡi sáng, toàn bộ nhân viên công ty đều có mặt đầy đủ. Trong khi nhân viên công ty khác đang ăn sáng uống cà phê thì nhân viên công ty này đã hăng hái làm việc, mọi người đều quyết chí đồng lòng muốn giữ vững cương vị của mình, tất cả đều bày ra bộ dáng hăng hái bận rộn lúc làm việc.
Đám nhân viên đang cần cù lao động này vẫn vừa làm việc vừa chửi thầm trong lòng: Các đồng chí, hãy nhìn thẳng vào sự thật đi! Chúng ta đã trúng gian kế của tên địa chủ rồi! Đi làm trước thời gian quy định cả tiếng đồng hồ mà cuối tháng vẫn không được tăng đồng lương nào! Bọn tư bản quả nhiên đều là quỷ hút máu!
Nhìn Trần Mặc đi vào thang máy, cô nàng trực quầy lễ tân liền gọi điện thoại cho kẻ nhiều chuyện, hóng hớt, ưa thêm mắm dặm muối nhất công ty.
Điện thoại vừa thông, cô nàng oai oái tố cáo: “Ai cha cha! Chúng ta trúng kế rồi! Tên hồ ly đó thật gian xảo! Bây giờ ván đã đóng thuyền, thời gian đi làm từ chín giờ biến thành bảy rưỡi, hắn ta đã có thể yên tâm thoải mái ở nhà mà ngủ! Bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hơn mười giờ rồi đó! Hắn trễ hơn ba tiếng lận a a a... thật khiến người ta căm phẫn mà!”
Chỉ chốc lát sau, tin tức này tựa như lũ tràn bờ đê lan truyền khắp công ty. Cố An bấy giờ đang đi dạo một vòng, định làm quen với các đồng nghiệp mới, nhưng lại nhìn thấy ai cũng mặt mày u ám, vừa làm việc vừa hùng hổ nghiến răng, như thể đang có thâm thù đại hận với ai vậy.
Cố An rùng mình một cái, nhanh như chớp lao vào văn phòng Trần Mặc.
Trần Mặc đang làm việc, thấy cậu đi vào liền thuận miệng hỏi: “Không phải cậu bảo muốn đi làm quen với đồng nghiệp à? Sao mới đó đã về rồi?”
Cố An cười gượng: “Thôi khỏi. Mấy người đó cứ như bị trúng tà vậy, không khí ảm đạm tới phát sợ, tôi sợ sẽ bị truyền nhiễm mất.”
“Vậy sao.” Trần Mặc đáp một tiếng, lại tiếp tục xem giấy tờ.
Cố An cười sáp lại: “Giám đốc Trần, sắp xếp việc gì cho tôi làm đi. Đã lấy tiền lương của anh thì phải làm chút gì đó chứ.”
Trần Mặc ném một sấp hồ sơ cho cậu: “Xem số liệu trong tập này rồi làm một báo cáo tổng hợp.”
Cố An trợn trắng mắt: “Đối với người mới đến, nhiệm vụ này có phải hơi khó không?”
Trần Mặc cười cười: “Trước tiên cứ làm quen với môi trường công ty đi đã, sau này tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu.”
Cố An vòng ra sau lưng Trần Mặc, đặt tay lên vai hắn đấm P0'p vài cái, cười lấy lòng: “Tôi massage cho anh nha.”
“Ừ.” Trần Mặc dựa lưng vào ghế: “Nếu làm tốt, tôi sẽ tăng lương cho.”
Cố An nịnh nọt: “Giám đốc anh minh!”
Thật ra trong lòng Cố An đã có tính toán, cậu biết Trần Mặc là một kẻ kỳ quặc, không dễ dàng biểu lộ tình cảm ra ngoài.
Nhưng mà càng như vậy, Cố An càng muốn bắt hắn phải thừa nhận, nếu mềm mỏng không được thì cứ mạnh bạo vậy, nhất định phải khiến hắn nói ra ba chữ kia.
Bước đầu, cậu sẽ lấy lòng hắn, khi hắn vui vẻ, chưa biết chừng sẽ thừa nhận. Nếu cách này không thành, sẽ chuyển sang mỹ nam kế, dùng sắc mê hoặc hắn, ngày nào cũng quanh quẩn trong phòng làm việc, thừa cơ dụ dỗ quyến rũ hắn.
Kế hoạch tác chiến đã chuẩn bị chu đáo rồi, rảnh rỗi vô sự thì cứ bám chặt lấy hắn, còn sợ không chinh phục được hắn sao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc