Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 23

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Chuyện chúng mình
Lúc Cung Nghị và Sở Hiểu Phong đưa ba Cung đi bệnh viện, thì kẻ gây ra mọi rắc rối hiểu lầm đang ở nhà đàm phán với Thẩm Huyên.
Một tiếng rống điên cuồng vọng ra từ tiệm hoa, phá vỡ buổi tối yên bình, khiến đám chó mèo bên tiệm thú cưng cũng nhao nhao hòa vào góp vui.
“Tên nhóc câm kia, em đền lông mày cho anh! Đền lông mày lại cho anh!”
Gầu gấu gâu…
Mèo méo meo…
Vệ Đinh khoanh chân ngồi trên giường, hí hoáy viết vào giấy, đưa cho Thẩm Huyên xem.
“Bình tĩnh ư?” Vừa liếc qua nội dung, Thẩm Huyên đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, xoẹt xoẹt xé nát tờ giấy, rướn cổ lên rống: “Em bảo anh bình tĩnh kiểu gì hả?! Không có lông mày anh làm sao mà ra đường gặp người ta!”
Vệ Đinh lại cúi đầu viết tiếp.
Thẩm Huyên xem xong, xé tiếp: “Sớm muộn gì cũng mọc lại?! Em nói dễ nghe nhỉ, nhất thời làm sao mọc lại được?! Ít nhất cũng phải một tháng! Một tháng đó!”
Vệ Đinh ném toẹt tập giấy sang một bên, bày ra dáng vẻ vô lại, dùng khẩu hình hỏi: [Vậy anh nói bây giờ phải làm sao?]
Thẩm Huyên móc con dao cạo trong túi quần ra: “Cạo luôn lông mày của em chứ sao!”
Vệ Đinh kinh hãi, lập tức thụt lùi vào trong giường. Thẩm Huyên nhào tới đè lên người cậu, quơ quơ con dao trong tay, cười nhạt: “Đinh Đinh ngoan, để anh cạo lông mày cho em, rồi anh sẽ không truy cứu nữa.”
Vệ Đinh thà ૮ɦếƭ chứ không theo, liều mạng giãy giụa, nhìn con dao cạo càng lúc càng kề sát mặt, đầu đột nhiên nảy ra sáng kiến, liền rướn người hôn lên môi Thẩm Huyên.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, kẻ đang nổi điên là Thẩm Huyên bị hành động bất ngờ này làm cho ngất ngây, bao nhiêu cơn tức tối oán hờn cũng dần dần tan biến, hai mắt từ từ trở nên mê đắm, lập tức lấy lại thế chủ động, ném con dao cạo đi, ôm lấy Vệ Đinh, làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Vệ Đinh cười thầm, chiêu này quả nhiên hữu hiệu.
Nụ hôn kết thúc, nếm xong vị ngon ngọt nồng nàn Thẩm Huyên cũng không muốn so đo nữa, dù sao thì lông mày cũng mọc dài ra thôi.
Vệ Đinh rất biết cách lấy lòng, mở ngăn kéo lấy một chiếc vòng tay đưa cho Thẩm Huyên, nói đây là quà sinh nhật cậu đã chuẩn bị cho hắn.
Chiếc vòng tay do chính Vệ Đinh làm, kiểu dáng đơn giản, dùng dây da màu đỏ kết thành, trên mặt dây là một miếng ngọc bé xinh xinh. Viên ngọc xanh biếc không chút tạp chất, trơn bóng tinh tế, nhẵn mịn như tơ. Đây là bảo vật quý giá nhất của Vệ Đinh, là vật truyền đời của tổ tiên.
Món quà phải vừa có ý nghĩa vừa không tốn tiền, nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Đinh thấy thắt một cái vòng tay là thỏa đáng nhất. Mang bảo vật của mình tặng cho Thẩm Huyên, đồng nghĩa rằng ở trong lòng cậu, Thẩm Huyên chính là người quan trọng nhất, không gì thay thế được.
Sau khi biết được lai lịch của mảnh ngọc kia, Thẩm Huyên liền đeo vào, ngắm nhìn sợi dây đỏ quấn trên cổ tay mình, trong lòng vừa cảm động vừa lâng lâng hạnh phúc. Tâm trạng vui sướng, hắn liền vỗ *** thề thốt nhất định sẽ báo đáp, sau này Vệ Đinh bảo làm gì hắn cũng quyết không từ nan.
Vệ Đinh nhướng mày cười đến tà ác, hí hoáy viết vài chữ to: [Anh làm ngựa cho em cưỡi đi.]
Thẩm Huyên hét lớn: “Cưỡi cái con khỉ!”
Vệ Đinh bĩu môi, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
-_-||| Thẩm Huyên biết rõ là cậu đang giả bộ, nhưng lại không chịu nổi khi thấy cậu buồn tủi, đành sầm mặt cau mày lết xuống giường, khụyu chân chống tay xuống đất giả làm ngựa, miệng lầm bầm: “Cưỡi đi, cưỡi đi, anh không sá gì nữa.”
Vệ Đinh nhảy dựng lên, tung chân sải bước phóng lên “lưng ngựa” mà ngồi, rồi vỗ vỗ “௱ôЛƓ ngựa”, ngoác miệng cười sung sướng.
“Em đừng được nước làm tới nha! Không được vỗ ௱ôЛƓ anh!”
“Em còn vỗ!”
“Còn vỗ nữa anh hất em xuống đó!”
“Anh hất đây! Hất thật đó!”
Thẩm Huyên tuy miệng cứ la oai oái phản đối, nhưng không hề hất Vệ Đinh khỏi lưng. Vừa ca thán vừa bò tới bò lui, cõng Vệ Đinh bò quanh mười mấy vòng.
Đúng lúc này, A Bố từ lầu ba đi xuống, nghe tiếng càm ràm oán giận, lòng hiếu kỳ nổi lên, len lén mở cửa ra xem, mi mắt giật liên tục.
Trầm mặc vài giây, cô hỏi: “Hai người đang chơi trò nhập vai hả? Điều giáo? Hay nô bộc?”
Thẩm Huyên tức tối rống lên: “Bà không biết thế nào là quyền riêng tư à? Sao cứ tự tiện xông vào phòng người ta thế? Sao lần này cũng không gõ cửa nữa?!”
“Ồ, lần sau tôi sẽ nhớ mà gõ cửa, hai người tiếp tục diễn xuất đi.” A Bố vô cùng tử tế đóng cửa lại giúp.
Cửa vừa đóng, Thẩm Huyên quay đầu căn dặn: “ Mai mốt nhớ khóa cửa vào, chuyên riêng tư gì cũng để họ biết hết.”
Vệ Đinh gật đầu, vỗ vỗ ௱ôЛƓ hắn mấy cái.
“Em vỗ mãi thành nghiện rồi hả!” Thẩm Huyên cáu tiết đứng bật dậy, vừa định tính sổ với Vệ Đinh, giọng A Bố bất chợt từ ngoài vọng vào: “Nhóc chủ nhà, tôi qua tiệm thú cưng mua cho chú em một dây xích chó nhé, như vậy hợp với hình tượng hơn đấy.”
Thẩm Huyên câm nín: Đám này không có một kẻ nào tốt lành hết!
Thẩm Huyên tuy hay nổi nóng, nhưng đối với Vệ Đinh lại vô cùng cưng chiều và hết lòng yêu thương.
Cưỡi ngựa một hồi, Vệ Đinh đói bụng muốn đi ăn, nhưng Thẩm Huyên lại không muốn ra ngoài, mặt không có lông mày ra đường để làm trò cười cho thiên hạ sao.
Vệ Đinh lại nảy ra một quỷ kế, lục lại bộ đồ trang điểm rẻ tiền kia, định vẽ lông mày cho hắn.
Nhìn dáng điệu không chút tốt lành của cậu, Thẩm Huyên đương nhiên không đồng ý, lỡ như cậu vẽ cho hắn đôi lông mày lá liễu thì sao? Mới tưởng tượng thôi cũng đã nổi hết da gà lên rồi.
Có điều, phản đối hoàn toàn vô hiệu. Hắn vừa toan lắc đầu, Vệ Đinh liền xụ mặt, lúc thì bĩu môi, khi thì dụi mắt, cứ như thể tủi hờn oan ức ngất trời vậy.
Thẩm Huyên trong lòng gào thét: Tên nhóc nhà ngươi cứ giả vờ nữa đi!
Hai người giằng co cả buổi, đến khi nghe tiếng “rột rột” từ bụng Vệ Đinh, Thẩm Huyên không khỏi mềm lòng, ngồi phịch xuống giường, lầm bầm nói: “Vẽ thì vẽ đi, nhưng nói cho mà biết, không được vẽ lông mày lá liễu đó!”
Thực tế chứng minh, tuyệt đối không được quá mức nuông chiều người yêu.
Vẽ lông mày xong, Thẩm Huyên lập tức soi gương, vừa nhìn đã co rút khóe miệng.
Nhìn hai hàng lông mày, hắn chỉ muốn thu hồi lời vừa nói khi nãy, thà là đôi lông mày lá liễu này còn hơn, tuy nhìn có hơi ẻo lả một chút… nhưng ít ra… còn có thể chường mặt ra đường.
Hắn trừng mắt lườm Vệ Đinh, nghiến răng nói: “Em tưởng anh là Cậu bé Pu't chì[1] à?”
[1. Shin - Cậu bé Pu't chì (Crayon Shin-chan) một bộ manga nổi tiếng của tác giả người Nhật Yoshito Usui, kể về cậu bé Shin 5 tuổi cùng với gia đình và bạn bè của cậu. Đặc điểm nhận dạng của cậu bé chính là đôi lông mày dày và đen của mình.]
Vệ Đinh cười hì hì bước tới trước mặt hắn, nhón chân hôn chụt một cái, rồi dùng Pu't viết vào tay hắn: [Em đói bụng.]
Viết xong liền chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội.
Thẩm Huyên bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi, mua đồ ăn mang tới nhà anh, em nấu cho anh ăn.”
Vệ Đinh liên tục gật đầu.
Cứ như thế, Thẩm Huyên mang cặp chân mày của Cậu bé Pu't chì bước ra đường.
Từng phút giây nhung nhớ tích tụ thành yêu thích, từng chút yêu thích lại tích lũy thành tình yêu.
Thẩm Huyên cảm thấy mình đã hoàn toàn rơi vào vòng tay của Vệ Đinh rồi. Suốt một năm trên mạng, không giờ phút nào hắn không nhớ tới Vệ Đinh, tới khi gặp mặt, từ thích đã thăng hoa thành tình yêu, hắn luôn hy vọng có thể mang lại hạnh phúc vui vẻ cho cậu.
Hai người ở bên nhau, nơi đâu cũng là thiên đường. Cũng như hiện giờ, Vệ Đinh nấu ăn trong bếp, hắn tựa cửa đứng nhìn, tuy không có tiếng chuyện trò, nhưng tim đã tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn rồi. Vệ Đinh cũng có suy nghĩ như vậy, bởi vì thích nên mới có thể đùa giỡn không nể nang, có thể bộc lộ toàn bộ tính cách của mình không chút ngại ngùng, yêu sự dịu dàng của người ấy, yêu sự chu đáo của người ấy, rồi dần dần yêu tất cả bản thân người ấy.
Từ đáy lòng đột nhiên dâng lên một niềm cảm động không tên, Vệ Đinh lặng lẽ lau nước mắt.
Cha mẹ, cha mẹ có nhìn thấy không? Anh ấy là người yêu thương con, nuông chiều bao dung con nhất trên đời này. Bây giờ con đã không còn cô đơn nữa.
Tuy anh ấy tính tình nóng nảy, ưa sĩ diện, nhưng lại chịu làm ngựa cho con cưỡi, còn để con vẽ mặt anh ấy thành chàng hề. Con không thể nói chuyện, anh ấy làm tiếng nói của con. Anh ấy chưa từng ghét bỏ khinh khi gì con, chỉ yêu thương con hết lòng hết dạ.
Có anh ấy bên cạnh, con rất hạnh phúc.
Vệ Đinh nấu một bàn thức ăn, lại thêm cả hai bát mì trường thọ thật to.
Thức ăn vừa đặt lên, cả hai liền ăn như hổ đói, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn nhau, ngây ngô cười thỏa mãn, niềm hạnh phúc cứ thế dịu dàng lan tỏa khắp cõi lòng. Bầu không khí trong phòng ấm áp hài hòa, bất kỳ ai cũng không muốn quấy rầy thế giới của hai người.
Vậy mà, lại cứ có một kẻ cố tình không cảm thấy vậy, hăng hái ấn chuông nhà Thẩm Huyên inh ỏi.
Người đến là cậu của Thẩm Huyên, đồng thời cũng là đại thần Hỏa Viêm mà Vệ Đinh vô cùng sùng bái.
Thẩm Huyên sầm mặt mời cậu vào nhà, rồi tiếp tục vào bàn ăn.
Vệ Đinh thấy có người lạ đến, không khỏi câu nệ thận trọng hơn, cậu buông đũa cẩn thận quan sát đối phương, càng nhìn càng thấy quen. Người nọ nhã nhặn tuấn tú, mặt mũi trắng trẻo, đậm chất thư sinh, đây không phải là thầy giáo đã nhặt chân giò hun khói lên giúp cậu lần trước đó sao?
Người kia thấy Vệ Đinh đầy vẻ kinh ngạc, liền thản nhiên mỉm cười: “Anh bạn nhỏ, cậu còn nhớ tôi chứ?”
Vệ Đinh gật đầu.
Người đàn ông giới thiệu: “Tôi là cậu của Tiểu Huyên.”
Vệ Đinh chợt hiểu ra, hèn gì hôm đó Thẩm Huyên lại ngang nhiên làm ầm ĩ trong lớp học như thế, thì ra là ỷ đối phương là người thân sẽ không trách cứ, nên muốn làm gì thì làm.
Người kia nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Huyên, tôi tới để chúc mừng nó.”
Quả là một người cậu tốt! Vệ Đinh bắt đầu cảm thấy kính trọng người này, lập tức đứng dậy chạy vào bếp lấy thêm bát đũa, rồi mời cậu ngồi vào bàn.
Đối phương cũng không chút khách sáo, ngồi xuống phía đối diện, cầm đũa lên ăn. Vừa ăn vừa khen lấy khen để: “Bạn nhỏ, là do cậu nấu hả? Tay nghề rất khá đó!”
Vệ Đinh ngượng ngùng gãi đầu , gắp một miếng sườn vào bát cho cậu.
Thẩm Huyên đang ngồi ăn lập tức ngẩng đầu lên, chìa bát tới trước mặt Vệ Đinh: “Anh cũng muốn ăn sườn, không được gắp cho cậu ấy nữa!”
Vệ Đinh đen mặt, xấu hổ cười với người kia, rồi gắp sườn cho Thẩm Huyên.
Người đàn ông khẽ lắc đầu, nhã nhặn cười: “Tiểu Huyên, cái bệnh hay ghen của cháu vẫn không chịu sửa sao?”
“Ai cần cậu lo!” Thẩm Huyên đột nhiên kéo Vệ Đinh vào lòng, hôn cậu một cái, như để tuyên bố quyền sở hữu: “Tôi mời cậu vào nhà ăn cơm là đã tốt lắm rồi, ăn xong thì đi đi, đừng làm phiền chúng tôi.”
Người nọ không hề để tâm, như thể đã quá quen với chuyện này rồi, chỉ im lặng tiếp tục dùng cơm, không nói thêm lời nào.
Cơm nước xong xuôi, Vệ Đinh đi rửa bát.
Thẩm Huyên và cậu mình ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.
“Tiểu Huyên, đây là mẹ cháu nhờ cậu chuyển cho cháu.”
Người đàn ông lấy một hộp nhung màu xanh rất đẹp từ túi xách đưa cho Thẩm Huyên: “Là quà sinh nhật của mẹ cháu.”
Thẩm Huyên chỉ thoáng liếc nhìn: “Cứ để đại trên bàn đi.”
Người kia thở dài một tiếng: “Mẹ cháu rất quan tâm đến cháu.”
Thẩm Huyên ừ một tiếng, lại nói sang chuyện khác: “Còn cậu thì tặng quà gì?”
“Sách của cậu.” Người đàn ông lấy ra một quyển sách, liếc nhìn phòng bếp: “Lần trước cháu xin sách là để cho cậu ấy à? Quyển sách này chỉ mới phát hành thôi, bên trong còn có chữ ký của cậu.”
Thẩm Huyên cười: “Cảm ơn.”
Người kia cũng cười: “Cháu cũng biết cảm ơn cơ à?”
Thẩm Huyên bất mãn trả treo: “ Tôi không phải là người không biết tốt xấu.”
“Nếu hiểu chuyện thì sẽ không đối đãi với mẹ mình như thế.”
Thẩm Huyên bĩu môi: “Tôi biết rồi, đừng dài dòng nữa, cậu cảm ơn bà ấy giùm tôi.”
“Tiểu Huyên, cháu thay đổi rồi.” Người đàn ông xoa đầu hắn. “Trở nên có tình cảm hơn, cũng vui vẻ hơn trước rất nhiều.”
Thẩm Huyên làm ra vẻ sắp hết chịu nổi: “Cậu không thấy ớn à!”
“Cái này là do cậu bé kia vẽ ư?” Người đàn ông chạm lên đôi lông mày của hắn, cười khanh khách: “Tiểu Huyên, xem ra cháu thật lòng rất thích cậu bé.”
“Phí lời, tôi đem sách cho cậu ấy đây.” Thẩm Huyên sốt ruột gắt lên, hất tay cậu ra, ôm sách đi vào bếp.
Nhìn thấy sách, Vệ Đinh lập tức hiểu ra thân phận của người đàn ông đó. Thật ra, trước đây cậu cũng từng suy nghĩ tới vấn đề này, Thẩm Huyên biết cậu viết tiểu thuyết, biết cả số QQ, lại còn mang tặng cậu bộ sách có chữ ký của Hỏa Viêm, chừng đó đủ để chứng minh hắn đã cho Hỏa Viêm số QQ của cậu. Thẩm Huyên chính là người sắp xếp mọi chuyện.
Để khiến cậu vui, đối phương đã âm thầm làm nhiều chuyện như thế, nghĩ đến đây, Vệ Đinh rất cảm động. Đoạn nhón chân lên hôn một cái, nụ hôn này hàm chứa vô vàn tình cảm, vui sướng, cảm động, và hơn hết là niềm yêu thương vô bờ bến.
Bước ra khỏi bếp, gặp được người mà mình sùng bái đã lâu, Vệ Đinh sung sướng chạy tới, vui vẻ cười với cậu của Thẩm Huyên.
Vệ Đinh lấy giấy Pu't, phấn khích viết: [Cậu, con rất ngưỡng mộ cậu! Con thích văn của cậu lắm lắm! Gặp được cậu con rất hạnh phúc!!] \\(>.<)/
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên vì kích động, người đàn ông bất chợt bật cười: “Cảm ơn cậu đã ủng hộ!”
Vệ Đinh lại viết: [Con có thể nói ra một nguyện vọng nhỏ không?]
“Nói đi!”
Vệ Đinh lại viết: [Con biết yêu cầu này có hơi đường đột, nhưng đó là tiếng lòng của con, cậu nghe rồi thì đừng giận nha!]
Người kia dở khóc dở cười: “Không giận, cậu nói đi.”
Vệ Đinh liền hạ Pu't: [Con đang đọc “Người bất tử” của cậu, xin cậu… đừng dằn vặt Nina nữa được không ạ? Con biết là cô ấy đã làm sai, nhưng cô ấy cũng chịu rất nhiều đau khổ rồi, cô ấy là người đáng thương, cậu hãy cho cô ấy một kết cục tốt đi, đừng để cô ấy ૮ɦếƭ! T-T Và cậu có thể tiết lộ một chút nội dung của nó cho con biết được không?]
Người đàn ông xem xong liền cười: “Tôi nhớ hình như là cậu đã từng nói thế với tôi.”
Vệ Đinh liên tục gật đầu.
“Ừ, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Vệ Đinh cảm động đến suýt rơi nước mắt: Cậu quả nhiên là một người cậu tốt!
Hai người cứ liên miên mải mê thảo luận về nội dung của tiểu thuyết, hoàn toàn quên mất trong phòng vẫn còn một người đang hiện diện.
Nhìn Vệ Đinh cứ quấn quýt lấy người khác, Thẩm Huyên tức đến tóc muốn dựng thẳng lên, vô số lần gây tiếng động nhằm gây sự chú ý, thế nhưng chẳng chút hiệu quả nào.
Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Thẩm Huyên bắt đầu nổi điên, một mình nhảy tới nhảy lui, gào rú vào TV, gầm thét với tủ lạnh, xem sofa là bao cát mà đấm đá liên tục.
Lên cơn động kinh cả buổi, hai người kia vẫn chẳng thèm liếc đến nửa cái.
Lửa giận cuồn cuộn bốc lên, Thẩm Huyên hoàn toàn mất kiên nhẫn, đỏ mắt nhào tới trước mặt hai người nọ, ôm Vệ Đinh lên lầu.
Đi được vài bước lại quay đầu cười nhạt: “Đường Thiếu Hiền, cậu muốn tự về, hay đợi người kia tới đón? Tôi có thể gọi điện cho người kia giùm cậu đấy.”
Nghe xong câu này, Đường Thiếu Hiền bắt đầu mất bình tĩnh, mặt lộ vẻ hoảng sợ, đứng phắt dậy khỏi sofa, dường như sợ Thẩm Huyên sẽ thực sự gọi điện thoại, liền cầm túi xách vội vàng bước ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc