Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 22

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Tiếp tục hiểu nhầm
Sở Hiểu Phong mặc xong quần áo thì thấy hai hàng lông mày của Cung Nghị càng nhíu chặt, trong lòng cậu lại càng nặng nề. Cậu không dám bước lên, cũng không dám hỏi han gì, chỉ im lặng đứng ngây ra bên cạnh giường, cứ thế suốt nửa tiếng đồng hồ.
Trong nửa tiếng này, Cung Nghị cũng đã nghĩ thông suốt. Thích là thích thôi, hà tất so đo chuyện ai dưới ai trên, có khi bị áp vài lần cũng thành quen.
Cứ ngây ngẩn suy nghĩ, mãi lâu sau anh mới phát hiện Sở Hiểu Phong đã rời khỏi vòng tay mình, đang đứng ngẩn ngơ bên giường. Thấy dáng vẻ bàng hoàng khổ sở của cậu, anh lại lo lắng, hỏi: “Hiểu Phong, cậu sao vậy?”
“Em… em…” Sở Hiểu Phong ấp úng cả buổi cũng vẫn nghẹn lời.
“Cậu lấy quần áo giúp tôi trước đã.”
“Dạ.” Sở Hiểu Phong mang quần áo tới, nhìn Cung Nghị trần trụi bước xuống giường, tầm mắt bất giác chuyển đến ௱ôЛƓ của anh, muốn xem liệu có phải đã lỗ mãng làm người ta bị thương không.
Cung Nghị mặc đồ xong, đi tới trước mặt Sở Hiểu Phong, cúi đầu nhìn cậu, thái độ thoáng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc. “Hiểu Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói, nói gì cơ…” Sở Hiểu Phong cẩn thận hỏi lại, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Cung Nghị. Trong ấn tượng của cậu, Cung Nghị lúc nào cũng dịu dàng, khuôn mặt luôn luôn mang nụ cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên cậu thấy đối phương có vẻ mặt đáng sợ như vậy. Áp lực vô hình bỗng nhiên bao phủ toàn thân, khiến cậu không thở nổi. Cậu biết chuyện tới nước này thì đã hết đường cứu vãn rồi, muốn đánh muốn Gi*t cũng được, chỉ mong anh đừng bỏ mặc mình.
Một lúc sau, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên: “Chúng ta hẹn hò đi!”
“Há?!”Lời này khác xa với tưởng tượng, khiến Sở Hiểu Phong hoài nghi phải chăng mình quá căng thẳng mà sinh ảo giác, bèn dè dặt hỏi lại: “Hẹn hò? Anh muốn em làm người yêu của anh?”
“Đúng vậy, hẹn hò, anh cũng sẽ làm người yêu của em.”
Ngữ khí chắc chắn, ánh mắt kiên định, khiến Sở Hiểu Phong ngây ngẩn cả người. Nơ-ron thần kinh tạm thời chưa thể xử lý được sự chuyển biến đột ngột này, cậu ngơ ngác nhìn anh, không biết phải phản ứng thế nào.
Cung Nghị nhìn dáng vẻ tròn mắt há miệng của cậu thì thấy cực kỳ thú vị, muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ xoa nhẹ đầu cậu: “Em đồng ý chứ?”
Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến Sở Hiểu Phong mụ mị cả người, cậu nuốt nuốt nước bọt, miệng hết khép rồi mở, mấp máy mãi cũng không thốt được nên lời.
Cung Nghị khẽ nhướng mày: “Em không muốn làm người yêu của anh sao?”
Không đợi cậu đáp, anh lại nói: “Nếu em không muốn, anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng hy vọng em hãy suy nghĩ lại. Chúng ta đã cùng nhau rồi.” Cung Nghị nói, mặt thoáng đỏ lên: “Hơn nữa em còn nói sẽ chịu trách nhiệm.”
Nghe đến đây, Sở Hiểu Phong rốt cuộc cũng có phản ứng, lời đã hứa tuyệt nhiên không thể rút lại. Cậu nắm tay Cung Nghị, lắp ba lắp bắp nói: “Em, em sẽ chịu trách nhiệm… Em đồng ý… Đồng ý làm người yêu của anh…”
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, có thể trở thành người yêu của anh, Sở Hiểu Phong đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Cậu muốn kéo đối phương ôm vào lòng, nhưng lại chán nản nhận ra mình thấp hơn người ta rất nhiều, có cố rướn thẳng người cũng chưa cao được tới miệng người ta nữa.
Ngược lại, Cung Nghị mới là người kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu: “ Nếu đã đồng ý thì sau này không được thay đổi.”
Ngửi mùi hương trên người đối phương, trái tim Sở Hiểu Phong càng loạn nhịp, lặng lẽ vùi mặt vào bờ иgự¢ rộng kia, hạnh phúc ngập tràn, trịnh trọng hứa hẹn: “Ừm, sẽ không bao giờ thay đổi…”
Không gian tĩnh lặng, hai người vui sướng ôm ghì lấy nhau, vì ngại ngùng xấu hổ mà không dám tiến thêm bước nào. Mãi đến khi chân đã tê rần, cả hai mới buông nhau ra.
Sở Hiểu Phong ngẩng đầu lên thì thấy cổ áo Cung Nghị đã rớt mất một chiếc cúc. Cậu tìm khắp phòng cũng không thấy đâu, thấy cũng đã muộn, bèn khoác áo cầm ví tiền lên.
Cung Nghị theo sau, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Mua cúc áo.” Sở Hiểu Phong chỉ vào cổ áo anh: “Chỗ đó rớt mất một chiếc cúc rồi.”
“À.” Cung Nghị cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi.”
Mặt trời dần ngả về tây, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Sau một ngày dài bận rộn, ai nấy đều hối hả về nhà ăn cơm mà đôi bạn trẻ lại bụng đói ra chợ, tiếc thay chẳng tìm được cúc áo nào tương tự. Thế là cả hai bèn đi tới chợ đêm, lùng tìm mãi mới thấy một quầy chuyên bán khuy cúc.
Sở Hiểu Phong ngồi xổm trước quầy mà vẫn không tìm được loại giống cái đã mất, bèn chỉ vào cổ áo Cung Nghị nói với chủ quầy: “Bà chủ, có loại cúc nào giống hệt vậy không?”
Bà chủ nhìn Cung Nghị: “Tôi không bán khuy áo của đồng phục cảnh sát.”
Cung Nghị ngồi xuống, mặt mày nghiêm nghị nhìn bà chủ, dùng giọng điệu hết sức trang trọng mà nói: “Tôi đề nghị chị nên tìm kỹ rồi hãy nói.”
Bà chủ là một phụ nữ trung niên, dáng người thô kệch, lưng dài vai rộng, vừa nhìn đã biết là người chua ngoa đanh đá. Bà ngẩn ra một lát rồi lập tức quát ầm lên, nước miếng bay như mưa rào: “Tôi bán những gì chẳng lẽ tôi còn không biết?! Đã bảo không có là không có! Mắc gì nghi ngờ tôi?! Cảnh sát thì giỏi lắm sao! Cảnh sát thì có quyền chèn ép người dân à?! Đồ không có lẽ nào bắt tôi phải biến ra cho mấy người?!”
Sở Hiểu Phong bị bà chủ dữ dằn hung hãn dọa sợ, giật giật gấu áo Cung Nghị, nhỏ giọng nói: “Anh cảnh sát, tụi mình đi thôi, ngày mai em sẽ đi chỗ khác tìm mua vậy.”
“Ừ, chúng ta đi ăn cơm đi.” Cung Nghị nắm tay cậu đứng dậy, nói với bà chủ: “Bác gái, tôi chưa bao giờ chèn ép người dân. Chức trách của tôi là giúp dân làm việc, giúp nước lập công, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.”
Bà chủ đập bàn đứng dậy, vốc một nắm cúc áo ném vào mặt Cung Nghị, tức tối quát tháo: “Anh mới nói cái gì? Bác gái?! Tôi còn chưa tới bốn mươi đấy! Mắt anh bị chó tha mất rồi sao!”
Bà ta chống nạnh ưỡn lưng đanh đá chửi đổng, chuẩn bị làm một trận đại chiến, thế nhưng Cung Nghị lại chẳng buồn phản ứng, nắm tay nhóc béo kéo đi.
Giọng nói của nhóc béo từ xa vọng lại: “Anh cảnh sát, anh thật vĩ đại! Có tấm lòng vô cùng bao dung độ lượng! Em cứ tưởng anh sẽ giáo huấn bà thím đó chứ!”
Bà thím?! Bà chủ co giật khóe miệng: “Hai tên ngu! Nếu tìm không thấy loại cúc giống hệt thì sao không thay toàn bộ cúc áo đi!!!”
Hai người ra khỏi chợ đêm, tìm một tiệm ăn, vừa bước chân vào thì tình cờ ᴆụng mặt ba Cung.
Ba Cung đang bưng ly rượu, vừa nhìn thấy thằng con lập tức thay đổi nét mặt, quát lớn: “Thằng quỷ, còn dám tới đây ăn nhậu chè chén hả! Sao chiều nay không đi làm?!”
Cung Nghị liếc nhìn ly rượu trước mặt ông, không khỏi nhíu mặt mày: “Cha, cha lại lén đi uống rượu sao? Cha bị cao huyết áp không thể uống rượu được!”
“Anh còn lớn tiếng lên mặt với cả cha anh à!” Ba Cung tức giận vỗ bàn: “Hồi chiều anh đi đâu?”
Cung Nghị thành thật đáp: “Con uống say.”
“Ai cha, anh đúng là con trai tôi mà.” Ba Cung lại đập bàn: “Chờ ngày mai chịu phạt đi!”
Cung Nghị kéo Sở Hiểu Phong ngồi xuống đối diện ba Cung, gom chai rượu trên bàn đặt xuống đất: “Dạ, con tình nguyện chịu phạt, còn ba đừng uống rượu nữa.”
Ba Cung hầm hừ mấy tiếng, nhưng cũng không tức giận la lối nữa, đoạn chuyển sang nhìn Sở Hiểu Phong, thấy nhóc béo này trông quen quen.
“Cậu là ai?”
“Hàng xóm của con, lần trước có tới sở cảnh sát gặp cha một lần.” Cung Nghị cười nhẹ, quay sang giới thiệu với Sở Hiểu Phong: “Hiểu Phong, đây là cha anh, em còn nhớ chứ?”
“Dạ, vẫn nhớ.” Sở Hiểu Phong nhìn ba Cung, “chào bác” một tiếng rồi vội vàng cúi đầu xuống.
“Đứa nhỏ này sao cứ ngượng ngùng ấp úng thế!” Ba Cung lẩm bẩm một câu, định bụng quay sang nói chuyện với con trai, nhưng lại phát hiện nó hoàn toàn không để ý đến mình.
Cung Nghị nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cậu nhóc kia bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, tràn ngập dịu dàng. Hơn nữa hai người lại ngồi sát nhau, tay chạm tay, tư thế cực kỳ mờ ám.
Ba Cung làm bộ bất cẩn đánh rơi chiếc đũa rồi cúi xuống nhặt, sẵn tiện phóng mắt nhìn phía gầm bàn đối diện, quả nhiên hai đứa kia đang nắm tay nhau vô cùng thân thiết.
Ông ngồi thẳng dậy, ho khan hai tiếng, muốn đánh động sự chú ý của hai người họ, thế nhưng lại chẳng chút hiệu quả, thằng con ngốc của ông vẫn đắm đuối nhìn cậu nhóc kia tới xuất thần, còn cậu ta lại cứ cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Đúng là hai thằng ngốc! Ba Cung bĩu môi, lên tiếng: “Cung Nghị, theo tôi vào toilet.”
“Dạ.” Cung Nghị đáp, đoạn quay sang nói với Sở Hiểu Phong: “Ngồi đây chờ anh, anh đi một lát rồi về.”
Sở Hiểu Phong gật đầu: “À, dạ.”
Ba Cung đi phía trước, trừng mắt thổi râu, trong lòng oán hận: Mày có phải vợ nó đâu mà chuyện gì cũng báo cáo với nó thế hở con?
Vào toilet, ba Cung đi thẳng vào vấn đề: “Con và cậu ta có quan hệ gì hả?”
Cung Nghị cũng không giấu giếm: “Quan hệ người yêu.”
Ba Cung kinh ngạc há hốc mồm: “Ha! Anh thật sự đi tìm một thằng con dâu về cho tôi đấy à?”
Cung Nghị năm nay hai mươi lăm tuổi, mẹ Cung lúc nào cũng sốt ruột hỏi han chuyện hôn nhân của anh, nghĩ rằng ngày trước khi ông bà hai mươi lăm tuổi thì đã sinh ra anh rồi. Bà thường xuyên tìm đối tượng mối mai cho anh, thế nhưng anh không thích, gặp cô nào cũng bảo là không hợp ý vừa lòng. Ba Cung thường nửa đùa nửa thật nói, thằng nhóc Cung Nghị này chắc không có hứng thú với phụ nữ, còn bảo mẹ Cung nên chuẩn bị sẵn tâm lý, chưa biết chừng sau này con trai họ sẽ dẫn một thằng con dâu về nhà.
Lời nói đùa giờ thành hiện thực, ba Cung có phần không chấp nhận được, thế nhưng lại rất hiểu tính cách Cung Nghị. Thằng con này tính tình cẩn trọng cố chấp, lại quá mức bảo thủ, một khi đã quyết thì sẽ làm tới cùng, dẫu có đâm đầu vào ngõ cụt cũng không quay lại. Ông vốn không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của Cung Nghị, con trai đã lớn rồi, tự có khả năng chịu trách nhiệm về mọi việc làm của mình, tương lai cho dù tốt hay xấu, cũng là do chính nó lựa chọn.
Ba Cung tự an ủi mình, cậu nhóc kia tuy hơi béo một chút nhưng tính tình lại hiền lành thành thật. Thời buổi này phụ nữ càng ngày càng mạnh mẽ, thằng con ngốc của ông làm sao chế ngự được họ chứ. Nhưng đổi lại là nhóc béo kia, nói năng lễ phép nhỏ nhẹ, hở chút là xấu hổ đỏ mặt cứ hệt như chú thỏ con, không lẽ còn sợ thằng con mình không thu phục được sao!
Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, ba Cung cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân chấp nhận sự thật, thế nhưng Cung Nghị lại thốt lên một câu khiến ông kinh hãi.
“Cha, cậu ấy không phải con dâu, mà là ‘con rể’.”
“Mày nói cái gì?!!!”
Sau một tiếng rống, ba Cung lập tức huyết áp tăng vọt, hai mắt trợn trắng, té rầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Sở Hiểu Phong đang nói chuyện điện thoại với mẹ mình, đỏ mặt thỏ thẻ rằng.
“Mẹ, con đang yêu…”
“Anh ấy đối với con rất tốt, không giống với người hồi trước đâu, anh ấy sẽ không lừa dối con, lại càng không đùa giỡn tình cảm của con.”
“Anh ấy là cảnh sát, cao tầm mét tám, khỏe mạnh cường tráng, võ công cũng giỏi.”
“Dạ? Ai là ‘chồng’ ạ?”
“Chuyện đó… Hình như là con…”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến một tràng cười vô cùng kinh dị, lớn tới mức những người ngồi xung quanh cũng nghe thấy. Sở Hiểu Phong hai tai tê dại, vội vàng giơ điện thoại ra xa.
Một giọng lanh lảnh cao ✓út vang vang khắp tiệm ăn: “Ai cha, cục cưng, con thật tuyệt vời! Tới cảnh sát cũng bị con chinh phục! Con chờ đó, mẹ sẽ lập tức trở về chuẩn bị sính lễ, cưới vợ cho con!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc