Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 16

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Chính thức đi làm
Đêm nay Vệ Đinh vô cùng khó ngủ.
Đối diện cửa sổ là một bãi đất trống, rạng sáng mấy người hàng xóm rảnh rỗi tụ tập uống rượu chơi cờ, cãi nhau om sòm khiến cậu không tài nào chợp mắt được. Binh đoàn muỗi vằn cũng đến góp vui, vo ve bay tới bay lui quanh người cậu, chốc chốc còn đốt cậu mấy phát nữa.
Cảm thấy có nằm tiếp cũng không ngủ được, Vệ Đinh bèn bật đèn, rời giường, tay cầm vợt muỗi đi đập khắp phòng. Đến khoảng hai giờ sáng, đám nhậu kia mới tàn đi, muỗi cũng bị tiêu diệt gần hết, Vệ Đinh lau mồ hôi, lết dép vào phòng tắm rửa.
Đứng dưới vòi sen, nhìn những đốm đỏ do muỗi đốt lên người, bất giác lại nghĩ tới Thẩm Huyên. Cậu đã lên mạng tra thử, những vết mẩn ngứa trên người hắn gọi là mề đay, là loại bệnh ngoài da thường gặp, chỉ cần bôi thuốc là được.
Hồi chiều Thẩm Huyên tắm xong chưa bôi thuốc thì hai người đã ra ngoài, tiếp đó thì cậu làm hắn nổi giận bỏ đi. Tính khí hắn như vậy làm sao biết tự chăm sóc bản thân, nhà cửa thì bừa bộn, đói thì chỉ ăn mì gói, dị ứng da chắc cũng chẳng màng.
Nên nhắn tin nhắc nhở, hay mua thuốc mang đến nhà hắn đây?
Vệ Đinh lắc đầu, cả hai cách đều không được, bây giờ đã hơn hai giờ sáng, không chừng hắn đã ngủ từ lâu rồi.
Tắm xong quay về phòng ngủ, Vệ Đinh đổ ít tinh dầu dưỡng vào bàn tay, thoa đều lên da, sau đó ngồi trên giường nghịch di động.
Vô tình mở thư mục ảnh lúc chiều ra, ngắm nghía một lúc. Hai người tựa đầu vào nhau, một người cười rất hạnh phúc, một người thì ngơ ngác trợn mắt há miệng hệt như tên ngốc.
Vệ Đinh chọt chọt vào gương mặt cười toe toét kia, vừa chọt vừa oán giận.
Cười cái con khỉ! Xấu xí ૮ɦếƭ được!!!
Chọt anh! Chọt nát mặt anh!!!
Đồ xấu xa! Xấu xa!
...
Ba giờ mười lăm phút sáng, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, Vệ Đinh nằm xuống giường, ngáp dài, nhấn nút soạn tin nhắn, gửi cho Thẩm Huyên.
[Đã ngủ chưa? Người còn ngứa không? Chỗ đó còn đau không? Xin lỗi!]
Tin nhắn đang gửi đi...
Vệ Đinh giật mình tỉnh lại.
Trời ơi! Mình đang nói gì vậy! Chỗ đó còn đau không? Câu này nghe ra rất là... dâm đãng! T_T
Vội vàng nhấn nút hoãn gửi, nhưng di động đã thông báo tin nhắn gửi đi thành công.
Vệ Đinh vò đầu bứt tai, khóc không ra nước mắt.
Đúng lúc này điện thoại đột ngột kêu lên càng khiến cậu hoảng sợ, đưa mắt nhìn màn hình hiển thị: Quỷ Đáng Ghét.
Vệ Đinh hoảng hốt, cuống cuồng tắt luôn nguồn, nghĩ lại thấy còn chưa đủ, liền tháo luôn cả pin ra.
Sau đó, nhắm mắt, đếm cừu, ngủ.
Quỷ Đáng Ghét bị đánh thức đang cầm điện thoại cảm thấy vô cùng khó hiểu, tiếp tục nhấn số gọi lại: Thuê bao quý khách vừa gọi...
Quỷ Đáng Ghét gào lên: "Nhóc con xấu xa, em giỡn mặt anh hả!"
~*~
Sáng sớm, Vệ Đinh còn đang mơ màng trong mộng, Cố An cầm tờ báo đá cửa xông vào.
"Nhóc chủ nhà, mau dậy đi, chúng ta lên báo rồi này!!!"
Vệ Đinh dụi mắt, cầm lấy tờ báo, vừa nhìn đã thấy kinh.
Trên mặt báo Đô Thị là một tiêu đề vô cùng bắt mắt: ̉u đả ở hồ bơi Cổ Lâm Viên, cảnh sát biết luật vẫn phạm luật, cầm đầu đánh nhau gây rối loạn trật tự. Bên dưới còn đăng kèm hai tấm ảnh, một là ảnh Cung Nghị đang tả xung hữu đột với một đám người, một là ảnh cả đám đang reo hò cổ vũ.
Xem xong, Vệ Đinh không ngừng lo lắng, làm sao bây giờ? Liệu anh cảnh sát có bị xử phạt không?
Cố An như còn chưa ý thực được nghiêm trọng của vấn đề, vừa nhảy nhót vừa hớn hở: "Đây là lần đầu anh được lên báo, vui quá là vui luôn! Không ngờ anh lại ăn ảnh thế! Nhìn ảnh này này, quả nhiên rất đẹp trai!"
Vệ Đinh đen mặt, ra dấu nói: [Chuyện này có gì hay ho, anh mừng khỉ gì!]
Cố An vẫn còn đang ngập tràn sung sướng: "Anh mày phải cất kỹ tờ báo này mới được, để mai già rồi còn lấy ra ôn lại kỉ niệm xưa chứ."
Đồ thần kinh! Vệ Đinh trợn trắng mắt, đẩy gã ra, bước khỏi phòng ngủ, tình cờ thấy Sở Hiểu Phong đi vào. Cậu ta vừa tập thể dục xong, tay còn cầm hai bao cát lớn, mặt đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng ướt đẫm.
Thấy Vệ Đinh, cậu ta cười hỏi: "Bé chủ nhà, em mới dậy hả."
Vệ Đinh gật đầu, giật lấy tờ báo trong tay Cố An đưa cho cậu ta xem.
Sở Hiểu Phong cầm tờ báo xoay người vòng vòng: "Hai người nhìn anh có gầy đi không? Hình như anh đã giảm cân rất nhiều ấy, cái quần cũ giờ mặc cũng rộng ra."
Vệ Đinh cẩn thận quan sát đối phương, quả nhiên là gầy hẳn đi, mặt không còn tròn như trước, xem ra cậu ta đang rất quyết tâm giảm cân.
Sở Hiểu Phong lại nói: "Tập thể dục xong thì rất đói bụng, buổi trưa ăn nhiều một chút, sau đó bớt khẩu phần ăn các bữa lại, như thế sẽ sụt cân mau hơn."
Vệ Đinh vừa giơ tay định căn dặn đối phương đừng tự hành xác mình, Cố An đã chen mồm: "Ông hãy đọc tin tức trên báo trước đi, tôi đảm bảo trưa nay ông không nuốt nổi cơm đâu."
Sở Hiểu Phong nghi hoặc mở báo ra, vừa đọc tiêu đề đã mất kiên nhẫn, lo lắng chạy ra ngoài.
Tới trước cửa tiệm thú cưng, cậu lại khựng chân, lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không dám đi vào, không ngừng tự gõ đầu mình, thầm oán giận bản thân, lần này thực sự hại anh cảnh sát thê thảm rồi!
Thời gian chầm chậm trôi đi, mới có mười mấy phút, nhưng chờ đợi trong áp lực vô hình thế này, cứ như đã trải qua mười mấy thế kỷ dài dằng dặc vậy.
Vừa thấy Cung Nghị mặc đồng phục cảnh sát chỉn chu bước ra từ cửa tiệm thú cưng, cậu bỗng chốc lại thấy sợ hãi, ngay cả dũng khí lên tiếng chào đối phương cũng bay biến.
Cung Nghị thấy cậu, chủ động cười chào.
"Hiểu Phong, sao cậu không đi tắm? Người đầy mồ hôi kìa."
"Lát nữa em tắm, anh xem cái này đi..." Cậu từ từ nhích chân bước tới, hệt như đang đi ra pháp trường. Khi đưa tờ báo sang cho anh, mắt cậu tràn đầy hoang mang tuyệt vọng, im lặng chờ Cung Nghị phán quyết.
Đọc xong, Cung Nghị mỉm cười: "Không sao đâu, đừng lo." Đoạn xoa đầu Sở Hiểu Phong, toan rời đi: "Cậu về nhà tắm rửa đi, tôi đi làm đây."
"Anh cảnh sát..." Sở Hiểu Phong chạy theo, thấy Cung Nghị nhìn mình thắc mắc, liền gục đầu nhỏ giọng nói: "Em đi cùng anh tới đồn cảnh sát được không? Nếu cấp trên trách mắng, em sẽ đứng ra giải thích."
Cung Nghị suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Được."
"Em đi tắm rửa thay quần áo, nhanh thôi, anh chờ em nha."
"Ừ."
Sở Hiểu Phong cấp tốc chạy vào nhà.
Hai người cùng tới trạm cảnh sát, đồng sự ở cửa vui vẻ chào hỏi.
"Lão Cung, anh lên báo rồi này."
"Lão Cung, đồng chí giỏi quá, một chọi sáu luôn."
"Lão Cung, chú lần này gây họa rồi."
"Lão Cung, cục trưởng đang chờ cậu trong phòng làm việc."
Cung Nghị, Sở Hiểu Phong: "..."
Một đồng sự nhìn tờ báo, lại dòm Sở Hiểu Phong, trợn mắt la lên: "Cha cha, cậu không phải chính là nhóc mập đứng sau lưng Lão Cung đó sao! Nhìn dễ thương quá đi!"
Các đồng sự khác lập tức sáp lại, nhốn nháo bàn tán một hồi.
"Đúng là nhóc mập kia rồi!"
"Lão Cung, báo viết anh vì nhóc này mà đánh nhau, chậu chậc, anh hùng cứu mỹ nhân nha!"
"Lão Cung, quan hệ hai người là gì vậy?"
"Lẽ nào chú em này là vợ anh hả?"
...
Sở Hiểu Phong khẩn trương tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, nôn nóng giải thích: "Không liên quan tới anh cảnh sát đâu, là tôi liên lụy anh ấy... Còn nữa, tôi không phải vợ anh ấy..."
Tiếng tặc lưỡi lại vang lên:
"Anh cảnh sát đó nha, gọi ngọt ngào thân mật ghê!"
"Vợ nhỏ à, đừng xấu hổ mà!"
Sở Hiểu Phong khóc không ra nước mắt: Cảnh sát nhân dân thật đáng sợ mà.
Cung Nghị đứng ra giải vây, kéo cậu bước đi: "Đừng sợ, họ chỉ nói đùa thôi, không có ác ý đâu."
Trong văn phòng, cục trưởng đang ngồi ở bàn làm việc xem công văn, nghe thấy tiếng gõ cửa mới khẽ ngẩng đầu lên. Sở Hiểu Phong vừa thấy ông thì liền cụp mắt xuống.
Người đàn ông nọ khoảng hơn năm mươi tuổi, diện mạo uy nghi khí thế thâm trầm, những nếp nhăn trên trán cùng mảng tóc bạc nơi thái dương khiến ông có vẻ già trước tuổi, nhưng lại tăng cảm giác vững chãi, thành thực. Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, tựa như có thể nhìn thấu suốt hết thảy, vô hình trung tạo cảm giác áp lực cho người đối diện.
Vị cục trưởng này chắc là rất hung dữ? Sở Hiểu Phong nghĩ tới đó, không khỏi toát mồ hôi lo lắng cho Cung Nghị, len lén đưa mắt nhì anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Tim nhảy lên loạn nhịp, Sở Hiểu Phong lập tức cúi đầu, hai tai đỏ ửng.
Cung Nghị nhìn cậu, khẽ mím môi cười.
Mấy hành động nhỏ này không qua được mắt của ngài cục trưởng. Ông húng hắng ho vài tiếng, bắt đầu đặt câu hỏi.
"Cậu này là ai?"
Cung Nghị đáp: "Hàng xóm của tôi."
"Dẫn cậu ta tới làm gì?"
Cung Nghị: "..."
Sở Hiểu Phong nhỏ giọng chen vào: "Xin đừng trách anh cảnh sát, không phải anh ấy muốn đưa cháu đến đây. Là tự cháu muốn tới giải thích sự việc thôi. Không phải anh ấy cố tình đánh nhau gây sự, mọi chuyện đều tại cháu, nếu ngài muốn phạt thì cứ phạt cháu đi!"
Cục trưởng nhìn Cung Nghị: "Cậu đường đường là đàn ông lại để cho người ta ra mặt thay mình?"
"Quả thật con đã ra tay đánh người, nhưng con không hề hối hận." Cung Nghị nói: "Cha à, không phải cha vẫn thường dạy con rằng, vì dân làm việc, giúp dân trừ bạo chính là chức trách và nghĩa vụ của mỗi người cảnh sát sao?"
"Thế nhưng cũng không thể tùy tiện ra tay đánh người!" Cha Cung Nghị giật giật khóe miệng: "Còn nữa, ở sở thì phải gọi tôi là cục trưởng."
"Dạ rõ, thưa cha! À, không, cục trưởng Cung..."
Cha Cung Nghị nước mắt lưng tròng. Sao tôi lại sinh ra thằng con ngốc như vậy chứ!
"Được rồi, hai người ra ngoài đi. Sau này... đừng để chuyện tương tự xảy ra!" Ông sợ bị thằng con trai này chọc tức ૮ɦếƭ, bèn xua tay đuổi, rồi cúi xuống tiếp tục xem công văn.
Bước ra khỏi phòng cục trưởng, Sở Hiểu Phong mới dám thẳng lưng, lí nhí nói: "Anh cảnh sát, thì ra cục trưởng là cha anh, liệu ông ấy có xử phạt anh không?"
"Chắc sẽ có, dù sao thì tôi cũng làm sai, nên phạt cũng là đương nhiên."
"Ừm." Sở Hiểu Phong khó xử, nếu không phải vì cậu thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Càng thấy tự trách thì lại càng muốn đền bù, cậu nắm tay Cung Nghị, lấy hết dũng khí mà nói: "Anh cảnh sát, em xin lỗi anh! Sau này nếu có việc gì cần, xin anh cứ nói, em nhất định sẽ không khước từ! Em tình nguyện làm tất cả vì anh."
Tình nguyện làm tất cả...
Thật ra lời này cũng xem như đang tỏ tình vậy, những lời Sở Hiểu Phong nói đều là thật lòng, cậu muốn được ở bên Cung Nghị, âm thầm yêu thương, âm thầm ủng hộ anh.
Chỉ tiếc là Cung Nghị không hiểu ẩn ý của câu nói này, không hiểu tâm tư của cậu, cho rằng cậu cảm kích mình nên mới nói ra những câu này.
"Không sao đâu, cậu đừng tự trách mình nữa." Anh cười với cậu: "Tôi phải đi trực rồi, hôm nay cậu vẫn ngồi ở đầu phố vẽ tranh à?"
"Vâng." Bất cứ cơ hội nào để ở bên anh cảnh sát, Sở Hiểu Phong đều không bỏ qua.
"Vậy chúng ta cùng đi."
"Vâng."
Sở Hiểu Phong theo sau Cung Nghị, nhìn tấm lưng cao lớn của anh, mỉm cười hạnh phúc, âm thầm hạ quyết tâm.
~*~
Mười giờ sáng, đã qua giờ đi làm từ lâu, bấy giờ Cố An mới cầm ống nhòm và máy ảnh bước vào công ty Trần Mặc, tâm không cam lòng không nguyện mà gia nhập vào đội quân [9 to 5][1].
[1. Nguyên tên tiếng Trung là "Triêu cửu văn ngũ", ý chỉ giờ làm việc tiêu chuẩn của công chức từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.]
Bảo vệ len lén đứng nhai kẹo cao su ở cửa, bị chụp ảnh; cô nàng tiếp tân lén lút núp dưới quầy nấu cháo điện thoại, bị chụp ảnh; hai nhân viên văn phòng liếc mắt đưa tình trong phòng uống trà, bị chụp ảnh.
Vung vẩy máy ảnh, Cố An không thèm gõ cửa xông thẳng vào phòng làm việc của Trần Mặc, khiến cô thư ký đang báo cáo công việc giật mình hoảng sợ.
Một lúc sau, cô thư ký mới trừng mắt hỏi: "Cậu là ai? Đây là nơi cậu có thể vào sao?"
Cố An liếc cô nàng một cái, lườm lườm nguýt nguýt, không khỏi nhíu mày.
Gì đây? Áo lộ hết cả иgự¢ ra? Đi làm mà ăn mặc thế hả?
Không thèm đáp lời nàng thư ký, trực tiếp xông thẳng tới bàn làm việc, hất mặt nói với người đàn ông đang phê duyệt giấy tờ: "Này, tôi tới đi làm."
Trầm Mặc ngẩng lên, đưa mắt ra hiệu cho thư ký, cô liền hiểu ý rời đi.
Giọng điệu quái gở bắt đầu vang lên: "Chu choa, chỉ bằng ánh mắt đã hiểu anh nghĩ gì, hai người hiểu nhau dữ ha."
Trầm Mặc bình tĩnh nói: "Cậu ghen à?"
Cố An nhảy dựng lên, phủ nhận: "Tôi thèm vào! Anh đừng có mà tưởng bở!"
"Không cần phải ghen, tôi không hứng thú với phụ nữ."
"Tôi thèm vào! Ai ghen? Ai thích anh?"
"Cậu quên rằng cậu từng tỏ tình với tôi à?"
"Tôi thèm vào thèm vào thèm vào!!!"
"Phủ nhận cũng vô ích, tôi chỉ nói sự thật thôi."
Những gì Trần Mặc nói quả không sai, sự thật rõ mồn một trải ra trước mắt, Cố An ngoài nổi điên thì không nói được nửa câu phản bác.
Mỗi người đều có một quãng thời gian mù quáng. Cố An không ngừng sỉ vả bản thân, năm đó đui mù mới đi thầm thương trộm nhớ tên khốn Trần Mặc đào hoa đa tình đó!
Hai người vốn là hàng xóm, từ nhỏ đến lớn, Cố An lúc nào cũng bám dính lấy Trần Mặc như một cái đuôi. Hắn đi đâu, cậu theo đó, cả hai lúc nào cũng như hình với bóng. Người đầu tiên khiến cậu rung động cũng là Trần Mặc, thế nhưng hắn lại chỉ xem cậu như em trai. Nhìn Trần Mặc thay người yêu như thay áo, cậu đau lòng vô cùng, rốt cuộc hạ quyết tâm bày tỏ với đối phương.
Chỉ là, Trần Mặc lại kiên quyết cự tuyệt, chỉ nói với cậu đúng một câu, vòng luẩn quẩn này cậu không chơi nổi đâu.
Kể từ đó, quan hệ hai người bắt đầu thay đổi, Cố An muốn thể hiện mình rộng lượng, không thường xuyên qua lại với Trần Mặc nữa, đối đãi dù vẫn như bình thường, nhưng lại lạnh nhạt xa cách đi rất nhiều, cả ngay cứ cười đùa rong chơi, cũng không còn kể cho Trần Mặc nghe những chuyện trong lòng nữa.
Hai người vốn dĩ không có gì giấu nhau lại dần trở nên xa cách, tuy không cắt đứt quan hệ, gặp mặt cũng chào hỏi xã giao, nhưng cả hai đều biết, họ không thể quay về như ngày xưa được nữa.
Thấy Cố An mặt mày nhăn nhó, Trần Mặc dường như rất vui, không tiếp tục xem văn kiện nữa, nhìn cậu cười nói: "Được rồi, bàn chuyện chính đi."
"Chuyện chính gì vậy?"
"Chức vụ của cậu."
"À, chuyện này thì chúng ta phải thương lượng kĩ một chút." Cố An mặt dày nói: "Với bằng cấp của tôi... ít nhất... phải là chức giám đốc bộ phận nhỉ?"
"Công ty không thiếu giám đốc bộ phận."
"Vậy... trưởng phòng?"
"Cũng không thiếu."
"Lẽ nào là... nhân viên quèn?"
"Cũng không thiếu."
Cố An phát điên: "Vậy anh bắt tôi tới công ty làm gì!!!"
"Kho hàng dưới lầu còn thiếu một chân khuân vác."
Cố An không thể tin nổi, trợn mắt gào lên: "Anh bắt một nhân tài tốt nghiệp đại học danh tiếng đi bốc vác ư?"
Trần Mặc cười nhạt: "Có làm hay không tùy cậu, hãy nhớ, tám ngày nữa không nhận được tiền thì tôi sẽ tới nhà cậu hỏi thăm hai bác."
"Được." Cố An nghiến răng nói: "Tôi làm!"
"Tốt, mau đi làm đi!"
Ngay khi Cố An sắp bước chân ra khỏi phòng, Trần Mặc gọi giật: "Chờ chút, đưa thứ đó cho tôi."
Cố An quay phắt đi, điên tiết: "Thứ gì?"
"Máy ảnh và ống nhòm."
"Sao phải đưa anh?"
"Tôi không cho phép hành vi hạ lưu đó xuất hiện trong công ty."
Cố An co giật khóe miệng, đứng bất động tại chỗ.
Trầm Mặc gõ gõ bàn: "Mau lên!"
"..."
"Số điện thoại của bác gái hình như là... 13872..."
"Á!!!" Cố An đo ván, vội vàng giao những thứ trong tay ra: "Được rồi, được rồi, giao hết cho anh!"
"Ừm." Trần Mặc hất hàm, nhìn cửa, ý bảo cậu mau ra ngoài.
Cố An tức đến sôi gan, bi phẫn lết ra khỏi phòng làm việc.
Chờ cậu đi rồi, Trần Mặc liền mở máy ảnh, dường như muốn xem ảnh chụp bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc