Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 10

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Rạp chiếu phim ấm áp
Lúc Thẩm Huyên quay lại thì hệt như diễn viên xiếc, hai tay ôm đầy các thứ, mỗi bàn tay cầm hai ly nước ngọt, kẹp giữa cánh tay là hai túi đồ ăn vặt. Nhìn ly nước như sắp đổ ra, Vệ Đinh đen mặt, mua nhiều thế ăn hết sao nổi?
Đi tới trước mặt Vệ Đinh, Thẩm Huyên lớn tiếng oán giận: “Không có mắt à? Đến cầm giúp tôi với!”
Vệ Đinh trợn trắng mắt, vội vàng cầm lấy mấy ly nước trong tay hắn.
Trên đời này có một loại người, rõ ràng là có ý tốt, thường xuyên làm những chuyện khiến người khác cảm động, ấy nhưng khi mở miệng ra lại toàn nói những lời khó nghe. Làm chuyện tốt, người ta không những không cảm kích mà còn cảm thấy đáng ghét. Thẩm Huyên chính là người như vậy.
Nói thật, Vệ Đinh cũng hết sức bội phục hắn, bản tính vốn lương thiện nhưng cứ thích giả làm người ác, còn có bản lĩnh khiến cho người người đều ghét mình, cái bản lĩnh này không phải người bình thường nào cũng có được nha.
Bàn tay giờ trống không, Thẩm Huyên treo túi thức ăn vặt lên cổ Vệ Đinh rồi nghênh ngang vừa đi vừa nói: “Mua cho cậu thì cậu tự cầm lấy. Một tiếng nữa mới tới giờ xem phim, bây giờ chúng ta đi chơi game.”
Vệ Đih hai tay cầm nước chạy theo sau, mắng thầm, chưa đến giờ xem phim mà mua nhiều thức ăn thế làm gì?! Mà ai đời tay vừa xách đồ ăn vừa đi chơi game được chứ!
Vào khu trò chơi điện tử, Thẩm Huyên đi mua tiền game, Vệ Đinh cầm thức ăn đứng đợi. Mua xong, Thẩm Huyên vừa quay đầu lại thì ***ng trúng Vệ Đinh, ly nước trong tay suýt đổ xuống đất.
Khu trò chơi ồn ào náo nhiệt, Thẩm Huyên rướn cổ lên quát: “Cậu ngốc à? Tìm cái bàn trống mà bỏ đồ lên! Cậu tưởng mình đang diễn xiếc hả?”
Vệ Đinh nhìn xung quanh, trong khu vui chơi làm gì có bàn trống?
Thẩm Huyên chỉ vào máy chơi game gần đó, ngoan cố nói: “Máy đó chẳng ai chơi kìa, mau để đồ ăn lên!”
Được, được, tôi để! Ông có thể đừng hét lớn như vậy không, tôi đâu có điếc! Vệ Đinh oán thầm trong bụng, đặt mấy ly nước trong tay và túi thức ăn trên cổ xuống.
“Ngốc thật mà!” Thẩm Huyên nhìn máy chơi game, chợt cười lớn: “Chơi trò này đi, cầm đồ ăn lên, tôi sẽ gắp cho cậu vài con thú bông!”
Vệ Đinh điên tiết, người bảo đặt đồ ăn xuống là anh, người bắt cầm lên cũng là anh, xem tôi là khỉ mà chơi đùa hả!
Nhón chân quàng túi thức ăn vào cổ, rồi cầm ly nước lên, trong lòng gào thét, tôi mà có đi diễn xiếc thật thì cũng là do anh ép!
Thẩm Huyên cũng chẳng để tâm, toàn lực tập trung vào gắp thú, tốn hết hai mươi mấy xu game mà không gắp được con nào cả. Không cẩn thận quan sát, không điều chỉnh phương vị, gắp sao nổi chứ?
Vệ Đinh bĩu môi khinh thường, đặt hết đồ ăn xuống đất, đẩy Thẩm Huyên tránh ra. Bỏ một đồng xu vào, cậu khom lưng đứng quan sát tình hình trong ***g máy, kĩ càng chọn mục tiêu là con gấu bông nhỏ nằm ở chính giữa, sau đó cẩn thận di chuyển tay gắp, chọn vị trí tốt nhất, nhẹ nhàng nhấn nút một cái.
Kẹp gắp bung ra, chậm chạp chuyển động, tay gắp quắp lấy chú gấu kéo lên, mang tới bỏ vào trong rổ.
Vệ Đinh lấy gấu bông ra, hớn hở nhìn Thẩm Huyên, vẻ mặt đắc ý.
Thấy cậu vui, Thẩm Huyên cũng vui theo, xoa đầu tán dương cậu: “Nhóc con cũng có chút tài năng đó!”
Vệ Đinh gật gù đắc ý, tinh thần phấn chấn, cầm đồng xu tiếp tục trò gắp thú. Thẩm Huyên lặng yên đứng bên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy âu yếm.
Người mẫn cảm sẽ thường tức cảnh sinh tình. Vệ Đinh là một người tinh tế, tâm hồn nhạy cảm, thường vì chuyện vặt vãnh mà đau khổ, lại cũng vì chuyện nhỏ nhoi mà hài lòng thích thú.
Ví như hiện tại mà nói, ở một nơi náo nhiệt ồn ào, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhìn máy gắp thú trước mặt lại bỗng nhiên nhớ tới những chuyện trước đây. Vệ Đinh là cao thủ gắp thú bông, con thú bông đầu tiên trong đời, là do cha cậu cầm tay dạy cậu gắp.
Nhớ lại thời gian ngọt ngào ấy, hễ rảnh rỗi cậu lại đòi cha mẹ dẫn tới trung tâm điện tử chơi. Con cái là báu vật của mẹ cha, khi buồn khi vui, nhất cử nhất động cũng đủ khiến họ động lòng. Cậu đòi hỏi, cha mẹ không bao giờ từ chối. Kỹ thuật gắp thú cũng được luyện thành thục từ khi đó.
Sau đó tới tuổi đi học, cuối tuần cậu lại rủ bạn bè đến khu vui chơi giải trí. Những đứa con trai khác thì chơi bắn S***g, đua xe, còn cậu thì hiếm khi ***ng tới trò vui đó. Cậu thích chơi những trò mà con gái thích chơi, như là gắp thú, đập chuột[1], đánh trống.
[1. Tức trò Punch the rats.]
Lúc ấy cậu vô cùng oai phong, đứng trước máy chơi game gắp thú nhồi bông, cả đám con gái túm tụm sau lưng cậu hô hào, khiến mọi người ngưng cả trò chơi dở mà nhìn cậu chơi, chốc chốc xung quanh lại vỗ tay hoan hô tán thưởng.
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Quãng đời học sinh vô ưu vô lo cũng bỏ cậu mà đi.
Tính lại thì cũng đã hơn hai năm cậu không tới trung tâm điện tử rồi. Lần này đến đây hóa ra cũng không quá thương cảm như đã tưởng.
Lại gắp được thêm một con thú nữa, Vệ Đinh quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy ý cười, khiến cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Vệ Đinh cũng cười híp mắt, có người chơi cùng, cậu bỗng nhiên thấy rất vui.
Tiếp theo, hai người lại sang máy khác chơi. Tuy Thẩm Huyên không giỏi gắp thú, thế nhưng bóng rổ, bắn S***g, đua xe thì hắn là vô địch.
Thẩm Huyên chơi, Vệ Đinh đứng bên xem. Vừa uống coca vừa ăn vặt, thoải mái vô cùng. Uống hết bốn ly nước, xu game cũng chơi hết, túi đồ ăn chỉ còn lại mỗi bao khoai tây chiên.
Thẩm Huyên líu lưỡi, xoa xoa bụng cậu: “Cậu là heo hả? Có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lỡ bội thực thì sao?!”
Vệ Đinh ngây ngô cười, chỉ lên đồng hồ treo tường, còn năm phút nữa là tới giờ chiếu phim rồi. Thẩm Huyên vội nắm tay cậu kéo ra khỏi khu đồ chơi.
Trước khi vào rạp chiếu, Thẩm Huyên đi mua thêm hai ly nước Coca và một túi bắp rang. Xem phim mà không có hai thứ này sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Vào trong rạp, phim đã bắt đầu chiếu. Tiếng nhạc ma quái vang khắp phòng, cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, Vệ Đinh nhìn lên màn hình, mặt méo xệch.
Sao lại xem phim kinh dị chứ?!
Vệ Đinh muốn chạy, Thẩm Huyên dường như đoán được ý cậu, túm tay kéo đi, không cho cậu cơ hội thoát thân. Tiếng thở dài ai oán lạnh lẽo dội vào tai, Vệ Đinh ôm ***, híp mắt cẩn thận bước theo Thẩm Huyên vào chỗ ngồi.
Ngồi vào ghế, cậu cúi đầu ăn bắp rang, bốc từng vốc vào miệng.
Thẩm Huyên thấy rất buồn cười, ghé sát tai cậu hỏi: “Cậu sợ ma hả?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Không sợ thì ngẩng đầu lên đi.”
Vệ Đinh ngẩng đầu lên, nhưng hai mắt thì nhắm tịt lại.
Thẩm Huyên khoái chí, tiếp tục trêu ghẹo: “Mở mắt ra, nhắm vậy sao xem được?”
Vệ Đinh mở mắt, hai mắt liếc về phía bên trái, không thèm nhìn màn hình.
Biết rõ cậu sợ Thẩm Huyên càng muốn trêu chọc, túm lấy tay cậu mà lắc: “Mau coi kìa, mau coi kìa! Ma xuất hiện rồi! Mặt đầy máu! Thật đáng sợ!”
Vệ Đinh đảo mắt liếc qua, màn hình vốn dĩ chẳng có con ma nào cả.
Thẩm Huyên lại tiếp tục: “Thêm một con ma nữa tới kìa! Còn đáng sợ hơn! Nó không có cằm!”
Vệ Đinh bĩu môi: Đúng là trẻ con! o()o
Tiếng nói ồn ào làm phiền tới những khán giả xung quanh, người đàn ông ngồi phía trước bực bội quay ngoắt lại nạt vào mặt Thẩm Huyên: “Nói nhỏ giùm cái! Đây là nơi công cộng mà!”
Thẩm Huyên sống từng này tuổi rồi chưa từng bị quát tháo như thế, cơn giận lại trào lên. Hắn vừa định gân cổ lên hét lại thì người nọ đã đứng lên, cúi lưng di chuyển về góc khuất ngồi.
Một bụng lửa giận không chỗ trút, Thẩm Huyên bực bội muốn ૮ɦếƭ.
Thấy hắn nhăn nhó, Vệ Đinh rất hả hê. Chuyện này dường như xua đi phần nào nỗi sợ trong lòng.
Lần thứ hai nhìn màn ảnh, cậu thấy thật ra không có gì đáng sợ. Tại sao phim ma lại khiến người ta sợ? Chẳng qua là do âm thanh lẫn hiệu ứng ánh sáng mà thôi. Khi thì là âm thanh dồn dập, lúc lại là những tiếng thét hãi hùng, khiến cho không gian bị cộng hưởng, sản sinh ra cảm giác sợ hãi.
Vệ Đinh lấy khăn giấy trong túi ra, vo thành hai viên nhỏ nhét vào tai, dường như tìm được cảm giác an toàn. Vừa ăn bắp rang vừa xem phim, lúc gặp hình ảnh đáng sợ liền lấy tay che mắt, đợi khi âm thanh the thé nọ biến mất lại hé tay ra nhìn thử xem màn hình chiếu tới cảnh nào rồi.
Hai tay không rảnh, Thẩm Huyên liền đút từng hạt bắp rang cho cậu ăn. Ăn mấy miếng lại lo cậu khát nước, lại đưa ống hút vào miệng cậu.
Được quan tâm chăm sóc cẩn thận như vậy, trong lòng Vệ Đinh thấy rất ấm áp. Trái tim nhẹ nhàng rung động, dường như có chút cảm giác yêu rồi.
Vệ Đinh trước giờ chỉ nói yêu một lần, đó là tình yêu trên mạng với Tĩnh ca ca.
Nhưng tình yêu trên mạng dù say đắm đến đâu cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Không có kinh qua thực nghiệm, chẳng có va chạm thử thách. Tất cả chỉ dựa vào những mơ hồ tưởng tượng, khiến người ta cảm giác không chân thực.
Cậu thích Tĩnh ca ca, nhưng lại không dám thẳng thắn đối mặt, tình hình thực tế của bản thân cũng không dám nói ra, cậu sợ anh ấy biết được manh mối gì lại tìm đến được nhà mình.
Nhiều suy nghĩ rối rắm như vậy, cậu cũng thấy rất mệt. Thế nhưng cậu không thể từ bỏ tình cảm này, trong lúc cậu thương tâm khổ sở nhất, chính anh ấy đã mang đến niềm vui cho cậu.
Cậu nói với Tĩnh ca ca, cậu sống cô đơn một mình rất lâu rồi.
Cậu kể cho Tĩnh ca ca rằng cha mẹ mình đã không còn trên đời nữa.
Tĩnh ca ca nói với cậu, cô đơn không có gì đáng sợ, chỉ cần học thích ứng dần dần sẽ thành quen thôi.
Kỳ thực Tĩnh ca ca cũng là một người cô đơn. Cha mẹ chẳng khi nào ở bên cạnh, chỉ đưa cho anh ấy thật nhiều tiền tiêu xài, thậm chí đến ngày sinh nhật cũng không về nhà cùng anh ấy.
Hai người cô đơn lặng lẽ tìm thấy nhau, cùng tâm tình san sẻ, truyền hơi ấm cho nhau.
Đa số thời gian dùng chơi game, lướt web, chuyện phiếm đủ loại thị phi, âu cũng chỉ nhằm xua đi trống vắng trong lòng.
Tĩnh ca ca hay nói, cô đơn chỉ là một danh từ vô ý nghĩa, vì trái tim thiếu vắng tình thương nên mới sinh ra cô quạnh. Chính vì luôn buồn bã xót thương quá nhiều cho chính mình nên mới không ngừng kéo bản thân vào hố sâu đơn độc ấy.
Tĩnh ca ca khẳng định, họ không cô đơn, vì họ còn có nhau.
Chẳng hiểu vì sao, Vệ Đinh lại thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của Tĩnh ca ca trong Thẩm Huyên. Từ thái độ cho tới cách xử sự, từ tính tình nóng nảy cho tới miệng lưỡi thẳng thắn cộc cằn, tới cả những dịu dàng ẩn chứa trong từng cử chỉ. Tất cả đều rất giống nhau.
Chỉ là Thẩm Huyên ngông cuồng hơn một chút, đáng ghét hơn một chút.
Sau một ngày ở cạnh nhau, Vệ Đinh đã phần nào hiểu được tính cách Thẩm Huyên, có thể khái quát bằng bốn chữ: Miệng cứng lòng mềm. Thật ra hắn là một người rất đáng yêu.
Nhưng hắn lại là con nhà giàu. Trong ấn tượng của Vệ Đinh, thế giới người giàu vô cùng phức tạp, vì cuộc sống quá ưu việt nên cũng đồng thời sinh ra thái độ ngạo mạn khinh đời.
Cậu chỉ thích cuộc sống giản đơn an ổn, giống như bây giờ vậy, trông nom tiệm hoa, coi sóc nhà cửa, bình thản đi hết một đời.
Vệ Đinh nghĩ hôm nào đó phải tìm cơ hội nói chuyện bồi thường với Thẩm Huyên, cũng không thể cứ bỏ mặc tiệm hoa, cùng hắn đi chơi khắp nơi thế này được.
Phim hết, đèn bật sáng, khán giả lục tục đứng dậy, mấy dãy ghế phát ra tiếng lạch cạch ồn ào. Tiếng động đưa Vệ Đinh từ cõi thần tiên về thực tại.
Thẩm Huyên kéo cậu dậy, hòa vào dòng người bước ra ngoài. Đi được vài bước, Vệ Đinh lại rút tay ra, quay lại chỗ ngồi cầm ly nước và túi bắp lên.
Thấy cảnh này, Thẩm Huyên vốn đang bực mình lại thấy buồn cười. Đứng ở bậc thềm vẫy tay gọi cậu, ý giục nhanh lên.
Vệ Đinh gật đầu, nhoẻn cười, vui vẻ chạy tới. Lúc gần tới chỗ Thẩm Huyên, đột nhiên bất cẩn chân trái giẫm lên chân phải, hụt bước té ngã về phía trước.
Vệ Đinh trợn tròn mắt, ngã nhào lên người Thẩm Huyên. Một cú va chạm mạnh, Thẩm Huyên cũng mở to mắt, ôm cậu ngả người về phía sau.
May mà đằng trước có người, họ không bị ngã xuống đất mà ngã đè lên người khác. Cứ thế cứ thế, cả đoàn người đổ rạp như domino, tiếng quát mắng, tiếng la ó vang lên, không gian nhỏ lập tức rối loạn ầm ĩ.
Nhìn tình cảnh rối tinh rối mù, Vệ Đinh nằm trong lòng Thẩm Huyên sợ đến ngây người.
Thẩm Huyên trừng mắt nhìn tên thủ phạm, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vệ Đinh ngượng ngùng cười, có chút xấu hổ. Cậu cảm giác Thẩm Huyên sống đến từng này tuổi hẳn chưa bao giờ phải mất mặt như vầy ở nơi công cộng đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc