Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 08

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Đại chiến 1
Trên đường về, Vệ Đinh ghé qua quầy hoa quả mua vài cân táo.
Vừa bước vào tiệm hoa, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa. Người này ăn mặc rất chỉnh chu, áo sơ-mi trắng, quần tây xám, giày da đen. Tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc. Quần tây ôm sát được ủi phẳng lì, khiến đôi chân càng thon dài. Đôi giày da bóng đến mức có thể dùng để soi gương.
Nhìn người đàn ông nọ, Vệ Đinh nhìn lại mình, toàn thân ướt sũng, đôi giày và hai ống quần dính đầy bùn đất, so với người kia thì cậu chẳng khác gì tên ăn mày.
Vệ Đinh hết sức thắc mắc. Trời vừa mưa xong, đường sá lầy lội như thế, người này đã đi vào đây bằng cách nào? Tại sao chân không dính tí nước nào? Lẽ nào hắn ta biết khinh công?
Người đàn ông mỉm cười chào Vệ Đinh, đoạn chìa một bàn tay ra.
“Xin chào, tôi là Trần Mặc, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Vệ Đinh nhận ra hắn, chính là tên biến thái mà Cố An từng nhắc tới. Cậu bước tới trước mặt hắn, gật đầu mỉm cười, nhét vội cái áo ướt vào trong túi đựng trái cây, rồi đưa tay ra.
Người kia khẽ cau mày, rụt tay lại, cười nói: “Tôi tới tìm Cố An.”
Nhìn bàn tay trống không, Vệ Đinh cười gượng.
Sửng sốt vài giây, cậu liền quay đầu làm mặt quỷ, chuyển túi trái cây từ tay phải sang tay trái, bước nhanh vào trong tiệm. Sở Hiểu Phong đang ngồi sau quầy lên mạng, thấy cậu trở về lập tức mừng rỡ chạy ra.
“Bé chủ nhà, cuối cùng em cũng về rồi!”
Sở Hiểu Phong mặt mày thảm thương, giọng nghẹn ngào oan ức. Vệ Đinh liền nháy mắt ra hiệu cho cậu ta theo mình ra sau bếp.
Sở Hiểu Phong hiểu ý theo ra sau, vừa vào bếp cậu ta liền xoay người khép kín cửa, rồi mới lại gần nói nhỏ vào tai Vệ Đinh: “Thằng cha bên ngoài hình như đầu óc có vấn đề thì phải, anh sắp bị hắn tra tấn đến ૮ɦếƭ mất.”
Vệ Đinh bỏ táo vào chậu rửa, hỏi: [Cha đó làm gì anh?]
“Cha sinh mẹ đẻ tới giờ anh chưa từng thấy người nào khó ưa tới vậy! Hắn nói là tới tìm Cố An, anh bèn mời hắn ngồi ghế sofa, hắn chê ghế sofa bị lún, ngồi xuống sẽ làm nhăn đồ. Anh bèn xách ghế nhựa ra cho ngồi thì lại kêu ngồi lâu quá ê ௱ôЛƓ. Anh bó tay nên mặc kệ hắn. Sau đó, hắn lại bảo anh đi rót cho mình ly nước đun sôi để nguội. Anh bưng nước lên thì hắn cầm săm soi cả buổi lại chẳng uống miếng nào. Kế đó, hắn quay sang ngó mấy chậu bông, nói rằng hoa đẹp quá muốn mua vài bó về nhà chưng, anh liền cật lực giới thiệu, hắn cũng vui vẻ gật gù. Nhưng tới khi anh gói hoa lại đưa cho hắn thì hắn cứ hắt xì liên tục nói là mình bị dị ứng phấn hoa!” Sở Hiểu Phong nước mắt lưng tròng kể lể: “Bé chủ nhà, em nói xem, có phải hắn chơi anh không?”
Vệ Đinh giật giật khóe miệng, an ủi: [Thằng cha này đầu óc có vấn đề! Chúng ta đừng hơn thua với hắn!]
“Anh đâu có định tính toán nhưng cũng không muốn phải ngồi chung phòng với hắn nữa. Hắn thiệt đáng sợ quá đi…”
Vệ Đinh rửa táo xong liền đưa cho Sở Hiểu Phong một trái: [Chúng ta ra ngoài đó đi, dù sao cũng là khách, để người ta ngồi ngoài đó một mình không hay lắm. Vả lại cũng nhân tiện chờ Cố An về luôn.]
Sở Hiểu Phong cầm lấy trái táo gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi bếp.
Ra tới phòng khách, nhìn thấy Trần Mặc đang ngồi trên chiếc ghế “ngồi lâu ௱ôЛƓ đau” uống nước lọc.
Hai người đều câm nín, thầm khinh bỉ: Đồ nói một đằng làm một nẻo!
Vệ Đinh đi tới cạnh Trần Mặc, đưa cho hắn một trái táo, cười đến hai mắt cong cong như hai vành trăng khuyết.
Trần Mặc quả thực rất thích giỡn mặt người khác, chậm rãi buông ly nước xuống, từ tốn vươn tay ra cầm lấy trái táo, hỏi: “Đã rửa sạch chưa?”
Vệ Đinh biến sắc, quay đầu đá mắt với Sở Hiểu Phong. Hai người cùng đưa trái táo trong tay lên miệng, hung hăng cắn một miếng.
Nhìn hành động hết sức trẻ con này của hai người, Trần Mặc chỉ cười cười, không biết từ đâu lôi ra một chiếc khăn tay, tao nhã giũ khăn trùm lên trái táo, lau cho thật sạch rồi mới đưa lên miệng cắn.
Hai tên nhóc con trợn mắt nhìn hắn, cố tình nhai táo to rôm rốp.
Ăn táo xong, Trần Mặc lại từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay giống hệt chiếc vừa lau táo, nhẹ nhàng vung lên.
Hai người líu lưỡi, thời buổi này đã hiếm người xài khăn tay rồi, ấy vậy mà tên này lại cùng lúc mang theo hai chiếc y hệt nhau trong người ư?!
Trần Mặc dùng khăn lau miệng, động tác vô cùng tao nhã, từng cử chỉ đều hiển lộ khí chất cao quý.
Lau miệng xong, hắn đứng lên, phủi quần, ném lõi táo vào thùng rác, cười nói: “Thật ra tôi không thích ăn táo.”
(╰_╯)# Vệ Đinh điên tiết, quay qua Sở Hiểu Phong khua tay nói: [Thằng cha này bệnh rồi! Mau gọi điện cho Cố An, bảo cậu ta về ngay lập tức!!!]
“Uhm.” Sở Hiểu Phong cầm điện thoại, chưa kịp nhấn số, Trần Mặc đã nói: “Không cần đâu, trước khi tới đây tôi đã gọi điện cho cậu ấy rồi, cậu ấy đang trên đường về.”
Nói xong, Trần Mặc lại cười: “Tôi hiểu thủ ngữ, tôi từng là tình nguyện viên truyền đạt thủ ngữ. Hai người nếu muốn nói xấu tôi thì nên dùng giấy mà viết hoặc quay lưng về phía tôi dùng khẩu hình nói với nhau, như thế tôi sẽ không nhìn thấy.”
Vệ Đinh giận đến nghiến răng, xem như cậu được mở rộng tầm mắt rồi, thì ra trên đời này còn có kẻ đáng ghét khó ưa hơn Thẩm Huyên nhiều! Nghĩ rồi quay lưng bước vào quầy lên mạng, không buồn ngó ngàng tới tên kia nữa.
Đăng nhập vào QQ, cậu liền tìm tên của Tĩnh ca ca trong danh sách bạn thân. Tĩnh ca ca suốt ngày ẩn nick, không để online bao giờ, luôn tỏ ra thần bí. Vệ Đinh tìm thấy tên anh, mở khung trò chuyện, gõ bàn phím.

Dương Khang: Tĩnh ca ca, anh có đó không? T_T

Tin nhắn vừa được gửi đi thì liền được hồi đáp ngay.

Tĩnh ca ca: Anh đây. Sao vậy em?
Dương Khang: Hôm nay em ᴆụng phải hai chuyện xui cùng lúc luôn…
Tĩnh ca ca: Chuyện gì??
Dương Khang: Còn nhớ tên quỷ đáng ghét lần trước em kể không? Người bị em cắn lỗ tai ấy.
Tĩnh ca ca: Nhớ.
Dương Khang: Hắn đã bắt đầu trả đũa em rồi!! ~~o(>_<)o~~
Tĩnh ca ca: Hắn trả đũa em thế nào?!
Dương Khang: Hắn sai bảo em như đầy tớ, bắt em làm trâu ngựa cho hắn, 55555[1]~~
[1. Được dùng trong ngôn ngữ chat của Trung Quốc, nhằm diễn tả sự khóc lóc đau buồn.]
Tĩnh ca ca: …
Dương Khang: Anh cũng cảm thấy bó tay phải không? Cảm thấy tên này rất xấu xa phải không? Trời nắng chang chang bắt em mua nước khoáng có đá. Cuối cùng không mua được… hắn còn không cho em uống nước /(T o T)/ ~~
~*~
Dòng chữ được gửi vừa đúng lúc Thẩm Huyên đang uống nước, nhìn nội dung này, không nhịn được phụt hết nước lên màn hình máy tính.
Thẩm Huyên vừa lau màn hình vừa oán giận: “Há! Anh tệ như vậy sao?! Rõ ràng anh có đưa nước cho em uống mà! Còn mua cho em nhiều đồ ăn vặt như thế, thậm chí tới áo anh còn cởi cho em mặc, đưa em về nhà! Sao mấy chuyện đó em lại không thèm nhớ?! Đúng là đồ nhóc quỷ vô tâm!”
Thẩm Huyên quyết tâm phải lấy lại công bằng cho bản thân, bèn cật lực gõ chữ.

Tĩnh ca ca: Có phải em nói hơi quá rồi không? Trên đời làm gì có người xấu tới vậy?
Dương Khang: Hức, có hơi nói quá một tí. Nhưng thật là hắn có nói không cho em uống nước mà!
~*~
Anh đang nói đùa với em mà!!
Thẩm Huyên tức điên, tiểu tử thối này ngốc muốn ૮ɦếƭ. Nhưng nói nhiều thì sẽ bại lộ thân phận mất. Đắn đo một lúc, hắn bỏ ý định lấy lại công bằng, chuyển sang nói chuyện khác.

Tĩnh ca ca: Quên việc đó đi, đừng để bụng, không chừng là em hiểu lầm người ta đó! Không phải em bảo mình gặp hai chuyện xui sao? Chuyện còn lại là gì?
Dương Khang: Mới có một vị khách tới nhà em, em nghi ngờ thằng chả đến để gây sự.
Tĩnh ca ca: Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Khang: Tên đó, rõ ràng là có bệnh. Lúc thì chê ghế sofa lún sẽ nhăn quần, lúc lại chê ghế nhựa cứng quá ê ௱ôЛƓ, lúc thì nói hoa ở tiệm khiến hắn bị dị ứng. Em lấy táo mời hắn, ăn hết rồi lại kêu mình không thích ăn táo. Em thật không hiểu nổi, nếu không thích thì sao còn ăn? Như vậy không phải là cố tình sinh sự sao!
Tĩnh ca ca: Em ngốc ả? Biết hắn cố tình tới kiếm chuyện rồi sao còn lấy táo mời hắn ăn?
Dương Khang: Người ta là khách, lại còn là chỗ quen biết, là chủ nhà thì em phải tiếp đón chứ.
Tĩnh ca ca: Hắn là ai? Quan hệ gì với em?
~*~
Vệ Đinh vừa gõ được vài chữ thì nghe thấy tiếng Cố An từ ngoài vọng vào. Cậu vui mừng, tiện tay gửi đi, một câu còn chưa nói hết, lại gửi thêm vài chữ rồi vội vàng chạy ra cửa đón Cố An.
Một câu phân thành 2 vế, hiển nhiên ý nghĩ biểu đạt hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Huyên đọc xong trầm tư suy nghĩ.

Dương Khang: Hắn là bạn của…
Dương Khang: Thanh mai trúc mã…
~*~
Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Huyên cho rằng Vệ Đinh đã đưa ra hai lời đáp.
Câu thứ nhất. Thẩm Huyên hỏi: Tên đó là ai?
Vệ Đinh trả lời: Hắn là bạn.
Câu thứ hai. Có quan hệ gì với em?
Vệ Đinh trả lời: Thanh mai trúc mã.
Cái chữ “của” kia hoàn toàn bị hắn phớt lờ.
Đầu óc choáng váng, hồi lâu sau Thẩm Huyên mới lấy lại tinh thần.
Vệ Đinh có bạn thanh mai trúc mã ư? Thẩm Huyên không tin, trước nay có bao giờ nghe cậu nhắc tới chuyện này đâu.
Hắn luôn cho rằng Vệ Đinh là của mình. Cậu lúc nào cũng quấn quýt lấy hắn những khi lên mạng, chuyện gì cũng kể hắn nghe, nên hắn chắc chắn rằng Vệ Đinh thích mình. Hắn chưa bao giờ hoài nghi về tình cảm này, cho tới bây giờ cũng không.
Chỉ là tự nhiên một tên bạn thanh mai trúc mã từ trên trời rớt xuống khiến hắn cảm thấy bất an. Vừa nghĩ tới việc Vệ Đinh cùng một người con trai khác từ nhỏ lớn lên bên nhau, hai người vô tư vui đùa, tâm đầu ý hợp, thì hắn thấy khó chịu vô cùng. Mặc kệ cả hai có cảm tình gì với nhau không, nhưng chỉ với bốn chữ “thanh mai trúc mã” cũng đủ khiến hắn điên tiết rồi.
Thẩm Huyên hết nhịn nổi, tắt phụt máy tính, cầm chìa khóa xe lao ra khỏi nhà.
Vệ Đinh đón Cố An xong, quay vào trong quầy xem máy tính thì không thấy Tĩnh ca ca trả lời. QQ đã hiện lên biểu tượng thông báo đối phương đã đăng xuất hoặc ẩn thân.
Vệ Đinh nhắn liên tục mấy tin hỏi anh còn ở đó không nhưng mãi chẳng thấy trả lời. Chờ cả buổi trời vẫn chẳng có phản ứng nào, avatar của Tĩnh ca ca vẫn không sáng lên.
Vệ Đinh gãi đầu, có chút khó hiểu.
Bấy giờ, tiếng cãi nhau trong phòng khách thu hút hết sự chú ý của cậu.
Ngẩng đầu lên thì thấy Cố An đang thở phì phì trừng mắt nhìn Trần Mặc, tức tối gào to: “Mẹ! Xem ông là thằng ngu hả?! Lúc tôi mượn xe rõ ràng anh nói là cái xe cùi đó chẳng đáng bao nhiêu tiền nên cứ thoải mái lấy đi. Bây giờ xe hư rồi, tôi bảo tôi sẽ mang đi sửa, anh liền nặng nhẹ đòi xe phải hoàn hảo như cũ. Tôi làm không được anh đòi tôi đền một trăm hai mươi vạn?! Sao anh không đi ăn ςướק đi!”
Trần Mặc cười rạng rỡ, lấy biên lai trong Ϧóþ tiền ra đưa tới trước mặt Cố An: “Hóa đơn ở đây, bên trên có ghi rõ ràng, tôi không lấy thêm một đồng nào cả, còn trừ đi số lẻ, cậu nên biết ơn tôi mới phải chứ.”
Cố An giật lấy tờ hóa đơn, xé nát ra, cười ha ha: “Chứng cứ đâu chứng cứ đâu? Tôi làm sao tin cái xe cùi đó trị giá một trăm hai mươi vạn chứ?”
“Tôi biết thể nào cậu cũng giở trò này mà.” Trần Mặc xoa trán, ra vẻ hết sức bất lực, đoạn lại nhướng mày, mắt đầy vẻ tính toán: “May mà cái đó chỉ là bản coppy thôi, bản chính đang ở nhà tôi. Như vậy mà cậu cũng nhìn không ra, đúng là chỉ số thông minh của cậu có vấn đề mà.”
Cố An chỉ tay vào mặt hắn, môi run run, không nói nên lời, vẻ mặt bi phẫn như vừa chịu nỗi nhục nhã khôn cùng, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Nhìn thấy cảnh này, Vệ Đinh trộm lau mồ hôi lạnh trên trán. Rốt cuộc cậu đã hiểu tại sao Cố An lại nói tên kia là một gã vô cùng biến thái xấu xa rồi.
Kẻ trước giờ vốn được xưng là “Siêu cấp biến thái vô địch thủ”, tư tưởng xấu xa, suy nghĩ đồi trụy như Cố An trước nay chỉ có cậu ta đi chọc ghẹo người khác chứ chưa từng có ai chơi lại được, thế mà giờ bị người đàn ông này đánh bại!
Không thể không thừa nhận, người này quả thật tinh quái vô cùng!
Vệ Đinh nhìn Trần Mặc, da đầu bất giác rợn lên.
Hắn đang nhìn Cố An, đuôi mắt khẽ cong lên, như cười như không, biểu cảm trên mặt như thể gian kế đã đắc thủ. Bộ dạng đó đúng là hồ ly tinh tu luyện thành người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc