Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 05

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Xóa Bỏ Hiểu Lầm
Đột nhiên bị tập kích, người thanh niên ngồi sụp xuống, nâng Vệ Đinh lên, túm lấy bả vai trái của cậu rồi lôi xuống khỏi người mình.
Cả thân thể bị quăng xuống đất, đau quá, Vệ Đinh ngẩng đầu trừng mắt, mặt mày hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Chàng trai nhìn kẻ vừa đánh lén mình, kinh ngạc: “Sao lại là cậu hả?” Liền đưa tay sờ tai, âm ấm dinh dính, rồi giơ tay ra xem, vừa thấy đã nhíu mày trừng mắt quát lớn: “૮ɦếƭ tiệt, mi điên à? Làm lão tử chảy máu rồi…”
Chưa kịp nói xong đã thấy Vệ Đinh nhổm dậy, như con thú nhỏ dùng đầu húc vào mình.
“Mi còn chưa chịu thôi à!” Chàng trai chưa kịp né đã bị Vệ Đinh ôm lấy thắt lưng, trên *** đau nhức, anh ta phẫn nộ rống to: “Lão tử chọc gì mi hả? Mẹ nó, đừng có cắn người! Buông ra! Có nghe không… Không buông thì ta không khách sáo nữa đâu!”
Vệ Đinh dường như chẳng hề nghe thấy, ôm chặt lấy đối phương mà cắn loạn xạ. Lần này thì anh ta thực sự nổi điên, gỡ hai tay Vệ Đinh ra rồi đẩy mạnh, khiến cậu lảo đảo ngã xuống đất.
Chàng trai tức giận bước nhanh đến trước mặt Vệ Đinh, xách cổ áo lôi cậu đứng dậy, lạnh lùng uy hiếp: “Nhóc con, có biết chọc giận ta có hậu quả thế nào không? Có tin ta đập nát tiệm hoa nhà mi không.”
Vệ Đinh không sợ, còn siết nắm tay vung về phía anh ta.
Chằng trai giơ tay định đỡ, Vệ Đinh liền thuận thế nhảy lên người đối phương. Hai tay ôm ghì lấy cổ, hai chân siết lấy hông, cúi đầu cắn vào vai anh ta.
Chàng trai hiển nhiên trước nay chưa từng gặp ai vừa lì lợm vừa khó đối phó như vậy, suy sụp nhìn trời gào lên: “૮ɦếƭ tiệt! Mi là chó ư? Sao lại thích cắn người thế hả?”
Người dân trong chợ chim đều quen biết nhau, thấy Vệ Đinh đánh nhau, họ liền đi gọi ba người khách trọ nhà cậu ta đến.
Ba khách trọ vừa chạy tới đầu chợ liền chứng kiến cảnh này: Vệ Đinh hệt như chú gấu Koala bám chặt lấy thanh niên, vùi đầu vào cổ người ta, thoáng nhìn lại có vẻ rất mờ ám. Thanh niên vẻ mặt bất đắc dĩ định lôi cậu ta xuống thì lại bị ghì chặt hơn, chỉ còn biết ngước đầu nhìn trời đầy bất lực.
Cố An vừa nhìn thấy người thanh niên kia lập tức hiểu ngay vấn đề, vội vàng chạy tới trước mặt họ, hét lớn: “Nhóc chủ nhà, cậu hiểu lầm người ta rồi! Anh ta không phải lừa đảo đâu! Hồi nãy anh ta đã tới trả tiền cậu rồi đấy!”
Nghe vậy Vệ Đinh tức thì ngẩn người, miệng cũng buông lỏng ra. Đoạn ngẩng đầu nhìn thanh niên, ngượng cười xấu hổ.
Người kia sầm mặt, gầm nhẹ: “Xuống!”
Vệ Đinh buông tay, nhanh chóng tuột khỏi người đối phương.
“Cậu có não không hả?” Thanh niên dùng ngón tay chọt chọt trán Vệ Đinh: “Có chuyện không từ từ nói được à? Nhìn tôi giống lừa đảo lắm hả? Chưa thèm hỏi han gì mà đã động thủ, cậu tưởng mình oai phong lắm à?”
Cứ mỗi câu nói, anh ta lại chỉa đầu cậu một cái. Vệ Đinh cúi đầu, không phản kháng, để mặc đối phương chọt mình.
“Coi như tôi xui xẻo. Dù gì cậu cũng là trẻ con nên tôi mới không tính toán với cậu.” Chọt một hồi cũng xem như hết giận, chàng trai vứt lại một câu rồi quay lưng bước ra khỏi chợ.
Vệ Đinh đứng ngây ra một lát, lại nhanh chóng đuổi theo.
Đêm giữa hè chẳng có lấy chút gió nào. Vệ Đinh cứ chạy theo sau lưng chàng trai. Tựa hồ biết cậu đang theo sau, anh ta cố ý bước nhanh hơn.
Lau mồ hôi trên trán, Vệ Đinh cũng bước nhanh hơn, cố gắng bám sát. Thấy mình sắp đuổi kịp, cậu liền dừng lại đứng yên vài giây, đợi khoảng cách giữa hai người giãn ra khoảng hai mét lại đi tiếp.
Đi một mạch hơn mười phút, Vệ Đinh vẫn im lặng theo sau, không làm phiền đối phương, trước sau giữ nguyên khoảng cách.
Chàng trai kia đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
“Cậu cứ bám theo tôi làm gì hả?”
Vệ Đinh nhìn anh ta, đoạn lại cúi đầu.
“Đang áy náy sao? Không cần đâu, cậu về nhà đi.”
Vệ Đinh giơ hai ngón tay lên rồi vẫy tay, tiếp đó giương hai lòng bàn tay lên.
“Tôi không hiểu thủ ngữ.”
Vệ Đinh cúi đầu đi tới trước mặt thanh niên, nắm tay đối phương, viết vào hai chữ: [Xin lỗi!]
“Bỏ đi.”
Vệ Đinh lắc đầu, lại viết: [Tôi sẽ bồi thường cho anh.]
Chàng trai khẽ cười: “Cậu định bồi thường thế nào?”
Vệ Đinh ngước đầu, chỉ vào tai anh ta, rồi lại viết tiếp vào lòng bàn tay: [Xử lý vết thương.]
Ngón tay Vệ Đinh được cắt giũa gọn gàng, từng ngón thon dài, đầu ngón tay mềm mại. Ngón tay viết trên lòng bàn tay, có chút nhột nhạt lại âm ấm.
Thanh niên cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của cậu.”
Vệ Đinh cũng cười toe, nắm tay người kia kéo vào nhà mình.
Hai người bước vào cửa tiệm, trong nhà không có ai. Vệ Đinh dẫn thanh niên vào phòng mình, lấy hộp sơ cứu trong ngăn tủ ra.
Vết thương trên tai đã ngừng chảy máu, cậu lấy bông gòn chấm thuốc sát trùng lên vết thương rồi bôi thuốc.
Chàng trai im lặng ngồi trên giường, lướt mắt quan sát phòng ngủ.
Phòng không lớn, tầm hai chục mét vuông, chỉ có một chiếc giường ngủ, hai tủ đầu giường, một tủ quần áo, thêm một bàn máy tính, vừa đủ lấp đầy không gian phòng.
Xung quanh đều rất sạch sẽ gọn gang, khăn trải giường và rèm cửa sổ đều màu trắng. Chiếc quạt trần chạy vù vù, gió lay nhẹ tấm rèm bay dập dờn như thể bướm vàng chao cánh. Ánh trăng lọt qua khe cửa rọi xuống sàn, chiếu những vầng sáng bàng bạc vào phòng.
Khung cảnh giản đơn nhưng ấm áp dịu dàng. Chàng trai cười nói: “Này, cậu tên gì? Tôi là Thẩm Huyên.”

“Bao nhiêu tuổi rồi? Xem chừng còn chưa thành niên nhỉ? Tôi năm nay 21 tuổi.”

“Sống ở đây một mình hả? Ba mẹ đâu?”

Thẩm Huyên lại cười: “Suýt nữa quên là cậu không nói được. Chúng ta giao tiếp thế nào đây? Cậu nghĩ cách xem.”
Vệ Đinh xử lý vết thương xong, cất hộp sơ cứu lại chỗ cũ rồi mở máy vi tính.
Máy chậm chạp khởi động. Thẩm Huyên nhìn ảnh nền của máy thì ngẩn ra: “Hình nền độc đáo nhỉ.”
Vệ Đinh cười thích thú, mở văn bản, gõ gõ: [Đúng vậy, bức ảnh này rất vui phải không? Có phải hơi kỳ kỳ đúng không? Mấy nhân vật đều bị P0'p méo? Ha ha! Đây là tranh minh họa một truyện trên mạng đó! Tôi thích tác giả truyện này lắm. Tranh này cũng là người đó vẽ. Tuy nhìn không đẹp lắm nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về. Dù là truyện hay tranh của người đó thì tôi đều thích.]
Thẩm Huyên giật giật khóe miệng, cười gượng: “Tôi thấy tranh vẽ cũng được.”
Vệ Đinh lại gõ bàn phím: [Anh có thích xem tiểu thuyết không? Tác giả đó tên là Hỏa Viêm. Anh có thể tìm truyện của anh ấy mà đọc. tình tiết khúc chiết cảm động, hành văn lưu loát độc đáo, từng chữ đều khiến người ta phải suy ngẫm. Chỉ có một điểm không tốt, anh ta là vua đào hố[4] nha, hố nhiều đã đành, mà cập nhật còn rất chậm. Nhưng chỉ cần anh ấy không từ bỏ là được. Là một độc giả trung thành, tôi sẽ luôn luôn ủng hộ anh ấy! Nếu tôi có khả năng viết như vậy thì tốt quá!]
[4. Tiếng lóng của văn học mạng. Bắt đầu viết một tác phẩm = đào hố. Viết xong tác phẩm = lấp hố. Ngưng viết giữa chừng = bỏ hố chạy.]
Thẩm Huyên kinh ngạc: “Cậu cũng viết tiểu thuyết?”
Vệ Đinh gật đầu.
“Viết truyện gì rồi? Cho tôi xem nào.”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Mắc cỡ hả?”
Vệ Đinh lại gõ: [Tôi viết rất dở. Truyện viết được hai mươi mấy vạn chữ rồi nhưng chỉ có mỗi một cái bình luận. Căn bản là chẳng ai xem.]
“Sợ gì chứ? Viết ra chẳng phải là để người ta xem sao?”
Ngẫm lại cũng đúng, nếu đã viết rồi, còn sợ người khác xem ư.
Vệ Đinh mở trình duyệt, gõ địa chỉ trang web văn học, bật truyện của mình lên.
Thẩm Huyên kề mặt vào màn hình, vừa lướt qua đã phì cười: “Người yêu bá đạo? Cậu viết tiểu thuyết ngôn tình hả? Cái tiêu đề này người ta dùng mòn rồi.”
Nhìn phần giới thiệu, lại cười lớn: “Gương vỡ lại lành? Chủ đề sướt mướt này cũng bị người ta viết đến nát ra rồi.”
Lại nhìn tên nhân vật, cười đến nghiêng ngả: “Thủy Ánh Nguyệt, Dạ Phong Hàn? Cậu là fan của Quỳnh Dao hả?”
Vệ Đinh sầm mặt tắt ngay trang web.
“Giận rồi hả?” Thẩm Huyên nhịn cười, huých nhẹ vai Vệ Đinh: “Cậu sao lại nhỏ mọn vậy chứ!”
Vệ Đinh không thèm để ý.
“Rốt cuộc cậu mấy tuổi rồi? Sao lại trẻ con vậy?”

“Được rồi, cậu tên gì vậy?”

Giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: “Này, phản ứng chút đi chứ?!”
Vệ Đinh bĩu mỗi, vươn hai ngón tay ra gõ gõ bàn phím, mặt mày sưng sỉa: [Tôi tên Vệ Đinh, năm nay 18 tuổi, đã thành niên! Còn nữa, anh nói chuyện thật đáng ghét!]
“Cậu nói gì?!” Thẩm Huyên nhíu mày định nổi giận nhưng nhìn vẻ trẻ con của Vệ Đinh thì lại thôi, lòng chợt dịu đi. “Nhóc con, không tính toán với cậu. Tôi về đây. Tiền tôi đã đưa cho bạn cậu rồi đó. Lát nữa đếm cho rõ ràng, đừng có gọi tôi là tên lừa đảo nữa.”
Dứt lời, Thẩm Huyên mở cửa bước ra ngoài.
Chờ khi anh ta đi rồi Vệ Đinh mới sực nhớ là vẫn chưa giao hoa cho người ta. Nhưng lúc chạy đuổi theo thì người đã đi khuất dạng.
Vệ Đinh thở dài. Vừa nãy quên xin cách thức liên lạc rồi, cũng không biết là người ta còn ghé đây không nữa.
Toàn thân đầy mồ hôi, bốc mùi khó chịu, Vệ Đinh vào nhà, ôm áo quần chạy vào phòng tắm.
Lúc tắm, lời Thẩm Huyên cứ choán hết tâm trí cậu.
Nghĩ kỹ lại, một tác phẩm văn chương thì phần giới thiệu và tên nhân vật vô cùng quan trọng. Vệ Đinh đã hoàn toàn quên mất điều này nên đã biến đoạn giới thiệu và tên nhân vật trở nên sướt mướt lại còn ngớ ngẩn. Hèn gì mãi chẳng có ai vào đọc.
Xem ra cần phải sửa thôi!
Vệ Đinh đứng tắm dưới vòi sen, xà bông trên người được cuốn trôi, tẩy sạch hết mồ hôi, cả người thoải mái dễ chịu.
Tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cậu chợt nảy ra một ý nghĩ. Người hồi nãy tính tình nóng nảy, miệng lại độc địa, điểm này giống hệt Tĩnh ca ca.
Nhưng mà Tĩnh ca ca đáng yêu hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới Tĩnh ca ca, trong lòng lại thấy buồn bã. Từ lúc từ chối người ta tới giờ, đã mấy ngày nay anh ấy không online. Vệ Đinh không muốn thừa nhận cũng không được. Lần này Tĩnh ca ca giận thật rồi, nói không chừng bỏ cuộc thật cũng nên.
Vào phòng, cậu vừa lâu tóc vừa bật QQ.
QQ đang chạy, bạn chim cánh cụt nhấp nháy không ngừng. Vệ Đinh bấm kiểm tra, có rất nhiều tin tức. Đột nhiên khung trò chuyện nhảy ra trước mặt, cậu nhìn nội dung thì khẽ mỉm cười.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, em có đó không?
Tĩnh ca ca: Mấy ngày nay anh có việc ra ngoài nên không lên mạng.
Tĩnh ca ca: Khi nào online thì PM cho anh.
Thì ra anh đi vắng. Vệ Đinh cười ngây ngô, vội vàng trả lời.
Dương Khang: Em đây.
Tĩnh ca ca: Hai ngày không gặp có nhớ anh không?
Dương Khang: Nhớ
Tĩnh ca ca: Anh cũng nhớ em.
Dương Khang: ừa
Tĩnh ca ca: Mấy ngày nay em làm gì vậy?
Dương Khang: Cũng như mọi khi. Nhưng mà hôm nay em gặp phải chuyện xấu hổ vô cùng luôn. T_T
Tĩnh ca ca: Chuyện gì vậy? Kể anh nghe xem.
Dương Khang: Chi tiết thì không nói rõ được, có một người lừa em, nên khi bắt gặp anh ta trên đường, em liền nhào tới cắn tai anh ta, cắn xong mới hay người ta không phải tên lừa đảo. Thật ra đều do em hiểu lầm cả, thật là xấu hổ!
Tĩnh ca ca: …
Dương Khang: Anh nghe không hiểu ư?
Tĩnh ca ca: À, hiểu, hiểu.
Dương Khang: Em cắn tai người ta chảy máu luôn :-(
Tĩnh ca ca: Chuyện xảy ra khi nào?
Dương Khang: Một tiếng trước.
Tĩnh ca ca: Em cắn tai hắn, hắn phản ứng thế nào?
Dương Khang: Mới đầu anh ta rất tức giận, suýt chút nữa đánh em, hóa giải hiểu lầm rồi thì không tính toán gì nữa. Sau đó em giúp anh ta xử lý vết thương.
Tĩnh ca ca: Xử lý ở đâu?
Dương Khang: Nhà em.
Tĩnh ca ca: …
Dương Khang: Sao vậy?
Tĩnh ca ca: Không có gì.
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Em cảm thấy người đó thế nào?
Dương Khang: Sao tự dưng anh hỏi thế?
Tĩnh ca ca: Hỏi em thì em nói đi.
Dương Khang: Anh ta, tính tình nóng nảy, miệng mồm độc địa, rất đáng ghét.
~*~
Thẩm Huyên ngồi trước màn hình máy tính, nhìn khung trò chuyện mà lòng rối bời.
Lẽ này Dương Khang là nhóc câm kia? Quả thực không thể ngờ được!
Thế giới này lớn đến vậy, mình sao lại gặp em ấy chứ? Thật quá mức khó tin!
Nếu Vệ Đinh và Khang Nhi là một người, Thẩm Huyên đột nhiên hiểu được lý do cậu ấy không chịu gặp mình.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra ở chợ chim, Thẩm Huyên khẽ cười. Nhóc con thoạt nhìn rất điềm tĩnh ôn hòa, dáng người không cao, thân thể nhỏ nhắn, nhưng khi nổi giận lên rồi thì cũng dữ dằn vô cùng. Nếu cậu ấy biết cái tên đáng ghét đó là mình thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Lúc này, QQ ở góc phải màn hình nháy liên tục.
Dương Khang: Sao anh không nói gì?
Dương Khang: Nói chuyện đi!
Dương Khang: Anh còn đó không?
Thẩm Huyên lấy lại tinh thần, gõ xuống một câu lại chần chừ không gửi. Đột nhiên hắn lại không muốn nói thật cho Vệ Đinh nghe. Trầm tư một lát, Thẩm Huyên xóa câu kia đi, gõ một câu khác.
Tĩnh ca ca: Anh đây. Mới nãy đi nghe điện thoại.
Tĩnh ca ca: Người đó đáng ghét thế kia à?
Dương Khang: Đúng vậy! Vô cùng khó ưa!
~*~
Thẩm Huyên nhìn màn hình máy tính, vui vẻ cười: Nhóc ngốc, dám nói xấu sau lưng anh à, để xem anh trừng trị cưng thế nào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc