Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 03

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Bị Lừa
“Ê, hỏi cậu đó, câm hả?”
Dáng vẻ như lạc vào cõi mộng của Vệ Đinh khiến chàng trai bực mình. Mặt mày vốn dĩ đã cau có, giờ hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt. Anh ta bước tới gõ gõ lên bàn vi tính nói: “Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Đần thối mặt ra.”
Anh đẹp trai này không những tự phụ mà còn vô cùng khó ưa. Đây là ấn tượng thứ hai của Vệ Đinh về anh ta.
Cậu đứng dậy, chỉ vào miệng mình, rồi xua xua tay.
Chàng trai kinh ngạc nhìn cậu một lúc, giọng điệu dịu dàng hẳn đi.
“Cửa tiệm cậu có bao nhiêu hoa bách hợp? Có đủ một trăm nhánh không?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Vậy có bao nhiêu?”
Vệ Đinh dùng tay ra dấu một chữ “tám”.
“Gì? Tám nhánh? Cậu mở cửa tiệm cái kiểu gì vậy?”
Vệ Đinh bĩu môi, có chút không vui, nhưng nghĩ lại người ta là khách nên cố dằn cơn tức.
Cậu lôi giấy Pu't ra viết: [Nếu anh muốn thì tôi sẽ đặt hàng cho anh, nhưng bây giờ đã trễ rồi, tôi có tới chợ đầu mối thì người ta cũng đã đóng cửa, sáng sớm mai tôi sẽ đi lấy giúp anh.]
Chàng trai liếc nhìn Vệ Đinh: “Cậu thật sự sẽ tới chợ đầu mối lấy hàng cho tôi?”
Vệ Đinh gật đầu.
“Được rồi, nếu vậy thì cậu giúp tôi lấy nhiều một chút, tôi đỡ phải đi tiệm khác nữa, mua ở tiệm cậu thôi. Hoa nhà cậu trông rất tươi, tôi rất vừa ý.” Chàng trai ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Hoa hồng trắng, đỏ, cam, vàng; hoa bách hợp hồng, trắng; mỗi loại một trăm nhánh, mười hai giờ trưa mai tôi sẽ tới lấy.”
Mở tiệm đã hơn một năm mà Vệ Đinh chưa bao giờ có vụ buôn bán nào lớn thế này, nhất thời cảm thất rất phấn khích, trong lòng kích động không lời nào tả xiết, chỉ biết hăng hái gật mạnh đầu với người kia.
“Thật khờ quá đi!” Chàng trai bị cậu chọc cười, bất giác cong cong khóe miệng. Đoạn tháo kính râm xuống nhìn cậu, rồi nhướng mày cười… trên người tự nhiên toát lên vẻ lưu manh.
Vệ Đinh tức thì bị nụ cười đó mê hoặc, há miệng ngơ ngẩn nhìn người kia, cười toe toét nửa ngày.
“Thế nhé, tôi đi trước đây.” Chàng trai đeo kính vào, bước ra cửa liền quay đầu lại: “Nhớ, đừng có cảm nắng tôi, bằng không cậu chịu không nổi đâu!”
Anh ta đi rồi, Vệ Đinh dùng tay đẩy cằm lên, rốt cuộc mới ngâm miệng lại được.
Đoạn, cậu lôi máy tính ra tính toán, trừ tiền vốn nhập hàng, còn lại cậu có thể kiếm khoảng hơn 2000 tệ, nhiều hơn cả số tiền cậu kiếm được trong nửa năm nay. Vệ Đinh khẩn trương, chụp vội túi xách, kéo cửa khóa lại rồi chạy nhanh ra ngân hàng.
Vừa tới đầu chợ thì gặp ngay Sở Hiểu Phong.
“Ông chủ nhỏ, em đi đâu vậy? Không mở tiệm hả?”
Vệ Đinh tươi cười kể chuyện vừa rồi cho cậu ta nghe.
“Oa! Thật tốt quá! Chỉ chốc lát mà bán được nhiều hoa thế! Để anh đi với em tới ngân hàng rút tiền nhé.”
Vệ Đinh gật đầu, hai người sóng vai bước tới ngân hàng. Rút tiền xong, Vệ Đinh ra chợ mua rất nhiều thức ăn mà ngày thường không dám mua, chuẩn bị làm một bữa hoành tráng để ăn mừng.
Nhà trạch nam này không có bí mật. Vệ Đinh làm cơm xong vừa dọn lên bàn thì hai người kia đã biết tin từ miệng Sở Hiểu Phong.
Lúc ăn cơm, A Bố hỏi: “Người đó có đặt cọc không?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Có để lại số điện thoại không?”
Vệ Đinh lại lắc đầu.
“Thế, anh ta tên gì? Nhà ở đâu?”
Vệ Đinh vẫn lắc đầu.
“Ngu!!!”
Vệ Đinh trơ mắt nhìn A Bố, mặt ngây ngô không hiểu.
“Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện lỡ ngày mai anh ta không tới thì phải làm sao hả? Số hoa đó bán cho ai? Ít ra cũng phải kêu người ta đặt cọc hay hỏi cách thức liên hệ chứ!”
Nghe xong những lời này, Vệ Đinh lập tức ૮ɦếƭ sững như vừa bị sét đánh. Biểu tình kinh ngạc đến đờ đẫn, chẳng nuốt nổi cơm nữa. Ban đầu vì vui sướng quá nên cậu không nghĩ được nhiều như thế. Bây giờ ngẫm lại thì thấy lời A Bố nói rất có lý.
Hoa nhập về rồi thì không trả lại được. Nếu người kia không tới thì phải làm sao? Nhiều hoa như vậy chẳng thể bán hết trong thời gian ngắn, còn trữ trong nhà lâu quá thì không héo cũng sẽ tàn.
Vệ Đinh nhếch miệng miễn cường cười, dùng tay diễn tả: [Không thể nào? Người đó nhìn không giống tên lừa đảo.]
“Có ai đi lừa đảo mà viết chữ “lừa” trên trán không?” A Bố cười nhạo: “Tôi khuyên cậu đừng có nhập hàng, để tránh bị lừa.”
Vệ Đinh lại khua tay: [Nhưng mà tôi đã hứa với người ta.]
“Tôi chỉ kiến nghị thôi, quyết định sau cùng vẫn là của cậu.”
Vệ Đinh gật đầu, có vẻ lo lắng.
“Đàn bà tóc dài, não ngắn!” Cố An lườm A Bố rồi sáp tới cạnh Vệ Đinh, vỗ vỗ vai cậu, vui vẻ nói: “Đừng có nghe bà này. Người đó việc gì phải lừa cậu nào. Cậu không quen anh ta, lại chẳng đắc tội gì thì cớ sao anh ta lại lừa cậu chứ? Mở cửa tiệm làm ăn, nếu đã hứa rồi thì không được nuốt lời. Nói không chừng mai này anh ta trở thành khách quý của cậu đấy!”
Cố An lại nói: “Làm việc gì cũng phải nghĩ lạc quan một chút. Đợi lát nữa tôi đi mượn xe của bạn, sáng mai chở cậu đi mua hoa.”
Vệ Đinh mỉm cười, liên tục gật đầu.
Tuy cảm thấy lời Cố An và A Bố đều có lý, nhưng Vệ Đinh là người lạc quan, luôn nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực.
Nghe khẩu khí người kia không giống đang nói đùa. Vả lại cậu cũng không muốn ngày mai người ta tới mà tiệm lại chằng có cành hoa nào. Như thế không chỉ phiền khách hàng mà còn mất uy tín.
Thấy Vệ Đinh lạc quan, Cố An cũng vui lây: “Được rồi, ăn cơm xong tôi sẽ đi mượn xe.”
Sở Hiểu Phong ngồi bên cũng chen miệng vào: “Bé chủ nhà, ngày mai anh cũng đi với em, nhân tiện tìm cảm hứng vẽ tranh luôn.”
Vệ Đinh hào hứng: [Được!]
A Bố nhịn không nổi mà bĩu môi: “Ba thằng gay không có não! Đúng là một lúc bị đè riết nên ngốc!”
Cố An phản bác: “Má! Ông đây là 1[1]!”
[1. Tiếng lóng, ám chỉ người giữ vai trò là nam trong mối quan hệ đồng giới.]
“Như ông? Đè được ai chứ?” Lùa hai đũa hết bát cơm, A Bố đứng dậy bước đến cầu thang: “Mai tôi cũng đi để còn trả giá nữa.” Đoạn quay lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Mua nhiều hoa thế, mỗi bông tiết kiệm được 5 đồng cũng đủ để tôi trả hai tháng tiền điện nước.”
Ba bạn gay gật gù tán thành: Quả nhiên chỉ có phụ nữ mới giỏi tính toán chi li.
Chợ hoa đầu mối nằm ở phía Bắc thành phố, từ nhà trạch nam lái xe tới đó phải mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Sáng hôm ấy, trời vừa rạng Cố An đã chở cả nhà đi chợ. Xe chạy trên đường hết lạng trái lại lách phải, hệt như kẻ say R*ợ*u, lắc lư đến kinh hãi.
A Bố trợn mắt: “Ông mượn xe ở đâu vậy hả? Sao tệ thế? Lắc đến muốn long ra mất!”
Cố An cười ha ha: “Không phải tại xe dỏm mà là kỹ thuật lái xe của tôi tệ.”
A Bố hỏi: “Ông có bằng lái không?”
Cố An làm bộ kinh ngạc: “Bằng lái là cái gì cơ?”
A Bố biến sắc: “Dừng xe! Tôi không muốn ૮ɦếƭ trong tay ông!”
“Miệng quạ đen!” Cố An ung dung cười: “Trước đây ngày nào tôi cũng chơi xe điện ***ng ở Du Lạc Viên, nên kỹ thuật lái xe xuất thần nhập hóa, không ai bằng tôi đâu nhé!”
A Bố điên tiết: “Ông động kinh thì đi ૮ɦếƭ một mình, đừng có mà coi thường ba cái mạng này nhé! Chạy chậm một chút! Lái bình thường xem nào!”
“Được rồi…” Cố An dài giọng, nhấn ga, xe vụt chạy như bay.
Cả bọn lập tức thắt chặt dây an toàn. May là mới sáng sớm, đường vắng người thưa nên không có vấn đề gì.
Một tiếng sau, mọi người toàn mạng tới được đích. Sau khi chọn được hoa, lúc trả giá A Bố không ngừng mặc cả.
“Ông chủ, bớt mỗi bông năm đồng nhé?”
Ông chủ lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy sao được, mỗi bông tôi bán chẳng lời tới năm đồng nữa là!”
A Bố dợm bước, bảo cả bọn: “Đi thôi!”
Ông chủ lập tức gọi giật lại: “Mỗi bông bớt một đồng, được không?”
“Đi!”
“Vậy hai đồng, hai đồng được rồi chứ gì?”
“Đi!”
“Ba đồng?” Ông chủ lau mồ hôi: “Đây là giá thấp nhất rồi đó! Không thể bớt nữa, nếu không tôi lỗ vốn mất!”
A Bố cười cười: “Bốn đồng. Nếu không thì chúng tôi sáng hàng khác.”
Ông chủ cắn răng: “Được rồi!”
Ba bạn gay vui mừng chất hoa lên xe.
Ông chủ lâu mồ hôi: Đám này còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ!
Trên đường trở về, mọi người tước quyền lái xe của Cố An, để Sở Hiểu Phong lái. Xe chạy rề rề trên đường, bị vô số chiếc xe khác vượt mặt.
A Bố tặc lưỡi: “Béo, ông có thể chạy nhanh lên một chút không, tới cả xe đạp còn vượt mặt bọn mình kìa!”
Sở Hiểu Phong tay cầm lái, mắt nhìn thẳng, miệng chậm rãi đáp: “An toàn là nhất! An toàn là nhất!”
“Tôi ngủ nhé, khi nào tới nơi thì gọi tôi.” A Bố nói xong nhắm mắt lại.
Do hôm nay dậy quá sớm nên lát sau Vệ Đinh và Cố An cũng thiu thiu ngủ.
Xe chạy vào nội thành. Đột nhiên, cả bọn bị một cú va chạm mạnh nên giật mình tỉnh giấc. Mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Xe đã lấn lên làn đường cho người đi bộ, tông vào bồn hoa ven đường.
Đầu xe bị móp, kính chắn gió vỡ nát.
Cố An hét lên, vội vàng nhảy xuống kiểm tra tình hình.
Vệ Đinh vội vàng quay người, khua tay hỏi Sở Hiểu Phong: [Sao anh lại lao xe vào đây?]
Sở Hiểu Phong vò đầu: “Hồi nãy hình như anh ngủ gục.”
Vệ Đinh thở dài. May mà Cầu Cầu lái xe chậm nên lực va chạm cũng không mạnh lắm, chẳng ai bị thương, có điều xe thì phải mang đi tu sửa.
Vệ Đinh xuống xe, nhìn phần đầu xe bị móp, lại ngó Cố An đang ngồi trước đầu xe kêu than, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Nếu không phải vì mình thì Cố An sẽ không mượn xe, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Vệ Đinh đến bên cạnh Cố An, vỗ nhẹ vai: [Đừng lo, tôi sẽ bỏ tiền ra sửa.]
“Ối không phải vấn đề tiền bạc.” Cố An vò đầu bứt tai nói: “Tôi làm hư xe của tên Biến th' đó, thể nào hắn cũng kiếm cớ hà hiếp tôi.”
Nghe Cố An nói vậy, Vệ Đinh càng áy náy hơn: [Biến th'? Biến th' là ai? Nếu anh ta hà hiếp anh thì anh cứ bảo anh ta tới tính sổ với tôi nè.]
“Là cái gã lần trước tới tìm tôi đó.”
Vệ Đinh ngạc nhiên: [Là cái người trông hệt yêu tinh đó hả?]
“Đúng vậy, chính là hắn!”
Vệ Đinh khó hiểu: [Anh ta Biến th' lắm hả? Nhìn không ra nhá!]
Cố An xắn ống quần lên, để lộ dấu răng trên cẳng chân: “Hắn vô cùng Biến th' luôn! Đây là do hắn cắn đó!”
Tên Biến th' mà Cố An đang nhắc tới, Vệ Đinh từng gặp vài lần rồi. Là một người đàn ông vô cùng quyến rũ. Tuy dùng từ “quyến rũ” để hình dung về một người đàn ông là không đúng, nhưng Vệ Đinh lại chẳng thể tìm được từ nào để miêu tả được dáng vẻ của hắn.
Mặt trái xoan, da trắng mịn, lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào. Chân mày lá liễu, mắt phượng, đuôi mắt cong cong. Khi liếc nhìn ai đó thì khẽ nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng đưa đẩy, ánh mắt quyến rũ tựa hồ có thể hút hết hồn phách người ta, hệt như hồ ly tinh vậy.
Người xinh đẹp như thế sao có thể là Biến th' được nhỉ? Vệ Đinh không sao hiểu nổi.
Có điều, Cố An cũng rất đẹp trai, thế mà cũng là một tên Biến th' đó thôi. Nghĩ đến đây thì Vệ Đinh cũng hiểu ra.
Cố An từng nói người đàn ông đó là bạn hồi nhỏ của cậu ta. Nếu hai người là bạn bè thì hẳn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa rồi. Có điều Vệ Đinh không hiểu sao Cố An lại sợ người ấy tới vậy.
Cậu dùng tay ra dấu: [Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mang xe đi sửa trước, khi nào xong rồi mang trả.]
“Lát nữa hắn cần xe rồi.” Cố An đứng dậy, cười cười với Vệ Đinh: “Bỏ đi, cùng lắm thì mắc nợ hắn lần này vậy. Đừng lo. Cậu không cần bỏ tiền ra sửa đâu, hắn ta có tiền mà.”
Vệ Đinh gật đầu, thầm nghĩ nhất định phải tìm dịp báo đáp Cố An.
Sở Hiểu Phong lúc này cũng bước tới, mặt mày lo lắng, cúi đầu, tay mân mê áo, hệt như con nít mắc lỗi: “Xin lỗi, tiền sửa xe này để tôi.”
“Không sao đâu.” Cố An xua tay. “Đừng vì chuyện này mà mất vui.”
“Xin lỗi thì được gì.” A Bố giơ điện thoại lên: “Bây giờ giải quyết vấn đề trước đã, tôi đã gọi cảnh sát rồi.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại trước mặt cả bọn. Cửa mở, một cảnh sát trẻ tuổi mang đồng phục bước ra.
Anh ta quan sát hiện trường, rồi hỏi mọi người: “Ai là chủ xe, cho tôi xem giấy phép lái xe và chứng minh thư.”
Cả đám cúi đầu, không ai lên tiếng.
Cảnh sát lại hỏi: “Ai là người lái xe?”
Ngoại trừ Sở Hiểu Phong thì ba tên còn lại đồng loạt lùi một bước.
Cảnh sát nhìn Sở Hiểu Phong, chìa tay ra: “Giấy phép lái xe của cậu đâu?”
Giọng nói trầm ấm, nhỏ nhẹ lọt vào tai Sở Hiểu Phong hệt như có ma lực, từ tai xuyên thẳng đến nơi sâu nhất trong trái tim, khiến nó mãnh liệt rung động.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa thoáng qua liền không sao dời ánh mắt được.
Ánh dương chiếu lên khuôn mặt người kia, lớp sáng vàng nhàn nhạt mỏng mảnh tựa lớp sa che mặt, như thực như hư. Ngũ quan anh tuấn, ngời ngời chính khí.
Nhìn người đàn ông tuấn tú này, Sở Hiểu Phong bỗng nhiên nhớ tới những đại hiệp trừ gian diệt bạo bảo vệ chính nghĩa trong tiểu thuyết võ hiệp.
Tâm tình kích động không sao tự chủ được, Sở Hiểu Phong sờ ***, tim đập liên hồi.
Cảnh sát thấy cậu ta không trả lời, lại hỏi: “Cậu không có giấy phép lái xe sao?”

“Giữ xe, phạt tiền.”

“Theo tôi về đồn.”

Cảnh sát: “…”
Thấy tình hình không ổn, Cố An vội vàng chạy đến phân trần: “Anh cảnh sát ơi, cậu ấy có bằng lái xe nhưng lại để quên ở nhà rồi. Chúng tôi sẽ về nhà lấy cho anh xem. Anh kiểm tra xong phạt tiền chứ đừng giữ xe nha!”
Cảnh sát ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Cố An hỏi: “Anh cảnh sát, còn chuyện gì nữa không ạ?”
Anh ta chỉ lên số hiệu trên đồng phục nói: “Số hiệu của tôi là 220041, các cậu mang bằng lái lên đồn gặp tôi.”
Cố An cúi đầu khom lưng nói: “Dạ! Dạ!”
Cảnh sát lại ừ một tiếng, bước vào xe. Chớp mắt, chiếc xe đã khuất dạng.
Nhìn theo hướng chiếc xe đang khuất dần, Cố An thấy khó hiểu: “Cha cảnh sát này bị ngu hả bây. Thằng chả còn chưa nói đồn của chả nằm ở đâu thì sao tụi mình đi lên đó? Với lại chuyện còn chưa giải quyết xong…”
Vệ Đinh thở dài: [Hay là anh ta mới ngày đầu đi làm nên không rành thủ tục xử lý.]
A Bố nói: “Muốn tìm anh ta cũng dễ thôi.” Thấy mọi người nhíu mày nhìn mình, cô liền đáp: “Người mỗi ngày đứng gác ở đầu phố là anh ta mà.”
“Đầu phố chợ chim?” Cố An giật mình: “Sao tôi chưa từng gặp anh ta?”
“Thì như lời nhóc chủ nhà nói, anh ta mới nhậm chức chưa đầy một tuần, với lại…” A Bố đột nhiên cười bí hiểm: “Khách trọ mới bên tiệm thú cưng cũng chính là anh ta.”
“Hóa ra là hàng xóm!” Cố An tới bên cái xe đã trầy xước, mở cửa bước vào, ngoắc tay gọi mọi người: “Đi, chúng ta về nhà. Lát nữa mang bằng lái xe qua nhà anh ta là được.”
Ngồi lên xe rồi, Vệ Đinh mới nhận ra Sở Hiểu Phong có gì đó là lạ, ngơ ngác ngây người, mắt không hề có tiêu cự.
Vệ Đinh quơ quơ tay trước mặt cậu ta, múa may nói: [Sao tự dưng lại ngớ ra vậy?]
Sở Hiểu Phong cười khúc khích: “Hình như anh thích anh ấy rồi!”
Vệ Đinh kinh ngạc: [Ai?]
Sở Hiểu Phong xấu hổ: “Anh cảnh sát!”
Vệ Đinh trợn mắt: [Không phải chứ? Mới gặp mà đã thích?]
“Đúng vậy, không phải là thích.” Sở Hiểu Phong cúi đầu trầm tư một lát lại ngẩng lên, ánh mắt kiên định: “Là yêu! Anh hình như đã yêu anh ấy rồi!”
Cả bọn câm nín.
Do xảy ra sự cố nên khi về tới nhà thì đã gần trưa rồi, Vệ Đinh nhìn đồng hồ thở phào, mới mười một rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Vệ Đinh phân loại hoa, bỏ vào trong thùng rồi lấy kéo tỉa cành. Xong xuôi, cậu lại nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười lăm phút. Vệ Đinh cau mày, sao tới giờ hẹn rồi mà vẫn không thấy người đó đâu? Đoạn, cậu xách ghế ra cửa ngồi, im lặng chờ đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, từ mười hai giờ trưa tới một giờ, hai giờ, ba giờ rồi bốn giờ…
Người ấy vẫn không tới.
Mặt trời khuất bóng, Vệ Đinh lại nhìn đồng hồ, sáu giờ chiều. Quả nhiên đúng như lời của quạ đen A Bố, người đó thực sự là một tên lừa đảo. Nhìn những khóm hoa tươi trong cửa tiệm, Vệ Đinh cười khổ, cúi đầu, xách ghế vào trong nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc