Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 02

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Sóng gió nồi lẩu
Vệ Đinh sáng sớm thức dậy việc đầu tiên làm là mở máy vi tính. Đăng nhập diễn đàn, nhấn F5, mắt lập tức trợn tròn. Mục bình luận sau mấy tháng trời trống không cuối cùng cũng có một dòng bình luận.
Ngắn gọn bốn chữ.
“Đi ngang tung hoa.”
Vệ Đinh nhếch miệng cười ngây ngô, đọc đi đọc lại cái bình luận duy nhất này rồi nhảy lên giường lăn vài vòng. Sau đó bật QQ lên, định bụng khoe tin vui với Suất Ca trên lầu ba.
Vừa mở QQ, một khung đối thoại hiện ra. Vệ Đinh nhìn xem, là tin nhắn của Tĩnh ca ca.
Tĩnh ca ca: Khang nhi, em có đó không?
Tĩnh ca ca: Khang nhi, khi nào login thì PM cho anh!
...
Dương Khang: Em đây, chuyện gì vậy?
Tĩnh ca ca: Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi, Khang Nhi! Anh đã đợi em lâu rồi!
Dương Khang: Bây giờ mới tám giờ, em vừa mới ngủ dậy.
Tĩnh ca ca: Khang Nhi, anh hỏi em lần nữa, tóm lại chúng ta có gặp nhau được hay không?
Dương Khang: Anh đừng cố chấp như vậy. Em nói không gặp là không gặp.
Tĩnh ca ca: Được lắm. Vốn anh không định nói ra, chính là do em ép anh!
Dương Khang: Em ép anh cái gì?
Tĩnh ca ca: Ép anh thành kẻ thô tục!
Dương Khang: -_-
Tĩnh ca ca: Nói thật cho em biết, nhà anh rất giàu, cả chục ngôi biệt thự, mười mấy chiếc siêu xe, Mercedes-Benz, BMWs, hơn nữa anh còn rất đẹp trai. Tạ Đình Phong, Ngô Ngạn Tổ hay Cổ Thiên Lạc cũng không so được với anh! Em mà yêu anh thì tuyệt đối không thiệt thòi đâu!
Dương Khang: = =
Tĩnh ca ca: Em không tin à? Em nói địa chỉ đi, anh sẽ tới tìm em rồi lái xe chở em đến biệt thự nhà anh.
Dương Khang: Không cần...
Tĩnh ca ca: Nói cho cùng là em vẫn không tin anh.
Dương Khang: Em cũng nói thật cho anh biết, nhà em rất nghèo, đến cả cái bánh xe đạp cũng không mua nổi, hơn nữa em rất xấu, diện mạo vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại. Anh mà gặp em chắc chắn sẽ hối hận.
Tĩnh ca ca: Anh không quan tâm. Anh thích em nên muốn gặp em.
Tĩnh ca ca: Chúng ta gặp nhau nhé, gặp nhau nhé, gặp nhau nhé...
Dương Khang: -_-# Anh mà còn lằng nhằng chuyện gặp mặt nữa thì em sẽ liệt anh vào danh sách đen luôn đấy!
Tĩnh ca ca: ૮ɦếƭ tiệt! Anh thật muốn tét ௱ôЛƓ em!
~*~
Vệ Đinh không đáp, tắt khung trò chuyện.
Thật ra cậu rất muốn gặp mặt Tĩnh ca ca nhưng lại sợ anh ta thấy cậu rồi sẽ thất vọng, mối quan hệ tốt đẹp của hai người cũng tiêu tan. Tình yêu trong thế giới thực đã khó giữ thì nói gì đến thế giới ảo. Có bao nhiêu nguời quen nhau trên mạng mà viên mãn ngoài đời?
Cậu chỉ muốn mãi mãi lưu giữ tình cảm đẹp đẽ này trong đáy lòng thôi.
Vệ Đinh tình cờ quen biết Tĩnh ca ca trong một diễn đàn văn học. Lúc đó, Tĩnh ca ca vừa bình luận xong một tác phẩm, ngôn từ sắc bén, đã vạch rõ chỗ phi logic trong câu chuyện, đồng thời còn trình bày quan điểm cá nhân, cười nhạo chế giễu những sai lầm phổ biến.
Đọc xong bình luận ấy, Vệ Đinh lập tức rung động, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Nhất định phải làm quen với anh ta!
Vệ Đinh để lại lời nhắn xin số QQ của Tĩnh ca ca. Mới đầu Tĩnh ca ca chẳng buồn để tâm đến cậu, ngày nào cũng lướt diễn đàn nhưng lại không trả lời tin nhắn của cậu.
Vệ Đinh vẫn không bỏ cuộc, tìm những bài Tĩnh ca ca bình luận rồi tiếp tục để lại lời nhắn xin số QQ.
Có lẽ sự kiên nhẫn ấy đã khiến Tĩnh ca ca cảm động. Một tháng sau rốt cuộc anh ta cũng trả lời tin nhắn, cho Vệ Đinh email của mình. Lúc nhìn thấy địa chỉ mail củaTĩnh ca ca, Vệ Đinh kích động gần ૮ɦếƭ, tức tốc gửi số QQ, MSN, nick UC, tài khoản NetEasy paopao và Aliwangwang[1] của mình qua mail. Lúc bấm gửi đi, tay Vệ Đinh run bần bật.
[1. Những chương trình chat trực tuyến và nhắn tin phổ biến của Trung Quốc.]
Sau đó, Tĩnh ca ca bị cậu dụ dỗ thành công.
Tiếp xúc với nhau rồi, Vệ Đinh mới biết anh ta là người vô cùng phóng túng.
Tính tình thằng thắn, nói chuyện vừa kiêu ngạo vừa rất bá đạo. Không hiểu sao, Vệ Đinh lại rất thích tính cách này của anh ta. Mỗi ngày cậu đều giống hệt như tùy tùng, cùng anh ta lang thang khắp mọi diễn đàn. Trùng hợp là tính cách ngoan ngoãn hiền lành của Vệ Đinh cũng rất hợp khẩu vị Tĩnh ca ca. Thư đi tin lại, cứ thế hai người từ bạn bè tiến triển thành người yêu, mỗi khi online đều tự xưng “vợ” gọi “chồng”.
Chớp mắt họ đã quen nhau được một năm.
Tĩnh ca ca không vừa lòng với hiện tại, muốn hiện thực hóa tình yêu trên mạng. Chuyện gặp mặt đã được anh ta đề cập rất nhiều lần, nhưng Vệ Đinh vẫn không dám đồng ý.
Đại khái thì ngoài lòng tự tôn ra, cậu còn sợ mình bị tổn thương. Cậu nghĩ, chẳng ai lại muốn đi yêu một kẻ câm bao giờ. Hôm nay lại cự tuyệt Tĩnh ca ca như vậy liệu có bị người ta ghét không nhỉ?
Vệ Đinh mặt buồn rười rượi cầm khăn lông và bàn chải ra khỏi phòng ngủ. Tâm trạng vui vẻ khi nhận được bình luận đã bay sạch, cậu không biết Tĩnh ca ca có thể kiên trì được bao lâu.
Vệ sinh cá nhân xong, Vệ Đinh kéo cửa cuốn, bày biện hoa tươi ra cửa, bắt đầu chuyện buôn bán. Chuyện làm ăn của tiệm vẫn tệ như mọi khi. Mỗi lần nhập hàng, Vệ Đinh đều không dám lấy nhiều, nhưng lại vẫn nhập đầy đủ mọi chủng loại hoa.
Sau khi mở cửa tiệm, cậu bắt đầu chăm sóc cho hoa, tưới nước, lau bụi trên lá, nhằm đảm bảo cung cấp đầy đủ không khí để hoa lâu héo tàn. Tiếp đến là quét dọn cửa tiệm thật sạch sẽ, rồi lôi laptop ra, mở nhạc nhẹ, vừa lướt web vừa đợi khách vào mua hoa.
Khi A Bố từ lầu ba đi xuống thì Vệ Đinh cũng vừa xong việc.
“Nhóc chủ nhà sớm vậy đã mở tiệm rồi hả? Tối qua hơn ba giờ sáng cậu mới đi ngủ, không mệt sao?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Cậu ngồi coi tiệm đi, tôi ra ngoài bàn công chuyện chút, lát nữa về sẽ đổi ca cho cậu.” A Bố toan bước ra cửa, lại quay lại nhéo má Vệ Đinh: “Sao mặt mày méo xệch thế? Buồn chuyện gì à?”
Vệ Đinh bật QQ, mở nhật ký trò chuyện của mình với Tĩnh ca ca ra cho A Bố xem.
“Xe hơi biệt thự? Tĩnh ca ca của cậu thật không biết ngượng!” A Bố mỉm cười: “Cậu không chịu gặp người ta, có phải sợ người ta giận không?”
Vệ Đinh ngồi im, nét mặt có chút ngượng ngùng.
“Xấu hổ cái gì chứ! Sợ thì nói là sợ, còn không dám thừa nhận!” A Bố an ủi: “Đừng buồn nữa. Nếu anh ta thật lòng thích cậu thì sẽ không giận đâu.”
“Không còn sớm nữa, tôi đi đây. Chuyện gặp mặt ấy, cậu suy nghĩ lại đi. Tôi thấy anh ta được đó. Quen cậu trên mạng một năm trời mới ồn ào đòi gặp mặt, quá sức nhẫn nại và kìm nén rồi.” A Bố vẫy tay, bước ra khỏi tiệm.
Vệ Đinh còn định kể với A Bố chuyện nhận được bình luận kia, nhưng cô nàng đã đi xa rồi. Nhìn theo bóng lưng A Bố, Vệ Đinh thở dài thườn thượt.
Một tiếng sau, Sở Hiểu Phong lắc la lắc lư từ lầu hai đi xuống.
“Bé chủ nhà, trưa em có thể đóng cửa tiệm được kkông?”
Vệ Đinh khua tay hỏi: [Sao? Có việc gì à?]
Sở Hiểu Phong gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Hôm qua tranh anh bán được giá cao nên muốn mời mọi người đi ăn.”
Vệ Đinh cao hứng: [Đi chứ! Chúc mừng anh nha!]
“Ừ, vậy quyết định thế nha, anh đi báo mọi người.” Sở Hiểu Phong chậm rãi bước lên lầu hai.
Mấy tên vừa nghe có cơm trưa miễn phí thì chưa đầy 12 giờ đã trình diện đầy đủ dưới cửa tiệm. Cả bọn bàn bạc, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu. Trời nóng mà đi ăn lẩu, vừa đau khổ vừa sung sướng, chắc chắn đặc sắc vô cùng.
Tới tiệm lẩu, bốn người lựa chỗ ngồi đối diện máy lạnh.
Đủ loại món ăn được mang lên đầy bàn, tuyệt đối không khách sáo, coi Cầu Cầu như đại gia, không thèm nghĩ tới chuyện tiết kiệm cho cậu ta. Cầu Cầu cũng không để ý, cười nói: “Gọi thêm hai đĩa sườn cừu, hai đĩa cá phi lê, hai đĩa bao tử bò nữa nha. Tôi sợ không đủ thịt.”
Nghĩ nghĩ một chút lại nói thêm: “Thôi, hay là cứ gọi tất cả các món, mỗi thứ hai đĩa nhé.”
Ba người còn lại mặt đờ ra: Tiền của ông là đại hồng thủy trào về à? Gọi nhiều vậy ăn làm sao hết hả?
Hiển nhiên mấy kẻ này đã quá coi thường khả năng của Cầu Cầu rồi.
Thức ăn vừa được bưng lên, nồi lẩu chưa kịp sôi thì Sở Hiểu Phong đã trút hết tất cả vào, sau đó cầm đũa lên, nhìn chằm chằm cái nồi, món nào chín vừa nổi lên là cậu ta lập tức gắp vào bát mình. Gắp nhanh đến mức người ta nhìn mà cứng lưỡi, ba tên còn lại còn chưa kịp nhìn thấy cậu ta gắp thứ gì thì nó đã bị cậu ta nuốt vào bụng rồi.
A Bố không nhịn được: “Béo, lưỡi ông làm bằng gỗ à? Không sợ nóng sao?”
“Tôi đâu có thấy nóng đâu.” Sở Hiểu Phong lại gắp thêm một miếng cá viên bỏ thẳng vào miệng, thậm chí còn chả thèm chấm nước tương.
A Bố gắp một miếng tàu hủ vào bát, chấm tương rồi từ từ bỏ vào miệng, thong thả nhai. Sau đó đả kích Cầu Cầu không thương tiếc: “Hèn gì mà ông béo như vậy, *** vượt xa người thường mà. Tốc độ ăn kia thì ai mà so với ông được.”
“Ăn được là phúc. Tôi mà cũng ăn được như cậu ấy thì sẽ không ốm tong ốm teo như thế này đâu.” Cố An thấy Cầu Cầu tròn tròn cực kỳ đáng yêu, hơn nữa đàn ông dù có béo chút cũng không sao, chỉ cần có bản lĩnh là được. Cầu Cầu rất là giỏi nha, vẽ tranh rất đẹp, nói không chừng sau này còn thành họa sĩ nổi tiếng nữa.
Vệ Đinh gật gù phụ hoạ, vừa ăn vừa nghe mọi người tán chuyện, cảm thấy bữa ăn hôm nay đặc biết ngon.
Chợt, Vệ Đinh thấy Cầu Cầu đang ăn ngốn ngấu đột nhiên bỏ đũa xuống, ngây người nhìn phía trước mặt.
Vệ Đinh vỗ vai cậu ta, khua tay hỏi: [Anh nhìn gì vậy? Sao không ăn nữa?]
Sở Hiểu Phong ngơ ngác đáp: “Người con trai kia nhìn rất giống bạn trai đầu tiên của anh.”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người thanh niên đẹp trai ngồi ở bàn đối diện với họ, hình như vừa tới, bàn vẫn còn trống trơn.
“Ông có nhìn nhầm không? Người ta đẹp trai như vậy sao là người yêu của ông được?” Cố An nhìn Cầu Cầu rồi lại liếc thanh niên nọ, thật khó lòng tưởng tượng được họ từng là một đôi.

Muốn đọc truyện hay vào ngay ThichTruyen http://thichtruyen.vn
“Có lẽ là tôi nhìn nhầm.” Sở Hiểu Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn tiếp.
Vệ Đinh sợ cậu ta buồn, đang định an ủi thì lại thấy người nọ đang đi đến, nhìn Cầu Cầu, nở nụ cười vẻ như nghiền ngẫm.
Vệ Đinh nhíu mày, cảm thấy nụ cười này không có ý tốt. Cố An cũng trông thấy, ngạc nhiên thốt lên: “Hiểu Phong, người ta đang tới đây kìa! Tới rồi kìa! Lẽ nào hai người thật sự quen nhau?”
Sở Hiểu Phong chưa kịp trả lời thì chàng trai kia đã tới trước mặt cậu ta, tỉ mỉ đánh giá rồi buông một câu châm chọc.
“Sở Hiểu Phong, là cậu thật sao, sao cậu lại béo hơn cả heo thế này? Đã hơn 100 cân chưa?”
Sở Hiểu Phong toàn thân rúng động, không dám lên tiếng, đầu càng cúi thấp hơn.
Người kia lại tiếp: “Trước đây có người nói với tôi, sau khi bị tôi đá thì cậu buồn tình ăn uống quá độ nên tăng cân vùn vụt. Tôi còn không tin, không ngờ lại là thật! Sao cậu lại có thể vô dụng như thế! Mới chịu chút đả kích đã tự biến mình người không ra người nữa?”
Nghe xong câu này, cả đám đều sa sầm.
Vệ Đinh trừng mắt nhìn kẻ kia, cúi người tháo giày định đập hắn. A Bố liếc nhìn hắn, khinh bỉ hừ một tiếng, đoạn kéo Cầu Cầu vào lòng, khiêu khích nói: “Mở mắt chó của mày lên mà nhìn cho rõ, Hiểu Phong của chúng tao chỉ có 70 cân thôi.”
“Mày không cần em ấy, tao cần!” A Bố hôn Cầu Cầu một cái rồi tiếp tục khinh bỉ nhìn tên kia: “Sao mày không tè một bãi ra mà soi cái mặt mình thử xem, đồ dưa cong táo thối. Bộ dáng mày căn bản không xứng với em ấy! Hiểu Phong bây giờ là họa sĩ nổi tiếng, có cả đám người xếp hàng mong được làm bạn trai em ấy. Có thấy hai tên dự bị đang ngồi đây không? Mày tới hỏi họ xem có phải Hiểu Phong rất được ái mộ không?”
A Bố là một cô nàng độc miệng, nói chuyện vừa thẳng thắn vừa thâm, thường khiến người ta không ngẩng đầu lên được. Đã vậy giọng cô nàng còn to, khách khứa xung quanh nghe thấy cười khúc khích.
Tên kia xấu hổ ૮ɦếƭ đứng tại chỗ, khuôn mặt hết xanh lại đỏ, biểu tình cực kỳ khó coi.
Hắn lúc này vốn đã thê thảm lắm rồi, dự bị số 1 Vệ Đinh còn cố tình thêm dầu vào lửa. Cậu rốt cuộc cũng tháo được giày ra, nhắm ngay mặt hắn mà hung tợn đập một phát.
Cả tiệm lẩu tức thì cười ngất.
Bị đánh, tên đó tức giận rống lên: “Tiểu tử thối! Mày chán sống rồi hả?!” Đoạn vung tay định đánh trả.
Sở Hiểu Phong thấy bạn bè ra mặt thay mình thì rất cảm động, không làm rùa rụt đầu nữa mà quát lớn: “Anh mà dám động thủ thì tôi sẽ đè ૮ɦếƭ anh!”
Gã kia chần chừ thu tay lại, trừng mắt nhìn mọi người.
Cả bọn cũng không chịu thua, hất cằm trợn mắt hung hăng nhìn lại.
Giữa lúc đôi bên đang giằng co, dự bị số 2 Cố An chẳng biết từ đâu chui ra, đứng chắn trước mặt Vệ Đinh, nhếch mắt cười nguy hiểm: “Người anh em, anh khuyên chú tốt nhất là thôi đi. Một mình chú nhắm chọi lại bốn người bọn anh không? Thức ăn chú gọi đã dọn lên bàn rồi kìa, mau về mà ăn đi.”
Một chọi bốn, ai thắng ai thua, khỏi nghĩ cũng biết.
Gã đàn ông hầm hầm quay về chỗ ngồi.
“Đồ cặn bã, thật khiến người ta buồn nôn!” A Bố bĩu môi, ôm Sở Hiểu Phong ra ngoài: “Đi, tụi mình sang tiệm khác ăn.”
Cả bọn quàng vai bá cổ bước ra ngoài, cực kỳ khí thế, cực kỳ oai phong.
Vừa đến cửa, Sở Hiểu Phong lo lắng nói: “Hình như chúng ta chưa tính tiền đó.”
A Bố nhún vai: “Chưa tính thì kệ chưa tính.”
“Thôi, để tôi quay lại thanh toán.” Sở Hiểu Phong xoay người trở vào.
Cố An vội túm cậu ta lại, nói: “Không ai tìm chúng ta đòi tiền, ông còn ngu ngốc đâm đầu vào đòi trả? Chê tiền nhiều quá xài không hết hả? Vậy thì cứ đưa đây tôi tiêu giùm cho!”
Vệ Đinh vỗ vai Cố An, hỏi: [Lúc nãy anh đi đâu vậy?]
Vệ Đinh đã sớm phát hiện ra khi gã khốn kia tới kiếm chuyện, vừa được một câu thì Cố An đã chuồn đâu mất.
Cố An đẩy đẩy gọng kính, cười nham hiểm: “Hồi nãy tôi đi đổ tương ớt lên chỗ ngồi của tên đó, còn nhổ mấy bãi nước bọt vào thức ăn của hắn nữa.”
Mọi người trầm mặc hồi lâu, nhất tề nhìn Cố An với ánh mắt đầy tán thưởng, không hẹn mà cùng nghĩ: Tên này quả rất đê tiện!
Bữa cơm ăn còn chưa xong, cả đám bàn nhau tới quán đồ cay Tứ Xuyên. Trời nắng nóng mà ăn ớt cay thì còn gì bằng. Quán cay Tứ Xuyên còn chưa tìm ra thì Sở Hiểu Phong đã khiến mọi người tụt cả hứng.
Cậu ta cúi đầu, mân mê vạt áo, lí nhí nói: “Tôi không ăn đâu. Tôi muốn giảm béo.”
Cố An hét lên: “Gì? Không ăn nữa á? Tôi còn chưa ăn no đây!”
Sở Hiểu Phong lại nói: “Lúc nãy cảm ơn mọi người lắm, nhưng thật tình là tôi muốn giảm cân. Mọi người cứ đi ăn đi, tôi đãi.”
“Tổn thương rồi hả?” A Bố cười nhạo: “Thằng đó nói thật hả? Ông vì hắn mà ăn uống quá độ rồi tăng cân vùn vụt?”
Sở Hiểu Phong đau khổ gật đầu.
“Đồ vô dụng, hắn đáng cho ông làm vậy hả?”
“Không biết nữa. Lúc đó tôi rất thích hắn, thế mà đùng một cái lại đá tôi…”
“Thế bây giờ còn thích không?”
Sở Hiểu Phong liên tục xua tay.
“Vậy thì không được.” A Bố lôi Cầu Cầu đi tới trước, miệng không ngừng khuyên nhủ: “Nó chê ông béo thì ông không thiết ăn uống gì nữa, vậy khác nào ông giảm cân vì nó? Ngốc quá đi!”
“Đúng vậy! Cớ gì tôi phải giảm cân vì hắn chứ! Muốn giảm thì cũng phải vì chính mình!” Sở Hiểu Phong phấn chấn, tung tăng sải bước: “Cuối cùng thì tới đâu ăn mọi người quyết định được chưa? Đói ૮ɦếƭ tôi rồi! Bữa cơm này tôi phải ăn no thật là no để còn dành năng lượng mà giảm cân chứ.”
Cả bọn câm nín nghĩ: Không phải lần nào định giảm béo thì cậu cũng đều nói vậy sao…
Cơm nước xong xuôi quay về cửa tiệm, Vệ Đinh tiếp tục chuyện buôn bán. Lấy sổ sách ra tính toán doanh thu tháng này, vẫn lại là số âm. Vệ Đinh rầu rĩ, không biết có nên tiếp tục duy trì việc kinh doanh này không.
Đang lúc cậu đau đầu suy tính thì có khách đến. Một thanh niên bảnh bao phong độ bước vào tiệm, chỉ vào hoa bách hợp mà hỏi: “Ông chủ còn nhiều hoa này không? Tôi muốn một trăm nhánh, cần ngay bây giờ.”
Chàng trai không những có khẩu khí mà dáng vẻ cũng rất phóng khoáng.
Vệ Đinh ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người.
Anh ta đẹp trai quá! Ngũ quan tinh tế hài hòa, mày rậm mũi cao, môi mỏng, mắt đeo kính râm màu đen. Chiếc áo phông đen ôm sát người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Thanh niên khẽ cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, thái độ cao ngạo trịch thượng, như thể không cái gì để vào mắt.
Vệ Đinh đột nhiên lại nhớ tới lời Tĩnh ca ca từng nói.
“Tạ Đình Phong. Cổ Thiên Lạc, Ngô Ngạn Tổ gì đó căn bản là không so được với anh!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc