Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 01

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Nhà Trạch Nam
Tĩnh ca ca: Khang Nhi, tụi mình gặp nhau đi!
Dương Khang: Không gặp.
Tĩnh ca ca: Tại sao? Chúng mình quen nhau đã được một năm rồi, đã hiểu nhau đến vậy, anh rất thích em và biết rằng em cũng thích anh. Chúng ta nên bước ra khỏi thế giới mạng để đến với đời thực nhằm tìm hiểu sâu hơn về đối phương chứ.
Dương Khang: Không gặp là không gặp!
Tĩnh ca ca: Khang Nhi, anh yêu em!
Dương Khang: …
Tĩnh ca ca: Vì tình yêu sâu đậm mà anh dành cho em, chúng ta hãy gặp nhau một lần đi.
Dương Khang: Không gặp mà. =.=
Tĩnh ca ca: Tại sao vậy?
Dương Khang: Quách Tĩnh và Dương Khang là anh em kết nghĩa!
Tĩnh ca ca: Thèm vào!!!
~*~
Vệ Đinh tắt QQ[1], lòng thở dài buồn bã: Tĩnh ca ca, nếu như anh biết em không thể nói chuyện thì có còn muốn gặp em không?
[1. QQ International, phần mềm chat có biểu tượng hình chim cánh cụt thông dụng như Yahoo nhưng lại tiện lợi và có nhiều chức năng hơn, rất được người dân Trung Quốc ưa dùng.]
Vệ Đinh là một cây Pu't mạng, đến nay mới chỉ viết được mỗi một chuyện dài, chính văn đã xong còn ngoại truyện thì đang viết dở.
Truyện đã viết được hai mươi mấy vạn chữ nhưng lại chẳng có lấy một cái bình luận nào, lượt truy cập lẫn lượng yêu thích cũng ít tới đáng thương.
Nhiều lần cậu cũng định bỏ cuộc nhưng Suất Ca[2] lầu ba lại bảo: “Viết văn vốn dĩ là một quá trình cô độc, trong quãng thời gian mà ta phải chiến đấu một mình, thì cái quý chính là bản thân phải kiên trì, quyết tâm tới cùng. Không làm cho người khác yêu thích thì cũng có thể khiến bản thân mình vui vẻ. Nói thẳng ra là tìm niềm vui cho mình, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ, lượt truy cập lẫn bình luận có gì quan trọng, tất cả chỉ là bèo dạt mây trôi mà thôi.”
[2. Anh chàng đẹp trai.]
Lúc Suất Ca nói câu này thì Vệ Đinh mới viết được ba vạn chữ, vì muốn tìm niềm vui mà cậu lại kiên trì viết thêm hai mươi vạn chữ nữa. Bây giờ, truyện cũng đã viết xong, vậy mà cậu lại chẳng thấy vui tí nào. Mỗi lần đăng nhập vào diễn đàn, cậu ra sức nhấn F5 nhưng vẫn chẳng có lấy một bình luận, không có ai yêu thích, mà lượng xem thì càng ngày càng giảm.
Vệ Đinh hung dữ nhìn trừng trừng màn hình máy tính, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, mặt mày méo mó, ra sức nện bàn, ngoác miệng gào thét vô thanh: Tại sao? Rốt cục là tại sao chứ? Văn chương tôi chẳng lẽ kém cỏi tới vậy sao?
Sớm biết thế này thì bỏ cuộc sớm cho rồi!
Gào xong, Vệ Đinh nhìn đồng hồ nơi màn hình máy tính, đã hai giờ mười lăm phút sáng.
Cậu nhấc điện thoại bàn nội bộ lên gọi cho lầu ba.
Rất lâu sau mới có người bắt máy, từ ống nghe vang lên một giọng uể oải: “A lô, ai đó?”
Vệ Đinh lập tức cúp máy rồi cười ha hả.
Một lát sau, cậu lại tiếp tục gọi điện.
Bấy giờ điện thoại vừa reo hai tiếng đã có người nhấc máy: “Nhóc chủ nhà hả? Muộn thế này có chuyện gì vậy?”
Vệ Đinh ngoác mồm cười lớn rồi dập máy.
Năm phút sau cậu lại gọi tiếp.
Điện thoại vừa đổ chuông đã bắt máy ngay lập tức, một tiếng gầm giận dữ vang lên: “Thằng khùng kia, giỡn mặt hả? Mẹ bà nó, đã gần ba giờ sáng rồi, có để cho người ta ngủ không hả? Ngày mai ta còn có việc! Mi còn dám làm phiền nữa có tin là ta xuống tét ௱ôЛƓ không?”
Vệ Đinh bĩu môi, ném điện thoại qua một bên.
Xử xong tô mì ăn liền, rảnh rỗi hết việc, cậu lại bấm điện thoại lên lầu ba.
Trong chốc lát, có tiếng chân giậm đùng đùng vang lên ngoài cửa.
Cửa bị đá bung ra.
Một người cao gầy đẹp trai đứng bên ngoài, đầu tóc rối bù, mặt bừng bừng giận dữ.
“Thằng khùng kia, cứ quấy rầy ta là sao? Hôm nay mi không giải thích rõ ràng thì chống mắt lên xem ông đây trừng trị mi thế nào?”
Vệ Đinh dùng tay ra dấu: [Em không thể nói thì làm sao giải thích cho anh được?]
Suất Ca cười lạnh một tiếng: “Ai u, ngon quá ta, giỏi quá ta, chú mày không muốn cho thuê phòng trống trên lầu ba nữa hả?”
Vệ Đinh trợn tròn mắt: [Anh uy hiếp em à?]
Suất Ca nhún vai: “Nói nhanh đi, chú mày rốt cuộc bị cái gì kích động rồi? Nửa đêm nửa hôm mà không để ai yên hết!”
Vệ Đinh thở phì phì, chỉ vào màn hình máy tính.
Suất Ca kề mặt nhìn qua, cười nhạo: “Cứ tưởng chuyện gì ghê gớm chứ. Chẳng phải chỉ là ‘không xem, không like, không comment’ thôi sao? Ngày mai ngủ dậy ta viết cho mấy cái bình luận. Chú mày muốn bao nhiêu ta gửi cho bấy nhiêu.”
Vệ Đinh cáu: [Em không thích hàng giả! Em muốn đồ thật cơ!]
“Không ngờ nhìn vậy mà cũng có khí phách ghê ta! Phù phiếm cả thôi! Mấy cái đó chẳng là gì cả. Nhìn thoáng chút đi.” Suất Ca xoa đầu cậu rồi quay người đi ra: “Ta đi ngủ đây, nhóc cũng mau ngủ đi, ngày mai còn mở cửa tiệm nữa đó.”
A, đúng rồi, còn mở cửa tiệm nữa chứ.
Vệ Đinh thở dài, nhẫn nại nhấn F5 lần nữa, thất vọng rũ mắt, tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên trong bếp vang lên tiếng “chít chít”, nghe như tiếng chuột kêu.
Vệ Đinh mở cửa, xách chổi bước xuống bếp. Chuột đâu không thấy, lại thấy được một cảnh kỳ dị.
Cửa tủ lạnh mở toang, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, một “trái banh” tròn bự ngồi xổm trước cửa, đang lục tìm gì đó.
Cầu Cầu[3] mắt sáng xanh như dã thú săn mồi, lôi một bát cơm thừa trong tủ lạnh ra, dốc hết cơm vào miệng rồi nuốt lấy nuốt để. Nhìn cực kỳ giống quỷ đói đầu thai, khiến người ta sởn hết da gà.
[3. Tròn như trái banh.]
Vệ Đinh đen mặt bật đèn lên, đi tới cạnh Cầu Cầu, giật bát cơm nguội kia đi.
Cơm bị ςướק mất, Cầu Cầu giật mình xoay người lại, thấy Vệ Đinh thì ngây ngô cười rộ lên: “Nhóc chủ nhà, hóa ra là em hả!”
Vệ Đinh dùng thủ ngữ[4]: [Anh có ngốc không? Cơm nguội cứng ngắc vầy mà cũng ăn?]
[4. Thủ ngữ: Ngôn ngữ ký hiệu hay ngôn ngữ dấu hiệu – là ngôn ngữ chủ yếu được cộng đồng người câm điếc sử dụng nhằm chuyển tải thông tin qua cử chỉ, điệu bộ của cơ thể và nét mặt thay cho lời nói.]
Cầu Cầu *** mấy hạt cơm dính bên mép: “Cả ngày nay anh chưa ăn gì, đói quá…”
Vệ Đinh thở dài: [Anh lại giảm cân nữa à?]
“Đúng vậy.” Cầu Cầu đứng dậy xoay một vòng: “Em xem anh có gầy đi chút nào không?”
Vệ Đinh tàn nhẫn đả kích: [Không những không gầy mà lại càng béo ra!]
“Gì? Thật không?” Cầu Cầu giằng lấy bát cơm từ tay Vệ Đinh: “Nếu đã không gầy được thì hôm nay phải ăn cho no rồi mai lại giảm cân tiếp”.
Vệ Đinh không thèm nói nữa. Này nào Cầu Cầu cũng than vãn đòi giảm cân, có điều giảm cả năm trời cũng không sút được nửa cân thịt.
Ngáp dài một cái, cậu xoay người bước về phòng ngủ.
Đột nhiên lúc này trên lầu hai lại vang lên một tràng cười hết sức quái dị, tà ác, lại còn rất đáng sợ. Kéo dài mà không có dấu hiệu dừng lại.
Vệ Đinh trợn trắng mắt, lết dép lệt xệt xông lên lầu hai.
Vừa đặt chân lên lầu thì cửa phòng bên trái bật mở. Một thanh niên mắt kính có vẻ nho nhã bước ra.
Mắt Kính nở nụ cười thô bỉ, vừa nhìn thấy Vệ Đinh liền lôi tuột cậu vào phòng.
“Nhóc chủ nhà, anh đang định xuống tìm cậu đây. Xem này, có phát hiện mới đây. Không phải thằng cha chủ tiệm thú cưng đối diện thường ngày trông rất nghiêm trang đạo mạo sao? Thật ra hắn chỉ là kẻ đạo đức giả thôi. Bây giờ đang ở nhà chơi với Pu'p bê bơm hơi[5] kìa. Ha ha, Pu'p bê bị hắn vật tới vật lui đến biến dạng luôn!”
[5. Một loại đồ chơi T*nh d*c.]
Nói đoạn liền đưa ống nhòm ra trước mắt Vệ Đinh.
Vệ Đinh nhìn sang, quả nhiên thấy ông chủ tiệm thú cưng đang để ௱ôЛƓ trần vật lộn với Pu'p bê bơm hơi.
Cậu dời mắt khỏi ống nhòm, quay người lại ra dấu: [Không ngờ anh ta lại có sở thích này.]
“Anh đã sớm biết hắn ta không phải loại đứng đắn gì.” Mắt Kính cười khinh bỉ: “Anh đã chụp hình lại rồi. Không phải thường ngày hắn hay kiếm chuyện với cậu sao? Sau này hắn mà còn sinh sự nữa, chúng ta sẽ lấy ảnh ra uy hiếp hắn.”
Vệ Đinh nghiêm nghị: [Chúng ta làm vậy hình như hơi thất đức đó.]
“Làm người đừng có nhân từ quá, ta không ức hiếp người thì người khác sẽ ức hiếp ta. Nên mới nói người thật thà thường vô dụng nhất.”
Vệ Đinh gật gù, nhếch miệng cười: [Vậy nhớ gửi hình vào mail cho tôi nha!]
Vệ Đinh vốn thuộc kiểu người vô tư. Ban nãy vì chuyện viết văn không được như ý mà buồn rầu cả buổi, giờ bị ba vị khách trọ quậy một trận thì lập tức vứt ngay chuyện không vui, chui vào chăn ấm tìm mộng đẹp.
Vệ Đinh là cô nhi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Hai năm trước, một vụ tai nạn xe đã ςướק đi sinh mạng của cha mẹ cậu và khiến cậu bị thương nặng.
Cậu phải nằm viện điều trị một thời gian dài, không những tiêu tốn toàn bộ tài sản gia đình tích cóp được, mà còn mất khả năng nói chuyện…
Sau khi xuất viện, cậu sống một mình trong ngôi nhà của cha mẹ để lại.
Căn hộ cũ ba tầng này nằm trong một khu chợ buôn bán chim và hoa cảnh. Để mưu sinh, cậu đã ngăn một nửa phòng khách ở tầng trệt để mở một tiệm bán hoa. Vốn tưởng rằng mở một tiệm bán hoa giữa chợ hoa và chim cảnh như vậy nhất định sẽ làm ăn được, nhưng tiệm hoa của cậu lại khuất sâu trong hẻm, lẫn giữa các khu dân cư. Nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra ở đây có mở một cửa tiệm nhỏ.
Để gây chú ý cho mọi người cậu liền treo biển hiệu quảng cáo ra bên ngoài, nhưng quản lý chợ lại bảo làm vậy là vi phạm luật kinh doanh nên không cho treo. Thế nên tiệm bán hoa buôn bán rất ế ẩm, không lo nổi bữa ăn. Cửa tiệm làm ăn không tốt, Vệ Đinh đành phải đưa ra quyết định khó khăn – cho thuê phòng. Kỳ thực cậu không muốn làm vậy chút nào. Ngôi nhà này là kỷ vật duy nhất cha mẹ để lại cho cậu, bên trong vẫn còn bày biện những vật dụng mà cha mẹ cậu sử dụng khi còn sống, cậu chỉ có thể nhìn chúng để nhớ về họ mà thôi.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Tiền nước, tiền điện, tiền gas mỗi tháng đều phải trả.
Vệ Đinh quỳ trước mộ cha mẹ, lòng thầm hứa: Cha, mẹ, con nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt!
Sau khi từ nghĩa trang trở về, cậu cố nén nỗi nhớ thương vào sâu tận đáy lòng, dọn tất cả đồ đạc của cha mẹ vào phòng mình, ngăn chia tầng hai và tầng ba, mỗi tầng thành hai phòng, như vậy có thể cho bốn người thuê, có được bốn phần tiền nhà.
Vệ Đinh là một người đồng tính nên không muốn cho nữ giới thuê nhà.
Cậu viết một tấm bảng “Nhà Trọ Nam” treo ngoài cửa, mục đích là muốn ngầm thông báo rằng, nhà này chỉ cho đàn ông thuê thôi, đặc biệt ưu tiên những ai là trạch nam[6].
[6. Trạch nam/trạch nữ có ý chỉ những người có thói quen suốt ngày chôn chân trong nhà, không thích ra đường, ngại giao tiếp.]
Tiếp đó, cậu còn in vài tờ quảng cáo mang đi phát khắp chợ, rồi ở nhà đợi người đến xem phòng. Người đầu tiên tới chính là Cầu Cầu.
Cầu Cầu tên thật là Sở Hiểu Phong, vóc người cao hơn Vệ Đinh một chút, tầm một mét bảy, còn cân nặng tới giờ vẫn là một ẩn số.
Cầu Cầu rất béo, nhìn từ xa giống hệt một quả bóng.
Vệ Đinh đoán cậu ta hẳn phải nặng chín mươi cân, nhưng cậu ta kiên quyết bảo mình chỉ nặng bảy mươi cân thôi.
Cầu Cầu ăn nói rất lễ phép và khách sáo, tính tình cũng thật thà. Cậu ta nói mình là họa sĩ, bình thường không đi đâu cả chỉ ở nhà vẽ tranh thôi. Gần đây đang tập trung vẽ sách minh họa về các loài chim nên muốn tìm một căn phòng nhỏ trong chợ chim để tìm cảm hứng.
Vệ Đinh cảm thấy Cầu Cầu là nguời rất thích hợp, không những thật thà lại còn làm nghệ thuật, hơn nữa cũng là trạch nam. Thế là cậu đồng ý ngay, cho Cầu Cầu thuê căn phòng bên phải trên lầu hai.
Cầu Cầu dọn đến ở rồi thì Vệ Đinh mới vỡ lẽ, cậu ta là vua ở bẩn. Phòng cậu ta bẩn tới nỗi chả ai dám bước chân vào. Căn phòng như một bãi chiến trường với quần áo dơ, bít tất thối, đã vậy còn bốc mùi quái lạ.
Vệ Đinh hơi hối hận, không muốn cho cậu ta thuê phòng nữa. Nhưng không ngờ cậu ta vì để tiện nói chuyện với mình mà đã nỗ lực học thủ ngữ. Vệ Đinh cảm động, mềm lòng luôn.
Ừ ở bẩn thì ở bẩn, miễn sau này không bước chân vào phòng cậu ta là được.
Người thứ hai tới xem phòng là Mắt Kính.
Mắt Kính tên là Cố An, tướng mạo đẹp trai nho nhã, cả người toát lên phong thái trí thức. Vừa biết Vệ Đinh là người câm liền dùng thủ ngữ nói chuyện với cậu. Mắt Kính bảo, anh ta từng *** nguyện viên truyền đạt thủ ngữ nên có biết sơ sơ.
Nghe vậy, trong lòng Vệ Đinh rất cảm phục, người từng *** nguyện viên hẳn phải có phẩm chất cao thượng.
Vệ Đinh vô cùng hài lòng về Mắt Kính. Người này vừa nhìn đã biết là người có văn hóa, ngoại hình đẹp, tâm tính lại tốt, cho anh ta thuê phòng thì khỏi phải chê.
Vậy là Mắt Kính được vào ở phòng bên trái trên lầu hai.
Mắt Kính dọn tới rồi thì Vệ Đinh mới bàng hoàng nhận ra gã là một tên thích rình trộm.
Phẩm giá không những không thanh cao mà còn rất dung tục. Ngày nào anh ta cũng dùng ống nhòm nhìn trộm chuyện tư của người khác, mỗi lần phát hiện chuyện gì thú vị liền biến nó thành chuyện cười kể cho mọi người nghe.
Mắt Kính không có việc làm, là người lười ra ngoài... ban ngày rảnh rỗi sẽ giúp Vệ Đinh trông tiệm hoa, đến đêm thì hoạt động như loài dơi, xách ống nhòm đi khắp nơi. Có thể nói là toàn bộ khu phố chợ này ai cũng đã bị anh ta nhìn trộm.
Vì biết Mắt Kính có thú ham mê này nên tối nào trước khi đi ngủ Vệ Đinh cũng đều cẩn thận đóng kín tất cả cửa nẻo, sợ mình sơ ý sẽ trở thành con mồi. Nhưng kỳ thực Mắt Kính cũng rất có nghĩa khí. Cho đến nay anh ta vẫn chưa từng làm phiền bạn cùng nhà. Mỗi khi mọi người gặp khó khăn anh ta cũng nghĩ cách giúp đỡ giải quyết, có điều phương pháp mà anh ta nghĩ ra luôn khiến người khác chẳng dám sử dụng.
Mắt Kính ngoại trừ việc vô công rồi nghề và có chút dung tục, thi thoảng lên cơn dở hơi, thì những mặt khác coi như tạm được. Vệ Đinh miễn cưỡng cho anh ta ở lại. Tính ra anh ta cũng còn có một ưu điểm nữa, đó là thường xuyên giúp cậu trông cửa tiệm.
Sau chuyện đó Vệ Đinh thầm thở dài, không nên nhìn người qua vẻ ngoài, khách thuê phòng tiếp theo không được đánh giá qua bề ngoài nữa mà phải hiểu tính cách của họ mới cho thuê phòng.
Người thứ ba tới là Suất Ca.
Lần đầu tiên nhìn thấy ‘anh ta’, Vệ Đinh thấy tim mình hẫng nửa nhịp.
Trong đầu như có một kẻ đang điên cuồng reo lên: Anh ấy đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá a a a...!!!
Suất Ca ném cho Vệ Đinh một xấp tiền, nói lớn: “Cậu đếm tiền đi rồi làm hợp đồng, tôi muốn thuê một năm!”
Vệ Đinh ngơ ngác gật đầu, ngơ ngác đếm tiền, ngơ ngác in hợp đồng, rồi lại ngơ ngác ký tên rồi giao chìa khóa phòng bên trái lầu ba cho Suất Ca. Cả quá trình chỉ mất có mười phút đồng hồ, chẳng những không tìm hiểu tính cách Suất Ca như thế nào mà đến cả chuyện tên tuổi nghề nghiệp của người ta cậu cũng quên hỏi.
Để được ngắm Suất Ca, Vệ Đinh cứ hễ rảnh rỗi là lại chạy lên lầu ba. Đây đơn thuần là thưởng thức vẻ đẹp, không hề có bất cứ ý đồ gì.
Có một hôm Vệ Đinh tình cờ thấy một chiếc áo *** treo lủng lẳng trên cửa sổ lầu ba. Cậu cho rằng Suất Ca dẫn bạn gái về nhà. Thế nhưng canh cả buổi cũng chẳng thấy có cô nàng nào đi ra từ phòng anh ta cả.
Sau đó cậu lại phát hiện băng vệ sinh dùng rồi trong toilet lầu ba.
Vệ Đinh gõ cửa phòng Suất Ca, chứng thực bên trong không có giấu cô gái nào. Thế nhưng áo *** và băng vệ sinh đó từ đâu mà ra?
Vệ Đinh khua tay múa chân hỏi nguyên nhân.
Suất Ca trả lời cộc lốc: “Tôi không hiểu thủ ngữ.”
Vệ Đinh vội lấy Pu't giấy ra viết cho anh ta xem.
Suất Ca nói: “Mấy thứ đó là của tôi. Tôi vốn dĩ là con gái mà.”
Vệ Đinh đông đá và vỡ nát.
Suất Ca lại nói: “Hợp đồng đã ký, cậu đừng mong đuổi tôi đi.”
Vệ Đinh mới biết té ra cô ấy đã chuẩn bị sẵn.
Suất Ca cười nói: “Tôi là T[7], thói quen sinh hoạt chẳng khác đàn ông là mấy. Nhà cậu là nhà trạch nam còn gì.”
[7. Là từ viết tắt trong quan hệ đồng tính nữ, T nhằm chỉ người nữ đảm nhận vai trò là nam.]
Vệ Đinh sắp khóc tới nơi: [Tuy thói quen không khác mấy nhưng dẫu sao cô cũng là nữ mà! Tôi không muốn cho con gái thuê nhà!]
Cho dù không muốn thì cũng đành chịu, Pu't sa gà ૮ɦếƭ. Vệ Đinh không dám vi phạm hợp đồng, nên Suất Ca vẫn vô tư tiếp tục ở lại đây. Điều quái lạ là, sau khi Suất Ca vào ở thì căn phòng cuối cùng trên lầu ba lại chẳng có ai thuê.
Suất Ca tên thật là A Bố, tên thật, tuổi tác, nghề nghiệp đều không rõ.
Nói chung cô ta là một người con gái bí ẩn...
Tính từ ngày đầu cho thuê nhà tới giờ thì ba khách trọ đã ở đây được một năm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc