Hoàn Khố - Ngoại Truyện

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Phiên ngoại: Phong vân đắc ý
Mọi người nói: “Nhị thái tử quả thực là may mắn quá là may mắn mà, pháp ấn được giải, Thượng Đế cũng hết giận rồi, trên trời dưới đất hỏi còn ai tiêu dao tự tại hơn ngài nữa đâu…”
“Đúng vậy đúng vậy, thảo nào dạo này trông Nhị thái tử hồng hào tươi tắn thế…”
Nói thế là không đúng, phải gọi là phong vân đắc ý, phong vân đắc ý biết chưa”
Trong tay phất phơ cánh quạt thếp vàng cốt ngọc cao sơn lưu thủy, Nhị thái tử phong lưu đa tình ôm mỹ nhân trong tay đắc ý cười ha ha.
Nhưng trước mặt người ngoài thì kiêu ngạo làm vậy, ấy thế mà vừa bước vào phủ Hồ vương, đứng trước sắc mặt lạnh lùng của Hồ vương Ly Thanh, con người “Phong vân đắc ý” kia cũng chỉ đành phiền muộn tựa khung cửa mà than ngắn thở dài.
Đám gia nhân nhìn thấy lập tức xoay lưng lại, che miệng nhìn nhau len lén cười.
Lại càng xui xẻo hơn ở chỗ, có kẻ ăn no rách việc không chịu ở yên trần gian mà còn cố tình tìm tới uống trà cắn hạt dưa hóng chuyện vui.
Mọi người thường kể, lúc này trong Thú tộc có ba chuyện đại hỷ:
Thứ nhất là thiếu chủ nhà Hổ vương Kình Uy đầy tuổi; thứ hai là thái tử nhà Lang vương Mặc Khiếu đầy tháng; thứ ba đó là vị thiếu chủ nhà Hồ vương Ly Thanh… về nhà.
Không sai, không những mang theo tên thư sinh kia về, lại còn tha theo cả một đứa con nuôi!
Lan Uyên tức giận nhìn con tiểu hồ ly đang ôm lọ kẹo ăn sung sướng trước mặt mình, chính nó, chính là đứa tiểu quỷ này! Đứa tiểu quỷ được cậu em vợ Ly Lạc nhận nuôi, tên gọi Quản Nhi này!
Tên nhóc con vừa ăn kẹo vừa lâu lâu liếc dài sang Lan Uyên một cái, khóe miệng cong cong không tiếc trước mặt hắn giở trò ly gián: “Ông chính là Nhị thái tử Lan Uyên sao, nghe Ly Lạc biểu ông nợ tình người ta nhiều lắm phải không?”
Còn dám làm bộ chớp chớp đôi mắt to mà ra vẻ ngây thơ! Nhìn lại Ly Lạc đứng sau lưng nó cười đê tiện đến không thể đê tiện hơn, Lan Uyên dám đem thanh danh cả đời này ra mà đánh cược, trò này chính Ly Lạc dạy cho thằng nhóc chứ không ai vào đây!
Nhưng Ly Thanh lại rất thích đứa nhóc này, không chỉ lập nó làm thiếu chủ Hồ tộc, còn thường xuyên cho nó theo bên cạnh đích thân giáo dục. Mỗi khi nhìn thấy tên tiểu quỷ lăn vào lòng Ly Thanh rồi phùng má chọc tức mình, Lan Uyên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy, chọn một cơ hội thích hợp, Lan Uyên liền ôm lấy Ly Thanh to nhỏ bên tai: “Tên tiểu quỷ đó có gì tốt đâu, nanh dài vuốt nhọn như thế, đâu có dễ thương như con nít nhà người ta? Nhận nuôi nó là Ly Lạc cơ mà, hà cớ gì trách nhiệm lại đổ lên đầu chúng ta?”
Ly Thanh bị hắn dây dưa đến phát chán, buồn cười hỏi lại: “Hồ tộc cần phải có thái tử chứ, ta không lập nó chẳng lẽ chờ ngươi sinh cho ta một đứa?”
“Nếu sinh được thì tốt rồi.” Lan Uyên biết chuyện không có khả năng xảy ra, chỉ đành không cam lòng mà hừ nho nhỏ trong miệng.
Ai ngờ lại bị một tên nhiều chuyện nào đó nghe được, sang ngày hôm sau, tiếng đồn đã dậy trời dậy đất, có tai hay không có tai đều nghe thấy tin Nhị thái tử Lan uyên sinh cho Hồ vương Ly Thanh một đứa con trai.
Mọi người náo loạn cả lên.
Lang vương Mặc Khiếu hớt hải mang tới một tô canh táo đỏ ngân nhĩ hạt sen, mở ra hãy còn nóng hôi hổi. Hổ vương Kình Uy cũng không chịu thua kém, sai người khiêng tới một cái rương gỗ thật to thật nặng, mở cái rương lớn ra bên trong có một cái rương nhỏ hơn, cứ thế cứ thế chẳng biết mở đến mấy lớp, mới thấy ở trong cùng là một tấm vải trắng gấp rất dầy. Tên gia nhân bắt chước điệu bộ của Kình Uy nhắn lại: “Nghe nói sinh con đau lắm, nếu nhịn không được thì cắn vào cái này, đừng có mà la to quá, bị người ta nghe thấy thì mất mặt lắm.”
Đám gia nhân tay bưng chén canh táo đỏ ngân nhĩ hạt sen đặt lên bàn, tay khiêng rương gỗ vào phòng. Ly Lạc cười đến nghiêng ngả tay đập bàn bồm bộp, tiểu quỷ Quản Nhi cười đến lăn lộn trên sàn, ngay đến cả mọt sách vốn hiền hậu nhà Ly Lạc cũng cúi đầu nghẹn cười.
Lan Uyên tay run run cầm tấm vải, nghiến đến suýt vỡ răng.
Ly Thanh cũng không quên ghé vào giúp vui, bàn tay nâng chén canh hạt sen đưa đến tận môi hắn, đôi mắt vàng rực thoáng lóe qua chút ý cười kỳ dị đậm vẻ hồ ly: “Mau ăn đi, bọn họ đang chờ ngươi sinh kia kìa.”
Đôi mắt đen sẫm thấm lam bùng lên hai ngọn lửa hừng hực, chén canh hạt sen ngon thanh nhưng càng uống càng tức nghẹn.
Có hôm nhàn rỗi tập hợp bọn Mặc Khiếu nói chuyện phiếm, hai vị Thú vương mỗi người ôm một đứa con chơi đùa, hễ mở miệng ra là cứ “Lan Chi nhà ta bảo thế này…” với lại “Thái Linh nhà ta dặn thế kia…”
Lan Uyên ngồi bên cạnh nghe mà sởn cả da gà, liền thuận miệng trào phúng: “Nhìn hai người các ngươi kìa, ngày xưa uy phong bá đạo biết bao, vậy mà bây giờ lại thảm như vậy. Lang vương Hổ vương gì chứ, ᴆụng nhầm Lan Chi và Thái Linh đều biến thành mèo con hết, thật không có tiền đồ!”
“Không có tiền đồ!” Nhóc tiểu quỷ đứng cạnh hiếm có khi lại chung một chiến tuyến với hắn như vậy.
Lan Uyên nhất thời cao hứng, bèn đem hộp kẹo trên bàn giúi vào tay nó, tiểu quỷ miệng ngậm đầy kẹo lúng 乃úng nói” “Ở trần gian người ta gọi là sợ vợ, thực không có tiền đồ.”
“Chính thế!” Cây quạt cốt ngọc thếp vàng “xoạch” một tiếng mở rộng, Lan Uyên đắc ý phất quạt vù vù: “Bản thái tử sao lại quen với hai kẻ như các ngươi thế nhỉ? Năm xưa là kẻ nào mạnh miệng cưới vợ xong vẫn tiếp tục phong lưu? Hiện tại đừng nói là lấy vợ bé, Lan Chi và Thái Linh bảo đi sang đông dám chắc các ngươi không biết hướng tây nằm đâu nữa là!”
Mặc Khiếu và Kình Uy cũng không giận, chỉ ôm con chờ hắn nói xong mới cười đáp: “Ngươi đừng có nói bọn ta, thế còn ngươi thì sao nào?”
“Ta thì sao?” Lan Uyên phe phẩy quạt vênh mặt nói: “Ta không thèm tìm của lạ vì ngoại trừ Ly Thanh ra ta nhìn ai cũng thấy chướng mắt!”
“Nói mới hay làm sao… Ái da!” Quản Nhi thấp giọng thì thầm, bị Lan Uyên nghe thấy, liền bị hắn hung hăng dùng quạt gõ một cái lên đầu.
“Người lớn nói chuyện, con nít đừng có xen vào!”
“Vậy chúng ta thử cược một ván xem sao?” Vất vả lắm mới dỗ con nín khóc được, Mặc Khiếu cười nói với Lan Uyên.
Lan Uyên đang lúc đắc chí, lập tức nhận lời: “Được, bản thái tử theo tới cùng!”
“Vậy quyết định thế đi.” Kình Uy cũng xen vào: “Nếu ngươi thua, thì cho dù nhị thái tử không sinh được cũng phải giả làm nữ nhân giả mang thai sinh con cho chúng ta xem!”
“Thú vị lắm. Nếu các ngươi thua, cũng phải làm y như thế, Lan Uyên lập tức nhớ ngay đến mối thù lần trước bị bọn họ đùa cợt: “Tấm khăn và canh hạt sen ta còn giữ đủ, đến lúc đó nhất định trả lại gấp đôi cho các ngươi! Cược cái gì nào!”
“Không khó.” Hai vị vương nhìn nhau mỉm cười, cho gọi hai vị vương hậu tới.
Chỉ thấy Mặc Khiếu ôm Lang hậu Lan Chi vào lòng, chân tình ngọt ngào nói: “Ta yêu nàng.”
“Chàng… đáng ghét!” Lan Chi lập tức đỏ mặt, nhưng cũng khẽ đáp khẽ với Mặc Khiếu: “Thi*p cũng vậy.”
Xem ra bọn họ chẳng chút ngại ngần phô bày tình cảm, Lan Uyên nổi đầy người da gà.
Lại thấy Kình Uy đứng dậy ôm Hổ hậu Thái Linh: “Có yêu ta không nào?”
Thái Linh cũng đỏ mặt, hồi lâu mới từ trong lòng Kình Uy mà e thẹn đáp: “Yêu…”
Lại thêm một lần rởn tóc gáy nữa cho Lan Uyên.
“Chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ cần ngươi và Ly Thanh trước mặt chúng ta làm được y hệt như thế, ta coi như ngươi thắng.” Mặc Khiếu buông Lan Chi ra, cười đến vô cùng đê tiện.
“Nhị thái tử dám không?” Kình Uy khiêu khích nhìn Lan Uyên.
“Ông không dám đâu.” Lan Uyên còn chưa kịp trả lời thì Quản Nhi vẫn hớn hở đứng cạnh xem trò vui đã mau mắn xen vào.
“Đi ra chỗ khác!” Lùa Quản Nhi đi, Lan Uyên thu quạt, cao giọng đáp: “Bản thái tử theo tới cùng!”
“Được, vậy ba ngày sai gặp lại nhé!” Hai vị vương cùng vương hậu liền rời đi, trước khi đi còn không quên ngoái lại chọc quê: “Nói thật nhé, chúng ta thực sự không tin ngươi có thể đặt Ly Thanh phía dưới đâu đấy. Ha ha ha…”
Nhìn bóng hai người bỏ đi, Quản Nhi cười hì hì tiến tới trước mặt Lan Uyên: “Ông thực ra cũng rất ao ước phải không nào?”
“Cái gì?” Lan Uyên lần thứ hai sực nghĩ, tên nhóc này quả thực không đáng yêu chút nào.
“Thì câu đó đó. Thực ra đại vương chưa hề nói với ông lần nào phải không? Hì hì… Ông thua chắc rồi. Để tui đi bảo Nguyên Bảo và Ngân Lượng chuẩn bị sẵn nước nóng, nghe nói sinh con cần rất nhiều nước nóng nha, đã giả thì phải giả cho thiệt giống mới được chứ đúng không? Ha ha ha… Để đi kể cho các trưởng lão nghe, để họ tới coi ông sinh con, còn Hồng Nghê tỉ tỉ, Xích Cước Đại Tiên, Thái tử Huyền Thương nữa chứ… gọi hết tới mới được…” Tên nhóc ranh mãnh không chờ Lan Uyên giơ quạt lên chực đánh đã nhanh như chớp lỉnh mất.
Lúc Lan Uyên bước vào thư phòng, Ly Thanh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Từng sợi tóc mảnh màu sáng bạc lấp lánh rũ dài trước trán, che khuất mắt vàng chói lọi. Bước tới cạnh y đưa tay vén tóc ra đằng sau vành tai, đôi mắt vàng rực dời từ trang sách ngước lên nhìn hắn, nhìn thật sâu vào đôi mắt đó, thậm chí có thể thấy phản chiếu cả khuôn mặt thất thần của chính mình.
“Làm sao vậy?” Ly Thanh buông sách hỏi.
Lan Uyên không đáp, chỉ hít sâu một hơi, rồi học theo cách nói đầy tâm tình của Mặc Khiếu khi nãy: “Ta yêu ngươi.”
“…” Ly Thanh ngẩn ra: “Ừ.”
Đôi mắt vàng vẫn bình thản không dợn sóng gợn mây, Ly Thanh không để ý đến hắn nữa, cầm lấy cuốn sách tiếp tục đọc.
Trong lòng thở dài một tiếng, Lan Uyên bất đắc dĩ rời khỏi thư phòng.
Ly Lạc mang theo thư sinh nhà hắn đứng ngoài cửa xem kịch vui, thấy Lan Uyên ủ rũ từ trong đi ra, liền cười trêu hắn: “Ây da, Nhị thái tử ngang dọc tình trường phong vân đắc ý mà cũng có lúc bị va phải đá sao? Ha ha…”
Lại không quen tự khoa trương chính mình một chút: “Tô Phàm, đây người ta gọi là gieo gió gặt bão đó. Nhìn ta này, chung tình số một, năm trăm năm qua chỉ có mình cậu thôi. Lại đây, hôn một cái.”
Thư sinh đỏ mặt định lảng tránh, nhưng Ly Lạc không cho, đúng ngay trước mặt lan Uyên mà ôm hôn thắm thiết. Lan Uyên lần thứ ba da gà nổi rùng rùng, thật muốn làm hình nhân bằng cỏ của đám người này rồi đem ra đóng đinh hết!
Lan Uyên vẫn cực kỳ ân cần với Ly Thanh, hai ngày nay lại càng ân cần hơn gấp bội.
Bên này Lan Uyên ngồi trước một bàn đầy ắp thức ăn tay đũa tay chén đút Ly Thanh từng miếng một, bên kia Ly Lạc phe phẩy cái quạt thếp vàng của Lan Uyên trong tay mà hỏi Tô Phàm: “Lạnh không? Sao ta thấy xung quanh toàn là gió âm rét buốt từng cơn ấy nhỉ?”
Quản Nhi ôm cánh tay làm bộ run lẩy bẩy: “Không ổn không ổn, con phải đi kiếm thêm áo bông.”
Đám gia nhân ôm nhau cười trộm.
Lúc Mặc Khiếu và Kình Uy tiến vào thì Nhị thái tử vừa đút xong bữa cơm, đang cầm lấy bàn tay ủ chén trà của Ly Thanh mà nhỏ to trò chuyện. Thấy bọn họ tiến vào, liền cao giọng lên tiếng: “Ây da, khách khứa hiếm thấy nha. Hôm nay không phải ở nhà thay tả cho các thiếu chủ quý phủ à? Hay là lén trốn đến đây? Coi chừng Lan Chi và Thái Linh mà biết được không cho các ngươi vào nhà nữa bây giờ!”
Mặc Khiếu thoải mái ngồi xuống: “Không cần mai mỉa chúng ta, chúng ta tới tìm Ly Thanh thôi.”
Kình Uy tiếp lời: “Phủ Hồ vương cũng không phải do ngươi làm chủ, ngươi gào to quá mà làm gì?”
“Ngươi…” Lan Uyên bị hai kẻ nói cho á khẩu không trả lời được, đành ngậm chặt miệng ai oán nhìn Ly Thanh.
“Nhị vị có việc?” Ly Thanh không thèm liếc sang vẻ mặt oan khuất của Lan Uyên, nhìn thẳng Mặc Khiếu và Kình Uy.
“Ôn chuyện thôi.” Khóe miệng Lang vương chợt nhếch lên đầy gian ác.
Hổ vương lấy từ trong áo ra một bức họa cuốn tròn để lên bàn mở ra: “Hai ngày trước rỗi việc tìm được bức tranh này, đem tới cho ngươi xem thử.”
Trên tranh vẽ một thiếu niên, phục sức trắng toát, một đôi mắt xanh trong như ướt nước, trong tranh khẽ mỉm cười, hiển hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má.
“Đây là…” Bàn tay Lan Uyên run lên, cả người lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Không nhận ra sao? Vẻ mặt của Kình Uy rõ ràng chỉ mong thiên hạ càng loạn càng tốt.
Ly Lạc cũng biết chuyện bèn mỉm cười chỉ vào bức tranh nói với Tô Phàm: “Đây là Tuyết tộc, trời sinh có làn da cực kì đẹp. Trước đây Nhị thái tử cũng có một vị cố nhân là Tuyết tộc.”
“Hóa ra là vậy…” Quản Nhi làm ra vẻ như vừa hiểu ra, cười nheo cả mắt nhìn sang Lan Uyên: “Là nợ tình của ông đúng không…”
“Nhóc con tránh sang một bên!” Lan Uyên sợ nhất là có người nhắc lại chuyện phong lưu trước đây của mình, nhất là trước mặt Ly Thanh, chỉ sợ y sẽ không thèm để ý tới mình nữa.
Lúc này thấy mọi người đều ra vẻ hả hê chờ xem hội, lại càng hoảng hốt, càng không dám nhìn sang Ly Thanh.
Nhưng Ly Thanh vẫn giữ nguyên sắc mặt bình thản, khép bức tranh lại mà nói: “Chuyện quá khứ đừng đề cập tới nữa.”
“Ngươi tin ta?” Lan Uyên vội ôm chầm lấy Ly Thanh, vừa mừng vừa lo.
Ly Thanh không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu: “Tin.”
Đám người chờ xem trò vui xung quanh chỉ biết trơ mắt, Ly Lạc bĩu môi kéo thư sinh Tô Phàm đứng dậy: “Tô Phàm, ta lạnh quá, chúng ta sang chỗ khác thôi.”
Quán Nhi cũng chạy theo ra ngoài. Mặc Khiếu và Kình Uy nhìn nhau.
Lan Uyên cười đến đắc ý, mở rộng quạt phe phẩy đến sáng rực cả gian nhà: “Xì, đã bảo các ngươi không có tiền đồ mà. Thấy chưa? Ha ha, bản thái tử thắng chắc, sắp được xem các ngươi giả sinh con rồi! Còn không mau về nhà bảo vợ chuẩn bị mọi thứ cho, cẩn thận đến lúc đó không kịp, sẽ khó sinh đó…”
“Lan Uyên.” Ly Thanh vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Đêm nay ngủ một mình đi.”
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
“A?” Lan Uyên ngẩn người, nụ cười còn sượng cứng trên môi.
Mặc Khiếu và Kình Uy lập tức cười ha ha vỗ tay tán thưởng: “Ngốc, tin hay không là một chuyện, có để bụng hay không lại là một chuyện khác chứ! Ha ha… Hai ngày nữa chúng ta quay lại, Nhị thái tử tìm cách dỗ người ta nguôi giận đi nhé, nếu không sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ đấy!”
Lan Uyên nói: “Ly Thanh, tin ta đi, ta thật lòng với ngươi mà.”
Ly Thanh ở sau cửa lãnh đạm đáp lời: “Ta tin.”
Lan Uyên lại tiếp: “Ly Thanh, khi đó ta hư hỏng làm bừa. Sau này tuyệt đối không dám nữa mà.”
Ly Thanh vẫn lạnh băng như cũ: “À.”
Lan Uyên gõ cửa năn nỉ: “Ly Thanh, cho ta vào đi, ngoài này lạnh quá.”
Ly Thanh thổi tắt ngọn nến: “Không được.”
Lan Uyên khốn khổ cầu xin: “Ly Thanh, chuyện bao nhiêu năm trước rồi mà, còn để bụng làm gì nữa?”
Ly Thanh không thèm để ý tới hắn nữa.
Ngày hôm sau, trên trời dưới đất có tai hay không có tai đều nghe thấy, Nhị thái tử Lan Uyên bị Hồ vương Ly Thanh đá khỏi giường, cấm ngoài cửa.
Ly Lạc cười đến mức lăn lộn trên đất cùng Quản Nhi.
Lang vương Mặc Khiếu nói với Lang hậu Lan Chi: “Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ của Lan Uyên lúc sinh con quá đi!”
Lan Chi lườm gã một cái: “Nếu cuối cùng mà thành ra là chàng phải giả sinh con thì cũng chuẩn bị tinh thần bị cấm cửa đi nhé!”
“Không đâu không đâu…” Lang vương cười rất chắc chắn: “Riêng cái khoản nợ tình này thì Ly Thanh không thể tha cho hắn đâu. Mà cho dù có tha thứ được đi nữa, thì tính tình của Ly Thanh ta còn không quá rõ hay sao? Làm sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra những lời như thế được chứ? Hừ, để xem sau này hắn còn dám đắc ý không!”
Chớp mắt mà ba ngày đã qua, Mặc Khiếu và Kình Uy đã tới phủ Hồ vương từ sáng sớm.
“Ôi, sớm như vậy đã đến rồi?” Quản Nhi vẫn ôm bình kẹo nằm trên ghế nhai nhóp nhép.
“Sao rồi?” Mặc Khiếu lướt nhìn qua chỗ Ly Thanh và Lan Uyên rồi hỏi Quản Nhi.
Thảy một viên kẹo vào miệng, Quản Nhi cười tươi rói: “Còn đang giận, đến gần còn không cho ông đến gần nữa là.”
“A…” Hai người kia lập tức nhìn nhau cười.
Rồi không hẹn mà cùng vẽ ra trong đầu hình ảnh Lan Uyên giả gái nằm trên giường gào khóc đau đớn. Ha… để xem từ nay về sau hắn còn dám lên mặt hay không!
“Ly Thanh…” Nhị thái tử mấy ngày nay không được vào phòng nhìn có vẻ tiều tụy, trong đôi mắt lam sẫm lộ vẻ u buồn.
Ly Thanh ngẩng đầu, đôi mắt vàng rực dõi thẳng sang. Ngay lúc ấy, mấy người xung quanh cũng bất giác mà nín thở chờ đợi theo.
“Ta yêu ngươi.”
“Ta cũng yêu ngươi.” Khóe miệng vẽ thành một đường cong rực rỡ, màu vàng rực trong mắt dịu lại, phản chiếu chút ánh lam nhàn nhạt. Tóc bạc áo trắng, dung nhan băng tuyết, quả thực tuyệt tác vô song.
“Hả…!!!” Cặp mắt của mọi người quanh đó đồng loạt rớt hết xuống đất.
Tay Mặc Khiếu vô thức siết chặt lại, làm đứa bé ôm trong lòng bị đau, “Oa oa” khóc váng lên. Nhà Mặc Khiếu vừa cất tiếng khóc, nhà Kình Uy cũng lập tức phụ họa khóc theo. Giữa tiếng khóc ngằn ngặt, hai vị Thú vương sắc mặt trắng bệch, tròng mắt trợn to, hoàn toàn không chú ý nước tiểu của con đã dây khắp mình.
“Thế nào?” Lan Uyên mở rộng quạt, hả hê nhìn hai người: “Đã phục hay chưa?”
Thái tử lam mão vàng phe phẩy quạt vàng mang theo người yêu nghênh ngang đi mất, tay áo phiêu phiêu, song song đôi bóng, phong vân đắc ý.
Quản Nhi chăm chú viết vào cuốn sổ ghi chép:
Tiên sinh dạy, đã có nem công thì đừng mong chả phượng.
Lang vương và Hổ vương vừa đi thì Thái tử không có thể thống kia lập tức bị phạt quỳ trước thư phòng của đại vương ngay. Nghe nói vương bắt ông phải quỳ hết đêm nay cơ.
Đáng đời! Ai bảo ông quá ưa sỉ diện!
Tiên sinh còn dạy, người thì phải đi năm mươi bước chớ nên cười người phải đi một trăm bước. Ta thấy ông, người phải đi hai trăm bước còn quay lại cười người đi một trăm, lại càng không tốt. Đáng đời!
Vương dạy, đánh cược là không hay, không nên học theo ông.
Ta không thèm học gì từ ông đâu, hừ!
Cuối cùng, còn có một hàng chữ nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi gần như không nhìn thấy:
Thực ra, vương cũng rất muốn nhìn bộ dạng Lang vương và Hổ vương giả phụ nữ sinh con…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc