Hoàn Khố - Chương 11

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Vĩ Thanh
Các trưởng lão nói, thiếu chủ Ly Lạc rời nhà đã lâu như vậy, sinh hoạt tốt xấu thế nào trước giờ đều do người ngoài truyền về, cho nên cũng nên đến thăm chỗ ngài ấy một lần, nếu ngài ấy có bạc đãi ân nhân thì cũng kịp thời bù đắp cho người ta, đừng để người ngoài chê cười Hồ tộc không biết cư xử.
Kỳ thực, là do tất cả đều biết y vẫn ngầm lo lắng cho đứa em trai này, nên tìm cớ cho y có cơ hội đến thăm nó mà thôi.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ lặng thinh cầm chung trà, Ly Lạc an vị bên cạnh, trên miệng ngậm một mảnh thẻ trúc, xoay lưng về phía y mà chăm chú trông ra cánh cửa hé mở.
Mở nắp chung trà lên nhìn, nước trà sắc xanh lục pha một chút màu vàng nhàn nhạt, lá trà chìm hết dưới đáy chung, hiển nhiên không phải là loại trà thượng hạng có thể so cùng những thứ trà Nhị thái tử từng đưa tới, nhưng chẳng hiểu sao khi cầm lấy chung ủ trong lòng tay lại có cảm giác ấm áp đến thế, cùng một chút thư thái nhẹ nhàng.
Cũng giống như cuộc sống trong ngôi làng bé nhỏ khuất sau núi này vậy. Ly Lạc quả thực hoàn toàn không có vẻ như đang làm trâu làm ngựa cho ai, công việc trong nhà khoán trắng hết cho vị Tô tiên sinh hiền lành kia, đã thế lại còn rất kén cá chọn canh, lúc Ly Thanh ở đây mà đã vậy, thế những khi y không ở thật chẳng biết còn đến mức nào nữa. Tô tiên sinh tính tình lương thiện, vẫn còn đủ kiên nhẫn mà theo Ly Lạc giảng giải khuyên lơn được, mà lúc nào cũng mỉm cười rất ôn hòa. Quản Nhi là đứa bé hai người bọn họ cùng nhận nuôi, cũng là Hồ tộc, đôi mắt nâu rất thông minh, tính tình lém lỉnh hệt như Ly Lạc còn bé.
Mỗi sáng sớm, lúc nào cũng thấy bóng Tô Phàm bận rộn trong nhà bếp, bưng sẵn cả cháo trắng màn thầu thơm nức nghi ngút lên bàn rồi mới quay sang đánh thức Ly Lạc hãy còn chìm trong mộng đẹp. Đứa em trai vô dụng hết ăn lại nằm của y hãy còn ườn người cuộn chặt trong chăn không thèm động đậy, người kia vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ ghé sát tai nó mà khuyên bảo.
“Hắn cũng sắp dậy rồi, tối qua chỉ tại học sinh đọc sách quá khuya, hắn kiên trì thức cùng, cho nên mới…” Thấy y nhìn em trai chằm chằm, Tô Phàm vội vã giải thích. Thực ra là chỉ sợ y lại “thương cho roi cho vọt” Ly Lạc thôi, phải không?
Tô Phàm là thầy đồ dạy đám trẻ trong làng học chữ, cho nên ban ngày chỉ còn hai anh em bọn họ trong nhà với nhau. Y và Ly Lạc thực sự không thân thiết, hai bên chẳng biết nói gì với nhau, hoặc đúng hơn là có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Ly Lạc chịu không nổi không khí nặng nề trong phòng bèn chạy ra ngoài, một lúc sau trở về nét mặt rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều, là cái vẻ mặt khi trong lòng có điều gì đó ngầm vui sướng. Có lần lén theo sau để xem nó đi đâu, hóa ra là đến lớp học, leo lên cành cây ngoài cửa lớp mà lén ngắm nhìn thầy đồ trẻ tuổi đang dạy học bên trong:
“Chuột là chuột to kìa,
Đừng ăn lúa gạo kê mì của ta
Bao năm vất vả nuôi mày
Phần ta cực nhọc mày nào biết cho?
Từ nay thề quyết ra đi
Tìm nơi an lạc lòng thì hân hoan
Nơi an lạc, chốn ủi an
Ấy nơi ta muốn bình an cả đời.”[1]
[1] Trích bài “Thạc thử 3” - Kinh Thi
Giọng thầy ngân nga, giọng trò réo rắt, an nhàn mà đẹp đẽ.
Buổi chiều ngồi trong phòng có thể nghe thấy tiếng hai người bọn họ thầm thì bên kia, đơn giản là Tô tiên sinh xót xa mấy vết thương y để lại trên người Ly Lạc, còn Ly Lạc thì ra sức oán hận y độc ác.
“Ngài ấy cũng chỉ muốn tốt cho người thôi mà, sau này đừng chọc giận anh trai người tức giận nữa là được chứ gì.”
“Hứ, ông mà không đánh được là không thấy vui mà!”
“Đừng nói bậy… Có còn đau không?”
Trong bóng đêm, tiếng trò chuyện rì rầm cũng mang theo chút gì đó như nỉ non quyến luyến, nghe không rõ từng lời từng chữ, nhưng cũng có thể thấy em trai y thực sự đang sống rất tốt.
Nắp trà nhẹ nhàng gõ lên cạnh chén, mặt nước trà trong chén cũng theo đó mà rung động lan dài.
“Ê, trời mưa rồi kìa.” Ly Lạc đột nhiên bước ra.
Chợt nhớ khi cả hai còn nhỏ khi Ly Lạc còn chưa biến được thành hình người, từng dùng pháp thuật giúp nó biến hình, đứa bé con nho nhỏ chập chững bước tới lăn vào lòng gọi “Ca ca” thật ngọt ngào, bàn tay bàn chân nhỏ xíu mũm mĩm, khuôn mặt hồng hào xinh xắn ghé tới hôn anh trai một cái, trên má dây lại đầy nước miếng. Sau đó, nó lớn lên, phụ vương mang theo mẫu hậu đi vân du, y lên kế vị, kể từ đó dường như chẳng bao giờ nghe nó gọi mình một tiếng “ca ca” nào nữa.
“À...” Ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa, mới vừa rồi sắc trời còn sáng sủa lúc này đã đổ mưa như trút nước, tiết trời này là như thế, mưa liên tục, rồi chỉ chốc chốc đã ngừng.
“Chỉ ‘À’ một tiếng thế thôi đấy à?” Ly Lạc quay lại trợn mắt nhìn.
Ly Thanh không đáp, chỉ nhướn mắt nhìn lại Ly Lạc.
“Xem cái thứ ngoài cửa kia kìa.” Ly Lạc đứng trước cửa bĩu môi: “Ngươi vừa bước vào phòng một bước là hắn cũng dừng lại trước cửa ngay. Đã mấy ngày nay rồi, ngươi thực sự không phát hiện ra hay là làm bộ ngó lơ?”
Trước cửa có một hàng cây sam thật to, trên cành cây đậu lại một con chim không biết là loài gì, vuốt vàng lông xanh biếc, đứng im lìm trong mưa không hề nhúc nhích, mặc kệ mưa ướt hết cả người cũng không thấy nó vỗ cánh hay bay đi. Người phàm chỉ nhìn thấy nó là một con chim bình thường, nhưng Ly Thanh và Ly Lạc đều nhìn rõ – nó do một kẻ nào đó biến thành.
“…” Ly Thanh không nói lời nào, nắp chén trà vẫn tiếp tục gõ nhè nhẹ lanh canh bên thành chén.
“Rồi rồi, ngươi muốn hắn đứng đó thì cứ để hắn đứng đi, dù sao cũng không liên quan gì đến ta.” Ly Lạc chịu không nổi sự lạnh lùng của y, liền quay mặt đi như không muốn nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Ly Thanh vậy: “Lúc nào cũng làm vẻ mặt như vậy, ngươi mau mau đi về đi cho ta nhờ! Ngươi thích để hắn nhìn thấy cái bản mặt đó là chuyện của ngươi, nhưng ta không muốn nhìn nữa. Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo, cung phụng không nổi ông cố nội ăn không ngồi rồi như ngươi.”
“Ngươi mà cũng biết quý củi gạo rồi đấy?” Ly Thanh ngạc nhiên: “Cho ngươi xuống núi lần này quả không uổng.”
“Hứ! Không cần ngươi xen vào” Hừ mũi một cái, Ly Lạc tỏ vẻ không hề cảm kích lời khen ngợi của anh trai: “Nếu ngày đó không phải có Tô Phàm xuất hiện, ngươi còn chẳng định đá ta sang cho hắn sai bảo nữa đi! Đừng coi thường ta không biết gì, Kim Cương Tráo là của ai ta cũng biết chứ bộ!”
“Bây giờ chẳng phải ngươi đang sống rất tốt đó sao?” Ly Thanh ngẩn ra, vụng về thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Ly Lạc cũng không níu kéo, chỉ xoay người lại nhìn Ly Thanh rất nghiêm túc: “Tốt lắm. Cho nên ta sẽ không quay về nữa đâu. Nếu đời này của người ấy… nếu đời này kết thúc, ta sẽ chờ người ấy chuyển thế, sau đó sẽ đi tìm. Cho dù người ấy có quên hết, cho dù người ấy biến thành cái gì đi nữa, ta cũng vẫn cần người ấy, đời đời kiếp kiếp đều muốn có người ấy bên cạnh. Cho nên ngươi tự lo chuyện mình cho tốt là được rồi, còn chuyện của ta không cần Hồ vương ngươi nhọc lòng quan tâm!”
Nhìn Ly Lạc trước mặt mình, mới phát hiện đứa bé nhỏ xíu ê a năm xưa nay đã thực sự trưởng thành rồi, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút gì như là hoảng hốt.
“Nhìn ngươi lúc này thực ra đại gia đây cũng không muốn nói đâu, nhưng đừng cho rằng ta không nhìn ra mớ bòng bong của các ngươi, chuyện dễ dàng như thế, vậy mà các ngươi rối rắm cả ba trăm năm vẫn không gỡ ra nổi là sao! Hắn có cái tội lăng nhăng chứ gì? Ngươi còn không biết chạy tới túm áo hắn mắng ‘Ê’, Lan Uyên, sau này theo ta đây rồi tuyệt đối không được trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Nếu để ta nghe được tin đồn gì sẽ lập tức dùng Khổn Tiên Sách trói nghiến ngươi lại treo trước cửa Nam Thiên Môn ba ngày ba đêm không cho ăn cơm!”
Thấy chưa, dễ ợt ấy mà. Chỉ cần bị trói một lần ta dám cam đoan lần sau hắn không dám nữa đâu. Cái bộ dáng đắc ý của ngươi lúc đánh đại gia đây biến mất đâu rồi?” Ly Lạc thấy Ly Thanh ngơ ngác nhìn mình, trong lòng không khỏi đắc ý, miệng mồm cũng càng lúc càng vung vít: “Ta và ngươi chẳng biết có thật là anh em ruột không nữa! Xì, quả nhiên là khác xa một trời một vực mà…”
Trước mắt chợt lóe lên mấy tia hàn quang, Ly Lạc trong lòng thầm gào to hỏng bét, định quay lưng bỏ chạy nhưng đã muộn, một luồng lực đã xông tới trói vật hắn “Phịch” một cái quỳ rạp xuống đất, cả người bị Khổn Tiên Sách trói cứng ngắc như một đòn bánh tét: “Ê ê, bí truyền bảo mật của gia tộc ta là để cho ngươi dùng vào việc này sao hả!”
“Thì đã sao nào?” Nhấp một ngụm trà, thoải mái dựa vào tấm đệm mềm kê sau lưng, Ly Thanh nhấc một chân đường hoàng đặt lên phản, đôi mắt vàng rực nửa khép nửa mở lim dim xuống: “Từ bao giờ mà chuyện của ta lại đến phiên ngươi chõ miệng vào thế? Hửm?”
Rồi chính bản thân cũng lập tức bị âm cuối của mình khiến cho thảng thốt, từ lúc nào lại học phải cái giọng điệu này rồi?[2]
[2] Cái kiểu “hửm” ở cuối câu này thường được Lan Uyên sử dụng
Ly Lạc thử giãy dụa, nhưng càng giãy lại càng bị những sợi dây thừng vô hình siết chặt hơn, riết vào *** đau đớn khó tả, hắn chịu không được gào khóc “oa oa”.
Ngoài trời đã tạnh mưa, cánh chim đậu trên cành cây vẫn im lìm như pho tượng không nhúc nhích mảy may.
Ly Thanh dùng một ấn kết phong kín cái miệng của Ly Lạc lại, trong phòng liền yên lặng hẳn đi. Y đưa tay nhấc chén trà trầm ngâm nhìn dải cầu vồng bảy màu rực rỡ bên góc trời.
Thực sự chỉ đơn giản thế thôi ư? Trói một người lại thì có ích gì chứ?
Mấy ngày sau đó lúc nào cũng băn khoăn những lời Ly Lạc đã nói, cánh chim trên cành cây đã biến mất tự lúc nào cũng không phát hiện ra, cho đến khi được chính Ly Lạc nhắc nhở:
“Ê, làm sao vậy? Sao cái thứ ngoài cửa lại bay mất rồi?”
Hoàn hồn lại nhìn ra cành cây trước nhà, chỉ còn một khoảng trống, bóng dáng ai đã biến mất tăm.
“Ta đã bảo mà, với cái tính người gặp người ghét của ngươi mà hắn còn có thể chịu đựng đến giờ này cũng là kỳ tích rồi, giờ thì tốt chưa, người ta đi mất rồi. Ngươi cũng nhanh nhanh đi luôn đi chứ!” Ly Lạc ngoài mặt thì ra vẻ muốn đuổi khách, nhưng trong mắt vẫn không giấu được chút lo âu.
Ly Thanh vẫn lặng lẽ, chỉ có bàn tay cầm chén trà âm thầm siết chặt lại. “Ngươi thực sự không về nữa à?”
“Ta về làm gì? Ta đi rồi mọt sách nhà ta biết phải làm thế nào? Người gì mà ngốc quá thể, không bị người ta lừa đem bán mới lạ.” Ly Lạc vùi người vào ghế, nói nửa thật nửa đùa.
“Được.” Ly Thanh gật đầu, thần sắc cũng trở nên mơ màng hơn: “Bình bình lặng lặng bên nhau cũng đã đủ cho người khác phải ước ao.”
Đêm hôm ấy, chờ cho Ly Lạc và Tô Phàm đều đã ngủ, liền lặng lẽ rời khỏi gian nhà mà lên núi. Phủ Hồ vương cách đó không xa, ngôi biệt thự nho nhỏ trước giờ chỉ mới ngắm vài lần từ xa nay theo từng bước chân chậm rãi mà hiện ra trước mắt.
Đẩy cửa bước vào, có người áo lam quạt giấy lặng lẽ ngồi chờ trước cửa sổ.
“Ngươi đã đến rồi.”
“Phải, ta tới rồi.”
Từ từ bước đến trước mặt hắn, dưới ánh trăng, đôi mắt lam sẫm của người ấy sáng rực như sao trời.
“Thứ ngươi cần đặt ở trên bàn.” Lan Uyên đưa mắt ra hiệu cho y nhìn về phía một cái hộp nho nhỏ đặt trên bàn.
Nhưng Ly Thanh không động đậy, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Lan Uyên.
“Hồ vương còn cần tại hạ cống hiến gì nữa không?” Lan Uyên cũng ngẩng đầu nhìn Ly Thanh, khóe môi hơi nhếch, đến cả mắt môi cũng dịu lại ôn hòa.
Ly Thanh chỉ hơi lùi lại một bước, rồi bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp chộp tới vạt áo Lan Uyên. Lan Uyên biến sắc, vội vàng phi thân tránh ra xa, giữa căn phòng chật hẹp, tầng tầng y phục tung bay, ánh nến cũng bị gió thổi chập chờn chớp tắt, giữa lúc ngươi tiến ta lui, Lan Uyên lùi về phía sau vô ý làm nghiêng tấm bình phong che gian nhà trong. Tấm bình phong bằng gỗ ầm ầm đổ sụp, phơi bày toàn bộ những gì che giấu bên trong căn phòng riêng.
Lan Uyên khựng người trong phút chốc, lập tức bị Ly Thanh sấn tới. Một vật gì đó gạt mở vạt áo xanh ngọc, để lộ phần *** trần.
Trong tay y là một cây trâm cài tóc bằng ngà, ngày nào giữa phố xá, có người từng hí hước cười vui: “Nương tử nhà ta tính tình giản dị, không thích những thứ này… Ta cũng muốn mua một đóa hoa tặng người, nhưng sợ người mất hứng, sẽ không cho ta đến gần nữa.” Khi ấy làm mặt lạnh quay đi không thèm nhìn tới hắn, nhưng thực ra, vẫn cứ giữ kỹ bên người. Mới vừa rồi lại lấy ra nắm chặt trong tay, chất ngà mát dịu khiến lòng bất giác cảm thấy an tâm.
Trâm cài tóc dừng lại trước khuôn ***, chỉ cần tiến thêm một chút sẽ chạm phải chữ “Tội” to bằng bàn tay kia. Màu chữ đỏ thẫm, phản chiếu dưới ánh trăng càng thêm gai mắt. Tương truyền khi bị hình phạt thích chữ, tất cả máu chảy ra sẽ bị ngân châm ngưng kết lại thành một loại thuốc nhuộm tự nhiên, cọ rửa không được, đời đời kiếp kiếp sẽ phải gánh theo tội nghiệt mà sống.
Đầu trâm run bắn lên, vì nhìn kỹ vào vết thương có thể nhận ra từng nét từng đường đều được cấu thành từ vô vàn dấu kim nhỏ xíu, một chữ “Tội” tuy không nhiều nét lắm, nhưng cứ từng châm từng châm xuyên thấu qua cơ thể mà chậm rãi khắc thành, chắc chắn đau đớn không tưởng tượng nổi.
“Ngươi còn nhìn nữa là ta không nhịn được đâu đó nhé.” Giọng nói như bỡn cợt bông đùa của Lan Uyên lại vang lên bên tai, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến cây trâm ngà: “Hóa ra ngươi vẫn còn giữ.”
Ly Thanh vẫn một mực làm ngơ, đầu ngón tay run run lẩy bẩy sẽ chạm lên vết thương trên *** hắn. Đôi mắt vàng rực mờ nước bỗng ngước lên, nét mặt nửa như đau đớn nửa như giằng xé.
Lan Uyên đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy y: “Ngoại trừ lúc nhận hình phạt, bao nhiêu năm nay ngươi là người đầu tiên nhìn thấy đấy. Làm sao bây giờ? Có cái thứ đáng sợ này trên người, sau này ai còn nguyện ý theo ta?”
Muốn hỏi hắn vì cái gì, nhưng ánh mắt trượt qua vai Lan Uyên ghé xuống chiếc đèn hoa đăng đặt trên đầu giường trong phòng ngủ, đã lập tức bừng tỉnh. Kinh ngạc đẩy Lan Uyên ra bước đến cầm lên tay mà cẩn thận ngắm nghía, vẫn là chiếc đèn hình hoa sen đang nở, ở giữa thắp một cây nến nhỏ, trong lòng đèn viết rõ rành hai chữ: Lan Uyên.
Lúc đầu là ai phóng đãng phong lưu vang danh thiên hạ? Lúc đầu là ai cười híp đôi mắt xanh lam mà vô tình buông một câu hứng thú nhất thời?
Nhưng sau đó thì sao? Mà lúc này thì sao?
Rốt cuộc thế nào là chân tình thế nào là giả dối?
Vì sao người ngoài ai cũng bảo chuyện thực ra rất đơn giản, mà chính bản thân y lại cứ thấy như bị bủa vây giữa dày đặc sương mù, trước sau vẫn không biết phải làm sao?
“Ly Thanh, Ly Thanh… Ngươi cũng đã thực lòng mà, phải không…?” Lan Uyên ôm chầm lấy y từ sau lưng, ghé sát bên tai mà vội vã truy hỏi: “Lúc đầu là do ta sai, là ta thờ ơ hời hợt, là ta chẳng biết quý trọng… Ly Thanh…”
Thẫn thờ nghe hắn nói hắn thực lòng, nghe hắn cầu xin hãy tin tưởng, nhưng bản thân thì không thốt nổi một lời.
“Ly Thanh, tin ta lần này có được không…? Ta thực sự… thực sự yêu ngươi… Ly Thanh… tin ta thêm một lần nữa có được không…?”
Quay người lại đối diện với hắn, một cơn gió thốc vào, đan hai mái tóc dài một bạch kim một đen thẫm hòa làm một với nhau.
“Ta đã nghe nói, Hồ vương phủ sắp có chuyện vui… Ta cũng thấy, trên cửa Hồ vương phủ đã kết lụa đỏ khắp nơi… Kình Uy lập hậu, Mặc Khiếu đã có con, ngay cả Minh Dận cũng đã thành thân rồi… ta biết ngươi là vương, ngươi phải có con nối dõi… Nhưng mà… nhưng mà… ta không muốn! Ta mong ngươi được sống một cuộc sống thật hạnh phúc, ngươi không quan tâm đến ta không sao, ngươi không tin ta cũng được, nhưng ta không muốn ngươi cưới vợ… Ta không thể…” Nét bi thương trong đôi mắt lam sẫm tràn ra đầy ẩn ức, con người trước kia lúc nào cũng thong dong ôn nhã nay lại kích động đến mức cả giọng nói cũng run lên: “Ta biết ngươi cần Hỏa ngọc lưu ly, cho nên ta đã sớm chuẩn bị đây cho ngươi. Ta biết ta không nên làm thế, nhưng mà… Ta thà để ngươi oán ta hận ta, còn hơn mở mắt nhìn ngươi đi cưới vợ… Ly Thanh, Ly Thanh, nhận lời ta, nhận lời ta đừng kết hôn có được không? Có được không?”
Nhẹ nhàng đặt lại hoa đăng lên bàn, rồi quay lại nhìn con người đã gút mắc dây dưa với mình suốt mấy trăm năm không dứt. Thái tử kiêu ngạo, tình nhân dịu dàng, kẻ phong lưu bạc tình, đã từng tươi cười cũng từng thương tổn, đã từng phụ bạc lại từng ăn năn, tính toán nhau đến tan nát cả cõi lòng, vậy mà rốt cuộc lại chẳng nhận ra – hai chữ tình ái chẳng qua chỉ là hỏi một câu yêu hay không yêu, thích hay không thích.
“Được.” Trịnh trọng gật đầu nhận lời hắn.
Âm cuối còn chưa thoát hết khỏi môi, đã bị hắn ghé sát lại phong kín, dường như sợ nghe thấy từ môi y một lời nào khác…
*****
Lụa đỏ treo cao, đàn sáo vang lừng, rèm che bằng vải sa nhạt màu thường ngày bị thay thế bởi sắc đỏ rực vui mừng, đồ đạc cổ xưa trong phòng đều được chà lau đến đỏ au nhẵn bóng. Đám gia nhân mặc áo xanh rộn rịp qua lại, trước cửa kiệu xe nô nức, khách khứa tấp nập chen nhau qua cánh cổng mở rộng. Giữa gian sảnh dán chữ song hỉ đỏ thẫm, đoàn khách đông nghịt khiến đại sảnh thường ngày rộng mênh ௱ôЛƓ nay cũng như chặt hẹp hẳn. Phủ Hồ vương bốn mùa thinh lặng đến hôm nay tràn ngập không khí vui mừng.
Ngoài cửa vang lên tiếng kèn hoan hỉ cao ✓út, một cỗ kiệu đỏ thắm đã lắc lư tiến vào. Bà mối trên Pu'i tóc gài một đóa mẫu đơn đỏ rực tay đỡ tân nương chậm rãi bước qua cửa. Tiếng hò reo lập tức dậy trời, người người xô đẩy tranh chen nhau tới trước, khom khom người như muốn chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế khuynh thành che giấu dưới tấm voan hồng.
“Đừng chen đừng chen, coi chừng làm bị thương cô dâu mới!” Bà mối phất phất quạt hương bồ trong tay gạt đám người xung quanh ra, dẫn tân nương vào hành lễ ở đại sảnh nơi Hồ vương và các trưởng lão đang ngồi chờ sẵn.
“Tốt, tốt…” Các trưởng lão ngồi hai bên, vuốt vuốt những chòm râu bạc trắng mà hỉ hả khen ngợi.
“Làm lễ…” Tên gia nhân cả tiếng truyền lệnh.
Hồ vương bước xuống đưa tay tân nương đứng dậy, khuôn mặt khiêm trang thường nhật cũng thoáng vẻ vui mừng.
Ngay lúc này, đột ngột ngoài cửa lại vang lên tiếng nhạc mừng náo nức, kèn vang sáo dậy, trống phách rộn ràng, một đoàn người đưa dâu khác mặc áo khoác đỏ hân hoan tiến vào.
“Đây là…?”
“Sao lại cưới một lần đến hai người thế này?”
“Vậy người nào lớn người nào nhỏ chứ?”
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, tiếng xì xào lao nhao như ong vỡ tổ.
Các trưởng lão đều đứng bật dậy nghển cổ nhìn ra ngoài. Chỉ có riêng Hồ vương vẫn bình thản đứng đó, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, trong đôi mắt vàng ẩn ẩn những tia sáng khó hiểu.
Dàn nhạc dừng lại trước đại sảnh, một người toàn thân mặc y phục cát tường đỏ thẫm tay ôm một ngọn đèn hoa đăng hình hoa sen nở rộ màu hồng rực từng bước một thong dong tiến tới.
“Ly Thanh, ngươi gạt ta.” Thần sắc Lan Uyên vẫn bình tĩnh, thậm chí còn có thể thoáng thấy một nét cười nhẹ trên môi, “Ngươi đã nhận lời ta sẽ không kết hôn.”
Giọng nói thản nhiên như không gợn chút tâm tình, chỉ nhàn nhạt như đang kể chuyện, nhưng kì lạ làm sao lại khiến người xung quanh lạnh cả người.
Đám người đứng trong đại sảnh đều kinh ngạc đến lặng cả người, tứ bề im phăng phắc, không ai dám gây ra một chút tiếng động nhỏ nào.
Hắn đưa hao đăng ra trước cho người kia nhìn, trong lòng đèn viết hai chữ rõ rành: Ly Thanh.
“Năm xưa là ta phụ tình ngươi, hôm nay ta dùng chân tình của mình đem đến đổi lại, có được không? Chờ đến mùa thả hoa đăng, chúng ta lại cùng đến nhân gian một lần, cùng thả đèn một lần, có được không?”
Rồi nhẹ tay rút chiếc trâm ngà đang cài trên tóc Ly Thanh xuống, khiến mái tóc bạch kim bung dài thả xuống tận thắt lưng. Ngón tay chắp lại hóa thành kiếm khí cắt lấy vài lọn sáng bạc bện vào mái tóc đen thẫm của mình, lại cắt lấy vài lọn tóc của chính mình bện vào mái tóc đối phương. Trong đôi mắt xanh sẫm dạt dào thâm tình quyến luyến: “Nếu ngươi cứ nhất định phải thành thân, được, ta cũng chiều theo ngươi, thành thân với ta đi.”
Những ngón tay lùa vài mái tóc người kia, giữa sắc ánh bạc trong trẻo thấp thoáng những đường tóc màu đen sẫm: “Lan Uyên nguyện ý cùng Ly Thanh se tơ kết tóc, không xa không rời, một đời không đổi. Nếu vi phạm thề ước, cam nguyện rơi vào đài Luân Hồi, đời đời kiếp kiếp làm súc sinh…!”
“Ly Thanh, ngươi đồng ý tin tưởng ta chứ…?” Rồi không đợi y đáp lời, đã nhẹ nhàng kề sát tới…
“Khụ khụ…” Trưởng lão Hỏa Hồ ho khan một tiếng, hơi nghiêng người tới nhắc nhở: “Vương, giờ lành sắp qua rồi.”
“A…ừ.” Đôi môi chỉ còn thiếu một chút là chạm vào nhau, lại bị Ly Thanh dễ dàng xoay người tránh xa, quay lại nhìn tân nương bị bỏ mặc nãy giờ mà nói: “Bắt đầu đi.”
“Ly Thanh!” Lan uyên hoảng hốt quay người ôm chặt lấy y: “Tin ta đi mà!”
Giữa khi hai người còn đang giằng co thì tân nương cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng phắt dậy kéo tuột tấm voan đỏ che mặt, đôi mắt màu vàng đỏ long lên giận dữ, gầm lên với cả hai người: “Muốn nhận lễ thì ngoan ngoãn lên kia ngồi mau để bản cô nương dập đầu cho các ngươi, còn nếu không muốn nhận thì để bản cô nương lập tức lên kiệu đi ngay, hôn phu nhà ta còn đang chờ ta bên kia kìa! Khó khăn lắm ta mới chịu lên kiệu hoa, đừng có cố ý không cho ta xuất giá. Nếu các ngươi làm lỡ hôn nhân đại sự của bản cô nương, thì mặc kệ các ngươi là Hồ vương hay là Nhị thái tử, bản cô nương nhất định theo phá các ngươi cả đời!”
“Hôn phu nhà cô? Đang chờ?” Chỉ nghe lọt được vài chữ quan trọng nhất, Lan Uyên lập tức mở to hai mắt nhìn sang Ly Thanh.
“Người của Thiên đình thường mặc áo trắng đón dâu hay sao?” Ly Thanh nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt vàng trong trẻo lấp lánh như ngọc, trên môi ẩn hiện một nét cười giảo hoạt: “Hồng Nghê hôm nay gả sang Sư tộc, theo lệ cũ phải đến đây chào bái biệt.”
“Phụt… A ha ha ha…!!!” Lang vương Hổ vương nãy giờ vẫn phải cố nén cười đứng bên cạnh xem trò vui cuối cùng nhịn không được mà phá lên cười to: “Đáng giá! Chuyến đi này thật là đáng giá mà! Ha ha ha ha…”
“Làm lễ…” Giờ lành không đợi người, tên gia nhân cao giọng hô to.
Tân nương phủ lại khan voan đỏ, duyên dáng bái chào từ biệt Hồ vương cùng các vị trưởng lão.
“Khởi kiệu…” Lại một tiếng truyền lệnh, tân nương đứng dậy được bà mối đỡ lên kiệu hoa. Mọi người cũng tuôn ra cổng đi theo kiệu, cùng sang bên chỗ Sư tộc uống chén R*ợ*u mừng.
Giữa lúc người đông chen lấn, có kẻ vội vàng kéo sát người nãy giờ vẫn ôm chặt trong lòng vào lại gian nhà trong.
“Tóc cũng đã kết thề cũng đã nguyện, chúng ta cũng nên động phòng thôi chứ nhỉ, Hồ vương của ta?” Quạt giấy “xoạch” một tiếng mở rộng, Lan Uyên áo đỏ mão vàng, cười tươi đến xuân phong đắc ý.
“Ngươi…” Ly Thanh bất đắc dĩ đỏ ửng cả mặt mày, nhưng vẫn nương theo hắn ngã xuống giường.
Ngày tốt ý lành, cả căn phòng tiết xuân tràn ngập, sau lớp màn sa xanh biếc, hai thân thể nồng nhiệt quấn lấy nhau.
Một tay giật vạt áo trước *** người kia ra mà âu yếm vuốt ve, tay còn lại âm thầm trượt xuống theo đường hông mảnh khảnh, môi đặt chi chít những dấu hôn lên đôi môi kia đã sớm sưng mọng đỏ hồng: “Ly Thanh, Ly Thanh… Ta muốn ngươi… Ngươi có muốn ta không? Hửm?”
“Ư… ưm…” Ly Thanh bị ve vuốt của hắn khiến cho lửa tình thăng cao, hé miệng ra chỉ có thể buông ra những *** rỉ trầm thấp, lại lập tức cắn chặt môi không để người kia nghe thấy, khiến đôi mắt vàng rực vì thế càng thêm ngập nước mơ màng.
Lan Uyên cũng không nản lòng, cúi đầu dung đầu lưỡi tách khóe môi người kia ra, nuốt hết tất cả *** của y vào lòng. Bàn tay lần đến đùa bỡn điểm đỏ rực trên *** y, cơ thể dưới thân lại càng run rẩy kịch liệt hơn.
Nụ hôn chấm dứt, còn vương lại bên khóe môi một đường tơ bạc mong manh. Nhưng bàn tay dao động dưới hạ thân y vẫn không ngừng nghỉ, xoa ép như muốn buộc y phải nói ra thực lòng: “Có muốn ta hay không? Hửm? Muốn hay là không nào? Muốn, hay không muốn? Ly Thanh, trả lời ta đi..”
Thấy y lại định cắn chặt môi lại, liền nhanh chóng dùng miệng mình khóa lấy, thân thể càng ép sát, đến nỗi hai bên đều có thể cảm nhận rõ ràng khao khát của đối phương.
“Ưm… muốn… ha…..a” Tiếng thở dồn dập gián đoạn, y yếu ớt thốt lên, lần đầu tiên trước mặt hắn thẳng thắn thừa nhận.
Cõi lòng Lan Uyên lúc này quả thực không thể dùng bất kỳ lời lẽ nào để miêu tả niềm hạnh phúc vui sướng vô bờ, đang định dấn đến bước tiếp theo, chợt nghe xa xa ai đó đang tiến lại.
“Mọi người đi đâu cả rồi? Chữ ‘Hỉ’ bên ngoài là sao thế? Đại ca của ta cưới chị dâu hồi nào sao không ai cho ta hay?”
Động tác thoáng chốc cứng đờ, hai người trong phòng sợ hãi nhìn nhau, không dám rục rịch dù chỉ một ly.
“Ly Lạc thiếu chủ về rồi! Mau! Mau! Ly lạc thiếu chủ đã trở về đây này! Đại vương đi đâu mất rồi? Vừa rồi còn nghe tiếng trong phòng kia mà…” Là tiếng của Nguyên Bảo hay Đồng Tiễn? Tiếng ồn ào vui vẻ râm ran trước cửa phòng.
Sau đó ngoài cửa hiện ra một bóng người: “Ê! Ban ngày ban mặt rúc vào phòng làm gì thế, ta mang cậu ta về chơi đây này, chúng ta vào nha!”
Vừa dứt lời đã lập tức đẩy cửa.
“Đừng…!” Hai người kinh hoàng đồng thanh la lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Tĩnh lặng trong tích tắc, hai đôi mắt to một đôi mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau.
“Hai người cứ tiếp tục.” Ly Lạc nhanh như chớp đóng cửa bỏ chạy, nhưng cho dù phản ứng có nhanh vẫn không nhanh bằng Khổn Tiên Sách, cửa vừa đóng lại thì hắn cũng đã bị trói cứng ngắc, ngã đập mặt xuống trước thềm.
“Xuống dưới!” Trong phòng nghe “Rầm…” một tiếng thật thê lương, là ai vừa bị đá xuống giường?
Một lát sau, Ly Thanh tóc bạc mắt vàng y phục chỉnh tề ra chắp tay chào vị thư sinh vẫn đang tròn mắt kinh ngạc đứng ngoài: “Tô tiên sinh có khỏe không?”
Ngẩng đầu nhìn lên, một đôi mắt vàng rực chói mắt.
Tô Phàm đã hoàn hồn, nhìn thấy bên cạnh Hồ vương có một người quạt giấy khẽ lay động, dung mạo phong thần như ngọc: “Xin chào Tô tiên sinh. Tại hạ Lan Uyên, hôm nay mới vừa vào cửa…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc