Hoàn Khố - Chương 10

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Nghe nói vị thiên sư họ Trương đang luyện đan thì ngủ gục, lúc tỉnh dậy lửa đã sắp thiêu rụi cả nửa gian nhà; lại nghe nói Hao Thiên Khuyển vừa cắn Hà tiên cô, Bát tiên suốt ngày chạy theo Nhị Lang Thần đòi thuyết pháp; Thử vương rốt cuộc cũng sống qua thiên kiếp, nhưng tiếc là bị thương quá nặng, sau trăm năm cũng không mong hồi phục lại được, cho nên các trưởng lão trong Thử tộc đang thương lượng chọn một vị vương khác để giữ thể diện cho tộc mình, không bao lâu sau nhất định sẽ phát thiệp khắp nơi mời mọi người đến dự đại lễ phong vương; vợ chồng son nhà Hổ vương lại giận dỗi, Hổ hậu vốn hiền lành khóc nức nở quay về nhà mẹ đẻ, lúc này Hổ vương Kình Uy còn đang quỳ trước cửa nhà mẹ vợ, xung quanh là một đám người vây kín chờ xem náo nhiệt, đủ mặt anh hào, Sư vương Thố vương Báo vương và trưởng lão các tộc cũng xen lẫn trong đám người ồn ào mà thích thú theo dõi…
Nhìn Ngân Lượng khoa tay múa chân kể lể, cười tươi như nở hội, Lan Uyên bèn gấp quạt lại đánh nhẹ lên đầu nó một cái: “Mặc Khiếu gọi ngươi là mật thám thật chẳng ngoa chút nào, chỉ cho ngươi một chiếc lông gà mà ngươi thổi lên thành đến năm con gà mái. Dẫn theo ngươi xuống đây chẳng lẽ là để cho ngươi suốt ngày chạy đông chạy tây xem xiếc khỉ sao? Mà nếu thích xem đến thế, hay là để ta đưa ngươi sang hầu hạ Đấu Chiến Thắng Phật[1] nhé!”
[1] Pháp hiệu của Tôn Ngộ Không sau khi thành phật
Ngân Lượng bưng trán vẻ mặt đầy oan ức: “Chẳng phải chính Thái tử ra lệnh cho tôi phải ra ngoài thám thính hay sao ạ?”
Thấy Lan Uyên lườm mình một cái, nó lùi về phía sau một bước: “Tôi biết Thái tử muốn hỏi gì rồi mà, chẳng phải đang chuẩn bị kể cho ngài nghe đây sao? Vị Đại chủ nhân nhà kia vẫn cứ thế, suốt ngày ru rú trong phủ không ra ngoài, vị tiểu chủ nhân cũng không để xảy ra thêm chuyện gì rắc rối. Tuy nhiên tiểu chủ nhân thì hai ngày trước đã đến Lang vương phủ trên núi.”
“Ừ.” Lan Uyên chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ mà khẽ gật đầu: “Ra ngoài đi. Sau này nhớ hễ bên kia có chuyện gì phải lập tức thong báo cho ta biết đấy, nhân thể sang phủ Lang vương hỏi thăm giúp ta xem vị thiếu chủ kia đến vì việc gì, nếu như vì thiếu thốn thứ gì thì bảo họ sang bên ta mà lấy.”
“Dạ.” Ngân Lượng cúi đầu cáo lui, ngẩng lên thấy Lan Uyên vẫn cứ ngây dại nhìn về phía xa xa, không khỏi thấp giọng lầm bầm: “Thật là, nếu muốn đến thăm thì cứ đến thôi chứ, thử hỏi có ai dám từ chối Nhị thái tử nào? Cần gì phải loanh quanh lòng vòng như vậy?”
Lan Uyên nghe được, liền quay đầu nhìn nó bật cười khẽ: “Ta muốn gặp y là một chuyện, nhưng y thì không muốn gặp ta. Vả lại cho dù có gặp được thì sao? Với ta với y đều chỉ là tự chuốc thêm phiền não.”
Trên môi tuy là một nụ cười, nhưng trước nền sắc trời buổi hoàng hôn tà dương như máu lại thấm đẫm xiết bao ảm đạm.
Nếu như Lan Uyên gọi là ảm đạm, vậy vị Úc Dương Thiên Quân kia thật không biết nên dùng lời gì để miêu tả.
Chuyện Úc Dương Quân tìm đến cũng không ngoài dự liệu của Lan Uyên, nhưng khi Úc Dương Quân đứng trước mặt mình rồi, Lan Uyên quả thực không dám nhận người kia là vị tiểu thúc thanh dật xuất trần, cao ngạo hơn người của mình nữa.
Tóc bạc dây tía, Long ấn áo tím, y phục vẫn bất biến. Nhưng khuôn mặt gầy gò, đôi mắt hẹp dài đầy tơ máu, thoạt nhìn đã biết lâu nay chưa từng nghỉ ngơi, chưa kể đến cả người sực mùi R*ợ*u cùng bước chân lảo đảo vô hồn.
Lan Uyên rốt cuộc cũng lờ mờ cảm nhận được tâm tình của Mặc Khiếu ngày đó giữa cơn mưa trắng xóa: “Tiểu thúc sợ cháu ở trần gian buồn chán nên riêng tìm đến cho cháu một trận cười hay sao?”
Úc Dương Quân làm như điếc trước câu đùa của hắn, chỉ là chậm rãi mở bàn tay đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là một mảnh vải xanh biếc rách tươm: “Y nhảy xuống đài Luân Hồi mất rồi… ta… ta không giữ y lại được, ngay trước mắt ta, y nhảy xuống…”
Trên mặt lộ ra vài phần xót xa, Lan Uyên nhìn Úc Dương Quân đang cẩn thận thu lại mảnh vải tàn giấu vào tay áo: “Vừa hay còn một vò Quỳnh Hoa lộ, tiểu thúc có muốn nếm thử hay không?”
Rồi không đợi kẻ kia trả lời, lập tức sai Ngân Lượng mang ra rồi đích thân rót cho đối phương một chén. Úc Dương Quân kinh ngạc đờ đẫn nhìn chén R*ợ*u: “Ta lật tung khắp cả Thiên Sùng cũng không sao tìm được…”
“Ngài từng ghét thứ R*ợ*u này vì nó quá ngọt…”
“A…” Bất chợt khóe môi Úc Dương Quân khẽ nhếch lên, nét mặt tươi cười, nhưng từ khóe mắt chợt tràn ra một giọt nước trong suốt, khi rơi vào lòng chén dường như có thể nghe thấy một tiếng “tách…” nho nhỏ. Hắn giơ chén uống cạn, giọng nói cũng hóa khàn khàn: “Y chẳng lưu lại cho ta chút gì cả.”
“Nếu tiểu thúc không chê, vậy nửa vò còn lại này coi như cháu kính tiểu thúc vậy, được không?” Cùng chung cảnh ngộ, cùng độ gian nan, Lan Uyên tự mình tiễn người kia ra cửa rồi dúi vò R*ợ*u vào tay hắn: “Nhân gian vẫn là chốn y đau đáu trông về, hôm nay cuối cùng y cũng được toại nguyện, chắc chắn sẽ cảm thấy rất hài lòng.”
“Ta sẽ đi tìm y.” Trong đôi mắt tím lóe lên một ánh kiên định, Úc Dương Quân trầm giọng thốt lên.
“Tiểu thúc…! Tội gì… tội gì phải làm vậy? Văn Thư sẽ không…” Đang lúc kinh ngạc định bảo Văn Thư sẽ không muốn gặp lại ngài đâu,nhưng sợ làm đối phương tổn thương, nên Lan Uyên cũng bất giác mà nghẹn lời: “Cả hai đều bị dằn vặt, tội gì chứ?!”
“Ta mặc kệ!” Gương mặt đang ૮ɦếƭ lặng chợt ngập đầy vẻ điên cuồng, khí thế dâng trào cuồng loạn thổi thốc tầng tầng vải áo, ngay cả giọng nói cũng chợt cao vút, ánh mắt càng sáng rực đến quỷ dị: “Y vốn là của ta, từ ngàn vạn năm trước đã là của ta! Đừng nói y chỉ biến thành một con người phàm trần, cho dù có luân hồi thành một gốc cây ngọn cỏ, cũng phải ở bên cạnh ta! Từ ban đầu cho đến ngày kết thúc, y chỉ có thể là người của ta mà thôi! Lan Uyên, ngươi nghe cho rõ đấy, y có tình nguyện hay không cũng không tới lượt ngươi được nói! Lần sau còn để ta nghe thấy, cho dù có là ngay trước mắt Thượng Đế cũng đừng mong ta niệm tình!”
“Tiểu thúc…” Bị sức mạnh điên cuồng của hắn bức phải lui một bước, Lan Uyên định khuyên bảo thêm một câu, nhưng Úc Dương quân đã nhảy lên đám mây biến mất cũng nhanh như khi đến.
Thở dài than một tiếng “Nghiệt duyên”, hắn lo lắng nghỉ tới Văn Thư, cho dù đã hi sinh tấm thân trường sinh bất lão nhưng vẫn chẳng đổi lại nổi dù chỉ chốc lát an bình.
Thiệp của Thử tộc còn chưa đến thì thiếp cưới của Lang tộc đã do chính tay Lang vương đưa đến mời. Đã sớm nghe Ngân Lượng nói qua, Lang hậu tương lai trong bụng cũng đã có cả thiếu chủ của Lang tộc rồi, Lan Uyên bèn nhịn không được chỉ thẳng vào mặt Mặc Khiếu mà nói: “Đúng là tên Lang vương thủ đoạn độc ác mà, vì ích kỉ bản thân mà ngay cả chín mươi chín trái tim người cũng dám nuốt, để xem yêu giới có tha nổi cho ngươi hay không!”
Mặc Khiếu vội vàng xua tay: “Nhị thái tử đừng nói bậy bạ, người khác thì không sao, chứ nếu để tên Ly Thanh kia nghe thấy thì y sẽ là người đầu tiên đòi hủy nội đan của ta mất!”
“Vậy thiếu chủ nhà ngươi làm thế nào mà có được?” Lan Uyên vẫn biết Lang tộc có bí mật không truyền ra ngoài, nhưng cũng không rõ thực hư thế nào, bèn nhân dịp này cũng muốn hỏi cho ra ngọn ngành một phen.
“Cũng không phải là thứ gì ghê gớm.” Mặc Khiếu cũng không giấu diếm, cứ thế thật thà kể hết: “Tộc của ta có một khối ngọc đen tổ truyền, nghe nói là từ ngày xưa khi Nữ Oa đá vá trời còn sót lại, tập trung tinh huyết của biết bao thế hệ Lang vương, nên qua một thời gian dài bèn sinh ra khả năng khác thường, nếu cho con người đeo viên ngọc đó thì cơ thể họ nhiễm được yêu khí, dần dà hóa thành nửa người nửa yêu. Cho nên mới có thể khiến cho con gái trần gian hoài thai.”
“Trả trách người ta mỗi lần nhắc tới ngươi là đều phải thêm phía trước một chữ ‘sắc’ mà, thật đúng là có đạo lý, con gái nhà người ta hiền ngoan là thế, lại bị ngươi biến ngay thành yêu quái!” Lan Uyên mở rộng quạt, nụ cười càng thêm phóng khoáng.
Mặc Khiếu cũng không giận, lấy từ trong tay áo lấy ra một tấm thiệp cưới đỏ thẫm thếp vàng đưa cho Lan Uyên: “Lần trước Kình Uy thành thân ngươi không đến, chúng ta có thể thông cảm, nhưng lần này đám cưới của ta nếu ngươi còn không tới ta sẽ không tha cho đâu đấy.”
Nụ cười Lan Uyên chợt cứng đờ ra, cúi đầu nhìn tấm thiếp đầy trầm tư: “Y… có đến không?”
Là do thiếu chủ Ly Lạc của Hồ tộc tìm đến Lang vương phủ đối chất, Lang vương lúc này mới có vợ có con, việc này trong cả Thú tộc không đâu không biết. Vì thế về tình về lý đều phải mời Hồ vương Ly Thanh mới phải. Nghĩ đến khả năng sẽ gặp lại, trong lòng lập tức nửa phần H**g phấn nửa phần đắng cay, ta muốn gặp lại ngươi, nhưng ngươi liệu có muốn nhìn thấy ta không? Nếu đã là không muốn, chẳng phải sẽ làm cho cả hai đều khó xử sao, đã vậy thì chẳng thà đừng gặp.
“Bản vương thành hôn, các ngươi đừng hòng đi dự với bộ mặt nhăn nhó thế kia! Vài chén R*ợ*u mừng chẳng lẽ có thể chuốc ૮ɦếƭ các ngươi hay sao?!” Mặc Khiếu thấy vẻ mặt hắn do dự trù trừ, bèn không khỏi tức giận dằn mạnh chén trà xuống bàn, làm nước trà sóng sánh tràn ra bàn cả hơn nửa: “Ngươi cho ta một câu trả lời chắc chắn xem nào, đi hay không đi?”
Lan Uyên ngước lên, vẻ mặt đầy áy náy: “Ta… tại hạ xin ở ngay tại đây chúc Lang vương Lang hậu trăm năm hảo hợp, đầu bạc đến già.”
Rồi không để ý đến sắc mặt âm u của Mặc Khiếu, hắn lập tức cầm chén trà trong tay lên uống cạn: “Nghe nói hầm R*ợ*u nhà Lang vương mới gặp họa, nên có chút R*ợ*u nhạt trên thiên đình mong Lang vương đừng chê…”
“Hừ!” Lang vương tức giận phẩy mạnh tay áo mà bỏ đi.
Chỉ lưu lại một mình Lan Uyên ngây ngẩn thất thần ngắm cây quạt giấy trong tay mình, gặp lại, chi bằng hoài niệm…
Tiệc cưới đương nhiên ngập tràn sắc đỏ vui mừng, khắp tiệc đều rộn rã tiếng cười nói vang lừng. Nhưng trong một góc nhỏ khuất khúc lạnh lẽo, có kẻ tự châm R*ợ*u lại một mình độc ẩm nhìn cảnh hân hoan trước mắt mình bằng đôi mắt lãnh đạm.
Lần trước đến phủ Lang vương dự tiệc cách đây đã mấy trăm năm, cũng náo nhiệt cũng tưng bừng như thế, chỉ có điều giờ không còn nhìn thấy bóng mỹ nữ Xà tộc xinh đẹp năm nào, mà những kẻ phong lưu đã từng ngả nghiêng cười đùa xưa kia nay cũng hơn quá nửa đã thành gia lập thất không còn dám phóng đãng chơi bời; lại càng không còn bóng một người như cười như không, dám đưa đôi mắt lam sẫm đảo sang đây chọc cho mình phải rút kiếm chĩa tới.
Đôi tân nhân đang hành lễ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Cha mẹ hai bên không có mặt, các trưởng lão Lang tộc ngồi trên ghế nhận lễ, có mấy người mừng đến chảy nước mắt; rốt cuộc vị Lang vương phóng túng bất kham cũng đã chịu lập gia đình rồi, sau này chắc chắn sẽ biết toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc của tộc, sẽ không bắt bọn họ phải lụm cụm lê thân già đi lo lắng nhọc nhằn nữa.
Ly Thanh ngồi phía sau lẳng lặng nhìn, lúc đôi tân nhân đi kính R*ợ*u, vị tân nương áo đỏ mũ phượng còn riêng bái chào y một lần nữa, nói là muốn cảm tạ công tử Ly Lạc, không có ngài ấy, đã chẳng thành một đoạn lương duyên.
“Nghe vợ ta bảo nó chăm sóc cho vị thư sinh kia rất tốt. Ngay cả đứa nhóc thường ngày bị ngươi đánh đến mức tơi tả bầm dập cũng còn biết cách chăm sóc cho người khác, thân làm đại ca như ngươi quả thực còn chưa bằng nó đâu đấy.” Mặc Khiếu ghé vào bên tai y nói đầy ẩn ý.
“Ừm.” Ly Thanh chỉ gật nhẹ đầu, cặp mắt cụp xuống chẳng biết đang nghĩ gì.
Mặc Khiếu bất đắc dĩ: “Có đáng không? Cả ngày chẳng chịu nói một tiếng, cái mặt lúc nào cũng khó đăm đăm thế thì ai mà hiểu nổi! Với Ly Lạc đã thế, chẳng lẽ với Lan Uyên cũng là như thế sao?”
Ly Thanh không đáp lại, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa vừa nhen lên, vừa định đưa tay lên ***, lại chạm phải một thứ gì đó cộm cộm, khóe môi liền mím chặt.
“Ngươi quá cảnh giác với người khác, cũng quá nghiêm khắc với bản thân. Chuyện tình cảm càng nghĩ nhiều sẽ chỉ càng cảm thấy mệt mỏi mà thôi, yêu là yêu, không yêu là không yêu, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình có thể nhờ suy nghĩ mà hiểu ra thế nào là yêu thế nào là không sao?” Có người lên tiếng trách đôi tân nhân đến kính R*ợ*u quá chậm, nhưng trước khi vội vàng bỏ đi, Mặc Khiếu còn không quên thuyết giáo cho y vài câu.
Ly Thanh chậm rãi ngồi xuống, nét mặt vẫn như trước không gió không mưa, nhưng thần sắc lại càng thêm mờ ảo.
Bỗng nhiên có kẻ từ ngoài vào thông báo: “Nhị thái tử tới.”
Tiếng nói không lớn, nhưng vào tai nghe tựa như tiếng sấm, tinh thần lãng đãng lập tức tập trung lại, vừa ngước mắt nhìn lên đã chạm phải một đôi mắt đen sẫm thấm lam. Hắn đang hướng về bên này mỉm cười tao nhã, trong tay phe phẩy một cây quạt giấy, mặt quạt trắng tinh đề vài hàng chữ đen thanh mảnh.
“Chẳng phải đã bảo sẽ không đến à? Sao lại đổi ý vậy?” Mặc Khiếu đi tới hỏi.
Lan Uyên không đáp, đôi mắt chăm chú chỉ hướng về bóng hình trắng muốt bên kia.
Cơn đau của pháp ấn chỉ cần cắn răng chịu đựng cũng có thể vượt qua, nhưng nỗi khổ tương tư thấu tận xương nào có ai giải nổi?
Vừa phe phẩy quạt ngồi xuống cùng người khác hàn huyên, đã có người ghé sát tới khen cây quạt trong tay hắn: “Nhị thái tử quả nhiên khác xa vơi đám phàm phu tục tử chúng tôi, nhìn chữ đề trên cây quạt đẹp quá đi mất, chẳng hay là xuất từ tay vị danh gia nào?”
Người ngồi một mình phía đối diện sượng cứng người, Lan Uyên không buồn trả lời, đôi mắt lam sẫm tha thiết trông sang bên kia.
Trong đám người ngồi đó cũng có những kẻ như Kình Uy biết rõ chuyện xưa vừa nghe câu hỏi sống sượng đã tái xám mặt ra sức nháy mắt làm hiệu, nhưng cũng có những kẻ không biết cách quan sát chút nào, thấy Lan Uyên im lặng lại càng ồn ào thúc giục: “Nhị thái tử đừng giấu làm của riêng như thế chứ, chúng tôi thô tục quen rồi, ngài kiếm được ở đâu một cây quạt đẹp như vậy thì chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng mua một cây mang theo phe phẩy để mà... người dùng từ ấy nhỉ... à phải rồi, để mà phong nhã một hồi chứ!”
Đôi mắt vàng rực của Ly Thanh liếc nhìn sang, dừng lại một chút trên mặt quạt lại hướng về phía người cầm quạt. Lan Uyên vừa nhìn lại, cặp mắt đã lặng lẽ rời đi, ánh mắt hắn mải miết ngóng theo nhưng không sao đuổi kịp nữa. Bàn tay phe phẩy quạt dợm ngừng lại, rồi chậm rãi khép quạt vào, những câu thơ trên mặt cũng theo đó từng chút từng chút một bị xếp lại giấu kín: “Đây là món quà hai trăm năm trước có người tặng.”
“À... Xem câu này đi, cái gì mà tương tư với không tương tư, đích thị là người đó có tình với Nhị thái tử nên tặng quạt để biểu lộ tâm tình rồi!” Không biết là tên nào ngu xuẩn mà lại thẳng ruột ngựa đến thế, cao giọng đọc to câu thơ lên khiến cả cử tọa cười vang. Những người hiểu chuyện đều âm thầm suy đoán xem ai đã tặng cây quạt kia, là thiếu niên Tuyết tộc ngày trước, hay là... Thật đáng tiếc, chân tình ch*** cũng chỉ đổi được mấy ngày mặn nồng.
Giữa tiếng cười vui, bầu R*ợ*u trong tay ai đó chợt sơ sẩy đánh rơi lên đất, tiếng sứ vỡ trong vắt khiến mọi người đều ngưng bặt nhìn sang.
“Xin lỗi.” Hồ vương mặc bạch y thản nhiên cúi người xuống nhặt.
Nhưng đã có người gấp gáp vội chạy đến can ngăn: “Đừng nhặt, cẩn thận cắt phải tay!”
Đầu ngón tay vừa chạm nhau, liền lập tức rụt lại nhanh như gió, hai bàn tay chơ vơ xấu hổ giữa thinh không, nhặt cũng không được, mà không nhặt cũng không xong. Hai bên nhìn nhau ngại ngùng, một người thiết tha chăm chú, một người né tránh băn khoăn, đôi ánh mắt gian nan quay đi.
“Không dám nhọc lòng Nhị thái tử đại giá.” Ly Thanh lên tiếng muốn phá vỡ cục diện căng thẳng, chỉ lạnh lùng cảm tạ ý tốt của Lan Uyên, cũng đồng thời vạch rõ sự xa lạ.
Lan Uyên hơi hé môi đứng bên cạnh, trong lòng ngập tràn lời muốn nói mà không sao thoát ra khỏi môi. Những chỗ phải chịu pháp ấn trên các đầu ngón tay bắt đầu phát đau, ***g *** từng cơn nóng lạnh đan xen, phảng phất như có ai cầm ngân châm nhỏ xíu từng dấu từng dấu khắc lên người.
“૮ɦếƭ hết cả rồi hay sao! Còn không mau ra thu dọn?” Tân lang thấy thế, lập tức một bên kéo Lan uyên về lại chỗ ngồi, một bên gọi mấy gia nhân ra giúp hắn giải vây.
Kinh ngạc bần thần bị người kéo về ấn trở lại vào ghế, ai nói gì cũng chẳng còn nghe lọt vào tai bất ký lời nào nữa.
Ca múa lại tưng bừng, ánh mắt xuyên qua rợp trời vũ y nghê thường, chỉ chăm chăm theo dấu một bóng áo trắng duy nhất, tóc bạc mắt vàng, gương mặt tuấn tú vô bi vô hỉ, không kẻ nào dám tiến lên bắt chuyện càng không kẻ nào dám đến gần kính R*ợ*u, trông dường như một khán giả lẻ loi hờ hững thoát ngoài tam giới vậy. Rõ ràng gần chỉ trong gang tấc, vậy mà lạnh lùng ngạo nghễ tựa ánh trăng cao xa xôi vời vợi.
Đêm đã về khuya, không thể làm rộn ngày lành của đôi tân nhân thêm nữa, mọi người đều thức thời lần lượt đứng dậy cáo từ.
“Để tìm ai đó đưa ngươi về. Buổi đêm trời lạnh, nửa người ngươi lại bị hàn khí từ pháp ấn ђàภђ ђạ, đã mất cả một nửa công lao tu hành, ngươi cũng đừng ra vẻ ta đây.”
Từ phía sau truyền đến giọng nói của Kình Uy, từng câu từng chữ đều rõ mồn một dội thẳng vào tai.
“Không sao cả đâu, ta có Ngân Lượng theo bên cạnh là được rồi. Trên đất này thử hỏi còn kẻ nào dám đến gây chuyện với ta?”
“Thật là… ta cũng không phải muốn nói ngươi, nhưng đương yên đương lành ngươi lại tự nhiên nghịch thiên làm gì hả? Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ thực sự vì Ly Thanh của ngươi hay sao?”
Nghe đến tên mình, lập tức dừng chân ngoái lại sau lưng nhìn, hai người kia đang sóng vai đi tới. Kình Uy không nhìn thấy Ly Thanh, chỉ mải miết quay sang cằn nhằn gì đó với Lan Uyên. Nhưng ánh mắt lan Uyên chợt lóe lên, vội vàng kéo kéo tay áo Kình Uy ý bảo gã mau im miệng: “Bên người Hồ vương có đủ người theo hầu không? Nếu không đủ để ta tìm thêm vài người. Đêm nay trời tối đen thế này, chỉ có một ngọn đèn ***g sợ không đủ sáng đâu.”
“Không cần.” Lời từ chối buông ra quyết liệt đến tàn nhẫn, Ly Thanh nhìn Lan Uyên một cái thật sâu rồi quay đầu bỏ đi.
“Trời lạnh, buổi tối ra ngoài nhớ mang thêm cho chủ nhân nhà ngươi vài cái áo khoác.” Sau lưng còn tiếng hắn ân cần dặn dò Nguyên Bảo, nghe vào trong tai, cõi lòng chợt đau như ai xát muối.
“Thưa đại vương, chuyện này chúng tiểu nhân cũng không biết rõ lắm. Khi đó ngài đang còn dưỡng thương. Các trưởng lão ra lệnh không ai được đến làm phiền, nên chúng tiểu nhân không dám nói. Chuyện Nhị Thái tử nghịch ý trời cũng chỉ nghe loáng thoáng mà thôi, nghe đâu là ban đầu suýt nữa bị đem ra đánh tan hồn phách cho tan thành tro bụi, nhưng nhờ có Tây Thiên Như lai xin giúp, mới bảo vệ được tính mạng. Chuyện trên *** bị thích chữ, lại còn bị phong ấn mất một nửa công lao tu hành cũng chỉ là đồn đãi, chúng tiểu nhân chưa ai từng tận mắt nhìn thấy cả.” Nguyên Bảo đứng dưới đại sảnh, vẻ mặt đau khổ mà bẩm báo: “Chuyện cũng xảy ra gần trăm năm rồi, chẳng ai còn nhớ rõ cả. Tiểu nhân hỏi hết mọi người rồi, chỉ biết được đến thế mà thôi.”
Ly Thanh ngồi giữa đại đường, bàn tay chống lên má đầy trầm tư: “Có biết… hắn… làm thế là vì cái gì không?”
“A, chuyện đó thì tuyệt đối không ai biết cả. Nghe nói Lang vương và Hồ vương cũng đã đi hỏi qua cả rồi. nhưng bị Nhị thái tử từ chối. Tất cả những đồn đãi bên ngoài đều là của đám ăn no rách việc không có chuyện gì làm nên thêu dệt nhảm nhí thôi ạ.”
“Thật sự là không ai biết lý do ư?”
“Thưa không ai biết. Nếu không thì ngài thử đi hỏi xem. Nhị thái tử đối với ngài không giống như người khác, nếu là ngài hỏi thì có lẽ…” Cặp mắt vàng đang lim dim khép hờ chợt trừng lên, trong phòng như có một trận gió lạnh thốc qua, Nguyên bảo nhận ra mình vừa nhều lời, bèn lập tức quỳ xuống không dám hé môi nữa.
“Ít nhiều chuyện cho ta.”
“Thực sự nghiêm trọng tới vậy sao…?” Đôi mắt cụp xuống đất thì thào như tự hỏi, tóc mái rủ dài che khuất vầng trán, không trông rõ nét mặt lúc này.
“Ra ngoài đi.” Đứng thẳng người lên, lướt ngang qua người Nguyên Bảo buông lại một câu. Sau khi y đã khuất dáng, Nguyên bảo mới dám từ từ ngẩng đầu lên, sống lưng ướt đẫm. Nhìn theo hướng y bỏ đi, chính là đường dẫn tới hầm R*ợ*u.
Vài chục năm trôi qua chưa từng ngó ngàng tới, mười vò R*ợ*u đặc biệt đưa tới ngày ấy dường như vẫn còn nguyên chưa hề suy suyễn. Cẩn thận đếm đi đếm lịa một lúc, phát hiện, thiếu mất một vò.
Có kẻ nào được ra vào tự do trong Vương phủ, lại đủ can đảm mơ tưởng tới số R*ợ*u của y như thế? Đáp án chẳng cần suy nghĩ cũng biết. Ăn trộm của nhà người khác đã quen, cuối cùng, nó cũng quyết định ra tay với người trong nhà.
Cũng không cảm thấy tiếc nuối hay tức giận gì lắm, chỉ có những hồi ức đã giấu sâu trong lòng bao nhiêu năm chợt dâng lên.
Mang chung R*ợ*u đến rót đầy một chén, R*ợ*u vừa qua khỏi miệng, hương vị đã ngập tràn.
Rất lâu rất lâu về trước, trăm năm dường như một ngày, một khắc lại tưởng dài ngàn năm, một chuỗi những ngày đằng đẵng không nổi sóng nổi gió cũng không biết buồn biết vui. Thế rồi, giữa tiệc R*ợ*u nhà Lang vương, có người to gan thốt lên một câu “Hồ vương mới thật là tuyệt sắc”, áo lam quạt vàng, thoạt nhìn đã biết là người ăn chơi trác táng mà mình bình sinh căm ghét nhất. Cũng chỉ có những kẻ phóng túng thành tính như thế mới biết cách dùng sự dịu dàng mà lặng lẽ rót một chén trà, mài một đĩa mực, lại dùng gương mặt tươi cười đầy thiện ý đầy săn sóc đó, chỉ một chút ấm áp đã dễ dàng lẻn vào trái tim đóng băng lạnh lẽo ngàn năm.
Minh Cơ nói, thế gian có ngàn ước vạn cầu mong không được, chỉ cần được bình bình lặng lặng sống bên cạnh người mình yêu cả đời cũng là một loại hạnh phúc. Nếu có người thành tâm đối đãi mình, thì cho dù có phải đối đầu với cả thiên hạ, hi sinh tính mạng, cũng sẵn sàng vui vẻ chấp nhận. Khi ấy thực lòng không hiểu, chỉ cảm thấy con người sinh ra vì sao lại phải đau khổ vương mang đến thế? Đêm ấy gió thổi nặng nề, khi về đến nhà, thốt nhiên có người giữa căn phòng tối đen ôm chầm lấy mình: “Đi đâu về? Vì sao lại lạnh đến thế?” Trong giọng nói ngập tràn tình ý ấm áp. Sương lạnh đêm dài sớm lùi xa ngoài cửa sổ, hóa ra, đây chính là niềm hạnh phúc khi được bên nhau.
Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì cho dù có là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chìu chuộng.
Trâm ngà, quạt giấy nan tre, đêm hoa đăng dẫn lối, bên kia cầu là tiếng ông cụ già gọi to: “Tiểu nương tử nhà Lan Uyên công tử có ở gần đây hay không? Tướng công nhà nàng đến tìm nàng đây này!” Trong chốc lát chợt thất thần, thật hệt như *** tình nồng, đôi lòng đồng điệu.
Nhấp thêm một ngụm R*ợ*u, chăm chú thưởng thức, thì ra giữa vị ngọt ngào đã len màu đắng chát.
Sao có thể chứ? Thái tử đa tình cùng Hồ vương vô tình. Người kia quá lạm tình, với kẻ nào cũng thế, cho dù chỉ là ân tình một sớm cũng đủ cho hắn dùng một đôi mắt lam sẫm dịu dàng đến mê hồn mà tha thiết nói một tiếng “yêu”, chân tình quá rẻ mạt, rẻ mạt đến độ chẳng thể gọi là chân tình.
Lan Uyên, ngươi và ta bất quá chỉ là giao dịch mà thôi. Ta cho ngươi hoan tình, ngươi cho ta dịu ngọt, cần gì lấy nấy, chẳng ai nợ ai. Đừng nói chi đến thật lòng hay không thật lòng, vì hai ta đều như nhau cả thôi, ai thực sự động lòng trước sẽ là kẻ thua cuộc. Hồ tộc vốn giả dối chưa bao giờ chịu giao dịch lỗ vốn, nửa bước cũng không nhường.
Lan Uyên, ngươi thật khéo tính toán, chỉ vài câu yêu thương cùng vài lời nhung nhớ đã muốn có được chân tình, ngươi dựa vào cái gì?
Trăm năm là quá đủ để quên biết bao điều, tỉnh lại từ trong mộng, cớ gì lại tìm đến ta muốn ta tin tưởng? Nhị thái tử đưa thuốc bổ tới, Nhị thái tử đưa R*ợ*u ngon tới, Nhị thái tử đi theo giải quyết mọi hậu quả do thiếu chủ Ly Lạc gây ra, Nhị thái tử đem Kim Cương Tráo đến tặng lại không dám ra mặt… Nhị thái tử, Nhị thái tử, Nhị thái tử… Nguyên Bảo nói, Mặc Khiếu nói, ai ai cũng nói… Tất cả đều vây xung quanh y, cứ mở miệng ra là “Nhị thái tử…” Những khi một mình lên lầu trông sang, lại thấy xa xa một tòa nhà nho nhỏ, trăm năm nay Nhị thái tử vẫn ở nơi ấy. Thượng Đế hạ chiếu gọi về, hắn cũng không chịu…
Cứ như bóng với hình mà bám chặt lấy, không cho phép y chạy thoát.
Từ lâu y đã phủi tay ly biệt, cho dù ngươi nghịch thiên cũng vậy, cho dù ngươi chịu phạt cũng thế, hà cớ lúc này lại níu kéo hắn, lại không muốn buông tay?
Chén R*ợ*u trong tay trong phút tức giận bị trút sạch xuống đất, R*ợ*u ướp trong chén hàn ngọc tỏa hơi mát lạnh làm sao.
Lan Uyên, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta tin tưởng? Lại dựa vào cái gì mà những gì ngươi muốn ta bắt buộc phải cho?
Khóe miệng nhếch lên tự cười nhạo chính mình, ngoài miệng thì kiên cường làm vậy, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút xốn xang. Ngay cả bản thân cũng không sao giải thích được, là ma xui quỷ khiến hay là tự mình tạo nghiệt?
“Thưa đại vương, các trưởng lão tới rồi.” Nguyên bảo đứng ngoài cửa thông báo.
Buông chén đứng lên, nụ cười trên môi đã tắt hẳn, tâm tư cũng thôi nổi sóng: “Được. ta tới ngay.”
Lan Uyên, mấy trăm năm nay giả giả thật thật, là diễn kịch hay là vui đùa, ta mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi, ngươi và ta, cuối cùng cũng nên có một kết thúc đi thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc