Hoàn Khố - Chương 09

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Thái tử xuống hạ giới, cho dù là để hối cải đi nữa thì cũng không thể giống người thường, ngay cả chỗ ở cũng phải do hắn tự chọn. Lan Uyên cũng không khách khí, chỉ thẳng cây quạt vào một mảnh đất trống giữa rừng cây phía sau núi, lập tức từ mặt đất nơi đó mọc lên một tòa biệt thự xinh xắn tinh xảo màu đỏ rực. Thổ địa râu bạc dài ba thước kéo lê trên mặt đất đứng trước cửa tòa lầu cúi đầu khom lưng bái kiến hắn: “Nhị thái tử ngài xem đã được chưa ạ, nếu còn chưa hài lòng thần lập tức sửa lại. “Ý nói hắn không cần phải nhọc công động một Ng'n t.”
Lúc nhàn hạ tay nâng một ấm trà gốm sứ tử sa ngồi bên cửa sổ, giữa rừng xanh nước biếc, trước dãy núi trùng diệp, lộ ra một góc mái ngói vàng rực cong cong của phủ Hồ Vương. Nếu đứng trong viện nhìn ra, có thể nhìn thấy giữa tầng xanh lục điểm một dấu đỏ diễm lệ, đó phải chăng chính là lầu son gác tía nơi Hồ vương ở, mà lúc này phải chăng Hồ vương cũng đang đứng bên lan can trông sang bên này? Ly Thanh, ta đang nhìn về phía ngươi, còn ngươi, ngươi đang nhìn về phía ai?
“Cuộc đời này thật không công bằng, người khác chỉ cần phạm phải một lỗi nhỏ lập tức mất mạng, nhưng nếu là Lan Uyên Thái tử của chúng ta thì lập tức biến thành đóng cửa ăn năn hối cải ngay.”
“Cái này mà gọi là ăn năn hối cải? Chẳng phải là một cách nói khác của tiêu diêu tự tại hay sao! Nhìn căn phòng này xem, nhìn tòa biệt thự này xem! Nếu đây mà là hối cải thì bảo ta hối cải hằng ngày cũng được nữa là!”
Cạnh cửa đứng hai bóng người, một đen một vàng, là Hồ vương cùng Lang vương đang kẻ xướng người họa mà đến “thăm tù”. Lan Uyên từ bên cửa sổ quay đầu lại nhìn: “Thật đúng là các huynh đệ thân thiết trăm năm của ta, ta mới gặp nguy nan là các ngươi đã xuất hiện ngay! Bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, vậy mà lúc đến chế giễu người khác thì nhanh thế!”
“Chúng ta đến là để chúc mừng Nhị thái tử gặp nguy hóa lành, bình an vô sự đó chứ.” Hồ vương nghênh ngang khuỳnh tay ngồi xuống, lại lắc vò R*ợ*u trong tay: “Đáng tiếc ngươi đang bị thương không thể uống R*ợ*u, vò R*ợ*u lâu năm này để chúng ta thay ngươi uống cạn vậy!”
“Vậy ta cảm ơn.” Cầm ấm trà tự châm cho mình một chén trà xanh biếc, Lan Uyên nhìn lá trà dập dềnh trong lòng chén hồi lâu: “Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, là hỏi ta vì sao muốn nghịch thiên phải không? Việc này không có gì phải giấu, chỉ là lúc này ta không muốn nói.”
Thoáng liếc mắt vào phòng trong, chiếc đèn hoa đăng ngay ngắn đặt bên đầu giường, được một tấm bình phong che lại không ai trông thấy: “Người ngoài muốn nói sao cứ để họ nói, dù sao những việc xằng bậy ta từng làm cũng không phải ít.”
Từ lúc bước vào phòng, Mặc Khiếu văn có vẻ đăm chiêu, lúc này nhìn sang Lan Uyên mới thấy cây quạt giấy trên tay hắn, không khỏi thắc mắc: “Ngươi đã nói thế thì chúng ta cũng không hỏi nữa,ngươi chắc chắn có lý do của ngươi. Nhưng chỉ có điều từ lúc nào mà thái tử nhà chúng ta lại cần kiệm như vậy? Hay đây là cây quạt do vị danh gia nào đề Pu't? Tiểu nhân kiến thức nông cạn, thực sự không nhìn ra.”
“Ha ha…” Lan Uyên cầm lấy cây quạt cười nhẹ: “Chỉ là vì dùng rất tiện tay mà thôi. Trước đây không quan tâm tới, sau này phát hiện ra mới biết trân quý, đáng tiếc lúc này trời đã vào thu, đã muộn rồi.”
Cõi lòng chợt rung động, các đốt Ng'n t nơi pháp ấn giam chặt lập tức cảm ứng mà dâng lên từng trận đau đớn, thắt lưng cũng đau đến muốn sụm xuống. Mặc Khiếu và Kình Uy thấy sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng đứng dậy tính tới đỡ, nhưng Lan Uyên đã xua tay cản lại: “Không sao đâu, qua một lúc là đỡ ấy mà. Sau này sẽ dần quen. “Sắc mặt trắng bệch, hồi lâu sau mới dần dần hồng hào lại.”
Sau đó không ai dám đề cập đến chuyện cây quạt nữa, chỉ lảng sang chuyện khác, nào là hôn lễ của Kình Uy, đồn đãi trong các tộc, chỉ duy không nhắc gì tới chuyện ở tòa vương phủ xa xa bên kia.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lan Uyên luôn luôn vô thức hướng sang bên kia, Mặc Khiếu vờ như không phát hiện.
Lúc sắp ra về, nghe Lan uyên dặn dò Ngân Lượng: “Nếu có người tới, nhớ bảo số người hôm nay đã đủ.”
Thượng đế có lệnh, trong một trăm năm sám hối, Lan Uyên không được bước ra khỏi nhà một bước, mỗi ngày chỉ được gặp đúng ba người khách . Nếu vượt quá ba người, thì cho dù có là Thiên Hậu đích thân tới tìm cũng không được vào gặp.
Mặc Khiếu bèn quay lại đối mặt với Lan Uyên mà nói: “Đừng nói tới việc y đang bị thương nặng không thể ra ngoài, mà cho dù y có ra ngoài được, thì nơi ở của ngươi y cũng…”
Nhìn gương mặt tươi cười của Lan Uyên, gã lại nghẹn nửa chừng không thể nói hết câu: “…Ngươi nên hiểu.”
“Ta hiểu chứ.” Lan Uyên gật đầu: “nhưng y có đến hay không là chuyện của y, còn ta đợi là chuyện của ta.”
“Hai người các ngươi…” Mặc Khiếu nặng nề thở dài: “Chuyện vốn đơn giản là thế, vào tay hai người các ngươi chẳng hiểu sao lại thành rối rắm hồ đồ đến ngay cả ta cũng nhìn không ra nữa!”
“Kẻ hồ đồ là ta. Đã nhận được một tấm chân tình, vậy mà không biết quý trọng, lại để rơi mất. Đến lúc mất đi rồi, thì cho dù ta có nguyện đem chân tình mình ra đánh đổi lấy sự vô tình của y, người ta cũng không chịu nữa.” Cây quạt giấy vẫn nắm chặt trong tay từ từ mở ra:
Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư
Thân tựa mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh
Dư hương còn phảng phất, khách lãng du tìm mãi dáng hoa xưa
Bệnh tương tư hỏi thường đến bao giờ?
Là khi đèn lung lay sắp tắt, là lúc trăng khuya khoắt sắp tàn.
“Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư… A… lúc trước vì sao ta lại không hiểu ra?”
Ng'n t bỗng nắm chặt lại, những khớp Ng'n t trắng bệch ra, đau đớn tận xương.
“Nghe nói y đã tỉnh, những thứ đưa tới không trả lại món nào, xem ra là nhận hết.” Cuối cùng, Mặc Khiếu nói.
“Tốt quá.” Cơn đâu hãy còn chạy dọc toàn thân, nhưng trên môi ngoan cố nở nụ cười yếu ớt: “Chịu nhận là tốt lắm rồi.”
Hết ngắm nhìn mái đình cong cong phía xa lại cùng Kình Uy, Mặc Khiếu chuyện trò, Thiên Hậu và Huyền Thương cũng thường đến, nhưng ngày nào cũng vậy chỉ cho phép hai người đến thăm, và để dành một chiếc ghế trống mà lặng lẽ tưởng tới người sẽ đến ngồi vào đó. Pháp ấn trong cơ thể thường xuyên giày vò đau đớn, mà qua năm dài tháng rộng, vẫn không sao quen được, ngược lại nỗi đau cứ ngày càng thấm vào xương tủy, càng lúc càng dữ dội hơn, mỗi lần nhìn hoa đăng quá lâu hoặc ngắm cây quạt ngây ngẩn sẽ lập tức xông lên đau đến nhức nhối. Hắn sợ lúc đang đau đớn nóng nảy lỡ tay sẽ làm hỏng mất vật quý, nên nhanh chóng đem quạt và đèn ***g cất xa xa thật cẩn thận, khi nào bớt đau lại đem ra ngắm.
Ngân Lượng hỏi: “Thái tử, ngài làm gì vậy? Nếu khó chịu thì đừng nhìn nữa, cần gì phải tự làm khổ mình như thế?”
“Không nhìn thấy ta sẽ càng khó chịu.” vẻ mặt Lan Uyên hiếm có khi nào lại nghiêm túc như thế.
Mặc Khiếu thỉnh thoảng cũng đưa tới tin tức của Ly Thanh:
“Nghe nói đã bình phục khá nhiều rồi, có thể bước ra khỏi phòng.”
“Nội thương hình như còn cần tĩnh dưỡng thêm ít ngày, nhưng nghe đám gia nhân bảo nhìn bên ngoài đã không còn thương tích gì nữa.”
“R*ợ*u ngươi mang tới hôm nay mở ra một vò, dùng chính bộ chén ngươi tặng để uống, chỉ vừa uống một chén nhỏ đã bị yêu cầu dừng lại, sợ không tốt cho sức khỏe.”
“…”
“Đúng là nên khuyên y đừng uống quá nhiều, R*ợ*u kia vốn đã có tính hàn, dùng chén R*ợ*u ta tặng lại càng lạnh, y chỉ vừa mới khỏe lại…” Lan Uyên ngồi trước cửa sổ, chỉ có lúc này, nét cô đơn mới thầm lặng tràn ra trong mắt.
Nơi tòa lầu xa xa ta không trông rõ kia, ngươi đang làm gì? Tâm tư lúc này của ngươi, ta cũng không dám đoán nữa.
Trong phủ Hồ vương lúc này tình hình thế nào?
Hồ vương mặc áo trắng đứng một mình trong viện, dường như đang ngắm hoa, nhưng ánh mắt đã trống rỗng, chẳng biết đã đứng đó bao lâu.
“Nhị thái tử thật đáng thương, đang yên đang lành chẳng biết vì sao đột ngột nghịch thiên? Đã bị phạt phải xuống hối cải không nói, trên *** lại còn bị thích chữ, chẳng biết đau đớn tới mức nào…”
“Sao lại như thế? Nếu đổi lại là ta, chỉ cần nghe thấy thôi là đủ sợ điếng cả người rồi, làm sao mà chịu nổi không biết nữa…”
“Lại còn bị dùng pháp ấn phong tỏa mất một nửa công lao tu hành. Người tốt như vậy, mà ra tay thật là…”
“…”
Các vương khi tĩnh dưỡng đều giống nhau ở chỗ không hỏi đến thế sự, chỉ mới mấy ngày trước đây nghe đám gia nhân nói chuyện phím với nhau mới biết được. Kể từ lúc đó, trong lòng vẫn cứ u sầu bứt rứt, như có cái gì không thể tan được.
Ma xui quỷ khiến lại nhớ ra mười vò R*ợ*u, bèn mở một vò, lập rức một mùi hương nhẹ nhàng len vòa mũi, là “Xuân phong tiếu”. Vào một đêm ít nhiều năm trước, đã từng có một người ôm lấy y mà mấy lần kéo nài truy hỏi: “Có thích hay không? Hửm? Thích hay là không thích?” Lại thêm ít nhiều năm trước nữa, đã từng có một người áo lam quạt vàng ngồi xuống trước mặt mà mỉm cười: “Hôm trước tại hạ R*ợ*u say thất thố, hôm nay riêng đến để xin lỗi. Mong Hồ vương đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt tại hạ.”
Chén R*ợ*u chế từ hàn ngọc quả nhiên không tầm thường, hương R*ợ*u ngòn ngọt mang theo hơi lạnh từ cổ họng lạnh đến tận đáy lòng.
Lan Uyên, ngươi cứ luôn luôn như vậy, dịu dàng cho ta hi vọng rồi lại dịu dàng cho ta thất vọng gấp nhiều lần hơn. U mê nhất thời là trời làm tội, nhưng u mê cả đời chính là Hồ vương Ly Thanh này tự chuốc lấy.
Hoa nở hoa tàn, khi rét đậm tuyết bay đầy trời, lúc giữa hè nắng thiêu đổ lửa, mỗi ngày đều chỉ khắc vào lòng một cái tên duy nhất, một trăm năm sau đếm lại, đã giăng mắc khắp nơi chẳng biết đâu là đầu cùng, mà trăm năm dằn dặt cứ thế mất đi giữa những đau khổ cùng lặng lẽ của chúng ta.
Trong vòng một trăm năm ấy, Kình Uy kết hôn, Thái Linh hiền thục dịu dàng phát huy bản lĩnh hiếm có, giữa phong ba bão táp đã khiến Hổ vương phải phục tùng đến gọi dạ bảo vâng, bây giờ đừng nói đến chuyện nạp thiếp, ngay cả đi dự tiệc muốn uống thêm một chén R*ợ*u cũng phải chờ Hổ hậu gật đầu đồng ý mới được.
“Đây gọi là ác giả ác báo mà.” Lang vương gương mặt hả hê, có vẻ rất hài lòng.
Đã từng có một ngày kia, bầu trời hốt nhiên xuất hiện dị sắc, một làn kiếm khí sáng rực cùng một ngọn lửa đỏ hừng hực quấn lấy nhau thiêu cháy cả bầu trời, cuối cùng, một con xích long cùng một con ngân long ác chiến cùng nhau rơi xuống phía chân trời, chấn động vang rền khiến tòa biệt thự nho nhỏ sau núi cũng phải rung lên.
Khi sau Ngân Lượng lên thiên đình thăm dò, thì quả thực chính là Xích Viêm hoàng tử của Đông Hải Long cung cùng Úc Dương Thiên Quân. Nguyên nhân là vì Xích Viêm nhân lúc Úc Dương Quân đến Tây Thiên dự pháp hội bồ đề, liền cả gan dẫn theo một thiên nô trong Thiên Sùng cung trốn xuống phàm trần, lại giăng kết giới giấu kín tung tích, bỏ trốn suốt một trăm năm. Đến khi Úc Dương Quân trở về hay biết, lập tức nổi cơn thịnh nộ mà xông vào cuộc chiến.
Ai có thể khiến cho một Úc Dương Thiên Quân vốn không thích ra mặt nay phải tức giận hiện nguyên hình tham chiến? Lan Uyên chỉ biết có một người.
Nếu đúng là thế, thì người nọ chỉ e là… Không dám đoán bừa, chỉ yêu cầu Ngân Lượng tăng cường thám thính, không được bỏ qua dù chỉ nửa câu đồn thổi.
Vài ngày sau thì có kết quả, Xích Viêm hoàng tử bị loại bỏ tiên cốt, suốt đời chịu giam cầm dưới chân núi Thiên Sùng. Tất cả đều cho là hình phạt quá nặng, nhưng đây chính là ý của Thiên Trụ thần tộc, ngay cả Thượng Đế cũng không xen vào được.
Lan Uyên ra lệnh cho Ngân Lượng mang vò Quỳnh Hoa lộ Văn Thư tặng mình ngày ấy đến, ngồi một mình bên cửa sổ mà độc ẩm rất lâu.
Lại từng có một ngày, Mặc Khiếu kể cho hắn nghe, có một nhà kia vị chủ nhân lớn đang dưỡng bệnh chữa thương không rảnh hỏi đến thế sự, vị tiểu chủ nhân lập tức y như ngựa tháo cương, quấy phá chọc ghẹo khắp nơi không hề kiêng nể, tiếng oán than đầy trời đầy đất.
Nhớ tới năm xưa có người chỉ vừa bế quan có một năm, mà người đến báo oan đã chật cả sảnh đường, nếu để oan khuất của nhiều năm thế này dồn lại, sợ là cả phủ đệ to lớn cũng chẳng làm sao mà chứa nổi.
Liền phe phẩy quạt giấy mà cười: “Có cái gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là mấy con gà con thỏ nhãi nhép thôi sao? Chuyện từ trước cho tới sau này nữa, nếu tiểu chủ nhân bên kia gây chuyện thì bảo chủ nợ cứ tính hết cho Lan Uyên ta là được.”
Suy nghĩ thêm một chút, lại bồi thêm một câu: “Nhưng việc này tuyệt đối không được để lộ ra đấy, nếu để ta biết kẻ nào lắm miệng, ta lập tức rút lưỡi nó cho vị tiểu chủ nhân nhà kia nhắm R*ợ*u!”
Lời còn chưa dứt, Mặc Khiếu đã nhăn mặt khổ sở: “Ngươi làm vậy chẳng phải là càng dung túng cho nó phá phách hay sao?”
Nhưng Lan Uyên chỉ cười: “Ta không dung túng nó chẳng lẽ lại dung túng ngươi?”
Thượng Đế hạ chiếu chỉ cho phép hắn trở về, Lan Uyên nhất quyết từ chối:
“Con trước kia chỉ biết ăn chơi trác táng, nay được những ngày thế này để tu tâm dưỡng tính cũng rất tốt.” Ánh mắt vẫn dán chặt về phía ngọn núi xa xa.
Thiên Hậu bất đắc dĩ, đành nuốt nước mắt trở về.
Thương tích của Hồ vương đã khỏi hẳn, lần đầu tiên xuất hiện giữa buổi nghị sự của các vương một trăm năm sau đó, vẫn như trước bạch y tóc trắng cùng một đôi mắt vàng rực, vẫn như trước ít lời nét mặt lạnh nhạt nhìn không ra buồn vui. Ngân Lượng đem miêu tả của mọi người kể lại cho Lan Uyên không sót một từ,hắn tựa người bên cửa sổ ngắm mái đình cong cong phía xa, quạt giấy trong tay nhẹ nhàng phe phẩy.
“Ngươi mới thật là nhàn nhã ung dung, chẳng vất vả như Ly Thanh, vừa lành lại là phải lập tức chúi đầu vào công việc bộn bề rồi.” Mặc Khiếu vội vã bước vào nâng chung trà uống một hơi dài: “Mà đừng chê Mặc Khiếu ta thiếu nghĩa khí nữa đấy, ta phải vất vả lắm mới moi được thông tin này từ lão già cáo lông đỏ kia ra cho ngươi: “Ly Lạc, tên nhóc mà ngươi vẫn luôn dung túng ấy, sắp đến thiên kiếp rồi.”
Chiếc quạt “Xoạch” một cái mở rộng, dáng người tựa bên cửa sổ ngẩn ngơ hồi lâu, rồi mới quay đầu lại: “Cảm tạ ngươi.”
Trong trăm năm nay, đây là lần đầu tiên nụ cười của hắn thực sự lan tới khóe mắt.
Một đêm cuối hạ, trăng sáng vằng vặc, sao điểm lập lòe, có một đám mây đen từ từ vươn tới, dần dần tụ lại càng lúc càng u ám, rồi không đầy một khắc sau, giữa tinh không đột nhiên thay đổi, trăng lặn sao tà, âm u lạnh lẽo đến rùng mình. Một tia chớp rạch ngang trời xa xa, đất bằng vang lên tiếng sấm ùng oàng, ngay cả tận bên này cũng nghe thấy mùi khét nhàn nhạt.
Khi tia thiên lôi đầu tiên giáng xuống, người ngồi trước cửa sổ đột ngột cứng đờ lại, tia điện sáng lòa chiếu rọi nét mặt tái nhợt. Rồi lập tức, người ấy tung cửa vội vã xông ra ngoài, trăm năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn cãi lệnh rời khỏi tòa biệt thự, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ lại là để hốt hoảng lo lắng đến mức này.
Vì sao lại có thể như thế chứ? Mặc Khiếu rõ ràng đã hứa nhất định sẽ đưa thứ đó đến trên người Ly Lạc, vậy vì sao lại không cảm nhận thấy cơn đau bị Thiên Lôi đánh trên cơ thể mình? Ly Thanh! Y cắn răng bảo với mọi người sẽ để cho đứa em hư hỏng của mình chịu một lần Thiên Lôi đánh để cho mọi người sự công bằng, cho nên làm sao có thể cho phép Ly Lạc bỏ chạy? Chỉ có, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là… Ly Thanh – Ly Thanh ngoài mặt lạnh lùng mà trong lòng nhạy cảm đó – sẽ tự mình che chở cho em trai. Nhưng sao có thể để y làm vậy? Trong khi thương tích trên người y chỉ mới vừa lành được vài ngày?
Khí huyết dâng lên, pháp ấn lại bắt đầu sinh đau, nhưng hắn chỉ cắn chặt môi không hé răng, đau đớn muốn dừng lại hít thở lại sợ chậm chân đến muộn, nên vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Tiếng sấm, luồng sét, cuồng phong, mưa giật, năm ấy cũng là cảnh tượng thế này, chỉ sợ tiến thêm một bước thì hình ảnh tưởng tượng khủng khiếp tràn ngập màu đỏ ૮ɦếƭ chóc trong đầu sẽ hóa thành hiện thực, nhưng bước chân vẫn không dám chậm trễ mà run run bước tới, cấp thiết cùng sợ hãi giằng xé giày vò trong lòng, như muốn xé linh hồn hắn thành hai nửa. Quang cảnh giống như đúc hôm ấy lại hiện về, tựa như quay trở lại cơn ác mộng không sao quên được.
Rốt cuộc phía trước xuất hiện một bóng người trắng toát, vẫn bình an yên ổn đứng trong rừng, trước mặt người đó là chớp lòe tứ phía, bùn đất tung tóe. Bèn ngừng lại im lặng cách y một khoảng xa xa, không dám đến quá gần, sợ nếu y phát hiện ra thật không biết phải đối ứng thế nào. Cõi lòng đau đớn co thắt lại càng thêm giày vò khổ sở, còn đau hơn cả pháp ấn trên người. Nếu lúc này người kia quay đầu lại, lạnh lùng hỏi hắn: “Nhị thái tử lấy cái gì mà đòi thực tâm của Ly Thanh?” thì dưới cặp mắt vàng đầy miệt thị kia, hắn sợ mình sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.
Cứ như thế mà lặng lẽ ngắm bóng lưng thẳng tắp của y, mới phát hiện, một trăm năm hóa ra lại lâu đến thế, một thuở vai tựa má kề tâm tình quyến luyến đã sớm nhòe nhoẹt trong trí nhớ. Ngươi – khi gặp gỡ thanh tao xuất trần, lúc cầm kiếm nhuệ khí bức nhân, trước quầy bán quạt bối rối nói với thư sinh một câu “Tùy ngươi”, và khi đoạt lấy cây quạt, rõ ràng đã nhìn thấy ngượng ngùng vụng về giấu sâu trong mắt… Rất nhiều rất nhiều chuyện mà hắn không còn dám nhớ tới nữa, vì nếu nhớ ra, chỉ càng cảm thấy vô vàn hối hận.
“Nếu như có một loại phép thuật khiến thời gian đảo ngược, cho dù bắt ta phải đền bằng công lao tu hành cả đời hay thậm chí phải trả giá bằng hồn phi phách tán, thì chỉ cần trong khoảnh khắc cho ta được làm lại từ đầu, ta cũng cam nguyện.” Đã từng cảm thán với Mặc Khiếu như vậy.
Nhưng Mặc Khiếu lại nói: “Nếu ngươi quay lại lúc ban đầu thì cũng đến thế mà thôi, Nhị thái tử Lan Uyên ngươi làm sao biết thế nào là thất tình, làm sao biết lúc nào nên trân trọng? Ngươi đã định sẵn làm một kẻ ăn chơi trác táng, mà kẻ ăn chơi nào cũng chỉ biết một việc là chà đạp lên chân tình của người khác mà mua vui thôi.”
Hóa ra, cho dù có quay đầu trở lại, ngươi cũng sẽ không tin ta.
Mưa dần dần thưa hạt, giữa vầng ánh sáng dần dần hiện ra bóng một người, là một thư sinh mặc áo sam màu nguyệt dính đầy bùn đất lầy lội, trong lòng ôm một con hồ ly trắng muốt như tuyết. Gương mặt dần dần ngẩng lên, chỉ có thể nói là rất bình thường, không có chỗ nào xấu, nhưng cũng nói không rõ có chỗ nào đẹp.
Ly Lạc nhảy ra khỏi vòng tay của thư sinh, hiện nguyên hình bước tới, lấy trong người ra một thứ gì đó ném cho Ly Thanh, lại dường như nói với y mấy câu, Ly Thanh lập tức quay người lại, đôi mắt sáng vàng rực chiếu thẳng sang bên này.
Muốn bỏ chạy, nhưng chân cứ như bị đóng đinh không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn y từng bước tiến đến gần, mái tóc dài bạch kim phản chiếu ánh bàng bạc dưới sắc trời đêm mùa hạ.
Có phải rất giống một ngày nào đó hay không, khi ta cũng kinh ngạc đến đờ đẫn như vậy, nhìn ngươi trong chớp mắt lướt qua cạnh mình, hai tiếng “Cho qua” lạnh lùng thanh thoát như băng tan trong chén ngọc?
Túi gấm màu vàng từ từ được nâng lên ngang mặt, Ly Thanh lặng im từ từ mở ra.
“Đừng…!” Lan Uyên vội vàng đưa tay ngăn lại, nhưng đã quá muộn, túi gấm đã bị mở, lộ ra một vật màu vàng chói có hình dạng một cái chuông, ánh sáng lấp lánh, trên mặt khắc đầy kinh văn. Là Kim Cương Tráo, Phật tổ tặng cho Thượng Đế, Thượng Đế tặng lại cho Nhị thái tử Lan Uyên làm pháp khí hộ thân.
Đôi mắt vàng rực rỡ kinh ngạc nhìn pháp khí trong tay, rồi ngẩng lên nhìn Lan Uyên.
“Ta biết ngươi giận nó ngỗ nghịch bướng bỉnh, nhưng thiên kiếp là thứ ngay cả ngươi còn không chịu nổi, huống chi là nó? Ngươi ngoài miệng bảo sẽ cho mọi người sự công bằng, nhưng trong lòng làm sao có thể bỏ mặc? Nếu nó xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định sẽ tự trách mình, mà sức khỏe của ngươi cũng chỉ vừa mới hồi phục… Vất vả quá thực sự không tốt…” cúi thấp đầu áy náy mà giải thích, Lan Uyên quả thực không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt Ly Thanh lúc này: “Ta không có ý gì khác, thật đấy! Ta chỉ nghĩ… chỉ nghĩ là… mong ngươi được bình an, đừng tự làm khó chính mình…”
Mãi không nghe tiếng y trả lời, liền đánh liều ngẩng lên liếc nhìn, thấy gương mặt đã khiến hắn nhớ nhung cả trăm năm đang rối bời những cảm xúc phức tạp, đôi môi sắp bị cắn đến bật máu.
Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vuốt lên bờ môi người kia: “Đừng cắn, sẽ đau. Ta biết ta làm ngươi ghét, ngươi không muốn nói chuyện cũng không nguyện gặp mặt ta. Ta thực sự không có ý gì khác, ngươi chỉ có một đứa em trai này, nó cho dù không có tiền đồ thì cũng là thân nhân duy nhất của ngươi, nếu nó xảy ra chuyện gì, ngươi chính là người đầu tiên phải đau khổ, cho nên ta… Ngươi cũng đừng trách Mặc Khiếu, là ta ép hắn đem Kim Cương Tráo Cho Ly Lạc. Nếu nói trước với ngươi, ngươi nhất định sẽ không chịu.”
“Ngươi…” Ly Thanh vừa mở miệng định nói, cánh tay Lan Uyên vừa vươn ra cũng khựng lại, cây quạt giấy giấu trong ống tay áo cũng rơi ra, rơi xuống khoảng giữa hai người.
Lan Uyên vội vàng cúi xuống nhặt nó lên, dùng tay áo cẩn thận lau cho hết vết bùn bám trên sống quạt.
“Ngươi còn giữ.” Nét mặt càng thêm bối rối hoang mang, Ly Thanh khó khăn nói, trong mắt thấp thoáng những cảm xúc của hồi ức xa xưa.
“Vẫn giữ lại.” Bàn tay nắm quạt khẽ siết lại căng thẳng, Lan Uyên nhìn cây quạt trong tay mình mà cười khẽ đầy tự giễu: “Thực ra ban đầu ta cũng tiện tay bỏ trên bàn, sau đó gia nhân nhìn thấy nên cất đi. Lần đó… chính là lúc… sau đó, mới nhớ ra mà đi tìm, may mắn là vẫn còn. Nếu như ngay cả vật này cũng mất… ta…”
Nếu như ngay cả vật này cũng mất, hắn thực sự không còn mặt mũi nào tự nhận mình là thực lòng. Nhưng chưa kịp nói cho hết câu, đã bị Ly Thanh cắt ngang: “Một trăm năm nay cảm ơn ngươi.”
Đây là chỉ việc hắn đã giúp Ly Lạc giải quyết biết bao hậu quả rối rắm, Lan Uyên nghe thế chỉ biết cười khổ: “Không có gì. Chỉ cần ngươi đừng trách ta đã dung túng nó làm bậy là ta yên tâm lắm rồi.”
Sau đó, chẳng còn biết nói gì với nhau, cả ánh mắt cũng bối rối mà tránh đi, cả hai đều mải miết theo đuổi những tâm sự riêng trong lòng mình, không ai mở miệng.
Sắc trời đã gần về sáng, ánh mặt trời dần dần xua tan lớp sương mù dày đặc trắng xóa bao phủ khu rừng. Có tiếng trưởng lão Hồ tộc ngoài bìa rừng đang hô hoán Ly Thanh trở về.
“Chờ một chút…” Đưa tay định kéo tay y lại, nhưng vừa chạm tới tay áo đã bị Ly Thanh né tránh, đành ngượng ngùng thu tay về, đáy lòng thoáng chốc nhói đau: “Ngươi… Ta biết ngươi là kẻ ân đền oán trả sòng phẳng phân minh. Trước đây ngươi cũng từng nhận lời khi đến thiên kiếp sẽ đến tìm ta mượn Kim Cương Tráo, nhưng sau đó lại… Lần này coi như đền lại lần đó ta nợ ngươi. Về phần chuyện của Ly Lạc lâu nay, cứ coi như là chút việc mọn ta làm vì tình bằng hữu thôi, nếu ngươi thật sự muốn báo đáp, vậy hứa với ta nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt, được không?”
Tứ bề thinh lặng, có thể nghe cả tiếng thở nhè nhẹ mà đầy áp lực của Lan Uyên.
“Ừ.” Ly Thanh gật đầu.
“Chờ một chút…” Thấy y sắp đi, lại hốt hoảng gọi giật lại, nhưng phải chờ hồi lâu mới dám cẩn thận hỏi ra miệng: “Ngươi… thương tích của ngươi thế nào rồi?”
“Khỏi rồi.”
“Tốt quá, khỏi rồi là tốt rồi.” Vô thức mà chậm rãi mở rộng cánh quạt, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn.
“Còn việc gì không?” Lý Thanh quay lưng về phía Lan Uyên mà hỏi.
Môi lắp bắp mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là buông xuôi: “… Không hết rồi.”
Nhìn theo bóng y bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại, khóe miệng hắn khó khăn cố nhếch lên, cố tự dỗ dành mình như thế là đủ lắm rồi, có thể gặp được đã là đủ lắm rồi, nhưng trong lòng vẫn không nén nổi mất mát tràn ngập.
“Vận mệnh con người đúng là khác biệt một trời một vực, nhìn người ta số mệnh tốt biết bao nhiêu, gặp rắc rối có người chạy theo sau giải quyết, Thiên Lôi tới tìm lập tức có người từ đâu chui ra giúp nó chống đỡ. Vận mệnh đại cát đại lợi như vậy có tìm khắp tam giới e là cũng khó tìm thấy kẻ thứ hai. Chậc, đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra, còn ta đây này, sao phải khổ thế không biết?” Lang vương chạy tới ngồi xuống trước bàn cảm thán, đôi mắt ngập đầy ghen tị.
“Mạng của ngươi khổ ở chỗ nào? Nếu cái chức vương của Lang tộc nho nhỏ này làm ngươi cảm thấy oan khuất thì để ta lập tức đến chỗ các trưởng lão nhà ngươi van xin, giúp ngươi tìm một mảnh đất thật tốt chăn dê nuôi thỏ, sống cuộc đời sói hoang độc lai độc vãng, thế có thỏa mãn chưa?” Lan Uyên phe phẩy quạt nhẹ nhàng trêu đùa gã.
“Lại còn bảo là không phải? Ta ước được như nó còn không được đây? Ngay cả Nhị thái tử cũng vội vàng dâng Kim Cương Tráo cho nó mượn, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải lão Thử vương đã cúng cho ngươi biết bao vàng bạc sẽ phải tức ૮ɦếƭ hay sao?” Mặc Khiếu bĩu môi, ra vẻ nhất quyết làm rõ chuyện này.
“Chẳng phải cuối cùng cũng bắt nó xuống núi đi báo ân, làm trâu làm ngựa cho người ta rồi sao?” Lan Uyên cười cười.
Nhưng chỉ đổi lại một trận khinh bỉ của Mặc Khiếu: “Báo ân, nghe mới hay làm sao! Tên tiểu bá vương đó ngay cả Ly Thanh nhà nó còn không dạy bảo được, một tên người phàm thì có thể làm được gì? Ta đảm bảo không quá ba ngày mà còn chưa bị nó gặm tới khớp xương thì mới là lạ đó! Ta xem ra là do Ly Thanh chịu hết nổi nó rồi, đành phải tống nó xuống núi, nhắm mắt làm ngơ, coi như đẩy tai họa cho nhà người khác còn hơn để nó ở nhà mình gây họa thì có. Dù sao đi nữa cho dẫu nó có phá đến thủng một lỗ trời, nếu Ly Thanh quản không được thì tự khắc cũng sẽ có người ưỡn lưng xông ra gánh vác hộ thôi mà, không phải sao?”
“Ngươi đến chẳng qua là để trách cứ ta thôi chứ gì?” Lan Uyên thu quạt, trợn trắng mắt, rồi lại bật cười: “Nếu Lang vương đã tới thì ta cũng vừa đúng lúc có việc cần hỏi đây. Nghe nói gần đây có người nhìn thấy một kẻ mặc đồ đen thường hay chạy xuống dưới chân núi, không ăn trộm gà không bắt trộm chó, nửa đêm xuống núi tờ mờ sáng lại về. Bị bắt gặp cũng không xấu hổ, đường đường bước vào phủ Lang vương. Có chuyện này hay không?”
“Ngay cả ngươi cũng biết à.” Mặc Khiếu xấu hổ gãi gãi đầu, ánh mắt liếc nhìn Ngân Lượng đúng ngoài cửa: “Từ Thần tiên thiên quân trên thiên đình đến đầu giường xó bếp chốn nhân gian, còn chỗ nào tên Ngân Lượng nhà ngươi chưa biết tới nữa không? Chẳng trách ngươi cả ngày không ra khỏi cửa mà cái gì cũng biết, hóa ra là nằm trong phòng nghe chuyện đông chuyện tây nhà người ta!”
“Không được à?” Nhướn mày một cái đầy khiêu khích, Lan Uyên ra lệnh cho Ngân Lượng lấy một chiếc hộp nho nhỏ ra để trước mặt Lang vương: “Năm xưa ta đã hứa, nếu Lang vương có thể mời Hồ vương đến dự tiệc thì chỉ cần ngươi muốn thứ gì mà ta có thể cho, ta nhất định phải hai tay dâng tặng. Tình hình này cho dù ngươi không hỏi, ta cũng biết ngươi muốn gì. Thứ này ngươi nhận lấy, R*ợ*u mừng ta không uống được, thứ này coi như quà mừng cưới của ta.”
Mặc Khiếu mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc tròn đỏ au, kích thước bằng một viên thuốc bình thường, đỏ rực như một đốm lửa, nhưng bên trong thấu suốt, xung quanh bao bọc một vầng hào quang hồng nhàn nhạt. Cầm trên tay mà ngắm nghía, bàn tay cũng như được nhuộm một sắc hồng huyền ảo: “Hỏa ngọc lưu ly?”
Lan Uyên mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.”
“Hà…” Mặc Khiếu đóng hộp trả lại cho Lan Uyên: “Vừa tự than mình mạng khổ, nhưng hiện tại xem ra vận may hôm nay của ta nhất định cao đến ***ng tầng mây. Ngươi xem đây là cái gì nào?”
Nói xong cũng lấy trong người ra một cái hộp mở ra, bên trong cũng là một viên Hỏa ngọc lưu ly.
“Đây là…?” Lan Uyên thất kinh vội vàng lấy hạt châu ra đặt lên tay ngắm nghía: “Làm sao ngươi có được?”
“Được người ta cho.” Mặc Khiếu cầm lấy chén R*ợ*u định uống, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lan Uyên, đành bỏ xuống mà giải thích: “Trên đường tới đây ta gặp phải một người, người đó hỏi ta núi Côn Luân nằm ở đâu. Ta chỉ đường cho y. Y bèn cho ta thứ này, ban đầu ta cũng không dám nhận, nhưng y cứ dúi vào tay. Cho nên ta mới…”
“Có phải người đó tóc đen dài mặc áo xanh? Lúc mỉm cười trông rất dịu dàng?” Lan Uyên hỏi gấp.
Mặc Khiếu nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Đúng là một người rất dễ gần, mặc áo xanh,có điều mái tóc bạc trắng kia. Nhưng gương mặt rõ ràng là còn rất trẻ mà…”
“…” Hắn nặng nề ngã người vào chiếc ghế dựa sau lưng, đôi mắt lam sẫm tràn đầy bi ai: “Đó chính là Văn Thư. Núi Côn Luân… Y muốn tìm đài Luân Hồi sao? Tiểu thúc của ta ơi… ôi… đều là những kẻ được nuông chiều đến hóa hư cả… ta cũng vậy, mà hắn cũng vậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc