Hoàn Khố - Chương 07

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Tây phương cực lạc cứ ba ngàn năm lại diễn ra một lần Pháp hội bồ đề, quy tụ tất cả thần tiên cùng tôn giả tề tựu nghe kinh thuyết pháp tham thiền, đây là ngày hội quan trọng nhất đối với nhà Phật.
Như Lai Phật Tổ sai đại bàng cánh vàng ngậm một đóa sen trắng thơm ngát đến mời, Lan Uyên lập tức dâng hương xức dầu rồi mới nhận lấy hoa sen: “Vãn bối nông cạn, kiến thức kém cỏi, không dám khoe khoang dưới chân Phật tổ, lại sợ ăn càn nói bậy khiến các vị cao tăng chê bai, nay đành phải phụ lòng tốt của Phật tổ một phen”.
Đại bàng ngẩng đầu hót vang, rồi cất cánh bay.
Ít ngày sau có một sa di áo sồng miệng niệm nam mô, đến truyền lời từ Như Lai ban cho hắn trăm quyển kinh Phật chân ngôn. Lan Uyên nhất nhất thành kính tiếp nhận hết, tự tay trân trọng đặt trên bàn, hứa hẹn thế nào cũng phải chuyên tâm học tập, mong sớm đến ngày được ngồi dưới tòa sen chính tai nghe Phật tổ răn dạy.
“Cũng may là ngươi còn biết mình biết người”. Lúc hắn kể chuyện này cho Hổ vương nghe giữa câu chuyện phiếm, Kình Uy liền liếc hắn đầy khinh miệt: “Chứ nếu để cho thứ ma chướng nặng nề như ngươi đến thì chẳng phải sẽ làm mất hết sự thanh tịnh sạch sẽ của cõi Phật sao? Mà cũng chỉ có người xuất gia tâm địa chân thành ngây thơ mới dễ bị mấy lời rỗng tuếch của ngươi lừa ngọt xớt thế thôi, chắc còn tưởng ngươi có cốt Phật thật! Lại nói tới mấy quyển kinh Phật của Như Lai ban cho, ta dám cá, ngươi mà đọc được vào nửa chữ thì nước Vong Xuyên chắc phải bớt đen đi một nửa!”.
Lan Uyên không nói gì, chỉ phe phẩy quạt mặc kệ gã pha trò: “Không phải ta không muốn đến, nhưng bên đó bày tiệc chay nghiêm trang thanh tịnh muốn ૮ɦếƭ, ngay cả nửa chén R*ợ*u cũng không có thì còn gì là hứng thú? Huống hồ đã có Huyền Thương đi rồi, ta có đi hay không quả thực không quan trọng. Dạo gần đây Mặc Khiếu cũng bận rộn quá, chỉ còn có ngươi là có thể tìm tới trò chuyện thôi”.
“Ây da, thật là vinh hạnh cho ta quá đi mất!”. Kình Uy ngoác miệng cười, làm bộ ra vẻ vì được ưu ái mà cảm thấy lo sợ: “Hay là tại Hồ vương Ly Thanh cũng không thèm để ý đến ngươi nữa?”.
“Y bận”. Nói đến đây, Lan Uyên lại cảm thấy bực bội.
“Chẳng phải vừa mới xuất quan rồi sao?”.
“Ừ”. Lan Uyên thu quạt lại, cầm trong tay gõ nhịp lạch cạch lên cạnh bàn: “Lúc trước công việc đã chẳng thiếu, mà nay lại thêm cứ hai ba ngày là tĩnh tu, là trai giới, là tu hành… Mà hỏi sao cũng không chịu nói, tính cách của y là vậy, nói chuyện với y cả nửa ngày cũng đừng mong y trả lại cho ngươi được ba câu”.
Lại ngẩng mặt nhìn Kình Uy: “Sao chỉ có ngươi là rảnh rỗi thế?”.
“Ta?”. Kình Uy mỉm cười, chỉ vào những dây lụa đỏ giắt khắp trong phủ mà nói: “Ngươi nhìn mà xem, ta cũng bận rộn lắm chứ”.
Lúc này Lan Uyên mới để ý thấy trang trí trong Hồ vương phủ đều đã thay đổi, tất cả đều đỏ rực một sắc vui mừng: “Sao vậy? Có việc vui à?”.
“Ừ”. Rút ra hai tấm thiệp mời đưa ra trước mặt Lan Uyên, nhưng vẻ mặt Kình Uy chẳng có vẻ gì là vui mừng lắm cả: “Ta cưới vợ. Tấm thiệp còn lại gửi cho Ly Thanh. Đám Mặc Khiếu ta đều gửi thiệp mời cả rồi, nhưng chỉ có y không có mặt trong buổi nghị sự giữa các vương hai ngày trước. Ngươi còn dễ gặp y hơn ta, chuyển cho y giúp ta nhé”.
“Ngươi…”. Lan Uyên kinh ngạc trừng to mắt nhìn gã bạn R*ợ*u đã cùng mình phong lưu phóng túng bấy lâu: “… cưới vợ?”.
“Vương mà, thế nào cũng cần phải có kẻ thừa tự”. Tự nguyện càng tốt, nhưng không muốn cũng không thoát, ngày nào cũng bị các trưởng lão lải nhải van xin khuyên bảo không ngừng, Hổ vương vậy mà cũng có lúc bị ép buộc đến bất đắc dĩ: “Những người lớn tuổi trong tộc đều sốt ruột, ta cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì cũng phải kết hôn thôi, cưới sớm một ngày là một ngày không cần phải nghe bọn họ lải nhải nữa. Chứ nếu thực sự để bọn họ không ăn không uống quỳ trước cửa phòng ta đến ૮ɦếƭ thì quả thực không biết ăn nói làm sao với cả tộc”.
“Thái Linh vừa xinh đẹp, tính tình lại hiền lành, cưới được nàng phải gọi là phúc phận của ngươi”. Lan Uyên cố gắng thu lại sự kinh ngạc mà chân thành chúc phúc.
Trong số tam đại mĩ nhân của yêu giới, Minh Cơ của Xà tộc thì cứng rắn, Hồng Nghê của Hồ tộc quá nóng nảy, chỉ có Thái Linh của Hổ tộc là hiền thục ôn hòa.
“Cho dù sau này ngươi có ăn chơi bên ngoài thế nào đi nữa, nàng có lẽ cũng sẽ dễ dàng tha thứ”.
“Phải lắm”. Kình Uy cười nâng chén R*ợ*u: “Nếu không làm sao ta cam tâm đón dâu được?”.
“Ngươi thật là…”. Lan Uyên bỏ thiệp mời vào trong tay áo, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn lụa đỏ khắp phòng: “Tiếc cho một mỹ nhân đẹp đẽ là thế, lại bị rơi vào tay ngươi!”.
“Những lời này nếu là người khác nói ta có thể nhận, nhưng nếu xuất ra từ miệng Nhị thái tử Lan Uyên sẽ làm thiên hạ bật cười đó”. Kình Uy thẳng thừng đốp lại: “Ta có thế nào cũng chẳng thể vượt qua nổi ngươi đâu mà!”.
Lan Uyên không nói lại gì, chỉ cười cười mở quạt phe phẩy, cũng coi như là chấp nhận.
Cáo biệt Kình Uy rồi, hắn liền thẳng bước tới Hồ vương phủ, đã lâu chưa gặp người kia rồi. Kể từ sau khi xuất quan, Ly Thanh lại càng thêm bận rộn, hắn đến vài lần nhưng lần nào cũng không gặp được, nếu không phải đang bận nghị sự thì cũng là đang làm việc. Ban đầu Lan Uyên cũng không để tâm, tìm một vài người mới mẻ chơi bời ít lâu rồi lại quay lại, trước làm sao nay vẫn giữ làm vậy. Cho dù nửa đêm có trèo tường đi vào thì Ly Thanh cũng vẫn chỉ vùi đầu làm việc mà không thèm chú ý gì đến hắn. Lan Uyên thắc mắc Hồ tộc xảy ra chuyện gì, thì Ly Thanh chỉ bảo là lệ thường, sau vài tháng nữa sẽ rảnh rỗi hơn, chứ nhất định không chịu nói thêm gì nữa. Lan Uyên cũng không để bụng.
May mà lúc này thiên thời địa lợi, gặp ngay lúc Hồ vương vừa nghị sự xong với các trưởng lão, đúng dịp đang rảnh rỗi.
Lan Uyên kéo y đến căn đình giữa hồ uống trà, nơi ấy vừa hữu tình vừa thanh tịnh, làm gì cũng không sợ bị quấy rầy, rất hợp ý Lan Uyên.
Ly Thanh nhìn tấm thiệp cưới đỏ thẫm hắn đưa cho, trên mặt không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Cũng đã đến lúc rồi”.
Lan Uyên trong lòng khẽ động, buột miệng mà hỏi: “Dạo này bận rộn như vậy chẳng lẽ là do ngươi cũng bị buộc kết hôn rồi sao?”.
Lời vừa ra khỏi miệng tự mình cũng đã cảm thấy buồn cười, chẳng biết vì sao lại nghĩ tới khả năng này? Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn cứ nôn nóng chờ đợi câu trả lời.
“Không phải”. Ly Thanh bình tĩnh đáp lại: “Các trưởng lão vẫn chưa nhắc tới”.
“Vậy nếu họ nhắc tới?”. Trong lòng thốt nhiên căng thẳng, không kìm được mà nắm lấy tay y căn vặn. Thấy trong mắt y tràn đầy kinh ngạc, cũng tự biết mình đã thất thố, liền quay mặt đi: “Không có gì, tiện miệng mà hỏi thôi”.
“Sinh con thừa kế cũng là một nhiệm vụ của vương”. Ly Thanh im lặng hồi lâu mới khẽ nói.
Ánh mắt trong phút chốc tối sầm lại, Lan Uyên cảm thấy bức bối khó chịu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nên đành lái sang chuyện khác, bèn đem chuyện Thử vương muốn mượn Kim Cương Tráo ra kể cho y nghe. Nhưng chẳng hiểu vì sao lại giấu đi chi tiết Mặc Khiếu bảo với Thử vương là mình dạo này thích màu vàng.
Nhắc tới chuyện Thú vương cần tự mình chịu Thiên Lôi đánh thì Lan Uyên nhìn Ly Thanh đang ngồi trước mặt mình mà đột nhiên hỏi: “Thiên kiếp của ngươi lúc nào mới tới?”.
“…”. Ly Thanh ngẩn người, trong đôi mắt vàng có một cái gì đó chợt lóe qua, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: “Còn lâu”.
“À”. Lan Uyên gật đầu, tiến tới ôm lấy y, mặt đối mặt mà thì thầm: “Nếu đến lúc thiên kiếp nhớ đến tìm ta lấy Kim Cương Tráo. Người khác ta không cho, nhưng nếu là ngươi chẳng lẽ ta còn tiếc sao?”.
“Được”. Giọng nói của người trong lòng vẫn cứ nhàn nhạt như thế, như có như không, nếu không chú ý lắng nghe có lẽ sẽ bỏ qua mất.
Dù vậy, trong lòng cứ có cái gì đó không sao quên đi được, ngay cả lúc nói chuyện với Văn Thư, Lan Uyên vẫn có vẻ không yên lòng.
“Nhị thái tử có tâm sự sao?”. Văn Thư vốn tinh tế nhạy cảm đã nhận ra ngay vẻ thất thần của Lan Uyên.
“Không, đâu có”. Lan Uyên giật mình sực tỉnh, vội mở quạt che đi: “Ta sao có thể xảy ra chuyện gì!”.
“Ừm”. Tinh thần của Văn Thư có vẻ đã thoải mái hơn, tuy cơ thể vẫn gầy đến mức chỉ cần một trận gió là có thể xô ngã, nhưng thần sắc trên mặt đã tươi tỉnh hơn dạo trước rất nhiều: “Đã lâu Nhị thái tử không tới, thực sự rất muốn nghe ngài kể chuyện nhân gian”.
“Được!”. Lan Uyên gật đầu, khi kể lại chuyện đi đến trần gian cùng Ly Thanh thì bất giác mà trong lòng chợt cảm thấy cao hứng tràn trề, câu chuyện cũng càng thêm lý thú. Kể lại từ cảnh vật tới con người, lại nhắc đến thôn trang nho nhỏ dưới chân núi kia, tuy lúc ấy chỉ là vội vã quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng ấn tượng lại cực kỳ sâu đậm. Nhà tranh giậu trúc, cầu nhỏ nước reo, giữa làng sừng sững một gốc hòe già xòe tán rộng mát mắt, bờ ngang ruộng dọc, gà gáy chó sủa, “Tuy chỉ là một ngôi làng quê mùa bé nhỏ, nhưng quả thực rất thư thái lại phong nhã”.
“Quả là một nơi tự do tự tại”. Văn Thư nghe thế, trong mắt không khỏi ước ao: “Có đôi khi chỉ cần làm một người phàm nho nhỏ không tham lam cao xa không ước cầu quá đáng, bình thản trôi qua một đời thôi cũng đã đủ mãn nguyện”.
Lúc hắn ra về, Văn Thư lấy ra một vò Quỳnh Hoa lộ tặng hắn: “Dạo này sức khỏe không tốt lắm, sợ sau này không làm được gì nữa. Vò R*ợ*u này, coi như tặng cho Nhị thái tử làm kỷ niệm”.
Lan Uyên nhận lấy, lại dặn y nhớ bảo trọng thân thể, đừng suy nghĩ quá nhiều, cần gì cứ sai người đến Thần An điện mà lấy là được. Văn Thư cười nhẹ gật đầu, lại cố hết sức tiễn hắn ra tận cửa Thiên Sùng cung, Lan Uyên bảo y dừng bước mấy lần, nhưng y không nghe.
Có một ngày kia, Lan Uyên đang cùng Thái Thượng Lão Quân chơi cờ, chợt thấy sắc trời phía đông nam tối sầm lại, nhưng ban đầu hắn không chú ý đến. Hạ một quân cờ ngẩng đầu lên, lại thấy bên kia mây đen cuồn cuộn, tụ lại thành một vầng đen kịt, tia sét sáng rực, gần như muốn xé rách cả một khoảng trời, cùng với nó là tiếng sấm gầm gào dữ dội, đến mức bên này góc trời cũng như muốn rung lên. Hắn liền tiện miệng hỏi: “Vị Long Vương nào đang làm mưa bên đó thế nhỉ? Thật dữ dội quá, chẳng lẽ muốn gây lũ lụt cho nhân gian sao?”.
Thái Thượng Lão Quân từ bàn cờ ngẩng đầu lên cười trả lời: “Nhị thái tử không biết đó thôi, đây không phải làm mưa mà là thiên kiếp đó”.
“À…”. Lan Uyên nhớ tới Thử vương trong câu chuyện của Mặc Khiếu, nghĩ thầm chắc chắn là lão nên cũng không để bụng nữa mà chỉ chuyên chú vào ván cờ trước mặt.
Nhưng sấm sét cứ từng trận rền vang, liên tiếp không ngừng khiến đầu óc như cũng muốn ong ong cả lên, bất giác mà cảm thấy phiền lòng: “Chẳng biết còn muốn đánh đến bao lâu? Không sao chơi cờ được nữa”.
“Ha ha…”. Thái Thượng Lão Quân vuốt chòm râu bạc trắng tươi cười, phất trần trong tay khẽ phất qua, chỉ sang hướng mây đen đang cuồn cuộn trôi phía xa xa: “Sắp rồi sắp rồi, chờ cho đám mây kia tan hết là xong ấy mà”.
“Vậy cũng là quá lâu”. Lan Uyên nhíu mày: “Từ lúc bắt đầu tới giờ cũng đã nửa canh giờ, thêm chút nữa thì đến cả canh giờ mất. Thiên Lôi làm việc cần mẫn đến vậy e là đánh ૮ɦếƭ Thử vương kia mất thôi”.
“Thử vương?”. Lão Quân nghi hoặc nhìn Lan Uyên: “Nhị thái tử nghe từ đâu mà bảo là Thử vương?”.
“Không phải sao?”. Lan Uyên thất sắc dừng tay.
“Là Hồ vương chứ”.
Lại một tia sấm sét nổ vang, dòng điện trắng lòa chiếu rọi gương mặt tái mét đi vì kinh hoàng. Đôi mắt lam sẫm trong khoảnh khắc chợt mở lớn, Lan Uyên dùng tay gạt phăng bàn cờ, thô lỗ nắm lấy Thái Thượng Lão Quân ghì lại mà gằn giọng hỏi: “Ai?”.
Giọng nói cũng run rẩy tựa như những tia sáng ngoằn ngoèo muốn rạch tan lớp mây đen mà lóe rạng xa xa. Bàn tay không kìm được mà nắm chặt lại, các khớp ngón tay rung “răng rắc”, khiến Thái Thượng Lão Quân ngạt thở đến đỏ tía cả mặt mày:
“Là… là Hồ vương của Hồ tộc, là Ly Thanh…!”. Dứt lời, lại giơ ngón tay lên tính toán: “Không sai. Năm trăm năm một lần thiên kiếp, hôm nay y vừa đúng một ngàn tuổi… A! Nhị thái tử, ngài làm sao…”.
Không đợi ông dứt lời, Lan Uyên đã thẫn thờ buông ông ta ra. Thái Thượng Lão Quân té xuống ghế, chỉ kịp nhìn thấy một đạo ánh sáng màu xanh lam phóng vọt về phía Thiên Lôi đang đánh xuống, mà lúc này, tiếng sấm đã dần dần rời rạc tản mát, mây đen cũng đã thôi vần vũ, sự yên tĩnh lại trở về với đất trời.
“Vì sao…?!”. Giữa ௱o^ЛƓ lung chợt bật lên một tiếng hỏi khe khẽ, nhưng chưa kịp suy nghĩ cho thấu đáo đã lại bị tiếng sấm bao trùm, chỉ có một nỗi đau đớn sắc bén đến mức khiến đáy lòng như bị đâm thâu đổ máu.
Bên tai là tiếng sấm ù ù rung động, ngút tầm mắt là mây khói cùng ánh chớp loang loáng, mang theo một mùi khét và cả phảng phất mùi máu tươi gay mũi. Khi làn sương mù dày đặc trước mặt từ từ tan đi, để lộ một mảnh đất đen sẫm thì bước chân vội vã của hắn cũng đột ngột mà chậm lại.
Rừng cây xanh tươi um tùm đột nhiên bị sấm sét của Thiên Lôi khoét thành một mảnh đất trống hoang tàn không một bóng cây ngọn cỏ, cây rừng thiêu rụi, vạn vật tàn lụi, bầu trời đen sẫm, mặt đất đen sẫm, đập vào mắt chỉ còn một màu đen trầm lặng ૮ɦếƭ chóc. Tiếng sấm cuồng nộ dần dần dịu lại thành những tiếng ì ầm xa xôi tận chân trời, nhưng từng tiếng từng tiếng nện vào lòng còn nặng nề hơn cả đá tảng, bước chân vì thế lại càng thêm chậm chạp. Một bóng người bạch sắc từ từ hiện ra phía trước, giữa đầy trời đầy đất một sắc đen hoang vu lại càng thêm hút mắt, bóng người thu vào trong mắt, nỗi đau cuồn cuộn chảy vào đáy lòng. Mỗi một bước một bước tiến đến, là một khắc một khắc hơi thở như bị P0'p nghẹt, từng bước, lại chậm đi từng chút, đây chính là nỗi sợ hãi, nhưng cho dù sợ tới mức cả người như run lên, bước chân vẫn cứ cố chấp mà tiến về phía trước, tới gần y, chạm đến y, sau đó, sẽ hỏi y.
“Đại vương đang điều tức, xin Nhị thái tử dừng chân…!”.
Có kẻ che trước mặt hắn. Là ai? Trông không rõ mặt, cũng không cần biết. Cổ tay nhẹ nhàng nâng lên, cánh quạt tựa như lưỡi kiếm bình lặng lao mình về phía trước, là kiếm pháp tuyệt vọng không màng sống ૮ɦếƭ. Nhân lúc đối phương nghiêng người né tránh, ống tay áo xanh ngọc nhẹ nhàng phất qua mặt kẻ đó, bàn tay điểm một dấu pháp ấn lên trán, đối phương lập tức đứng im.
Ngón tay khẽ chụm lại, cánh quạt “Xoạch” một tiếng mở rộng, cốt ngọc dát vàng, non cao nước thẳm. Khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay thoáng giơ lên, cây quạt lặng lẽ rơi xuống đất như một cánh hồ điệp.
Đôi mắt trước sau vẫn chỉ chăm chú vào bóng hình trước mặt, vị Hồ vương đang chống một thanh kiếm gãy đứng thẳng giữa đất trời thinh lặng.
Cứ như thế ngây ngẩn mà tiến gần y, y cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi đã đến rồi”.
Giọng nói vẫn bình thản, nét mặt vẫn bình thản, chỉ có sâu trong đôi mắt vàng rực thoáng qua một chút bối rối, tựa như không thể tưởng tượng vì sao hắn lại có mặt ở đây lúc này.
Lan Uyên không nói gì, chỉ giơ ống tay áo lau đi dòng chất lỏng đỏ rực đang không ngừng trào ra bên khóe môi y, vừa lau đi lại lập tức trào ra, tay áo xanh lam chẳng mấy chốc mà nhuộm thành một màu sẫm tối loang lổ, nhưng hắn vẫn cứ mím chặt môi lau mãi không ngừng.
“Không cần đâu”. Ly Thanh ngửa mặt ra sau tránh tay hắn.
Bàn tay ngơ ngác khựng lại giữa không trung, hồi lâu sau mới thẫn thờ buông xuống, đôi mắt xanh sẫm kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt vàng rực kiên định, nhìn mãi nhìn mãi, muốn nhìn tận vào tới tâm can của y mà mình trước giờ vẫn không sao hiểu nổi: “Không phải bảo là còn lâu sao? Vì sao…?”.
“…”. Ly Thanh không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Ánh mắt ấy, cái nhìn ấy, nào có khác gì lần đầu tiên mới gặp đâu?
Lan Uyên chợt lui về phía sau một bước, vẻ mặt thoáng chốc thành ảm đạm: “Ngươi vốn dĩ không định nói cho ta biết”.
“Đúng”. Máu chảy dọc theo khóe miệng, rơi xuống quần áo trắng bạch nở thành một đóa hoa đỏ thẫm, đỏ đến đui mù cả mắt.
Sức lực trong phút chốc như thoát hết ra khỏi cơ thể, Lan Uyên cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào gương mặt tĩnh lặng của Ly Thanh: “Ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì chứ? Hay phải nói là, ngươi chưa bao giờ để ta vào lòng…”.
Câu hỏi càng lúc càng trầm lại, đến những âm cuối đã muốn hóa thành tiếng thở dài đau đớn, bàn tay run rẩy vươn ra chạm đến bàn tay đang chống kiếm của y, lòng bàn tay chạm lên mu bàn tay y, lạnh như hàn băng vạn năm, cho dù có ủ trong ấm áp bao lâu cũng chẳng mảy may cảm nhận được.
“Đại vương, ngài bị trọng thương, xin mau mau hồi phủ tĩnh dưỡng!”. Các trưởng lão Hồ tộc đều quỳ gối cách đó không xa nhưng không dám tiến lại.
Đôi mắt vàng bình thản nhìn sâu vào mắt hắn, trong đó thậm chí có thể thấy phản chiếu gương mặt còn tái nhợt hơn cả sắc mặt hắn lúc này, “Đa tạ Nhị thái tử quan tâm”.
Bàn tay nhẹ nhàng rút khỏi tay hắn, Lan Uyên nhìn y tập tễnh bỏ đi, định chạy lại đỡ, nhưng bóng lưng đang cố giữ cho thật thẳng kia hiển nhiên là không mong chờ sự giúp đỡ của bất cứ ai.
“Ly Thanh… ngươi đối với ta… có bao giờ thật lòng hay không?”. Thì thào mà tự hỏi, rõ ràng đã biết câu trả lời nhưng vẫn không thể cam lòng.
Dáng lưng trước mặt chợt ngừng lại, mái tóc trắng bạc nhẹ nhàng tung bay trong gió: “Nhị thái tử cho ta thứ ta cần, ta cho Nhị thái tử thứ ngài muốn, chẳng lẽ còn thiếu ư?”.
Hắn bỗng bứt mình chạy đến túm chặt đầu vai xoay người y lại, chỉ để thấy y khẽ nhướn chân mày cao mảnh, trong mắt mênh mang sắc vàng chói lọi, khóe môi đỏ thẫm sắc máu khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Nhị thái tử, ngài lấy cái gì mà đòi thực tâm của Ly Thanh?”.
Bàn tay nắm chặt tay y không khỏi thẫn thờ buông xuôi, nhưng môi hắn bất giác mà nhếch cao: “Ha ha ha ha ha…”.
Ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, hại chim thú đều tứ tán, cười đến mức hai mắt cay xè, đến mức thắt lưng như muốn sụm xuống, mới nhướn mắt nhìn thẳng vào Hồ vương cao ngạo uy nghiêm trước mặt: “Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư… ngươi chưa bao giờ thật tình, ta chưa bao giờ thật dạ… Cả hai chúng ta đều chưa bao giờ tương tư, nếu vậy, thì ai là kẻ chớm biết tương tư, mà ai là kẻ vì tương tư mà khổ? Hửm? Hồ vương tuyệt sắc vô song của ta…?”.
Hắn từ từ đứng lên, vẫn cười như điên như dại mà nhìn y, nhìn đến thanh kiếm gãy trên tay, chính là thanh kiếm ngày ấy đã từng chỉ thẳng vào yết hầu, chỉ cần tiến thêm một tấc là vừa đủ đoạt mạng: “Nếu… nếu ta nói ta thật tình với ngươi…?”.
“…”. Ly Thanh lặng lẽ quay lưng.
“Nếu… nếu ta nói ta đối với tất cả những kẻ khác chỉ là chơi qua đường, chỉ với ngươi là thật dạ?”. Lan Uyên đứng yên tại chỗ, vẫn không ngừng cầu khẩn.
“Nhị thái tử, tàn cuộc rồi”. Ly Thanh càng đi càng xa.
“Ngươi không tin ta sao?!”. Cao giọng gọi với theo, tâm can đã co rút lại đau đớn đến không sao chịu nổi.
Ly Thanh dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Ngày hôm ấy, ta đứng ngay phía sau tấm bình phong”.
“…”. Thân thể cuối cùng không còn chống đỡ nổi nữa mà sụp hẳn xuống đất. “Ha ha… ta vì sao lại từng nghĩ ngươi không giống hồ ly kia chứ? Ngươi quả thực là hồ ly mà!”.
Quả thực là một con hồ ly giả dối, con hồ ly tuyệt đối không giao trái tim cho những kẻ đối với nó không thực lòng, Hồ tộc, có bao giờ giao dịch mà chịu lỗ đâu?
“Ha ha…”. Trên mặt đất khô cằn cháy rụi không một bóng người, Lan Uyên một mình cười khàn.
Mưa rơi xối xả, tiếng cười bị tiếng mưa bao trùm, nhưng khóe miệng vẫn nhếch cao ngạo nghễ, mặc kệ nước mưa ướt đẫm mặt mày.
Chẳng biết đến bao giờ, có ai đó chợt bước tới bên cạnh hắn, tán dù giấy xòe trên đầu vì hắn đỡ lại gió táp mưa sa.
Lan Uyên ngẩng đầu, Lang vương tóc đen mắt đen đang nhìn xuống hắn với vẻ mặt vô cảm.
“Ngươi nói đúng, y là hồ ly”.
“Ta đến để chế giễu ngươi thôi”. Lang vương vẫn từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói thản nhiên.
“Y chẳng bao giờ để ta vào lòng”. Lan Uyên không thèm để tâm đến những lời trêu chọc của gã, chỉ ngồi phịch dưới đất nhìn cơn mưa trắng trời trắng đất bên ngoài tán dù: “Tất cả mọi thứ, cả những buổi nghị sự, cả những lúc bế quan… đều là để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Trong lòng y ngoại trừ Hồ tộc thì chỉ có đứa em trai kia, ngoài ra, chẳng có gì cả… Y cần tĩnh dưỡng một trăm năm phải không…? Trăm năm qua rồi, liệu y có còn nhớ ta là ai nữa…?”.
“Y hỏi ta dựa vào cái gì mà đòi thực tâm của y… ha ha ha… dựa vào cái gì ư…?”. Hắn quay đầu lại nhìn Mặc Khiếu, trong đôi mắt xanh lam ngập tràn ý cười: “Ngươi bảo ta dựa vào cái gì nào? Hửm? Như Lai Phật Tổ ở Tây Thiên còn phải kính Nhị thái tử Lan Uyên ta ba phần, mà y lại hỏi ta dựa vào cái gì…”.
Mặc Khiếu nhíu mày nhìn hắn đang cười như điên dại.
“Ngươi biết không, Văn Thư từng bảo ta, nếu không thực lòng thì đừng đòi hỏi người khác phải thực lòng”. Hắn cúi đầu, ngắm tay áo xanh ngọc loang lổ vết máu thẫm màu, hòa cùng nước mưa và vết bùn đất, thật chưa bao giờ thảm hại đến thế. “Hôm nay cho dù ta có móc ra chân tâm dâng cho y, y cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn tới đâu, phải không?”.
“Con người y…”. Mặc Khiếu định nói gì đó, lại bị Lan Uyên cắt ngang.
“Con người y, quả thực là hồ ly”.
Dứt lời, lại lảo đảo đứng lên bước vào giữa màn mưa.
“Đi đâu vậy?”. Mặc Khiếu cầm dù đuổi theo sau.
“Hồ vương phủ”.
Nhưng Hồ vương phủ không cho hắn vào, tên thị vệ xa lạ trước cửa ăn nói rất lễ độ cung kính, nhưng tuyệt nhiên không cho phép tiến thêm một bước.
“Đại vương nhà tôi thương tích chưa lành, không tiện gặp khách, xin nhị vị hôm khác quay lại”.
Mặc Khiếu định đôi co với gã, nhưng Lan Uyên chỉ thong thả đi một vòng, chọn một chỗ vắng vẻ mà lặng lẽ phi thân bay qua tường.
“Vẫn trèo tường như cũ à?”. Ly Thanh cho đám gia nhân bên cạnh lui hết xuống, nửa nằm nửa ngồi trên trường kỷ nhìn Lan Uyên cả người ướt đẫm, đầu tóc rũ rượi.
“Đúng”. Lan Uyên đứng trước mặt, ánh mắt nhìn vào sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt của đối phương mà lòng ẩn ẩn đau đớn.
“Tội gì phải thế?”. Y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đôi mắt vàng rực toát ra nghi hoặc.
“Ta đã nói là ta thật lòng”. Theo ánh mắt y nhìn ra ngoài cửa sổ, là một lối đi trồng đầy hoa hạnh, đương kỳ nở rộ.
Ánh mắt Ly Thanh hướng lại phía Lan Uyên, thần sắc lạ lẫm: “Ta cũng nói rồi là ta không tin”.
Hắn chậm rãi tiến tới trước trường kỷ, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt vừa đúng tầm mắt Ly Thanh: “Vậy nói cho ta biết, trên hoa đăng ngươi đã viết tên ai?”.
Ánh mắt vàng rực thoáng ngạc nhiên, rồi lại bình lặng như cũ: “Ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy?”.
“Vậy ngươi cần gì phải tránh né?”. Lan Uyên không buông tha, cố hỏi cho ra đáp án.
“…”. Ly Thanh nhắm mắt lại, không trả lời.
Lan Uyên chăm chú nhìn y hồi lâu, rồi lặng lẽ đứng dậy rời đi. Khi hắn bước ra cửa, mưa đã sớm tạnh, phía chân trời rạng rỡ cầu vồng bảy sắc.
“Là lỗi của ta”.
Đôi mắt vàng đóng chặt mở to, chợt sáng chợt tối, lấp lánh bất định, rồi một tiếng thở dài buồn bã buông ra, hai mắt lại khép lại.
“Tất cả như dự liệu”. Lang vương và Hổ vương nói chuyện với nhau về cảnh tượng diễn ra trong mưa ngày đó, Kình Uy lắc đầu: “Ta còn đang nghĩ chẳng biết Ly Thanh có thể nhịn tới bao giờ”.
“Chỉ là không ngờ lại kết thúc như vậy”. Mặc Khiếu nói, “Sau này chẳng biết sẽ thế nào nữa”.
“Nói chung, đã không còn là chuyện chúng ta cần nhúng tay vào nữa, ngươi còn lo lắng cái gì?”.
“Không phải là lo lắng, chỉ là đang cảm thán thế sự xoay vần mà thôi, đã quen hắn bao nhiêu năm như vậy, ta chưa từng thấy Nhị thái tử đường đường phong nhã lại biến thành thê thảm đến thế bao giờ”. Mặc Khiếu quay đầu nhìn chữ “hỉ” đỏ thẫm trên tường mà chợt mỉm cười với Kình Uy: “Mà thôi, nói chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay vào đi, ngươi định cứ như thế mà thúc thủ chịu trói đấy à?”.
“Nếu không thì phải làm gì?”. Kình Uy trừng mắt với Mặc Khiếu: “Ngươi nữa, sớm muộn gì cũng có ngày như ta thôi!”.
“Đúng là thế, nhưng ta chí ít nhất định cũng phải chọn một người mình thực sự yêu mới được!”.
“A… yêu thực sự à…”. Nét cười trên mặt Kình Uy nhạt đi, lặng lẽ nhìn chén R*ợ*u trong tay: “Đó là nếu ngươi tìm được kia…”.
Cả hai đang im lặng uống R*ợ*u, chợt từ ngoài cửa bay vào một con chim đưa tin lông đen mỏ đỏ, thu cánh đứng trên xà nhà, mở miệng phát ra tiếng nói của Lan Uyên, vẫn như xưa điềm đạm ôn hòa:
“Có vài thứ thỉnh cầu các vị giúp ta đưa đến Hồ vương phủ”.
Hai vị vương lập tức nhìn nhau cười khổ: “Đấy, ai bảo là chuyện chúng ta khỏi cần nhúng tay nào?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc