Hoàn Khố - Chương 06

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Nguyên Bảo thưa: “Đại vương đang cùng các trưởng lão nghị sự, không được rảnh rỗi ạ”.
Lan Uyên đứng trước cánh cửa sơn son, ghé qua khe cửa mà cố nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ nhìn thấy một màu xám nhàm chán của bức tường chắn trước mặt: “Sao vậy? Chẳng lẽ có tộc nào muốn gây chuyện với Hồ tộc hay sao? Trước đây bất quá cũng chừng nửa tháng mới họp một lần, sao dạo này ngày nào cũng họp? Bàn chuyện gì mà bàn suốt mười ngày ròng rã hãy còn chưa xong?”.
Nguyên Bảo gượng cười: “Thưa, chuyện của đại vương làm sao chúng tiểu nhân biết được ạ? Bằng không để tiểu nhân vào bẩm một tiếng?”.
Lan Uyên lắc đầu: “Không cần, qua Hoa viên đi dạo một lúc cũng được”.
Bàn tay vươn tới định gạt Nguyên Bảo sang để tiến vào phòng, nhưng Nguyên Bảo đã hốt hoảng chặn cả người trước cửa:
“Nhị thái tử, coi như là ngài thương cho tiểu nhân đi mà! Đại vương không phải không muốn gặp ngài, mà là thực sự không có cách nào phân thân được đó! Các trưởng lão đã tập trung ở đây cả hơn mười ngày nghị sự không ngừng rồi, ngày nào cũng là từ sáng sớm đến tối mịt, ngoại trừ thiếu chủ Ly Lạc và mấy người tiểu nhân ra thì đáng lý không ai được ra vào đâu. Nếu để các trưởng lão biết tiểu nhân cho ngài vào thì tiểu nhân bị đem ra làm thịt mất! Mấy hôm trước lúc đưa trà vào tiểu nhân có lén thông báo cho đại vương biết là ngài tới tìm, nhưng đại vương bảo tiểu nhân ở trước cửa chờ ngài, để nói cho ngài biết là đại vương cũng không biết lúc nào mới họp xong, mời ngài cứ về trước đi!”.
“Hử? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”, Lan Uyên hiếu kỳ.
“Đại vương và các trưởng lão đều nhốt mình trong thư phòng, lúc nghị sự chúng tiểu nhân chỉ được phép đứng ngoài hiên chờ hầu hạ, nên quả thực tiểu nhân cũng không biết”. Nguyên Bảo chợt thấp giọng than thở: “Thật sự cũng không biết là vì cái gì, đang yên đang lành ngài ấy lại đột ngột triệu các trưởng lão tới… Lúc tiểu nhân bước vào đều thấy sắc mặt các trưởng lão rất… đáng sợ… Có mấy người hầu lớn tuổi còn bảo, ngay cả lúc lão Hồ vương mang theo Hồ hậu bỏ đi mất cũng không tới nỗi này…”.
“Vậy…”, Lan Uyên gõ gõ quạt trầm tư: “Các trưởng lão cũng không có thời gian nghỉ ngơi sao? Đều lớn tuổi như vậy rồi, làm sao mà chịu nổi?”.
“Sao có thể ạ? Tới canh ba các trưởng lão nhất định sẽ về phòng, nhưng trong thư phòng đèn vẫn sáng đến hừng đông, đại vương một mình ở trong đó tiếp tục làm việc…”.
“Canh ba?”. Đôi mắt màu xanh lam sáng lên, Lan Uyên xòe quạt trước *** nhẹ nhàng phất phơ: “Thật là bận rộn”.
Chợt nhận ra mình vừa nhiều lời, Nguyên Bảo lập tức van vỉ: “Thái tử gia, xin ngài đừng làm khó tiểu nhân nữa mà! Không phải tiểu nhân không muốn giúp ngài, mà là thực sự không làm gì được! Ngài khai ân đi… hơn nữa, đại vương thực sự thực sự rất bận rộn…”.
“Ta biết”. Móc trong tay áo ra một thỏi vàng đưa tới trước mặt Nguyên Bảo, Lan Uyên mỉm cười hòa nhã: “Có bao giờ ta làm khó ngươi đâu?”.
Vừa nói, vừa ngửa đầu nhìn bờ tường cao vút bao xung quanh phủ Hồ vương, cây quạt trong đây càng phất phơ đến thư thả an nhàn.
Đến canh ba, ngọn nến thắp trong lòng chụp đèn đều sắp cạn, các trưởng lão mệt mỏi đứng dậy cáo từ, Ly Thanh vẫn ngồi yên trước bàn không nhúc nhích, tư thế giữ nguyên như khi nghị sự ban nãy.
“Chủ nhân, tiểu nhân bưng tới cho ngài bữa ăn khuya nhà bếp vừa làm đây”, Nguyên Bảo đứng ngoài cửa hỏi vọng vào.
“Không cần đâu”.
Ngoài cửa lại vang tiếng bước chân càng lúc càng xa, nghe vào tai phảng phất như vọng lại từ một thế giới khác.
Các trưởng lão trước khi đi đã nói: “Xin đại vương yên tâm, tất cả đã có đám cựu thần đây an bài thỏa đáng. Người cứ từ từ nghỉ ngơi, đừng lo nghĩ quá nhiều”.
Nhưng quả nhiên vẫn không bỏ xuống được, những gì chưa hiểu phải nhìn tận mắt, phải hỏi tận miệng mới có thể cho qua.
Ánh nến lập lòe sáng tối một lúc, cuối cùng tắt hẳn, cả căn phòng hoàn toàn ngập trong bóng tối. Mà tâm tình cũng như chìm hẳn vào đêm đen, cộng với sự mệt mỏi của mười ngày làm việc không ngừng nghỉ, của biết bao công việc chất chồng không biết phải giải quyết đến bao giờ mới xong, tất cả đều khiến y gần như kiệt sức. Khoảnh khắc khi ánh nến vừa phụt tắt, cả thân thể cũng chợt như lắng đọng lại, công việc vẫn đang kêu gào ngày đêm đột ngột biến mất, chỉ để lại một khoảng trống mênh mang mờ mịt trong lòng.
Trên bàn hãy còn bày đầy công văn ngổn ngang xếp thành từng chồng ngất ngưởng, có vài tờ vương vãi cả trên mặt đất mà còn lười đứng lên nhặt. Nếu Ly Lạc nhìn thấy, tên nhóc đó chắc chắn sẽ bĩu môi chê bai: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, vậy mà còn mắng ta là bày bừa, nhìn lại bản thân mình trước đi!”.
Nặng nề buông một tiếng thở dài, vị Hồ vương cao ngao uy nghiêm của Hồ tộc một mình ngồi trong thư phòng vắng lặng tối đen, gian nan cầm lấy cây Pu't định tiếp tục phê duyệt công văn.
Muốn gọi Nguyên Bảo vào châm lại nến, nhưng cánh cửa thư phòng đã lặng lẽ mở ra, một vầng ánh sáng nhàn nhạt ùa vào, toàn bộ thư phòng lập tức nhuốm một sắc vàng ấm áp.
“Vậy mà bảo là bận rộn không ngừng nghỉ dù chỉ một giây! Cả phòng tối đen thế này, ngươi có thể bận cái gì?”. Ánh nến chiếu rọi một đôi mắt xanh sẫm, dư quang lấp lánh, trong mắt thấm đẫm nhu tình.
“…”. Ly Thanh không đáp, nhìn hắn cầm trong tay một ngọn đèn ngọc lưu ly chậm rãi tiến tới, mão đội đầu tím sẫm, áo bào bằng gấm, đai lưng phỉ thúy, cánh quạt thếp vàng; chỉ đáng tiếc mão thì lệch, áo thì rách, trên thắt lưng ngang dọc vết xước, chỉ có cây quạt còn nguyên vẹn, nhưng mu bàn tay cầm quạt cũng trầy xước rướm máu: “Ngươi thật là Nhị thái tử sao?”.
“Ngươi nghĩ sao?”, Lan Uyên buông đèn xuống, đứng trước mặt Ly Thanh mà choàng tay ôm y: “Thế này đã đủ chứng minh chưa?”.
“Ừ”. Ly Thanh để tay lên *** hắn mà đẩy người kia ra, quét mắt nhìn một lượt bộ dạng thê thảm của hắn mà hỏi: “Ngươi vừa đi đoạt vương hậu của Khuyển tộc về hay sao thế?[1]”.
[1] Ý mỉa mai bộ dạng Lan Uyên trông như vừa bị chó cắn.
“Ta đến đoạt lấy vương của Hồ tộc”. Lan Uyên nắm bàn tay Ly Thanh đưa lên môi hôn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay, cuối cùng khẽ khàng ngậm lấy ngón tay trỏ, ngữ điệu cũng khàn ***c đi: “Đáng tiếc đầu tường nhà Hồ vương cao quá…”.
“Ngươi trèo tường?”. Mắt vàng chợt lóe, Ly Thanh quả thực không ngờ vị Nhị thái tử này có thể làm ra những trò hoang đường đến vậy.
“Nếu không thì biết làm sao? Chẳng phải Hồ vương còn đặc biệt cử người đứng trước cửa cản ta lại sao?”.
Vừa buông ngón trỏ, lại rải những chiếc hôn nhẹ nhàng không dứt lên mu bàn tay.
“Dùng phép thuật bay qua là được?”.
Mu bàn tay bị hôn đến nhột nhạt, muốn rút tay về, nhưng hắn nắm quá chặt, dùng sức kéo một cái, cả người đã bị hắn lôi về phía trước. Lan Uyên xoay người một cái, ngồi vững vàng lên ghế, còn Ly Thanh đã bị hắn ôm gọn vào lòng. Vừa thì thầm những câu vô nghĩa vừa cố tình thổi thổi vào tai, khiến thân thể trong lòng cũng bắt đầu mẫn cảm mà run lên nhè nhẹ: “Dùng phép thuật sao còn gọi là trèo tường được, huống chi, cũng không thể hiện được tâm ý chân thành”.
“Đêm nay ta còn việc bận”. Khuỷu tay thúc về phía sau một cú, thừa cơ tách ra khỏi người hắn, Ly Thanh lạnh lùng nói.
Lan Uyên giữ chặt tay y, cả người dán sát vào lưng đối phương, cằm nhẹ nhàng gác lên vai y: “Thì ngươi cứ làm, ta không phiền ngươi đâu”.
Ngọn đèn trong lòng cây đèn ngọc lưu ly lập lòe lách tách, chiếu rọi cả căn phòng một thứ ánh sáng yếu ớt nhạt nhòa.
Từ đống công văn quay đầu nhìn lại, một đôi mắt xanh lam sẫm tối vẫn chăm chăm nhìn y không thôi, vừa thấy y quay lại đã chớp chớp nghịch ngợm, ý cười như muốn tràn ra ngoài: “Khát nước rồi? Hay là đói bụng?”.
“Trời sáng rồi”.
“Muốn đuổi ta sao?”. Lan Uyên kéo cả người Ly Thanh quay lại, buộc y nhìn thẳng vào mình, mắt đối mắt, chóp mũi ***ng chóp mũi.
“Các trưởng lão lại sắp tới nghị sự”. Không quen cự ly gần đến thế, Ly Thanh vội tránh ra sau, nhưng lại bị cái bàn chặn lại.
“Thật không?”. Lan Uyên cười cười sáp tới, vẫn duy trì mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, hắn khẽ vươn lưỡi chạm nhẹ lên môi Ly Thanh: “Được thôi, nhưng mà…”.
Đôi mắt lam sẫm thoáng chớp, làn môi lập tức dán tới, trêu đùa với Ly Thanh một lúc mới cười cười thối lui: “Đêm nay ta trở lại, chờ ta”.
Cây quạt vừa khép lại, bóng người cũng biến mất.
Nguyên Bảo đứng ngoài cửa hô: “Thưa vương, các trưởng lão tới rồi”.
“Ừ”. Hồ vương ngồi lại ngay ngắn bên bàn, tóc bạc mắt vàng áo trắng, vẻ lạnh lùng băng tuyết vạn năm.
Sau đó Lan Uyên còn đến mấy lần nữa, cách năm sáu ngày đến một lần, nhưng lúc nào cũng rất đúng giờ, vừa qua canh ba, các trưởng lão vừa đi, đám gia nhân vừa tản, là hắn lập tức cầm một cây đèn ngọc lưu ly đẩy cửa mà vào, không sớm một giây, không chậm một khắc.
“Nếu muộn một khắc, tức là ngươi không nhìn thấy ta một khắc còn gì?”. Hắn nghiêng nghiêng đầu nói thản nhiên.
Có những lúc đặc biệt mang cả R*ợ*u và điểm tâm đến, Ly Thanh bận xem công văn, hắn đích thân đút cho y tận miệng, có lúc đầu lưỡi vô tình chạm phải ngón tay hắn, hắn liền cười cười thu tay lại, *** mép một cái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ly Thanh.
“Ngươi bận rộn việc gì? Sao dạo này lại vất vả như vậy?”. Đôi khi mất kiên nhẫn, hắn xoay mặt Ly Thanh lại mà hỏi.
“Không có gì. Dạo này bận rộn thôi”. Ly Thanh đáp.
“Thật không?”. Hắn nghi ngờ.
Ly Thanh cúi đầu tiếp tục đọc, không đáp lại hắn nữa.
Lan Uyên bất đắc dĩ đành nhấp một ngụm R*ợ*u ngậm trong miệng, kéo cằm y qua dùng miệng mà đút cho y, nhân cơ hội đó mà triền miên một phen, cho đến lúc nhìn thấy trong mắt vàng ẩn ẩn lửa giận mới thôi: “Ngon không? Uống một ngụm giải lao”.
Ly Thanh quay đi không trả lời, hắn dán sát bên tai y thì thầm: “R*ợ*u này tên là Xuân phong tiếu[2], R*ợ*u tiên vừa đưa tặng. Ta nghĩ ngươi sẽ thích, thế nào? Nếu thích, lần sau ta mang thêm tới”.
[2] Có nghĩa là “Nụ cười (đẹp) tựa như gió xuân”.
Ly Thanh vẫn một mực im lặng. Lan Uyên liền đưa tay giật tờ công văn trên tay y, tay kia lần xuống thắt lưng siết chặt: “Thế nào? Hửm? Không trả lời ta không chịu buông đâu!”.
Ly Thanh muốn giãy ra, nhưng bị hắn giữ chặt, không khỏi nhíu mày: “Buông ra”.
“Không buông!”. Lan Uyên ghì chặt y, chặt đến không chịu nhường nhịn: “Chỉ nói một câu thôi, thích hay không thích?”.
Đôi mắt vàng lạnh lùng nhìn hắn, Ly Thanh quay đầu đi không mở miệng.
Hai người giằng co hồi lâu, Lan Uyên đành phải trả lại công văn lên bàn, hai má cọ cọ vào gáy Ly Thanh, ngữ điệu cũng mềm nhẹ hẳn: “Cố tình tặng riêng cho ngươi, chỉ là vì chờ ngươi một câu thích hay không thích thôi mà. Hửm? Nói một tiếng cho ta yên tâm không được sao?”.
Ly Thanh thấy hắn làm đến mức này, đành nhẹ dạ buông lời: “Thích”.
“Hì hì… thích là được rồi”. Lan Uyên ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt còn sáng hơn cả ngọn đèn: “Được, để lần sau ta lại mang tới. Biết không, trong này có cỏ Hợp Hoan, uống nhiều một chút có thể thôi tình đấy, lần này tha cho ngươi, lần sau nhất định phải… ừm…”.
Ly Thanh không nói gì, nhưng cơ thể đang dán sát vào người Lan Uyên âm thầm dịch ra xa một chút.
“Ha ha…”, Lan Uyên bật cười nhích người tới, xóa đi khoảng cách.
Bàn tay ve vuốt trên người Ly Thanh, khi lần qua *** chợt chạm phải một khối gì cộm cộm, bèn cho tay vào cổ áo y lôi thứ nọ ra, hóa ra là một khối ngọc bội nho nhỏ. Ngọc màu xanh bích, tơ vân ngoằn ngoèo pha thêm vài chấm hạt màu vàng, xoay ra nến nhìn thì chuyển sang một sắc vàng nhàn nhạt. Lúc này mới nhớ ra, khi Hoan ** cùng nhau cũng nhìn thấy Ly Thanh đeo nó, lúc đó đã tò mò nhưng sau lại quên không hỏi, đến lúc này nhìn thấy lập tức lại hiếu kỳ lai lịch của nó: “Đây là gì vậy?”.
“Cũng không có gì, từ lâu rồi lúc tới nhân gian thì tình cờ mua được”. Ly Thanh chăm chú xem công văn mà thờ ơ đáp lời.
“Cho ta đi!”. Hắn vốn không thích ngọc, nhưng vừa nghĩ đây chính là vật thân cận đeo trong người Ly Thanh liền lập tức hứng thú, theo trực giác mà muốn có được.
“…”, Ly Thanh cũng ngẩn ra, quay lại chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt lam sẫm: “Ngươi muốn?”.
“Ừ. Hồ vương không nỡ rời vật yêu thích sao?”. Lan Uyên cũng nhìn Ly Thanh, đôi mắt vàng rực như muốn làm tan chảy linh hồn người đối diện.
“Không cho”. Ly Thanh lập tức cự tuyệt.
“Tuyệt tình”. Vươn người tới ôm lấy y, hai cái bóng trên tường nhập nhòe hòa làm một. “Quên đi, bản thái tử cũng không thiếu”.
“Sau này đừng tới đây nữa”. Lúc hắn ra về, Ly Thanh chợt nói.
“Hửm?”. Lan Uyên phút chốc đờ cả người, cây quạt “Cạch” một tiếng rơi chỏng chơ trên sàn nhà.
“Ta phải bế quan, một năm”. Ly Thanh giải thích.
“Được, vậy một năm sau ta lại tới”. Khom lưng nhặt cây quạt rồi “Xoạch” một tiếng mở rộng, Lan Uyên lại trở về làm một Nhị thái tử nhã nhặn ung dung, vẻ thất thần trong nháy mắt vừa rồi dường như chưa từng bao giờ xuất hiện.
Một năm trời đối với thần tiên mà nói, bất quá cũng chỉ là một thoáng vùn vụt trôi qua trước khi hạ quân cờ kế tiếp lên bàn cờ dang dở. Còn đối với Lan Uyên mà nói, một đêm phóng túng tận hoan mở mắt nhìn ra, xuân hạ thu đông đã lại qua một vòng luân chuyển.
Một năm sau, cánh cửa lớn sơn son trước phủ Hồ vương vẫn y như trước, bức tường chạm khắc hình bách hồ vẫn như cũ che chở cho những con người bên trong nó khỏi cái nhìn của những kẻ bên ngoài. Nhưng bên trong thì khác hẳn, đại sảnh vốn thường vắng lặng nay nhộn nhịp rất nhiều người, ầm ầm ĩ ĩ, nếu Hồ vương nghe thấy thì băng tuyết trên mặt sợ rằng phải tăng thêm vài phần. Lan Uyên để ý nghe ngóng thấy gần như tộc nào cũng có đại diện tìm tới, mà đều là đến tìm Ly Thanh, nhưng Hồ vương nhất quyết tránh mặt tất cả, chỉ tội nghiệp cho đám gia nhân trong vương phủ, mấy ngày nay phải chạy qua chạy lại không ngừng, kêu khổ liên miên.
Theo Nguyên Bảo đi qua, lúc ngang qua thư phòng liền ghé mắt vào xem thử. Cây đèn ngọc lưu ly hắn mang đến vẫn còn đặt trên bàn, đám công văn khi ấy vương vãi trên bàn dưới đất nay được sắp xếp chỉnh tề trên án thư, cồng kềnh chiếm hết cả giá sách, làm như chỉ cần thêm một tờ nữa là cả cái giá sẽ đổ ụp xuống mất. Trên bàn làm việc để nguyên hai chén R*ợ*u, miệng chén kề miệng chén, vẫn y nguyên cảnh tượng một năm trước sau khi hai người uống xong để lại, bây giờ nhìn tới, thật không nhớ rõ chén R*ợ*u nào là của mình nữa. Khi đó đã hứa sẽ mang thêm “Xuân phong tiếu” đến, nhưng y vừa bế quan thì hắn cũng quên mất, nhìn thấy chung R*ợ*u mới chợt nhớ ra.
Tiếp tục đi, vòng vèo qua lại trong hoa viên một lúc, lại băng qua cả một mảnh rừng nho nhỏ, tầm mắt chợt vươn rộng khoáng đạt. Đập vào mắt là một hồ nước mênh ௱o^ЛƓ, trên hồ từng cụm hoa sen nở rộ, màu cam phơn phớt ánh tím, lá sen kề nhau ngan ngát xanh. Cách đó không xa là một căn đình bát giác lặng lẽ cô độc nổi giữa mặt nước, từ đây đến đó chẳng có thuyền cũng chẳng có cầu. Chăm chú quan sát kỹ, thấy trong đình đứng một người, bạch y trắng hơn tuyết, tay áo rộng phiêu phiêu, phảng phất tựa thiên tiên giáng thế.
Cánh quạt thếp vàng vẫn từ tốn phe phẩy, Lan Uyên nhẹ nhàng điểm mũi chân, đạp trên mặt nước mà ung dung tiến lại.
“Hóa ra là trốn ở đây tìm yên tĩnh”. Hắn chạm đất không gây tiếng động, mà gót chân đạp sóng mà đến cũng chưa hề mảy may nhiễm bụi trần.
Ly Thanh chậm rãi quay đầu nhìn lại, gió nổi trên mặt hồ thổi tung mái tóc dài ánh bạc: “Ngươi đã đến rồi”.
“Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”. Khẽ vuốt những lọn tóc trắng bạc bay loạn của y, lại khẽ tiến đến gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của nhau: “Có từng nhớ ta không?”.
“Ngươi chẳng có gì thay đổi”. Đôi mắt lam sẫm gần kề trước mặt kia không có gì thay đổi, nhã nhặn không thay đổi, ôn hòa không thay đổi, nhu tình trong mắt cũng hệt như ngày xưa, như khi lần đầu tiên gặp gỡ. Có người, trời sinh nét mặt đã mang đủ phong tình.
“Chúc mừng Hồ vương phá quan mà ra”. Hai tay siết lại, một cái ôm riết, nụ cười phiêu lãng như tan vào cơn gió: “Bình an là tốt rồi”.
“Ừ”.
Ly Thanh cũng vươn tay ôm lấy Lan Uyên, khiến hai thân thể càng thêm gần gụi. Non sông tươi đẹp cách mấy, cũng không sánh bằng khoảnh khắc này an tĩnh ôn nhu.
“Khi ta đến thấy ngoài đại sảnh đầy là người đến tìm, có chuyện sao?”. Môi ghé sát bên tai, giọng nói cũng mềm rũ: “Có cần ta hỗ trợ gì hay không?”.
“Không sao cả. Đều là đến cáo trạng ấy mà”. Đôi mắt vàng rực dõi về phía dãy núi trùng điệp xa xa, liên tiếp như không có đầu cùng.
Khi Hồ vương bế quan, em trai của Hồ vương cũng không chịu ở nhà ngồi không. Một năm, nói dài không dài lắm, nhưng từ đầu năm kéo đến cuối năm cũng đủ để tất cả những nạn nhân đáng thương bị hắn ta trêu đùa cùng kéo tới náo loạn phủ Hồ vương.
“Ha ha, còn tưởng là chuyện gì”, Lan Uyên thực sự buồn cười, vì quả thực không thể tưởng tượng nổi một người như Ly Thanh lại có một đứa em trai như Ly Lạc, khó trách y phải trốn đến đây, vì đường đường là một Hồ vương mà để cho người ta kéo tới mắng mỏ cùng đòi bồi thường như thế thì quả thực mất hết mặt mũi vương tộc. “Uống một chén Xuân phong tiếugiải sầu được không?”.
“Được”.
Non xa như mày vẽ, nước lặng tựa gương soi, người say vì R*ợ*u, cũng say vì người.
Thật ra, một tháng trước khi vừa đủ một năm, y đã xuất quan. Không kém một ngày, không sai một khắc. Đến hôm nay, đã tròn một tháng.
Ngày hôm nay sau một tháng, kẻ năm ngoái đã son sắt thề bồi “Một năm sau ta trở lại” cuối cùng cũng đến tươi cười mà nói “Chúc mừng”.
Dựa vào lòng hắn, y bình thản đáp lại: “Cùng vui”.
Mọi người đều hoan hỉ.
Thử vương đột ngột nhờ Mặc Khiếu tới làm thuyết khách mời Lan Uyên dự tiệc, thiếp mời không tính, lại còn đưa theo cả một rương lễ vật, nào chén R*ợ*u, nào đồ cổ, nào đồ phục sức… Tất cả thể hiện một thành ý đặc biệt, là một cái rương bằng vàng ròng, vừa mở ra đã chói sáng cả một góc trời.
“Lão thật đúng là tận tâm, chẳng qua ta chỉ nói một câu là dạo này ngươi thích màu vàng, mà lễ vật đã biến thành toàn vàng thế này”. Mặc Khiếu nhìn cái rương trên đất phì cười.
“Lão có ý gì thế? Ta với lão đâu có quen biết?”. Lan Uyên ngơ ngác cầm thiếp mời hỏi Mặc Khiếu.
“Đây là lễ vật ra mắt thôi, nếu ngươi chịu đi dự tiệc, chắc chắn còn một đống bảo bối phía sau chờ ngươi tới nhận kia”. Cười vui biến thành cười nhạo, nét mặt Mặc Khiếu thoáng ẩn hiện vẻ xem thường: “Ta chỉ tới truyền lời thôi, có đi hay không? Cho ta một câu trả lời chắc chắn”.
“Đi chứ. Nếu còn lễ vật phía sau thì sao lại không đi?”. Lan Uyên đáp.
Rồi thuận tay cầm lấy một viên ngọc lưu ly sắc vàng, màu vàng rực rỡ chói mắt, ánh sáng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn lâu sợ hỏng mắt.
Quả nhiên vừa vào tiệc hắn đã được kéo lên ngồi ngay ghế thượng tọa, R*ợ*u ngon nhắm tốt, múa đẹp hát hay, lại còn có năm sáu thiếu niên đẹp như ngọc kề bên ân cần hầu hạ, ngọt ngào chào một câu “Nhị thái tử mạnh khỏe”, lại còn biết ngậm R*ợ*u trong miệng mà “chuốc”.
Thực ra tuổi tác của Thử vương trong số các đại vương thú tộc cũng không tính là già, với đôi con ngươi vừa nhỏ vừa lanh lẹn liếc ngang ngó dọc nhanh như chớp, lại thêm cái bụng phệ như phụ nữ mang thai sáu tháng. Lão khôn khéo khen ngợi Lan Uyên một thôi một hồi, cuối cùng lại cho người khiêng thêm một cái rương nặng trịch ra, vừa mở nắp, đã thấy bên trong ngập tràn sắc vàng chói lọi, càng tô đậm bộ mặt trơn nhẫy bì bì sực mùi R*ợ*u: “Một chút lẽ mọn, biểu thị lòng kính trọng, mong Nhị thái tử đừng ghét bỏ”.
Lan Uyên không nói gì, chỉ phất nhẹ quạt cáo từ. Lão khách khí cúi thấp nửa người tiễn hắn đến tận ngoài trăm dặm.
Nhưng không ngờ dự tiệc một lần lại có lần thứ hai thứ ba, thiệp mời vàng ròng của Thử tộc cứ thế cái nọ tiếp cái kia không ngớt, hắn cảm thấy chẳng lý thú gì nên cự tuyệt hết. Bên kia lập tức thay bằng quà cáp lễ vật liên miên, ngay cả người đưa lễ vật cũng lựa chọn cực cẩn thận, cuối cùng còn thẳng thừng dâng cả con gái mình tới.
“Nếu bây giờ cho dù ngươi có mở miệng đòi vương hậu của lão, lão chắc chắn cũng sẽ cười tươi tự mình nâng kiệu hoa đưa tới cho ngươi”. Mặc Khiếu cười nói.
“Chẳng lẽ ngày mai phụ hoàng ta thoái vị nhường ngôi cho ta mà ta không biết sao? Chứ nghĩ thế nào ta cũng không hiểu từ lúc nào mình lại đáng được nịnh bợ đến thế?”. Lan Uyên càng nghĩ càng thắc mắc, “Nếu lão chọn ngươi làm thuyết khách, vậy có thể cho ta biết lý do chứ nhỉ”.
“Lão không coi trọng ngươi, mà là coi trọng Kim Cương Tráo[3] trên người ngươi kia”. Mặc Khiếu thấy hắn hỏi, cũng thật tình trả lời không giấu diếm: “Yêu tộc cứ năm trăm năm lại phải trải qua một lần thiên kiếp[4], kẻ khác có thể tránh, nhưng các vương đều phải tự đem thân ra chịu, để chứng tỏ uy vũ của bậc đại vương, đây là quy định của yêu giới. Mấy năm nữa là tới thiên kiếp của lão rồi, nên lão muốn mượn Kim Cương Tráo của ngươi bảo vệ bản thân mình khỏi Thiên Lôi ấy mà”.
[3] Kim Cương Tráo có nghĩa là cái ***g bằng kim cương, nhưng đây là một món bảo vật của Phật tổ nên để nguyên tên mà không dịch ra.
[4] Thiên kiếp giống như một dạng “kiểm tra” của Thiên đình dành cho các loại yêu quái. Yêu quái tu hành đến một thời gian nhất định phải đều đặn trải qua thiên kiếp, nói một cách đơn giản là chịu để Thiên Lôi đánh bằng sấm sét. Yêu quái phải có công lao tu hành thâm hậu mới sống qua được một lần thiên kiếp này.
“Lão dù gì cũng là một đại vương, tu hành hơn ngàn năm, chẳng lẽ còn sợ bị Thiên Lôi đánh ૮ɦếƭ?”. Lan Uyên nghi hoặc hỏi.
“Đánh ૮ɦếƭ thì không đến nỗi, nhưng nhất định nguyên khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Xét tu hành của các tộc vương thì công lực cho dù thâm hậu đến mấy, nếu phải chịu một lần thiên kiếp cũng cần tới trăm năm để tĩnh dưỡng mới mong hồi phục. Đặt trường hợp ở các tộc khác thì không sao, trước thời hạn thiên kiếp cứ sắp xếp mọi công việc cho chu đáo rồi từ từ tĩnh dưỡng là được. Nhưng Thử tộc bọn chúng lại đúng lúc đang loạn, mấy trưởng lão cùng mấy thiếu chủ đều ngấp nghé ngôi vị tộc vương, có cơ hội tốt thế này đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Chỉ cần chờ lão bị Thiên Lôi đánh xong, trọng thương nặng nề mà lén lút cho lão một đao là mọi chuyện êm xuôi ngay ấy mà. Cho nên lão rất sốt ruột muốn mượn Kim Cương Tráo của ngươi”. Mặc Khiếu dừng một chút, rồi lại tiếp: “Hơn nữa nếu có thể vượt qua thiên kiếp bình an, thì sẽ càng có thêm nhiều người trong tộc phục tài lão, vương vị của lão nhờ đó cũng có thể củng cố yên ổn”.
“Thảo nào”. Lan Uyên trước vẫn hoàn toàn không có hứng thú gì với việc này, nghe xong cũng không cảm thấy gì, chỉ đắn đo ngôn từ một lúc mới nói: “Pháp khí Kim Cương Tráo ngươi cũng biết đấy, nó là con dao hai lưỡi có lợi cũng có hại, những gì nó phải chịu, thế nào cũng chuyển sang người ta một phần. Nếu là ngươi mượn dùng ta không tiếc, nhưng nếu là người khác…”.
“Ta hiểu rõ”. Mặc Khiếu nhanh nhẹn tiếp lời, hiển nhiên đã hiểu rõ những gì Lan Uyên định nói: “Ta cũng chỉ là một kẻ truyền lời, nếu không phải lão quỳ lạy trước cửa nhà ta ba ngày ba đêm thì ta cũng mặc kệ lâu rồi. Cứ để lão quên ý định ấy đi”.
“Ngươi giúp ta trả lại hết mấy thứ lễ vật này luôn đi, để đầy nhà thế này, nếu để lão già Thái Bạch Kim Tinh nhìn thấy rồi mách lại phụ hoàng nhà ta thì chẳng biết phụ hoàng sẽ mắng ta thành cái gì nữa”. Lan Uyên khinh thường liếc nhìn đám lễ vật trên đất, nhưng rồi như sực nhớ ra cái gì, lại lục lấy một viên ngọc lưu ly sắc vàng để lên lòng bàn tay ngắm nghía: “Mượn lão một viên ngọc chắc cũng chẳng hại gì chứ nhỉ?”.
“Thứ ngươi muốn lão làm gì dám ho he nửa lời?”. Nhìn hắn dặn gã thư đồng mang hạt châu sang cho ai, Mặc Khiếu lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Thứ người ta muốn nào phải một viên ngọc của ngươi!”.
Thư phòng của Hồ vương lúc nào cũng yên tĩnh đến mức như không có hơi người.
Nguyên Bảo cầm một cái hộp chạy vào thưa: “Thưa vương, Nhị thái tử sai người mang sang tặng”.
“Ừ”. Ly Thanh gật đầu ra hiệu cho nó mở hộp ra.
“Á…”. Hộp nhỏ vừa mở ra đã chói sắc vàng rực rỡ chiếu sáng cả gian phòng, khiến Nguyên Bảo cả kinh phải lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa đã tuột tay đánh rơi cả hộp: “Đây là cái gì vậy? Sáng quá đi mất!”.
“Đóng lại”. Ánh mắt vàng lại quay về trang sách trên tay.
Nguyên Bảo ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, thấy Hồ vương vẫn ngồi yên bên cửa sổ, nét mặt vẫn lạnh lùng chẳng hiện buồn vui. Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu lên mái tóc ánh bạc khiến nó mơ hồ tỏa ánh sáng.
“Biết thiếu chủ Ly Lạc đang ở đâu không?”. Ly Thanh đột nhiên hỏi.
“Đại vương đã dặn phải cấm túc thiếu chủ đủ một năm, nên chúng tiểu nhân không ai dám thả ngài ấy ra ngoài đâu ạ”.
“Ừ”. Ly Thanh gật đầu, “Đi thăm nó một chút”.
Lập tức đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Chưa bước tới cửa đã nghe trong phòng ồn ào tiếng người, cửa phòng đang mở rộng, một thiếu niên áo trắng ngả ngớn ngồi trên ghế, chân vắt chéo cao ngạo, một tay cầm Pu't một tay cầm giấy dí sát vào mặt Đồng Tiễn đang quỳ trên đất: “Nói, ta viết chữ có đẹp không?”.
“Đẹp, đẹp, thiếu chủ viết chữ rất đẹp ạ. Tiểu nhân chưa từng nhìn thấy nét chữ nào đẹp đến thế này ạ…”. Đồng Tiễn lập tức mau miệng tán thưởng.
“Ừm…”. Thiếu niên nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy đại ca ta viết chữ đẹp hơn hay ta viết chữ đẹp hơn?”.
“Dạ…”. Đồng Tiễn do dự.
Đôi mắt vàng nhạt lóe sáng, cây Pu't “Xoẹt” một cái vẽ một nét đen nhánh lên mặt Đồng Tiễn: “Nói!”.
“Đương nhiên… đương nhiên là thiếu chủ viết đẹp hơn chứ ạ”. Đồng Tiễn xoa xoa mặt đau khổ thưa.
“Thế mới đúng chứ!”. Ly Lạc thỏa mãn gật đầu, trong đôi mắt vàng nhạt tràn đầy tự mãn: “Ta đã bảo mà!”.
“Đại vương…”. Nguyên Bảo thấy Ly Thanh dừng lại mà không tiến vào, liền thấp giọng hỏi.
“Trở về thôi”. Nhìn thoáng vào phòng thêm một lần nữa, Ly Thanh xoay người về lại thư phòng: “Đem thứ vừa được tặng kia tới cho thiếu chủ, bảo là ta thưởng cho nó vì viết chữ đẹp”.
Gương mặt vô tình lãnh đạm đến lúc này mới hiện ra một chút ý cười, nhàn nhạt đến gần như xem không thấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc