Hoàn Khố - Chương 04

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Vừa tiến vào Thiên Sùng cung đã cảm thấy bầu không khí hôm nay thật khác thường, quá mức yên tĩnh, mà mọi người đều tỏ vẻ cẩn thận tới mức như đang nơm nớp điều gì. Đám tôi tớ thấy Lan Uyên đến thì cười chào đầy gượng gạo, lúc bước đi thì rón rén đến không dám gây ra tiếng động.
“Ta đến thăm Văn Thư.” Thấy đám tôi tớ dẫn mình về hướng tẩm điện của Úc Dương Quân, Lan Uyên bèn nhắc rõ.
“Xin ngài cứ theo tiểu nhân sang bên kia nhìn một cái đi ạ.” Tên gia nhân nhỏ giọng đáp.
Lan Uyên nghe thế, biết ngay là đã xảy ra chuyện gì rồi: “Nói đi, làm sao vậy?”
“Dạ… ngài… ngài cứ sang bên kia xem là khắc hiểu ạ…” Tên nọ cắn chặt môi, không dám hé răng thêm nửa lời.
Cho đến khi đưa Lan Uyên tới ngay trước cửa, gã mới cúi khom người bẩm báo vào bên trong: “Thưa chủ nhân, Nhị thái tử đến.”
Lan Uyên cũng cao giọng cung kính chào: “Thưa tiểu thúc, cháu đến vấn an ngài đây.”
Vừa nói vừa đẩy nhẹ cửa định đi vào, nhưng cánh cửa đã khóa chặt, mở không ra. Hắn nghi ngờ nhìn sang đám người hầu, nhưng bọn họ chỉ lắc lắc đầu, ý khuyên hắn nên chờ.
Không nghe thấy tiếng Úc Dương Quân trả lời, chỉ nghe từng đợt nức nở vọng ra, thỉnh thoảng còn kèm thêm mấy tiếng ՐêՈ Րỉ khàn khàn.
Mãi hồi lâu sau cửa mới xịch mở, Úc Dương Quân lạnh lùng nghiêm nghị đứng ngay bậc cửa, tóc dài tím bạc, Long ấn tím bạc, đôi mắt cũng ẩn ẩn sắc tím lạnh như tuyết đổ: “Có chuyện gì?”
“Cháu vội vàng đến thỉnh an thúc thúc.” Lan Uyên cũng không quá sợ hãi, chỉ thu cây quạt kính cẩn cúi người hành lễ. Đôi mắt kín đáo nhướn lên định lén nhìn vào trong, nhưng đã bị dáng người Úc Dương Quân cản lại, chỉ nhìn thấy trong phòng, từng tầng lại từng tầng vải sa tím rủ dài như sóng biển.
“Ừ.” Úc Dương Quân gật đầu, Lan Uyên mới dám đứng thẳng người dậy.
“Mấy ngày trước nhận được Quỳnh Hoa Lộ thúc thúc gửi sang, hương vị thật tuyệt diệu, cháu nghĩ cũng đã tốn không ít tâm tư của thúc thúc, nên vội đến tạ ơn.” Câu nói này của Lan Uyên thực sự chỉ là thuận miệng mà thưa, nhưng ai ngờ sắc mặt Úc Dương Quân vừa nghe thế đã lập tức biến sắc, Long ấn trên trán bất thình lình chói sáng rực rỡ, sát khí trong mắt cũng bùng lên không màng giấu giếm, đôi đồng tử trừng trừng nhìn hắn, yêu dị mà tràn ngập oán độc. Đến nỗi làm Lan Uyên sợ tới mức phải rụt lui về phía sau mấy bước: “Tiểu thúc… ngài… có chuyện gì…?”
Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Vị tiểu thúc luôn luôn được tôn xưng là thanh dật thượng tiên của hắn sao đột nhiên lại nổi cơn thịnh nộ đến bực này?
“Khi ấy ủ dư một vò, ngài ghét nó quá ngọt không thích uống, tôi lại không thể uống được nhiều, lại nghĩ nếu không muốn lãng phí chi bằng dâng cho Nhị thái tử, nên đã tự tiện gửi sang. Xin chủ nhân tha tội.” Văn Thư từ sau lưng Úc Dương Quân bước ra, cúi rạp người quỳ sụp hẳn xuống đất.
Cơ thể Văn Thư dường như gầy gò hơn trước rất nhiều, màu da cũng tái nhợt đến gần như trong suốt, nhưng đôi cánh môi lại đỏ rực lên như máu, càng tô đậm thêm vẻ ảm đạm của nước da.
Lan Uyên muốn đến đỡ y dậy, nhưng lại hiềm có Úc Dương Quân đang tức giận đứng đó, nên không dám động đậy.
Ba người cứ thế chùng chình nhìn nhau hồi lâu, Úc Dương Quân chợt hừ lạnh một tiếng rồi phi thân bỏ đi mất. Bóng dáng kia vừa khuất dạng, Văn Thư đã “Ục…” một tiếng phun ra một 乃úng máu, vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng Lan Uyên nhìn thấy rõ, trước khi bỏ đi, Úc Dương Quân đã nhấc chân đá một cú thật lực vào bụng Văn Thư. Văn Thư cố chờ hắn đi rồi mới dám lộ ra đau đớn. Lan Uyên vội vã chạy bổ tới đỡ y dậy, lúc chạm vào cổ tay người kia mới nhận ra, Văn Thư đã gầy sọp đến chỉ còn da bọc xương. Hắn định đưa Văn Thư vào tẩm điện nghỉ ngơi, nhưng y đã lắc đầu cự tuyệt:
“Không sao đâu, quay về phòng của ta đi… chỗ này… chỗ này không thoải mái…”
Lan Uyên cũng chiều ý, thấy y quá yếu ớt nên định bế y đi cho nhanh, lại bị Văn Thư cự tuyệt. Đành phải để y dựa vào người mình từng bước từng bước chậm chạp lê về căn phòng nhỏ phía sau hậu hoa viên.
Trong phòng cũng tiêu điều ngổn ngang, lớp dây leo tử đằng ngày nào phủ xanh rợp một góc tường nay đã không vàng héo úa, chiếc bàn đá với mấy cái ghế đôn bám một lớp bụi dày, rõ ràng đã lâu không có ai ngồi đến.
Văn Thư tự mình ngồi xuống ghế, rồi ngẩng đầu nhìn Lan Uyên nói: “Dạo này sức khỏe không tốt lắm nên người cũng lười đi, đã lâu không dọn dẹp chỗ này, làm Nhị thái tử chê cười rồi.”
Lan Uyên nhìn dáng dấp bình tĩnh của y, trong lòng càng thêm khó chịu: “Văn Thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu ngươi coi ta là bạn thì nói thật cho ta biết đi, trong Thiên giới này còn có chuyện gì Nhị thái tử đây không thể giúp ngươi chứ?”
Nhưng Văn Thư chỉ một mực lắc đầu: “Không có gì đâu, thật mà. Nếu có gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ nói cho ngài hay.”
Lan Uyên hiểu rõ tính tình Văn Thư, cái gì y không muốn thì không ai có thể ép được, nên đành phải lảng chuyện sang chủ đề khác, tìm thứ gì đó thú vị kể cho y nghe để giúp y khuây khỏa. Nhắc đến Ly Thanh, lại nhớ đến buổi tối hôm ấy, có rượu có trăng lại có gió, rượu có hơi nồng, gió có hơi lạnh, trăng có hơi nhạt, cứ vậy mà ôm nhau, cứ vậy mà hôn sâu, cứ vậy mà nói ta muốn ngươi, mọi chuyện cứ như vậy.
Văn Thư vừa nghe vừa gật gù, trên mặt cuối cùng cũng nhàn nhạt nét cười: “Như vậy là tốt rồi, ngài phải trân trọng người ta đấy, đừng bỏ lỡ.”
Lan Uyên phe phẩy quạt tươi cười: “Đương nhiên rồi, ta nhất định phải cho y những thứ tốt nhất!”
Lúc hắn gần đi, Văn Thư chợt hỏi: “Nhị thái tử, ngài thực sự thật lòng chứ?”
“Ha ha…” Lan Uyên quay đầu lại cười hỏi Văn Thư: “Ngươi nghĩ sao?”
Ánh mắt Văn Thư trong phút chốc tối sầm lại, y cúi đầu thở dài: “Thật giống nhau, đều là những kẻ vô tình vô nghĩa…”
Khi Lan Uyên ra đến cửa Thiên Sùng cung thì vừa thấy một đóa mây lành từ hướng Đông bay đến, trên đám mây là một người toàn thân trang phục đỏ rực, không phải là Xích Viêm hoàng tử của Đông Hải Long cung thì còn là ai?
Chỉ có điều, sao gã lại có vẻ hấp tấp hớt hải đến thế nhỉ?
Hắn cũng không quay về Thần An điện mà tìm đến Hồ vương phủ. Từ đêm đó trở đi, hầu như ngày nào cũng tìm sang bên ấy.
Ly Thanh cũng không lãnh đạm nhạt nhẽo như ngày xưa, những lúc uống rượu thưởng trà, viết chữ vẽ tranh hay những khi chuyện phiếm, mặc dù vẫn chỉ có mình Lan Uyên thao thao bất tuyệt, nhưng Ly Thanh chí ít cũng biết ậm ừ đáp lại một hai câu, ôm lấy cũng không từ khước, thỉnh thoảng còn chủ động hôn hắn. Và đương nhiên những khi như thế thì tuyệt đối không thể buông tha, mặc kệ đám gia nhân nhà y có đứng ngay bên cạnh trừng mắt há hốc miệng thì những nụ hôn bùng cháy cứ thế phủ dài cho đến say đắm ௱ôЛƓ lung vẫn chưa thôi.
Nghĩ đến đấy, lại bất giác đưa đầu quạt lướt nhẹ qua môi, chạm vào còn thoáng nhoi nhói đau, ngày hôm qua bị Hồ vương cắn phải. Hừ, chẳng qua bàn tay cũng chỉ không cẩn thận xoa thấp xuống một tí, mà cặp mắt vàng rực kia đã rực cháy đến chói mắt, trên người cũng bị y hung hăng nhéo một cái thật mạnh, vết bầm để lại đến giờ hãy còn chưa tan. Thật là, những lúc như vậy, ai còn nhẫn nhịn được mới thật không phải đàn ông! Nụ cười không kìm được mà tỏa ngời trên môi, khiến đám gia nhân nhà Hồ vương phải ngây ngẩn nhìn theo.
Nguyên Bảo từ đâu chạy ra, vui vẻ nói: “Hôm nay các trưởng lão tới tìm đại vương bàn chuyện, vương lúc này không được rảnh. Công tử có muốn sang hoa viên đi dạo một chút không ạ?”
Ngẫm lại cũng thấy phải đứng ngoài cửa chờ thật không ra thể thống Nhị thái tử Thiên đình, Lan Uyên liền đồng ý. Bèn phe phẩy cây quạt theo Nguyên Bảo sang hoa viên.
Phủ Hồ vương cấu tứ trần thiết hệt như những nhà vương tôn quý tộc chốn trần gian. Nguyên Bảo kể rằng từng có một vị Hồ vương đem lòng say mê kiến trúc nhân gian, liền bỏ một số tiền lớn ra kiến tạo Hồ phủ, còn đặc biệt mời những thợ khéo từng xây hoàng cung đến xây dựng. Nếu không phải bình thường đều dùng kết giới che mắt người trần, e rằng đã làm các hoàng đế trần gian phải ghen tị đến ૮ɦếƭ.
“Nhưng đương nhiên cũng không thể nào so với Thiên đình, công tử ngài nói có đúng không ạ?” Thân phận của Lan Uyên, Ly Thanh không hề nói ra, chính Lan Uyên cũng lười kể, cho nên đám kẻ dưới như Nguyên Bảo đương nhiên không biết. Nhưng phàm là Thiên tộc, tự nhiên đều toát ra một thứ tinh túy mà yêu tinh vừa nhìn thấy đã đoán được ngay, huống chi là những kẻ thông minh khéo léo như hồ ly lại càng chuyên tâm nịnh nọt.
Lan Uyên gật đầu: “Chỗ này không tệ, thực sự nhìn rất hay.”
Nguyên Bảo lập tức đắc ý, lại càng khoa môi múa mép thêm mắm thêm muối, lại so sánh với vương phủ của các tộc khác, làm như trong yêu giới, chỉ có phủ Hồ vương là chỗ duy nhất có thể ở được vậy.
Đang thong thả dạo quanh, chợt Lan Uyên ᴆụng phải thứ gì đó mà dừng lại: “Cái gì vậy?”
“Là ta.” Đối phương nghênh ngang ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vàng nhạt tràn đầy cao ngạo: “Ngươi là ai? Không biết đây là địa bàn của bổn đại gia hay sao mà thấy bổn đại gia lại không chào?”
Là một đứa nhóc chừng năm sáu tuổi, nhìn có vẻ ngỗ nghịch.
Lan Uyên cảm thấy buồn cười, liền khom lưng chắp tay chào: “Tại hạ lỗ mãng, xin đại nhân thứ tội.”
“Vậy còn nghe được.” Nhóc tiểu quỷ cũng không khách khí, thản nhiên nhận lễ của hắn, rồi lại ghé sát mũi vào áo Lan Uyên mà hít hà: “Trên người ngươi có mang theo cái gì đó phải không?”
“Ồ?” Lan Uyên quả thực có phần kinh ngạc, nhớ tới chai rượu nhỏ trong tay áo, là “Hồi mộng” mà lần trước Ly Thanh tỏ ra không thích, sáng nay vừa lấy từ chỗ rượu tiên đưa tới, không ngờ bị nhóc tiểu quỷ phát hiện ra.
Liền lấy một chai rượu ra trước mặt nó mà lắc lắc nhẹ: “Thật là một cậu nhóc thông minh. Con cái Hồ tộc ai cũng thông minh như vậy sao?”
Nhưng đứa nhỏ dường như không quan tâm đến lời khen của Lan Uyên, đôi mắt to tròn chỉ chăm chăm dõi theo chai rượu trong tay hắn: “Này, ngươi đến là để tìm đại vương đúng không?”
Lan Uyên gật đầu.
“Dạo này trời rét, uống rượu lạnh không tốt đâu.”
“Ta cũng biết vậy, nên đang chờ lát nữa đưa cho bọn họ đi hâm nóng lại.” Lan Uyên dứt lời liền liếc sang Nguyên Bảo đứng cạnh.
Nguyên Bảo vội gật đầu vâng dạ.
“Sao lại phải chờ? Hâm lại ngay lúc này là vừa rồi. Chờ lát nữa các trưởng lão đi, đại vương có thể uống ngay một chút rượu ấm, chẳng phải tốt hơn sao?” Đứa bé nói nghiêm túc.
“Nói vậy cũng đúng nhỉ.” Lan Uyên đột nhiên có thiện cảm với cậu nhóc này: “Vậy không biết có thể nhờ tiểu công tử đây giúp cho được không?”
“Không thành vấn đề.” Đứa bé vừa nghe thế đã vui vẻ cầm chai rượu đi nhanh.
“Là con nhà ai thế?” Lan Uyên quay đầu lại hỏi Nguyên Bảo.
“Thưa… tiểu nhân… tiểu nhân không biết ạ!” Nguyên Bảo gượng cười nhăn nhó.
Sau đó, liền câm như thóc.
May thay lúc đó có gia nhân đến báo là các trưởng lão đã ra về, Hồ vương đang ở trong thư phòng.
Lan Uyên liền gấp gáp chạy ngay sang, vừa vào cửa nhìn thấy Ly Thanh đang ngồi bên bàn xem công văn, liền vòng ra sau lưng ôm choàng lấy y:
“Không phải vừa mới họp xong đó sao? Sao lại ngồi làm việc nữa? Không sợ mệt ૮ɦếƭ à?”
Ly Thanh khẽ đứng lên, Lan Uyên liền ngồi ngay xuống, để Ly Thanh ngồi lên lòng mình, cả người đều được ôm kín trong vòng tay hắn.
“Không sao. Cũng chỉ còn hai ba việc nữa là xong.”
Lan Uyên vươn tay kéo nghiên mực trên bàn đến chậm rãi mài mài: “Công việc của ngươi sao lại nhiều đến thế? Đám Mặc Khiếu bình thường cũng đâu bận rộn đến vậy?”
“Tại ngươi không biết đó thôi.” Ly Thanh vừa nghiêng đầu tránh đôi môi Lan Uyên chờn vờn sau gáy: “Đừng nghịch.”
“Ngươi cứ làm việc của mình đi.” Lan Uyên vẫn không chịu thôi. Ly Thanh đành để mặc.
Nhìn từ mặt bên, Ly Thanh lúc này đã thu lại hết vẻ lạnh lùng thường trưng ra trước mặt người ngoài, chỉ còn đường nét anh tuấn, nước da trắng trẻo khiến gương mặt ngược lại có vẻ tao nhã; đôi mắt vàng rực chăm chú xem công văn, ánh đề phòng cùng xa cách cũng dần dần nhạt đi. Lan Uyên tâm tình nhộn nhạo, liền vươn người tới hôn lên má y một cái. Thấy y không phản đối, liền đưa đôi bàn tay ấp lấy gương mặt người kia, hôn từng chút từng chút một từ trán xuống đến môi, hơi thở cũng theo đó mà càng lúc càng dồn dập, vừa vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, Ly Thanh đã hé miệng mặc hắn với lưỡi vào say đắm nghiêng ngả, hôn cho đến mức nan phân khó dứt. Đến lúc động tình, hắn liền mạnh mẽ kéo Ly Thanh ngã hẳn ra bàn, gạt đám công văn tung bay rơi lả tả đầy đất.
Quấn quít hồi lâu, lý trí dần dần trở về thì cũng là lúc nhận ra Dụς ∀ọηg dưới thân đã nóng rực như thép. Biết nếu làm lấn tới, Ly Thanh sẽ không đồng ý, nên hắn đành phải nhịn, chỉ biết ôm riết Ly Thanh mà dụi sát người vào đùi y. Ly Thanh biết hắn đang muốn gì, bản thân thực ra cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu, bèn chỉ cắn chặt môi mà không phản đối, đôi gò má từ từ nóng ran đỏ hồng lên, sau đó, tất cả đều chìm vào mờ mịt…
Thân thiết âu yếm hồi lâu, mới sực nhớ đến bầu rượu đem đến lúc nãy, bèn gọi Nguyên Bảo vào hỏi.
Nhưng vẻ mặt Nguyên Bảo đầy ngơ ngác: “Tiểu nhân… tiểu nhân không biết rượu nào cả ạ… Nãy giờ tiểu nhân chỉ toàn đứng im trong thư phòng hầu hạ đại vương mà thôi…”
“Không phải ngươi là người dẫn ta dạo hoa viên khi nãy đó sao? Lại còn ᴆụng nhầm phải một cậu nhóc rất thú vị, bầu rượu đó đã cầm đi hâm nóng rồi đấy thôi?” Lan Uyên thoáng kinh ngạc.
“Tiểu nhân… tiểu nhân vẫn ở nguyên trong thư phòng này thôi ạ… Đại vương cũng biết mà.” Nguyên Bảo giải thích với vẻ mặt đau khổ.
“Nó ở trước mặt ta nãy giờ.” Ly Thanh cũng nói.
“Vậy…?” Lan Uyên hoang mang.
“Nguyên Bảo còn một cậu em trai sinh đôi tên là Đồng Tiễn, hai anh em giống nhau như đúc. Đồng Tiễn lúc nào cũng theo chân Ly Lạc.”
Ly Thanh vừa nói đến đấy, Lan Uyên đã hiểu ngay, bèn mỉm cười nói với y: “Vậy xem ra ta cũng phải đến cáo trạng với Hồ vương rồi. Thiếu chủ Ly Lạc đã lừa mất của tiểu nhân một bầu rượu ngon trong hoa viên, xin Hồ vương đứng ra định đoạt, trả lại công bằng cho tiểu nhân!”
Dứt lời, còn cố tình lấy tay áo lau lau khóe mắt, làm bộ ra vẻ thâm thù khổ đại oan ức xót xa.
“Bảo Đồng Tiễn để mắt đến thiếu chủ một chút, đừng để nó uống nhiều quá.” Ly Thanh dặn dò Nguyên Bảo.
“Chỉ vậy là xong à?” Lan Uyên kinh ngạc.
“Xong rồi.” Ly Thanh liếc nhìn hắn, đôi mắt màu vàng chói sáng rực: “Nếu không, Nhị thái tử còn muốn xử lý thế nào?”
“Vậy… xong thì xong thôi.” Lan Uyên thầm rầu rĩ không may, nhưng chỉ nhẹ nhàng gác cằm lên vai Ly Thanh thì thầm: “Cùng đến nhân gian một chuyến đi, được không?”
“Được…” Lời còn chưa dứt, đã chìm khuất trong môi hôn nóng bỏng.
Giữa âи áι nồng nàn, đôi mắt vàng rực khép hờ chợt lóe qua một tia chói sáng.
Nhân gian, chỉ cần xuống đến chân núi đã là nhân gian. Là nhà tranh vách đất, là đầu tường rào phên, là gà vịt trâu bò của con người.
Hai người không ai mang theo tùy tùng, chỉ vận khởi pháp thuật, lướt qua ngàn dặm trong chớp mắt. Chốn đặt chân đã chọn, là thị trấn Đại Thành tấp nập phồn hoa.
Khi đi qua một nơi nào đó, đã từng gặp phải một tên ăn mày, mất một mắt què một chân, cánh tay cũng cong queo, cả người chằng ᴆụp giẻ rách. Gã quanh năm suốt tháng cư ngụ trong một ngôi miếu hoang, cả người tanh tưởi hôi hám, đến gần còn chẳng ai dám chứ đừng nói chỉ mong có người bố thí cho vài đồng tiền hay chén cơm nóng.
Lan Uyên nói với gã: “Ở ngoại thành phía đông, dưới gốc cây hòe có vàng bạc vạn lượng, đủ cho ngươi chữa tay chân còn dư để an hưởng tuổi già no ấm.”
Tên ăn mày vội vã dập đầu tạ ơn lia lịa, cho đến khi bọn họ khuất bóng, vẫn nghe tiếng cái trán của gã đập “bộp bộp” xuống nền đất không ngừng.
“Số của gã là phải trải qua chín kiếp tai ương, chỉ cần qua được hết kiếp này, đến kiếp sau có thể khổ tận cam lai, phong hầu phong tướng, thậm chí có thể còn có vận đế vương. Ngươi cần gì tự tiện sửa số mạng của gã, hại gã chỉ được hưởng an nhàn chốc lại mà kiếp sau lại phải tiếp tục đền bồi?” Ly Thanh tỏ vẻ chán ngán cho hành động tùy tiện của hắn.
“Thế gian quả báo nhãn tiền, không cho lầm người, cũng không bắt sai nơi. Hai kiếp này của gã, dẫu sao cũng là một sướng một khổ, ta bất quá chỉ đảo lộn thứ tự của chúng một chút mà thôi, nhân quả của bản thân gã tự mang lấy, sao có thể gọi là ta hại gã chứ?” Lan Uyên lơ đãng trả lời, “Huống chi ta cũng chỉ nói cho gã biết nơi có vàng bạc, lấy hay không lấy, chính là nhân quả tự gã chọn.”
Ly Thanh chỉ trầm tư, không tranh biện với gã nữa.
Bọn họ đến ngoài kinh thành, đế đô ngàn năm, rồng chầu cọp ngự, quả nhiên không phải một nơi tầm thường.
Lan Uyên chợt nhớ đến tên thái tử chổng ௱ôЛƓ chơi đá dế cùng với những vương tôn công tử hăng máu đo giàu sang năm nào, chớp mắt mà mấy trăm năm đã lướt qua vội vã, chỉ có bức tường thành sừng sững vẫn nguy nga chót vót như xưa.
“Cùng nhau làm con người một lần, được không?”
“Được lắm.” Ly Thanh gật đầu đồng ý.
“Cũng tức là cấm không được dùng pháp thuật.” Lan Uyên được thể dấn thêm một nước.
“Nếu dùng thì sao?” Ly Thanh liếc sang.
“Nếu dùng, mặc cho đối phương định đoạt.” Lan Uyên nét cười rạng rạng, rõ ràng là đã nổi hứng vui đùa.
“Một lời đã định.” Vừa dứt lời, Ly Thanh đã tiến vào trong thành, Lan Uyên hấp tấp đuổi theo đến bên cạnh y: “Hồ vương, trong người có mang theo tiền bạc không?”
“Không hề.” Bước chân người kia thốt ngập ngừng, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn: “Còn Nhị thái tử?”
Nét cười khổ sở thoáng chốc làm lu mờ gương mặt thong dong: “Vậy chỉ e là Nhị thái tử Thiên giới cùng đại vương Hồ tộc đành phải làm hành khất xin ăn giữa chốn kinh thành phàm nhân này mất thôi!”
Lại dùng ngón tay chỉ chỉ vào cổng thành mà rằng: “Ngươi xem, nơi này tốt đấy, người qua kẻ lại đã nhiều mà còn đầy nắng. Hai người chúng ta ngồi ngay lại đây đi. Ngồi đến chạng vạng nếu may mắn có thể có bánh bao nóng mà ăn cũng không chừng.”
Ly Thanh không đáp lời, chỉ liếc xéo Lan Uyên đầy khinh miệt.
Lan Uyên xòe rộng quạt như muốn chặn lại sự khinh bỉ của người kia: “Ta cũng biết ngươi là người thẳng thắn cao ngạo, nhưng bây giờ trong người không một xu một cắc, vào thành rồi biết ăn ở đâu ngủ ở đâu bây giờ?”
Ly Thanh nhìn chằm chằm cây quạt cốt ngọc dát vàng cao sơn lưu thủy trong tay hắn mà khóe miệng khẽ nhếch, băng tuyết ngàn năm trong đôi mắt vàng rực cũng chợt tan thành ý cười lâng lâng: “Có thể cho mượn cây quạt quý trong tay Nhị thái tử để đánh giá một chút được không?”
Lan Uyên thầm nghĩ không xong, định giấu đi, nhưng đã không giấu được nữa rồi.
Vì vậy, vừa bước chân qua khỏi cổng thành, Nhị thái tử cùng Hồ vương đã thẳng tiến đến hiệu cầm đồ.
Nét xa hoa tráng lệ của chốn kinh kì quả nhiên không đâu sánh được, hai bên đường tràn ngập hàng hóa cùng những cửa hàng nho nhỏ bán đủ thứ xinh xinh.
Bọn họ nương theo dòng người mà bước bâng quơ, nào son nào phấn, nào hoa tươi nào trâm cài… Vừa tiện tay lật hai ba món nho nhỏ xem thử, bà thím mặc áo đỏ đã vội vã sán tới kéo tay áo chào mời: “Nương tử nhà công tử đây đúng là có phúc quá, được người chồng tốt lại biết cách chiều chuộng như vậy. Ngài nhìn cây thoa đầu phượng này đi, làm theo đúng kiểu các nương nương trong cung bây giờ đang mang đó, các cô nương đều phải thích mê. Ngài mua cho nương tử nhà mình một cây đi, đảm bảo nàng sẽ rất hài lòng cho coi!”
Lan Uyên cười hì hì liếc sang Ly Thanh đứng nên cạnh: “Nương tử nhà ta tính tình giản dị, không thích những thứ này đâu.”
Lại nâng một đóa hoa lan trắng muốt lên ngang mặt mà khẽ thưởng lấy hương thơm: “Ta cũng muốn mua cho người một đóa, nhưng lại sợ người không vui, sẽ không cho ta đến gần nữa.”
Bà thím bật cười sang sảng: “Thời này còn có một nương tử như vậy, thật vất vả cho công tử quá. Vậy ngài xem thử cây trâm ngà này đi, có được không nào? Các thiếu gia cũng có thể mang, cho nên nếu nương tử ngài không thích, ngài vẫn có thể giữ lại mà dùng?”
Lan Uyên liền cầm lấy: “Tốt quá. Làm thím phải vất vả chọn lựa như thế, ta thay mặt nương tử cảm tạ thím.”
Rồi lập tức cầm cây trâm quay đầu lại tươi cười rạng rỡ hỏi Ly Thanh: “Xem có đẹp không này?”
Hồ vương hừ mũi một tiếng, quay đầu bước thẳng.
Bèn vội vã đuổi theo, nghiêng nghiêng đầu hỏi một câu đã biết quá rõ câu trả lời: “Giận rồi? Sao lại dễ nổi giận như thế nhỉ? Vậy để tại hạ tặng nó cho Hồ vương, đừng giận nữa, nhé?”
Ly Thanh vẫn quyết không nhìn tới mặt hắn, bước chân dừng lại trước một quầy thư pháp mà hỏi vị thư sinh vẫn đang vùi đầu vào đọc sách: “Có thể vẽ tranh cho quạt được không?”
Thư sinh ngẩng đầu ngần ngại đáp: “Viết chữ thì được, nhưng vẽ tranh thì…”
“Vậy viết một chữ đi.”
Lan Uyên nhìn đôi mắt vàng rực chăm chú quan sát những bức thư pháp treo sau lưng thư sinh nọ, gương mặt cũng theo đó mà trở nên nghiêm trang thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại sợ y tức giận nên đành cố nhịn, đôi mắt xanh thẫm dõi theo từng cử động trên gương mặt người kia không chớp.
Thư sinh cầm lấy 乃út hỏi Ly Thanh: “Công tử muốn viết gì?”
“…” Ly Thanh nghẹn lời. Vốn chỉ là hứng khởi nhất thời, thật sự trong lòng không mang ý gì đặc biệt. Nếu hỏi y muốn viết gì lúc này để trao gửi tâm tình, quả thực không thể nghĩ ra. Quay đầu lại muốn hỏi Lan Uyên, nhưng hắn chỉ mỉm cười tỏ ý bàng quan không can thiệp.
Ly Thanh bất đắc dĩ quay lại nói với thư sinh: “Vậy tùy ngươi.”
Thư sinh suy nghĩ một chút, bàn tay liền thoăn thoắt đưa nhanh trên mặt quạt, chỉ một khắc đã xong. Chờ mực khô rồi liền trao lại cho Ly Thanh, ai ngờ lại bị Lan Uyên đoạt lấy trước coi như chiếm làm của riêng: “Nếu đã định cho ta thì để ta xem trước mới phải.”
Mặt quạt trắng tinh, nổi bật những dòng chữ đen mảnh thanh thoát.
“Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư
Thân tựa mây bay, tâm tựa tơ lay, hơi thở mong manh
Dư hương còn phảng phất, khách lãng du tìm mãi dáng hoa xưa
Bệnh tương tư hỏi thường đến bao giờ?
Là khi đèn lung lay sắp tắt, là lúc lúc trăng khuya khoắt sắp tàn.”[1]
[1] Trích từ điệu phú “Chiết quế lệnh. Xuân tình” của Từ Tái Tư. Nguyên tác:
“Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư
Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti, không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi.
Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì?
Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.”
Hắn rũ mắt trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi thu từng cánh quạt lại, bàn tay khẽ siết chặt, nhưng khóe miệng lại từ tốn nở nụ cười: “Phần lễ vật này, ta nhận.”
Đôi mắt xanh lam sẫm tối thất thần trong chốc lát, nhưng rồi lại lập tức quay về vẻ tiêu sái.
Khi tìm tới nhà trọ đặt phòng, lại nghe tiểu nhị nói đêm nay có hội hoa đăng, rất đẹp, mời hai vị khách có nhã hứng thì đi dạo một vòng ngắm cảnh xem sao.
Lan Uyên hiếu kỳ trong lòng, bèn háo hức chờ trời vừa sụp tối đã kéo tay Ly Thanh ra đường dạo chơi.
Người qua lại trên đường, còn đông đúc hơn cả ban ngày, nét mặt ai nấy đều tươi vui hớn hở, được ánh đèn hoa đăng ngập lối chiếu rọi, lại càng tăng thêm vẻ vui mừng. Trên cành cây trước cửa nhà, đâu đâu cũng là ánh đèn Ⱡồ₦g lung linh, có hình mười hai con giáp, có hình hoa hình lá, cũng có hình các nhân vật khác nhau, một cụm đèn Ⱡồ₦g đặt cạnh nhau liền hóa thành đủ mọi điển tích, này là Bát tiên quá hải, kia là Hằng Nga bôn nguyệt. Đầu đường còn mở hội đố đèn, đoán được câu trả lời liền được tặng một phần quà nho nhỏ, vui vẻ hợp hòa, khắp chốn tràn ngập không khí quốc thái dân an, thanh bình an lạc. Thỉnh thoảng có vài em bé nghịch ngợm vung vẩy đèn con thỏ trong tay chạy giỡn nô đùa giữa đám đông tấp nập, tiếng cười trong trẻo lan dài rồi tan biến giữa rộn rịp tiếng người.
Đi qua một con phố kia, các căn nhà trên phố đều treo đèn Ⱡồ₦g lục giác cao cao, nàng con gái một thân áo sa mỏng trang điểm lộng lẫy tựa người bên cửa sổ mà nhìn xuống dòng người phía dưới. Vừa hay một cơn gió nổi, khăn tay tẩm hương đã nhẹ nhàng đậu lại trên bờ vai chàng thiếu niên. Thiếu niên cầm khăn ngẩng đầu tìm kiếm, chỉ thấy nàng quạt tròn che nghiêng má, sóng mắt tựa thu ba, răng trắng như tuyết khẽ cắn lấy môi đỏ như son, giọng nói thánh thót như oanh như yến: “Công tử, ngài cầm khăn của thi*p rồi…” Chàng ngây ngẩn đưa chân tìm vào cửa, liền có một nữ nhân béo tốt dắt đầy châu ngọc mang theo một mùi hương ngào ngạt thơm nồng ra đon đả chào đón: “Thúy Thúy đâu, có công tử tìm con này.”
Chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi, ngày vui phút chốc chẳng tày gang; chẳng biết hầu bao thâm thủng, gia tài tan vào màn sa trướng rủ.
“Chẳng trách người xưa nói mỹ nhân như hoa.” Lan Uyên phe phẩy cây quạt giấy khẽ mỉm cười, hồn như đã phiêu diêu ngây ngất nơi oanh oanh yến yến rộn ràng bên kia, bàn tay hãy còn phất phất chiếc khăn thơm giành được mà đắc ý khoe khoang.
Ly Thanh liếc hắn một cái, nói: “Vậy ngươi cứ ở lại chỗ này đi.”
Lan Uyên làm bộ như không thấy ánh mắt sắc lạnh của người kia mà kề sát đến, bàn tay lặng lẽ ôm lấy thắt lưng Ly Thanh mà vuốt ve: “Nếu muốn ở lại thì phải ở lại cả hai mới đúng chứ, nghe nói mấy chỗ này thường chuẩn bị sẵn nhiều thứ rất đặc biệt, có thể khiến người… ừm… dục tiên dục tử…”
Ly Thanh cứng đờ cả người, vội lách mình ra khỏi tay hắn, không nói lời nào đã cắm cúi bước nhanh.
Lan Uyên liền cất tiếng cười to, khiến người qua kẻ lại đều tò mò trông sang. Nhưng hắn cũng không để ý, chỉ càng thêm đắc ý mà cười càng thoải mái, khiến mọi người phải lắc đầu vì tưởng nhầm hắn chính là đứa con khét tiếng càn quấy bất hiếu nhà vị vương gia nọ[2] .
[2] Ở đây có lẽ là Công Tử Hoan Hỉ muốn nhắc đến nhân vật Trữ Hoài Cảnh trong bộ “Hạ tân lang”.
Cười được một hồi, mới nhận ra người kia đã mất dạng giữa đám đông, tìm đâu cũng không thấy nữa.
Cây quạt siết chặt trong tay, một luồng hàn ý chạy dọc toàn thân, khóe miệng lạnh như băng vẫn nhếch cao kiêu bạc, nhưng trong miệng đã không kìm được mà khe khẽ niệm chú. Đôi mắt xanh sẫm tối dần dần chuyển thành sắc lam biếc trong ngần, nhưng cả người vẫn không động đậy mảy may, chỉ chuyên chú tìm cách đuổi theo một bóng hình trắng muốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc