Hoàn Khố - Chương 01

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, là khổ vì tương tư.
Hắn là nhị thái tử của thiên giới, phong lưu anh tuấn, nợ đào hoa rải khắp hồng trần. Tình trường luôn xôn xao rộn rã, cựu nhân chưa khuất bóng, tân nhân đã trong lòng, mang chân tâm tìm đến hắn chỉ để chuốc về tan nát thương vong. Hồ vương lãnh tính trước mắt kia có lẽ cũng không ngoại lệ, mới vài câu đường mật là đã kéo được đến bên. Hắn thật muốn xem xem, đằng sau khuôn mặt thản nhiên lạnh lùng này đang ẩn giấu những mị lực nào. Hồ ly, chẳng phải luôn quyết rũ mê người đấy sao?
Y là vương chủ cao ngạo lãnh mạc của Hồ tộc, xưa rày xa cách ít nói, đến thân đệ cũng chẳng muốn lại gần. Giữa bàn tiệc, bỗng có kẻ lớn gan buông tiếng, “Hồ vương mới thật sự là tuyệt sắc giai nhân.” Y nheo mắt quan sát, ánh nhìn như xoáy vào nam tử đang buông lời tán tỉnh kia, rồi bất giác cười nhạt. Hồ ly vốn máu lạnh giảo quyệt mà.
Hai kẻ cùng không hiểu chuyện tương tư, từ ấy lập mưu, từ ấy thương tâm, từ ấy hối hận. Ba trăm năm bạc phận, bàng hoàng nhìn lại mới phát giác, hai chữ ái tình chẳng qua chỉ ở một câu thích hay không thích mà thôi.
Chương 1
Mặc Khiếu từng nói với Lan Uyên rằng: “Nếu đem ngươi bỏ xuống trần gian, tuyệt đối không thoát khỏi bốn chữ ăn chơi trác táng.[1]”
[1] Nguyên văn là “hoàn khố tử đệ”, cũng là tên của tác phẩm, cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Lan Uyên nháy nháy mắt, cánh quạt thếp vàng mở rộng đủng đỉnh phất qua phất lại trước иgự¢: “Không cần xuống tới trần gian, ta cũng đã là một kẻ ăn chơi trác táng rồi đó thôi.”
Lan Uyên mệnh tốt, kẻ khác phải thanh tâm quả dục hàng trăm năm cũng chưa đủ tu thành một tán tiên nho nhỏ, mà hắn vừa ra đời đã đường đường là Thiên tộc, chẳng cần phải làm gì thì kim quan Nhị thái tử của Thượng Đế cũng đã yên ổn đội trên đầu. Thiên đình là một thế giới rất bình lặng, chỉ có một đám ông già bà cả suốt ngày hoặc đứng canh lò luyện đan, hoặc nhắm mắt bấm đốt ngón tay tính toán vận trời. Nói dễ nghe thì là tiên gia thanh tịnh, nhưng nếu phải sổ toẹt ra, thì chính là nhàn rỗi đến chán nản.
Trên Lan Uyên còn có một vị đại ca tên Huyền Thương. Bởi thế có thể nói, cho dù nhỡ như có một ngày nào đó Thượng Đế phụ hoàng chẳng may mọc cánh thành tiên chuyển thế, cũng không tới lượt Lan Uyên phải đứng ra kế thừa trách nhiệm. Huống chi phụ hoàng nhà hắn thân vẫn cường cốt vẫn kiện, nghe đâu mới hai ngày trước còn bị Thiên Hậu tới tận cung Quảng Hàn bắt ghen tại trận, bị xách lỗ tai kéo xềnh xệch suốt đường về. Đám đầy tớ ở trước mặt thì nghiêm trang không dám nghị luận, nhưng sau lưng không có gì mà không dám nói, kẻ nào cũng hỉ hả mang chuyện này ra cười cợt với nhau. Say sưa đàm tiếu hồi lâu, mới thất kinh nhận ra Lan Uyên đã đứng sau lưng tự lúc nào, cả bọn liền lập tức quỳ rạp cả xuống, toàn thân run như cầy sấy. Nhưng Lan Uyên cũng không tỏ vẻ giận dữ, chỉ phe phẩy cây quạt trong tay, cười cực kỳ ôn nhã dễ gần: “Đang nói gì với nhau mà cười đùa vui vẻ như vậy, nói cho ta nghe một chút nào?”
Đám người sụp dưới đất run rẩy đến không sao thốt lên nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ biết tranh nhau hô: “Tiểu nhân đáng ૮ɦếƭ, tiểu nhân đáng ૮ɦếƭ!!!”
Lan Uyên đứng dựa người vào cây cột chống hành lang cười cười nhìn đám người trước mặt mình hồi lâu, rồi mới thu quạt lại quay đi: “Không có việc gì, đứng lên cả đi.”
Đám thiên nô bấy giờ mới lẩy bẩy đứng cả lên, lén nhìn theo bóng lưng hắn đang đi xa dần mà nói lén với nhau: “Lão già đã không đứng đắn, đứa nhỏ cũng chẳng tiền đồ!”
Lan Uyên còn chưa đi được bao xa, câu nói nhẹ như gió thoảng vừa vặn lọt vào tai. Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên rất nhẹ, cánh quạt thếp vàng vẫn đung đưa trong tay, không nhanh không chậm. Người ta nói đều là sự thật, chấp nhặt với người ta làm gì?
Lan Uyên từng xuống trần gian, xem những kẻ được gọi là “ăn chơi trác táng” dưới ấy sinh hoạt thế nào. Đó là một triều đại sắp đi đến ngày diệt vong, khắp nơi đều mù mịt chướng khí. Bên ngoài quân khởi nghĩa sắp đánh vào kinh, mà trong hoàng cung, một đám người vẫn chỉ biết chổng ௱ôЛƓ chơi đá dế, trong đó cái ௱ôЛƓ lớn nhất chính là thái tử đương triều, óc nhũn bụng phệ, cặp mắt chuột ti hí trợn to đỏ ké. Lan Uyên nhìn qua nhìn lại một chút, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại bỏ đi. Trước khi đi còn tiện tay nhón lấy hai Ⱡồ₦g dế, về Thiên cung rồi liền đem sang tặng cho Huyền Thương. Lại đem chuyện ấy kể cho đám Mặc Khiếu nghe, hại bọn gã cười ngất ngư phun cả rượu. Nhưng bản thân Lan Uyên lại chỉ phất phơ cánh quạt ngồi một bên, nụ cười nhã nhặn ơ hờ trên môi như thể chuyện chẳng liên quan gì tới mình, trông vừa tao nhã lại vừa xa cách.
Sau đó lại xuống trần lần thứ hai, trần gian khi ấy triều đại đã thay giang sơn đã đổi, biển xanh sớm bồi thành nương dâu. Lúc này vương triều cực thịnh, mây tía vấn vít, trời xanh trùng trùng. Bọn vương tôn công tử áo khoan tay thụng, tóc bới mão cao, trong tay cầm quạt ngọc cốt dát vàng đề tranh sơn thủy của những họa sĩ tiếng tăm, gã tiểu đồng theo sau nâng Ⱡồ₦g chim họa mi hay chim trả, ra khỏi cửa tiền hô hậu ủng, quay về phủ hậu ủng tiền hô. Đi trên đường người thường phải rẽ sang nhường lối, gặp thế gia vọng tộc khác lập tức đem này là như ý bạch ngọc, nọ là bình hoa phỉ thúy ra so từng thứ từng thứ với nhau, so không bằng lập tức ném cho vỡ tan tành, ra vẻ thứ tầm thường này bản công tử không thèm để vào mắt. Lan Uyên thấy cũng thú vị, bèn ở lại vài ngày, nhưng xem bọn họ suốt ngày cũng chỉ biết quay qua ngâm thơ, quay lại vịnh phú, vẽ tranh uống rượu… cũng chẳng khác gì nhau, đều là nhàn rỗi đến chán nản.
Những khi rảnh rỗi, Lan Uyên lại đi tìm bọn người Mặc Khiếu. Mặc Khiếu là Vương của Lang tộc, từ khi còn là thiếu chủ đã chơi thân với Lan Uyên. Lại còn Kình Uy của Hổ tộc, Minh Dận của Xà tộc vân vân. Các thiếu chủ của thú tộc đương nhiên không thể so bì với Nhị thái tử Thiên giới tôn quý, nhưng bù lại, tất cả đều giống nhau ở một điểm là thích ăn chơi lêu lổng, thường xuyên qua lại chơi bời mà nghiễm nhiên trở thành tri kỷ rượu thịt trăm năm, thích tụ họp một chỗ, uống rượu phiếm đàm, tầm hoan tác lạc. Những lão thần kỳ cựu trên Thiên đình rất không hài lòng chuyện này, ngay cả tiểu thúc Úc Dương Quân cũng thường dạy hắn chớ nên lẫn lộn ô trọc với đám yêu quái nghiệt súc dưới kia, làm nhiễm bẩn tiên khí cao quý của Thiên tộc. Lan Uyên trước mặt thì tươi cười vâng dạ, nhưng vừa quay lưng đi lại lập tức theo đám yêu quái nâng chén cụng ly xưng huynh gọi đệ.
Mặc Khiếu uống đã say mèm, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn cao giọng mắng: “Đường đường là Nhị thái tử Thiên giới lại cùng một đám ác quỷ yêu ma ngồi cùng bàn uống rượu, hỏi còn ra cái thể thống gì?”
Lan Uyên cười cười không đáp, chỉ vươn tay kéo tuột tỳ nữ hầu rượu bên cạnh vào lòng mà hôn ngấu nhiến, bàn tay dán chặt lên bộ иgự¢ căng đầy sờ soạng một vòng không sót, từ иgự¢ đến tận chân. Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay cười nói, hò reo tán thưởng.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn ngẩng đầu, mượn tay tỳ nữ nâng chén uống một ngụm rượu: “Cái này chính là thể thống!”
Thiếu nữ dựa hẳn vào lòng hắn đôi gò má ửng hồng, nhịp thở gấp gáp. Còn hắn chỉ phe phẩy cánh quạt, trong đôi mắt đen sẫm đổ sắc lam biêng biếc, chung quy vẫn bình thản điềm nhiên chẳng gợn lấy một nửa phân tình.
Hôm nay lại đến phiên Mặc Khiếu đứng ra mời khách. Vị vương của Lang tộc ngụ ở ngọn núi sau lưng một thôn làng nho nhỏ. Khung cảnh có phần hoang vu hẻo lánh, nhưng trong núi cây rừng xanh mướt, suối nước rì rào, bốn mùa hoa chen thắm lối. Lan Uyên cũng không vội, vừa đi đủng đỉnh vừa ngắm cảnh sắc xung quanh. Trên Thiên cung tuy lắm kỳ hoa dị thảo muôn hồng ngàn tía đếm không xuể, nhưng đến cùng vẫn không bằng được vẻ tự nhiên tươi tắn của cảnh sắc dưới trần gian.
Trong rừng cây cối xum xuê, cành chen lá lá đan hoa. Muốn đến gần ngắm cho kỹ, chợt nghe gần đó vang lên một tiếng quát:
“Tiểu súc sinh không có tiền đồ!”
Giọng nói tuy không quá to không quá vang, nhưng sự phẫn nộ ngùn ngụt ẩn trong ấy đủ xuyên thẳng vào tai rền vang như tiếng sấm. Lan Uyên dừng bước ngoái lại nhìn, bên người chỉ có một gốc đa, thân to xù xì, sợ phải vài ba người mới ôm được giáp vòng. Có nó chắn trước mặt nên không thấy được những gì đang diễn ra phía sau. Lan Uyên vòng qua gốc đa, len lén nhìn qua, cách đó không xa là một nam tử mặc áo trắng. Chỉ nhìn thấy bóng lưng và một mái tóc màu trắng bạc đổ dài cập thắt lưng, ánh mặt trời chen qua tầng lá dày rải những đốm sáng nhấp nháy lên ánh trắng bạc ấy, làm phản chiếu những tia sáng lung linh rỡ ràng, phảng phất như trích tiên giáng thế. Người ấy dường như có vẻ đang cực kỳ tức giận, tuy giọng nói nghe chừng bình thản, nhưng ngữ điệu lại nghiêm khắc vô cùng:
“Đồ súc sinh không biết tôn ty phép tắc! Ngày xưa ta dạy dỗ ngươi thế nào?!”
“Còn không biết nhận sai?”
“Đây là lần thứ mấy ngươi phạm lỗi rồi?”
“Nói! Vì sao lần này lại tái phạm?!”
“…”
Cánh tay khẽ phất, lóe lên vài tia sáng lạnh, chỉ nghe những tiếng giãy dụa va đập dữ dội hòa cùng tiếng thú nhỏ gào thét đau đớn. Chim đậu trên những cành cây gần đó lập tức nhất tề tung cánh táo tác bay mất.
Lan Uyên nhìn một lúc, quả thực đã muốn bỏ đi, nhưng trong khoảnh khắc hắn lại đột nhiên sực nghĩ, nếu dáng người toàn thân trắng toát kia quay đầu lại, không biết sẽ lộ ra một khuôn mặt như thế nào nhỉ? Vì thế bàn chân dượm bước đi lại thu về, lần thứ hai xoay người lại, tiếng giãy dụa gào thét đã ngưng bặt, còn nam tử mặc áo trắng vẫn đưa lưng về phía hắn, giờ đây đã lạnh lùng đứng ngay trước mặt.
Làn áo trắng tinh, mái tóc bạch kim, lại thêm một đôi mắt chói lọi sắc vàng, chỉ có cái nhìn là lạnh lùng như băng.
Trong tay còn ôm một thứ gì trắng muốt, tập trung nhìn kỹ lại mới nhận ra là một con hồ ly toàn thân tuyết bạch, đôi mắt nhắm nghiền lẳng lặng nằm trong tay người kia.
Lan Uyên nhất thời giật mình, ngơ ngác đứng khựng lại, trong phút chốc, đã quên hết mọi cách ứng đối: “A… vị công tử này, tại hạ..”
“Cho qua.” Chỉ nghe hai tiếng vang lên lạnh lùng, đương khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn, thì bóng dáng thuần bạch ấy đã nhẹ nhàng lướt ngang qua người, đi mất.
Trước mắt cỏ xanh như khói, lá rụng như mưa, bóng loài chim nào vỗ cánh chìm vào màn đen thăm thẳm của cây rừng; xa xa rừng sâu tầng tầng, cây chen lớp lớp. Bên tai văng vẳng tiếng suối đưa rì rầm hòa cùng tiếng muôn chim hát ca. Lan Uyên đứng lặng thêm hồi lâu, cây quạt thếp vàng trong tay mở ra rồi lại gấp vào, hắn cúi đầu cười khẽ, cao sơn lưu chuyển trên mặt quạt yểm không được sắc đen sẫm thấm lam của đôi mắt.
Chờ đến khi tới được phủ đệ của Mặc Khiếu, hắn mới nhận ra mình là kẻ đến muộn, ngay cả Minh Dận nhà ở xa nhất cũng đã tới được một lúc lâu rồi. Bèn bị đám bằng hữu phạt uống ba chén thật đầy, mùi rượu nhè nhẹ tỏa lan khắp mặt. Lan Uyên đưa mắt nhìn chằm chằm nàng vũ nữ đang ca múa ngoài sảnh, vòng eo thon gọn nhẹ nhàng uốn lượn, toàn thân chỉ mặc một lần lụa mỏng khiến đường cong nét đầy như ẩn như hiện, một đôi mắt như ngậm nước nhìn thẳng đầy mời gọi, làn môi đỏ khẽ hé mở, động tác càng lúc càng phóng đãng. Quả không hổ danh là vũ nữ Xà tộc mà Minh Dận mang tới giúp vui, dáng người mềm mại này, điệu múa quyến rũ này, ngay cả trên Thiên đình cũng chẳng thể tìm đâu thấy.
Hắn vừa uống chén rượu vừa đem chuyện vừa gặp lúc nãy ra kể lại, chén rượu đưa đến môi lại đặt xuống bàn như cũ: “Thật đúng là chưa từng gặp người nào như thế, chậc chậc…”
Mặc Khiếu nghe xong lập tức phá lên cười ha hả, đám Kình Uy, Minh Dận tuy không dám thất thố tới mức cười thẳng trước mặt hắn, nhưng vẻ mặt bọn họ rõ ràng cũng là cố nín cười mà không được.
“Sao vậy?” Lan Uyên buông chén rượu hỏi.
“Người đó ấy à… ngươi đừng tìm cách dây vào. Y… không phải là loại người dễ trêu chọc đâu.” Minh Dận trả lời.
“Vậy sao?” Lan Uyên vẫn nhìn như hút mắt vào vũ nữ trước mặt, trong mắt hứng thú càng thêm nồng, rồi như vô tình, ánh mắt khẽ lướt qua Mặc Khiếu.
Những người khác đều thức thời im bặt hết cả, chỉ có Mặc Khiếu chịu không nổi nụ cười của Lan Uyên, đành phải nói thật:
“Người đó tám phần mười chính là Ly Thanh.”
“Ly Thanh? Sao ta chưa bao giờ nghe tên này cả?” Cái tên thật đúng như tính người, thật lạnh lẽo.
“Y không thuộc nhóm chúng ta, ngươi đương nhiên không biết.”
Mặc Khiếu dường như có ý giấu diếm, Lan Uyên hỏi gì gã chỉ đáp nấy rất nhát gừng, chứ nhất định không chịu hé thêm nửa lời.
Lan Uyên cũng không vội, vẫn dằn lòng ngọt nhạt từng câu: “Không thuộc nhóm chúng ta là sao?”
“Có nghĩa là người ta tính tình cao ngạo, không thích cùng chúng ta lêu lổng.”
“Ồ?”
“Ừ.”
“Vậy con hồ ly trong tay y là ai?”
“Đó là Ly Lạc, em trai của y. Thường ngày hay gây họa.”
“Em trai?”
“Ờ.”
“Vậy y cũng là hồ ly sao?”
“Y chính là Hồ vương, lên kế vị cách ta không bao lâu.”
“Ha ha ha ha…” Lúc này đến lượt Lan Uyên phá lên cười ngặt nghẽo, cười đến phun cả rượu ra: “Y? Hồ ly?”
Cả đám Mặc Khiếu đều gật đầu.
“Sao chẳng có chút nào giống hồ ly cả thế?”
Trong tưởng tượng của hắn, hồ ly là phải quyến rũ xinh đẹp, trong mắt ẩn hiện nét giả dối lọc lừa mới phải. Người kia sao có thể là hồ ly?
Hắn cười một trận hồi lâu mới ngừng, lại hăng hái nhìn hút vào điệu múa của vũ nữ Xà tộc, nhưng ánh mắt như giấu sau một tầng sa mỏng, đen sẫm không ra đen sẫm, ánh lam chẳng thành ánh lam, có quan sát thế nào cũng đành chịu không biết hắn lúc này đang nghĩ gì.
Cả nhóm nói chuyện phiếm hồi lâu, lại nhắc tới em gái của Minh Dận là Minh Cơ, hiện đang là mỹ nhân đệ nhất trong các Thú tộc. Nàng vừa mỹ lệ, vừa cao quý, chỉ cần ngoảnh lại ban cho ai một cái liếc mắt, cũng đủ khiến kẻ ấy phải bủn rủn tê dại cả người, cho dù có là Hằng Nga cung Quảng đi nữa, nhìn thấy nàng chắc hẳn cũng phải cảm thấy hổ thẹn. Kình Uy cười trêu muốn kết thân gia, Minh Dận đùa vui vờ tự cao tự đại nói lời cự tuyệt. Lan Uyên chỉ một mực ngồi cạnh đó nhìn trò vui, không xen vào nửa câu. Lúc sắp về, hắn đột nhiên quay lại mỉm cười với Mặc Khiếu: “Lần sau gọi cả vị Ly Thanh kia tới đi.”
Mọi người, trong khoảnh khắc, đều sững sờ im bặt.
Mặc Khiếu bối rối: “Y sẽ không chịu đâu.”
“Ngươi mời chẳng lẽ y có thể từ chối sao?” Lan Uyên làm như không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Mặc Khiếu: “Ngươi biết nhiều chuyện của y, lại hết lòng che chở cho y như vậy, đừng nói với ta ngươi và y không thân thiết.”
“Nhưng mà…”
“Cứ quyết định thế đi. Nếu lần sau y đồng ý đến, vậy coi như Lan Uyên ta nợ ngươi một món nợ ân tình. Sau này ngươi muốn bất cứ thứ gì, chỉ cần ta có thể cho mà dám nói nửa chữ “không” thì cứ để Thiên Lôi đánh xuống, thành súc sinh muôn kiếp đi, thế nào?” Cánh quạt thếp vàng mở rộng chậm rãi phất qua phất lại trước иgự¢, Lan Uyên nở một nụ cười cực nhã nhặn, cực ôn hòa.
Thấy Mặc Khiếu trầm tư không đáp, hắn cũng không chờ câu trả lời, chỉ phe phẩy cây quạt nghênh ngang bỏ đi.
Trên đường về, lại cố tình rẽ lại chỗ gốc đa ban chiều lần nữa. Thật đúng là một nơi rất đẹp.
“Không đi.” Hồ vương vừa nghe thủng lý do Mặc Khiếu tìm đến, đã lập tức kiên quyết chối từ, không hề nể nang mặt mũi Lang vương chút nào.

“Cần gì phải như vậy? Chẳng qua cũng chỉ rượu uống một vò, chuyện phiếm một ngày, khó khăn như vậy làm gì chứ?” Sự từ chối của Ly Thanh dù sao cũng là phản ứng nằm trong dự tính, cho nên Mặc Khiếu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lời nói càng thêm uyển ý khúc tùng ra vẻ hiền lành thành ý.
“Không đi.” Ly Thanh rủ mắt uống trà. Trà thơm “Phù La Bích” của Thiên đình do Mặc Khiếu đưa tới, lá trà cuộn tròn khẽ khàng xòe rộng trong hơi nước nóng, nhuộm cả chung trà một màu xanh biếc mênh mang trong ngần, trông tựa màu ngọc bích.
“Cũng đâu có ai xa lạ, Kình Uy, Minh Dận đều là bằng hữu thân quen từ nhỏ, chỉ là đã lâu không được gặp nhau mà thôi. Hôm nay tất cả đều đã kế vị, tập họp lại cùng nhau đàm luận tâm sự một chút, chẳng thú vị sao?” Mặc Khiếu vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiếp tục ra sức khuyên bảo, nhưng trong lòng thì oán hận Lan Uyên không biết để đâu cho hết. Ai bảo đương yên đương lành lại thề độc làm gì, nếu gã nghe thế mà còn không gật đầu đồng ý thì chẳng đã hóa ra kẻ nhát gan không có nghĩa khí sao? Cũng chỉ tại tên Ly Thanh này đa sự nữa, dạy bảo em trai thì cứ đóng cửa ở trong phủ mà dạy, chạy ra ngoài làm cái gì không biết?! Hại gã hiện tại loay hoay giữa dòng, ngả sang bên nào cũng không ổn, mà đắc tội bên nào cũng không xong.
“…” Ly Thanh đã chán đến mức chẳng buồn từ chối thành tiếng nữa, chỉ đặt lại chung trà lên bàn, lạnh nhạt nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười gượng gạo đến gần như đông cứng của Mặc Khiếu, dáng dấp tràn ngập ý tiễn khách.
Lang vương vẫn kiên trì làm bộ không nhìn thấy, ba tấc lưỡi không ngừng trổ tài biện giải, ngôn ngữ khéo léo tha thiết như phun châu nhả ngọc: “Ngươi ấy, đừng nên trốn ru rú trong nhà hoài như vậy. Bình thường đã chẳng thấy ngươi xuất hiện bao giờ, khó khăn lắm mới có cơ hội này, ngươi nể mặt ta một chút có được không? Chứ ngươi trông lại mình kìa, không qua cửa trước chẳng bước cửa sau, sắp thành một đại tiểu thư mất rồi! Huống chi lần này ra ngoài để người ta còn được chiêm ngưỡng phong thái của Hồ vương cũng tốt mà? Thói thường bây giờ là như vậy, có gặp gỡ bên bàn rượu, mới dễ dàng bàn chuyện đại sự…”
Ly Thanh chỉ một mực giữ im lặng chờ Mặc Khiếu ba hoa chích chòe thao thao bất tuyệt hồi lâu, đôi mắt vàng rực kim quang lấp lánh vẫn không chút gợn sóng: “Tiễn khách.”
Lập tức từ ngoài cửa bước vào hai gã sai vặt mặc áo xanh, cùng cung tay mời Lang vương cất bước.
“Ngươi…” Mặc Khiếu bị ép tới á khẩu không biết nói gì cho phải, bèn phẫn nộ bật dậy, trong đôi mắt màu lục thẳm chợt lóe ánh lạnh lùng, ngôn từ cũng không còn vẻ thân thiết như vừa rồi nữa: “Ly Thanh, ngươi không đi cũng được. Thế nhưng, trong số các tộc có còn tộc nào mà em trai bảo bối Ly Lạc của ngươi chưa chọc phá qua không?!”
Sắc mặt Ly Thanh vẫn bình thản không động, nhưng bàn tay giấu trong tay áo đã lặng lẽ nắm chặt lại.
“Nghe nói hai ngày trước, cung điện của Sư vương Sư tộc lọt vào một con tuyết hồ, vừa ăn vụng vừa uống trộm lại còn quậy phá lung tung, suýt nữa phá nát cả gian hoàng cung. Chỉ tính mỗi chuyện này thôi thì ngươi cũng nên tìm cách trả lại cho các vương một chút công bằng đi chứ nhỉ? Ba ngày sau, nhớ kỹ Mặc Khiếu ta đợi Hồ vương đại giá đấy! Cáo từ!”
Bóng người mặc áo đen đã khuất dạng sau cánh cửa hồi lâu, mà Ly Thanh vẫn cứ ngồi thừ trên ghế, đôi mắt vàng rực thoắt sáng thoắt tối, báo hiệu một cơn giông bão kinh khủng sắp ập tới: “Đi mau, lôi tên tiểu súc sinh kia tới đây cho ta!”
Lúc một cánh chim báo tin lông đen mỏ đỏ bay tới Thần An điện thì Lan Uyên đang định ra ngoài.
Con chim chỉ đậu bên bệ cửa sổ, nghển cổ cao đầu thốt ra tiếng người:
Ngài thiếu ta một món nợ ân tình, ngày sau nhất định tới đòi.
Tiếng nói vừa dứt, chợt bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, ánh lửa rực rỡ chói mắt, giữa mịt mù chỉ kịp nhìn thấy một sợi lông vũ đen thẫm chao nghiêng. Rồi trong khoảnh khắc biến tan như làn khói, cửa sổ khung chạm, lan cao sơn son lại hoàn vẹn nguyên tĩnh lặng.
Cánh quạt thếp vàng “xoạch” một tiếng mở rộng trong tay. Trên người khoác áo bào xanh ngạc, dệt gấm đính châu, chỉ bạc diềm bâu, trông tự tầng tầng sóng triều biển lớn, vời vợi tận trời đại dương.
Nhị thái tử hôm nay, trong lòng rất cao hứng: “Đi nào, đến núi Thiên Sùng chơi một lát!”
Thiên Sùng cung ngự trên núi Thiên Sùng, lầu các chót vót, mái ✓út cong cong, ngói lưu ly lấp lánh tỏa rạng, điện quế cung lan chập chờn giữa mây vờn sương phủ chốn tiên cảnh giữa biển ngàn.
Chủ nhân núi Thiên Sùng là Úc Dương Quân, là hậu duệ thần linh Thượng cổ, là thiên trụ trên trán mang Long ấn màu tím bạc, Nhị thái tử Lan Uyên phải gọi một tiếng “tiểu thúc”.
Không may hôm nay Úc Dương Quân không có nhà, nghe nói là đến Đông Hải. Lan Uyên cũng không để tâm, phe phẩy cây quạt quen chân lần theo lối hậu hoa viên mà bước.
Hậu hoa viên có một nhánh hành lang khuất khúc, dẫn vào sâu bên trong. Đi qua cửa vòm nguyệt[2] sẽ gặp một nhịp cầu cong cong, lại bước trên lối nhỏ rải đá cuội mát mịn quanh co xuyên qua rừng trúc xanh mướt, sẽ tìm được đến một căn nhà nhỏ xinh xắn.
[2] Nguyên văn là “nguyệt động môn” tức là cánh cửa hình tròn như mặt trăng xây bằng đá, thường được xếp đặt trong vườn hoa của Trung Quốc thời xưa.
Không cần gõ cửa cũng chẳng buồn thông báo trước, Lan Uyên đẩy cổng tự nhiên bước vào. Sau cánh cổng có một chiếc bàn đá, với mấy cái ghế đôn cũng bằng đá nho nhỏ. Trên ghế ngồi một người mặc thanh y, mái tóc đen nhánh trải dài như suối chảy chấm tận đất. Người nọ nghe động, bèn ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi tái nhợt, đôi môi cũng nhàn nhạt, thiếu sắc đỏ khỏe khoắn. Gương mặt không thể tính là xinh đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng khen là thanh tú. Thấy khách là Lan Uyên, người mặc thanh y liền từ từ đứng lên, một nụ cười lan nhẹ trên gương mặt ôn hòa: “Nhị thái tử đến chơi.”
Lan Uyên nhíu mày thu quạt lại, ngồi xuống đối diện người nọ: “Văn Thư, đã bảo bao nhiêu lần rồi còn gì, gọi ta là Lan Uyên được rồi.”
“Vâng.” Văn Thư chờ Lan Uyên an tọa, rồi tự tay pha trà dâng sang rồi mới chậm rãi ngồi xuống: “Chủ nhân ra ngoài mất rồi, chỉ sợ ngài đến lần này phải phí công vô ích.”
“Ai bảo ta đến tìm hắn nào? Ta đến đây là vì…” Lan Uyên nhìn Văn Thư chăm chú, đôi mắt đen sẫn thấm lam chớp chớp mấy cái, trần ngập vẻ thâm tình quyến luyến: “… Là vì ta nhớ ngươi quá…”
Làn mi Văn Thư khẽ cụp xuống nhu thuận: “Cảm tạ ngài.”
“Ai…” Lan Uyên gục đầu xuống thất bại: “Văn Thư, không thể nói “Tôi cũng nhớ ngài” được một lần hay sao?”
“Tôi cũng nhớ ngài.” Văn Thư ngoan ngoãn lập lại, nét mặt vẫn bình thản điềm đạm, nhã nhặn ôn hòa như cũ.
“Cách ngươi nói càng làm người ta phải thương tâm hơn đó,” Lan Uyên bước tới cầm tay y: “Nhưng mà ta thích nghe.”
Lan Uyên và Úc Dương Quân kỳ thực tuổi tác cũng xấp xỉ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng Úc Dương Quân bẩm sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, không thích đến gần người khác, vì thế Lan Uyên thật ra còn thân thiết với cậu thị đồng Văn Thư này của Úc Dương Quân hơn. Nghe đồn đại Văn Thư vốn là một đứa trẻ phàm trần bị bỏ rơi, được phụ thân của Úc Dương Quân thương tình mang về Thiên Sùng cung, lại dùng thần lực Thượng cổ giúp y thoát thai hoán cốt, biến thành nửa người nửa tiên, trường sinh bất tử. Cái giá đổi lại chính là, y phải làm thị đồng cho Úc Dương Quân vĩnh viễn, cho tới ngày hóa thành cát bụi.
Văn Thư tâm tính rất tốt, lúc nào cũng thoáng một nét cười dịu dàng trên môi, tuy không phải là người đẹp xuất chúng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác dễ chịu dễ gần. Văn Thư hiếm khi ra khỏi Thiên Sùng cung, nên Lan Uyên mỗi độ trở về sẽ đến tìm y kể chuyện cho y nghe, chuyện nhân gian, chuyện yêu ma, chuyện Thiên đình. Thêm mắm dặm muối liên tu bất tận một hồi, y sẽ cười rất vui vẻ, sắc mặt cũng thêm chút hồng hào.
Hôm nay cũng vậy, đem chuyện những người hắn vừa gặp ra kể cho người kia nghe. Nhắc tới Ly Thanh, nhớ tới đôi mắt vàng rực lạnh lùng, con người tính cách cũng lạnh lùng, lại ghé người vào bên bàn mà phá lên cười: “Văn Thư nghĩ xem, có hồ ly nào lại như thế không chứ?!”
Văn Thư nhìn hắn cười, trong giọng nói nhuốm một chút bất đắc dĩ: “Chúng sinh ngàn vạn dáng hình, lẽ nào chỉ vì thế mà ngài nỡ đi trêu chọc người ta sao?”
“Vậy chẳng lẽ ngươi không thấy thú vị à? Đã là hồ ly thì phải cho ra hồ ly, phải quyến rũ phải lẳng lơ mới đúng chứ? Làm cái mặt lạnh như băng đó cho ai nhìn? Uổng phí cả gương mặt xinh đẹp như vậy… Hừ…” Khi nói đến đây, đôi mắt lam sẫm sáng rực đến chói mắt, hả hê đắc ý.
Văn Thư không nói được lời nào, chỉ nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Yến hội của Lang vương, Ly Thanh cuối cùng cũng đi.
Y chọn bàn rượu kê sát bên góc tường, vừa dợm ngồi xuống thì đã có tỳ nữ quỳ một bên ân cần rót rượu gắp thức ăn. Thân thể yểu điệu yếu đuối như không có xương lúc vô tình khi hữu ý dựa sát vào người, vải sa mỏng dính căn bản không che chắn được gì, mà chủ nhân nó lại còn cố tình trễ thấp cổ, khiến bộ иgự¢ sữa đầy đặn cứ thế lộ hết ra trước mặt khách. Thấy nàng ta như muốn ngả hẳn vào lòng mình, Ly Thanh liền kín đáo nhích người ra xa, đôi chân mày nhíu chặt liếc về phía bóng người mặc áo xanh ngồi cách đó không xa.
Từ khi bước vào khách phòng, ánh mắt hắn vẫn một mực dán chặt vào y không tha. Vốn dĩ cũng không muốn để ý tới, nhưng đường nhìn của hắn cứ như có đuôi, đảo quanh người từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên. Ánh mắt ám muội được giấu diếm khéo léo như thể một bàn tay vô tình nào đó, lần mò sờ soạng khắp người. Ly Thanh đã trừng mắt cảnh cáo vài lần, nhưng hắn chỉ cười cười chắp tay như chào hỏi, cử chỉ càng thêm ngả ngớn khiếm nhã.
Ly Thanh nổi giận, đôi mắt vàng càng thêm lấp lánh, ánh nhìn càng thêm lạnh lùng.
Đàn sáo thanh thanh, đầu ngón tay thon dài lướt dọc dây đàn vang một khúc nhạc sầu triền miên, tựa như tỉ tê than khóc điều gì. Vũ nữ Xà tộc uốn dáng thon theo tiếng nhạc, vòng chuông vàng trên cổ chân khẽ vang những tiếng “linh linh” thanh thoát. Khúc nhạc mê hoặc, điệu múa mê hoặc, người đẹp cũng mê hoặc.
Lan Uyên giơ cao chén rượu, xuyên qua bóng dáng những nàng vũ nữ đang nhảy múa mà hướng về phía góc bên kia kính một chén. Quả nhiên, cặp mắt vàng rực càng thêm chói mắt, thậm chí có thể cảm nhận được cả hàn ý tỏa ra lạnh thấu xương. Hắn dốc cạn chén, kéo tỳ nữ vào lòng chớt nhả, bờ môi dán vào bên gáy nàng mân mê, nhưng đôi mắt trước sau vẫn cứ dán chặt vào người đối diện. Người ta lạnh lùng quay mặt đi, chỉ lưu lại cho hắn một gương mặt nghiêng nghiêng sắc nét như chạm.
Ánh sáng trong trẻo mượt mà của những viên dạ minh châu khảm đầy trên vách tràn xuống chảy dọc theo cổ áo trắng tinh của y, vẽ nên những đường viền sáng rực huyền ảo, nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà không sao xuyên qua được lớp áo dày. Thật hận, hận không thể kéo tuột lớp bạch y đó ra, đôi mắt đen dẫm thấm lam càng trầm lại, âm u.
Tiệc rượu của các nam nhân đương nhiên không thể thiếu chủ đề về các mỹ nữ. Nào là Minh Cơ nhà Minh Dận, Thái Linh của Hổ Tộc, Hồng Nghê của Hồ tộc, mỹ nhân liên tiếp mỹ nhân; nào là các cô nương trong Trầm Hương các dưới chân núi, trên giường ՐêՈ Րỉ phóng đãng ra sao, vòng eo còn mềm mại hơn rắn; lại còn hoa nương trong Xuân Phong lâu, công phu chiều khách lợi hại thế nào, đủ khiến người dục tiên dục tử[3] …
[3] Ý nói thỏa mãn đến mức như ૮ɦếƭ đi sống lại. Ý nghĩa không hay ho lắm.
Minh Dận bỗng nhiên lên tiếng: “Sao Nhị thái tử không nói lời nào?”
Kình Uy thêm vào: “So ánh mắt của Nhị thái tử, có thể lọt vào mắt xanh của ngài chắc hẳn phải là trang tuyệt sắc!”
Mặc Khiếu trong lòng thầm mắng hai tên ăn no rách việc này tơi tả, bữa tiệc hôm nay đến phải hủy trong tay chúng mất thôi! Vừa nghĩ gã vừa ngầm nháy mắt với Lan Uyên, thỉnh cầu hắn một vừa hai phải.
Lan Uyên mỉm cười, cúi đầu ngắm cao sơn lưu thủy họa trên mặt quạt, nhưng đuôi mắt như có như không liếc về phía Ly Thanh: “Thật ra, dạo này có để ý đến một người…”
Nói xong liền ngẩng đầu lên, trắng trợn nhìn thẳng sang.
Trên mặt Ly Thanh như ngậm sương kết tuyết, lạnh lẽo tới mức không ai dám tới gần.
Mọi người đến lúc này mới như thoáng hiểu ra, bèn im thin thít hết cả, chỉ có ánh mắt vẫn ngầm quét qua quét lại giữa hai người như âm thầm đánh giá.
“Khụ khụ…” Mặc Khiếu ho khan vài tiếng, bước ra giảng hòa: “Mọi người sao cả thế? Sao lại ngừng hết lại thế này? Nào, tấu nhạc lên!”
Mọi người vội vã nâng cốc reo to cạn chén, nhưng rượu còn chưa kịp qua cổ thì Nhị thái tử đã lần thứ hai ung dung lên tiếng: “Son hèn phấn tục thì có sá gì? Hồ vương đây mới thực là trang tuyệt sắc!”
“Hừ!” Bàn rượu bằng gỗ lim thượng hạng “ầm ầm” mấy tiếng đã bỗng chốc hóa thành một đám bột mịm.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì ánh bạch quang sắc lạnh chợt lóe, một thanh trường kiếm thu thủy đã kề sát cổ họng Lan Uyên.
“Oa…” Tứ phía tiếng hít hà sợ hãi vang lên, nhưng không một ai có can đảm tiến gần.
Lan Uyên vẫn dõi thẳng vào đôi mắt vàng rực rỡ đối diện, nếu nhìn từ ngoài vào, sẽ thấy rõ đầu mày cuối mắt hắn vẫn hiển hiện vẻ tươi cười nhã nhặn. Hắn đưa hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm lạnh lẽo: “Tiến thêm một tấc đi, thế nào?”
Đôi môi Hồ vương khẽ mím lại, cổ tay hơi trụ xuống, rõ ràng là chuẩn bị dấn kiếm tới trước.
“Ly Thanh! Đấy là Nhị thái tử của Thên đình!” Mặc Khiếu không đứng nhìn được nữa, vội phi thân bay tới ngăn cản.
Mắt vàng chợt lóe lên, rồi lại trầm đi, khuôn mặt bình thản như nước vẫn nhìn không ra là buồn hay vui. Chỉ thấy thanh kiếm chậm rãi được thu về, trên thân kiếm điểm thêm vài dấu lấm tấm hoa đỏ thẫm hút mắt. Lại thêm một ánh bạch quang chớp lóe, người vừa rút kiếm đã hóa thành một đốm sáng xa xa mất hút.
“Ha ha…” Lan Uyên bật cười khẽ, cong cong ngón tay đưa đến bên môi, trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu xuất hiện thêm một vết đâm của kiếm, từ đó không ngừng chảy những giọt máu đỏ tươi, từng dấu từng dấu thấm trên vạt áo xanh ngọc thành những điểm loang lổ đen sẫm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc