Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 45

Tác giả: Vân Thanh

Trong trà lâu, như thường lệ, một đóa hoa hồng đỏ chói mắt đập vào mắt nàng
“Dĩnh tỷ, buổi sáng tốt lành” Tiểu Ái trong quầy bar cười nói
“Dĩnh tỷ, chị thật hạnh phúc nha, mỗi ngày đều có người đưa hoa đến” Tiểu Ái hâm mộ nói
Lôi Dĩnh vẫn ko đáp trả, chỉ nhìn vào bó hoa mà ngẩn người, một tuần nay, đóa hoa kia ko ngày nào là ko đem đến, mỗi lần đều mang đến 99 đóa hồng (Rin: hè hè….ý nghĩ của 99 bông hồng là :…e…hèm….tình yêu của anh giành cho em ko bao giờ phai nhạt) , hơn nữa bó hoa đều được gói kỹ trông rất đẹp , hoa cũng thuộc loại tươi nhất, nàng đoán rằng, kẻ có thể bạo tay bỏ tiền mua đóa hoa đắt tiền này cho nàng, ngoại trừ hắn, thì ko thể có người nào khác
“Dĩnh tỷ, em giúp chị đổi hoa trong bình” Tiểu Ái mỉm cười xong, liền đưa tay lấy bình hoa đặt ở quầy bar lại, đem hoa cũ trong bình toàn bô lấy ra hết
“Em đổi đi, chị vào bên trong hạch toán chút giấy tờ” Lôi Dĩnh tùy tiện để nàng đùa nghịch đống hoa này, chính nàng tỏ ra ko quan tâm đến, cho dù là hắn đưa, thì đã sao, Lôi Dĩnh đẩy của sau ra, xoay người quay về Tiểu Ái nói “Đúng rồi, lát nữa nếu như có người đến tìm chị, bảo hắn đi vào trong là được”
“Được” Tiểu Ái lên tiếng trả lời, Lôi Dĩnh mới đi vào trong gian phòng, thuận tay, nàng đem cửa đóng lại, hôm nay nàng đã hẹn Ngự Phi ca, là cũng muốn hỏi hắn về chuyện của Hạo,đồng thời cũng muốn nhờ hắn giúp nàng nghĩ cách
Trong nhà trẻ Bảo Ân, một đám con nít đang hứng khởi chơi đùa, Cung Thần Hạo vẫn như thường lệ, đem xe đỗ ở ven đường, nhìn Lôi Dĩnh bỏ đi , rồi mới xuống xe, đi vào trong khu vườn của nhà trẻ , gương mặt nở rộ nụ cười tươi rói như ánh mặt trời
Ko còn nghi ngờ gì nữa,hiện tại hắn đã trở thành thầy ở nhà trẻ này, đây cũng là cách thức tốt nhất để từng bước gần gũi con gái của hắn, dù sao lúc này hắn cũng ko bận rộn chuyện gì, huống chi là cả ngày cùng đám nhỏ này chơi đùa cùng 1 chỗ, hắn cũng cảm thấy bản thân mình trẻ đi 10 tuổi
“Thầy ………….Cung………..anh đã đến rồi, buổi sáng tốt lành!” Cô Susan là 1 trong những cô giáo trong vườn trẻ, nàng là một cô gái xinh đẹp tóc vàng có dáng người cao cao, nhưng lúc này lại đang đỏ mặt, chào đón hắn . Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu trắng năng dộng, nhìn qua thật thoải mái, cũng rất đẹp trai
“Buổi sáng tốt lành, cô Susan” Cung Thần Hạo tặng cho nàng một nụ cười mỉm, ánh mắt rơi xuống đám trẻ đang chơi đùa
“Thầy Cung, anh đã đến rồi, buổi sáng tốt lành” Zoe vừa từ trong phòng đi ra đã nhìn thấy bóng hình cao lớn anh tuấn của Cung Thần Hạo, nàng liền mỉm cười ngọt ngào chào đón hắn, cá tính của nàng rất thoải mái, cả người toát lên vẻ hoạt bát, diện mạo bên ngoài cũng thật tươi tắn
“Buổi sáng tốt lành,cô Zoe” Cung Thần Hạo quay đầu, lên tiếng chào hỏi Zoe
“Thầy Cung, đã ăn sáng chưa?” Zoe cười hỏi, nếu chưa ăn, nàng có thể vì hắn chuẩn bị bữa sáng tình yêu
“Đã ăn rồi” Cung Thần Hạo ko dời đi tầm mắt, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào một cô bé có gương mặt thiên thần trong đám trẻ con kia. Nó chính là con gái của hắn, thông qua mấy ngày tiếp xúc, hắn càng ngày càng thích nó
Oa………………
Một tiếng khóc cắt ngang những lời muốn nói của cô Susan, nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy Cung Thần Hạo nhanh như gió chạy đến đám trẻ, giây tiếp theo , đã thấy hắn đang ôm 1 cô bé con đi về phía văn phòng
Mà Zoe ở bên cạnh cũng chăm chăm nhìn cái cảnh này, hảo cảm trong lòng cũng gia tăng, thầy Cung thật thích trẻ con, lại là người hiền lành, nếu mà nàng lấy được hắn thì thật hạnh phúc, hơn nữa hắn lại đẹp trai như vậy, nghĩ cách nào thì hắn cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất
“Tiểu Huyên Huyên đừng khóc nha………….” Cung Thần Hạo đang cố gắng học tập cách thức ở chung với con mình, đây cũng chính là nguyên nhân hắn muốn làm việc ở đây, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Lôi Tử Huyên, Cung Thần Hạo có chút đau lòng ko nói thành lời
“Ô…………” Lôi Tử Huyên co người hướng vào lòng hắn cọ cọ, mùi hương trên người thầy Cung thật dễ chịu nha! Hơn nữa ngoại trừ ba Mạch và ba nuôi , thì hắn cũng là người đối với nàng tốt nhất……………
“Nói cho thầy biết, con bị té ra sao? Hay có người bạn nhỏ nào đã xô con?” Cung Thần Hạo lo lắng hỏi, hai tay đem đứa bé trong lòng kéo ra duy trì một ít khoảng cách
Lôi Tử Huyên ngước đầu, mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng của hắn, với đứa trẻ nhỏ tuổi như nàng, thì căn bản là ko hiểu chuyện
Cung Thần Hạo nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, mới biết là hắn bị lừa, muốn tức giận, nhưng lại giận ko được “Tiểu nha đầu này dám gạt ta, coi chừng ta đánh ngươi nha!” Trong giọng nói của hắn tràn đầy cưng chiều, ko tìm ra chút nào là tức giận
“Tiểu Huyên Huyên thật sự bị ngã…………đau……….đau………..” Lôi Tử Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ ra ủy khuất chỉ vào cái ௱ôЛƓ của mình nói
Cung Thần Hạo tỏ ra lo lắng, nhẹ tay giúp nàng xoa xoa “Thầy giúp con xoa, ko đau nữa!”
“Thầy à, Tiểu Huyên Huyên rất thích thầy nha……….” Lôi Tử Huyên cười khanh khách, bộ dạng ủy khuất vừa rồi đã biến mất ko thấy tăm hơi
“Thầy cũng rất thích tiểu Huyên Huyên!” Cung Thần Hạo cười nói
“Thầy Cung , Lôi Tử Huyên ko sao chứ?” Susan đẩy cửa ban công ra, đi đến, nhỏ giọng họi
“Ko sao, chỉ là bị té nhẹ” Cung THần Hạo nhìn nàng trả lời
“Thầy, con đi chơi nha……..” Lôi Tử Huyên nói xong đã hướng mặt nàng hôn “chụt” một cái, rồi từ trên người hắn trượt xuống, hướng ra ngoài cửa mà chạy (Rin:..ba nào con nấy!! Hoa tâm thấy ớn…….hớ hớ)
“Thầy Cung, tiểu Huyên Huyên thực thích thầy” Zoe đi tới cửa nói
“Ừ, nó thật đáng yêu, miệng lại ngọt, người khách rất khó ko thích con bé” Tầm mắt Cung Thần Hạo dõi theo bóng lưng nho nhỏ của Huyên Huyên, khóe môi gợi lên 1 độ cong hoàn hảo
“Tiểu Huyên Huyên rất dễ để cho người thích, hơn nữa , lại rất giống mẹ” Susan theo lời hắn nói , nàng muốn mượn chuyện này cùng hắn nói chuyện
“Vậy sao?” Khóe miệng Cung Thần Hạo gợi lên một nụ cười mỉm ko dễ dàng phát hiện
“Quả đúng như từ một cái khuôn đúc ra, rất giống” Zoe ko cam lòng chen vào nói, nàng đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Susan, xem như là cạnh tranh công bằng đi
Reng……….reng…………
“vào học rồi, tôi nên đi trước” Cung Thần Hạo nói xong, đã cầm lấy 1 quyển sách, đi ra khỏi văn phòng, đối với các nàng, hắn chỉ muốn giữ mối quan hệ ở mức cộng sự, hắn cũng ko muốn có mối quan hệ nào khác với các nàng ngoài mối quan hệ này
Cốc cốc………..
“Dĩnh tỷ , Tiêu đại ca đến rồi” Tiểu Ái gõ gõ cửa, thì ra người khác mà Dĩnh tỷ nói là Tiêu Ngự Phi, nàng còn tưởng rằng là Thiên Mạch đại ca chứ
“Cho anh ấy vào đi” Lôi Dĩnh ở bên trong đáp trả, tháo kính mắt xuống
“Tiêu đại ca, anh vào đi thôi, em pha trà cho hai người” Tiểu Ái đối với hắn cười nói
“Ừ” Tiêu Ngự Phi gật gật đầu, lướt qua nàng,bắt tay mở cửa đi vào
“Đến đây, ngồi xuống đi” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, chính nàng cũng từ bàn làm việc đứng thẳng người , đi đến bên chỗ sô pha ngồi xuống
“Bận rộn lắm sao?” Tiêu Ngự Phi liếc mắt nhìn đống hỗn độn trên bàn làm việc của nàng hỏi
“A………..ko có, chẳng qua là đến cuối tháng, sổ sách trà lâu có chút rắc rối thôi” Lôi Dĩnh cười giải thích nói
“Dĩnh tỷ…………” Tiểu Ái đem hai ly trà vào phòng, đặt lên bàn khách, đứng thẳng người cười “Vậy Dĩnh tỷ, bọn chị nói chuyện đi, em ra ngoài làm việc”
“Cám ơn em, tiểu Ái” Lôi Dĩnh dịu dàng nói với nàng, tiểu Ái là một cô gái thật dễ gần, vừa đi làm vừa đi học, đương nhiên nhân viên nàng mời vào đây làm việc thì đều là người Trung Quốc
“Ko sao, em đi ra ngoài trước nha!” Nói xong nàng liền xoay người rời đi, thuận tay giúp Lôi DĨnh đóng cửa lại
Tiêu Ngự Phi nâng ly trà , thổi thổi một chút, uống 1 ngụm trà, đối với nàng nói “Em mướn được một nhân viên thật tốt”
“Ừ” Lôi Dĩnh cười gật đầu, nàng thật may mắn, luôn như vậy
Buông trong tay ly trà ra, Tiêu Ngự Phi hỏi “Tìm đến anh, ko phải là chỉ muốn uống trà thôi chứ?”
Nghe được câu hỏi của hắn, nụ cười trên gương mặt Lôi Dĩnh sững lại, nàng mở to mắt nhìn hắn, ko biết chính nàng nên mở lời như thế nào, nàng đã làm phiền hắn nhiều lần, nhưng lần này nếu ko tìm hắn, nàng thật sự ko nghĩ ra người nào khác có thể giúp được nàng
Tiêu Ngự Phi quan sát ánh mắt của nàng, có chút do dự, có chút nghi ngờ, hắn biết lần này nàng mời hắn đến đây nhất định là muốn nói chuyện có liên quan đến Hạo “Em muốn nói về chuyện của Hạo sao?” Nếu nàng ko mở lời được, vậy thì cứ để hắn nói trước!
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, thì ra hắn đã biết, vậy nàng cũng ko cần bận tâm nhiều “Lần trước trong bữa tiệc, em…..em đã chạm mặt hắn”
Tiêu Ngự Phi ko tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thật ra, đêm đó tại bữa tiệc, hắn đã cùng Hạo đối mặt qua, chỉ là lúc đó nàng còn chưa tới, hơn nữa, nguyên nhân Hạo xuất hiện ở Paris, cũng là vì hắn đã gọi điện thoại
Có đôi khi hắn suy nghĩ, lúc trước gọi điện thoại cho Hạo rốt cuộc là đúng ? Hay là sai? Nhưng trên thực tế, hắn ko hối hận khi gọi điện cho Hạo, Hao ba năm nay, đã thay đổi nhanh đến nổi hắn không còn nhận ra nữa, tuy rằng đối với công việc Hạo vẫn rất nghiêm túc, nhưng đối với phụ nữ mà nói, “hắn” thật tùy tiện, mỗi lần bước vào “Mị Ảnh” , nhìn “hắn” cùng đám phụ nữ xa lạ, thân mật, hắn luôn có cái cảm giác muốn chạy lên đánh cho Hạo một trận
Vì một lúc do dự, bồi hồi, hắn đã lựa chọn cầm điện thoại gọi cho Hạo, lần này , coi như cũng để cho Hạo và Thiên Mạch có một cuộc cạnh tranh công bằng đi! Như vậy cũng có thể giúp cho tiểu Dĩnh chân chính hiểu được, nàng rốt cuộc là đang yêu ai
Biểu tình trên mặt Tiêu Ngự Phi ko có như trong suy đoán của Lôi Dĩnh, thật bình tĩnh, Lôi Dĩnh cùng ko để ý đến nhiều , nàng lập tức cúi đầu nói với hắn “Hắn vẫn bá đạo giống như trước ko có gì thay đổi, hơn nữa, nhìn qua, hắn có vẻ gầy hơn, nụ cười châm biếm (*cười đểu ) luôn khiến cho em cảm thấy rất không thoải mái. Anh biết ko? Mỗi lần nhìn, em lại thấy đau lòng, rõ ràng đã muốn quên hắn, nhưng khi được nhìn thấy hắn rõ ràng như vậy, kí ức dĩ vãng lại hiện về , điều này khiến em rất bất an” Nói xong, nàng có chút nghẹn lời, thân tựa vào sô pha, nàng mở to mắt nhìn đóa hoa cắm trong bình, lòng nàng lúc này rất rối loạn
Tiêu Ngự Phi im lặng nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng nhấp một ít trà, nghe giọng điệu bất đắc dĩ này, hắn biết nàng chưa thật sự quên Hạo. Nàng chẳng qua là chỉ đem Hạo đặt vào chỗ sâu kín nhất trong đáy lòng, ko muốn chạm đến hắn mà thôi.
Hắn hỏi “Đây là cảm giác đầu tiên của em khi gặp lại hắn?”
“Em ko biết…………..” Lôi Dĩnh lắc lăc đầu, ngồi thẳng người, nhìn hắn nói “Em đã để lại cho hắn đơn ly hôn, nhưng hắn ko ký tên, cho nên, em hiện giờ vẫn còn được coi là vợ hắn, Ngự Phi ca, anh giúp em ngẫm lại, xem có biện pháp nào giúp em và hắn mau chóng làm xong thủ tục ly hôn”
“Hắn ko ký tên?” Tiêu Ngự Phi nghe đến lời nói này mới chính thức giật mình
“Đây là điều ở bữa, hắn đã chính mồm nói ra, em vốn tưởng rằng, hắn đã chính thức kí, nào ngờ, hắn lại ko ký” Lôi Dĩnh nghe được câu trả lời của “hắn” (Cung Thần Hạo) cũng lắp bắp kinh hãi, ko rõ lý do hắn ko ký tên là vì cái gì
Trong đầu Tiêu Ngự Phi bắt đầu xoay chuyển “Có lẽ, hắn thật sự ko thể bỏ em , cho nên mới ko ký tên , vậy tại sao em ko thể cho hắn 1 cơ hội? Hơn nữa, nếu theo như lời em nói, em cũng ko thể quên hắn, em yêu hắn ko phải sao?”
Lôi Dĩnh mở to hai mắt nhìn hắn, nàng yêu “hắn”? là yêu sao? Nàng tự hỏi chính mình, nhưng đây cũng là một câu hỏi khó giải đáp “Ngự Phi ca, hiện tại, ko phải là vấn đề em có yêu hắn hay ko yêu hắn, mà là em đã chấp nhận mối quan hệ với Thiên Mạch, hắn đã vì em hi sinh rất nhiều, em ko muốn lại tổn thương hắn”
Thiên Mạch hi sinh rất nhiều sao? Đúng vậy a! Nhiều hơn so với sự hi sinh của hắn “Chuyện này, người ngoài như anh chỉ có thể cho em ý kiến, còn làm như thế nào , hay là em hãy tự quyết định, em hẳn sẽ thấy rõ lòng mình”
Lòng mình?
Lòng của nàng từ lúc gặp hắn đã trở nên rối loạn, rối loạn thành một nùng rồi
Ánh mắt Lôi Dĩnh đột nhiên sáng tỏ, nàng giương mắt nhìn hắn hỏi “Ngự Phi ca, hắn sao lại biết em ở đây? Lại xuất hiện đúng dịp ở bữa tiệc như vậy?”
Tiêu Ngự Phi nhất thời ko biết nên trả lời vấn đề của nàng như thế nào, chẳng lẽ hắn phải nói cho nàng là vì hắn gọi điện thoại nên Hạo mới đếnParissao?”Lấy năng lực của hắn, tìm kiếm ba năm trời mới tìm được em, đã là quá trễ rồi, cho nên chuyện hắn xuất hiện ở bữa tiệc ko có gì là kì quái” Nghĩ chỉ là nghĩ, nhưng miệng hắn lại nói ra một câu khác
“Là như thế này sao?”Lôi Dĩnh lại một lần tựa vào sô pha, hỏi ra lời nói, ko biết là đang hỏi chính nàng? Hay là đang hỏi hắn?
“Em hiện tại ko cần suy nghĩ nhiều, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được, còn nữa, ngày mai anh và tiểu Vân sẽ trở về T thị” Tiêu Ngự Phi nói, hắn hẳn là nên rời đi để tránh cho mọi người để ý
“Ngày mai anh phải đi rồi sao?” Lôi Dĩnh hỏi
“Ừ, anh và tiểu Vân đếnParischỉ có hai tuần, giờ là lúc phải trở về” Tiêu Ngự Phi đáp trả
“Vậy a!” Quên đi, nếu như hắn phải đi rồi, vậy thì nàng tốt nhất là ko nên làm phiền hắn, chuyện của nàng, tự nàng sẽ xử lý được
“Ừ”
Rối loạn……..
Tiêu Ngự Phi vẫn lẳng lặng nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng vẫn nhấp 1 ngụm trà…………
Rin: Hix…..mãi đến chap 95 Dĩnh tỷ và Hạo ca mới được gặp nhau………Hum nay cúng dỗ ông cố , ta phải phụ ma ma từ sáng đến giờ!! Bây giờ mới có ít thời gian dịch 1 chương truyện!!Aiz…..ta úp trước 1 chương truyện òi ta đi ngủ đây, chiều tối có sức khỏe và thời gian thì ta làm nốt chương thứ hai!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc